Lăng Thiên và Lăng Thần đã đã đạt đến cảnh giới linh hồn tương liên. Trong nháy mắt nàng đã phát hiện được có điều bất thường phát sinh. Mà Lăng Thần cũng chính là người có võ công gần bằng Lăng Thiên nhất, tu vi của nàng sợ rằng còn trên cả Lăng Kiếm. Thấy Lăng Thiên vừa động thân thể thì cơ thể nhỏ bé kiều diễm của nàng từ trên người Lăng Thiên đã đi ra ngoài. Lăng Thiên yên lặng lắng nghe một hồi liền nở nụ cười nhưng trong lời nói không có chút ý cười nào: "Thần Nhi. Xem ra Lăng Phủ chúng ta lại đến thêm một đại hành gia nha."
Lăng Thần hỏi: "Đại hành gia? Là đại hành gia phương diện kia sao? Khinh công của người này thật tốt. Thần Nhi vừa rồi không có phát hiện nhưng cẩn thận tìm lại mới cảm giác được!"
Lăng Thiên cười: "Là đại hành gia về trộm vặt. Thần Nhi không cần tự ti làm gì, khinh công người này tuy cao minh, so với Diệp tiên sinh cũng chỉ kém một bậc mà thôi. Nhưng công phu khác lại kém xa lắc. Ha ha, giang hồ nói rằng trộm gió không trộm trăng, trộm mưa không trộm tuyết. Người này lại càng tàn nhẫn, không yêu quý thân thể mình, trời mưa như vậy mà còn xâm nhập vào. Thú vị thú vị!"
Thân thể Lăng Thiên đứng thẳng lên, trong nháy mắt đã thay một bộ trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng có một khăn đen. 'Soạt' một tiếng vang lên, Lăng Thiên quay đầu lại nhìn đã thấy Lăng Thần với một bộ trang phục giống mình chỉ lộ ra một đôi mắt to lóng lánh khiến hắn không biết phải cười hay khóc: "Nha đầu muốn làm gì? Ở trong phòng đi, không được đi theo!"
Lăng Thần quật cường: "Công tử tới đâu thì muội đi theo công tử. Công tử cũng nói rằng công phu người đó không bằng Thần Nhi sao? Thần Nhi có thể ứng phó mà!"
Lăng Thiên cười khổ lắc đầu: "Công phu Thần Nhi tiến bộ thần tốc, nếu bình thường huynh sẽ cho muội đi nhưng mấy ngày nay không phải trên người muội không tiện sao? Mưa to quá thì sao có thể cho muội đi ra ngoài được. Ngoan ngoãn chờ ở nhà đi!"
Lăng Thần mắc cở 'Ưm' một tiếng, hai tay che mặt: "Công tử sao biết được? Bại hoại công tử?"
Lăng Thiên cười ha ha đến bên cạnh tai nàng: "Huynh sao không biết? Mỗi tháng Thần Nhi của ta sẽ có vài ngày mùi hương trên người nồng đậm hơn. Mùi hương thơm ngát như hoa bách hợp thì công tử sao không nhớ rõ được?"
Lăng Thần lấy hai tay che mặt, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên chỉ dậm chân hờn dỗi một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm thấp của Lăng Thiên, tiếp theo một tiếng gió vang lên thì trong phòng đã mất đi hơi thở của hắn. Lăng Thần mở mắt ra nhìn thì thấy quả nhiên Lăng Thiên không còn trong phòng nữa, bên ngoài cửa sổ có một giọt nước. Hiển nhiên trong thời gian sấm chớp lóe lên thì Lăng Thiên đã mở cửa sổ rồi đóng lại, động tác liên tục không phát ra chút âm thanh nào. Khinh công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.
Lăng Thần chậm rãi đi đến trước cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve giọt nước rơi trên cửa, khéo miệng cười nói nhỏ: "Công tử thật tỉ mỉ. Lang quân thật biết chăm sóc." Vừa nói ra những lời này thì gương mặt Lăng Thần muốn bốc cháy. Ai. Ta sao lại có thể nói ra như vậy? May là bên cạnh không có ai.
