Bắt đầu hợp tác, có đôi khi Hứa Đình không nắm chắc ẩn ý trong truyện, chạy đi buzz QQ Phong Kỳ. Sau khi thảo luận và thống nhất ý kiến, Phong Kỳ vẫn chưa thả cậu đi, lại cùng nhau tán gẫu về một số đề tài khác.
Hai người thường đề cử sách hay cho nhau, lúc xảy ra chuyện gì không vừa ý cũng sẽ tranh luận một phen. Thỉnh thoảng, Phong Kỳ còn có thể kể cốt truyện trong tác phẩm mới, hoặc gửi cho Hứa Đình một số bản thảo chưa viết xong.
Theo yêu cầu của Phong Kỳ, Hứa Đình đóng gói toàn bộ những bức tranh cậu đã vẽ cho anh, đương nhiên là trừ bức cậu vẽ Tiếu Lam.
Tối hôm đó.
[Kỳ]: những cái khác không có vấn đề gì chứ
[Giữa Trưa]: ừ, dù sao lúc đọc truyện tôi thường hình dung ra cảnh tượng mà cười
[Kỳ]: thật là mong chờ, nói coi, cậu thầm mến tôi bao lâu rồi
Tim Hứa Đình giật thót một cái, không phải là Phong Kỳ phát hiện ra gì đó rồi chứ, không, không thể nào, nói đùa đây mà.
[Giữa Trưa]: à… từ lúc anh bắt đầu viết văn trở đi, tôi rất thích văn của anh
[Kỳ]: đau lòng ghê, chỉ thích văn, không thích người ai oán<(﹌)>
Đại thần anh đang đùa giỡn phải không!!! Phát khùng sao!!! Hứa Đình bi ai phát hiện mình không cách nào đỡ được cái hành động gần như là làm nũng này của đại thần.
[Giữa Trưa]: tôi… tôi cũng thích anh, thật sự
Trong lòng có chút thấp thỏm bất an, những lời này trong mắt Hứa Đình thật giống như lời nói gió bay, nói khó nghe hơn thì chính là lừa gạt. Hứa Đình cảm thấy, nếu thật lòng thích một người thì sẽ có hành động cụ thể, mà Giữa Trưa còn chưa làm gì, Phong Kỳ dựa vào đâu để tin tưởng đây.
[Kỳ]: được rồi, tha cho cậu. Muộn rồi, ngủ đi, G9
[Giữa Trưa]: ngủ ngon…
Một chuỗi dấu chấm, Hứa Đình còn có lời muốn nói. Nhìn Phong Kỳ logout, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ừm, Tiếu tiên sinh muốn đi ngủ rồi.
Phong Kỳ nhất định sẽ không xem những lời nói đó là thật, đúng vậy, cũng không nên nói với anh mình là fan cuồng. Thật muốn nói tất cả cho anh biết, để anh tin tưởng rằng có một cậu fan cuồng ngốc nghếch vẫn luôn ở đây. Hứa Đình cảm thấy khổ sở, cậu tắt máy vi tính, đi tới bên cạnh bàn, nhìn thoáng qua tập bản vẽ phác thảo đã hoàn thành, rồi lại lấy bức tranh vẽ Tiếu Lam ra ngắm hồi lâu, càng nhìn càng thích.
Hứa Đình cảm thấy mình quá nhút nhát, trong đời thực chỉ dám len lén vẽ anh, mới nói chuyện được vài câu đã xấu hổ muốn chết, trên mạng thì chỉ dám lấy danh nghĩa Giữa Trưa. Khó quá đi, thật sự có thể thổ lộ sao?
Mang theo tâm trạng phân vân, trước khi ngủ một giây, bạn nhỏ Hứa Đình vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện bày tỏ tình cảm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, nhớ tới đêm hôm qua mình còn chưa suy nghĩ thông suốt đã lăn ra ngủ. Mới vừa thức dậy còn đang mơ mơ màng màng, cậu chậm rãi bò xuống giường.
Gặp Tiếu Lam trong hành lang, Hứa Đình chủ động lên tiếng chào hỏi, anh mỉm cười gật đầu coi như chào lại, hai người sóng vai nhau đi tới.
‘Cầu thang sao hẹp như vậy chứ sao mà mãi chưa tới lầu một anh ấy ở gần quá trời luôn hay là đi tụt lại phía sau một chút nhưng mà mình không muốn chút nào a…’ Hứa Đình xoắn xuýt suy nghĩ, Tiếu Lam gọi mấy tiếng cậu mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh.
“Này, sao cảm giác cậu có chút ngơ ngác vậy nhỉ… Khụ khụ, đúng rồi, sách lần trước cậu giới thiệu, tôi đã đọc, rất hay, cảm ơn cậu.”
Là chỉ《 Bồ câu của Jerusalem 》sao? Hứa Đình có cảm giác được Tiếu Lam coi trọng, đầu óc hoàn toàn tập trung ở nửa câu sau, tự động lờ đi nửa câu trước của anh.
“Ài,” Tiếu Lam cười nhẹ một tiếng, “Thật muốn có một gia đình.”
Hứa Đình lấy dũng khí quay sang nhìn anh một cái, Tiếu Lam cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, cậu đoán không ra suy nghĩ của anh.
“Đây là… cảm tưởng của anh?” Hứa Đình thử dò hỏi.
“Đã là người thì ai chẳng khát khao có một gia đình, như vậy sẽ không còn cô đơn nữa.” Tiếu Lam dịu dàng cười cười.
Hứa Đình gật đầu, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại trong cổ, không thốt nên lời. Hai người chầm chậm đi tới lầu một.
“Tôi đi làm, còn cậu?”
“Đi mua đồ ăn sáng thôi.”
Tiếu Lam vẫy tay với cậu một cái rồi đi ra khỏi cổng lớn, để lại một mình Hứa Đình ủ ê rầu rĩ.
Em muốn cho anh một gia đình. Thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng, Hứa Đình vuốt môi, có chút bất đắc dĩ. Cậu ao ước có người yêu, ở chung một chỗ, sáng dậy hôn nhẹ, nếu cậu ngủ nướng sẽ gọi cậu rời giường cùng nhau ăn sáng. Cậu nấu cơm, anh rửa bát, cậu vẽ tranh, anh gõ chữ, bàn bạc buổi tối ăn món gì. Sau khi ăn xong cùng nhau tản bộ, cùng nhau dạo siêu thị, buổi tối ngủ chung một gường, đắp chung một chăn.
Người yêu đó là Tiếu Lam, nếu như anh cũng nguyện ý.
Hai người thường đề cử sách hay cho nhau, lúc xảy ra chuyện gì không vừa ý cũng sẽ tranh luận một phen. Thỉnh thoảng, Phong Kỳ còn có thể kể cốt truyện trong tác phẩm mới, hoặc gửi cho Hứa Đình một số bản thảo chưa viết xong.
Theo yêu cầu của Phong Kỳ, Hứa Đình đóng gói toàn bộ những bức tranh cậu đã vẽ cho anh, đương nhiên là trừ bức cậu vẽ Tiếu Lam.
Tối hôm đó.
[Kỳ]: những cái khác không có vấn đề gì chứ
[Giữa Trưa]: ừ, dù sao lúc đọc truyện tôi thường hình dung ra cảnh tượng mà cười
[Kỳ]: thật là mong chờ, nói coi, cậu thầm mến tôi bao lâu rồi
Tim Hứa Đình giật thót một cái, không phải là Phong Kỳ phát hiện ra gì đó rồi chứ, không, không thể nào, nói đùa đây mà.
[Giữa Trưa]: à… từ lúc anh bắt đầu viết văn trở đi, tôi rất thích văn của anh
[Kỳ]: đau lòng ghê, chỉ thích văn, không thích người ai oán<(﹌)>
Đại thần anh đang đùa giỡn phải không!!! Phát khùng sao!!! Hứa Đình bi ai phát hiện mình không cách nào đỡ được cái hành động gần như là làm nũng này của đại thần.
[Giữa Trưa]: tôi… tôi cũng thích anh, thật sự
Trong lòng có chút thấp thỏm bất an, những lời này trong mắt Hứa Đình thật giống như lời nói gió bay, nói khó nghe hơn thì chính là lừa gạt. Hứa Đình cảm thấy, nếu thật lòng thích một người thì sẽ có hành động cụ thể, mà Giữa Trưa còn chưa làm gì, Phong Kỳ dựa vào đâu để tin tưởng đây.
[Kỳ]: được rồi, tha cho cậu. Muộn rồi, ngủ đi, G9
[Giữa Trưa]: ngủ ngon…
Một chuỗi dấu chấm, Hứa Đình còn có lời muốn nói. Nhìn Phong Kỳ logout, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ừm, Tiếu tiên sinh muốn đi ngủ rồi.
Phong Kỳ nhất định sẽ không xem những lời nói đó là thật, đúng vậy, cũng không nên nói với anh mình là fan cuồng. Thật muốn nói tất cả cho anh biết, để anh tin tưởng rằng có một cậu fan cuồng ngốc nghếch vẫn luôn ở đây. Hứa Đình cảm thấy khổ sở, cậu tắt máy vi tính, đi tới bên cạnh bàn, nhìn thoáng qua tập bản vẽ phác thảo đã hoàn thành, rồi lại lấy bức tranh vẽ Tiếu Lam ra ngắm hồi lâu, càng nhìn càng thích.
Hứa Đình cảm thấy mình quá nhút nhát, trong đời thực chỉ dám len lén vẽ anh, mới nói chuyện được vài câu đã xấu hổ muốn chết, trên mạng thì chỉ dám lấy danh nghĩa Giữa Trưa. Khó quá đi, thật sự có thể thổ lộ sao?
Mang theo tâm trạng phân vân, trước khi ngủ một giây, bạn nhỏ Hứa Đình vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện bày tỏ tình cảm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, nhớ tới đêm hôm qua mình còn chưa suy nghĩ thông suốt đã lăn ra ngủ. Mới vừa thức dậy còn đang mơ mơ màng màng, cậu chậm rãi bò xuống giường.
Gặp Tiếu Lam trong hành lang, Hứa Đình chủ động lên tiếng chào hỏi, anh mỉm cười gật đầu coi như chào lại, hai người sóng vai nhau đi tới.
‘Cầu thang sao hẹp như vậy chứ sao mà mãi chưa tới lầu một anh ấy ở gần quá trời luôn hay là đi tụt lại phía sau một chút nhưng mà mình không muốn chút nào a…’ Hứa Đình xoắn xuýt suy nghĩ, Tiếu Lam gọi mấy tiếng cậu mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh.
“Này, sao cảm giác cậu có chút ngơ ngác vậy nhỉ… Khụ khụ, đúng rồi, sách lần trước cậu giới thiệu, tôi đã đọc, rất hay, cảm ơn cậu.”
Là chỉ《 Bồ câu của Jerusalem 》sao? Hứa Đình có cảm giác được Tiếu Lam coi trọng, đầu óc hoàn toàn tập trung ở nửa câu sau, tự động lờ đi nửa câu trước của anh.
“Ài,” Tiếu Lam cười nhẹ một tiếng, “Thật muốn có một gia đình.”
Hứa Đình lấy dũng khí quay sang nhìn anh một cái, Tiếu Lam cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, cậu đoán không ra suy nghĩ của anh.
“Đây là… cảm tưởng của anh?” Hứa Đình thử dò hỏi.
“Đã là người thì ai chẳng khát khao có một gia đình, như vậy sẽ không còn cô đơn nữa.” Tiếu Lam dịu dàng cười cười.
Hứa Đình gật đầu, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại trong cổ, không thốt nên lời. Hai người chầm chậm đi tới lầu một.
“Tôi đi làm, còn cậu?”
“Đi mua đồ ăn sáng thôi.”
Tiếu Lam vẫy tay với cậu một cái rồi đi ra khỏi cổng lớn, để lại một mình Hứa Đình ủ ê rầu rĩ.
Em muốn cho anh một gia đình. Thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng, Hứa Đình vuốt môi, có chút bất đắc dĩ. Cậu ao ước có người yêu, ở chung một chỗ, sáng dậy hôn nhẹ, nếu cậu ngủ nướng sẽ gọi cậu rời giường cùng nhau ăn sáng. Cậu nấu cơm, anh rửa bát, cậu vẽ tranh, anh gõ chữ, bàn bạc buổi tối ăn món gì. Sau khi ăn xong cùng nhau tản bộ, cùng nhau dạo siêu thị, buổi tối ngủ chung một gường, đắp chung một chăn.
Người yêu đó là Tiếu Lam, nếu như anh cũng nguyện ý.