Kinh lạc màu tím đen!
Lăng Thiên ở tiền thế chính là xuất thân từ đệ nhất thế gia về võ cổ Trung Quốc, tất nhiên biết điều này có ý nghĩ gì.
Xuất hiện loại tình huống này, không ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, trúng độc, hơn nữa là hàn độc cực kỳ thâm độc tàn nhẫn, khí âm hàn cực độ xâm nhập vào kinh mạch của một người, hơn nữa không quá nhiều, loại khí âm hàn này nếu nhiều hơn một chút, vậy thì, người đó sẽ toàn thân lập tức đông cứng mà chết. Chỉ dựa vào một điểm dùng độc vô cùng chuẩn này, có thể khiến người ta sống, nhưng toàn thần dần dần sẽ cươgn hóa, cho tới khi không thể động đậy.
Tình huống thứ hai, so với tình huống thứ nhất còn phức tạp hơn, cũng nan giải hơn! Đây là một loại kinh mạch từ bẩm sinh đã hình thành, trong võ học có một tên gọi rất hay là: Huyền âm thần mạch. Nói khó nghe một chút thì chính là tử mạch mà mọi người vẫn biết! Kinh mạch hoàn toàn không thông, căn bản không thẻ vận hành nội lực. Nữ hài tử có loại kinh mạch này, chắc chắn không thể sống quá hai mươi tuổi.
Nhìn nội lực yếu ớt của Ngọc Băng Nhan là có thể biết, nha đầu đã phải nỗ lực gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với người khác mới có thể hiệu quả như thế này. Có điều cũng phải nói rõ ràng một chút, huyền âm thần mạch của nàng còn có hy vọng rất khó! Có lẽ chẳng khác bao nhiêu so với không có hy vọng!
Sắc mặt Lăng Thiên trong phút chốc trở nên rất khó coi! Hắn muốn nói rằng bệnh này có thể chữa, bên phía Lăng Thiên có hai người có thể làm điều đó. Thứ nhất, chính là bản thân Lăng Thiên, sau khi Kinh Long thần công đạt tới cấp mười hai, thu thập tiên thiên chân khí tinh thuần, có thể cường hoành phá mở huyền âm thần mạch trong cơ thể nàng, rồi xung phá hai mạch Nhâm Đốc, quán thông thiên địa chi kiều! Liền có thể hóa giải triệt để huyền âm thần mạch! Như vậy chẳng khác nào giúp đỡ Ngọc Băng nhan tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt. ngọc Băng Nhan có thể lập tức bước lên hàng cao thủ nhất lưu đương thế! Nhưng quá trình lại hung hiểm dị thường! Chỉ cần một chút không cẩn thận, hai người sẽ hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, rơi vào cục diện chết không toàn thây!
Người thứ hai, chính là Lăng Thần, dùng Hàn Băng thần công có tính chất tươgn đồng với huyền âm thần mạch của nàng, từ từ hút huyền âm thần mạch ra! Không chỉ không có thương tổn, hơn nữa có thể giúp đỡ cho tu vi của Lăng Thần. Nhưng nhất định phải đợi khi Hàn Băng thần công của Lăng Thần đạt tới tầng thứ chín mới có thể miễn cưỡng thử. Mà hiện tại, Lăng Thần chỉ có công lực của tầng thứ năm, nếu tùy tiện động thủ, e rằng không chỉ Ngọc Băng Nhân sẽ lập tức ngọc nát hương tàn, mà Lăng Thần cũng phải bồi táng theo!
