"Các ngươi làm gì vậy?" Cửa phòng đối diện chợt mở ra, một tiếng nói cất lên, sau đó là Ngọc Băng Nhan đi ra, "Diệp tiên sinh đây cũng là của ta." Mặt nàng tái đi vì giận, cũng xen chút xấu hổ, Tiết Lãnh hai người mặc dù vì an nguy của mình nhưng dù sao tất cả bọn mình đều đang làm khách ở Lăng gia, hành động như vậy không khỏi mang tiếng tân khách đoạt chủ, thật không thỏa đáng mà.
Ngọc Băng Nhan nói một câu, hai người Tiết Lãnh Tiết Phi nhất thời không còn nghi kỵ gì nữa, chỉ cần hai người này đối với tiểu công chúa không có ác ý thì dù hắn có là ai, dù có thần thông quảng đại tới đâu cũng không có quan hệ gì với huynh đệ mình, cảm giác gặp cường địch biết trước sẽ thua thật là khổ não và bực bội biết bao. Nghĩ lại vừa rồi cái khí thế ngạo thiên kia bộc phát dọa cho hai huynh đệ nhưng rơi cả người vào hố băng không khỏi cảm thấy run lên trong lòng.
Lăng Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Ngọc Băng Nhan một cái rồi hướng thẳng tới tách hai huynh đệ họ Tiết ra mà bước đi. Một khi Ngọc Băng Nhan đã tới đây thì dù gì đi nữa hắn cũng không thể xuống tay với hai người kia. Hắn đi được vài bước cũng nghe được âm thanh tức giận của Ngọc Băng Nhan với hai người kia, không khỏi thở dài một cái. Diệp Khinh Trần nghe tiếng thở dài của Lăng Thiên cũng thầm cười trong lòng, cảm giác tràn đầy đắc ý.
Vừa từ khách phòng đẩy cửa đi ra, Lăng Thiên cảm giác được trong vườn bồ đào có bóng người, loáng thoáng đang tần ngần giữa khung cảnh ánh trăng vằng vặc như nước, sương giăng như ngân hoa đầy trời.
Lăng Thiên nhẹ nhàng không một tiếng gió tiến vào, nhìn qua có vẻ như là Ngọc Băng Nhan, liền chủ tâm để yên xem nha đầu kia ở chỗ này làm gì. Thân thể Lăng Thiên thoáng một cái co rụt lại, ẩn vào bóng tối.
Ngọc Băng Nhan thướt tha trong bộ quần áo trắng như tuyết, mềm mại nhưng không yếu đuối đứng dưới tán cây bồ đào ngẩng đầu nhìn lên trời, thật lâu bất động không nói gì.
Lăng Thiên cảm giác kỳ quái, đột nhiên nghe được âm thanh rất nhỏ, trong lòng chấn động, ngưng mắt nhìn lại. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của nàng, nhưng theo đó là những tia sáng lấp lánh thoáng ẩn thoáng hiện,... Khuôn mặt Ngọc Băng Nhan tràn đầy nước mắt!
Một cô gái thân phận vô cùng cao quý nhưng lại vô cùng đáng thương, ngay giữa đêm khuya một mình cô độc đứng nhìn ánh trăng. Cô độc mà lẳng lặng, rơi lệ!
Hai bờ vai như run lên mãnh liệt nhưng lại không một tiếng động. Trên mặt hai dòng nước mắt cha chan lẳng lặng chảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất!
Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài rất nhỏ, chứa đựng nỗi đau khổ, bất đắc dĩ cùng cực ct lên. Âm thanh từ miệng Ngọc Băng Nhan rất nhỏ, như chỉ đủ để nàng tự nghe trong lòng: "Hằng Nga ứng thối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm! (Hằng Nga hối trót ăn linh dược, Tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm- xem truyền thuyết Hằng Nga – Hậu Nghệ) Hằng Nga tiên tử, ta thực sự hâm mộ người, bởi vì người có vô tận thời gian, có thể mãi mãi tưởng niệm người mình yêu mến. Mặc dù rất khổ, mặc dù rất đau nhưng dù gì đây cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao? Lúc này đây, người ta thích đang ở ngay bên ta, nhưng ta cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, ngay cả thời gian tưởng niệm cũng không còn nhiều..."
