“Vẫn tìm không thấy sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đem tấu chương báo cáo tình hình tìm kiếm, ngoài mặt lộ ra vẻ giận dữ: “Ba năm các ngươi vẫn tìm không thấy quý phi, trẫm còn giữ các ngươi lại làm gì!?”
Tấu chương bị vứt xuống trước mặt, binh bộ thị lang đầu càng cúi càng thấp, run rẩy giọng già nua mở miệng: “Hoàng thượng, tất cả quân đội đóng trong các châu các quận đều đã được gọi đi tìm kiếm. Thái thú, tổng đốc, tri phủ không ngừng hỗ trợ, chỉ là tìm không thấy nửa điểm tung tích của quý phi nương nương.”
“Sống thấy người, chết phải thấy xác! Các ngươi ba năm không đưa được xác quý phi đến trước mặt trẫm, nhưng người vẫn tìm không thấy, căn bản các ngươi là một lũ vô dụng!!”
“Hoàng thượng thứ tội!!”
Hỉ Tâm vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Lang vương, âm thầm trút tiếng thở dài, cung kính tiến vào trong đại điện bái lạy.
“Tham kiến hoàng thượng.”
Quét mắt nhìn sang Hỉ Tâm đang quan phục chỉnh tề, A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột quát: “Nếu chỉ để báo tìm không thấy, trẫm không muốn nghe.”
“Hoàng thượng, ba năm rồi, ngài thật sự buông không được sao?”
Ánh mắt Lang vương đột nhiên lạnh dần, chậm rãi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, từng bước tiến về phía Hỉ Tâm. Mà Hỉ Tâm hoàn toàn không có nửa điểm run sợ, như cũ giữ đúng mực cung kính, thẳng thắng đối diện đôi thâm lam tinh xảo kia.
“Ngươi có tư cách gì khuyên trẫm buông?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt tay lên vai Hỉ Tâm, dùng sức siết thật mạnh: “Ba năm qua trẫm chưa từng buông bỏ một phân hy vọng, chỉ cần có chút tung tích nào về nàng đều sẵn sàng đến đó, dù tìm không thấy vẫn không từ bỏ. Ngươi có tư cách gì? Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết thì có tư cách gì mà nói trẫm?”
“Hoàng thượng! Vi thần là vì quốc gia, vì đại nghiệp thiên thu của Ngạn Huyền!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh lẽo quay lưng lại, bàn tay đặt trên thư án, trầm ngâm nhìn tấu chương ở trên bàn: “Quốc gia quan trọng, trẫm chưa bao giờ lơ là khinh suất. Năm đầu tiên thượng vị, trẫm miễn thuế, năm thứ hai thượng vị, nạn đói khắp các châu các huyện không còn nữa. Đến năm thứ ba, nhà bá tánh nào cũng lúa gạo đầy bồ, áo mặc trên người không còn là loại vải thô cứng nhắc khi gió lùa vào liền lạnh đến thấu xương. Bây giờ, biên cương đã yên, quan lại cử đến các vùng biên ải cứu trợ, bá tánh đều đem trẫm tôn sùng như thần linh. Căn bản trẫm đã làm rất tốt, không hổ thẹn với kỳ vọng của thái tổ, nhưng các ngươi lại luôn oán trách trẫm tìm quý phi…”
“Hoàng thượng, ngài không thiếu quý phi, chỉ cần ngài nói một tiếng, nữ nhân nào mà ngài không có được?” Hỉ Tâm chậm rãi bước lên, như cũ cứng rắn khuyên nhủ: “Ngài không thể trầm mê quá khứ, tử tôn dưới gối chẳng có lấy một ai, sau này đại nghiệp thiên thu sẽ để ai kế thừa đây?”
“Đến cả tử tôn của trẫm, các ngươi cũng muốn quản?”
Binh bộ thị lang nghe xong vội dập đầu khẩn khoản nói: “Hoàng thượng, tử tôn hoàng thất phi thường trân quý, nếu ngài chậm trễ không có tự sợ rằng bá tánh sẽ không yên.”
“Thế các ngươi lập tức tìm quý phi trở về!” A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ tay ra ngoài cửa, kích động nói lớn: “Lập tức tìm nàng về đây, trẫm dám cam đoan với các ngươi, quý phi sẽ hảo hảo giúp trẫm khai chi tán diệp!”
