A Ba Đáp Thấu Á Viên đau đến nhe răng, xấu hổ thôi có cần mạnh tay vậy không?
Hai người còn đang mải mê nói chuyện không phát hiện Tường Liên đi vào, cẩn thận đem cửa gài then khóa chốt cẩn thận mới nhấc chân đi vào trong ngọa buồng. Vừa vặn nhìn thấy hai người uyên ương quấn quýt một chỗ tuy trái tai gai mắt nhưng cũng không thể làm được gì.
“Tiểu thư, ngài ăn chút cháo rồi dùng thuốc nhé?”
Mộ Hoan sinh bệnh liền mắc tính trẻ con: “Thôi, bản tiểu thư chưa muốn ăn, ngươi mang ra ngoài hết đi.”
“Sao lại không ăn?” A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng khiển trách: “Nàng còn đang bệnh chưa khỏi, không ăn làm sao dùng thuốc?”
“Nhưng mà thuốc đắng…” Mộ Hoan dẩu môi hờn dỗi: “Có giỏi thì ngươi uống đi, ngày nào cũng uống gần nửa tháng rồi còn gì, ta không muốn uống nữa đâu.”
“Ngoan, uống đi, nàng khỏe lại ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo, thế nào?”
“Đi dạo?”
“Ân, ta đưa nàng ra phố mua sắm, nàng thích cái gì thì mua cái đó, muốn đi đến đâu ta đưa nàng đi đến đó.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngọt ngào dỗ dành: “Ăn hết cháo dùng hết thuốc, vài ngày nữa nàng sẽ khỏi bệnh thôi.”
Mộ Hoan chần chờ một chốc vẫn quyết định tiếp nhận chén cháo huyết yến, mặt nhỏ vặn vẹo như cái bánh bao vừa nhúng vào nước sôi. Tùy tiện múc một thìa ăn thử, mùi vị khác biệt cháo hạnh nhân hay cháo ngũ vị ngày thường ăn. Vị ngọt thanh lưu lại cổ họng rất lâu, ăn một miếng lại muốn ăn thêm, thậm chí phát hiện một số sợi tơ mỏng màu đỏ.
“Cái này là…”
“Đây là huyết yến Ngạc vương ban tặng cho tiểu thư.”
“Ngạc vương này là ai? Sao lại ban tặng cho ta lễ vật quý giá như vậy?”
Mộ Hoan theo thói quen ngậm thìa vào miệng, càng nghĩ càng không thông suốt. Rõ ràng nàng và vị Ngạc vương kia chưa từng gặp qua lần nào, trước đây tỷ tỷ cũng dò hỏi nàng về Ngạc vương, lẽ nào trong chuyện này có khúc mắc gì mà nàng không biết?
“Ngạc vương cũng tính là hoàng muội của Đồng vương, nghe tin nàng gặp chuyện lẽ nào không dâng lễ vật đến hỏi thăm sức khỏe?” A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu luyến bên tháp cổ ôn hương nhuyễn ngọc, đệm thịt xấu xa thần không biết quỷ không hay luồn vào trong chăn: “Bất quá ta không có đủ khả năng ngày ngày cho nàng huyết yến tẩm bổ, nàng có hay không bỏ rơi ta?”
“Huyết yến chỉ là thứ xa xỉ sao có thể so sánh với tình cảm của chúng ta?” Mộ Hoan không hài lòng giao lại nửa chén huyết yến cho Tường Liên, đôi mắt hạnh linh lung ngập nước: “Á Viên, ta với ngươi tuy chưa kết thành phu phụ nhưng đối với nhau một lòng một dạ. Ta tuyệt không phải loại người thực dụng tham sang quyền quý, sớm thôi ta sẽ lựa thời gian thích hợp tìm tỷ tỷ nói rõ chuyện chúng ta. Mặc dù khả năng thành công không cao lắm, nhưng ta vẫn muốn gả cho ngươi, cùng lắm là cao bay xa chạy theo ngươi đến cùng trời cuối đất.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe xong mấy lời này của Mộ Hoan vừa buồn cười vừa cảm động: “Nói thế nào đi nữa ta cũng sẽ cho nàng đường đường chính chính gả vào, tuyệt không để nàng chịu ủy khuất bị người khác dèm pha.”
“Nhỡ như tỷ tỷ không chấp thuận thì phải làm sao a?” Mộ Hoan gấp gáp níu lấy chi trước của A Ba Đáp Thấu Á Viên, hai mắt phiếm hồng: “Chó nhỏ, ta sợ tỷ tỷ bắt chúng ta phân khai, không có ngươi bên cạnh ta cảm thấy rất cô đơn.”
“Yên tâm, dù trời có sập xuống ta cũng thay nàng chống đỡ. Chẳng phải nàng nói tỷ tỷ nàng rất yêu thương nàng sao, nhất định sẽ đồng ý tác hợp cho hai chúng ta, đừng có suy nghĩ nhiều mà tổn hại sức khỏe.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dời ánh mắt đến chén thuốc trên bàn, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, giờ thì uống thuốc mau chóng khỏi bệnh. Vài hôm nữa là triều nhật chi lễ, ta đưa nàng ra ngoài du ngoạn một chuyến cho đỡ buồn, nhé?”
Mộ Hoan đưa tay tiếp nhận chén thuốc từ Tường Liên, trước tiên thử nhấp một ngụm, so với hôm trước quả nhiên không đắng bằng có thể chấp nhận được.
“Cái gì gọi là triều nhật chi lễ?”
“Cả cái này cũng không biết?” A Ba Đáp Thấu Á Viên hoài nghi Mộ Hoan có thật sự để đầu óc đến mọi chuyện diễn ra xung quanh hay không?
“Đâu phải cái gì ta cũng biết chứ!!” Mộ Hoan khoanh tay trước ngực, phồng má tỏ thái độ bất mãn: “Ngươi lúc nào cũng chê bai ta vậy mà còn nói sẽ lấy ta, ta mới không tin!”
“Ta đã chê bai nàng câu nào sao? Ta chỉ đang thắc mắc ma ma trong phủ sao không chỉ dạy nàng những điều này. Thế nàng đã tiếp nhận triều nhật hay chưa?”
“Tiếp nhận triều nhật?”
Tường Liên vội vàng bước lên giải thích: “Omega đến tuổi sẽ chính thức nhận triều nhật, chính là kim thoa cài trên búi tóc đại diện cho việc đã đến tuổi trưởng thành.”
“Hóa ra là trưởng thành chi lễ.”
Hồi tưởng lại một chút, Mộ Hoan bĩu môi: “Làm gì có cơ hội chứ!! Trước bị Cách Nhĩ Tạ Bố Âm giam vào trong phòng củi, vừa trải qua sinh thần đã lưu lạc trong rừng hoang, nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn sớm đã thân vong.”
“Dù sao triều nhật cũng rất quan trọng, nhất định phải triều nhật nàng mới có thể gả đi được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa đùa nửa thật nói: “Nàng không triều nhật dù ta có tam quỳ cửu khấu trước Đồng vương phủ cũng không cưới được nàng vào cửa.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, cũng không cho ý kiến gì tiếp tục dùng thuốc. Hôm nay tâm tình Mộ Hoan đặc biệt tốt, uống một hai hớp đã hết chén thuốc, tiện tay đưa chén rỗng trả lại cho Tường Liên.
“Cái kia, triều nhật chi lễ náo nhiệt không?”
“Triều nhật chi lễ là thời gian để những omega đến tuổi cài trâm có thể xuất môn gặp gỡ giao lưu, đồng thời là cơ hội để tìm gặp tình lang của mình.”
“Nghe có vẻ thú vị nhỉ?” Mộ Hoan chống cằm, hứng thú quan sát chó nhỏ: “Hôm đó chúng ta cùng nhau đi sao?”
“Lẽ nào nàng muốn đi một mình?”
Bắt gặp ánh mắt khó chịu của đối phương, Mộ Hoan lập tức ngậm miệng lại, điên cuồng lắc đầu. A Ba Đáp Thấu Á Viên hừ hừ hai tiếng nhưng cũng chẳng nói gì, mặt dày duỗi người nằm vắt qua hai đùi của tiểu kiều hương.
“Uy!” Mộ Hoan vò vò lang nhĩ mềm mại, nghi hoặc chất vấn: “Hôm nay sẽ lưu lại?”
“Ân, lưu lại với nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, một đôi nhãn đồng xanh biếc mê hoặc: “Không thích sao?”
“Tất nhiên là thích, chỉ là…”bg-ssp-{height:px}
Nghĩ ngợi một chốc, Mộ Hoan quay sang Tường Liên phân phó: “Liên tỷ, ngươi ra ngoài làm việc đi, nếu có ai đến phải lập tức báo động cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.”
Tường Liên nhìn thêm một lát mới luyến tiếc xoay người rời khỏi phòng, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
A Ba Đáp Thấu Á Viên như cũ lười nhác nằm dài trên đùi kiều hương chờ nghe nàng nói gì, phỏng đoán chừng xoay quanh chuyện hôn sự sắp tới. Không ngoài dự đoán, Mộ Hoan chờ khi Tường Liên đi khỏi liền ra sức kéo A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi dậy, dùng sắc mặt nghiêm trọng quan sát nàng.
“Làm sao?”
“Khi nào ngươi mới dẫn ta về ra mắt gia đình ngươi?”
“Ra mắt gia đình?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười: “Chuyện này không cần đích thân nàng lo liệu, môi nhân sẽ làm toàn bộ việc này.”
“Nhưng ta vẫn chưa biết nhà của ngươi ở đâu, có phải rất…”
“Yên tâm, ta biết nàng đang lo lắng cái gì.”
Dùng sức đem kiều hương ấn ngã trở lại giường, bạch sắc lang nằm phủ lên người nàng dán chặt không chừa chút kẽ hở. Đôi mắt xanh biếc chứa đựng tia tình ý triền miên, khiến người hữu ý nhìn vào cũng phải cảm động xấu hổ.
“Triều nhật chi lễ ta dẫn nàng về ngoại trạch, ta nghĩ vài hôm nữa chắc cũng hoàn thiện chính đường, lúc đó cho nàng tham quan một chuyến, được không?”
“Không thể đến thẳng Thấu gia sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ý cười cứng đờ, miễn cưỡng nói: “Nàng đến cũng chẳng được gì, phụ thân ta là thương nhân buôn bán ở Tây Dương một năm chỉ về một lần làm sao có cơ hội để nàng gặp mặt?”
“Thật đáng tiếc.” Mộ Hoan nuối tiếc thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh đã khôi phục vui vẻ: “Không sao, ngày đại hôn chúng ta có thể mời phụ thân tham dự, nhất định sẽ có cơ hội.”
“Nàng gọi phụ thân dễ nghe như vậy?” A Ba Đáp Thấu Á Viên càng tiến càng sát, hơi thở phất qua sườn mặt trắng nõn, mị mị nở nụ cười: “Người ngoài nghe thấy còn tưởng rằng nàng đã là con dâu của Thấu gia.”
“Chẳng phải trước sau gì cũng gả sao? Gọi trước như thế cũng đâu sai.”
“Tất nhiên không sai, bất quá ta lại muốn ngay lập tức đem nàng về Thấu gia bái đường thành thân.”
Mộ Hoan ngượng ngùng cười, đưa tay xoa xoa lang nhĩ mềm mại, nũng nịu nói: “May mắn sơ kiến có thể lưỡng tình tương duyệt, ta nghĩ đây là phần tình cảm là lão thiên gia muốn ban tặng. Thấu Á Viên, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi nhưng cảm thấy nên đợi sau khi thành thân hẵn nói…”
Dù thế nào, Mộ Hoan cũng không muốn che giấu thân phận thật của mình, nàng cũng mong A Ba Đáp Thấu Á Viên có thể chấp nhận cả ‘Trầm Ngọc’.
“Thần thần bí bí? Có phải che giấu ta ở phía sau dưỡng lương nhân không?”
“Cái gì mà lương nhân chứ?” Mộ Hoan trừng trừng mắt: “Ăn nói hàm hồ.”
“Chỉ sợ nàng cảm thấy có mình ta không đủ muốn dưỡng thêm một cái lương nhân thì ta nhất định sẽ rất thống khổ.”
Mộ Hoan bị biểu tình này của nàng làm cho khanh khách cười to, quả nhiên chỉ có chó nhỏ mới khiến nàng vui vẻ đến như vậy.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên môi nàng hai cái lấy lòng: “Kiều hương mỉm cười quả nhiên xinh đẹp ngời ngời khiến ta cũng phải si mê.”
“Miệng ngươi cũng ngọt như vậy lại bảo ta khéo ăn khéo nói?” Mộ Hoan trở mình lách khỏi vòng tay ôm ấp, tiện tay đem chăn quấn vào người thành con nhộng: “Nói, có phải muốn dỗ ngọt ta hay không?”
“Dỗ ngọt phu nhân có gì không được?”
“Ai là phu nhân của ngươi chứ?” Mộ Hoan nghịch ngợm đá đá nàng hai cái: “Ta là cô nương chưa thành thân còn chịu môn cấm, ai cho phép ngươi leo lên giường của bản tiểu thư?”
“Thế phải hỏi tiểu thư nàng thân là danh môn khuê tú sao lại tùy ý để alpha khác leo lên giường?” A Ba Đáp Thấu Á Viên mặt dày áp sát, đôi sóng mắt xanh biếc lưu chuyển: “Có phải alpha nào cũng được phép nằm lên chiếc giường này?”
“Bản tiểu thư đúng là danh môn khuê tú sao có thể phóng túng lẳng lơ như vậy a? Chỉ có duy nhất phu tế tương lai của bản tiểu thư mới có quyền nằm lên chiếc giường này.”
“Thế hôm nay ta nằm lên chiếc giường này chính là phu tế tương lai của nàng?”
Mộ Hoan khanh khách cười né tránh ôm ấp của đối phương bất quá lại tốc độ lại không nhanh bằng, lần nữa bị ấn xuống giường nằm dưới thân chó nhỏ.
Bản thân vốn ngại mặc y phục dày, cho nên dù là ở trong phòng hay là đi dạo ngoài vườn đều mặc một dạng bạch sa mỏng rũ mềm mại. Vạt trước ngắn đến đầu gối do cử động mà bị kéo qua nửa đùi non nhẵn nhụi, vạt sau kéo dài phủ kín nệm vải Ba Tư. Tay áo vén lên cao để lộ cánh tay trắng ngần mềm mại như một đoàn bột, đã chạm vào liền không nỡ rời tay.
A Ba Đáp Thấu Á Viên say sưa hôn lên tháp cổ thơm mùi hoa đào, đệm thịt không an phận luồn vào vạt áo trước của Mộ Hoan sờ soạng vùng bụng phẳng lì.
“Đừng nháo.”
Mộ Hoan xấu hổ đẩy cánh tay nàng ra, mặt hồng thấu một mảng: “Đợi đến lúc động phòng hẵn…”
“Là nàng nói, đến lúc đó không nhõng nhẽo đòi đi ngủ sớm.”
Âm thầm đảo mắt một vòng, làm sao chó nhỏ biết được âm mưu này của nàng nhỉ?