“Uy, tiểu công gia!”
Nghe tiếng gọi, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan dừng cước bộ quay đầu lại, không đoán cũng biết là Phan Phất Lai Kỳ vừa gọi nàng. Trong lòng lờ mờ biết chuyện đối phương định nói nhưng vẫn đứng chờ xem, trên mặt vẫn không có nửa điểm biểu tình.
Phan Phất Lai Kỳ phóng một phát đến trước mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trêu chọc: “Úc, bây giờ phải gọi là muội phu rồi!”
Tin tức Quốc công phủ kết thông gia cùng Phan gia đã truyền ra khắp Tề Châu, mấy hôm nay Phan gia nhận được rất nhiều lễ vật chúc mừng, náo náo nhiệt nhiệt không ngớt.
“Nếu chỉ chuyện này ta đi đây.”
“Này, làm sao lại lạnh nhạt như vậy a?” Phan Phất Lai Kỳ nhăn mặt nhíu mày đá chân của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ta sau này cũng là tỷ tỷ của ngươi, là người một nhà, lẽ nào ngươi cứ dùng cái mặt lạnh mà nhìn người của Phan gia?”
“Mặt ta chính là như vậy, không thay đổi được.”
“Đầu đất!” Phan Phất Lai Kỳ nhàm chán vẫy đuôi một cái, đôi mắt đạm kim dán chặt vào A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ta đây có mấy lời này muốn nói với ngươi.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan diện vô biểu tình chờ nghe câu tiếp theo.
“Phất Nữu chưa kịp trưởng thành, tính tình nghịch ngợm bốc đồng lại ưa thích náo nhiệt. Nhưng chỉ cần ngươi chờ nàng trưởng thành, nàng sẽ hảo hảo làm một cái thê tử hiểu chuyện biết lo cho phu gia. Cầu ngươi đối xử tốt với nàng, với cả oa oa của nàng nữa, nếu một ngày nào đó ngươi thật sự không chịu nổi nàng nữa thì đưa nàng về Phan gia. Coi như đây là một lời thỉnh cầu, đừng bao giờ vứt bỏ nàng, có thể ngươi không cần nhưng Phan gian này cần nàng.”
Hiếm khi Phan Phất Lai Kỳ nghiêm túc như vậy, bình thường đều tìm cách bắt nạt thân muội, nhưng hôm nay lại trút hết tâm tư nói ra ngoài.
“Thân mẫu chỉ có ta và Phất Nữu, nàng đều xem chúng ta như sinh mạng mà bảo hộ. Bây giờ nàng đem sinh mạng của mình đặt vào tay của ngươi, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngươi nhất định phải hảo hảo đối xử với Phan Phất Nữu.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan gật gật đầu hai cái biểu thị đồng ý: “An tâm.”
Phan Phất Lai Kỳ nở nụ cười bao gồm hai phần chua xót, sau này sẽ không còn thấy nha đầu nghịch ngợm kia đùa giỡn ở ngoài sân nữa…
“Nếu không còn gì ta về trước đây, bảo trọng.”
“Ân, ta tiễn ngươi.”
“Không cần, ngươi hảo hảo bầu bạn cùng tiểu muội đi.”
Nhìn bóng lưng của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, trống ngực Phan Phất Lai Kỳ đập inh ỏi, trong lòng nàng sao không thể an tâm được nửa phần?
Thẳng đến sau này Phan Phất Lai Kỳ mới minh bạch, thời khắc nàng phó thác Phan Phất Nữu chính là thời khắc tự tay nàng đào sẵn huyệt mai táng cho thân muội muội.
Nhập xuân hôn lễ được diễn ra, Trữ quân và Trữ quân phi cũng cùng tham gia, đặc biệt náo nhiệt. Đôi tân phu thê sau khi bái đường thì tân nương được ma ma dìu vào tân phòng, lưu lại tân lang ở bên ngoài dùng trà thay rượu.
Bận rộn chuẩn bị hôn lễ nhiều ngày bây giờ mới có dịp hảo hảo ngồi xuống dùng chút trà ăn chút bánh, Mộ Tước hoan hỉ lôi kéo thân muội cùng nói chuyện vui. Không quên đem chuyện Quốc công đáp ứng không tham gia tranh đấu nữa, cả hai tỷ muội trong lòng đều mừng rỡ, chỉ mong có ngày cùng nhau quay về kinh thành như xưa.
Cũng vì vậy mà không phát hiện bất thường ở A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan. Tiểu tân lang như cũ diện vô biểu cảm, ai kính rượu cũng hữu lễ đáp lại, hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng khi thành thân.
Có lẽ là vẫn chưa quen với không khí nên mới như thế.
Đến tối, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tiến vào tân phòng, theo hướng dẫn của ma ma xốc lên hồng cân đỏ thẫm của tân nương.
Hồng nhan như họa vì thẹn thùng mà đỏ ửng: “Tiểu công gia.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đưa mắt nhìn ma ma, sau đó xoay người ngồi xuống nệm vải, mắt dán chặt vào khung cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt.
Phan Phất Nữu thoáng ngây người, bước xuống giường tiến đến chỗ A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, áp hai tay lên vai nàng mà thì thầm: “Tiểu công gia, đêm đã khuya ngài không muốn nghỉ ngơi sao?”
“Ta đến thư phòng.”
Dứt câu liền lách người ly khai.
“Tiểu công gia!!” Phan Phất Nữu hoảng hốt chạy ra trước chặn đường, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra tia ngờ vực: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, tiểu công gia ngày để thần thiếp đơn độc lưu lại tân phòng như vậy sao?”
“Đây không phải là ý tứ của ngươi?”
“Ta…”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lạnh lẽo quét mắt nhìn nàng: “Không biết liêm sỉ.”
Hoảng loạn lùi về một bước, Phan Phất Nữu cảm giác tai nàng cũng ù đi, trơ mắt nhìn chằm chằm tiểu công gia ở trước mặt.
“Ngài sao lại vũ nhục thần thiếp như vậy? Phải, là thần thiếp ái mộ ngài mới ngỏ ý với phụ thân, dù có làm thiếp cho ngài cũng nguyện ý. Nhưng thần thiếp không phải không biết liêm sỉ, thần thiếp gả đến đây cũng là được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào cửa lớn Quốc công phủ!!”
“Thì thế nào?” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan dửng dưng mở miệng: “Dựa vào ngươi có thể bước vào phủ Quốc công? Tự xem mình là đương triều công chúa sao? Thân phụ của ngươi cũng chỉ là nho nhỏ tri huyện, nghĩ đến Quốc công phủ là đã trèo cao, ngươi còn muốn ta phải đối xử với ngươi thế nào?”
“Tiểu công gia!!”
Phan Phất Nữu nửa tức giận nửa chua xót mở miệng: “Thần thiếp là thê tử của ngài, là đích thân ngài thú vào cửa lớn, ngài có thể vũ nhục thần thiếp nhưng không liên quan đến thân phụ. Phải, là thần thiếp không biết liêm sỉ nghĩ trèo cao, là thần thiếp, toàn bộ đều là lỗi của thần thiếp!”
“Ngươi minh bạch là tốt.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lạnh lùng xoay người đi.
“Ngài đứng lại!” Phan Phất Nữu phát run cũng không biết, yếu ớt thì thầm: “Ngài thiên kim chi khu có thể khước từ thân phụ, tại sao phải lấy ta để rồi ngài trong lòng như có gai nhọn?”
“Tương lai của Đồng quốc công phủ đều trong tay ta, mẫu công đã nói qua, chỉ có ta mới vực dậy được toàn bộ.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan quét mắt nhìn nàng: “Minh bạch rồi chứ?”
“Ngài mượn thế Tề Châu tri phủ để có mẫu tộc chống đỡ? Lẽ nào trong mắt ngài ta chỉ là thứ đáng bị lợi dụng?”
“Chính xác là như vậy.”
Dứt câu liền lạnh lùng xoay người ly khai, bỏ lại Phan Phất Nữu một mình chống đỡ chua xót. Thất vọng đổ sụp người xuống sàn nhà, ôm đầu khóc nấc trong chua xót, là nàng đã sai rồi hay sao?
Căn bản tiểu công gia không thích nàng vẫn ôm mộng huyễn tưởng gả vào Quốc công phủ, để rồi bị phu quân lạnh nhạt nhục mạ, nàng đúng thật là không có liêm sỉ.
“Mẫu thân, phụ thân…” Phan Phất Nữu ôm mặt khóc không ngừng được: “Nữu nhi không gả nữa, không gả nữa…”
---------------------------bg-ssp-{height:px}
Nhập xuân khí trời trở nên ôn noãn, bầu trời cũng nhờ vậy mà trong trẻo hơn trước. Theo thói quen tản bộ trong hoa viên rồi chuyển sang ngồi trong đình hóng mát, Mộ Hoan cầm quạt lụa phẩy phẩy hai cái, nheo nheo mắt nhìn cảnh tượng hoa hải dưới nắng xuân.
Đồ Ngân mang cao điểm đặt lên trên bàn rồi đứng nép sang một bên chờ đợi chủ tử phân phó.
“Ngươi đã gửi lễ vật cho tiểu phu nhân chưa?”
“Đã gửi, tiểu phu nhân đã nhận cũng rất vui mừng, chỉ là…” Đồ Ngân khó xử quan sát sắc mặt của Mộ Hoan, đè thấp giọng nói: “Tiểu phu nhân trông có vẻ không được vui, nghe hạ nhân nói tiểu công gia không quá tha thiết nàng thậm chí còn lạnh nhạt tỏ ra bất mãn.”
“Có chuyện này nữa sao? Phía Quốc công phu nhân nói thế nào?”
“Nỗ lực hàn gắn nhưng kết quả chẳng khá hơn.”
Mộ Hoan đặt quạt lụa xuống bàn, hồ nghi nhìn sang Đồ Ngân: “Bản phi cho rằng Quốc công phu nhân là người thấu tình đạt lý, sẽ không miễn cưỡng oa oa của nàng, sao tiểu công gia có thể bất mãn với tiểu phu nhân chứ?”
“Nô tỳ không dám phỏng đoán, xem chừng là do tân phu thê chưa kịp hài hòa.”
“Ngươi nói tiểu công gia tính tình thế nào?”
“Tiểu công gia thông minh lỗi lạc, tương lai sẽ là rường cột phò trợ Trữ quân điện hạ.”
“Bản phi không phải hỏi mấy câu này.” Mộ Hoan nhíu nhíu mày lộ vẻ không vui: “Điều bản phi muốn biết chính là tính cách của tiểu công gia, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Đồ Ngân quan sát sắc mặt của chủ mẫu một lúc, cảm giác không có nguy hiểm mới dám mở miệng: “Nô tỳ cảm thấy tiểu công gia tính cách có phần thâm trầm, bình thường cũng ít giao tiếp với người khác, đến cả Quốc công phu nhân cũng từng than phiền qua.”
“Trước đây bản phi gặp qua tiểu công gia thấy nàng là một nha đầu hoạt bát cơ linh, thậm chí còn hay bày trò phá phách trêu chọc người khác. Rõ ràng khác biệt với tình trạng bây giờ, giống như biến thành hai người khác nhau vậy, kỳ quái…”
“Oa oa trưởng thành có thể sẽ chững chạc hơn?”
“Không giống.”
Mộ Hoan đứng dậy đi đi lại lại trong tiểu đình, tay áo cánh ve nhẹ nhàng bay lượn không khác gì thiên tiên hạ phàm. Thời gian này Mộ Hoan được Trữ quân bồi bổ kỹ lưỡng, tháng này tăng hẳn hai cân, cơ thể đầy đặn đẹp đẽ không có điểm nào đáng chê trách.
“Bản phi là tiểu di của nàng, nhìn một cái liền phát hiện điểm bất thường. Nhưng vấn đề ở chỗ nho nhỏ tiểu alpha sao lại có cái không khí tiêu cực như vậy? Bản phi đến gần đều bị nàng làm cho lạnh run, ngay cả thân mẫu của nàng cũng cảm giác được vậy thì chuyện này không còn đơn giản nữa.”
Đồ Ngân đưa mắt nhìn chủ mẫu qua lại cũng chóng cả mặt, khó xử mở miệng: “Oa oa tâm tính thay đổi thất thường biết đâu chừng qua vài năm liền ổn định trở lại?”
“Không yên tâm.” Mộ Hoan phất phất tay áo, quay sang Đồ Ngân phân phó: “Ngươi cùng vài nha đầu thông minh hồi Tề Châu kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì có thể là do tâm tính oa oa thật.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đồ Ngân, Mộ Hoan nặng nề trút tiếng thở dài, xoay người trở về trường kỷ ngồi xuống. Hết chuyện Quốc công lại đến chuyện tiểu công gia, thời gian này tỷ tỷ cũng không dễ chịu gì, có lẽ nàng nên lựa thời gian đến Tề Châu một chuyến.