Thân thể Lăng Thiên như u linh bay lên nóc nhà, mũi chân khẽ điểm một cái liền bay lên cây đại thụ cách đó bốn trượng rồi ẩn thân vào trong đám cành lá dày đặc đó. Mưa rơi xuống liên tục. Cả trời đất như được che bằng một tấm vải đen. Lăng Thiên từ trong phòng đi ra thì quần áo trên người hắn sớm đã bị ướt đẫm nhưng hắn lại không thèm để ý đến. Nhiêu đó nước mưa so với những huấn luyện tàn khốc mà hắn từng tiếp nhận qua không đáng để nhắc đến.
Trời đất mông lung mờ ảo, Lăng Thiên tụ công lực lên đôi mắt nhìn xuyên thấu màn mưa dò xét xung quanh.
Cây đại thụ này nằm tại vị trí cao nhất trong Lăng Phủ. T trên này nhìn ra ngoài thì toàn bộ Lăng Phủ đều nằm trong tầm mắt. Đây cũng là một trong những thủ đoạn Lăng Thiên có ý an bài nhưng trận mưa to hôm nay có chút cản trở tầm nhìn.
Lăng Thiên tìm một lúc lâu mới phát hiện trên nóc nhà của Tiêu Gia ở có một bóng đen mơ hồ lẳng lặng nằm đó. Khinh công của người này thật sự rất cao, từ khi bị Lăng Thiên phát giác đến bây giờ chỉ là nháy mắt thôi hắn đã nằm trên nóc nhà nơi Tiêu Gia ở rồi.
Lăng Thiên mặc dù cùng với Lăng Thần đùa giỡn nhưng tinh thần vẫn mơ hồ nghe được một tiếng di chuyển khác thường. Lợi dụng kinh nghiệm bản thân của hắn thì chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra có điểm không thích hợp. Mặc dù mưa to khiến cho âm thanh này rất khó dò xét nhưng tinh thần mẫn cảm của Lăng Thiên đã phát hiện sự khác nhau của âm thanh này và tiếng mưa rơi.
Phải biết rằng âm thanh khó có thể bắt chước nhất chính là gió mưa sấm tuyết trong thiên địa. Bởi vì đó là âm thanh không hề có một điểm tạo hình nào cả, tràn đầy vận luật kỳ dị của thiên địa. Mà âm thanh xảo diệu như thế nào, kỹ xảo thành thục ra sao nhưng nếu là do cố ý phát ra tuyệt đối không thể đạt đến tình trạng tự nhiên như vậy.
Đạo lý này cũng dễ hiểu. Như một nhà âm nhạc ưu tú, là một nhạc gia nổi tiếng cũng không thể bắt chước giống hoàn toàn tiếng khóc, tiếng nói chuyện hay giọng ngâm nga được. Nhiều nhất cũng chỉ có thể làm giống mà thôi. Chưa từng có người nào có thể làm được chứ đừng nói là bắt chước giống nhau hoàn toàn. Âm thanh va chạm tự nhiên giữa trời và đất người thường có thể làm được sao?
Kiếp trước Lăng Thiên từng trải qua một đợt huấn luyện chuyên môn này. Huấn luyện đến cuối cùng phải từ nơi đặt hơn mười cái trống to cùng nhau đánh nhắm mắt lại hoàn toàn dựa vào thính giác xác định phương hương cây kim rơi xuống. Thính lực siêu cường của Lăng Thiên được rèn luyện như thế. Tại điểm này Lăng Thiên so với cao thủ ám khí đương thời không thua chút nào, thậm chí còn tốt hơn.
Nhìn thấy người mặc đồ đen kia vì dò xét Tiêu gia mà đến thì Lăng Thiên cũng buông lỏng tâm thần một nửa. Khó trách trước kia ít có người đến Lăng Gia nhưng hôm nay người của Tiêu Gia vừa vào đã có cao thủ đến. Thì ra là do Tiêu gia mà đến.
