Hứa Đình chờ Tiểu Hòa, nói đúng hơn là chờ cái loa phát thanh online. Cậu mở QQ, nhìn thấy trong khung ‘Thông tin xác nhận’ chỉ có vỏn vẹn hai chữ: Phong Kỳ.
Hứa Đình có một loại ảo giác… cứ như có một cục tiền đập thẳng vào mặt. Cậu còn chưa kịp nghĩ tại sao đại thần biết số QQ của mình và chủ động thêm bạn, tay đã ấn ‘đồng ý’.
Chỉ chốc lát sau, đại thần đã gọi, Hứa Đình tay run run mở cửa sổ chat ra.
[Kỳ]: có đó không
[Giữa Trưa]: có…
[Kỳ]: tôi là Phong Kỳ, chào cậu
[Giữa Trưa]: chào anh, Phong đại
[Giữa Trưa]: Phong đại tìm tôi có chuyện gì sao
Hứa Đình giương mắt nhìn đoạn hội thoại gượng gạo này, tựa cằm lên bàn, thở dài. Cậu muốn mạnh mẽ tấn công Phong Kỳ, đùa giỡn lưu manh ít câu để thỏa mãn phần nào bao nhiêu năm khao khát (?). Nhưng mà vì hình tượng… Được rồi, nhịn nhịn nhịn, phải cẩn thận một chút, bây giờ còn chưa thân, khụ khụ.
[Kỳ]: ừ, cậu có biết chuyện hôm nay Tiểu Hòa đi off không? Tôi cũng đi, lúc ở đó Tiểu Hòa tìm tôi, nói là đề cử một họa sĩ minh họa cho cuốn sách sắp xuất bản, tên Giữa Trưa. Tôi đã xem qua tranh của cậu, cảm thấy rất thích, cho nên… Cậu bằng lòng không?
Em bằng lòng em bằng lòng em bằng lòng em vô cùng bằng lòng!!!
Hứa Đình tiếp tục khua móng gõ bàn phím.
[Giữa Trưa]: có thể, tôi rất thích sách của Phong đại
Hứa Đình suy nghĩ một chút, vẫn biết điều cộng thêm hai chữ “sách của”. Tuy rằng… cho dù là sách hay người, cậu đều thích chết đi được.
[Kỳ]: hà hà, vậy, hi vọng hợp tác vui vẻ
[Giữa Trưa]: tôi sẽ cố gắng
Mặc dù vẫn cảm thấy có sự xa cách, nhưng nghĩ tới đây chẳng qua là lần đầu tiên hai người nói chuyện phiếm, Hứa Đình liền thoải mái trở lại. Cậu vội vàng buzz Tiểu Hòa, cho dù QQ của cô không sáng đèn.
[Giữa Trưa]: Tiểu Hòa! Cảm ơn em…
[Tiểu Hòa]: he he
[Giữa Trưa]: đang onl đó à, sao lại ẩn
[Tiểu Hòa]: chờ anh với Phong Kỳ nói chuyện cho xong đã chứ sao. Thế nào, thương lượng công việc à
[Giữa Trưa]: ừ
[Tiểu Hòa]: hình như anh rất bình tĩnh nha ╭(╯^╰)╮
[Giữa Trưa]: trong lòng anh bây giờ không gà đông lạnh đâu, phải nói là sóng gió cuộn trào
[Tiểu Hòa]: (→→)
[Giữa Trưa]: anh muốn thiết kế bìa và vẽ tranh minh họa đẹp nhất cho Phong Kỳ, sau đó sách bán chạy, hô hô
[Tiểu Hòa]: ờm, sau đó hai người có thể thành một couple luôn ha
[Giữa Trưa]: hi vọng là vậy…
Bên này tám nhảm với Tiểu Hòa, bên kia Phong Kỳ đã gửi tuyển tập truyện ngắn tới.
[Kỳ]: là mấy truyện này, nếu như cậu bằng lòng, chúng ta có thể thảo luận thêm.
[Giữa Trưa]: đồng ý
[Kỳ]: ok. Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không, cậu thích tác phẩm nào của tôi nhất?
Hứa Đình xoắn xuýt, cậu có thể trả lời rằng tất cả đều thích không? Nhưng… nếu như là thích nhất…
[Giữa Trưa]: là 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》
[Kỳ]: có thể giải thích một chút không
Hứa Đình hơi do dự, cuối cùng vẫn kiên định gõ chữ.
[Giữa Trưa]: có thể… Là vì tôi thấy bản thân mình trong đó… Anh viết rất chân thật. Không có chuyện gì là không thể vượt qua, nhưng đôi khi người ta vẫn chọn cách buông tay. Phong Kỳ, anh cảm thấy nuối tiếc khi thời gian không quay trở lại, nhưng có lẽ anh chưa bao giờ gặp phải một chuyện rất khó nói ra khỏi miệng. Có những việc một khi đã nói ra thì không cách nào trở về như cũ, khi đó, cảm giác nuối tiếc sẽ rất đáng sợ. Cho nên, có một số người, khi nhớ lại lựa chọn ban đầu của mình, sẽ cảm thấy may mắn vì chưa nói gì khiến cho nó tan vỡ, hết thảy còn nguyên vẹn.
Đối phương trầm mặc, chậm chạp chưa trả lời. Hứa Đình có chút hoảng hốt, nhưng những gì cậu vừa nói đều rất thật lòng, không có nửa điểm giả dối. Lúc đang đọc《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》, cậu liền quyết định sẽ chờ tới khi có cơ hội thích hợp để thổ lộ với Phong Kỳ, còn nếu cơ hội không tới, cậu sẽ dằn tình cảm xuống tận đáy lòng, lặng lẽ thích anh.
Sau đó, hi vọng sẽ có người khác tới đây, thay thế vị trí của Phong Kỳ trong lòng mình, cùng nhau chung sống. Để rồi mỗi khi nhớ lại, phần tình cảm ấy vẫn là một ký ức vẹn nguyên.
[Kỳ]: cho nên, nếu như cậu thích một người, cậu không có ý định biểu lộ?
Hix… Hứa Đình nhức đầu, mặc dù bây giờ cậu có chút kích động, nhưng lý trí vẫn mạnh hơn.
[Giữa Trưa]: nếu như có thể cho tôi một cơ hội, tôi sẽ thổ lộ với hắn
[Kỳ]: hắn?
[Giữa Trưa]: khụ khụ, tôi có thói quen nam nữ đều gọi là “hắn”
[Kỳ]: vậy à
[Kỳ]: cảm ơn cậu ha, tôi được lợi không ít a…
[Giữa Trưa]: không có gì, phải là tôi cảm ơn Phong đại đã viết truyện hay như vậy mới đúng chứ ><
[Kỳ]: ầy, có chuyện cứ gọi tôi
[Giữa Trưa]: ok
Hứa Đình mở file truyện, muốn đọc lại toàn bộ truyện ngắn một lần, mặc dù trong folder của mình có nhưng cậu lười lục ra, hơn nữa đây còn là của Phong Kỳ gửi tới.
Mở 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》, nhìn nội dung truyện quen thuộc, Hứa Đình khẽ cười. Lần đầu tiên đọc nó, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh vô cùng đẹp đẽ. Trong đó có một đoạn Hứa Đình rất thích, nhân vật chính trong truyện chạy ra hoa viên tìm kiếm bóng dáng sư huynh, đi tới một cây cổ thụ lớn, lúc ngẩng đầu lên chợt phát hiện thì ra sư huynh đang nằm ngủ trên tàng cây, cho nên lặng lẽ nhìn lên.
Loại tình yêu lặng lẽ này, Hứa Đình cảm thấy rất đẹp. Lúc ấy, trong đầu cậu lập tức hiện lên nguồn cảm hứng, cũng bắt tay vào vẽ một bức tranh, chỉ là không cho Phong Kỳ xem. Còn lần này…
Hứa Đình có chút cao hứng, với cậu mà nói, những câu chuyện bên trong đã quá quen thuộc, mà điều cậu muốn, là để cho tình cảm của mình hòa lẫn vào bức tranh, để cho nó thêm đẹp hơn, và cũng là để cho độc giả cảm nhận được những gì Phong Kỳ muốn biểu đạt.
Hứa Đình có một loại ảo giác… cứ như có một cục tiền đập thẳng vào mặt. Cậu còn chưa kịp nghĩ tại sao đại thần biết số QQ của mình và chủ động thêm bạn, tay đã ấn ‘đồng ý’.
Chỉ chốc lát sau, đại thần đã gọi, Hứa Đình tay run run mở cửa sổ chat ra.
[Kỳ]: có đó không
[Giữa Trưa]: có…
[Kỳ]: tôi là Phong Kỳ, chào cậu
[Giữa Trưa]: chào anh, Phong đại
[Giữa Trưa]: Phong đại tìm tôi có chuyện gì sao
Hứa Đình giương mắt nhìn đoạn hội thoại gượng gạo này, tựa cằm lên bàn, thở dài. Cậu muốn mạnh mẽ tấn công Phong Kỳ, đùa giỡn lưu manh ít câu để thỏa mãn phần nào bao nhiêu năm khao khát (?). Nhưng mà vì hình tượng… Được rồi, nhịn nhịn nhịn, phải cẩn thận một chút, bây giờ còn chưa thân, khụ khụ.
[Kỳ]: ừ, cậu có biết chuyện hôm nay Tiểu Hòa đi off không? Tôi cũng đi, lúc ở đó Tiểu Hòa tìm tôi, nói là đề cử một họa sĩ minh họa cho cuốn sách sắp xuất bản, tên Giữa Trưa. Tôi đã xem qua tranh của cậu, cảm thấy rất thích, cho nên… Cậu bằng lòng không?
Em bằng lòng em bằng lòng em bằng lòng em vô cùng bằng lòng!!!
Hứa Đình tiếp tục khua móng gõ bàn phím.
[Giữa Trưa]: có thể, tôi rất thích sách của Phong đại
Hứa Đình suy nghĩ một chút, vẫn biết điều cộng thêm hai chữ “sách của”. Tuy rằng… cho dù là sách hay người, cậu đều thích chết đi được.
[Kỳ]: hà hà, vậy, hi vọng hợp tác vui vẻ
[Giữa Trưa]: tôi sẽ cố gắng
Mặc dù vẫn cảm thấy có sự xa cách, nhưng nghĩ tới đây chẳng qua là lần đầu tiên hai người nói chuyện phiếm, Hứa Đình liền thoải mái trở lại. Cậu vội vàng buzz Tiểu Hòa, cho dù QQ của cô không sáng đèn.
[Giữa Trưa]: Tiểu Hòa! Cảm ơn em…
[Tiểu Hòa]: he he
[Giữa Trưa]: đang onl đó à, sao lại ẩn
[Tiểu Hòa]: chờ anh với Phong Kỳ nói chuyện cho xong đã chứ sao. Thế nào, thương lượng công việc à
[Giữa Trưa]: ừ
[Tiểu Hòa]: hình như anh rất bình tĩnh nha ╭(╯^╰)╮
[Giữa Trưa]: trong lòng anh bây giờ không gà đông lạnh đâu, phải nói là sóng gió cuộn trào
[Tiểu Hòa]: (→→)
[Giữa Trưa]: anh muốn thiết kế bìa và vẽ tranh minh họa đẹp nhất cho Phong Kỳ, sau đó sách bán chạy, hô hô
[Tiểu Hòa]: ờm, sau đó hai người có thể thành một couple luôn ha
[Giữa Trưa]: hi vọng là vậy…
Bên này tám nhảm với Tiểu Hòa, bên kia Phong Kỳ đã gửi tuyển tập truyện ngắn tới.
[Kỳ]: là mấy truyện này, nếu như cậu bằng lòng, chúng ta có thể thảo luận thêm.
[Giữa Trưa]: đồng ý
[Kỳ]: ok. Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không, cậu thích tác phẩm nào của tôi nhất?
Hứa Đình xoắn xuýt, cậu có thể trả lời rằng tất cả đều thích không? Nhưng… nếu như là thích nhất…
[Giữa Trưa]: là 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》
[Kỳ]: có thể giải thích một chút không
Hứa Đình hơi do dự, cuối cùng vẫn kiên định gõ chữ.
[Giữa Trưa]: có thể… Là vì tôi thấy bản thân mình trong đó… Anh viết rất chân thật. Không có chuyện gì là không thể vượt qua, nhưng đôi khi người ta vẫn chọn cách buông tay. Phong Kỳ, anh cảm thấy nuối tiếc khi thời gian không quay trở lại, nhưng có lẽ anh chưa bao giờ gặp phải một chuyện rất khó nói ra khỏi miệng. Có những việc một khi đã nói ra thì không cách nào trở về như cũ, khi đó, cảm giác nuối tiếc sẽ rất đáng sợ. Cho nên, có một số người, khi nhớ lại lựa chọn ban đầu của mình, sẽ cảm thấy may mắn vì chưa nói gì khiến cho nó tan vỡ, hết thảy còn nguyên vẹn.
Đối phương trầm mặc, chậm chạp chưa trả lời. Hứa Đình có chút hoảng hốt, nhưng những gì cậu vừa nói đều rất thật lòng, không có nửa điểm giả dối. Lúc đang đọc《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》, cậu liền quyết định sẽ chờ tới khi có cơ hội thích hợp để thổ lộ với Phong Kỳ, còn nếu cơ hội không tới, cậu sẽ dằn tình cảm xuống tận đáy lòng, lặng lẽ thích anh.
Sau đó, hi vọng sẽ có người khác tới đây, thay thế vị trí của Phong Kỳ trong lòng mình, cùng nhau chung sống. Để rồi mỗi khi nhớ lại, phần tình cảm ấy vẫn là một ký ức vẹn nguyên.
[Kỳ]: cho nên, nếu như cậu thích một người, cậu không có ý định biểu lộ?
Hix… Hứa Đình nhức đầu, mặc dù bây giờ cậu có chút kích động, nhưng lý trí vẫn mạnh hơn.
[Giữa Trưa]: nếu như có thể cho tôi một cơ hội, tôi sẽ thổ lộ với hắn
[Kỳ]: hắn?
[Giữa Trưa]: khụ khụ, tôi có thói quen nam nữ đều gọi là “hắn”
[Kỳ]: vậy à
[Kỳ]: cảm ơn cậu ha, tôi được lợi không ít a…
[Giữa Trưa]: không có gì, phải là tôi cảm ơn Phong đại đã viết truyện hay như vậy mới đúng chứ ><
[Kỳ]: ầy, có chuyện cứ gọi tôi
[Giữa Trưa]: ok
Hứa Đình mở file truyện, muốn đọc lại toàn bộ truyện ngắn một lần, mặc dù trong folder của mình có nhưng cậu lười lục ra, hơn nữa đây còn là của Phong Kỳ gửi tới.
Mở 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》, nhìn nội dung truyện quen thuộc, Hứa Đình khẽ cười. Lần đầu tiên đọc nó, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh vô cùng đẹp đẽ. Trong đó có một đoạn Hứa Đình rất thích, nhân vật chính trong truyện chạy ra hoa viên tìm kiếm bóng dáng sư huynh, đi tới một cây cổ thụ lớn, lúc ngẩng đầu lên chợt phát hiện thì ra sư huynh đang nằm ngủ trên tàng cây, cho nên lặng lẽ nhìn lên.
Loại tình yêu lặng lẽ này, Hứa Đình cảm thấy rất đẹp. Lúc ấy, trong đầu cậu lập tức hiện lên nguồn cảm hứng, cũng bắt tay vào vẽ một bức tranh, chỉ là không cho Phong Kỳ xem. Còn lần này…
Hứa Đình có chút cao hứng, với cậu mà nói, những câu chuyện bên trong đã quá quen thuộc, mà điều cậu muốn, là để cho tình cảm của mình hòa lẫn vào bức tranh, để cho nó thêm đẹp hơn, và cũng là để cho độc giả cảm nhận được những gì Phong Kỳ muốn biểu đạt.