“Hoàng thượng! Quý phi nương nương chết rồi, thật sự đã chết rồi, có khi đã làm mồi cho cá biển không nên?”
“Câm miệng!!”
Binh bộ thị lang hoảng hốt cúi đầu xuống, xem chừng hắn đã chạm trúng vẩy ngược của Lang vương.
“Nguyền rủa quý phi, ngươi không muốn sống nữa sao!?”
“Vi thần có tội, chỉ là hoàng thượng, cầu ngài nghĩ cho đại nghiệp thiên thu vạn tuế mà ân sủng các nương nương!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng trừng nhìn Binh bộ thị lang đang quỳ rạp dưới đất, khàn giọng mở miệng: “Ngươi là thị lang bộ binh, không phải là người của nội vụ phủ, từ khi nào chuyện ân sủng cũng đến lượt ngươi quản? Hay ngươi cho rằng công việc ở bộ binh quá nhàn rỗi, nên muốn tranh cả việc của phủ nội vụ?”
“Vi thần không dám!”
“Cút! Lập tức cút đến biên cương, đến đó ba năm, không đủ ba năm đừng quay trở về kinh thành.”
“Hoàng thượng!”
Hai thủ vệ nhanh chóng tiến vào đem Binh bộ thị lang đang hoảng hốt kéo lên, tiền đồ sau này của hắn coi như sụp đổ hoàn toàn.
“Hoàng thượng, kia là binh bộ thị lang của Na Nhĩ tộc, ngài sao có thể nói đày đi là đày đi?” Hỉ Tâm nhịn không được bước lên lý luận: “Quan lại can gián ngài đừng vì quý phi nương nương mà lỡ mất chuyện tôn tử, toàn bộ đều bị ngài đày đi biên ải làm khổ sai. Bọn họ oán ngài, nhưng biết ngài cũng rất khổ sở, đành cắn răng nhẫn nhịn đến nơi ô yên chướng khí. Họ nhìn được đau khổ của ngài nhưng không thể trơ mắt nhìn tương lai khổ sở của Ngạn Huyền đại lục địa!! Hoàng thượng, đến bao giờ ngài mới thanh tỉnh?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là thủ lĩnh cấm vệ quân, trẫm đưa ngươi lên được vị trí này, cũng có thể lôi ngươi xuống.” A Ba Đáp Thấu Á Viên quét mắt nhìn nàng, lạnh lẽo mở miệng: “Đừng thách thức kiên nhẫn của trẫm, bằng không gia quyến của ngươi cũng khó thoát.”
Hỉ Tâm hé miệng định nói lại không thốt nên lời, chán nản buông thõng hai vai, bái lạy xong liền xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Đúng lúc trông thấy một người đi tới, Hỉ Tâm hai mắt phát sáng, xem chừng người này có thể khuyên nhủ hoàng thượng.
“Thái hoàng thái hậu giá đáo!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên rời khỏi thư án, đứng ở cửa nghênh đón Thái hoàng thái hậu.
“Thái hoàng thái hậu, ngài sao lại đến đây?”
“Ai gia đến tìm hoàng thượng.”
Thái hoàng thái hậu tuổi không còn trẻ, đi đứng rất chậm chạp thậm chí còn phát run, mỗi lần như thế đều phải có hai nữ nô kiềm kẹp. Lập cập tiến trở về tọa ỷ ngồi xuống, nhất phái ung dung tao nhã, nữ nhân xuất thân quyền quý như Thái hoàng thái hậu từ trên xuống dưới hành xử không có nửa điểm đáng chê trách.
“Hoàng thượng, nghe nói ngài vẫn cho người đi tìm kiếm quý phi?”
“Thái hoàng thái hậu đã nghe, trẫm cũng không dám giấu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người ngồi xuống tọa ỷ đối diện Thái hoàng thái hậu: “Trẫm nhiều năm vẫn tìm kiếm quý phi, tin tưởng nàng nhất định còn sống.”
“Ai gia biết ngài là người thế nào, cũng biết quý phi đối ngài như thế nào. Trước đây quý phi trong mắt chỉ có duy nhất một mình ngài, lúc ngài xuất chinh, nàng lo lắng không ăn không ngủ. Tấm lòng của quý phi, ai gia làm sao không nhìn ra, huống chi là người làm phu quân như hoàng thượng. Bất quá, quá khứ đã là quá khứ, không thể trở thành tương lai được. Hoàng thượng làm rất tốt, nhưng đủ rồi, quý phi thật sự không nhìn nổi bộ dạng này của ngài bây giờ.”
Bàn tay vô thức siết chặt chén trà, A Ba Đáp Thấu Á Viên không ngẩng đầu lên, chậm rì rì nói: “Ba năm trước, trẫm kiên quyết tìm kiếm quý phi, chỉ có Thái hoàng thái hậu là người ủng hộ.”
“Đó là ba năm trước, ai gia cho rằng tìm được cứu được người thì tốt nên mới ủng hộ hoàng thượng. Nhưng bây giờ là ba năm sau, dù cho tìm được cũng chỉ là thi thể đã tan rữa trong bùn đất, hoàng thượng đừng quá cố chấp làm gì.”
“Trẫm minh bạch con người của quý phi, nàng sẽ không như vậy rời bỏ trẫm. Ba năm qua tìm không thấy xác nàng chứng tỏ nàng vẫn còn sống, thậm chí là sống khoái hoạt ở một nơi nào đó, rồi khi ngoạn đủ nàng sẽ quay về với trẫm.”
“Hoàng thượng…”bg-ssp-{height:px}
“Thái hoàng thái hậu không cần nói nữa, trẫm tự có quyết định của mình.”
Đem chén trà đặt lại xuống bàn, A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy trở về thư án phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng, ngài vì quốc vì dân mà ngày đêm khổ cực giải quyết nan đề cấp bách quốc gia, ai gia trong lòng rất mừng rỡ. Hảo, ai gia không gượng ép ngài, ngài muốn tìm kiếm quý phi, ai gia vẫn như cũ ủng hộ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, đáy mắt phảng phất tia vui mừng: “Thái hoàng thái hậu, thật sao?”
“Với một điều kiện.” Thái hoàng thái hậu chống long trượng đến trước mặt Lang vương, dõng dạc mở miệng: “Hoàng thượng phải dùng chút thời gian quý báu của mình bầu bạn với các phi tần trong hậu cung, sớm sớm sinh hạ tôn tử kế thừa đại nghiệp.”
Sớm đoán Thái hoàng thái hậu sẽ ra điều kiện, chỉ là điều kiện này thật sự quá sức với nàng, tất nhiên không thể cúi đầu đáp ứng được.
“Trẫm biết Thái hoàng thái hậu nghĩ gì, bất quá trẫm sẽ không thị tẩm bất kỳ ai.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn nữ nô đang dìu Thái hoàng thái hậu, nói: “Hộ tống Thái hoàng thái hậu hồi cung đi.”
“Hoàng thượng!”
Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một lúc lâu, chán nản trút tiếng thở dài, phất phất tay áo hồi Trường Thọ Cung. Nha đầu trưởng thành rồi, sẽ không bao giờ nghe lời bà nữa, có nói trăm ngàn lần cũng như vậy.
Bàn tay cầm tấu chương có hơi run, A Ba Đáp Thấu Á Viên với tay lấy dưới chồng tấu chương một phong thư cũ có hơi nhàu nhĩ. Nét chữ xiêu vẹo, mực viết vài chỗ bị lem, thậm chí còn viết sai chữ nhưng đã có tiến bộ rất nhiều.
“A Hoan, nàng rốt cuộc đang ở đâu?”
=======================
Nhập đông tuyết rơi trắng xóa, bá tánh sống ở ven biển đều không ra khơi, ở yên trong nhà chờ khi tuyết tan sẽ tiếp tục một cuộc hành trình mới. Mộ Hoan lưu lại nhà của Uyển Nhược, học mọi người đan lưới, lâu lâu sẽ ra bờ biển đã đóng lớp băng mỏng, ở đó khoét một lỗ nhỏ rồi ngồi câu cá.
Mỗi lần đều chỉ có Uyển Nhược câu được cá, còn nàng thì ngồi đến lạnh run cũng chẳng câu được gì.
Lúc này tiểu lục sẽ léo nhéo nói bên tai nàng: “Cá chỉ lựa người để cắn câu thôi!”
Như vậy khác nào muốn nói do bọn cá không vừa mắt nàng lên mới bơi đi ăn mồi của Uyển Nhược!?
Mộ Hoan sâu sắc tổn thương!
Lúc đó Uyển Nhược chỉ cười trừ hai tiếng, cũng không mở miệng thanh minh.
Cá lớn cá nhỏ câu được đều mang về nhà nuôi, có nhiều con trên dưới hai cân, nhưng các nàng vẫn không nỡ bán. Dù sao nuôi đã lâu, có chút luyến tiếc, chỉ bán đi một ít còn số kia thì giữ lại tiếp tục nuôi.
Tiểu lục và tiểu thất rất thích ăn cá, dăm ba bữa lại chạy ra chậu nước nhìn cá bơi lội rồi bàn nhau nên ăn gì vào tối hôm nay. Kết quả số cá không nỡ bán kia cũng bị hai nha đầu này ăn sạch, Uyển Nhược cứ nửa tháng sẽ lại đi thả lưới bắt một ít cá mới về.
Vào đông cá cũng ít, muốn mua phải ra thị tập mua về. Bất quá trong nhà vẫn không thiếu ăn, lâu lâu sẽ tìm mua chút gạo muối, còn lại đều sẽ không ra khỏi cửa.
Mộ Hoan dần dần phát hiện ra Ân Ly thật sự có cảm tình với Uyển Nhược, lâu lâu thấy nàng gần gũi đối phương sẽ ghen tuông mà trừng mắt. Bộ dáng tiểu cô nương ghen tỵ rất đáng yêu, hơn nữa vì nể tình nàng là ân nhân mà chưa từng nói thẳng.
Một hôm tuyết rơi dày đặc, Uyển Nhược lên thị tập mua gạo muối, còn nàng và Ân Ly ở trước sân chuẩn bị ngọ thiện.
“Ân Ly, ngươi thích Uyển Nhược sao?”
Động tác thái rau của Ân Ly khựng lại, vội xua xua tay: “Làm gì có.”
“Còn giấu ta?” Mộ Hoan ý vị thâm trường quan sát gương mặt đỏ bừng của nàng: “Chỉ cần nhắc đến tên Uyển Nhược, hai lỗ tai ngươi liền động đậy.”
“T-Ta… ta thích nàng thì đã làm sao? Dù gì nàng cũng đâu để ý đến ta.”
“Ngươi từng nói qua?”
“Có lần suýt nói.” Ân Ly chỉ cần nghĩ đến đã phiền lòng, chán nản đem cọng rau chỉ vào Mộ Hoan: “Là lúc trong thấy Hoan Hỉ tỷ tỷ ở trên biển.”
Lúc này bản thân Mộ Hoan mới phát hiện mình là người phá hỏng chuyện tốt của ngươi khác. Trong lòng không khỏi có chút áy náy, chưa biết chừng nếu lúc đó nói thành công thì Uyển Nhược và Ân Ly đã thành một đôi.
“Ách, vậy ngươi không tính nói lại với nàng sao?”
“Không nói, chết cũng không nói.”
“Tại sao?”
“Đơn giản vì nàng không thích ta, nói ra chỉ khiến gặp mặt gượng gạo, bỗng dưng trở thành áp lực của nàng. Ta thà cả đời này không nói, để nàng cảm thấy ta vẫn là tiểu muội muội nhu thuận của năm xưa, không cảm thấy khó xử trước mặt ta.” Ân Ly chống cằm, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trắng xóa: “Có những chuyện nên nói, có những chuyện dù biết hay không biết kết quả vẫn tuyệt đối không nên nói ra.”
Mộ Hoan nhìn theo hướng ánh mắt của nàng: “Cũng đúng, nói ra chưa chắc đã vui vẻ hơn.”
“Cho nên cứ như vậy vẫn tốt, ta cứ là ta, còn nàng thì vẫn là nàng. Chí ít, có thể nhìn thấy dáng vẻ nàng thật sự chân thành mỉm cười với ta.”
“Ân Ly, ngươi quả thật khiến ta ngưỡng mộ!”
“Hắc, ngưỡng mộ gì chứ!” Ân Ly khanh khách cười, duỗi tay cầm dao tiếp tục thái rau: “Ta còn đang chưa biết phải làm món gì cho nha đầu!”
Mộ Hoan cũng cười theo, đây là lần đầu tiên nàng thấy một cô nương tính tình hào sảng, rực rỡ chói lóa như ánh dương quang, dễ dàng vượt qua bi thương tìm thấy niềm vui.
Đời người, chẳng phải chỉ cầu khoái hoạt sao?