"Ta thực lòng muốn, rất muốn vứt bỏ hết thảy, không quan tâm tới gì hết, trách nhiệm, sứ mạng gì gì đó cũng không màng, chỉ mong được cùng hắn khoái lạc mấy năm cuối cùng này! Không, cho dù là mấy tháng hay mấy ngày thôi cũng tốt. Nhưng ta lại không thể, mà cũng không dám... như vậy là hại hắn, hại cả nhà hắn. Nếu như có thể, ta tình nguyện để cho hắn chết trước ta, ta cũng không phải sống mãi mãi trong tưởng niệm mà thống khổ, còn hơn để hắn chứng kiến ta chết khiến cho hắn thương tâm mãi không thôi... Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, ta phải rời khỏi đây, từ nay về sau, Thiên ca hắn cũng chỉ còn tồn tại trong mộng của Băng Nhan... Ta không nỡ, thực sự không nỡ mà... Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy?"
Ngọc Băng Nhan nước mắt chan hòa như mưa, thanh âm càng ngày càng nức nở, một làn gió đêm vụt xẹt qua, tà áo nàng phất phơ, tóc dài tung bay, tại giờ khắc này, thân hình yểu điệu của Ngọc Băng Nhan nhìn như muốn bị gió cuốn đi...
"Xoạt!" Một tiếng vang nhỏ kèm theo đó tựa như là một ánh hàn quang chợt lóe lên, Lăng Thiên ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong tay Ngọc Băng Nhan đã xuất hiện một thanh đoản kiếm lạnh lẽo, nhẹ nhàng vung lên, trên đầu kiếm xuất hiện những sợi tóc rơi là là theo gió, "Thiên ca, kiếp này không thể làm bạn trăm năm, nguyện vĩnh viễn để nơi Lăng gia những sợi tóc này" Ngọc Băng Nhan buồn bã đứng yên trong tiếng gió nhẹ nhàng vi vu.
Trăng sáng không nói gì, chỉ lẳng lặng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tựa như đồng cảm với cô gái đáng thương này, nhẹ nhàng an ủi... Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Thân ảnh khẽ lay động, trên mặt Ngọc Băng Nhan nước mắt vẫn âm thầm nhưng mạnh mẽ tuôn trào, dồn dập không tiếng động mà tràn ngập
Núp mình trong bóng tối, Lăng Thiên cũng lẳng lặng đứng thẳng, nét mặt co quắp, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi lặng lẽ chảy ra...
Băng Nhan, Nhan Nhi, ta Lăng Thiên, thề sẽ quyết chữa bằng được cho ngươi!! Lăng Thiên khóe miệng khẽ động, hai hàng lông mày cao cao nhướng lên!
Thời gian cứ lẳng lặng trôi đi, hai người, một tại chỗ tối, một ngoài chỗ sáng, nhưng đều như hồn phách phiêu du...
Cảnh đêm tĩnh lặng, chỉ có một tiếng xé gió rất nhỏ cùng với những âm thanh nhẹ nhàng, thong thả không ngừng vang lên, không biết là nước mắt Ngọc Băng Nhan hay là máu của Lăng Thiên...
Dương gia.
Dương Không Quần một mình ngồi dưới ngọn đèn, cau mày, thần sắc ngưng trọng mang theo những sầu lo khác thường, đã không biết bao lâu rồi mình mới có loại cảm giác cực kỳ lo lắng và sầu muộn như bây giờ, năm năm,... mười năm,...
