Đầu tiên, bảy người bọn họ tới nha môn bái kiến đại tông sư Vương Biên, Vương Đề Học sắp thăng nhiệm Nam Kinh Hữu phó Đô Ngự sử, nhìn thấy bảy môn sinh Trương Nguyên tất nhiên rất cao hứng, động viên bảy người đi đường không quên đọc sách, chăm chú dùi mài, tranh thủ đến mùa xuân năm sau đi thi, giữ bảy người ở lại ăn cơm chiều.
Dùng xong cơm chiều ở nha môn, bảy người bái biệt đại tông sư, năm người Hoàng Tôn Tố lên thuyền trước, Trương Đại và Trương Nguyên đi lên cầu Vạn Tiên, vào tiệm vải Thịnh Mỹ, chưởng quầy Lỗ Vân Bằng, còn có Diêu Thúc, Tiết Đồng đã chờ từ lâu. Lỗ Vân Bằng đón hai người ngồi vào chỗ của mình, lập tức báo cáo tình hình kinh doanh một tháng nay của tiệm vải.
Sách lược tiêu thụ vào kẽ hở của thị trường rất hữu hiệu, nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ ở bên ngoài thành, kinh doanh ngày sau tốt hơn ngày trước, điều này khiến cho các tiệm vải khác rất ghen ghét, nhưng các thương gia đó đều biết, cửa hàng vải Thịnh Mỹ là của nhà Trương giải Nguyên kinh doanh, lần trước Thạch Thông phán còn ở trong cửa tiệm này uống rượu với Trương giải Nguyên, Huy Châu đại cổ Uông Nhữ Khiêm cũng phải chịu thua Trương giải Nguyên, cho nên, tuy rằng cửa hàng vải Thịnh Mỹ có chiếm mất việc buôn bán của họ, nhưng cũng không ai dám làm gì, tối đa cũng chỉ dám giảm giá thu hút khách mà thôi.
Thịnh Mỹ có thể cắm rễ ở Hàng Châu, sau chín tháng, ngạch tiêu thụ đạt đến hai trăm ba mươi lượng bạc, thế bay lên rất cao. Vấn đề hiện tại là thiếu hàng nghiêm trọng. Thuyền chở hàng từ Thanh Phổ tới nửa tháng mới có một chuyến, có chút vải, lụa, bán hết không đợi được đến khi bổ sung hàng.
Trương Nguyên nói với Lỗ Vân Bằng, vấn đề cước phí rất dễ giải quyết. Nếu Lỗ Vân Bằng làm chưởng quầy không tệ thì cứ đưa cả vợ con đến đây ở cùng, an cư luôn ở Hàng Châu.
Khi Trương Đại, Trương Nguyên và Lỗ Vân Bằng uống trà nói chuyện, tiểu tỳ Huệ Tương liên tục đi từ trong viện ra nghe lén, Trương Đại cười nói:
- Giới Tử, chuyện buôn bán nói đến bao giờ, nhanh đi vào thôi, Vương Tu Vi sốt ruột lắm rồi đấy.
Trương Nguyên cười đứng dậy hỏi:
- Đại huynh ở trên thuyền nghỉ tạm hả? Nếu không thì để đệ thu xếp giường cho huynh ở đây?
Trương Đại nói:
- Ta về thôi. Ta cũng có Tố Chi làm bạn. Đệ vào đi, không cần tiễn ta đâu.
Trương Nguyên, Mục Chân Chân đi theo Huệ Tương vào trong nội viện, Tiết Đồng đi theo đằng sau hỏi:
- Trương tướng công, ngày mai chúng ta về Nam Kinh sao?
Hắn đáp:
- Ừ, mai phải đi.
Tiết Đồng vô cùng vui vẻ:
- Tốt quá, ta rất nhớ U Lan quán rồi, còn có Hắc Vũ Bát ca nữa, không biết đã chết chưa. Những người đó đều không biết nuôi chim…
Đến trước cửa nội viện, Huệ Tương gõ cửa, Tiểu Đào mở cửa cho Trương Nguyên, Mục Chân Chân và Huệ Tương đi vào, lại đóng lại. Vương Vi đã đứng ngoài sân nhà, váy lụa màu trắng thanh nhã như tiên, làm lễ vạn phúc:
- Giới Tử tướng công, Chân Chân.
Một đêm này, Trương Nguyên và Vương Vi cùng giường, sau khi hoan ái, ôm nhau rủ rỉ tâm sự, Trương Nguyên hỏi:
- Tu Vi, Kim Lăng, Sơn Âm, Thành Phổ, Hàng Châu, nàng yêu nhất nơi nào?
Vương Vi nằm trong lòng Trương Nguyên, nũng nịu đáp:
- Tướng công ở đâu, Vương Vi yêu nơi đó nhất.
Trương Nguyên biết Vương Vi muốn theo mình tới Kinh thành, khẽ vuốt ve vòng eo non mềm của nàng, nói:
- Đầu tiên nàng giúp tỷ tỷ của ta xây dựng tiệm vải Thịnh Mỹ của chúng ta ở Tô Châu và Nam Kinh đã, sau đó đến Kinh thành, được không? Nên biết rằng, tiệm vải Thịnh Mỹ là ta và tỷ tỷ hùn vốn đấy, nàng giúp tỷ tỷ cũng là giúp ta.
Vương Vi nói:
- Thiếp biết, đó cũng là sản nghiệp của Đông Trương chúng ta.
Tuy rằng rất không đành, nhưng nghĩ tới Trương Nguyên sẽ đưa nàng đến Nam Kinh, cũng khoảng hai mươi ngày, nàng vẫn rất vui.
Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên kêu một chiếc xe ngựa và vài phu khuân vác đưa hành lý của Vương Vi ở tiệm vải Thịnh Mỹ lên thuyền Tam Minh mui trắng neo bên kênh đào, lại dặn dò Lỗ Vân Bằng vài câu, bèn rời khỏi Hàng Châu theo kênh đào lên hướng Bắc.
Ngày mười lăm tháng mười, thuyền đến Gia Hưng. Ba ngày trước, Lục Thao, Dương Thạch Hương đã chờ bên cửa kênh đào Gia Hưng, ở đây còn có tin tức từ Thượng Hải tới. Mấy xã viên Hàn Xã Hoa Đình và Ông Nguyên Thăng cũng muốn vào Kinh thi cử. Ông Nguyên Thăng thấy Uông Đại Chùy, cười nói:
- Trương xã thủ thực đã nhận ngươi rồi. Vậy sau này ngươi cần phải trung tâm theo chủ, không được ngỗ nghịch.
Uông Đại Chùy nói:
- Trương tướng công đối với tiểu nhân ân trọng như núi, tiểu nhân tuyệt không dám ngỗ nghịch. Tiểu nhân trước kia làm ác, giờ xin sửa lại.
Trương Nguyên cùng Lục Thao, Dương Thạch Hương thảo luận chuyện hiệu buôn Thịnh Mỹ và thư cục Hàn Xã, giao bốn mươi bức minh họa “Dụ thế minh ngôn” của Trần Hồng Thụ hội chế cho Dương Thạch Hương. Dương Thạch Hương nhìn thấy tranh mà mừng rỡ, thế này thì bản khắc “Dụ thế minh ngôn” của Hàn Xã thư cục sẽ rất rõ ràng, có thể so sánh với bản khắc của Lục Thiêm quán của Uông Nhữ Khiêm rồi.
Ngày hai mươi, thuyền đến Tô Châu. Phạm Văn Nhược, Văn Chấn, ai nấy đều đang đợi Trương Nguyên. Nhìn đồng đạo vào Kinh, Phùng Mộng Long thi trượt sắc mặt buồn thiu, Trương Nguyên không thể thiếu lời an ủi bạn một chút, nâng cốc ngôn hoan.
Mồng hai tháng mười một, các cử nhân và Trương Nguyên ngồi trên ba chiếc thuyền theo sông Cú Dung tiến vào sông Tần Hoài, sau giờ Ngọ quá giờ Mùi, thì tới cửa Tụ Bảo Môn, chợt nghe có tiếng ồn ào ngoài phố, có người hô:
- Giáo dân chúng ta nguyện chết vì Thiên Chúa!
Trương Nguyên chấn động: Giáo xứ Nam Kinh bạo phát sao?
Trương Nguyên đang ở cửa buồm giảng giải cho Vương Vi thế nào là hợp Long Môn, đây là phần quan trọng nhất của sổ sách Long Môn, phải làm sao cho xuất nhập tương đương với tồn, nợ có bằng nhau, nếu có nơi nào xảy ra chuyện thì sẽ tìm hiểu. Đoạn đường từ Hàng Châu đến Nam Kinh, ngày nào hắn cũng dạy Vương Vi suốt một canh giờ về sổ sách Long Môn, hiện tại về cơ bản, Vương Vi xem như đã học thành xuất sư.
Nghe tiếng hô “Giáo dân chúng ta nguyện chết vì Thiên chúa”, Trương Nguyên giật mình đẩy cửa buồm nhìn sang hai bên bờ sông Tần Hoài. Mồng hai đầu tháng mười một, sau giờ ngọ, cả trời Kim Lăng khói mù như sương, trên con đường ven sông, ước chừng năm sáu người tay nâng Tiểu hoàng kỳ phất phất hò reo, từ nam đến bắc xếp thành hàng đi trên phố. Những người này quần áo đều khá mộc mạc, nhưng có vài người có sắc mặt khoa trương cuồng nhiệt, kêu gào đến khản giọng, dân chúng vây quanh nhìn ngó ầm ầm một đoàn.
Trương Nguyên bảo thuyền công chèo lại gần bờ, hắn muốn lên bờ xem sao. Hắn có thể lợi dụng Thiên Chúa giáo. Các thầy tu ngàn dặm xa xôi vào đến Đại Minh đều là các chuyên gia nước ngoài, phải lợi dụng triệt để học thức của bọn họ, để cho bọn họ phục vụ Đại Minh. Thứ nhất, là để bào mòn tính bài ngoại tuyệt đối của Đại Minh đi, trong điều kiện không làm trái với luật pháp, bao dung các trào lưu tư tưởng, tôn giáo mới là khí độ của đại quốc.
Thuyền của Trương Đại, Phạm Văn Nhược, Ông Nguyên Thăng thấy thuyền của Trương Nguyên có vẻ muốn lên bờ, cũng hô to cho thuyền chèo vào bờ, mười tám vị cử nhân đều lên bờ, Trương Nguyên bước nhanh lên trước ngăn một người trong đội Thiên Chúa giáo đang vung Tiểu hoàng kỳ, lớn tiếng hỏi:
-Xin hỏi, Vương Phong Túc Vương hội trưởng ở đâu?
Trương Đại, Phạm Văn Nhược đều đứng cạnh Trương Nguyên, chỉ là không rõ hắn muốn làm gì.
Đội diễu hành dừng lại, một người cầm đầu bi phẫn nói:
-Vương hội trưởng, Tạ cha sứ bị Lễ Bộ Thẩm Thị lang phái người bắt lại rồi.
Quần chúng phất Tiểu hoàng kỳ xúc động phẫn nộ, la lối, nói muốn tới nha môn Lễ Bộ chờ xem, cam nguyên chịu tội cùng Vương hội trưởng đang bị giam giữ.
Trương Nguyên nói:
-Chư vị chớ la hét, nghe ta nói một lời. Tai hạ là bằng hữu của Vương hội trưởng, không biết Vương hội trưởng phạm vào chuyện gì mà bị Lễ Bộ giam cầm?
Người cầm đầu kia nói:
-Thẩm đại nhân mới nhậm chức Lễ Bộ Thị lang cấm không cho Vương hội trưởng truyền giáo, hôm qua mượn cớ Vương hội trưởng tang trữ súng ống đạn dược bèn sai Tuần thành Ngự sử bắt Vương hội trưởng và Tạ cha xứ đi.
Trương Nguyên nghe được hai chữ “súng điểu”, thầm nghĩ: “Không phải là súng mà Vương Phong Túc tặng ta chứ?”
Bèn cao giọng nói:
-Chư vị giáo hữu. Giáo nghĩa của Thiên Chúa coi trọng nhường nhịn, khiêm tốn, im lặng, nhưng bây giờ các người diễu hành trên phố, kêu to hét lớn, quấy nhiễu thị dân. Đây có phải là làm trái với giáo nghĩa của Thiên Chúa không? Các ngươi làm vậy, không thể giúp cho Vương hội trưởng được phóng thích, ngược lại còn tăng thêm tội cho ông ta. Các ngươi nghe ta một lời, lập tức giải tán, chỉ để lại một người dẫn đường cho ta, ta tới Lễ Bộ gặp Thẩm Thị lang, nhất định sẽ yêu cầu phóng thích Vương hội trưởng.
Các giáo chúng nghe vậy, thấy Trương Nguyên nói rất có lý, hơn nữa, dường như cũng hiểu chút giáo nghĩa của Thiên Chúa, có người liền hỏi:
-Thư sinh là người ở đâu, sao lại biết Vương hội trưởng?
Trương Nguyên thầm nghĩ, mình phải giúp Vương Phong Túc kia nên không thể mai danh ẩn tích nữa, chắp tay nói:
-Tai hạ Sơn Âm Trương Nguyên…
Lời chưa dứt, cả đám người hô lên một tiếng, đều nói:
-Hóa ra là thiếu niên tài tử Sơn Âm Trương Nguyên, tứ nguyên liên tiếp đó, mọi người đều nói đó là Văn Khúc tinh hạ phàm. Không lường!
-Hắn là Xã thủ của Giang Nam đệ nhất văn xã Hàn Xã. Tùng Giang Đổng Hàn Lâm cũng phải sợ hắn ba phần. Năm trước Quốc Tử Giám Mao Giám Thừa cũng vì đắc tội hắn mà đã bị cách chức…
-Cựu viện hoa khôi Vương Vi vì hắn mà đuổi theo tới Thiệu Hưng đó, một năm rồi chưa quay lại. Chắc lại làm thiếp của Trương đại tài tử rồi. Chậc chậc, thật diễm phúc.
Dùng xong cơm chiều ở nha môn, bảy người bái biệt đại tông sư, năm người Hoàng Tôn Tố lên thuyền trước, Trương Đại và Trương Nguyên đi lên cầu Vạn Tiên, vào tiệm vải Thịnh Mỹ, chưởng quầy Lỗ Vân Bằng, còn có Diêu Thúc, Tiết Đồng đã chờ từ lâu. Lỗ Vân Bằng đón hai người ngồi vào chỗ của mình, lập tức báo cáo tình hình kinh doanh một tháng nay của tiệm vải.
Sách lược tiêu thụ vào kẽ hở của thị trường rất hữu hiệu, nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ ở bên ngoài thành, kinh doanh ngày sau tốt hơn ngày trước, điều này khiến cho các tiệm vải khác rất ghen ghét, nhưng các thương gia đó đều biết, cửa hàng vải Thịnh Mỹ là của nhà Trương giải Nguyên kinh doanh, lần trước Thạch Thông phán còn ở trong cửa tiệm này uống rượu với Trương giải Nguyên, Huy Châu đại cổ Uông Nhữ Khiêm cũng phải chịu thua Trương giải Nguyên, cho nên, tuy rằng cửa hàng vải Thịnh Mỹ có chiếm mất việc buôn bán của họ, nhưng cũng không ai dám làm gì, tối đa cũng chỉ dám giảm giá thu hút khách mà thôi.
Thịnh Mỹ có thể cắm rễ ở Hàng Châu, sau chín tháng, ngạch tiêu thụ đạt đến hai trăm ba mươi lượng bạc, thế bay lên rất cao. Vấn đề hiện tại là thiếu hàng nghiêm trọng. Thuyền chở hàng từ Thanh Phổ tới nửa tháng mới có một chuyến, có chút vải, lụa, bán hết không đợi được đến khi bổ sung hàng.
Trương Nguyên nói với Lỗ Vân Bằng, vấn đề cước phí rất dễ giải quyết. Nếu Lỗ Vân Bằng làm chưởng quầy không tệ thì cứ đưa cả vợ con đến đây ở cùng, an cư luôn ở Hàng Châu.
Khi Trương Đại, Trương Nguyên và Lỗ Vân Bằng uống trà nói chuyện, tiểu tỳ Huệ Tương liên tục đi từ trong viện ra nghe lén, Trương Đại cười nói:
- Giới Tử, chuyện buôn bán nói đến bao giờ, nhanh đi vào thôi, Vương Tu Vi sốt ruột lắm rồi đấy.
Trương Nguyên cười đứng dậy hỏi:
- Đại huynh ở trên thuyền nghỉ tạm hả? Nếu không thì để đệ thu xếp giường cho huynh ở đây?
Trương Đại nói:
- Ta về thôi. Ta cũng có Tố Chi làm bạn. Đệ vào đi, không cần tiễn ta đâu.
Trương Nguyên, Mục Chân Chân đi theo Huệ Tương vào trong nội viện, Tiết Đồng đi theo đằng sau hỏi:
- Trương tướng công, ngày mai chúng ta về Nam Kinh sao?
Hắn đáp:
- Ừ, mai phải đi.
Tiết Đồng vô cùng vui vẻ:
- Tốt quá, ta rất nhớ U Lan quán rồi, còn có Hắc Vũ Bát ca nữa, không biết đã chết chưa. Những người đó đều không biết nuôi chim…
Đến trước cửa nội viện, Huệ Tương gõ cửa, Tiểu Đào mở cửa cho Trương Nguyên, Mục Chân Chân và Huệ Tương đi vào, lại đóng lại. Vương Vi đã đứng ngoài sân nhà, váy lụa màu trắng thanh nhã như tiên, làm lễ vạn phúc:
- Giới Tử tướng công, Chân Chân.
Một đêm này, Trương Nguyên và Vương Vi cùng giường, sau khi hoan ái, ôm nhau rủ rỉ tâm sự, Trương Nguyên hỏi:
- Tu Vi, Kim Lăng, Sơn Âm, Thành Phổ, Hàng Châu, nàng yêu nhất nơi nào?
Vương Vi nằm trong lòng Trương Nguyên, nũng nịu đáp:
- Tướng công ở đâu, Vương Vi yêu nơi đó nhất.
Trương Nguyên biết Vương Vi muốn theo mình tới Kinh thành, khẽ vuốt ve vòng eo non mềm của nàng, nói:
- Đầu tiên nàng giúp tỷ tỷ của ta xây dựng tiệm vải Thịnh Mỹ của chúng ta ở Tô Châu và Nam Kinh đã, sau đó đến Kinh thành, được không? Nên biết rằng, tiệm vải Thịnh Mỹ là ta và tỷ tỷ hùn vốn đấy, nàng giúp tỷ tỷ cũng là giúp ta.
Vương Vi nói:
- Thiếp biết, đó cũng là sản nghiệp của Đông Trương chúng ta.
Tuy rằng rất không đành, nhưng nghĩ tới Trương Nguyên sẽ đưa nàng đến Nam Kinh, cũng khoảng hai mươi ngày, nàng vẫn rất vui.
Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên kêu một chiếc xe ngựa và vài phu khuân vác đưa hành lý của Vương Vi ở tiệm vải Thịnh Mỹ lên thuyền Tam Minh mui trắng neo bên kênh đào, lại dặn dò Lỗ Vân Bằng vài câu, bèn rời khỏi Hàng Châu theo kênh đào lên hướng Bắc.
