Nói đến đây Lăng Thiên ngừng lại một chút, không nói gì nhìn sắc mặt Diệp Khinh Trần. Thấy hắn có chút thất vọng, mất mát lại có chút xấu hổ khiến cho trong lòng Lăng Thiên có chút áy náy: Hao tổn tâm cơ đi tính kế một vị thế ngoại cao nhân vậy có phải hay không hơi quá phận?
Nhưng việc đã đến nước này rồi thì Lăng Thiên không thể hối hận được nữa. Hơn nữa chỉ là dò thám tin tức mà thôi. Cũng không đối với Diệp Khinh Trần chút bất lợi nào. Nghĩ như vậy nên Lăng Thiên thoải mái hơn, tiếp tục nói: "Nhưng Lăng Thiên hận gặp tiên sinh quá muộn, không thể cùng tiên sinh nói chuyện trắng đêm được. Nếu như tiên sinh không chê Lăng Thiên mạo muội xin mời tiên sinh đến phủ một lần. Cùng bình phẩm rượu ngon khắp thiên hạ, nói chuyện trắng đêm?"
Vừa nghe Lăng Thiên nói vậy Diệp Khinh Trần có chút mừng rỡ. Nghe được câu nói bình phẩm rượu ngon của thiên hạ thì vẻ buồn bực đảo mắt liền biến mất không thấy đâu. Cười lớn nói: "Cần gì nói thế. Có thể được công tử mời thì Diệp mỗ cao hứng còn không kịp. Thật ra Diệp mỗ rất hân hạnh mới đúng!"
Trong lòng cao hứng nên Diệp Khinh Trần tự động thay đổi xưng hô. Từ tự xưng lão phu giờ thành Diệp mỗ. Trong lúc vô tình đã xem Lăng Thiên như là đồng bối đang nói chuyện mà không còn xem như là một hậu bối nữa.
Lăng Thiên cười, đầu tiên là đứng lên cầm lấy 'bảng hiệu' của Diệp Khinh Trần đặt ở cửa nói: "Tốt quá. Hôm nay vãn bối đành phải cầm chiêu bài của tiền bối xem thử có thể đem sinh ý đến nhà không? Vãn bối cũng muốn phát lợi một phen."
Vài cọng râu dưới cằm Diệp Khinh Trần run rẩy: "Không phải chứ? Nếu đưa vị công tử phóng đãng nhất cầm chiêu bài của ta sợ rằng sau này Diệp mỗ tại Thừa Thiên khó có thể kiếm cơm được rồi. Ha ha ha... Tiểu huynh đệ, ngươi đang chặt đứt tài lộ của ta hả? Sau này Diệp mỗ không có bạc mua rượu uống thì sẽ đi đến phủ tìm ngươi vậy."
"Ha ha... Tiền bối muốn đến bao lâu cũng được. Vãn bối sẽ đợi. Chỉ sợ miếu Lăng Gia quá nhỏ nên vị tôn đại phật này không muốn vào mà thôi." Lăng Thiên cười hì hì trả lời.
Lời nói hai người đều mang theo sự cười đùa nhưng trong đó lại thật thật giả giả. Nếu biến đùa thành thật là một điều khó vô cùng. Lăng Thiên và Diệp Khinh Trần nhìn nhau cười to một trận.
Sau khi cười xong Diệp Khinh Trần đột nhiên nói: "Công tử. Chúng ta xưng hô như vậy cũng rất khó phân biệt được. Nếu huynh đệ không chê, lại để mắt đến thầy tướng như ta thì không bằng sau này hãy gọi ta là lão ca ca đi. Ta gọi ngươi là tiểu huynh đệ liền được!"
Lăng Thiên bật cười: "Tiểu đệ sớm đã có ý nghĩ này rồi. Chỉ sợ lão ca ca là thế ngoại cao nhân khinh thường kết giao với người hồng trần thế tục này thôi. D vậy nên vẫn không có mở miệng. Lão ca ca nói vậy đúng với ước nguyện trong lòng tiểu đệ rồi. Ha ha ha..."
Diệp Khinh Trần mừng rỡ, thổi râu mép trợn mắt lên: "Nói bậy. Lão ca ca ta há có thể là đám người kia được."