Đã qua hai ngày, chuyện truy bắt hung thủ ám sát Nam Cung Nhạc một cái gật đầu cũng chưa có, người Nam Cung thế gia chắc cũng đang trên đường tới Thừa Thiên. Nghĩ lại Nam Cung Ngọc hai ngày nay đối với người của Dương gia không nóng cũng không lạnh, thỉnh thoảng lại còn châm chọc khiêu khích vài câu, trong ánh mắt địch ý quá sâu, trong lòng Dương Không Quần không khỏi càng thở dài, xem ra, Nam Cung thế gia đã hoài nghi chính Dương gia là người động thủ.
Một khi người của Nam Cung thế gia đến Thừa Thiên, nếu không thể giải thích rõ công đạo, sợ rằng khó có thể tránh khỏi một phen xung đột kịch liệt! Chính mình vì lùng bắt sát thủ hại Nam Cung Nhạc mà đã sử dụng hết lực lượng khiến cho hoàng thất chú ý cảnh giác. Hiện nay Hoàng gia đối với Dương gia đã tỏ rõ thái độ kiêng kỵ, điều này khiến cho Dương Không Quần sầu lo không thôi.
Dương Không Quần căn bản cũng không hề biết rằng Nam Cung thế gia không chỉ là hoài nghi Dương gia nhà hắn mà thực ra đã hoàn toàn khẳng định chính Dương gia là người đã hạ thủ! Dù sao thì chưa ai hoài nghi việc dùng tính mạng để chứng minh lời nói cả!
Đột nhiên giữa đêm khuya tịch mịch một tiếng huýt sáo dài theo gió từ xa truyền tới. Âm thanh cao vút, liên tục không dứt, thể hiện người huýt sáo n vô cùng hùng hậu, đúng là trước đây chưa từng gặp. Dương Không Quần cả kinh, người này là ai? Nội lực có thể hùng hậu như vậy sao? Gia tộc của mình liệu có được một cao thủ như vậy?
Nhưng cũng chỉ sau một lát kinh ngạc, Dương Không Quần đã bình tĩnh trở lại, con mắt sáng ngời. Giết chết Nam Cung Nhạc là một võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh, người huýt sáo này cũng có công lực siêu tuyệt, không hề kém sát thủ kia,... mà Thừa Thiên thành bao nhiêu năm nay sóng yên biển lặng như vậy, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện nhiều võ lâm cao thủ vậy? Phải chăng hai người này chính là một? Mà... dù cho không phải một người đi nữa, muốn gán cho một tội đâu có khó gì, miễn là người này không phải của Dương gia mình là được!
Tiếng huýt gió đã qua nhưng dư âm để lại vẫn lượn lờ đâu đó trong đêm tịch mịch, Dương Không Quần đứng dậy hét lớn: "Người đâu!"
Hai gia đinh vội lên tiếng chạy vào, cúi đầu đứng chờ lệnh.
"Mau mau tra cho ta, người huýt sáo vừa rồi ở đâu, người của ai, tra được phải ngay lập tức báo lại!"
"Không cần phải tra xét." Theo giọng nói là một bóng người nhanh chóng tiến vào cửa.
"Dương Chánh? Ngươi đã về rồi sao? Tây Bắc thế nào?" Dương Không Quần ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, phất tay làm hiệu cho hai gia đinh lui ra.
"Tình thế Tây Bắc bên kia rất không ổn, chúng ta đã phái đi vài người rất khá vậy mà cũng mất tích một cách bí ẩn, bây giờ phía bên kia Tây Bắc xa Hoàng Đế, muốn thao túng thật có chút khó khăn."
Trung niên này tên Dương Chánh, mưu sĩ tâm phúc của Dương Không Quần, là một người quỷ kế đa đoan, âm hiểm cực kỳ. Lần này liên lạc giữa Dương gia cùng Lăng Không ở Tây Bắc đột nhiên gián đoạn, e sợ có gì xảy ra ảnh hưởng tới đại sự, hắn bắt buộc phải cử đích thân Dương Chánh đi thăm dò xem chuyện gì xảy ra.
