Trữ Nhiễm vẫn là Trữ Nhiễm, ở trước mặt Thiệu Khải Long biểu hiện vẫn giống như trước đây, lần đó sau khi hạ sốt, Thiệu Khải Long luôn suy nghĩ, một màn đêm đó rốt cuộc là sự thật hay là cảnh trong mơ, buổi sáng tỉnh lại trên người đã không còn hương vị rượu kia, hết thảy đều giống như bình thường. Nhưng cảnh trong mơ này vì sao chân thật như thế, tựa hồ còn có thể cảm giác được đầu ngón tay Lăng Nhiễm ôn nhu ở trên mặt chính mình.
Trượng phu gần hai tháng không về nhà, Tô Nhã phi thường bất mãn, cho dù bận rộn cũng không thể lâu như vậy không về nhà, cho dù hắn không muốn gặp chính mình, nhưng ít ra cũng có thể trở về nhìn xem nhi tử. Hôm nay buổi tối, Thiệu Khải Long nói công vụ bận rộn liền buông điện thoại, Tô Nhã lâm thời quyết định tự mình đến công ty để xem.
Xe chạy đến cửa vừa vặn nhìn thấy xe Thiệu Khải Long nhanh chóng rời công ty, mà phương hướng lại tương phản với đường về nhà, Tô Nhã có chút nghi hoặc lái xe lặng lẽ theo đuôi. Căn biệt thự ngoài thành này Tô Nhã có biết đến, chỉ là vẫn chưa từng tới đây, nhìn xe Thiệu Khải Long đến nơi này, nghi vấn trong lòng càng lớn hơn nữa.
Rất xa nhìn thấy Thiệu Khải Long vừa xuống xe, trong cổng chạy ra một nam hài, rất là vui vẻ bổ nhào vào trên người hắn, hưng phấn tươi cười làm cho người ta có một loại cảm giác ái muội. Nhìn thấy hình ảnh này, Tô Nhã kinh ngạc nửa ngày cũng không thể phản ứng, thẳng đến kia hai người kia cùng nhau vào cửa, Tô Nhã dùng sức lắc lắc đầu, âm thầm đối chính mình nói, nhất định là suy nghĩ nhiều, sẽ không …sẽ không.
Tô Nhã không có kinh động người khác, lặng lẽ lái xe rời đi, dọc theo đường đi nàng dần dần nhớ tới nam hài kia dường như chính là kêu bằng Trữ Nhiễm, hắn rõ ràng là một kẻ giết người, lại còn là bệnh nhân tâm thần, trượng phu của mình như thế nào lại đem người nguy hiểm như vậy giữ ở bên cạnh, cho dù là bằng hữu cũng không có khả năng đi? Trước kia Tô Nhã từng cảm thấy Thiệu Khải Long đối với chuyện của Trữ Nhiễm đều quá mức tích cực một chút, chỉ là vẫn không nghĩ đến phương diện kia, hôm nay thấy tình cảnh như vậy, làm cho người ta muốn không nghi ngờ cũng đều không được.
Về nhà Tô Nhã ở bên cạnh nhi tử ngủ say suy nghĩ thật lâu, cuối cùng sau lưng quản gia, vụng trộm gọi tới một nữ người hầu, nữ chủ nhân tư thế nghiêm trọng, mang theo uy hiếp cùng dụ khị, cuối cùng nữ người hầu kia phải nói ra sự thật, hai người kia trong lúc đó là loại quan hệ này. Tô Nhã phi thường khiếp sợ, đây tuy là đã chứng thật suy đoán trong lòng, nhưng vẫn là làm cho người ta trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận.
Đối với nam nam luyến, Tô Nhã vẫn không cảm thấy kỳ thị, trước kia ở nước ngoài, rất nhiều bạn gái bên cạnh đều là điên cuồng mê luyến BL, nhưng loại sự tình này rơi xuống trên người trượng phu chính mình lại không thể dễ dàng tha thứ. Thử nghĩ nếu có một nam nhân cùng chung hưởng nam nhân với ngươi là cái cảm giác gì? Tô Nhã cảm thấy chính mình hảo thất bại, thế nhưng thất bại này lại đến từ một người nam nhân, hơn nữa trượng phu của mình đối với hắn dường như còn rất quan tâm.
Nhìn gương mặt khả ái của nhi tử, Tô Nhã quyết định nàng phải bảo vệ hôn nhân của chính mình, bảo vệ gia đình chính mình.
Ngày hôm sau, Thiệu Khải Long sớm đi công ty, Trữ Nhiễm sau khi rời giường ở trong phòng ngồi buồn trong chốc lát mới đi xuống lầu, đầu bếp đã vì hắn dọn xong bữa sáng. Cơm dùng đến một nửa, lại không nghĩ tới có một vị khách không mời mà đến.
Xe tư gia màu đen của Thiệu gia chậm rãi dừng đến trước cửa biệt thự, Tô Nhã mặc một bộ váy dài màu cam đi xuống xe, phía sau bảo mẫu ôm tiểu thiếu gia đi theo. Trữ Nhiễm theo tiếng động nhìn lại, hơi hơi nhăn lại mi.
Tô Nhã mang theo tươi cười u nhã đi vào biệt thự, Đường lão bá vội vàng hỏi thăm: “Phu nhân, ngài như thế nào lại đến đây?”
“Không có việc gì, chính là tùy tiện đến nhìn xem, phòng ở này ta vẫn chưa từng xem qua, không biết bên trong là cái dạng gì.”
Tô Nhã xoay người nhìn đến thiếu niên bên cạnh bàn ăn: “Người này không phải Trữ Nhiễm sao?”
Trữ Nhiễm xoay người gật đầu một chút, một câu cũng chưa nói lại vòng vo trở về, tiếp tục ăn cơm cần phải ăn, uống nước cần phải uống. Thái độ ngạo mạn như vậy làm cho cơn tức của Tô Nhã lại thăng thêm một cấp, bất quá trên mặt lại chưa biểu hiện ra một tia bất mãn nào.
Trữ Nhiễm ăn cơm xong, an vị ở trên sô pha xem báo giấy, tuần tra xong các phòng ở, Tô Nhã mới đi xuống lầu ngồi ở đối diện Trữ Nhiễm, cũng từ trong tay bảo mẫu tiếp nhận nhi tử ôm vào trong lòng. Trữ Nhiễm giương mắt nhìn nhìn tiểu nam hài kia, tâm lý có chút không thoải mái. Nam hài này cùng Thiệu Khải Long có chút rất giống, chỉ là ánh mắt kế thừa gien mẫu thân của hắn là màu xanh, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn rất là khả ái.
“Ngôi nhà này cũng không tồi, ngày khác bảo a Long chuyển sang cho ta đứng tên cũng tốt lắm.”
Đường lão bá nhìn xem phu nhân lại nhìn xem Trữ Nhiễm, dần dần có chút hiểu được, không dám nhiều lời lấy cớ đi châm trà rời đi. Tô Nhã cười nói: “Trữ Nhiễm, bệnh của ngươi khá hơn chút nào không?”
Nếu ta thật sự có bệnh, lúc này ta chắc chắn không chút do dự mà giết ngươi! Trữ Nhiễm âm thầm cắn chặt răng: “Tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, nhìn ngươi tuổi không lớn, hẳn là còn đang đi học?”
“Tốt nghiệp trung học xong thì ngưng.”
“Nghe nói cha mẹ ngươi ly dị?”
“Phải.”
Tô Nhã thở dài nói: “Ai, hài tử không có cha mẹ thật sự là đáng thương.” Hai người trong lời nói đều ngấm ngầm nghe ra là ý tứ gì.
Trữ Nhiễm gợi lên khóe miệng nở một chút nụ cười, cuối cùng hiểu được mục đích nàng hôm nay đến đây, nguyên lai xem phòng ở là giả, xem người trong phòng mới là thật. Trữ Nhiễm suy nghĩ nếu Trữ Nhiễm trước kia nghe những lời này, gặp được tình huống như vậy hắn sẽ làm như thế nào?
“Thiệu phu nhân, có chuyện nói thẳng không cần quanh co lòng vòng.”
Chưa thấy qua kẻ thứ ba nào lại biết điều như vậy (hừ, ai mới là kẻ thứ ba), Tô Nhã tươi cười đã muốn không đóng kịch nổi nữa, đem nhi tử giao cho bảo mẫu phân phó nàng đi chỗ khác.
Lầu một đại sảnh chỉ còn lại có hai người mặt đối mặt.
“Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không tất yếu dài dòng, a Long có gia đình có sự nghiệp nổi danh, ta không hy vọng hắn bị hủy trong tay ngươi.”
“Phu nhân đây là đang nói thế nào vậy? Ta cùng khải Long là thật tâm yêu nhau, tại sao lại có chuyện hủy với không hủy ở đây?”
“Hai nam nhân cùng một chỗ, vạn nhất truyền ra ngoài, người khác sẽ cảm thấy thế nào?…… Trữ Nhiễm, hy vọng ngươi đừng tới phá hư gia đình của ta.”
Trữ Nhiễm không chút để ý, đùa nghịch bàn tay nhỏ bé của chính mình: “Ta cũng không nghĩ tới muốn phá hư gia đình của ngươi, bằng không không cần chờ ngươi tìm đến ta, ta đã sớm đi tìm ngươi.”
“Thân là một người nam nhân, như thế nào có thể làm loại sự tình này? Làm kẻ thứ ba thực vui vẻ sao?”
Trữ Nhiễm chu chu cái miệng, vẻ mặt vô tội: “Phu nhân, lời này ngươi có thể đã nói sai rồi, ta cùng khải Long ở cùng một chỗ đã hơn bốn năm rồi, tính thời gian ngươi mới là kẻ thứ ba đi?”
Lời này làm cho Tô Nhã rất kinh ngạc, không thể tưởng được bọn họ thế nhưng đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, chính mình thế nhưng cái gì cũng không biết. “Cho dù như vậy thì đã sao, ta mới là thê tử hợp pháp của hắn, chẳng lẽ ngươi muốn hại hắn thê ly tử tán sao?”
Thê ly tử tán? Ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này, thật sự là một chủ ý tốt. Trữ Nhiễm âm thầm cười lạnh một tiếng: “Phu nhân nói quá lời, ta cũng không nghĩ như vậy. Nếu có một ngày khải Long không cần ta, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không quấn quít lấy hắn. Đáng tiếc hắn hiện tại vô luận như thế nào cũng không bỏ xuống được ta…… Kỳ thật, ngươi hẳn là nên đi tìm hắn nói chuyện mới đúng.”
Cùng Thiệu Khải Long mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng, Tô Nhã không phải không nghĩ tới, chỉ là nếu làm như vậy hai người trong lúc đó sẽ sinh ra mâu thuẫn, nàng không hy vọng phá hư loại hòa thuận hiện tại này.
“Nói cái giá đi.”
“Cái giá gì cơ?”
“Chỉ cần ngươi chủ động rời đi, bao nhiêu tiền ta đều cấp.”
Trữ Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Đừng tưởng rằng nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó cảm tình đều là giả, ta yêu là người của hắn, không phải tiền của hắn.”
Trữ Nhiễm cứng mềm đều không ăn, làm cho Tô Nhã rất là căm tức, rõ ràng là người này chiếm lão công của chính mình, như thế nào ngược lại giống như bản thân lại làm sai, bị hắn nói một câu lại không nói nên lời.
“Nói tới giá……” Trữ Nhiễm ngửa đầu mang theo tiếu ý khinh miệt: “Đừng nói là mấy trăm vạn mấy ngàn vạn, cho dù là vài triệu, chỉ cần ta mở miệng Khải Long tuyệt đối không chút do dự mà cho ta. Bởi vì, hắn yêu ta, phi thường phi thường yêu…… Yêu đến mức đêm tân hôn cũng phải đến với ta!”
Tô Nhã đã bị tức tới thay đổi sắc mặt, nàng luôn luôn ôn nhu cùng hòa nhã, mà lúc này lại không còn giữ được bộ dáng thục nữ. Tức giận ngồi trong chốc lát sau, quyết định đem chuyện này để cho Thiệu Khải Long lựa chọn. Tô Nhã từ trong tay bảo mẫu tiếp nhận nhi tử, oán hận nhìn Trữ Nhiễm liếc mắt một cái xoay người rời đi.
Trữ Nhiễm lại tại thời điểm này hỏi một câu: “Xin hỏi, hài tử kia tên gọi là gì?”
Tô Nhã lạnh lùng nói: “Thiệu Mạnh Nhiễm!”
Trữ Nhiễm hạnh phúc nở một chút nụ cười: “Mộng Nhiễm? Thật sự là tên rất hay, ta thích!”(Mạnh Nhiễm & Mộng Nhiễm là đồng âm)
Tô Nhã sửng sốt, trong giây lát phát hiện ý nghĩa chân chính của cái tên [ Thiệu Mạnh Nhiễm ], không thể áp chế được lửa giận bốc lên càng nhiều, không nghĩ tới trượng phu mình thế nhưng lại làm như vậy, chuyện này đối với nàng đối với nhi tử quả thực là một loại vũ nhục. Tô Nhã rất nhanh lên xe rời đi, Trữ Nhiễm nghe tiếng động cơ đi xa bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Giống như Trữ Nhiễm đã lường trước, Thiệu Khải Long tối nay quả nhiên không có trở về. Trước kia Trữ Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hư gia đình của hắn, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn cùng nữ nhân khác kết hôn, bất quá lúc này, hết thảy đã không còn giống nhau. Dễ dàng tha thứ hắn bên ngoài, dễ dàng tha thứ hắn kết hôn, một lần lại một lần vì hắn mà suy nghĩ, kết quả là chính mình nhận được chính là bán đứng, đôi khi người thật sự không nên rất thiện lương, không nên rất yếu đuối, là chính mình thì cứ là chính mình, cho dù không thích sẽ tự tay phá hủy, cũng tuyệt đối không thể chắp tay đưa cho người ta!
Thiệu Khải Long buổi tối ngày hôm sau thời điểm trở về, sắc mặt phi thường không tốt, Trữ Nhiễm như trước tiến lên ôm hắn.
“Thân ái, ngày hôm qua, ngày hôm qua……”
Thiệu Khải Long thở dài một hơi, sờ sờ đầu của hắn: “Thực xin lỗi.”
Trữ Nhiễm ủy khuất nước mắt rơi xuống: “Ta mặc kệ, ngươi chỉ có thể yêu một mình ta, không được yêu người khác.”
Mấy ngày hôm trước Trữ Nhiễm còn bởi vì biết hắn đã kết hôn mà cùng hắn đại náo một hồi, làm cho biệt thự chướng khí mù mịt một trận tràn ngập, làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn cảm nhận được Lăng Nhiễm cùng Trữ Nhiễm rất khác biệt, càng là như thế Thiệu Khải Long càng cảm thấy Lăng Nhiễm thật sự là người quá mức thiện lương, am hiểu ý người.
Nhìn người đang dán lên trên mình, Thiệu Khải Long đối với Lăng Nhiễm tưởng niệm càng thêm mãnh liệt, hắn thở dài một hơi nhẹ nhàng đem Trữ Nhiễm đẩy ra: “Ngoan, không còn sớm, đi ngủ trước đi.”
Trữ Nhiễm làm nũng lôi kéo tay hắn: “Kia, vậy ngươi đáp ứng trước, tuyệt đối không ly khai ta.”
“Yên tâm, ta sẽ không rời đi ngươi, đi ngủ đi.”
Trữ Nhiễm mỉm cười ngọt ngào một chút, ở trên mặt Thiệu Khải Long hôn một ngụm, xoay người trở về trên lầu. Thiệu Khải Long phiền não ngồi ở trên sô pha, tâm loạn như ma.
Tiểu Hổ bướng bỉnh sôi nổi đã chạy tới: “Thúc thúc, ngươi làm sao vậy?”
Thiệu Khải Long thấy oa nhi này lại tưởng nhớ đến Lăng Nhiễm, từ sau khi biết hắn cứu nam hài này, Thiệu Khải Long liền không chút do dự đồng ý đem hắn lưu lại nuôi nấng, đến bây giờ tiểu Hổ đã ở đây gần ba năm.
“Thúc thúc không có việc gì, tiểu Hổ ngoan, mau nhanh đi làm bài tập.”
“Ân.” Tiểu Hổ chạy tới phòng bếp lấy một ly nước trà, thật cẩn thận bưng lại đây đặt ở trên bàn: “Thúc thúc, uống trà.”
Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn, cười cười: “Ngoan.”
“Ta đi làm bài tập.”
“Ân.” Hài tử ngoan như vậy nếu vẫn sinh hoạt bên người cha mẹ thì thật tốt? Thiệu Khải Long liên tưởng đến nhi tử chính mình, nếu thật sự ly hôn, hài tử kia chẳng phải là thực đáng thương? Nhưng ngày hôm qua nói chuyện, Thiệu Khải Long vẫn là trực tiếp sảng khoái đối với Tô Nhã nói, hoặc là chấp nhận hoặc là liền chia tay, tóm lại chính mình vô luận như thế nào cũng sẽ không rời đi Trữ Nhiễm. Bản thân quả nhiên là làm tổn thương người khác một lần lại một lần. Nhưng dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cầu nguyện kỳ tích sớm muộn gì sẽ có một ngày xuất hiện.
Thiệu Khải Long mỗi ngày đều cầu xin cầu nguyện hơn một ngàn lần, lão thiên gia vẫn là đáng thương hắn, cuối cùng cũng đưa cho hắn một cái kỳ tích, hết thảy đơn giản chỉ là trong một lần ngoài ý muốn.
Ngày đó Thiệu Khải Long không có đi làm, ngủ dậy rất muộn, thời điểm đi xuống lầu chỉ có một mình Đường bá.
“Tiểu Nhiễm đâu?”
“Mang tiểu Hổ ra ngoài mua này nọ.”
“Nga.”
Đường bá mang máy hút bụi vào phòng ngủ Trữ Nhiễm, chuẩn bị quét tước một chút, Thiệu Khải Long ở dưới lầu vừa xem báo giấy vừa ăn bữa sáng, trên lầu đột nhiên truyền đến thanh âm một vật rất nặng rơi xuống đất, Thiệu Khải Long cả kinh, vội vàng chạy lên lầu. Trong phòng Đường bá ôm thắt lưng té trên mặt đất, trên người còn phủ một đống quần áo, xem ra là từ trên ghế rơi xuống.
Thiệu Khải Long vội vàng chạy tới đem Đường bá nâng dậy: “Có nặng lắm không?”
“Ai, người đã già, không còn dùng được.”
“Không phải có người hầu định kỳ đến quét tước sao? Ngươi làm gì tự mình phải làm?”
“Thời điểm lần trước người hầu đến Trữ thiếu gia đang nghỉ ngơi, cho nên phòng này sẽ rửa không sạch, ai, thật sự là không còn làm được gì.”
Thiệu Khải Long đem Đường bá dìu đến phòng ngủ, kiểm tra một chút cảm thấy hoàn hảo không bị thương đến gân cốt: “Ta đi thu thập, ngươi nghỉ ngơi một chút.”
“Phiền toái người, tiên sinh.”
“Đừng nói như vậy.” Đường bá ở Thiệu gia làm nửa đời người, ngay cả lão cha hắn cũng đều dùng lễ để đối đãi với ông ba phần, Thiệu Khải Long đối với ông thực tin nhiệm, thực tôn kính. Lần này té bị thương thân thể, Thiệu Khải Long thật sự là cảm thấy băn khoăn. ra khỏi phòng còn cố ý cấp bác sĩ Vương một cuộc điện thoại, bảo hắn đến khám bệnh một chút.
Thiệu Khải Long trở lại phòng ngủ Trữ Nhiễm, đem hành lý trên ngăn tủ rơi xuống, đơn giản sửa sang lại một chút, bao gồm tất cả mấy bộ quần áo rơi lung tung cùng mấy văn kiện chỉnh tề xếp lại vào trong, sợ là thời điểm hắn tìm quần áo quên khóa kéo hành lý, bằng không cũng sẽ không rơi đầy trên mặt đất. Thiệu Khải Long bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này vẫn qua loa giống như trước đây.
Sau khi xếp quần áo chỉnh tề, Thiệu Khải Long ngẫu nhiên nhìn đến bên trong có một bao giấy nhỏ, xuất phát từ tò mò, Thiệu Khải Long lấy đến trên tay nhìn thoáng qua, chính là bao máy tính xách tay bình thường, bao gồm rất nhiều lớp, khi lật đến lớp cuối cùng thứ gì đó hiện ra trước mắt, làm cho Thiệu Khải Long nhất thời đông cứng lại.
Ngày đó buổi chiều thời điểm Trữ Nhiễm về nhà, Thiệu Khải Long đang ngồi ở trên sô pha, trên mặt còn mang theo một loại ý tứ tươi cười không rõ hàm xúc. trên bàn trà trước mặt đặt mấy dĩa hoa quả, bọt nước nho nhỏ bao quanh thoạt nhìn rất ngon miệng.
“Tiểu Nhiễm, ngươi đã trở lại?”
Trữ Nhiễm cười ngồi ở bên cạnh hắn: “Thân ái, sao lại mua nhiều hoa quả như vậy?”
Thiệu Khải Long cầm lấy một dĩa anh đào: “Mua cho ngươi.”
Tiểu anh đào hồng hồng, mặt trên còn dính một giọt nước nhỏ, thoạt nhìn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, Trữ Nhiễm không khách khí cầm một quả đưa đến miệng. Xem một màn này làm cho tươi cười trong mắt Thiệu Khải Long càng sâu, phải biết rằng Trữ Nhiễm trước kia cho tới bây giờ cũng sẽ không ăn anh đào. Nhưng lúc này Trữ Nhiễm lại siêu cấp thích ăn anh đào, những thứ hoa quả hắn thích trước kia cũng không động.
Chuyện này không thể trách Trữ Nhiễm không cẩn thận, có đôi khi kí ức con người chính là như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không thể nhớ rõ ràng.
Thiệu Khải Long hít một ngụm khí thật dài, muốn đem cái loại vui sướng này áp chế đi xuống thật sự là rất không dễ dàng, bất quá Thiệu Khải Long cũng không nghĩ sẽ vạch trần hắn, hắn biết rõ mục đích Trữ Nhiễm, cho nên chỉ cần hắn thích, muốn làm cái gì hắn sẽ cao hứng thuận theo.
Trữ Nhiễm cầm một quả anh đào đỏ thẩm đặt ở bên môi, đầu lưỡi phấn nộn vươn đến nhẹ nhàng liếm một chút, động tác này làm cho Thiệu Khải Long thiếu chút nữa chảy ra máu mũi. Nhẫn nại không được loại xúc động mạnh mẽ này, đem Trữ Nhiễm kéo vào trong lòng, ấn đầu nhỏ xuống bên miệng hung hăng hôn một chút. Trữ Nhiễm thoáng chút sửng sốt, bất quá vẫn là rất nhanh liền khôi phục tươi cười.
“Thân ái, sao vậy?”
Thiệu Khải Long mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của hắn đang cầm quả anh đào nho nhỏ kia đưa lên miệng mình cắn một cái, thuận tiện còn liếm một chút: “Tiểu Nhiễm ~~~”
Trữ Nhiễm cả người run lên, bởi vì hai chữ kia kêu hảo buồn nôn, không biết hôm nay Thiệu Khải Long là làm sao, đoạn thời gian trước hắn luôn trốn tránh chính mình, như thế nào hôm nay đột nhiên thay đổi?
Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn, mang theo tươi cười quỷ dị xoay người lên lầu. Sau đó ở trong phòng tắm, đem thân thể chính mình toàn thân cao thấp ngâm vào trong nước lạnh như băng. Thầm nghĩ hết thảy này đều chứng minh đây là sự thật, chứng minh chính mình không phải đang nằm mơ, nam hài kia thật sự đã trở lại, không, phải nói là hắn vẫn đều không có rời đi, vẫn luôn ở bên người chính mình.
Đêm nay Thiệu Khải Long không dám gặp Trữ Nhiễm, người yêu đã trở lại, cảm giác kia nháy mắt đã trở lại, suốt một đêm ở phía dưới đều rất khí phách mà dựng đứng lên, sét đánh cũng không ngã. Thiệu Khải Long sợ chính mình thấy hắn sẽ nhịn không được lập tức đem hắn đặt ở dưới thân. Đành phải tùy ý để cho dục hỏa liên tục thiêu đốt chính mình bảy tám canh giờ, tư vị kia cũng thật không phải người thường có thể chịu được.
Trượng phu gần hai tháng không về nhà, Tô Nhã phi thường bất mãn, cho dù bận rộn cũng không thể lâu như vậy không về nhà, cho dù hắn không muốn gặp chính mình, nhưng ít ra cũng có thể trở về nhìn xem nhi tử. Hôm nay buổi tối, Thiệu Khải Long nói công vụ bận rộn liền buông điện thoại, Tô Nhã lâm thời quyết định tự mình đến công ty để xem.
Xe chạy đến cửa vừa vặn nhìn thấy xe Thiệu Khải Long nhanh chóng rời công ty, mà phương hướng lại tương phản với đường về nhà, Tô Nhã có chút nghi hoặc lái xe lặng lẽ theo đuôi. Căn biệt thự ngoài thành này Tô Nhã có biết đến, chỉ là vẫn chưa từng tới đây, nhìn xe Thiệu Khải Long đến nơi này, nghi vấn trong lòng càng lớn hơn nữa.
Rất xa nhìn thấy Thiệu Khải Long vừa xuống xe, trong cổng chạy ra một nam hài, rất là vui vẻ bổ nhào vào trên người hắn, hưng phấn tươi cười làm cho người ta có một loại cảm giác ái muội. Nhìn thấy hình ảnh này, Tô Nhã kinh ngạc nửa ngày cũng không thể phản ứng, thẳng đến kia hai người kia cùng nhau vào cửa, Tô Nhã dùng sức lắc lắc đầu, âm thầm đối chính mình nói, nhất định là suy nghĩ nhiều, sẽ không …sẽ không.
Tô Nhã không có kinh động người khác, lặng lẽ lái xe rời đi, dọc theo đường đi nàng dần dần nhớ tới nam hài kia dường như chính là kêu bằng Trữ Nhiễm, hắn rõ ràng là một kẻ giết người, lại còn là bệnh nhân tâm thần, trượng phu của mình như thế nào lại đem người nguy hiểm như vậy giữ ở bên cạnh, cho dù là bằng hữu cũng không có khả năng đi? Trước kia Tô Nhã từng cảm thấy Thiệu Khải Long đối với chuyện của Trữ Nhiễm đều quá mức tích cực một chút, chỉ là vẫn không nghĩ đến phương diện kia, hôm nay thấy tình cảnh như vậy, làm cho người ta muốn không nghi ngờ cũng đều không được.
Về nhà Tô Nhã ở bên cạnh nhi tử ngủ say suy nghĩ thật lâu, cuối cùng sau lưng quản gia, vụng trộm gọi tới một nữ người hầu, nữ chủ nhân tư thế nghiêm trọng, mang theo uy hiếp cùng dụ khị, cuối cùng nữ người hầu kia phải nói ra sự thật, hai người kia trong lúc đó là loại quan hệ này. Tô Nhã phi thường khiếp sợ, đây tuy là đã chứng thật suy đoán trong lòng, nhưng vẫn là làm cho người ta trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận.
Đối với nam nam luyến, Tô Nhã vẫn không cảm thấy kỳ thị, trước kia ở nước ngoài, rất nhiều bạn gái bên cạnh đều là điên cuồng mê luyến BL, nhưng loại sự tình này rơi xuống trên người trượng phu chính mình lại không thể dễ dàng tha thứ. Thử nghĩ nếu có một nam nhân cùng chung hưởng nam nhân với ngươi là cái cảm giác gì? Tô Nhã cảm thấy chính mình hảo thất bại, thế nhưng thất bại này lại đến từ một người nam nhân, hơn nữa trượng phu của mình đối với hắn dường như còn rất quan tâm.
Nhìn gương mặt khả ái của nhi tử, Tô Nhã quyết định nàng phải bảo vệ hôn nhân của chính mình, bảo vệ gia đình chính mình.
Ngày hôm sau, Thiệu Khải Long sớm đi công ty, Trữ Nhiễm sau khi rời giường ở trong phòng ngồi buồn trong chốc lát mới đi xuống lầu, đầu bếp đã vì hắn dọn xong bữa sáng. Cơm dùng đến một nửa, lại không nghĩ tới có một vị khách không mời mà đến.
Xe tư gia màu đen của Thiệu gia chậm rãi dừng đến trước cửa biệt thự, Tô Nhã mặc một bộ váy dài màu cam đi xuống xe, phía sau bảo mẫu ôm tiểu thiếu gia đi theo. Trữ Nhiễm theo tiếng động nhìn lại, hơi hơi nhăn lại mi.
Tô Nhã mang theo tươi cười u nhã đi vào biệt thự, Đường lão bá vội vàng hỏi thăm: “Phu nhân, ngài như thế nào lại đến đây?”
“Không có việc gì, chính là tùy tiện đến nhìn xem, phòng ở này ta vẫn chưa từng xem qua, không biết bên trong là cái dạng gì.”
Tô Nhã xoay người nhìn đến thiếu niên bên cạnh bàn ăn: “Người này không phải Trữ Nhiễm sao?”
Trữ Nhiễm xoay người gật đầu một chút, một câu cũng chưa nói lại vòng vo trở về, tiếp tục ăn cơm cần phải ăn, uống nước cần phải uống. Thái độ ngạo mạn như vậy làm cho cơn tức của Tô Nhã lại thăng thêm một cấp, bất quá trên mặt lại chưa biểu hiện ra một tia bất mãn nào.
Trữ Nhiễm ăn cơm xong, an vị ở trên sô pha xem báo giấy, tuần tra xong các phòng ở, Tô Nhã mới đi xuống lầu ngồi ở đối diện Trữ Nhiễm, cũng từ trong tay bảo mẫu tiếp nhận nhi tử ôm vào trong lòng. Trữ Nhiễm giương mắt nhìn nhìn tiểu nam hài kia, tâm lý có chút không thoải mái. Nam hài này cùng Thiệu Khải Long có chút rất giống, chỉ là ánh mắt kế thừa gien mẫu thân của hắn là màu xanh, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn rất là khả ái.