Lăng Thiên cuống quít xin lỗi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ngươi không cần khiêm nhường. Trước kia ngươi thuộc nhóm người đó, nếu không phải vò rượu ngon siêu phẩm của ta giữ lại sợ rằng ngươi đã sớm biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Thấy Lăng Thiên xin lỗi, thái độ có chút thành khẩn Diệp Khinh Trần mới cười: "Tiểu huynh đệ cũng không cần khách khí làm gì. Ha ha ha... Hơn mười năm lão ca ca gặp không ít người nhưng đều tự cao tự đại, cả ngày ngồi dưới giếng nhìn trời. Nếu không phải hôm nay đến Thừa Thiên thì không biết trong thiên hạ lại có được nhân vật đa tài như tiểu huynh đệ đây!" Tuy thừa nhận sai lầm nhưng trong lời nói lại có mấy phần cô tịch...
Lăng Thiên cười cười, thấy Diệp Khinh Trần không e dè nhận điểm này đủ thấy hắn là người quang minh lỗi lạc ra sao. Hảo cảm trong lòng đối với Diệp Khinh Trần lại tăng thêm vài phần. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hai người rời khỏi căn phòng đó. Đám hộ vệ đã đứng bên ngoài khom người hành lễ. Âm thanh kinh động đến Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đang ở một gian phòng khác nên hai nàng cũng đi ra ngoài.
Tâm tình Lăng Thiên vui vẻ, thân thể chợt lùi lại đem Diệp Khinh Trần đi phía trước mình rồi cười dài nói: "Vị Diệp tiên sinh này bắt đầu từ ngày hôm nay chính là huynh trưởng kết bái của Lăng Thiên ta. Mọi người sau này gặp cũng phải cung kính như với ta vậy."
Lời vừa dứt thì mọi người ngoại trừ Lăng Thần ra đều lộ những vẻ mặt khác nhau, cảm thấy ngoài ý muốn. Nhất là đám hộ vệ đều cho rằng thiếu gia bị điên rồi, với thân phận cao quý vậy lại đi nhận một tên lừa gạt trên giang hồ làm huynh trưởng?
Đặc biệt là hộ vệ của Ngọc Phủ đều cho rằng tên hoàn khố này bị một tên giang hồ đầu độc. Chẳng qua dù sao cũng chỉ là một tên hoàn khố bị lừa gạt thì cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng bọn họ cũng không thể nói ra ngoài. Nếu không Lăng Thiên thẹn quá hóa giận đánh mình thì bản thân mình không phải bị oan đến chết sao? Đám người này đều mang bộ dáng lạnh nhạt như đang xem
Đám hộ vệ Lăng Gia liền khom người thi lễ: "Diệp tiên sinh mạnh khỏe..." Diệp Khinh Trần không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh mỉm cười đáp lễ lại.
Lăng Thần mỉm cười, hiển nhiên nàng đã chuẩn bị cho kết quả này rồi. Mà vẻ mặt của Ngọc Băng Nhan lại như đang nghĩ đến một người nào đó. Hành động này của Thiên ca phải chăng có dụng ý khác? Chẳng lẽ vị thầy tướng giang hồ này là một phong trần dị nhân?
Lăng Thiên vung tay: "Hồi phủ!" Đám hộ vệ liền tản ra đi trước mở đường.
Diệp Khinh Trần cố ý đi lại phía sau nắm tay áo Lăng Thiên nói nhỏ: "Tên tiểu tử bại hoại. Lão ca ca biến thành huynh trưởng kết bái của ngươi khi nào mà sao ta lại không biết?"
Lăng Thiên cười lớn: "Lão ca ca. Người bảo đệ gọi là lão ca ca, người lại gọi ta là tiểu huynh đệ. Hai chúng ta không phải là huynh đệ ruột thịt, không phải kết bái huynh đệ thì là cái gì?"
Diệp Khinh Trần ngạc nhiên nhưng hắn cảm thấy Lăng Thiên có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không tìm được chỗ nào sai. Suy nghĩ một lúc lâu mói nói: "Với nhân phẩm, tài trí và học thức của tiểu huynh đệ nếu kết bái huynh đệ thì lão ca ca này lại với cao rồi. Chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì? Chẳng lẽ lấy thân phận cao nhân của lão ca cũng muốn thắp nhang đốt đuốc ba khấu chín bái sao? Nam tử hán đại trượng phu nói một lời tứ mã nan truy. Nói huynh đệ là huynh đệ. Nhật nguyệt làm bằng thiên địa làm chứng. Sao lại quan tâm nhiều quy củ lề mề chậm chạp ấy được. Nếu lão ca ca gọi ta là tiểu huynh đệ thì người là lão ca ca của ta. Đây là điều hiển nhiên rồi thì còn cần lý do gì nữa?" Thấy Diệp Khinh Trần cứ từ chối Lăng Thiên đành phải mỉm cười cắt ngang hắn. Nói ra những lời này làm cho Diệp Khinh Trần không còn đường tránh né nào.