Ngày mười lăm tháng mười, thuyền đến Gia Hưng. Ba ngày trước, Lục Thao, Dương Thạch Hương đã chờ bên cửa kênh đào Gia Hưng, ở đây còn có tin tức từ Thượng Hải tới. Mấy xã viên Hàn Xã Hoa Đình và Ông Nguyên Thăng cũng muốn vào Kinh thi cử. Ông Nguyên Thăng thấy Uông Đại Chùy, cười nói:
- Trương xã thủ thực đã nhận ngươi rồi. Vậy sau này ngươi cần phải trung tâm theo chủ, không được ngỗ nghịch.
Uông Đại Chùy nói:
- Trương tướng công đối với tiểu nhân ân trọng như núi, tiểu nhân tuyệt không dám ngỗ nghịch. Tiểu nhân trước kia làm ác, giờ xin sửa lại.
Trương Nguyên cùng Lục Thao, Dương Thạch Hương thảo luận chuyện hiệu buôn Thịnh Mỹ và thư cục Hàn Xã, giao bốn mươi bức minh họa “Dụ thế minh ngôn” của Trần Hồng Thụ hội chế cho Dương Thạch Hương. Dương Thạch Hương nhìn thấy tranh mà mừng rỡ, thế này thì bản khắc “Dụ thế minh ngôn” của Hàn Xã thư cục sẽ rất rõ ràng, có thể so sánh với bản khắc của Lục Thiêm quán của Uông Nhữ Khiêm rồi.
Ngày hai mươi, thuyền đến Tô Châu. Phạm Văn Nhược, Văn Chấn, ai nấy đều đang đợi Trương Nguyên. Nhìn đồng đạo vào Kinh, Phùng Mộng Long thi trượt sắc mặt buồn thiu, Trương Nguyên không thể thiếu lời an ủi bạn một chút, nâng cốc ngôn hoan.
Mồng hai tháng mười một, các cử nhân và Trương Nguyên ngồi trên ba chiếc thuyền theo sông Cú Dung tiến vào sông Tần Hoài, sau giờ Ngọ quá giờ Mùi, thì tới cửa Tụ Bảo Môn, chợt nghe có tiếng ồn ào ngoài phố, có người hô:
- Giáo dân chúng ta nguyện chết vì Thiên Chúa!
Trương Nguyên chấn động: Giáo xứ Nam Kinh bạo phát sao?
Trương Nguyên đang ở cửa buồm giảng giải cho Vương Vi thế nào là hợp Long Môn, đây là phần quan trọng nhất của sổ sách Long Môn, phải làm sao cho xuất nhập tương đương với tồn, nợ có bằng nhau, nếu có nơi nào xảy ra chuyện thì sẽ tìm hiểu. Đoạn đường từ Hàng Châu đến Nam Kinh, ngày nào hắn cũng dạy Vương Vi suốt một canh giờ về sổ sách Long Môn, hiện tại về cơ bản, Vương Vi xem như đã học thành xuất sư.
Nghe tiếng hô “Giáo dân chúng ta nguyện chết vì Thiên chúa”, Trương Nguyên giật mình đẩy cửa buồm nhìn sang hai bên bờ sông Tần Hoài. Mồng hai đầu tháng mười một, sau giờ ngọ, cả trời Kim Lăng khói mù như sương, trên con đường ven sông, ước chừng năm sáu người tay nâng Tiểu hoàng kỳ phất phất hò reo, từ nam đến bắc xếp thành hàng đi trên phố. Những người này quần áo đều khá mộc mạc, nhưng có vài người có sắc mặt khoa trương cuồng nhiệt, kêu gào đến khản giọng, dân chúng vây quanh nhìn ngó ầm ầm một đoàn.
Trương Nguyên bảo thuyền công chèo lại gần bờ, hắn muốn lên bờ xem sao. Hắn có thể lợi dụng Thiên Chúa giáo. Các thầy tu ngàn dặm xa xôi vào đến Đại Minh đều là các chuyên gia nước ngoài, phải lợi dụng triệt để học thức của bọn họ, để cho bọn họ phục vụ Đại Minh. Thứ nhất, là để bào mòn tính bài ngoại tuyệt đối của Đại Minh đi, trong điều kiện không làm trái với luật pháp, bao dung các trào lưu tư tưởng, tôn giáo mới là khí độ của đại quốc.
Thuyền của Trương Đại, Phạm Văn Nhược, Ông Nguyên Thăng thấy thuyền của Trương Nguyên có vẻ muốn lên bờ, cũng hô to cho thuyền chèo vào bờ, mười tám vị cử nhân đều lên bờ, Trương Nguyên bước nhanh lên trước ngăn một người trong đội Thiên Chúa giáo đang vung Tiểu hoàng kỳ, lớn tiếng hỏi:
-Xin hỏi, Vương Phong Túc Vương hội trưởng ở đâu?
Trương Đại, Phạm Văn Nhược đều đứng cạnh Trương Nguyên, chỉ là không rõ hắn muốn làm gì.
Đội diễu hành dừng lại, một người cầm đầu bi phẫn nói:
-Vương hội trưởng, Tạ cha sứ bị Lễ Bộ Thẩm Thị lang phái người bắt lại rồi.
Quần chúng phất Tiểu hoàng kỳ xúc động phẫn nộ, la lối, nói muốn tới nha môn Lễ Bộ chờ xem, cam nguyên chịu tội cùng Vương hội trưởng đang bị giam giữ.
Trương Nguyên nói:
-Chư vị chớ la hét, nghe ta nói một lời. Tai hạ là bằng hữu của Vương hội trưởng, không biết Vương hội trưởng phạm vào chuyện gì mà bị Lễ Bộ giam cầm?
Người cầm đầu kia nói:
-Thẩm đại nhân mới nhậm chức Lễ Bộ Thị lang cấm không cho Vương hội trưởng truyền giáo, hôm qua mượn cớ Vương hội trưởng tang trữ súng ống đạn dược bèn sai Tuần thành Ngự sử bắt Vương hội trưởng và Tạ cha xứ đi.
Trương Nguyên nghe được hai chữ “súng điểu”, thầm nghĩ: “Không phải là súng mà Vương Phong Túc tặng ta chứ?”
Bèn cao giọng nói:
-Chư vị giáo hữu. Giáo nghĩa của Thiên Chúa coi trọng nhường nhịn, khiêm tốn, im lặng, nhưng bây giờ các người diễu hành trên phố, kêu to hét lớn, quấy nhiễu thị dân. Đây có phải là làm trái với giáo nghĩa của Thiên Chúa không? Các ngươi làm vậy, không thể giúp cho Vương hội trưởng được phóng thích, ngược lại còn tăng thêm tội cho ông ta. Các ngươi nghe ta một lời, lập tức giải tán, chỉ để lại một người dẫn đường cho ta, ta tới Lễ Bộ gặp Thẩm Thị lang, nhất định sẽ yêu cầu phóng thích Vương hội trưởng.
Các giáo chúng nghe vậy, thấy Trương Nguyên nói rất có lý, hơn nữa, dường như cũng hiểu chút giáo nghĩa của Thiên Chúa, có người liền hỏi:
-Thư sinh là người ở đâu, sao lại biết Vương hội trưởng?
Trương Nguyên thầm nghĩ, mình phải giúp Vương Phong Túc kia nên không thể mai danh ẩn tích nữa, chắp tay nói:
-Tai hạ Sơn Âm Trương Nguyên…
Lời chưa dứt, cả đám người hô lên một tiếng, đều nói:
-Hóa ra là thiếu niên tài tử Sơn Âm Trương Nguyên, tứ nguyên liên tiếp đó, mọi người đều nói đó là Văn Khúc tinh hạ phàm. Không lường!
-Hắn là Xã thủ của Giang Nam đệ nhất văn xã Hàn Xã. Tùng Giang Đổng Hàn Lâm cũng phải sợ hắn ba phần. Năm trước Quốc Tử Giám Mao Giám Thừa cũng vì đắc tội hắn mà đã bị cách chức…
-Cựu viện hoa khôi Vương Vi vì hắn mà đuổi theo tới Thiệu Hưng đó, một năm rồi chưa quay lại. Chắc lại làm thiếp của Trương đại tài tử rồi. Chậc chậc, thật diễm phúc.