Buổi sáng như thường lệ, Tường Liên sẽ đi lấy nước nóng cho chủ mẫu rửa mặt, mỗi lần đều vòng qua hậu viện nhận nước suối từ gia đinh mang về. Da thịt của chủ mẫu tương đối nhạy cảm, dùng nước giếng sẽ bị nổi mụn đỏ nên phải dùng nước suối trên rừng để tắm rửa mỗi ngày.
Vừa đặt chân đến hậu viện đã nghe thấy tiếng bước chân, Tường Liên không quay đầu lại cũng biết là ai, mười ngón tay vô thức siết chặt chậu đồng.
“Ta đã giúp hết cách rồi, các ngươi còn muốn gì nữa?”
Trân Châu từ trong góc tối bước ra, dùng ánh mắt ra hiệu rồi xoay người ly khai. Cố hít mấy ngụm lãnh khí trấn định tâm tình, Tường Liên nhấc chân đi theo, ngay cả mắt cũng chẳng dám chớp.
Thẳng đến Ngọc Lộ Các, Trân Châu vén mành thêu nhường cho Tường Liên đi vào trước. Vừa nhìn thấy hai người tiến vào, Đằng Liễu liền buông mẫu thêu trên tay, nhấc nhấc khóe môi nở nụ cười.
“Tường Liên cô nương vẫn chăm chỉ đi lấy nước như mọi ngày, nhỉ?”
“Có gì nói đi.” Tường Liên không buồn liếc nhìn đến Đằng Liễu: “Ta còn có nhiều việc phải làm.”
“Ngươi là người thông minh, chắc hẳn biết bản phi muốn nói gì.”
“Ta đã tận lực rồi!”
“Phải a, tận lực.” Đằng Liễu đưa tay cho Trân Châu dìu đứng dậy, tiến đến gần Tường Liên mà mở miệng: “Chỉ cần chậm một chút đại sự đã thành rồi, đáng tiếc ngươi không ngăn cản chủ mẫu, cơ hội này chính do một tay ngươi đánh mất. Hảo hảo suy nghĩ thật kỹ, ngươi không phải hoàng thân cũng không phải quyền quý nhân, chỉ là một nô ɭệ thấp hèn như dã thảo thì sao có thể vọng tưởng đến minh nguyệt? Đi con đường này là ngươi tự mình lựa chọn, đi không đến là thất bại của ngươi, đừng oán trách bản phi không nói trước. Nếu còn chần chờ sau này ngươi sẽ tận mắt thấy chủ mẫu hoài thai oa oa của Ngạc vương, chính ngươi sẽ phải nuôi dưỡng oa oa đó trưởng thành, có biết bao nhiêu thống khổ a?”
Tường Liên hít một ngụm lãnh khí, đưa mắt nhìn Đằng Liễu mà hỏi: “Thế ta còn có thể làm gì? Hủy đi chân chính hạnh phúc của chủ mẫu hay sao?”
“Ngươi nên nhớ, kẻ mang được hạnh phúc cho chủ mẫu không chỉ có một mình Ngạc vương.” Đằng Liễu áp nhẹ tay lên vai Tường Liên vuốt nhẹ: “Thậm chí là ngươi, cũng có thể khiến chủ mẫu một đời khoái hoạt.”
“Có thể sao?”
“Tất nhiên, ngươi yêu thương chủ mẫu như vậy, chủ mẫu nhất định sẽ hiểu.”
Càng nghĩ càng thấy lời Đằng Liễu rất có đạo lý, chỉ là Tường Liên không dễ dàng buông xuống mọi lo nghĩ, mười ngón tay cứ thả rồi lại siết chặt thau đồng.
“Tường Liên, đây là cơ hội cuối cùng.” Đằng Liễu xoay lưng lại với Tường Liên, phất phất tay áo: “Suy nghĩ thật kỹ đừng để về sau phải hối hận.”
“Ngươi thật sự không tổn hại đến chủ mẫu?”
“Người ta muốn lấy mạng không phải là chủ mẫu.”
Tường Liên mím chặt môi dưới, cố nén cảm giác sợ hãi trong lồng ngực. Phải, nàng chỉ còn một cơ hội này nữa thôi, nếu đánh mất e là phải đứng bên lề quan sát nhị tiểu thư hạnh phúc bên một người khác.
“Hảo, nói đi, ngươi muốn ta tiếp theo làm gì.”
“Như cũ lấy thông tin của Ngạc vương và chủ mẫu, thông tin về đồ vật đó càng tốt.”
Thoáng chau mày một cái, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng.
“Đại sự thành rồi bản phi sẽ giúp ngươi đưa chủ mẫu ly khai kinh thành, đến địa phương an tĩnh làm một đôi thần tiên quyến lữ thỏa theo ý nguyện của ngươi.”
“Thành giao.”
Vừa bước đến cửa lại nghe thấy tiếng Đằng Liễu vọng ra.
“Chúng ta hợp tác tốt, đừng để có kẻ khác biết được chuyện này.”
Tường Liên trầm trọng gật đầu, xoay người rời khỏi Ngọc Lộ Các.
Lại nói đến Mộ Hoan, nàng sớm đã tỉnh dậy ngồi trên nệm vải ấm áp, hai tay duỗi ra để Hỉ Tâm nhẹ nhàng xoa bóp. Suốt đêm hôm qua gió thổi ù ù hại nàng ngủ không ngon giấc, còn chó nhỏ lại hồn nhiên ngủ say, hận muốn lập tức dùng gối chụp chết đối phương.
Mệt mỏi xoa vuốt thái dương, đúng lúc nhìn thấy Âu Điền đi vào, có chút kinh ngạc mà hỏi: “Làm sao?”
“Chủ mẫu, có tin tức.” Âu Điền bước đến gần Mộ Hoan, đè thấp giọng mở miệng: “Tường Liên đúng thật có đến Ngọc Lộ Các còn nói chuyện rất lâu, nô tài không dám đứng quá gần sợ bị phát hiện. Có điều bọn họ đang giao dịch gì đó, Tường Liên cũng đã đáp ứng, sợ không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Mộ Hoan hơi ngồi thẳng dậy, phất phất tay ra hiệu cho lui, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại càng kém sắc.
“Hỉ Tâm, điện hạ thật sự mang món đồ kia đi rồi?”
“Nô tỳ không rõ, điện hạ hành tung cẩn mật hẳn là đã mang đi.”
Lúc này Mộ Hoan mới an tâm nằm xuống tháp: “Tường Liên này không đề phòng là không được, cũng may điện hạ phát hiện sớm, bằng không đã bị đâm một nhát mà chẳng biết ai hạ thủ.”
“Nương nương đừng quá lo lắng, dù Tường Liên có muốn hạ thủ cũng khó khăn hơn trước nhiều. Chỉ cần cảnh giác với ả, ngày tháng sau này sẽ dễ thở hơn, tránh trực diện trở mặt mà đả thảo kinh xà.”
“Ngươi nói đúng, bản phi phải cố tỏ ra như bình thường mới được.”
Mộ Hoan trong bụng có một cỗ hỏa nhiệt mà chẳng thể trút ra, buồn bực rút tay lại trở mình quay mặt vào trong. Hỉ Tâm cũng không nói gì, nhanh nhẹn kéo chăn che kín người chủ mẫu rồi lui về sau đứng yên canh chừng.
Nửa nén nhang thời gian sau Tường Liên hồi các, trong tay là chậu đồng đựng nước suối, bên trên còn thả ít cánh hoa.
“Chủ mẫu, nước suối của ngài đến rồi.”
“Để ở đó rồi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Còn chưa đi được ba bước lại nghe chủ mẫu phân phó: “Đóng cửa.”
Tường Liên hồ đồ quay đầu nhìn thử, chỉ thấy chủ mẫu như cũ nằm xoay mặt vào trong, chẳng buồn liếc nhìn nàng nửa cái. Nén tiếng thở dài trong lòng, xoay người bước ra khỏi Hiên Nguyệt Các, không quên đóng cửa cẩn thận.
“Hỉ Tâm!”
Xoay người trở lại, Mộ Hoan liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, ý bảo Hỉ Tâm đi xem xét một chút. Hỉ Tâm ngoan ngoãn rời vị trí đi xem, phát hiện Tường Liên không đứng ngoài cửa mới an tâm báo lại với chủ mẫu.
“Không có người.”
“Bản phi càng nghĩ càng tức giận, năm đó là nàng được mua về vương phủ để hầu hạ bản phi. Thời điểm bản phi thất thế nàng vẫn kiên trì bầu bạn, kết quả bây giờ lại trở mặt đâm bản phi và điện hạ một nhát, biết thế từ đầu đã không thu nhận nàng.”
“Nương nương tức giận hại thân.”bg-ssp-{height:px}
Hỉ Tâm nhanh nhẹn bưng chậu đồng đến trước mặt Mộ Hoan: “Sáng giờ chủ tử chưa ngâm tay, để nô tỳ giúp ngài xoa bóp. Thái y nói qua rồi, chứng run tay của ngài phải thường xuyên xoa bóp bằng không sẽ khó lòng khang phục.”
Mộ Hoan một bên đưa tay cho Hỉ Tâm một bên càm ràm: “Bản phi không còn thân tín bên cạnh, làm việc đều tránh không khỏi khó khăn. Mà trực tiếp bảo ngươi đến hầu hạ lại không thích hợp, còn A Giai lại hoài thai mất rồi, nhìn đi nhìn lại chẳng có ai đủ thân thiết để hầu hạ.”
“Điện hạ có nói sẽ tìm tiểu nha đầu thông minh lanh lợi đến hầu hạ ngài.” Hỉ Tâm nghĩ ngợi một chút, vẫn quyết định nói: “Nô tỳ có đề cử muội muội của mình, chỉ là điện hạ không đồng ý.”
“Muội muội của ngươi?” Mộ Hoan hiếu kỳ hỏi nhỏ: “Đẹp không?”
“Lớn lên dễ nhìn.”
“Vậy thì bản phi cũng không đồng ý!”
“…” Hỉ Tâm có chút dở khóc dở cười: “Tại sao a?”
“Bên cạnh có một cô nương lớn lên dễ nhìn, còn không sợ điện hạ thay lòng sao?” Mộ Hoan buồn bực phất phất tay, còn xùy xùy mấy tiếng phụ họa: “Bản phi đủ phiền toái rồi, còn mang đến bản phi sẽ đuổi về Hỉ La thị!”
“Điện hạ cũng nói nếu mang lệnh muội đến chủ mẫu sẽ tức giận, mà tức giận thì điện hạ lại phải chịu khổ cho nên…”
Còn chưa nghe hết lời Mộ Hoan đã nổi giận trừng mắt: “Ngươi vừa nói gì hả? Thật sự điện hạ đã nói như vậy sao?”
Hỉ Tâm cười chẳng thấy mắt đâu, đặc biệt cao hứng giải thích: “Chủ mẫu hiểu lầm rồi, điện hạ còn nói chủ mẫu không vui điện hạ cũng sẽ không vui. Oanh oanh yến yến bên cạnh vĩnh viễn cùng bì không được ngài, cho nên điện hạ sẽ không để ngài tức giận.”
Đáy mắt Mộ Hoan toàn bộ đều là ý cười, miễn cưỡng hài lòng nằm xuống giường.
“Nói như vậy còn nghe được.”
Lặng lẽ cúi đầu cười trộm, Hỉ Tâm ngoan ngoãn tiếp tục xoa bóp hai tay cho chủ mẫu: “Điện hạ đối với việc này tự có chủ ý, nô tỳ nghĩ sớm thôi sẽ có người đến.”
“Thế nào cũng được, ngươi không cần xoa nữa, đi lấy cho bản phi quyển sách đi.”
Hỉ Tâm nhanh chóng cầm lấy khăn lụa chà lau hai tay rồi bưng thau nước trở về bàn, xoay người đi tìm vào quyển sách có vẻ thú vị đưa đến. Bình thường chủ mẫu không thích đọc thi thư, vì đọc cũng không hiểu gì nên chuyển sang đọc dã sử, đồng thoại hay mấy thứ bát quái tạp nham nào đó.
Lần này cũng vậy, Hỉ Tâm tùy ý lấy một quyển đưa sang, còn chẳng buồn xem nội dung bên trên. Mộ Hoan lười nhác tiếp nhận, cũng không xem trang bìa, lật hẳn vài trang rồi mới xem.
Bên trong chỉ có vài dòng vỏn vẹn: Xuyên không quay về thời điểm quá khứ, yêu cầu Tuế Linh Châu.
Hai mắt Mộ Hoan trừng lớn, vội lật về bìa sách xem thử, đơn giản ba chữ: [Xuyên Phản]. Vạn vạn không ngờ lại có loại sách huyền huyễn này, Mộ Hoan vội lật ra trang đầu, đơn giản ghi chép xuyên không là gì và những trường hợp từng xuyên không. Sau đó lại nói về phản xuyên, yêu cầu một viên Tuế Linh Châu và đứng ở nơi liên quan đến vị trí xuyên đến vào ngày tuyết rơi đầu tiên.
Hoảng hốt đóng quyển sách lại, Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt hỏi khẽ: “Hỉ Tâm, thiên hạ có Tuế Linh Châu hay không?”
“Tuế Linh Châu?” Hỉ Tâm đứng suy nghĩ rất lâu cũng chỉ biết lắc đầu: “Nô tỳ không rõ.”
“Nói như vậy là rất có thể Tuế Linh Châu thật sự không tồn tại…”
Mộ Hoan căng thẳng đặt sách xuống giường, trong đầu quanh quẩn nội dung trong quyển kỳ thư này. Kỳ thật nàng không hề có ý nghĩ quay về thế giới hiện đại, nhưng lại cứ bị quá khứ kéo đi trong lòng vạn phần hoang mang.
Quá giờ ngọ chó nhỏ mới hồi phủ, việc đầu tiên làm là rúc vào lòng kiều hương duỗi chi ngáy ngủ. Trời vừa sáng đã phải xuất phủ duyệt binh, đến giờ chưa có nửa miếng thịt sống trong bụng, mệt mỏi đến mức tai cũng cụp xuống.
Nhìn chó nhỏ như vậy Mộ Hoan phi thường đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lang nhĩ mềm mại: “Chó nhỏ, có mệt cũng phải ăn một ít lót dạ đừng để bụng đói không tốt.”
“Nàng uy bản vương.”
Mộ Hoan không hề khước từ, đối hạ nhân phân phó chuẩn bị thiện, còn bản thân thì tiếp tục vuốt ve chó nhỏ như dỗ hài tử.
Chờ đợi gần nửa canh giờ mới thấy hạ nhân vội vã dâng thiện, do đã quá giờ dùng thiện nên tất cả thực phẩm đều phải chế biến từ đầu tránh không khỏi thiếu sót mà kéo dài thời gian chuẩn bị.
Trước tiên uy cho chó nhỏ một ít thịt cừu tươi còn nguyên máu đỏ, thấy vẻ mặt mãn nguyện của đối phương lại càng thêm vui vẻ. Tiếp tục gắp thêm vài khối thịt sống rồi mới đổi sang mấy món đã được nấu chín kỹ lưỡng, đến đây sắc mặt chó nhỏ liền thay đổi, thậm chí còn lách người trốn ở trong ngực nàng.