Kỳ thực Diệp Khinh Trần không có ý tứ này nhưng nghe Lăng Thiên nói vậy cũng hiểu được nếu bản thân cứ tiếp tục từ chối thì cũng hơi thái quá. Liền cười lớn: "Huynh đệ. Xem ra miệng lưỡi ngươi lợi hại đi..."
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần là nhân vật như thế nào? Hắn tự nhiên hiểu rõ Lăng Thiên làm vậy là cố ý đưa mối quan hệ hai người 'trói chết' lại một chỗ, khó có thể nói làcó ý tứ lợi dụng gì mình nhưng hắn lại phát hiện trong lòng mình đối với một vị huynh đệ vừa mới xuất hiện này lại vui mừng vô cùng, không một tia phản cảm nào cả.
Diệp Khinh Trần hơn nửa đời đều cô độc, một mình đi khắp giang hồ. Mặc dù có vận may lớn gặp được minh sư tu luyện thành một thân võ công tuyệt đỉnh lại có rất nhiều bản lĩnh riêng. Ngay cả chỉ với xem tướng thôi thì thiên hạ khó có ai vượt qua hắn. Nhưng sâu trong lòng hắn lại có rất nhiều sự cô độc, thê lương không nói nên lời. Mặc dù biết rõ Lăng Thiên đang có ý tứ lợi dụng mình nhưng đột nhiên bản thân lại có nhiều hơn một người thân thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấp ám khác lạ.
Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, từ khi hai người gặp nhau đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng nhìn vào mắt Diệp Khinh Trần, đôi mắt hắn lộ ra sự chân thành vô cùng: "Lão ca ca. Hành động này của tiểu huynh đệ nếu nói không có tâm tư bên trong sợ rằng lão ca không tin, cho dù là tiểu đệ cũng không tin được. Nhưng vô luận là lão ca ca có tin hay không, tiểu đệ có một câu nói: Nếu tiểu đệ xem người không vừa mắt thì cho dù đó là võ lâm chí tôn, đối với tiểu đệ có giá trị lợi dụng lớn vô cùng nhưng hai chữ lão ca này tiểu đệ vẫn khinh thường không thèm gọi làm gì. Đường xa cần chín ngựa, lâu ngày gặp người hợp tâm. Mong rằng lão ca ca sẽ xem hành động của tiểu đệ để chứng minh tình cảm kết nghĩa hôm nay."
Diệp Khinh Trần động dung. Hắn thấy rất rõ sự chân thành trong ánh mắt của Lăng Thiên. Diệp Khinh Trần biết mấy câu này của Lăng Thiên đều là lời nói tận đáy lòng của hắn. Không nhịn được cảm động noi: "Tiểu huynh đệ. Ta đương nhiên tin ngươi chứ. Lão ca ca cả đời nhìn qua vô số người nên tự tin không nhìn lầm ngươi đâu. Nhân ngôn vi tín. Không có tin tưởng thì sao có thể đứng giữa nhân gian đây?"
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Khi hai người đi ra khỏi tửu quán thì mặt trời ở phương tây chỉ còn lại một đám mây đỏ. Bất tri bất giác đã ở trong tửu điếm này hơn nửa ngày...
Lăng Thiên thấy Ngọc Băng Nhan cúi đầu đi sau lưng mình không nói lời nào. Lâu lâu ngẩng đầu thì thấy được ánh mắt tràn đầy u oán. Trong lòng vừa chuyển liền hiểu rõ nên hắn cố ý đi chậm lại vài bước sóng vai cùng đi với nàng. Ngọc Băng Nhan thấy hắn liền chu miệng hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Lăng Thiên cười nói: "Ài. Làm sao vậy? Một đóa hoa mẫu đơn sao lại nở rộ lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu muội muội ta vậy? Mặc dù đẹp nhưng lại mọc không đúng chỗ rồi. Đến đây để ca ca hái xuống cho. Nếu không đợi lúc về nhà Lăng Thần lại lấy cắm bình đó!" Vừa nói vừa vươn tay vuốt ve miệng của Ngọc Băng Nhan.