Do quá chú tâm suy nghĩ mà không phát hiện mành vải bị vén lên, hai bên nữ nô kinh ngạc muốn quỳ xuống thì người tiến vào kịp khoác tay ngăn cản. Đang yên lành đột nhiên bị ôm lên xoay một vòng ngồi thẳng lên người đối phương, Mộ Hoan chỉ kịp hét thảm một tiếng, hoảng hồn bạt vía túm lấy cánh tay của người nọ.
Nữ nô ghen tỵ muốn chết, sao Trữ quân phi có thể được điện hạ ưu ái như vậy a?
“Điện hạ?!” Mộ Hoan chấn kinh ôm ngực, nhìn chằm chằm chó nhỏ đang đắc ý cười: “Sao ngài cứ hù dọa thần thiếp như vậy chứ? Thần thiếp cũng biết sợ hãi mà!”
“Ôm nàng một cái đã sợ hãi như vậy, không giống tác phong của nàng chút nào.”
“Ngài còn nói?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch mỉm cười, đưa tay xoa hai gò má phồng lên bất mãn của kiều hương: “Bản trữ quân bận rộn cả ngày mới đến thăm nàng một lát, nàng không vui vẻ hay sao?”
“Thần thiếp cao hứng chỉ là phương thức điện hạ dùng thì quá ấu trĩ.” Mộ Hoan chỉnh trang lại búi tóc của mình, trừng trừng mắt than phiền: “Thần thiếp bị dọa tim đập rất nhanh, thật đáng sợ.”
“Thế bản trữ quân giúp nàng xoa xoa được không?”
Còn chưa nói dứt câu móng sói đã đặt trên ngực nàng.
“Điện hạ!”
“Hắc!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu xa bắt lấy cằm nàng, nhiệt tình hôn lên gò má nhiễm hồng vì xấu hổ.
“Ngài lại như vậy nữa rồi!”
Mộ Hoan đưa hai tay che mặt, nữ nô còn đang đứng ở đây vậy mà đối phương lại hành động như vậy, rõ ràng không chừa cho nàng chút thể diện nào.
“Làm sao? Vừa nãy nghĩ cái gì mà thất thần?”
“Thần thiếp nghĩ cái gì ngài đoán không ra sao?”
“Hửm?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngờ vực quan sát sắc mặt kiều hương, khóe môi đột nhiên nhếch lên: “Có phải nghĩ đến chuyện sinh cho bản trữ quân ba bốn oa oa?”
“Cái gì mà oa oa ở đây!?” Mộ Hoan gạt bàn tay hư hỏng của chó nhỏ ra khỏi thắt lưng mình: “Thần thiếp đang nghĩ đến nha đầu Phổ Lan, điện hạ, ngài có cảm thấy nha đầu này gần đây rất kỳ quái?”
“Hôm đại hôn là lần đầu bản trữ quân gặp nàng, sao có thể biết nàng so với trước đây kỳ quái ra sao?”
“Cũng đúng, bất quá điện hạ ngài nghĩ thử xem có phải nha đầu hơi tiêu cực không?” Mộ Hoan không biết dùng từ thế nào mới đúng, lo lắng ngẩng đầu lên đối diện đôi nhãn đồng thâm lam: “Tỷ tỷ cũng chỉ có một mình Phổ Lan, đối với thay đổi gần đây của nàng khá lo ngại.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật gù rồi đáp: “Nha đầu đó đúng là có phần thâm trầm, nhưng chẳng phải alpha nào cũng thế sao?”
“Ách, thật sự?”
“Nàng xem Hỉ Tâm đi, thú thê chẳng phải cũng nghiêm chỉnh hơn sao? Trước đây còn có tâm trạng đùa giỡn nhưng bây giờ lại biến thành một người khác, đây chính là điểm khác biệt giữa alpha và omega sau khi thành thân.”
Mộ Hoan tỉ mỉ nhớ lại dáng vẻ của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, đúng là có vẻ thâm trầm tiêu cực nhưng rất có khả năng do trưởng thành nên suy nghĩ thay đổi, hành xử cũng chín chắn hơn trước.
“Có lẽ thần thiếp thật sự lo nghĩ nhiều…”