Tiêu gia cùng người này có thù oán hay không hắn không quan tâm. Điều hắn cảm thấy hứng thú nhất là thân phận của người này. Người này là ai?
Đầu tiên người này hẳn là người trong Thừa Thiên thành, có thể lấy được tin tức Tiêu Gia vừa đến cũng thấy rõ người này có một hệ thống tình báo cường đại. Mà điều này không trải qua nhiều năm tích lũy tuyệt đối không làm được.
Thứ hai người này có được khinh công cao mình như vậy thì võ công không thể nào yếu được.
Thứ ba. Dưới trận mưa to như vậy mà vẫn đến đây dò xét, người này cùng với Tiêu Gia vô luận là thù hay thân? Sợ rằng không giống bình thường được.
Căn cứ vào ba lý do này nên Lăng Thiên đối với thân phận của người kia rất hứng thú. Cao thủ như thế ẩn thân tại Thừa Thiên mà mạng tình báo khổng lồ của mình không thể phác giác? Điều này không thể không nói là quá dị thường. Người này có thể ẩn nhẫn như vậy không bị phát hiện thì rất có khả năng chính là người mà không có bất kỳ hoài nghi nào, thậm chí là một người không đáng chú ý đến.
Lăng Thiên nhìn chăm chú vào mỗi hành động của người mặc áo đen kia, không bỏ qua bất cứ một động tác nhỏ nào của hắn cả. Ngay cả bao lâu hô hấp một lần cũng căn cứ vào sự phập phồng trên thân thể hắn tính ra được. Đồng thời phân tích liên tục, chỉ trong nháy mắt đã có vài loại tình huống đại khái.
Mưa vẫn to không giảm chút nào, thân thể Lăng Thiên vẫn yên lặng nằm trên cây như hòa cùng cây đại thụ này thành một thể. Ẩn giấu và kiên nhẫn như thế này nếu Lăng Thiên nói thứ hai sợ rằng thiên hạ không ai có dũng khí nói thứ nhất. Vô luận là kiếp trước hay là kiếp hay Lăng Thiên đều có tự tin.
Có thể ở trên đỉnh đại điện Thiếu Lâm Tự được đề phòng nghiêm ngặt, mạo hiểm dưới nhiệt độ âm hai mươi cùng trời tuyết rất lớn mà ba ngày ba đêm không nhúc nhích gần như muốn đem bản thân đông cứng lại thì người thường có thể làm được sao?
Đột nhiên Lăng Thiên cảm thấy thân thể người đó run lên. Chắc là người của Tiêu Gia bên dưới nói điều gì khiến cho hắn khiếp sợ, khiến cho tâm cảnh thất thủ.
Tâm cảnh thất thủ cũng đã chứng minh... Hành tung bại lộ.
Tiếp theo liền thấy người đó phóng lên cao bay nhanh ra ngoài như lưu tinh. Phải công nhận người này tính toán v quyết định thật nhanh.
Lúc này mới truyền đến tiếng quát chói ta: "Người nào?" Tiếp theo là xuất hiện ba bóng đen trên đỉnh nhà. Lăng Thiên từ xa xa nhìn lại liền nhận ra một trong ba người đó là Tiêu Phong Dương. Ba người không chút chần chờ nhắm thẳng phương hướng người mặc đồ đen bỏ chạy đuổi theo.
Trong lòng Lăng Thiên không khỏi có chút tán thưởng. Chỉ trong nháy mắt khi thân thể không tự chủ được run lên thì hắn đã biết bản thân bị bại lộ liền không hề chần chờ gì bỏ chạy ngay lập tức. Trong lòng hắn không có tồn tại nửa điểm may mắn nào.
Cần quyết thì làm ngay không do dự! Người này cũng là một nhân vật khá! Lăng Thiên âm thầm gật đầu.
Mà người của Tiêu Gia phản ứng nhanh vậy cũng khiến cho Lăng Thiên có chút tán thưởng. Chỉ một điểm động tĩnh rất nhỏ đã có ba nhất lưu cao thủ xuất hiện trong nháy mắt. