Đầu tháng năm, thời tiết nóng bức đến khó nhịn, thậm chí có tắm mấy lần đi chăng nữa bước ra vẫn đổ mồ hôi ròng ròng. Đường từ Hàm Diên Thất đến Thư Lăng Các rất xa, Mộ Hoan lại chẳng có bộ liễn để ngồi, đi chưa bao lâu thì phải ngồi sụp xuống ở một góc khuất tránh nắng.
Nắng như thế dù chỉ có nằm trong phòng máy lạnh mới chịu nổi.
Mất hơn hai chén trà thời gian mới đến nơi, Mộ Hoan còn tưởng mình sắp khô héo đến nơi. Vừa vặn gặp A Phúc công công đang tưới cây, hắn cũng nhìn thấy nàng mà bỏ dở việc đang làm chạy xuống.
“Mộ chủ tử sao không ở trong thất nghỉ ngơi, lẽ nào ngài muốn gặp điện hạ?”
“Cũng không phải, chỉ là muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện.”
“Ân?”
A Phúc vội đưa mắt nhìn quanh rồi lôi kéo Mộ Hoan sang một góc dưới tán cây rộng có thể tránh nắng.
“Chủ tử có chuyện gì sao?”
“Sáng nay có ma ma đến, mang rất nhiều đồ ăn và y phục mới, ta chỉ sợ trong chuyện này có vấn đề nên muốn hỏi thử phía trên.”
“Phía trên đúng là có ra lệnh như vậy, chủ tử cứ tùy ý sử dụng không có vấn đề gì.”
“Nhưng mà…” Mộ Hoan thoáng ngập ngừng, tay bấm chặt vạt áo đến trắng bệch: “Bình thường không có như thế, lẽ nào phía trên xảy ra vấn đề?”
“Vấn đề tất nhiên là không rồi a, chủ tử ngài đừng suy nghĩ quá nhiều.” A Phúc đảo mắt nhìn về phía Thư Lăng Các vẫn đóng kín, đè thấp giọng nói tiếp: “Hôm qua vẫn bình thường, nhưng đột nhiên sáng nay rất có tinh thần, còn phân phó Tào ma ma đi làm việc. Kỳ thật đối với mấy chuyện như thế nô tài cũng không quá rõ, sủng hạnh của phía trên đều tùy hứng, dù sao có phúc cứ hưởng thụ rồi sau đó tính tiếp.”
“Phía trên hỉ nộ thất thường ta cũng không dám tùy ý sử dụng, chi bằng phiền A Phúc công công đến Hàm Diên Thất lấy lại có được không?”
“Ây da, như thế thì không được, nô tài chỉ là công công sao dám mang lễ vật phía trên ban thưởng đi như vậy?”
“Nhưng ta cũng không dám dùng đến.” Mộ Hoan chỉ cần nghĩ đến thôi cũng phát hoảng, lo lắng kéo tay của A Phúc công công: “Nếu được phiền ngươi nghe ngóng một chút, chỉ cần không phải trừng phạt thì ta mới dám dùng đến. Dù sao Hỉ Tâm và Tường Liên chỗ ta cũng lâu rồi chưa được ăn ngon, nếu lần này mang đến không phải ý tốt thì bọn ta chẳng dám đụng vào một cái vẩy cá.”
“Chủ tử ngài đừng chỉ nghĩ cho hạ nhân bọn họ, xem ngài gầy như vậy chắc cũng đã thụ không ít khổ rồi.”
“Cũng do ta liên lụy các nàng mà ra, dù sao vẫn mong A Phúc công công giúp đỡ.”
“Chủ tử yên tâm, nô tài sẽ giúp ngài nghe ngóng. Bây giờ mặt trời cũng đã lên cao, hay để nô tài gọi bộ liễn đưa ngài hồi Hàm Diên Thất?”
“Vậy thì không cần, ta tự có thể đi bộ về được.”
“Làm sao được a?”
A Phúc ra hiệu bảo Mộ Hoan đừng đi lung tung rồi vòng ra sân trước, đối hai gia đinh đang bưng bê chậu hoa phân phó.
“Các ngươi mang bộ liễn đến đưa Mộ chủ tử hồi Hàm Diên Thất, nhanh nhẹn lên.”
Hai tên gia đình lập tức vâng dạ nhận mệnh, bỏ dở việc đang làm đi mang bộ liễn đến. Bình thường hậu phi cùng vương gia xài bộ liễn khác biệt, chẳng biết hai tên gia đinh này từ đâu đến mà bưng cả bộ liễn của Ngạc vương cho Mộ Hoan sử dụng.
“Cái này…”
A Phúc lại vờ như không phát hiện, đối Mộ Hoan thúc giục: “Chủ tử mau mau đi.”
“Ách, hảo.”
Mộ Hoan lóng ngóng đưa tay cho A Phúc dìu đỡ lên bộ liễn, đến lúc ngồi vẫn không an tâm, hai tay chấp ngay ngắn đặt ở trên đùi. Ngồi bộ liễn của Ngạc vương hồi thất tránh không được sẽ có nhiều người dùng ánh mắt soi mói dò xét, chẳng mấy chốc tin tức này được truyền khắp vương phủ. Bất quá Mộ Hoan chẳng có hơi sức để quản, ngồi bộ liễn một chút thì bắt đầu thấy buồn ngủ, cũng may là về kịp đến Hàm Diên Thất trước khi nàng ngủ gật.
Dúi vội ít bạc vụn vào tay gia đinh, Mộ Hoan nhanh chóng lôi kéo Tường Liên và Hỉ Tâm vào thất, đem cửa đóng kín không để ai nghe thấy các nàng nói chuyện bên trong.
“Chủ tử thế nào rồi?”
“Chỉ tra ra được đại khái thôi.” Mộ Hoan ngồi xuống bàn, cầm ly trà đã nguội lạnh uống một ngụm làm mát cổ họng: “Phía A Phúc cũng chẳng biết chuyện gì phát sinh, nhưng đã nói không phải trừng phạt chúng ta có thể tùy thời sử dụng.”
“Nếu thế thì tốt quá!” Hỉ Tâm lấy trong tay áo hai ba gói giấy xếp chồng lên nhau, đè thấp giọng nói: “Ban nãy Tào ma ma lại đến đưa cho nô tỳ cái này, nói là dược phối của Thái Y Viện mang đến cho chủ tử.”
“Kỳ quái, đúng là kỳ quái!”
Tường Liên đi đi lại lại trước mặt các nàng, đầy mặt nghi vấn: “Làm sao lại có chuyện tốt như vậy? Có khi nào là phía Đằng thị làm không?”
“Đằng thị còn ngại ta không chịu chết sớm, làm sao có thể cho người mang nhiều đồ tẩm bổ như vậy?” Mộ Hoan chỉ vào hai lạng tổ yến trên bàn: “Ngươi xem đi, Đằng thị đến giờ còn chưa nếm qua mùi vị của tổ yến lại ban cho ta? Nếu có bỏ độc thì cứ bỏ thẳng vào thịt cá dưa muối, bỏ vào thứ đồ quý hiếm này thật sự đủ lãng phí.”
“Hay là thử thử một chút? Cẩn thận vẫn hơn.”
“Chỗ ta còn một kiện trâm bạc, các ngươi cần thì cứ lấy để thử.”
Mộ Hoan ngả lưng dựa vào vách tường, an tĩnh nhắm mắt nghĩ ngợi một chốc. Đối với thay đổi đột ngột của Ngạc, nàng tất nhiên khó lòng thích ứng, cũng không dám tin đối phương chịu buông tha cho nàng. Dù sao thì mấy lời giải thích chó nhỏ nghe không lọt tai, nàng cũng chẳng còn khí lực lẽo đẽo biện minh, chuyện này đến đâu thì đến nàng mệt mỏi đủ rồi.
“Chủ tử, không có độc.” Hỉ Tâm giơ trâm bạc ra trước mặt Mộ Hoan: “Tất cả đều không có.”
“Thế thì các ngươi hảo hảo nấu một bữa thịnh soạn, cũng lâu rồi chúng ta chưa ăn được một bữa nào ra hồn, để các ngươi cùng chịu khổ ta cảm thấy rất áy náy.”
“Chủ tử đừng nói như vậy, nô tỳ theo ngài được ngài thưởng không ít lễ vật, đồ ăn ngon cũng cho bọn nô tỳ cùng hưởng dụng. Bây giờ ngài chịu khổ, nô tỳ đâu thể nhắm mắt làm ngơ.”
Mộ Hoan yếu ớt nở nụ cười, choàng tay qua nắm lấy bàn tay của Hỉ Tâm và Tường Liên: “Đa tạ.”
“Chủ tử khách sáo quá rồi!” Hỉ Tâm lần nữa đỡ nàng dựa vào tường, cong mắt cười nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị tảo thiện, còn Tường Liên sẽ đi nấu thuốc, chủ tử cứ ở đây hảo hảo nghỉ ngơi là được.”
“Làm phiền.”
“Không phiền!”
Hỉ Tâm trước khi đi còn không quên cười với Mộ Hoan một cái, nữ nhân này giống như ánh dương quang rạng rỡ chẳng bao giờ biết buồn phiền. Đây cũng là điều mà Mộ Hoan thích nhất ở nàng, lúc nào cũng khoái khoái lạc lạc khiến ai tiếp xúc với nàng đều thấy thoải mái.
“Chủ tử hảo hảo nghỉ ngơi, nô tỳ đi nấu thuốc cho ngài.”
“Hảo, đi đi.”
Đợi khi Tường Liên đi rồi Mộ Hoan mới đứng dậy ra ngoài hít thở khí trời, trong Hàm Diên Thất này quá ngột ngạt khiến nàng muốn sảng khoái thở một hơi cũng gian nan.
Vén váy ngồi xuống băng ghế dài, Mộ Hoan đem hai chân duỗi thẳng, mơ mơ hồ hồ nhìn lên bầu trời trong vắt không lấy một gợn mây. Thời gian này nếu là hôm qua nàng đã tất bật chạy đi giặt giũ phơi y phục, hôm nay đột nhiên lại nhàn rỗi đến kỳ lạ.bg-ssp-{height:px}
Xem chừng phong ba chỉ mới bắt đầu.
Ngồi chưa nóng ghế thì từ xa thoáng thấy một nhóm nữ nô chạy tới, đầu tóc gọn gàng mặt mũi đoan chính, theo phương hướng chắc tám phần lại chạy đến chỗ nàng.
“Mộ chủ tử vạn an.”
Mộ Hoan không có sức lực để đứng dậy, tỉ mỉ quan sát từng người các nàng: “Là ai phái đến?”
“Nô tỳ từ phía Tào ma ma qua đây, nhận mệnh hầu hạ chủ tử trong thời gian sắp tới.”
“Vậy thì không cần, các ngươi về nói với Tào ma ma Hàm Diên Thất của ta không đủ lớn chứa nhiều người như vậy. Cũng nói đừng mang thêm người đến nữa, chỗ ta có hai nữ nô hầu hạ cũng đủ rồi, sau này không làm phiền Tào ma ma đưa người.”
“Nếu chủ tử không nhận người, vậy y phục này nô tỳ để lại cho Mộ chủ tử.”
“Sớm như vậy? Chỉ vừa lấy số đo khoảng một canh giờ thôi mà?”
“À không, đây là y phục may sẵn mua về từ may cục để chủ tử có để mà thay đổi chờ phía may sư hoàn tất y phục của ngài.” Nữ nô cung kính dùng hai tay dâng lên cho Mộ Hoan: “Chủ tử thỉnh xem có vừa ý hay không?”
Mộ Hoan hồ đồ kiểm tra một lượt, nhìn sơ qua cũng biết là vừa vặn, xem chừng là cố ý chọn y phục theo số đo của nàng.
“Hảo liễu, làm phiền rồi.”
“Nô tỳ không dám, việc cũng đã xong, nô tỳ xin phép cáo lui.”
Tùy ý gật đầu hai cái đáp ứng, chờ khi tất cả nữ nô phía Tào ma ma đều đi hết mới dám trút một tiếng thở dài. Sủng ái từ trên trời rơi xuống, hại Mộ Hoan ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, còn sợ bản thân làm gì đó đắc tội bị phía trên trừng phạt.
Dù sao thì người vẫn phải sống tiếp, mấy đồ vật này bỏ đi thì uổng phí nhưng giữ lại chẳng khác gì khoai nóng bỏng cả tay. Mộ Hoan lần nữa đếm xem có bao nhiêu kiện, chọn hai kiện màu sắc trung tính thấm hút mồ hôi tốt cho Hỉ Tâm và Tường Liên.
“Chủ tử! Chủ tử!!”
Hỉ Tâm gấp gáp chạy ra ngoài đúng lúc gặp Mộ Hoan đang lựa y phục, có chút nghi hoặc chạy đến: “Y phục này…”
“Phía Tào ma ma lại đưa đến.”
“Tào ma ma vốn là người bên cạnh Ngạc vương, có khi nào là Ngạc vương phân phó không?”
“Tâm ý phía trên không thể tùy ý phỏng đoán, dù sao cũng đưa đến rồi thì ngươi và Tường Liên mỗi người lấy một kiện.” Mộ Hoan đem hai kiện đặt vào tay của Hỉ Tâm, cong mắt cười nói: “Hôi sắc của ngươi, thâm lam của Tường Liên.”
“Ách, hảo ni.”
“Mà ngươi không phải đang chuẩn bị tảo thiện sao?”
“A, nô tỳ thấy vài thứ không ổn muốn mời chủ tử để xem một chút.”
Hỉ Tâm không nói rõ, Mộ Hoan tò mò theo nàng đi xem thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Hậu viện được các nàng dùng làm trù phòng, hai cái bếp than nhỏ đều đang sử dụng, một cái để đun thuốc một cái bắt bếp nấu canh cá. Gần đó đặt một cái bàn nhỏ đựng rau quả sạch, và một cái lu nước cũ dùng để đựng nước mưa rửa chén bát và thức ăn.
“Chủ tử ngài xem cái này đi.”
Hỉ Tâm lôi ra một cái rương gỗ từ dưới bàn, dùng hết sức mở ra. Mộ Hoan hiếu kỳ ghé mắt vào nhìn thử liền bị thứ bên trong dọa cho giật nảy người, thậm chí còn chẳng dám tin vào mắt mình.
“Cái này… là băng lạnh?”
“Nô tỳ ban đầu cho rằng rương này nặng như vậy hẳn là đựng than củi, không ngờ mở ra lại là băng lạnh.” Hỉ Tâm dùng sức đẩy đẩy mấy tảng băng lạnh ra, từ bên dưới lôi ra một cái bọc da dê: “Trong này là thủy quả ướp lạnh, phỏng chừng hơn một cân, đều là bồ đào và Đăng Hàm Yến.”
“Chắc là phía trên bảo họ bỏ vào.” Mộ Hoan quan sát thủy quả trong túi da dê, nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Lấy ra cho vào dĩa, trời nóng có thủy quả ướp lạnh dùng thì còn gì bằng.”
“Nô tỳ lập tức chuẩn bị cho chủ tử dùng.”
Mộ Hoan đứng dậy đi đến từng rương kiểm tra xem còn sót gì nữa không. Ngoài dầu gạo muối đường ra thì chẳng còn gì đặc biệt, những gì khác lạ trong rương hẳn đều bị Hỉ Tâm lôi ra kiểm tra hết.
“Cá này vẫn còn tươi, nấu canh cá chua cay là ngon nhất.” Hỉ Tâm lôi thêm một bó củi đốt, vừa ném củi vào bếp than vừa nói: “Chủ tử cũng rất thích ăn cá, nô tỳ nấu hết cả hai con có được không?”
“Nấu nhiều một chút cũng được, chúng ta ba người không sợ ăn không hết.”
Mộ Hoan gỡ bỏ bao vải đựng thịt lợn, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Làm thịt kho Đông Pha mà Hỉ Tâm ngươi thích nhất nữa.”
Hỉ Tâm hì hì cười, xấu hổ gãi đầu: “Chủ tử vẫn còn nhớ sao?”
“Sao lại không nhớ được?” Mộ Hoan đứng dậy quan sát một lượt, hài lòng cười nói: “Phúc đến thì nhận, đời người có bao nhiêu dài, lo lắng nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.”
“Nếu vậy nô tỳ hảo hảo nấu một ít tổ yến sữa dê cho ngài nhé?”
“Tổ yến? Sữa dê?”
“Thay vì chưng tổ yến như bình thường, nô tỳ nấu chung với sữa dê vừa dễ uống vừa tốt cho sức khỏe của ngài.” Hỉ Tâm nhìn qua siêu thuốc đang sắc mà tặc lưỡi nói: “Nhìn thôi đã biết đắng, chủ tử cũng không thích đắng mà.”
“Ngươi nghĩ chu toàn nhất.”
Mộ Hoan thả cước bộ đến chỗ mấy chậu quần áo bẩn, vén váy ngồi xuống muốn giặt cho xong chỗ quần áo này.
“Chủ tử hay là để nô tỳ làm cho!” Tường Liên bỏ dở siêu thuốc đang nấu chạy đến ngăn cản Mộ Hoan: “Ngài hảo hảo nghỉ ngơi đừng lo lắng mấy chuyện này nữa.”
“Các ngươi ai cũng bận, ta ngồi không chẳng làm gì thì giặt mấy kiện y phục có sao đâu? Ngươi quay về trông coi siêu thuốc đừng để cạn, chỗ này để ta làm cho.”
Biết có khuyên cũng chẳng khuyên được, Tường Liên đành quay trở về chỗ ngồi tiếp tục canh siêu thuốc.
Bản thân Mộ Hoan dần quen với cực khổ, chỉ giặt mấy kiện y phục không thể làm khó được nàng. Bất quá móng tay của nàng toàn bộ đều cụt sát vào da thịt, muốn dưỡng lại cũng chẳng có thời gian mà căn bản nàng chẳng buồn dưỡng lại.
Giặt lại giặt, chất đầy cả một chậu gỗ. Y phục của omega không nhiều nhưng lại nhiều lớp, giặt mãi cũng chẳng hết, còn chưa tính đến khăn che mặt và chăn màn. Vừa đầy hai chậu Mộ Hoan liền ngừng việc giặt giũ mà bưng đi phơi để còn chậu trống đặt y phục khác vào.
Dùng sức kéo căng y phục ra rồi mới vắt lên sào, hôm nay nắng đẹp nhất định đến chiều tất cả y phục đều được phơi khô.