"Cái gì? Toàn bộ người chúng ta phái đi đều mất tích? Chuyện gì đã xảy ra? Đã điều tra được gì rồi?" Dương Không Quần kinh hãi tột cùng, suýt nữa đứng thẳng dậy. Lăng Không ở mã trận Tây Bắc chính là một quân cờ Dương Không Quần mất bao nhiêu công sức bố trí hai mươi năm qua, cũng chính là một đòn sát thủ chí mạng dành đối phó với Lăng gia! Hôm nay tự nhiên xảy ra vấn đề, thử hỏi làm sao Dương Knuốt trôi đây?
"Chuyện Tây Bắc bên kia nói đến thì còn dài, chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì. Gia chủ, lúc này, mấu chốt chính là tại kinh thành chúng ta đang đối mặt với những giờ phút sinh tử!" Dương Chánh tuy hiện nay nhìn một thân phong trần, vẻ mặt mệt mỏi nhưng nghe những gì hắn nói, hiển nhiên với những chuyện xảy ra với Dương gia trong thời gian này đã rõ như lòng bàn tay.
"Vừa mới đây thôi, thuộc hạ từ Tây viện tới đây, nghe mấy tên võ sỹ bàn luận chuyện buổi sáng đi lục soát trên đường gặp tên tiểu tặc Lăng Thiên kia, còn bị hắn hung hăng mắng cho một trận. Tuy nhiên bọn họ có nhắc tới một chuyện khiến thuộc hạ cảm thấy rất hứng thú."
"Chuyện gì?" sắc mặt Dương Không Quần lộ ra nét thận trọng.
"Bọn họ nhắc tới, Lăng Thiên tiểu tặc kia tại ngã tư đường gặp một thầy tướng áo xanh, cũng không có nói chuyện đến mấy câu liền yêu cầu người nọ uống rượu, uống đến tận xế chiều rồi mời người đó về nhà. Tên tiểu gia hỏa này mặc dù là bề ngoài là một kẻ bất trị quần áo lụa là, nhưng thực tế lại là một kẻ cực kỳ khó đối phó, cũng không phải là kẻ dễ bị những hạng người giang hồ thuật sĩ lừa gạt; nếu hắn đã trịnh trọng mời thầy tướng áo xanh kia về phủ thì kẻ đó tất nhiên phải có chỗ hơn người! Hơn nữa tiếng huýt sáo vừa rồi chính là bắt nguồn từ hướng Lăng phủ, có thể đoán được người phát ra chính là thầy tướng áo xanh nọ, Lăng gia những năm gần đây mặc dù thế lực tăng nhưng lại tựa hồ hoàn toàn không có một cao thủ như vậy!" Dương Chánh chậm rãi phân tích.
"Không sai, nói tiếp đi." Dương Không Quần ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
"Theo phỏng đoán của thuộc hạ, Nam Cung Nhạc không phải do người này giết chết. Thứ nhất, người này xế chiều hôm nay mới tới Thừa Thiên thành; thứ hai, xem ra hiện nay Lăng gia cùng với cái chết của Nam Cung Nhạc không có quan hệ. Quay trở lại, người này võ công cực cao, chỉ sợ còn hơn sát thủ kia nhiều, vốn chúng ta ngày thường cũng không nên trêu chọc vào, nhưng sự tình đã vào lúc cấp bách, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng cái chết của Nam Cung Nhạc cùng với tiếng huýt sáo dài của thầy tướng áo xanh nọ, thêm mắm thêm muối, đem Lăng gia lôi kéo vào vụ này. Để cho bọn họ muốn bứt ra cũng không được, cũng đồng thời dời mắt của Nam Cung thế gia đi chỗ khác một chút." Dương Chánh hắc hắc cười gian hai tiếng.
"Không sai!" Dương Không Quần ánh mắt tán thưởng ngày càng thịnh, "Vậy theo ngươi chúng ta nên làm thế nào mới có thể lôi kéo Lăng gia vào? Hơn nữa sau khi Lăng gia tiến vào cũng không để họ đối đầu với Dương gia chúng ta?"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử