“Cái gì!?”
Thái hậu sửng sốt làm rơi chén trà đang uống dở, trừng trừng mắt nhìn nữ nô báo tin.
“Hoàng thượng thật sự giam lỏng tam công chúa sao?”
“Sáng nay công chúa đến gặp hoàng thượng nói chuyện, chưa bao lâu thì có tiếng tranh cãi. Nghe cung nô hầu hạ báo lại tam công chúa nói không muốn mang họ A Ba Đáp nữa nên hoàng thượng mới nổi giận giam lỏng ngài ấy.”
“Sao lại xảy ra cớ sự này?”
Thái hậu lo lắng vỗ ngực, lão phật gia chỉ có đứa cháu nhỏ hiếu thuận này bầu bạn mà thôi. Bây giờ chỗ dựa tinh thần cũng mất, bảo bà ngày tháng tới phải sống làm sao đây?
Bất quá, Mộ Hoan nghe xong không những không lo lắng mà còn bình thản dùng trà hại Tường Liên và Hỉ Tâm cũng phát hoảng theo.
“Mộ Tần!”
“Vâng?”
“Ngươi là người bảo nàng đi gặp hoàng thượng, ngươi nói xem tiếp theo phải làm thế nào?”
Mộ Hoan đem chén trà đặt lại xuống bàn, chủ động bước đến dìu Thái hậu ngồi xuống ghế: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, chuyện thành rồi.”
“Thành rồi? Là ý tứ gì?”
“Hoàng tổ mẫu nghĩ xem, tam công chúa nói mấy lời đại nghịch bất đạo kia sao chỉ phạt giam lỏng? Nếu là người khác e rằng đã bị gạch tên khỏi tộc phả, đuổi khỏi hoàng cung phế làm thường dân rồi.”
Thái hậu an tĩnh nghĩ ngợi, lo lắng nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng mà…”
“Như thế càng khẳng định mấy lời công chúa nói đã đả động đến long tâm, sớm thôi Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ sẽ phải đền tội. Nếu lúc đó công chúa vẫn chưa được thả ra thì phiền hoàng tổ mẫu đến nói vài lời nhất định công chúa sẽ được tha bổng, dù sao hoàng thượng cũng chỉ muốn công chúa đừng đi lung tung gây thêm phiền toái thôi.”
“Nếu thế thì tốt, thế thì tốt.”
Thái hậu thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay Mộ Hoan mà nói: “Ai gia xem ngươi như thân tôn thân tử, sau này có khó khăn gì phải lập tức nói ra cho ai gia, có biết hay không?”
“Tôn tức tạ hoàng tổ mẫu hậu ái.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai hôm nay triều đình dậy sóng.
Trong giờ lâm triều, từ đâu chạy đến một nữ nô ăn vận rách rưới dơ bẩn ở ngoài đại điện gào khóc không ngừng. Nói là bị Lại bộ Viên ngoại lang Tư Sĩ Hách thị cưỡng ép, điều tra ra mới biết là nữ nô trong cung của tam công chúa. Nghe được tin này Lang vương vốn chỉ định phạt hắn bổng lộc vài năm, nhưng sau khi biết nữ nô kia hoài thai rồi bị người nhà Tư Sĩ Hách thị truy sát thì phát nộ khí. Nếu chỉ là nữ nô của tẩm cung khác thì không có chuyện gì, nhưng đây lại là nữ nô trong phủ tam công chúa thì không thể tha thứ được. Lang vương dứt khoát phạt cấm túc nửa năm tuyệt không được tham gia bất kỳ lễ hội hay cúng tế nào.
Tưởng mọi chuyện đã yên, nào ngờ khảo quan lại ôm mũ ô sa bước ra trình tấu. Đem chuyện Tư Sĩ Hách mua chuộc khảo quan để Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ có thể trở thành trạng nguyên kể rõ, còn công bố trạng nguyên thật sự là Trầm thị độc học sĩ Trầm Sinh. Kết quả không đoán cũng biết, toàn gia Tư Sĩ Hách thị bị giáng xuống thành thường dân đồng thời tịch thu gia sản, riêng Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ bị lưu đày biên ải cả đời không được quay về kinh thành.
Còn Trầm Sinh mang tội cưỡng ép công chúa nhưng Lang vương quý tài học của nàng nên chỉ giáng chức quan xuống thất phẩm đày ra Phù Nam. Hải Đường cũng bị phạt đuổi ra khỏi cung, cả đời cũng không được quay về.
Chuyện này hoàn toàn chấn động triều đình.
Thái hậu nghe xong cũng phải gật gù tán thưởng cách xử lý của Lang vương. Nếu đem chuyện Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ cưỡng ép công chúa thì hắn sẽ vịn vào cớ đó mà lấy bằng được công chúa để tránh bị lưu đày biên ải. Mọi việc tuy xử lý ổn thỏa, nhưng Trầm Sinh và Hải Đường vẫn phải chịu ủy khuất, tuy vậy cả hai chẳng ai than oán nửa lời.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách biết chuyện an tĩnh rất lâu rồi nói: “Nếu đã đến nước này, chỉ còn một cách để giữ người lại.”
Mộ Hoan tự khắc minh bạch, nhỏ giọng thì thầm: “Công chúa thật sự muốn như vậy?”
“Ân.”
“Thế để thần thiếp giúp Lan Cách tỷ tỷ một tay.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hướng ánh mắt cảm kích về phía Mộ Hoan, nàng cũng chỉ còn mỗi biện pháp này.
Không phụ lòng của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, Mộ Hoan thật sự đem mọi chuyện nháo lớn, đến mức trong ngoài thành ai nấy cũng đều biết. Sự thật tam công chúa không bị cưỡng ép mà là ở ngoài gặp gỡ riêng Trầm thị độc học sĩ, còn có Hải Đường thông đồng cùng tam công chúa làm chuyện xấu hổ.
Chuyện này đồn đãi đi xa, thanh danh của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng chẳng còn. Đi nước cờ này A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đã đánh cược toàn bộ, cùng lắm cả đời không gả đi nữa còn hơn liên lụy Trầm Sinh và Hải Đường chịu tội thay.
Thái hậu biết chuyện giận dữ không nhẹ, tìm nàng chất vấn thì liên tục cáo bệnh không gặp. Ngay cả Lang vương cũng nổi trận lôi đình, không ngờ được nho nhỏ cô nương lại có gan lớn tày trời như vậy.
Tự nhiên tội danh của Trầm Sinh cũng được gỡ bỏ, mà Hải Đường biến thành tận trung với chủ tử nên mới thông đồng cùng chủ tử làm bậy. Chuyện này cũng chỉ có một cách dẹp yên, là tam công chúa phải gả cho Trầm thị độc học sĩ, chân chính trạng nguyên gia năm nay.
Lang vương bị dồn vào đường cùng cũng chỉ có thể hạ chiếu ban hôn cho các nàng, đem tàn cục A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách gây ra mà triệt để dẹp gọn. Bất quá Trầm Sinh vẫn bị phạt lưu lại Tông Nhân Phủ thẩm tra, đến ngày thành hôn mới được trả về.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trong lòng vẫn còn khúc mắc, thời gian nhàn rỗi sẽ lôi kéo Mộ Hoan thưởng hoa dùng trà.
“Lan Cách tỷ tỷ thích đào hoa hay mai hoa?”
“Tất nhiên là mai hoa.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngơ ngác nhìn bạch mai hoa nở trắng cả rợp cả một góc trời: “Mai nhiều màu nhiều sắc, mỗi lần nhìn tâm tình cũng thư phục ít nhiều.”
“Nhưng hôm nay Lan Cách tỷ tỷ ngắm hoa mà tâm tình vẫn chẳng tốt lên.” Mộ Hoan nhích người sát về phía than lô, hai tay bao trùm chén trà vẫn còn nghi ngút khói: “Mọi việc đều tiến triển tốt, sao tỷ tỷ vẫn còn u sầu?”
“Ta cảm thấy miễn cưỡng…”
“Lan Cách tỷ tỷ không thích Trầm đại nhân?”
“Chuyện này, ta…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách siết chặt khăn lụa đến trắng bệch, ảo não buông thõng hai vai thở dài: “Thích thì sao? Nàng cũng đã thích ta đâu…”
“Từ khi nào?”
“Lúc đó…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mím chặt môi, gò má từ lúc nào thoáng ửng hồng: “Từng chút từng chút cảm động, sau đó, vào cái hôm ta bị tên cặn bã Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ cưỡng ép. Trong lúc tuyệt vọng nhất, hoảng sợ nhất lại nhìn thấy nàng, giống như ánh dương quang dịu dàng ôm chặt ta vào lòng, ta dường như còn nghe thấy nàng ôn nhu thì thầm vào tai ta trấn an.”
Mộ Hoan khe khẽ cười, choàng qua nắm lấy bàn tay của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Tỷ tỷ, chúng ta tương đồng.”
“Ý tứ gì?”
“Ngạc cũng từng là ân nhân của Hoan nhi, từ từ mà cảm động trước chân thành của nàng.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nửa sửng sốt nửa hiếu kỳ: “Hóa ra còn có chuyện như vậy, quả nhiên tương đồng a.”bg-ssp-{height:px}
“Nếu đã như vậy hà tất để khúc mắc ở trong lòng? Lẽ nào để đến khi thành thân sinh con vẫn mãi lo lắng không biết đối phương có thích mình không?”
“Tất nhiên là không muốn rồi! Nhưng mà…”
Mộ Hoan khanh khách cười, nháy mắt nói: “Cứ để Hoan nhi.”
Dứt câu Mộ Hoan liền đưa mắt nhìn Hỉ Tâm, đối phương lập tức hiểu ý xoay người rời khỏi Hồ Tâm Đình. A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mờ mịt nhìn theo, không hiểu ý tứ của Mộ Hoan nhưng lại không tiện hỏi, sốt ruột ngồi chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Chưa bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hối hả, lập tức mành che thiển hạnh hoàng bị vén lên để lộ nét mặt hoảng hốt của Trầm Sinh.
“Công chúa ngài…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vội nâng quạt lụa che mặt lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống giấu hai vệt đỏ trên gò má.
Trầm Sinh phát hiện bản thân thất thố, run rẩy nhìn về phía Hỉ Tâm: “Ngươi nói công chúa xảy ra chuyện, bị người khác khi dễ, sao lại…”
Cuối cùng A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng biết Mộ Hoan muốn làm gì, hóa ra là dùng an nguy của nàng thử xem phản ứng của Trầm Sinh. Nếu đối phương thật sự có ý với nàng thì chẳng buồn quản bản thân đang ở đâu mà chỉ biết lập tức đi giải cứu nàng.
Mọi việc đã xong, Mộ Hoan cũng không tiện lưu lại lâu, đứng lên hành lễ với tam công chúa rồi xoay người rời đi. Ngay cả nữ nô hầu hạ trong hồ tâm đình cũng lần lượt lui xuống, trả lại bầu không khí an tĩnh cho hai người.
Trầm Sinh lúng túng đứng lùi về một chút, giữ khoảng cách nhất định để không phi lễ tam công chúa.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hơi nghiêng quạt nhìn thử, hai tai nhỏ tam giác trên đỉnh đầu đỏ bừng bừng lên: “Lần trước ngươi ôm ta, cũng không thấy ngươi câu nệ như vậy…”
“Vi thần mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa trách phạt.”
“Chúng ta…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách càng thêm ngượng ngùng, tay bấm chặt vào cán quạt phát ra tiếng: “Chúng ta sắp thành thân rồi, không cần câu nệ, ta… ta cũng muốn biết ý tứ của ngươi nên mới bảo nữ nô thử ngươi một chút…”
Trầm Sinh cuối cùng cũng ngộ ra, bối rối gãi gãi đầu, mấy lần muốn mở miệng nói lại nói không thành lời.
“Vi thần chỉ làm việc nên làm mà thôi.”
Hai chân mày A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lập tức chau lại: “Việc nên làm?”
“Công chúa là chủ tử, vi thần là thần tử. Giúp đỡ chủ tử là việc vi thần nên làm, không hề có ý nghĩ quá phận kia.”
Quạt lụa trên tay A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trực tiếp đập thẳng xuống bàn, hai mắt đỏ bừng bừng như sắp khóc. Trầm Sinh bị dọa cho lùi về thêm hai bước, không dám nhìn thẳng mặt của tam công chúa mà cúi thấp đầu nhìn mũi giày.
“Như vậy là bản công chúa miễn cưỡng ngươi? Đúng không? Là bản công chúa lỡ dỡ chuyện của ngươi, đúng không? Ngay từ đầu chỉ có bản công chúa không biết xấu hổ luôn nghĩ đến ngươi, bây giờ lại gượng ép ngươi phải lấy bản công chúa, trong lòng ngươi nghĩ như vậy đúng không?”
“Công chúa, ta…”
“Ngươi… ngươi…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách yếu ớt bật ra một tiếng khóc, xoay người chạy ra khỏi hồ tâm đình, ngay cả quạt lụa cũng bỏ lại không màng.
“Công chúa điện hạ!”
………………
“Hửm? Thật sự?”
Tường Liên gật gật đầu, tiếp tục nói: “Công chúa tức giận đến phát khóc, giam mình trong tẩm cung đến giờ chưa chịu ra ngoài. Phía Thái hậu cũng rất lo lắng, gọi Trầm thị đến khiển trách vài câu rồi giữ nàng lại ở Tề Minh Các không cần phải hồi Tông Nhân Phủ.”
“Đúng là đầu gỗ.” Mộ Hoan kéo một đường chỉ dài, chán chường tặc lưỡi: “Như nàng thật chẳng làm được gì, đến lúc thành thân lại ồn ào một trận.”
“Nàng cũng thật lắm trò, để hoàng tổ mẫu biết nàng gây ra thì lại có sóng gió.”
Mộ Hoan nhìn người đang nhàn nhã gối đầu lên đùi nàng, oán trách hừ lạnh: “Thế ngài thì sao? Mấy hôm nay biệt tăm biệt tích, hại thần thiếp lo lắng muốn chết.”
“Bản vương còn phải đến vương phủ xem tiến độ, đâu nhàn rỗi xem thị phi như nàng a?”
“Ngài còn nói thần thiếp được sao? Không có thần thiếp liệu tỷ tỷ của ngài có tìm được hôn phối tốt như vậy sao?”
“Tốt? Như thế nào gọi là tốt? Là kiểu phu quân đầu gỗ chẳng biết nói được lời thật lòng sao? Hay là kiểu phu quân chưa kịp gả đi đã khiến nàng khóc đến sắp ngất đi?”
Mộ Hoan á khẩu, trừng trừng mắt nói: “Thần thiếp có lòng, không được sao?”
“Bản vương dặn nàng đừng tìm phiền phức, cũng may là nàng không khiến chuyện tệ thêm hơn bằng không bản vương chẳng cứu nổi nàng.”
“Thần thiếp cũng chẳng thấy mình làm sai gì.”
Phát hiện ánh mắt không vui của chó nhỏ, Mộ Hoan lập tức ngậm miệng lại tiếp tục tú hoa.
“Bản vương biết nàng không thể thấy chuyện bất bình mà làm ngơ, nhưng cái gì cũng nên có chừng mực, thấy đủ khả năng thắng hẵn làm còn không thì mặc kệ đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người ngồi dậy, chồm về phía Mộ Hoan hôn nhẹ lên trán nàng một cái: “Bản vương cũng vì lo lắng cho nàng mà thôi, sau nay làm gì cũng cẩn trọng một chút, minh bạch?”
“Ân, minh bạch…”
“Ngoan lắm.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lôi kéo Mộ Hoan đem nàng ôm vào lòng, dịu dàng tì đầu vào hõm cổ thơm mịn hít một hơi thật sâu.
“Mấy ngày không gặp, bản vương rất nhớ nàng.”
“Thần thiếp cũng nhớ ngài.” Mộ Hoan trở người vòng tay câu chặt cổ nàng, đối diện đôi sóng mắt xanh biếc đẹp đẽ: “Nhớ ngài như vậy ôm thần thiếp, hôn thần thiếp.”
“Hảo.”
Hơi thở nóng ấm lướt qua sườn mặt, Mộ Hoan lập tức ngẩng đầu đón lấy nụ hôn ấm áp, cơ thể như muốn tan chảy ở trong vòng tay ngọt ngào kia.
Không cầu đời đời kiếp kiếp, chỉ mong một phân bên nhau.