Mộ Hoan dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nhu nhu hai cái lên đỉnh đầu chó nhỏ: “Tiểu điện hạ, đừng có làm nũng nữa, ngài ăn đồ sống nhiều không tốt đâu. Thái y nói ngài thường xuyên cáu giận là do dùng quá nhiều thức ăn có máu tanh, thời gian này phải tiết chế rồi còn phải luyện tập thể lực điều hòa khí huyết.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dụi hai cái vào ngực kiều hương: “Bản vương không thích ăn mấy thứ đó.”
“Điện hạ luôn miệng bảo thần thiếp nghe lời, còn ngài thì sao đây?”
Mộ Hoan chụp lấy miệng chó nhỏ dùng sức cạy mở để lộ hàm răng dã thú bén nhọn, không chút lưu tình nhét liền hai miếng trư nhục vào. Vẫn cảm thấy không đủ mà gắp vội hai miếng rau xanh cho vào miệng, dùng sức khép miệng đối phương lại, trừng trừng mắt đe dọa xem có dám nhổ ra hay không.
Đường đường là Ngạc vương lại bị ái phi cạy miệng ép ăn, chuyện này đồn ra ngoài nàng còn mặt mũi gì nhìn người?
Bất đắc dĩ đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, A Ba Đáp Thấu Á Viên không thích ăn rau xanh, cố tình lùa rau sang một bên lựa thời điểm sẽ nhổ ra. Kết quả vẫn bị kiều hương phát hiện, trực tiếp đem rau xanh cuộn thịt sống nhét vào miệng chó nhỏ, để xem lần này có nhổ ra nữa hay không.
Chật vật cả buổi mới dùng xong thiện, cả hai như vừa đánh trận xong, mệt mỏi nằm dài trên nhuyễn tháp chẳng buồn vận động.
“Điện hạ, ngài có biết Tuế Linh Châu không?”
“Biết.” A Ba Đáp Thấu Á Viên duỗi thẳng chi sau, hồ nghi quay lại nhìn nàng: “Đây là thứ bàng môn tà đạo, vốn dĩ đã bị cất giấu kỹ lưỡng không ai biết được tung tích, sao nàng lại hỏi về Tuế Linh Châu?”
Mộ Hoan đảo mắt nhìn quanh, rồi nhỏ giọng nói vào tai của chó nhỏ: “Thần thiếp có xem một quyển kỳ thư nói rằng vào ngày hạ tuyết đầu tiên nếu mang theo Tuế Linh Châu ở nơi xuyên đến sẽ có thể quay về chốn cũ.”
Hai mắt chó nhỏ lập tức trừng lớn tựa hồ bị chuyện này làm cho kinh hãi, nhưng rất nhanh liền trấn tỉnh trở lại, ung dung gác một chi lên mông nàng.
“Tuế Linh Châu kia vốn được đặt ở Thần Điện, bản vương lập tức cho người mang về.”
“A!?” Nghe xong mấy lời này Mộ Hoan bắt đầu hồ đồ: “Điện hạ, ngài nói vậy là có ý tứ gì?”
“Tất nhiên là mang về hủy, để đời này kiếp này nàng cũng đừng hòng ly khai bản vương. Mộ Hoan hay là Trầm Ngọc, sinh ra chính là người của bản vương, phải dùng cả đời này bồi cạnh bản vương.”
Mộ Hoan hai mắt ẩm ướt từ lúc nào không biết, xúc động choàng tay ôm chầm lấy chó nhỏ.
“Đồ xấu xa, thần thiếp cũng không bao giờ bỏ lại ngài.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng tì cằm vào hõm cổ kiều hương, cố sức hít lấy hương thơm thiếu nữ thanh mát.
Chỉ cần nàng, duy nhất một mình nàng đã đủ rồi.