Ngọc Băng Nhan miễn cưỡng tạo bộ dáng nghiêm mặt chụp lấy bàn tay của hắn. Nhưng không nhịn được mở miệng cười 'hì hì'. Thoáng nhớ lại không nên cười cũng không kịp nữa. Không khỏi hung hăng dậm chân, khóe miệng lại cong lên lần nữa.
Lăng Thiên cười, tiến đến bên cạnh tai nàng nói: "Nhan nhi. Tâm tư tương giao với nhau nên huynh thật không muốn để cho muội vì huynh mà khó khăn nhưng muội lại muốn làm khó huynh sao?" Âm thanh rất nhỏ chỉ đủ cho Ngọc Băng Nhan nghe thôi. Không có giải thích nhiều nhưng một câu nói ngắn thôi đã đi sâu vào trong lòng Ngọc Băng Nhan.
Những lời này lọt vào trong tai Ngọc Băng Nhan thì nàng liền cảm thấy cả người nóng lên. Đôi mắt cũng muốn tràn lệ, mũi hơi cay cay. Thì ra là hắn lo lắng cho ta. Mặc dù Ngọc Băng Nhan sớm đã đoán được điều này nhưng khi Lăng Thiên nói ra vẫn cảm thấy một niềm hạnh phúc vô cùng không biết từ đâu tràn ngập trái tim. Ủy khuất, u oán vừa rồi biến mất không thấy đâu. Chỉ cảm thấy mình vui sướng muốn hát lớn.
Nhìn thấy Ngọc Băng Nhan cúi đầu xuống nhưng đôi mắt lại len lén nhìn mình. Trong đôi mắt có thỏa mãn, thẹn thùng, vui vẻ, ngượng ngùng, lại mang theo một vẻ xinh đẹp và một cỗ phong tình không nói nên lời khiến cho trong lòng Lăng Thiên rung động muốn ôm nàng vào lòng.
Đột nhiên Ngọc Băng Nhan hừ một tiếng, cúi đầu nói: "Huynh là vì muội sao? Muội chẳng muốn làm khó huynh đâu..." Nói xong câu này Ngọc Băng Nhan cảm thấy gò má mình nóng hơn. Tâm tình của tiểu nữ biểu lộ không giữ lại. Người ngọc không khỏi giậm chân lưu lại một làn gió thơm đi nhanh về phía trước.
"Huynh đệ. Ngươi làm cho lão ca hứng thú đến trời rồi!" Thầy tướng Diệp Khinh Trần oán giận nói.
Trở lại Lăng Phủ thì Lăng Thiên liền đưa Diệp Khinh Trần đến tiểu viện của chính mình, phân phó Lăng Thần vài câu liền đi báo tin bình an cho phụ mẫu, gia gia và nãi nãi. Điều này mỗi ngày phải làm. Sau đó ân cần hỏi thâm vài câu rồi đi thăm Tần đại tiên sinh. Đối với sự khôi phục thân thể của Tần đại tiên sinh, trong lòng Lăng Thiên không dám buông lỏng chút nào. Tuổi già yếu đuối lại gặp phải đả kích trầm trọng như vậy không phải hai ba năm là có thể khô được. Nhìn thấy thân thể Tần đại tiên sinh khỏe mạnh, nhất là tinh thần cũng sung mãn hơn nhiều mới yên lòng. Sau khi nói mấy câu liền vội vã trở về tiểu viện.
Ngọc Băng Nhan được Lăng Thiên nói vậy như đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Nàng cũng là người thông minh nên biết được bản thân không thích hợp tham gia chuyện của Lăng Thiên liền trở về phòng nghĩ ngơi.
Đợi khi Lăng Thiên trở về tiểu viện thì Diệp Khinh Trần sớm chờ không chịu được nữa rồi.
Lăng Thiên cười lớn: "Lão ca ca không cần vội. Hôm nay nhất định phải uống thoải mái với lão ca một trận. Chẳng qua muốn uống rượu ngon phải tĩnh tâm. Tâm tư không ổn định thì cho dù là rượu ngon tuyệt thế cũng như nước lã thôi. Vừa rồi chẳng lẽ lão ca đã quên? Nói đến rượu rất ít thứ có thể tránh được ánh mắt tiểu đệ."
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Nói đến đây Lăng Thiên ngừng lại một chút, không nói gì nhìn sắc mặt Diệp Khinh Trần. Thấy hắn có chút thất vọng, mất mát lại có chút xấu hổ khiến cho trong lòng Lăng Thiên có chút áy náy: Hao tổn tâm cơ đi tính kế một vị thế ngoại cao nhân vậy có phải hay không hơi quá phận?
Nhưng việc đã đến nước này rồi thì Lăng Thiên không thể hối hận được nữa. Hơn nữa chỉ là dò thám tin tức mà thôi. Cũng không đối với Diệp Khinh Trần chút bất lợi nào. Nghĩ như vậy nên Lăng Thiên thoải mái hơn, tiếp tục nói: "Nhưng Lăng Thiên hận gặp tiên sinh quá muộn, không thể cùng tiên sinh nói chuyện trắng đêm được. Nếu như tiên sinh không chê Lăng Thiên mạo muội xin mời tiên sinh đến phủ một lần. Cùng bình phẩm rượu ngon khắp thiên hạ, nói chuyện trắng đêm?"
Vừa nghe Lăng Thiên nói vậy Diệp Khinh Trần có chút mừng rỡ. Nghe được câu nói bình phẩm rượu ngon của thiên hạ thì vẻ buồn bực đảo mắt liền biến mất không thấy đâu. Cười lớn nói: "Cần gì nói thế. Có thể được công tử mời thì Diệp mỗ cao hứng còn không kịp. Thật ra Diệp mỗ rất hân hạnh mới đúng!"
Trong lòng cao hứng nên Diệp Khinh Trần tự động thay đổi xưng hô. Từ tự xưng lão phu giờ thành Diệp mỗ. Trong lúc vô tình đã xem Lăng Thiên như là đồng bối đang nói chuyện mà không còn xem như là một hậu bối nữa.
Lăng Thiên cười, đầu tiên là đứng lên cầm lấy 'bảng hiệu' của Diệp Khinh Trần đặt ở cửa nói: "Tốt quá. Hôm nay vãn bối đành phải cầm chiêu bài của tiền bối xem thử có thể đem sinh ý đến nhà không? Vãn bối cũng muốn phát lợi một phen."
Vài cọng râu dưới cằm Diệp Khinh Trần run rẩy: "Không phải chứ? Nếu đưa vị công tử phóng đãng nhất cầm chiêu bài của ta sợ rằng sau này Diệp mỗ tại Thừa Thiên khó có thể kiếm cơm được rồi. Ha ha ha... Tiểu huynh đệ, ngươi đang chặt đứt tài lộ của ta hả? Sau này Diệp mỗ không có bạc mua rượu uống thì sẽ đi đến phủ tìm ngươi vậy."
"Ha ha... Tiền bối muốn đến bao lâu cũng được. Vãn bối sẽ đợi. Chỉ sợ miếu Lăng Gia quá nhỏ nên vị tôn đại phật này không muốn vào mà thôi." Lăng Thiên cười hì hì trả lời.
Lời nói hai người đều mang theo sự cười đùa nhưng trong đó lại thật thật giả giả. Nếu biến đùa thành thật là một điều khó vô cùng. Lăng Thiên và Diệp Khinh Trần nhìn nhau cười to một trận.
Sau khi cười xong Diệp Khinh Trần đột nhiên nói: "Công tử. Chúng ta xưng hô như vậy cũng rất khó phân biệt được. Nếu huynh đệ không chê, lại để mắt đến thầy tướng như ta thì không bằng sau này hãy gọi ta là lão ca ca đi. Ta gọi ngươi là tiểu huynh đệ liền được!"
Lăng Thiên bật cười: "Tiểu đệ sớm đã có ý nghĩ này rồi. Chỉ sợ lão ca ca là thế ngoại cao nhân khinh thường kết giao với người hồng trần thế tục này thôi. D vậy nên vẫn không có mở miệng. Lão ca ca nói vậy đúng với ước nguyện trong lòng tiểu đệ rồi. Ha ha ha..."
Diệp Khinh Trần mừng rỡ, thổi râu mép trợn mắt lên: "Nói bậy. Lão ca ca ta há có thể là đám người kia được."