“Ngôi nhà này cũng không tồi, ngày khác bảo a Long chuyển sang cho ta đứng tên cũng tốt lắm.”
Đường lão bá nhìn xem phu nhân lại nhìn xem Trữ Nhiễm, dần dần có chút hiểu được, không dám nhiều lời lấy cớ đi châm trà rời đi. Tô Nhã cười nói: “Trữ Nhiễm, bệnh của ngươi khá hơn chút nào không?”
Nếu ta thật sự có bệnh, lúc này ta chắc chắn không chút do dự mà giết ngươi! Trữ Nhiễm âm thầm cắn chặt răng: “Tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, nhìn ngươi tuổi không lớn, hẳn là còn đang đi học?”
“Tốt nghiệp trung học xong thì ngưng.”
“Nghe nói cha mẹ ngươi ly dị?”
“Phải.”
Tô Nhã thở dài nói: “Ai, hài tử không có cha mẹ thật sự là đáng thương.” Hai người trong lời nói đều ngấm ngầm nghe ra là ý tứ gì.
Trữ Nhiễm gợi lên khóe miệng nở một chút nụ cười, cuối cùng hiểu được mục đích nàng hôm nay đến đây, nguyên lai xem phòng ở là giả, xem người trong phòng mới là thật. Trữ Nhiễm suy nghĩ nếu Trữ Nhiễm trước kia nghe những lời này, gặp được tình huống như vậy hắn sẽ làm như thế nào?
“Thiệu phu nhân, có chuyện nói thẳng không cần quanh co lòng vòng.”
Chưa thấy qua kẻ thứ ba nào lại biết điều như vậy (hừ, ai mới là kẻ thứ ba), Tô Nhã tươi cười đã muốn không đóng kịch nổi nữa, đem nhi tử giao cho bảo mẫu phân phó nàng đi chỗ khác.
Lầu một đại sảnh chỉ còn lại có hai người mặt đối mặt.
“Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không tất yếu dài dòng, a Long có gia đình có sự nghiệp nổi danh, ta không hy vọng hắn bị hủy trong tay ngươi.”
“Phu nhân đây là đang nói thế nào vậy? Ta cùng khải Long là thật tâm yêu nhau, tại sao lại có chuyện hủy với không hủy ở đây?”
“Hai nam nhân cùng một chỗ, vạn nhất truyền ra ngoài, người khác sẽ cảm thấy thế nào?…… Trữ Nhiễm, hy vọng ngươi đừng tới phá hư gia đình của ta.”
Trữ Nhiễm không chút để ý, đùa nghịch bàn tay nhỏ bé của chính mình: “Ta cũng không nghĩ tới muốn phá hư gia đình của ngươi, bằng không không cần chờ ngươi tìm đến ta, ta đã sớm đi tìm ngươi.”
“Thân là một người nam nhân, như thế nào có thể làm loại sự tình này? Làm kẻ thứ ba thực vui vẻ sao?”
Trữ Nhiễm chu chu cái miệng, vẻ mặt vô tội: “Phu nhân, lời này ngươi có thể đã nói sai rồi, ta cùng khải Long ở cùng một chỗ đã hơn bốn năm rồi, tính thời gian ngươi mới là kẻ thứ ba đi?”
Lời này làm cho Tô Nhã rất kinh ngạc, không thể tưởng được bọn họ thế nhưng đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, chính mình thế nhưng cái gì cũng không biết. “Cho dù như vậy thì đã sao, ta mới là thê tử hợp pháp của hắn, chẳng lẽ ngươi muốn hại hắn thê ly tử tán sao?”
Thê ly tử tán? Ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này, thật sự là một chủ ý tốt. Trữ Nhiễm âm thầm cười lạnh một tiếng: “Phu nhân nói quá lời, ta cũng không nghĩ như vậy. Nếu có một ngày khải Long không cần ta, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không quấn quít lấy hắn. Đáng tiếc hắn hiện tại vô luận như thế nào cũng không bỏ xuống được ta…… Kỳ thật, ngươi hẳn là nên đi tìm hắn nói chuyện mới đúng.”
Cùng Thiệu Khải Long mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng, Tô Nhã không phải không nghĩ tới, chỉ là nếu làm như vậy hai người trong lúc đó sẽ sinh ra mâu thuẫn, nàng không hy vọng phá hư loại hòa thuận hiện tại này.
“Nói cái giá đi.”
“Cái giá gì cơ?”
“Chỉ cần ngươi chủ động rời đi, bao nhiêu tiền ta đều cấp.”
Trữ Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Đừng tưởng rằng nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó cảm tình đều là giả, ta yêu là người của hắn, không phải tiền của hắn.”
Trữ Nhiễm cứng mềm đều không ăn, làm cho Tô Nhã rất là căm tức, rõ ràng là người này chiếm lão công của chính mình, như thế nào ngược lại giống như bản thân lại làm sai, bị hắn nói một câu lại không nói nên lời.
“Nói tới giá……” Trữ Nhiễm ngửa đầu mang theo tiếu ý khinh miệt: “Đừng nói là mấy trăm vạn mấy ngàn vạn, cho dù là vài triệu, chỉ cần ta mở miệng Khải Long tuyệt đối không chút do dự mà cho ta. Bởi vì, hắn yêu ta, phi thường phi thường yêu…… Yêu đến mức đêm tân hôn cũng phải đến với ta!”
Tô Nhã đã bị tức tới thay đổi sắc mặt, nàng luôn luôn ôn nhu cùng hòa nhã, mà lúc này lại không còn giữ được bộ dáng thục nữ. Tức giận ngồi trong chốc lát sau, quyết định đem chuyện này để cho Thiệu Khải Long lựa chọn. Tô Nhã từ trong tay bảo mẫu tiếp nhận nhi tử, oán hận nhìn Trữ Nhiễm liếc mắt một cái xoay người rời đi.
Trữ Nhiễm lại tại thời điểm này hỏi một câu: “Xin hỏi, hài tử kia tên gọi là gì?”
Tô Nhã lạnh lùng nói: “Thiệu Mạnh Nhiễm!”
