Phượng Hòa Cung là tẩm cung lớn nhất trong lục cung, trước đây là Phượng Nghi Cung, đến khi A Ba Đáp Thấu Á Viên kế vị thì đổi tên thành Phượng Hòa Cung. Địa phương danh giá dành cho đế hậu, cũng là ước mơ của biết bao nữ nhân đặt chân vào chốn hậu cung tranh quyền đoạt lợi này.
Chậm rãi giẫm chân lên thảm lông thú, đưa mắt nhìn bài trí bốn phía Phượng Hòa Cung, đặc biệt hài lòng mà gật gù. Ân Ly đi phía sau mắt tròn mắt dẹt nhìn ngó, nhịn không được phấn khích kêu mấy tiếng kinh ngạc.
“Ân nhân ngài xem, cái trụ đó bằng vàng sao? Thật sự bằng vàng sao?”
“Câm miệng!” A Phúc không hài lòng quát khẽ một tiếng: “Phải gọi là quý phi nương nương.”
“Ách…”
“A Phúc, nàng vừa vào cung, đừng quá khắc khe như vậy.” Mộ Hoan nhìn theo hướng tay chỉ của Ân Ly, ôn giọng giải thích: “Là vàng dát lên.”
“Tại sao không đúc nguyên khối bằng vàng? Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy mà.”
“Đúc một trụ vàng tốn không biết bao nhiêu tiền của và công sức của bá tánh, dù cho hoàng thượng có muốn làm, bản cung cũng không đồng ý. Chỉ dát vàng lên cột như vậy đã quá xa hoa rồi, nếu đổi thành ngân lượng có thể tăng thêm cho quốc khố không ít.”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn sang A Phúc, nói tiếp: “Ngươi nói với sư phụ làm trụ, bảo tháo xuống toàn bộ vàng lên trụ, bản cung không thích tốn kém như vậy.”
“Vâng, nô tài sẽ dặn họ làm ngay.”
Tiếp tục cước bộ vào xem bài trí bên trong, vừa vặn trông thấy một dáng người khỏe khoắn chạy ra, nhìn sơ qua Mộ Hoan thậm chí còn chẳng nhận ra là ai.
“Quý phi nương nương, ngài cuối cùng cũng về rồi!” Đồ Ngân xúc động ôm chầm lấy nàng, hai mắt rưng rưng nước: “Đồ Ngân hảo tưởng niệm ngài.”
“Đồ Ngân?”
Mộ Hoan có chút hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, chỉ ba năm không gặp nữ nhân này lớn lên lại đẹp mắt như vậy. Nước da tối màu đặc trưng giờ trở nên trắng ngần như tuyết, ngón tay thon dài tinh xảo không tìm thấy nửa vết chai, đến cả y sam trên người cũng không phải loại rẻ tiền.
“Ngươi thay đổi nhiều quá, bản cung nhận không ra.”
“Nương nương đi ba năm, có quên nô tỳ cũng không có gì kỳ quái.” Đồ Ngân hồ hở nhiệt tình dìu quý phi ngồi xuống tọa ỷ: “Nương nương, ngài có mệt không? Có cần nô tỳ đi chuẩn bị nước bóp chân cho ngài?”
“Không cần.”
Mộ Hoan không quen với nhiệt tình này của Đồ Ngân, trong trí nhớ của nàng nữ nhân này chưa từng nói nhiều như vậy. Cả ngày đều giữ một bộ dáng thâm trầm ít nói, đến cả Vương Á còn nghĩ Đồ Ngân bị câm, nhưng thoắt cái ba năm sau liền thay đổi đến mức nàng vô pháp nhận ra.
“Quý phi nương nương có muốn dùng thiện không?”
“Bản cung chờ hoàng thượng, ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ còn muốn hầu hạ nương nương.” Đồ Ngân cẩn thận châm trà vào chén, dùng hai tay kính cẩn dâng lên: “Nương nương thỉnh dùng trà.”
Miễn cưỡng tiếp nhận chén trà uống một ngụm, Mộ Hoan hồ đồ nhìn Đồ Ngân rồi lại chán nản lắc đầu, không chừng là nàng thật sự nghĩ nhiều.
Ân Ly vẫn mải mê quan sát bài trí trong Phượng Hòa Cung, phấn khích chỉ tay về phía trước: “Nương nương ngài xem.”
Đem chén trà đặt lại xuống bàn, nương theo hướng tay của nàng phát hiện một chiếc hộp gỗ vuông nằm ngay ngắn trên thư án, bề ngoài có vẻ như là đồ vật hoàng thất. Đưa tay cho Ân Ly dìu đỡ đứng dậy, Mộ Hoan ngồi xuống nệm vải, nếu nàng đoán không sai bên trong nhất định là phượng ấn.
Cẩn thận đem nắp hộp mở ra, vạn vạn không ngờ bên trong lại rỗng!?
“Cái này…”
A Phúc mặt mũi lập tức biến thành trắng bệch: “Nương nương, phượng ấn trong hộp này đi đâu rồi?”
Mộ Hoan ngơ ngác nhìn xung quanh thư án rồi lại đứng dậy quan sát xung quanh chỗ nàng ngồi, hoàn toàn không có nửa điểm tung tích của phượng ấn. Đồ vật đã đưa đến Phượng Hòa Cung, nếu mất phượng ấn nhất định sẽ bị truy cứu đến nàng, lúc đó có trăm miệng cũng vô pháp biện giải.
Trong lúc hoảng trương chưa biết phải giải quyết thế nào thì nghe thấy tiếng thông truyền ngoài cửa – Hoàng thượng giá lâm!!
Nhanh chóng đứng dậy ra nghênh đón, trên mặt vẫn còn hoảng hốt, mười ngón tay vô thức siết chặt tay áo.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
“Ái phi làm sao thế?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ đánh giác sắc mặt của nàng, chau mày hỏi: “Thần sắc kém như vậy? Có phải nhiễm phong hàn không?”
“T-Thần thiếp…” Mộ Hoan căng thẳng kéo dây lụa trên người, đè thấp giọng nói: “Không thấy phượng ấn đâu cả.”
“Trẫm đã cho người mang đến không phải sao?”
“Trở về thần thiếp đã thấy hộp đựng ở đó, nhưng mở ra thì không thấy phượng ấn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua ôm lấy vai nàng: “Không cần sợ, nhất định chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, trẫm gọi người đến giúp nàng tìm.”
“Không được!” Mộ Hoan hoảng hốt túm chặt cánh tay chó nhỏ: “Phượng ấn có bao nhiêu quan trọng, nếu để người khác biết phượng ấn vô cớ làm mất sẽ hoài nghi thần thiếp.”
“Có hoài nghi cũng phải hoài nghi cung nô!”
“Nhưng thần thiếp là chủ nhân của Phượng Hòa Cung.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi, chậm rãi quay sang A Phúc nói: “Phong bế đại môn, đem tất cả nữ nô khảo tra toàn bộ, nếu ai dám to gan đánh cắp phượng ấn, lập tức đánh chết không tha.”
“Vâng.”
A Phúc quét mắt nhìn thủ vệ, hắn hiểu ý bước lên đóng chặt cửa lại, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đồng thời cho gọi tất cả cung nô hầu hạ bước ra kiểm tra một lượt, chỉ cần phát hiện dám đánh cắp phượng ấn thì coi như quỷ môn quan mở sẵn cửa.
Ngồi xuống tọa ỷ quan sát, Mộ Hoan không biết phượng ấn có dáng vẻ gì, nhưng nếu kẻ lấy trộm còn ở đây nhất định sẽ để lộ sơ hở. Dựa theo kích thước hộp gỗ, có thể đại khái hình dung phượng ấn cao trên một tấc, rộng cũng tầm đó, muốn cất giữ cũng không dễ dàng gì.
“A Phúc, trên phượng ấn có thứ gì đặc biệt không?”
A Phúc nghiêm túc đứng suy nghĩ, sau đó nói: “Có một sợi xích vàng treo trên phượng ấn hơi lỏng lẻo, dự định đưa đến Ti Thiết Phòng chỉnh sửa nhưng vì đợi hỏi ý nương nương nên vẫn chưa kịp đưa đi.”
“Nếu xích vàng kia lỏng lẻo nhất định sẽ rơi ra, các ngươi đi kiểm tra chỗ các nàng làm việc đi.”
Dẫn theo hai ma ma lục soát những nơi cung nô dọn dẹp, đại khái chỉ có ở trong ngọa phòng và đại sảnh, công việc quanh quẩn chỉ có lau chùi đồ sứ và quét dọn trải thảm.
Lát sau A Phúc quay trở về, đem sợi xích vàng hai tay dâng lên: “Hoàng thượng, nương nương, tìm thấy ở phía sau kệ đựng gốm.”
Nữ nô hàng dưới nghe thấy không khỏi hoảng sợ: “Hoàng thượng, nương nương, không phải nô tỳ!!!”
“Lôi ra đây.”bg-ssp-{height:px}
Hai ma ma hùng hổ bước đến lôi nữ nô đang quỳ rạp khấu đấu dưới đất kéo lê ra trước mặt hoàng thượng và quý phi.
“Ngươi là người lau chùi gốm hôm nay?”
“Vâng, là nô tỳ.” Nữ nô gương mặt đầy nước khóc hô: “Nhưng nô tỳ không có trộm phượng ấn, nô tỳ có chết cũng không dám làm!!”
“Thế tại sao xích vàng lại ở phía sau bình gốm ngươi lau chùi?” Mộ Hoan cầm sợi xích đưa đến trước mặt nữ nô: “Ngươi thật sự không biết nó?”
“Nô tỳ thật sự không biết gì cả! Cơ mà địa phương đó không chỉ có một mình nô tỳ, có rất nhiều người đi qua lại, khẳng định có người muốn giá họa cho nô tỳ!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt: “Ngươi coi trẫm và quý phi là oa oa sao?”
“Nô tỳ không dám!! Nô tỳ thật sự không có làm!!!”
Lúc này đột nhiên Đồ Ngân lại lên tiếng: “Chi bằng cứ đến phòng ả kiểm tra, biết đâu lại tìm thấy phượng ấn.”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn nàng, cũng không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho A Phúc công công. A Phúc tự thân đi kiểm tra, dẫn theo một vị ma ma xác nhận bằng chứng.
Rất nhanh cả hai liền trở về, cung kính dùng hai tay dâng lên tay nải: “Hoàng thượng, tìm thấy trong tay nải đặt dưới gầm giường.”
Mộ Hoan đem tay nải tháo xuống, quả nhiên bên trong có phượng ấn. Đưa mắt nhìn nữ nô đang bàng hoàng ngã sõng soài dưới đất, tang chứng vật chứng có đủ, giờ có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biện hộ cho mình.
“Giải xuống.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh lẽo mở miệng: “Đánh chết.”
“Hoàng thượng khai ân!! Quý phi nương nương tha mạng! Quý phi nương nương cầu ngài cứu nô tỳ!!”
“Hoàng thượng khoan đã.” Mộ Hoan khoác tay ngăn ma ma áp giải nữ nô, quay sang đối chó nhỏ nói: “Thần thiếp vừa hồi cung đã có nữ nô trong Phượng Hòa Cung bị đánh chết, người khác nhất định sẽ nghi ngờ phẩm đức của thần thiếp. Hay là trước hết cứ giam lại, sau đó tìm cách bán đi, tránh cho người khác bàn tán không hay.”
“Cứ như vậy đi.”
Hai ma ma cúi đầu nhận mệnh, nhanh chóng áp giải nữ nô kia vào đại lao giam giữ.
Lần này an toàn vượt qua một kiếp nạn, Mộ Hoan vẫn chưa kịp hoàn hồn, sợ đến phát run vô thố nắm lấy bàn tay của hoàng thượng. Nếu như không tìm ra được phượng ấn, dù nàng có là quý phi cũng vẫn bị bá quan văn võ bất mãn khiển trách. Nhất là lão cổ hũ của Gián Viện, khẳng định sẽ tìm cách lôi nàng xuống mấy bậc để trút cơn giận cho tổ tông A Ba Đáp thị.
“Không sao, không cần sợ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng xoa vuốt hai bàn tay kiều thê: “Có trẫm ở đây, trời có sập xuống trẫm vẫn sẽ thay nàng chống đỡ.”
“Hoàng thượng…” Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phượng ấn ngay ngắn trên bàn rồi nói: “Thứ đồ vật quan trọng như vậy, thần thiếp bắt đầu sợ không dám giữ bên mình.”
“Nàng nói lung tung nữa rồi, không có phượng ấn làm sao nàng cai quản hậu cung?”
“Thần thiếp…”
Nén xuống tia hãi hùng, Mộ Hoan đành gật gật đầu nhận mệnh, dù sao cũng là nàng chọn con đường này tuyệt đối không được phép hối hận.
“Được rồi, trẫm cùng nàng dùng thiện, những chuyện vừa rồi đều không cần nghĩ đến nữa.”
“Ân Ly.”
Trước khi Mộ Hoan kịp gọi tên Ân Ly thì Đồ Ngân đã nhanh hơn một bước tiến đến châm trà cho Lang vương, dùng hai tay kính cẩn dâng lên.
“Hoàng thượng thỉnh dùng trà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thuận tay tiếp nhận, nhấp một ngụm làm mát cổ họng rồi đặt lại xuống bàn: “Ân Ly làm sao?”
Mộ Hoan có chút xấu hổ, đưa mắt nhìn Ân Ly còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì: “Bản cung phiền ngươi mang phượng ấn vào trong cất kỹ.”
Ân Ly thụ sủng nhược kinh, run rẩy tiếp nhận phượng ấn, cẩn trọng mang vào trong ngọa phòng của quý phi cất giữ cẩn thận. Đồ Ngân đưa mắt nhìn theo, có chút ghen tỵ, nữ nhân này vừa mới vào cung đã được quý phi tín nhiệm như vậy?
Nữ nô mang thiện xếp hàng ngay ngắn ngoài cửa, nhận được lệnh liền tuần tự tiến vào, đặt lên bàn vô số sơn hào hải vị. Bên cạnh luôn có lão trù sư đứng giới thiệu món ăn hôm nay, giọng nói rõ to liền mạch, đem mọi thứ nhất thanh nhị sở nói rõ.
“Nương nương tạm dùng những món này, tối nay thiết yến, thức ăn dâng lên sẽ phong phú hơn.”
“Vẫn còn yến sao?” Mộ Hoan mạc danh kỳ diệu hỏi lại: “Hoàng thượng, ngài vì thần thiếp mà thiết yến?”
“Chỉ là gia yến, không tốn kém bao nhiêu, nếu trẫm không chuẩn bị chu toàn sẽ bị Thái hoàng thái hậu khiển trách.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên phất phất tay cho lui nữ nô, nàng muốn yên tĩnh cùng kiều hương hảo hảo dùng bữa.
Cầm lấy đũa bạc gắp một khối trư nhục còn nguyên máu, một tay đỡ bên dưới, hướng chó nhỏ hầu thiện. Đây coi như đã là một thói quen không thể nào bỏ được, từ khi ở Ngạc vương phủ, nàng đã luôn như vậy lo lắng từng bữa ăn của đối phương.
Ăn miếng trư nhục mà quý phi tự tay gắp, A Ba Đáp Thấu Á Viên đặc biệt thỏa mãn nói: “Ái phi, đã rất lâu rồi trẫm mới được nàng hầu thiện như vậy.”
“Hoàng thượng yên tâm, thời gian tới thần thiếp sẽ hảo hảo đền bù cho ngài.” Mộ Hoan lén lút lấy rau bọc lại khối trư nhục, cười cười thu hút chú ý của chó nhỏ: “Chỉ cần hoàng thượng muốn thần thiếp hầu hạ, thần thiếp nhất định sẽ tận lực.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút phòng bị mở miệng ra ăn, nhai một lúc mới phát hiện đều là rau chỉ có một miếng thịt nhỏ chẳng đủ nhét kẽ răng.
“Làm sao rồi? Hoàng thượng ăn không ngon?”
“Nàng càng ngày càng nghịch ngợm!”
Mộ Hoan nhẫn cười đến đau bụng, tiếp tục gắp một ít rau xanh đưa đến: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải ăn thật nhiều rau xanh, như vậy mới tốt cho cơ thể của ngài.”
“Trẫm chính là đại lang duy nhất bị ép ăn rau xanh, nàng còn không biết sao? Phụ hoàng trước đây cũng không có bị ép ăn nhiều rau xanh như vậy, chỉ có nàng, lúc nào cũng bảo rau xanh tốt cho trẫm.”
“Ngài ăn nhiều món máu tanh như vậy nếu không ăn thêm rau xanh cân bằng sẽ dễ dàng bị kích động a.” Mộ Hoan nghiêm túc giảng giải: “Đại cẩu nhà thần thiếp nuôi cũng vậy, nếu ăn quá nhiều thịt sẽ bị bón, lúc đó sẽ gầm gừ cả ngày, thần thiếp phải ép nó ăn thêm rau xanh mới nghe lời hơn.”
“Đó là đại cẩu!” A Ba Đáp Thấu Á Viên thẹn quá hóa giận trừng mắt: “Trẫm đường đường là đại lang, sao có thể xem như đại cẩu mà đối đãi?”
“Động vật đều giống như nhau cả thôi, hoàng thượng, ăn thêm một chút nữa đi~”
Ái phi cứ liên tục nũng nịu ở bên tai làm sao có thể kháng cự nổi?
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhục nhã vẫy cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ăn thêm một dĩa rau xanh nữa để làm vui lòng ái phi, trong lòng có chút hổ thẹn với tổ tông A Ba Đáp thị.
Ồn ồn ào ào hết cả buổi mới xử lý xong bàn mỹ thực, Mộ Hoan không dám ăn quá no sợ đến lúc thưởng yến được mời dùng thức ăn thì lại ăn không nổi.