Lăng Thiên cuống quít xin lỗi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ngươi không cần khiêm nhường. Trước kia ngươi thuộc nhóm người đó, nếu không phải vò rượu ngon siêu phẩm của ta giữ lại sợ rằng ngươi đã sớm biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Thấy Lăng Thiên xin lỗi, thái độ có chút thành khẩn Diệp Khinh Trần mới cười: "Tiểu huynh đệ cũng không cần khách khí làm gì. Ha ha ha... Hơn mười năm lão ca ca gặp không ít người nhưng đều tự cao tự đại, cả ngày ngồi dưới giếng nhìn trời. Nếu không phải hôm nay đến Thừa Thiên thì không biết trong thiên hạ lại có được nhân vật đa tài như tiểu huynh đệ đây!" Tuy thừa nhận sai lầm nhưng trong lời nói lại có mấy phần cô tịch...
Lăng Thiên cười cười, thấy Diệp Khinh Trần không e dè nhận điểm này đủ thấy hắn là người quang minh lỗi lạc ra sao. Hảo cảm trong lòng đối với Diệp Khinh Trần lại tăng thêm vài phần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hai người rời khỏi căn phòng đó. Đám hộ vệ đã đứng bên ngoài khom người hành lễ. Âm thanh kinh động đến Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đang ở một gian phòng khác nên hai nàng cũng đi ra ngoài.
Tâm tình Lăng Thiên vui vẻ, thân thể chợt lùi lại đem Diệp Khinh Trần đi phía trước mình rồi cười dài nói: "Vị Diệp tiên sinh này bắt đầu từ ngày hôm nay chính là huynh trưởng kết bái của Lăng Thiên ta. Mọi người sau này gặp cũng phải cung kính như với ta vậy."
Lời vừa dứt thì mọi người ngoại trừ Lăng Thần ra đều lộ những vẻ mặt khác nhau, cảm thấy ngoài ý muốn. Nhất là đám hộ vệ đều cho rằng thiếu gia bị điên rồi, với thân phận cao quý vậy lại đi nhận một tên lừa gạt trên giang hồ làm huynh trưởng?
Đặc biệt là hộ vệ của Ngọc Phủ đều cho rằng tên hoàn khố này bị một tên giang hồ đầu độc. Chẳng qua dù sao cũng chỉ là một tên hoàn khố bị lừa gạt thì cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng bọn họ cũng không thể nói ra ngoài. Nếu không Lăng Thiên thẹn quá hóa giận đánh mình thì bản thân mình không phải bị oan đến chết sao? Đám người này đều mang bộ dáng lạnh nhạt như đang xem
Đám hộ vệ Lăng Gia liền khom người thi lễ: "Diệp tiên sinh mạnh khỏe..." Diệp Khinh Trần không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh mỉm cười đáp lễ lại.
Lăng Thần mỉm cười, hiển nhiên nàng đã chuẩn bị cho kết quả này rồi. Mà vẻ mặt của Ngọc Băng Nhan lại như đang nghĩ đến một người nào đó. Hành động này của Thiên ca phải chăng có dụng ý khác? Chẳng lẽ vị thầy tướng giang hồ này là một phong trần dị nhân?
Lăng Thiên vung tay: "Hồi phủ!" Đám hộ vệ liền tản ra đi trước mở đường.
Diệp Khinh Trần cố ý đi lại phía sau nắm tay áo Lăng Thiên nói nhỏ: "Tên tiểu tử bại hoại. Lão ca ca biến thành huynh trưởng kết bái của ngươi khi nào mà sao ta lại không biết?"
Lăng Thiên cười lớn: "Lão ca ca. Người bảo đệ gọi là lão ca ca, người lại gọi ta là tiểu huynh đệ. Hai chúng ta không phải là huynh đệ ruột thịt, không phải kết bái huynh đệ thì là cái gì?"
Diệp Khinh Trần ngạc nhiên nhưng hắn cảm thấy Lăng Thiên có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không tìm được chỗ nào sai. Suy nghĩ một lúc lâu mói nói: "Với nhân phẩm, tài trí và học thức của tiểu huynh đệ nếu kết bái huynh đệ thì lão ca ca này lại với cao rồi. Chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì? Chẳng lẽ lấy thân phận cao nhân của lão ca cũng muốn thắp nhang đốt đuốc ba khấu chín bái sao? Nam tử hán đại trượng phu nói một lời tứ mã nan truy. Nói huynh đệ là huynh đệ. Nhật nguyệt làm bằng thiên địa làm chứng. Sao lại quan tâm nhiều quy củ lề mề chậm chạp ấy được. Nếu lão ca ca gọi ta là tiểu huynh đệ thì người là lão ca ca của ta. Đây là điều hiển nhiên rồi thì còn cần lý do gì nữa?" Thấy Diệp Khinh Trần cứ từ chối Lăng Thiên đành phải mỉm cười cắt ngang hắn. Nói ra những lời này làm cho Diệp Khinh Trần không còn đường tránh né nào.
Kỳ thực Diệp Khinh Trần không có ý tứ này nhưng nghe Lăng Thiên nói vậy cũng hiểu được nếu bản thân cứ tiếp tục từ chối thì cũng hơi thái quá. Liền cười lớn: "Huynh đệ. Xem ra miệng lưỡi ngươi lợi hại đi..."
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần là nhân vật như thế nào? Hắn tự nhiên hiểu rõ Lăng Thiên làm vậy là cố ý đưa mối quan hệ hai người 'trói chết' lại một chỗ, khó có thể nói làcó ý tứ lợi dụng gì mình nhưng hắn lại phát hiện trong lòng mình đối với một vị huynh đệ vừa mới xuất hiện này lại vui mừng vô cùng, không một tia phản cảm nào cả.
Diệp Khinh Trần hơn nửa đời đều cô độc, một mình đi khắp giang hồ. Mặc dù có vận may lớn gặp được minh sư tu luyện thành một thân võ công tuyệt đỉnh lại có rất nhiều bản lĩnh riêng. Ngay cả chỉ với xem tướng thôi thì thiên hạ khó có ai vượt qua hắn. Nhưng sâu trong lòng hắn lại có rất nhiều sự cô độc, thê lương không nói nên lời. Mặc dù biết rõ Lăng Thiên đang có ý tứ lợi dụng mình nhưng đột nhiên bản thân lại có nhiều hơn một người thân thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấp ám khác lạ.
Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, từ khi hai người gặp nhau đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng nhìn vào mắt Diệp Khinh Trần, đôi mắt hắn lộ ra sự chân thành vô cùng: "Lão ca ca. Hành động này của tiểu huynh đệ nếu nói không có tâm tư bên trong sợ rằng lão ca không tin, cho dù là tiểu đệ cũng không tin được. Nhưng vô luận là lão ca ca có tin hay không, tiểu đệ có một câu nói: Nếu tiểu đệ xem người không vừa mắt thì cho dù đó là võ lâm chí tôn, đối với tiểu đệ có giá trị lợi dụng lớn vô cùng nhưng hai chữ lão ca này tiểu đệ vẫn khinh thường không thèm gọi làm gì. Đường xa cần chín ngựa, lâu ngày gặp người hợp tâm. Mong rằng lão ca ca sẽ xem hành động của tiểu đệ để chứng minh tình cảm kết nghĩa hôm nay."
Diệp Khinh Trần động dung. Hắn thấy rất rõ sự chân thành trong ánh mắt của Lăng Thiên. Diệp Khinh Trần biết mấy câu này của Lăng Thiên đều là lời nói tận đáy lòng của hắn. Không nhịn được cảm động noi: "Tiểu huynh đệ. Ta đương nhiên tin ngươi chứ. Lão ca ca cả đời nhìn qua vô số người nên tự tin không nhìn lầm ngươi đâu. Nhân ngôn vi tín. Không có tin tưởng thì sao có thể đứng giữa nhân gian đây?"
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Khi hai người đi ra khỏi tửu quán thì mặt trời ở phương tây chỉ còn lại một đám mây đỏ. Bất tri bất giác đã ở trong tửu điếm này hơn nửa ngày...
Lăng Thiên thấy Ngọc Băng Nhan cúi đầu đi sau lưng mình không nói lời nào. Lâu lâu ngẩng đầu thì thấy được ánh mắt tràn đầy u oán. Trong lòng vừa chuyển liền hiểu rõ nên hắn cố ý đi chậm lại vài bước sóng vai cùng đi với nàng. Ngọc Băng Nhan thấy hắn liền chu miệng hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Lăng Thiên cười nói: "Ài. Làm sao vậy? Một đóa hoa mẫu đơn sao lại nở rộ lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu muội muội ta vậy? Mặc dù đẹp nhưng lại mọc không đúng chỗ rồi. Đến đây để ca ca hái xuống cho. Nếu không đợi lúc về nhà Lăng Thần lại lấy cắm bình đó!" Vừa nói vừa vươn tay vuốt ve miệng của Ngọc Băng Nhan.
Ngọc Băng Nhan miễn cưỡng tạo bộ dáng nghiêm mặt chụp lấy bàn tay của hắn. Nhưng không nhịn được mở miệng cười 'hì hì'. Thoáng nhớ lại không nên cười cũng không kịp nữa. Không khỏi hung hăng dậm chân, khóe miệng lại cong lên lần nữa.
Lăng Thiên cười, tiến đến bên cạnh tai nàng nói: "Nhan nhi. Tâm tư tương giao với nhau nên huynh thật không muốn để cho muội vì huynh mà khó khăn nhưng muội lại muốn làm khó huynh sao?" Âm thanh rất nhỏ chỉ đủ cho Ngọc Băng Nhan nghe thôi. Không có giải thích nhiều nhưng một câu nói ngắn thôi đã đi sâu vào trong lòng Ngọc Băng Nhan.
Những lời này lọt vào trong tai Ngọc Băng Nhan thì nàng liền cảm thấy cả người nóng lên. Đôi mắt cũng muốn tràn lệ, mũi hơi cay cay. Thì ra là hắn lo lắng cho ta. Mặc dù Ngọc Băng Nhan sớm đã đoán được điều này nhưng khi Lăng Thiên nói ra vẫn cảm thấy một niềm hạnh phúc vô cùng không biết từ đâu tràn ngập trái tim. Ủy khuất, u oán vừa rồi biến mất không thấy đâu. Chỉ cảm thấy mình vui sướng muốn hát lớn.
Nhìn thấy Ngọc Băng Nhan cúi đầu xuống nhưng đôi mắt lại len lén nhìn mình. Trong đôi mắt có thỏa mãn, thẹn thùng, vui vẻ, ngượng ngùng, lại mang theo một vẻ xinh đẹp và một cỗ phong tình không nói nên lời khiến cho trong lòng Lăng Thiên rung động muốn ôm nàng vào lòng.
Đột nhiên Ngọc Băng Nhan hừ một tiếng, cúi đầu nói: "Huynh là vì muội sao? Muội chẳng muốn làm khó huynh đâu..." Nói xong câu này Ngọc Băng Nhan cảm thấy gò má mình nóng hơn. Tâm tình của tiểu nữ biểu lộ không giữ lại. Người ngọc không khỏi giậm chân lưu lại một làn gió thơm đi nhanh về phía trước.
"Huynh đệ. Ngươi làm cho lão ca hứng thú đến trời rồi!" Thầy tướng Diệp Khinh Trần oán giận nói.
Trở lại Lăng Phủ thì Lăng Thiên liền đưa Diệp Khinh Trần đến tiểu viện của chính mình, phân phó Lăng Thần vài câu liền đi báo tin bình an cho phụ mẫu, gia gia và nãi nãi. Điều này mỗi ngày phải làm. Sau đó ân cần hỏi thâm vài câu rồi đi thăm Tần đại tiên sinh. Đối với sự khôi phục thân thể của Tần đại tiên sinh, trong lòng Lăng Thiên không dám buông lỏng chút nào. Tuổi già yếu đuối lại gặp phải đả kích trầm trọng như vậy không phải hai ba năm là có thể khô được. Nhìn thấy thân thể Tần đại tiên sinh khỏe mạnh, nhất là tinh thần cũng sung mãn hơn nhiều mới yên lòng. Sau khi nói mấy câu liền vội vã trở về tiểu viện.
Ngọc Băng Nhan được Lăng Thiên nói vậy như đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Nàng cũng là người thông minh nên biết được bản thân không thích hợp tham gia chuyện của Lăng Thiên liền trở về phòng nghĩ ngơi.
Đợi khi Lăng Thiên trở về tiểu viện thì Diệp Khinh Trần sớm chờ không chịu được nữa rồi.
Lăng Thiên cười lớn: "Lão ca ca không cần vội. Hôm nay nhất định phải uống thoải mái với lão ca một trận. Chẳng qua muốn uống rượu ngon phải tĩnh tâm. Tâm tư không ổn định thì cho dù là rượu ngon tuyệt thế cũng như nước lã thôi. Vừa rồi chẳng lẽ lão ca đã quên? Nói đến rượu rất ít thứ có thể tránh được ánh mắt tiểu đệ."
Quyển : Lăng Thiên Công Tử