Trữ Nhiễm hạnh phúc nở một chút nụ cười: “Mộng Nhiễm? Thật sự là tên rất hay, ta thích!”(Mạnh Nhiễm & Mộng Nhiễm là đồng âm)
Tô Nhã sửng sốt, trong giây lát phát hiện ý nghĩa chân chính của cái tên [ Thiệu Mạnh Nhiễm ], không thể áp chế được lửa giận bốc lên càng nhiều, không nghĩ tới trượng phu mình thế nhưng lại làm như vậy, chuyện này đối với nàng đối với nhi tử quả thực là một loại vũ nhục. Tô Nhã rất nhanh lên xe rời đi, Trữ Nhiễm nghe tiếng động cơ đi xa bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Giống như Trữ Nhiễm đã lường trước, Thiệu Khải Long tối nay quả nhiên không có trở về. Trước kia Trữ Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hư gia đình của hắn, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn cùng nữ nhân khác kết hôn, bất quá lúc này, hết thảy đã không còn giống nhau. Dễ dàng tha thứ hắn bên ngoài, dễ dàng tha thứ hắn kết hôn, một lần lại một lần vì hắn mà suy nghĩ, kết quả là chính mình nhận được chính là bán đứng, đôi khi người thật sự không nên rất thiện lương, không nên rất yếu đuối, là chính mình thì cứ là chính mình, cho dù không thích sẽ tự tay phá hủy, cũng tuyệt đối không thể chắp tay đưa cho người ta!
Thiệu Khải Long buổi tối ngày hôm sau thời điểm trở về, sắc mặt phi thường không tốt, Trữ Nhiễm như trước tiến lên ôm hắn.
“Thân ái, ngày hôm qua, ngày hôm qua……”
Thiệu Khải Long thở dài một hơi, sờ sờ đầu của hắn: “Thực xin lỗi.”
Trữ Nhiễm ủy khuất nước mắt rơi xuống: “Ta mặc kệ, ngươi chỉ có thể yêu một mình ta, không được yêu người khác.”
Mấy ngày hôm trước Trữ Nhiễm còn bởi vì biết hắn đã kết hôn mà cùng hắn đại náo một hồi, làm cho biệt thự chướng khí mù mịt một trận tràn ngập, làm cho Thiệu Khải Long hoàn toàn cảm nhận được Lăng Nhiễm cùng Trữ Nhiễm rất khác biệt, càng là như thế Thiệu Khải Long càng cảm thấy Lăng Nhiễm thật sự là người quá mức thiện lương, am hiểu ý người.
Nhìn người đang dán lên trên mình, Thiệu Khải Long đối với Lăng Nhiễm tưởng niệm càng thêm mãnh liệt, hắn thở dài một hơi nhẹ nhàng đem Trữ Nhiễm đẩy ra: “Ngoan, không còn sớm, đi ngủ trước đi.”
Trữ Nhiễm làm nũng lôi kéo tay hắn: “Kia, vậy ngươi đáp ứng trước, tuyệt đối không ly khai ta.”
“Yên tâm, ta sẽ không rời đi ngươi, đi ngủ đi.”
Trữ Nhiễm mỉm cười ngọt ngào một chút, ở trên mặt Thiệu Khải Long hôn một ngụm, xoay người trở về trên lầu. Thiệu Khải Long phiền não ngồi ở trên sô pha, tâm loạn như ma.
Tiểu Hổ bướng bỉnh sôi nổi đã chạy tới: “Thúc thúc, ngươi làm sao vậy?”
Thiệu Khải Long thấy oa nhi này lại tưởng nhớ đến Lăng Nhiễm, từ sau khi biết hắn cứu nam hài này, Thiệu Khải Long liền không chút do dự đồng ý đem hắn lưu lại nuôi nấng, đến bây giờ tiểu Hổ đã ở đây gần ba năm.
“Thúc thúc không có việc gì, tiểu Hổ ngoan, mau nhanh đi làm bài tập.”
“Ân.” Tiểu Hổ chạy tới phòng bếp lấy một ly nước trà, thật cẩn thận bưng lại đây đặt ở trên bàn: “Thúc thúc, uống trà.”
Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn, cười cười: “Ngoan.”
“Ta đi làm bài tập.”
“Ân.” Hài tử ngoan như vậy nếu vẫn sinh hoạt bên người cha mẹ thì thật tốt? Thiệu Khải Long liên tưởng đến nhi tử chính mình, nếu thật sự ly hôn, hài tử kia chẳng phải là thực đáng thương? Nhưng ngày hôm qua nói chuyện, Thiệu Khải Long vẫn là trực tiếp sảng khoái đối với Tô Nhã nói, hoặc là chấp nhận hoặc là liền chia tay, tóm lại chính mình vô luận như thế nào cũng sẽ không rời đi Trữ Nhiễm. Bản thân quả nhiên là làm tổn thương người khác một lần lại một lần. Nhưng dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cầu nguyện kỳ tích sớm muộn gì sẽ có một ngày xuất hiện.
Thiệu Khải Long mỗi ngày đều cầu xin cầu nguyện hơn một ngàn lần, lão thiên gia vẫn là đáng thương hắn, cuối cùng cũng đưa cho hắn một cái kỳ tích, hết thảy đơn giản chỉ là trong một lần ngoài ý muốn.
Ngày đó Thiệu Khải Long không có đi làm, ngủ dậy rất muộn, thời điểm đi xuống lầu chỉ có một mình Đường bá.
“Tiểu Nhiễm đâu?”
“Mang tiểu Hổ ra ngoài mua này nọ.”
“Nga.”
Đường bá mang máy hút bụi vào phòng ngủ Trữ Nhiễm, chuẩn bị quét tước một chút, Thiệu Khải Long ở dưới lầu vừa xem báo giấy vừa ăn bữa sáng, trên lầu đột nhiên truyền đến thanh âm một vật rất nặng rơi xuống đất, Thiệu Khải Long cả kinh, vội vàng chạy lên lầu. Trong phòng Đường bá ôm thắt lưng té trên mặt đất, trên người còn phủ một đống quần áo, xem ra là từ trên ghế rơi xuống.
Thiệu Khải Long vội vàng chạy tới đem Đường bá nâng dậy: “Có nặng lắm không?”
“Ai, người đã già, không còn dùng được.”
“Không phải có người hầu định kỳ đến quét tước sao? Ngươi làm gì tự mình phải làm?”
“Thời điểm lần trước người hầu đến Trữ thiếu gia đang nghỉ ngơi, cho nên phòng này sẽ rửa không sạch, ai, thật sự là không còn làm được gì.”
Thiệu Khải Long đem Đường bá dìu đến phòng ngủ, kiểm tra một chút cảm thấy hoàn hảo không bị thương đến gân cốt: “Ta đi thu thập, ngươi nghỉ ngơi một chút.”
“Phiền toái người, tiên sinh.”
“Đừng nói như vậy.” Đường bá ở Thiệu gia làm nửa đời người, ngay cả lão cha hắn cũng đều dùng lễ để đối đãi với ông ba phần, Thiệu Khải Long đối với ông thực tin nhiệm, thực tôn kính. Lần này té bị thương thân thể, Thiệu Khải Long thật sự là cảm thấy băn khoăn. ra khỏi phòng còn cố ý cấp bác sĩ Vương một cuộc điện thoại, bảo hắn đến khám bệnh một chút.
Thiệu Khải Long trở lại phòng ngủ Trữ Nhiễm, đem hành lý trên ngăn tủ rơi xuống, đơn giản sửa sang lại một chút, bao gồm tất cả mấy bộ quần áo rơi lung tung cùng mấy văn kiện chỉnh tề xếp lại vào trong, sợ là thời điểm hắn tìm quần áo quên khóa kéo hành lý, bằng không cũng sẽ không rơi đầy trên mặt đất. Thiệu Khải Long bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này vẫn qua loa giống như trước đây.
Sau khi xếp quần áo chỉnh tề, Thiệu Khải Long ngẫu nhiên nhìn đến bên trong có một bao giấy nhỏ, xuất phát từ tò mò, Thiệu Khải Long lấy đến trên tay nhìn thoáng qua, chính là bao máy tính xách tay bình thường, bao gồm rất nhiều lớp, khi lật đến lớp cuối cùng thứ gì đó hiện ra trước mắt, làm cho Thiệu Khải Long nhất thời đông cứng lại.
Ngày đó buổi chiều thời điểm Trữ Nhiễm về nhà, Thiệu Khải Long đang ngồi ở trên sô pha, trên mặt còn mang theo một loại ý tứ tươi cười không rõ hàm xúc. trên bàn trà trước mặt đặt mấy dĩa hoa quả, bọt nước nho nhỏ bao quanh thoạt nhìn rất ngon miệng.
“Tiểu Nhiễm, ngươi đã trở lại?”
Trữ Nhiễm cười ngồi ở bên cạnh hắn: “Thân ái, sao lại mua nhiều hoa quả như vậy?”
Thiệu Khải Long cầm lấy một dĩa anh đào: “Mua cho ngươi.”
Tiểu anh đào hồng hồng, mặt trên còn dính một giọt nước nhỏ, thoạt nhìn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, Trữ Nhiễm không khách khí cầm một quả đưa đến miệng. Xem một màn này làm cho tươi cười trong mắt Thiệu Khải Long càng sâu, phải biết rằng Trữ Nhiễm trước kia cho tới bây giờ cũng sẽ không ăn anh đào. Nhưng lúc này Trữ Nhiễm lại siêu cấp thích ăn anh đào, những thứ hoa quả hắn thích trước kia cũng không động.
Chuyện này không thể trách Trữ Nhiễm không cẩn thận, có đôi khi kí ức con người chính là như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không thể nhớ rõ ràng.
Thiệu Khải Long hít một ngụm khí thật dài, muốn đem cái loại vui sướng này áp chế đi xuống thật sự là rất không dễ dàng, bất quá Thiệu Khải Long cũng không nghĩ sẽ vạch trần hắn, hắn biết rõ mục đích Trữ Nhiễm, cho nên chỉ cần hắn thích, muốn làm cái gì hắn sẽ cao hứng thuận theo.
Trữ Nhiễm cầm một quả anh đào đỏ thẩm đặt ở bên môi, đầu lưỡi phấn nộn vươn đến nhẹ nhàng liếm một chút, động tác này làm cho Thiệu Khải Long thiếu chút nữa chảy ra máu mũi. Nhẫn nại không được loại xúc động mạnh mẽ này, đem Trữ Nhiễm kéo vào trong lòng, ấn đầu nhỏ xuống bên miệng hung hăng hôn một chút. Trữ Nhiễm thoáng chút sửng sốt, bất quá vẫn là rất nhanh liền khôi phục tươi cười.
“Thân ái, sao vậy?”
Thiệu Khải Long mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của hắn đang cầm quả anh đào nho nhỏ kia đưa lên miệng mình cắn một cái, thuận tiện còn liếm một chút: “Tiểu Nhiễm ~~~”
Trữ Nhiễm cả người run lên, bởi vì hai chữ kia kêu hảo buồn nôn, không biết hôm nay Thiệu Khải Long là làm sao, đoạn thời gian trước hắn luôn trốn tránh chính mình, như thế nào hôm nay đột nhiên thay đổi?
Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn, mang theo tươi cười quỷ dị xoay người lên lầu. Sau đó ở trong phòng tắm, đem thân thể chính mình toàn thân cao thấp ngâm vào trong nước lạnh như băng. Thầm nghĩ hết thảy này đều chứng minh đây là sự thật, chứng minh chính mình không phải đang nằm mơ, nam hài kia thật sự đã trở lại, không, phải nói là hắn vẫn đều không có rời đi, vẫn luôn ở bên người chính mình.
Đêm nay Thiệu Khải Long không dám gặp Trữ Nhiễm, người yêu đã trở lại, cảm giác kia nháy mắt đã trở lại, suốt một đêm ở phía dưới đều rất khí phách mà dựng đứng lên, sét đánh cũng không ngã. Thiệu Khải Long sợ chính mình thấy hắn sẽ nhịn không được lập tức đem hắn đặt ở dưới thân. Đành phải tùy ý để cho dục hỏa liên tục thiêu đốt chính mình bảy tám canh giờ, tư vị kia cũng thật không phải người thường có thể chịu được.