Còn tiên thiên Kinh Long thần công của Lăng Thiên, từ ba năm trước sau khi đột phá tới tầng thứ bảy, cho tới hiện tại vẫn không tiến thêm một tấc nào! Lăng Thiên tự biết đã gặp phải bình cảnh, cho nên trước giờ vẫn chưa hề nóng vội. Nhưng hiện tại, Lăng Thiên lại rất hận bản thân mình không tranh thủ thời gian để luyện công. Án chiếu theo tiến cảnh hiện giờ của Lăng thiên, đợi tới khi hắn luyện thành Kinh Long thần công tầng thứ mười hai, e rằng tối thiểu cũng phải mất mười năm! Mà Lăng Thần thì càng gay go hơn, khí hậu ở Thừa thiên vốn luôn nắng nóng, và sau khi Hàn Băng thần công luyện tới tầng thứ bảy, thì phải tu luyện ở một nơi cực hàn. Nếu cứ ở mãi Thừa Thiên, sợ rằng Lăng Thần cả đời này cũng không thể đạt tới cảnh giới siêu phàm của tầng thứ chín! Mà với bệnh tình của Ngọc Băng Nhan, nàng sao có thể chống đỡ qua ít nhất là mươi năm chứ?
Ba người đồng thời phát hiện ra sắc mặt của Lăng Thiên rất khó coi! Ngọc Băng nhan trong lòng chấn động, rụt tay lại như bị điện giật. Co tay vào trong tay áo, nghĩ tới bệnh nan y của mình, sắc mặt trở nên nhợt nhạt. Chẳng lẽ hắn nhìn ra gì đó rồi?
Lăng Thần và Vệ Huyên Huyên đều thấy sắc mặt của Lăng thiên, cảm thấy rất kỳ quái đối với biểu hiện này
Lăng thiên trầm ngâm một hồi, cuối cùng cất tiếng một cách cẩn thận: "Lăng Thần, ngươi đưa Vệ cô nương về phòng mình tham quan đi, nhớ hôm đó ngươi có cầm về một bản thư thiếp, ta nghĩ Vệ cô nương chắc có hứng thú với cái cái đó đấy".
Vệ Huyên Huyên ngập ngừng nhìn Ngọc Băng nhan, Ngọc Băng Nhan khẽ gật đầu. Biết rằng Lăng Thiên có lẽ đã phát hiện ra gì đó, cuối cùng cũng đi theo Lăng Thần.
Nhìn thân ảnh của hai người biến mất khỏi căn phòng, Lăng Thiên nhíu mày, bước mấy bước ở trong phòng. Nhìn Ngọc Băng Nhan, vừa muốn mở miệng lại lắc lắc đầu.
"Ca ca biết y thuật ư?". Ngọc Băng Nhan thanh khiết thông minh, có thể nhìn ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lăng Thiên, biết rằng hắn nhất định đã phát hiện ra vấn đề trên người mình, liền cảm thấy rất kinh ngạc. Phải biết lúc trước khi triệu chứng xuất hiện, cơ hồ phải khám qua tất cả các danh y cao nhân, mới nhìn ra được huyền âm thần mạch trên người Ngọc Băng Nhan. Chẳng lẽ Lăng Thiên còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể nhìn ra?
"Tiểu muội, trên người muội có phải có bệnh nan y gì đó không?". Lăng Thiên trù trừ hồi lâu, thấy Ngọc Băng Nhan đã đoán ra, liền đi thẳng vào vấn đề.
Ngọc Băng nhan sắc mặt trắng bệch, hắn quả nhiên đã nhìn ra rồi: "Vâng! Ca ca đúng là rất tinh mắt, trên người tiểu muội có tuyệt chứng thiên âm tỏa mạch, không thể sống quá hai mươi tuổi, kiép này chỉ sợ đã vô vọng rồi". Nói tới tuyệt chứng của mình, trong ánh mắt của Ngọc Băng Nhan không ngờ lại đày vẻ thản nhiên. tựa hồ như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt chẳng liên quan gì tới mình. Hiển nhiên Ngọc Băng Nhan đã hoàn toàn tuyệt vọng với bệnh tình của mình rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thiên âm tỏa mạch! Thì ra, huyền âm thần mạch trên thế giới này được gọi là Thiên âm tỏa mạch. Lăng Thiên nghĩ thầm. Nhìn hai con mát bình tĩnh của Ngọc Băng Nhan trong lòng Lăng Thiên lập tức nhói đau! Giống như lục phủ ngũ tạng đột nhiên bị vo thành một khối.
Nhìn trong ánh mắt của Lăng Thiên đột nhiên lộ ra đau đớn vô cùng, Ngọc Băng nhan trong lòng rung động mãnh liệt Hắn, thương tâm vì ta! hắn đang thương tâm vì ta!
Trong nháy mắt, tâm cảnh của Ngọc Băng Nhan tựa hồ như bị Lăng Thiên khuấy động. Một loại cảm giác nhu hòa mang theo sự hạnh phúc ngọt ngào đột nhiên lấp đầy trái tim Ngọc Băng Nhan! Nhìn Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan đột nhiên vào giây phút nào, rất muốn, rất muốn dựa vào bộ ngực ấm áp, đôi vai mạnh mẽ của hắn, khóc một trận thật thống khoái. Phát tiết tất cả những nỗi đớn đau đã chất chứa trong lòng nhiều năm nay. Ngọc Băng nhan có một loại cảm giác - nam nhân này, hắn có thể hiểu mình!
Xuất thân từ cao môn thế gia, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại mắc phải tuyệt chứng khôngai có thể chữa được! Nhiều năm như vậy, Ngọc Băng nhan cố gắng giả vờ luôn vui vẻ, nói nói cười cười, đem tất cả những tuyệt vọng và thống khổ mà mình phải âm thầm chịu đựng, nhai từng miếng từng miếng rồi nuốt xuống.
Bao nhiêu năm nay, không ai biết được sự đau khổ của mình!
Khôgn ai biết mình tuyệt vọng như thế nào!
Không một ai biết rằng, ta rất muốn được tiếp tục sống! Rát muốn tiếp tục sống! Được tiếp tục sốgn như người bình thường!
Trong lòng Ngọc Băng nHan dang gào thét! Ra sức gào thét!
Nhưng những lời này, nàng vĩnh viễn không nói ra khỏi miệng! Bởi vì không có một ai có thể nghe nàng dốc bầu tâm sự.
Nói cho phụ mẫu ư? Vậy chỉ có thể là cả nhà ôm đầu khóc một tràng mà thôi! Nói cho những huynh đệ tỷ muội luôn đố kỵ với mình ư! Vậy càng là chuyện không thể!
Thiên hạ tuy lớn nhưng khôgn có lấy một tri âm! Không ngờ lại không có một ai có thể nghe nàng dốc bầu tâm sự! Nàng vốn cho rằng, bản thân chỉ có thể khi ở một mình, nói chuyện cùng gió, cùng mây, cùng hoa lá... Hoặc là, khi trời đêm vắng lặng, ra sức cắt chặt góc chăn, để nước mắt tuôn rơi... lặng lẽ phát tiết một hồi...
May mắn1 Ong trời cuối cùng cũng ban cho ta một người có thể hiểu, bao dung và thương xót ta! Chính là nam tử trước mắt đây!
Giống như một hài tử bị người khác khi phụ, đột nhiên phát hiện ra lồng ngực ấm áp của mẫu thân! Từ sâu trong lòng, một nỗi chưa xót tràn lên... tủi thân làm sao...
Lăng Thiên dịu dàng ôn nhu nhìn nàng, sâu trong đáy mắt là sự thương xótao dung, còn có một loại... khích lệ! Lăng Thiên vào lúc này, lặng lẽ, kiên định, bước tới trước mặt thiếu nữ đáng thương này, từ từ dang hai tay ra...
Ngọc Băng Nhan cơ hồ đã đạt tới tốc độ bình sinh chưa từng có, hoan hỉ lao vào lòng Lăng Thiên! Ấm áp quá! Yên tâm quá! Vui vẻ quá! Hạnh phúc quá! Ngọc Băng Nhan lệ tuôn như mưa, bật khóc thật to!
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử