Hai người xuất hiện làm cho mọi người kinh đào hãi lãng.
Nhận thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên,Hàn Lăng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên. Sau đó chuyển mắt nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, muốn âm thầm đem nàng đẩy xuống vách núi phải không? Nếu nàng đã trở lại, như vậy, trò chơi báo thù sắp bắt đầu…….
Thượng Quan Minh Tiệp thân mình run lên, nàng thế nào cũng không ngờ nàng có thể sống sót! Cắn chặt răng, lúc đó, nàng sẽ không chỉ một chưởng đánh bay nàng! Nếu lúc đó nàng có kiếm trong tay, thì sẽ cho nàng (Hàn Lăng) một kiếm, sau đó lại đánh nàng rơi xuống! Như vậy, hôm nay tuyệt đối sẽ có một màn này! Nàng không nên khinh địch như vậy, từ triền núi rơi xuống, nàng sẽ chết, nếu lưu tâm thêm một tí, thì nay sẽ có phiền toái gì. Thượng Quan Minh Tiệp âm thầm hối hận không thôi.
Làm sao bây giờ? Nàng có thể nói chuyện này với Phượng Hạo Thiên hay không?
Nghĩ đến đây, kinh hoảng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, nàng không hy vọng, khó khăn lắm mới chạm đến được hạnh phúc, nay bởi vì Hàn Lăng mà mất đi!
Triệu Ương Ương ở một bên nghi hoặc nhìn phản ứng của Thượng Quan Minh Tiệp, vì sao nàng ta lại kinh hoảng như vậy? Theo tầm mắt Thượng Quan Minh Tiệp nhìn đến, đập vào mi mắt là Lục Vương gia Phượng Hạo Dạ, còn có một nữ hài khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhíu nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh vẻ mặt hoảng hốt nhìn Phượng Hạo Dạ, hắn không chết! Phượng Hạo Dạ bình thường thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, bọn họ đều đã kiến thức qua, lúc này hắn không chết, nhất định sẽ trả thù bọn họ!
Phượng Hạo Vân vẻ mặt không một chút kinh ngạc, mà chỉ thản nhiên tươi cười.
“Như thế nào nhìn thấy bản điện hạ, mọi người đều kinh ngạc? Bản điện hạ đại nạn không chết, ngoại trừ có bị thương một chút, các ngươi không phải nên thực vui mừng sao?” Phượng Hạo Dạ tà mị cười khẽ nói.
Lời của hắn vừa dứt, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Lục điện hạ đây là đại nạn không chết a!
Bất quá, trong lời nói đó chứa ẩn ý gì, chỉ có Lục điện hạ mới biết! Bọn họ là thần tử, tuy rằng trước đó có hoài nghi Lục điện hạ, nhưng, đây có quan hệ gì với bọn họ? Nay Lục điện hạ đã trở lại, chỉ sợ sắp có chuyện rất phấn khích xảy ra.
Phượng Hạo Vân đạm cười nói: “Lục đệ có thể đại nạn không chết, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Không ngờ Bách Hoa yến hôm nay lại gây cho trẫm kinh hỉ như vậy. Nếu Lục đệ chưa chết, trẫm lúc này phong Lục đệ làm Minh Dạ vương.” Lục đệ chưa chết, như vậy những ngày an nhàn của Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh sắp hết rồi.
“Chúc mừng Lục đệ! Không ngờ Lục đệ thế nhưng lại không chết, thật tốt quá! Từ nay về sau, có thể nâng cốc chúc mừng rồi!” Phượng Hạo Hiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Phượng Hạo Dạ, bình ổn lại tâm lo lắng và kinh hoảng, giả vờ giả vịt tươi cười nói.
Phượng Hạo Minh thần sắc thay đổi liên tục cũng đi đến trước mặt Phượng Hạo Dạ, vừa muốn mở miện nói chuyện, lai bị tiếng cười tà tứ của Phượng Hạo Dạ ngăn lại, “Ha ha…… Nga? Về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội nâng cốc chung vui, bất quá,không biết Ngũ ca và Thất đệ có còn cơ hội uống rượu với bổn vương hay không?” Trong lời nói, ý tức thực rõ ràng, hắn có thể đại nạn không chết trở về, như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha cho họ!
Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh sắc mặt cực kì khó coi, thân hình run run, không nói nhiều nữa.
Không khí không biết vì sao đột nhiên trở nên quỷ dị.
Tuy rằng trên mặt họ đều tươi cười, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân.
Phượng Hạo Dạ đạm cười đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt. Đáng tiếc, Phượng Hạo Dạ lại bỏ lỡ nữ hài bên cạnh hắn không phải là một hài tử bình thường. Để nhiều năm về sau, hắn hối hận, vì sao lúc trước không phát hiện nàng.
Phượng Hạo Thiên cố gắng trấn định, khi hắn nhìn thấy Hàn Lăng an toàn không thương tồn gì xuất hiện trước mặt hắn, cái cảm giác rung động từ tận đáy lòng, cùng mừng như điên, nháy mắt đã cắn nuốt tất cả lý trí của hắn! Hắn chỉ có thể đứng bất động tại chỗ nhìn nàng!
Nàng là bằng hữu cùng hắn đẫm máu hăng hái chiến đấu.
Giờ khắc này, dường như không cần nhiều lời, hắn biết nàng suy nghĩ gì, mà nàng cũng đồng dạng biết hắn suy nghĩ cái gì.
Bên tai vang vọng câu nói đùa không lâu trước đây của hắn: “…… Nếu thật sự không gả ra ngoài được, bản điện hạ sẽ thu ngươi.” Hắn đột nhiên hy vọng, nàng có thể nháy mắt lớn lên……
Không biết qua bao lâu, lời nói nhẹ nhàng của Phượng Hạo Vân vang lên, “Bách Hoa yến hôm nay chấm dứt. Lục đệ vừa mới trở về, nhất định sẽ rất mệt mỏi, hãy về cung nghỉ ngơi trước. Những việc khác, ngày mai hãy giải quyết.” Đứng dậy, cùng nữ tử tuyệt diễm biến mất trước mặt mọi người.
Người tối cao đã ban lệnh, các đại thần đều lập tức cáo lui.
Mà các nữ tử đã tứ hôn đều lui xuống. Chuẩn bị hai ngày sau đại hôn.
Lúc Thượng Quan Minh Tiệp rời đi, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Lăng một thân lạnh như băng. Cuối cùng mang tâm trạng bất an ly khai.
Mà Triệu Ương Ương đi đến trước mặt Phượng Hạo Thiên, cười duyên nói: “Ương Ương cáo lui.”
Phượng Hạo Thiên thu hồi nụ cười khẽ, gật gật đầu.
Nhìn thấy một màn này, Hàn Lăng nhướng mi. Bách Hoa yến qua đi, hậu viện của hắn chỉ sợ sẽ nở đầy hoa.
Phượng Hạo Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Lăng, “Hàn Lăng, bổn vương muốn nhìn thấy nhất là, ngươi có thể đứng trước mặt bổn vương.” Rõ ràng là đang đứng trước mặt hắn.
“Tứ ca, nhìn thấy ta, chẳng lẽ không vui sao? Hơn một tháng này, đều là ta chiếu cố Hàn Lăng nha! Bất quá, nha đầu kia thật sự rất lạnh lùng, chậc chậc, tứ ca nếu quản giáo không được, thì đem nàng cho ta dạy dỗ đi. Không đến một năm nữa, nha đầu này nhất định sẽ thay đổi tính tình.” Phượng Hạo Dạ vẫn chưa rời đi, đám người đều đã rời đi, trong ngự hoa viên to lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên mày kiếm nhíu lại, hắn gọi Hàn Lăng thân mật như vậy. Một tháng này, hai người bọn họ luôn ở cùng nhau, tâm đột nhiên run lên, hắn nhìn về phía Hàn Lăng, như vậy, hơn một tháng này, có phải ở trong lòng nàng, Lục đệ trọng yếu hơn hắn hay không? Nghĩ đến đây, run sợ càng thêm lợi hại. Khuôn mặt không hờn giận nói: “Hàn Lăng là thư đồng của ta, ta sẽ dạy dỗ, sẽ không phiền đến Lục đệ. Lục đệ lặn lội đường xa trở về, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Lục đệ vẫn nên hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Phượng Hạo Dạ nhướng mi, tươi cười tà tứ không đổi, nhưng trong mắt phượng hẹp dài, có vài đạo quang mang không rõ vụt qua. Gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ Tứ ca quan tâm, nghe Tứ ca nói như vậy, thật đúng là cảm thấy có một chút mệt mỏi. Vậy Lục đệ xin phép đi trước.” Lúc xoay người rời đi, lại nhìn về phía Hàn Lăng, cười nói: “Đợi bổn vương có thời gian, nhất định sẽ chuẩn bị một một dương yến, chiêu đãi ngươi và Tiểu Ngân.”
Hàn Lăng gật gật đầu, “Được.” Tiểu Ngân nhất định sẽ rất thích.
Thấy thế, Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám xuống, Tiểu Ngân? Là ai? Một tháng bọn họ biến mất này, những chuyện đã xảy ra chỉ sợ so với tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn.
Đợi Phượng Hạo Dạ đi xa, Phượng Hạo Thiên tuấn dung có chút phức tạp nói: “Chúng ta trở về đi.”
“Ân.”
HOÀN QUYỂN 1.
Mây tầng chồng chất, ánh trăng lành lạnh. Khí tức lạnh lẽo chiếu khắp mặt đất.
Mọi người trong tam đại gia tộc của Phượng quốc tề tụ tại phủ của Thượng Quan gia tộc.
Tại đại sảnh ở tiền viện, đang diễn ra ca múa mừng cảnh thái bình, những quý tộc đều đang hưởng thụ thịnh yến thao thiết, ôm ấp vũ cơ, trước mặt mọi người , cảnh tượng dục vị không chịu nổi.
Thượng Quan gia tộc yêu thích nuôi dưỡng dã lang, càng hung ác độc địa, càng yêu thích. Ngay cả các tiểu thư trong gia tộc, cũng thích đem dã lang chơi đùa. Cảnh tượng máu me đầm đìa, đối với các nàng mà nói, chẳng qua như cơm bữa. Trong mắt các nàng những người thân phận thấp hèn, cũng chỉ là con kiến hôi.
Năm thiếu nữ trang phục tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, ngồi ở khán đài cao cao. Vẻ mặt mỗi người đều hưng phấn.
Dưới đài, là lồng sắt rộng lớn, được che phủ bởi miếng vải đen, vài hạ nhân kéo miếng vải đen xuống, lập tức, năm con dã lang đói khát hung ác xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dã lang hung hãn, mắt mạo lục quang, cùng chờ đợi các chủ nhân chuẩn bị mỹ thực tiếp theo cho chúng nó..
“Đại tỷ, những bảo bối đã vài ngày ăn ‘mỹ thực’.”Một thiếu nữ kiều diễm động lòng người trong năm vị – Thượng Quan Uyển Đình, nói với thiếu nữ ngồi ở vị trí chủ vị.
“Tam muội đau lòng chúng nó sao? Yên tâm, đại tỷ đã chuẩn bị thịnh yến, chắc chắn chúng nó sẽ yêu thích.” Nhị tiểu thư khéo léo ôn nhu – Thượng Quan Mộng Dao che miệng khẽ cười nói.
“Thật mong chờ nha, không biết tiểu tiện nhân kia sẽ bị chúng nó phân thành mấy phần đây?” Trong Thượng Quan gia tộc, trong nhóm tiểu thư, tiếu lí tàng đao nhất chính là Ngũ tiểu thư Thượng Quan Nhã Lâm. Nàng trời sinh có một làn da đẹp, làn da nõn nà, khuynh đảo không ít nam tử trong giới quý tộc. Lúc này, nàng cười mỉm nhìn Thượng Quan Mộng Dao.
Thiếu nữ ngồi vị trí chủ vị nghe vậy, miễn cưỡng nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhã Lâm, “Ngũ muội chớ sốt ruột, hôm nay chính là tử kỳ của tiểu tiện nhân kia!”
Thiếu nữ này chính là đại tiểu thư Thượng Quan Quân Dao của Thượng Quan gia, lần này nàng dẫn mấy muội muội đến xem một trò hay! Trò hay này là thành quả nàng chờ đợi nửa năm nay.
Ngoài bốn vị thiếu nữ đang chờ đợi chuyện kế tiếp diễn ra, thì thiếu nữ ngồi ở góc tối ánh mắt lại thâm lãnh, nhìn ác con sói bên trong lồng sắt ở bên dưới, miệng nhếch rộng, đói khát mà lộ ra răng nanh sắc nhọn, ánh mắt càng phát ra thâm lãnh.
“Tứ tỷ dường như không mong đợi a, chẳng lẽ là nghĩ đến ở tiền viện nhận thức công tử Mộ Dung gia và Triệu gia? Hay là nghĩ đến Tứ hoàng tử? Cho nên mới không thèm để ý trò chơi kế tiếp của bọn tỷ muội, phải không?” Thượng Quan Nhã Lâm mặt mày loan loan, bộ dáng nhìn như không hề tâm cơ, hỏi Thượng Quan Minh Tiệp ngồi bên cạnh.
Thượng Quan Minh Tiệp lãnh đạm cười khẽ, “Nếu muốn giết Hàn Lăng, còn làm chuyện tốn công sức vậy sao? Chỉ cần một kiếm là xong.”
“Vậy thì không có ý nghĩa, sự tồn tại của Hàn Lăng là điều sỉ nhục toàn bộ gia tộc! Là nghiệt chủng đê tiện cơ thiếp sinh hạ, tồn tại của nàng, đổi lại là sỉ nhục của mấy tỷ muội chúng ta, nếu như đơn giản chém nàng một đao đưa lên Tây Thiên, có thể nào hả giận!” Thượng Quan Quân Dao cười lạnh nói.
“Đại tỷ nói rất đúng, nhất định phải nhìn Hàn Lăng tiện nha đầu kia bị ác lang phân thây! Chắc chắn ngoạn mục không gì sánh được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Mộng Dao vì chờ mong mà phiếm hồng, rất khó khiến người ta tin tưởng, lời nói tàn nhẫn máu tanh như vậy lại thốt ra từ miệng nàng.
Thượng Quan Minh Tiệp khẽ nhếch môi, cười lạnh nhìn các nàng.
“Cha ở tiền viện căn bản sẽ không đến, mà cơ thiếp ti tiện kia đã chết, Hàn Lăng không có chỗ dựa vững chắc, cha lại không thèm quan tâm, vừa lúc có thể nhân cơ hội này, loại bỏ nàng!” Ánh mắt Thượng Quan Mộng Dao hung ác độc địa, dường như cùng ‘ nàng’ kia có huyết hải thâm cừu.
“Người đâu, dẫn Lục muội muội khả ái của chúng ta tới đây.” Thượng Quan Quân Dao thản nhiên cười tươi, phân phó bọn hạ nhân đang run như cầy sấy dưới đài.
Mắt củabốn thiếu nữ đều lộ tinh quang, lòng tràn đầy mong chờ đối với màn trình diễn kế tiếp.
Thượng Quan Minh Tiệp cầm chén nước, đặt chén trà nóng đến bên môi, khẽ uống. Đối với tiết mục sắp trình diễn, nàng không có bao nhiêu mong đợi.
Chẳng được bao lâu, hai gã nam tử túm tới một nữ hài toàn thân lam lũ, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua chỉ có bảy tám tuổi đi tới.
Nữ hài khóc hô, cầu xin buông tha, “Buông ra, không cần, các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Tới nơi, hai gã nam tử lập tức không chút nào thương tiếc, có chút thô lỗ vứt tiểu cô nương xuống đất.
Nhất thời, vang lên một tiếng gào khóc “A………”
Trên đài cao, các thiếu nữ khinh thường lập tức cười to.
“Nghiệt chủng của tiện thiếp sinh hạ thì nhát gan ngu xuẩn như vậy đấy.” Thượng Quan Quân Dao hừ lạnh, ánh mắt thâm lãnh thị huyết nhìn tiểu cô nương.
Chạm đến ánh mắt âm hiểm của nàng, thân thể nhu nhược của tiểu cô nương không ngừng run run. Quần áo lam lũ rách rưới, nhìn xuyên thấu qua, trong mơ hồ, có thể thấy vết roi hằn rõ trên người nữ hài, nhìn thấy mà giật mình “Đại tỷ…. Muội…….”
“Đại tỷ, đừng phí lời với nó.” Thượng Quan Nhã Lâm chán ghét nói.
“Những ‘cục cưng’ đều đang đói bụng đấy! Đại tỷ, mau ném tiện nha đầu Hàn Lăng vào lồng sắt đi.” Thượng Quan Uyển Đình khẩn cấp muốn nhìn tiết mục kế tiếp, mấy tỷ muội các nàng chờ ngày này đã thật lâu.
Nữ hài thân mình lam lũ phía dưới, chỉ có tám tuổi, do bị ngược đãi cùng bị bỏ đói thời gian dài, nên da dẻ vàng vọt. Nàng là Lục tiểu thư của Thượng Quan gia tộc. Đáng tiếc mẫu thân thân phận quá mức ti tiện, chỉ là một cơ thiếp, cho nên, coi như là một tiểu thư, nhưng còn không bằng với thân phận của nô lệ hèn mọn. Đồng thời, sự tồn tại của nàng là sự sỉ nhục của toàn bộ Thượng Quan gia tộc. Phượng quốc tam đại gia tộc, tộc trưởng từng gia tộc cũng sẽ không cho cơ thiếp sinh hạ hài tử, bởi vì huyết thống cơ thiếp đê tiện! Bởi vậy, tồn tại của Hàn Lăng, làm cho Thượng Quan gia tộc hổ thẹn. Do đó mấy tỷ muội Thượng Quan Quân Dao càng hận nàng thấu xương! Nếu như Hàn Lăng có thể có sự thông minh tài trí như các nàng, còn có thể xem xét, thế nhưng nàng quá tồi tệ!
Mấy tỷ muội tàn bạo trừng mắt nhìn Hàn Lăng, trong mắt Thượng Quan Quân Dao tràn ngập chán ghét, hừ lạnh, ra lệnh cho hạ nhân trông coi chuồng sắt: “Mở lồng sắt,ném nó vào!”
“A, đại tỷ, hay quá” Thượng Quan Uyển Đình vỗ tay, xinh đẹp khả ái nói với Thượng Quan Quân Dao.
Thượng Quan Minh Tiệp khẽ cau mày, trò chơi này, các nàng đùa sảng khoái, mà nàng lại không có cảm giác gì. Phóng nhãn nhìn sang, tiểu thân thể run rẩy do sợ hãi mà xụi lơ trên mặt đất, hèn nhát như vậy, thảo nào có kết cục này, chán ghét thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống trà. (Ơ hay nhễ! thử bị ném vào xem sẽ có cảm giác như thế nào…hứ…mai mốt các ngươi sẽ chết hết..ha’ ha’…)
Tiểu cô nương trong lúc mấy thiếu nữ hoan hô, đã bị vài đại hán nhấc lên.
“A…… Đừng…… Các tỷ tỷ……… Buông tha muội đi!” Hàn Lăng không ngừng giãy dụa, đáng tiếc, sức lực bạc nhược của nàng căn bản thoát không khỏi bốn gã đại hán.
Mắt mở trừng trừng theo một tiếng hô to, nàng bị ném vào trong lồng sắt……
Lúc này, Phượng Hạo Thiên và Thượng Quan Viêm Bân cách đó không xa đi tới. (Nam chính lên sàn …anh nỳ nhìu lúc rất là dễ thương ^^)
Phượng Hạo Thiên hoa phục tử kim, tuyệt đại tao nhã, hai mắt híp lại, thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng tinh nhuệ nhàn nhạt nhìn phương hướng náo nhiệt phía trước. Thiếu niên này cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng đã có sự thâm trầm cùng bình tĩnh không hợp tuổi tác. Đồng thời cũng là đối tượng ám đấu của mấy vị hoàng tử .
Thượng Quan Viêm Bân – Nhị thiếu gia Thượng Quan gia, mười bốn tuổi. Tướng mạo bình thường, thế nhưng toàn thân cực kỳ hoa lệ. Trước giờ đều qua lại thân thiết với Phượng Hạo Thiên.
Hai người bởi vì yến hội nơi tiền viện buồn chán nên rời khỏi đi tản bộ, không nghĩ tới vừa đi, thì đã đi tới viện dưỡng lang.
Lúc này, phía trước hình như đang trình diễn trò hay gì đó, bọn tỷ muội đang đùa vui vẻ. Thượng Quan Viêm Bân cong môi, cười nói: “Tứ điện hạ, phía trước vừa lúc có náo nhiệt, chúng ta đi tới tiêu khiển một chút đi.”
Phượng Hạo Thiên chớp động hắc mâu, sắc mặt đạm nhiên nói: “Ừhm.”
Trên đài cao, mấy tỷ muội nhìn thấy xa xa hai thiếu niên đang đến thì hai gò má mỗi người đều hồng lên, trong mắt hiện lên tia sáng. Mấy tiểu thư Thượng Quan gia vừa rồi dáng vẻ vẫn đằng đằng sát khí, sau khi trông thấy thiếu niên thì nhất thời cười vô cùng hiền diệu.
“Đại tỷ, là Tứ điện hạ!” Thượng Quan Nhã Lâm kinh hô. Không nghĩ tới lại gặp Tứ điện hạ ở chỗ này, sớm biết như vậy, nàng nên tỉ mỉ trang điểm một phen.
Thượng Quan Minh Tiệp vẫn uống trà sau khi nghe được ba chữ Tứ điện hạ, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt thiếu nữ có chút ngượng ngùng, nhìn chằm chằm thiếu niên đang đến gần. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, nàng nhất định phải gả cho hắn, dù cho được làm chính phi cũng được.
“Tứ điện hạ!” Mấy thiếu nữ cùng kêu. Mỗi người đều cúi đầu e thẹn không thôi.
Phượng Hạo Thiên lạnh lùng quét mắt liếc nhìn các nàng, sau đó nhìn lồng sắt thật lớn phía trước, một nữ hài gầy yếu đang kinh hoàng chạy trốn giữa bầy sói, tiếng khóc chấn động màng tai.
“Người bên trong là ai?” Phượng Hạo Thiên thấp giọng hỏi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, không hề mang theo tí tình cảm nào. Chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiết mục này, trên dưới Phượng quốc, chỉ cần là quý tộc, sẽ có đất diễn. Thấy nhiều lắm, trái lại không có chấn động như lúc đầu, dần dần cũng quen.
Thượng Quan Chính Hào cực kỳ yêu thích nhìn cảnh người bị sói phân thây, cho nên, đặc biệt tạo ra đại viện tử này, chuyên dưỡng sói đói.
“Bẩm Tứ điện hạ, là một nô lệ không nghe lời!” Thượng Quan Quân Dao giành trước nói.
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên không hề hứng thú gật đầu. Trong con mắt sâu thẳm cực nhanh hiện lên một tia sáng chán ghét .
“A………Đừng…………..” Tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ hài không ngừng vang bên tai. Vài tên đại hắn đứng bên cạnh lồng sắt đều cúi đầu, hoàn toàn không có một tia dị động, bản thân bọn họ khó bảo toàn, sao có thể bận tâm đến tính mạng của một tiểu cô nương.
Bọn ác lang đã mấy ngày chưa ăn, thật vất vả có đồ ăn tới cửa, đương nhiên con nào con nấy đều mắt mạo lục quang công kích nữ hài. Có lẽ là bởi vì ý chí cầu sinh mạnh mẽ, cho nên nữ hài dĩ nhiên có thể chạy loạn trong lồng sắt to lớn, mà còn chưa bị công kích.
Đáng tiếc, điều này đã định trước chẳng qua chỉ là nhất thời may mắn.
Chúng ác lang hung ác tàn nhẫn phi lên, tiểu cô nương nhu nhược trừng lớn hai mắt: “Đừng! Cứu mạng!”
Răng nanh dài sắc nhọn của ác lang đang muốn cắn xé thân thể ốm yếu của tiểu cô nương thì, “A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ hài kinh hoàng quá độ, té xỉu.
“A! Hay quá! Mau, mau!” Các tiểu thư Thượng Quan gia sau khi nhìn thấy tiểu cô nương té xỉu, liền tung hô. Mỗi người bỗng nhiên trợn tròn mắt, chờ mong sự tình sắp phát sinh.
Phượng Hạo Thiên nghe tiếng, mắt lạnh đảo qua thân thể gầy yếu của nữ hài, không có ngoài ý muốn, màn tiếp theo nhất định là cảnh phân thây. Không biết nguyên nhân vì sao, hắn không muốn tiếp tục xem, đang muốn xoay người đi xuống đài cao là lúc.
Tiếng hô to hưng phấn biến thành tiếng hút không khí:”Đây là có chuyện gì?”
Phượng Hạo Thiên nghi hoặc xoay người, nữ hài té xỉu dĩ nhiên chậm rãi đứng lên, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng vẫn là có thể thấy trong đôi mắt sáng sủa của nữ hài hiện lên khí tức lãnh liệt bức người. Đâu còn là bộ dáng khiếp đảm cùng nhát gan ban nãy?
Trong con ngươi đen sáng sủa của nữ hài hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn đám người xa lạ, nhìn đám ác lang giương răng nanh muốn công kích nàng, nhất thời, toàn thân bắn ra sát khí thị huyết đậm đặc. Nàng không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến mình! Người muốn giết hại nàng nhất định phải chết!
Động tác của đám ác lang hung tợn nhất thời chậm lại. Hiển nhiên chuyển biến đột ngột của tiểu cô nương, làm cho chúng nó cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nữ hài đứng thẳng mình, nhãn thần âm hàn tàn nhẫn đảo qua bầy sói, mũi nhọn hàn băng vạn trượng đột nhiên khiến người ta kinh hãi. Ngoan thanh nói: “Người hại đến ta, nhất định trả đại giới! Sát!”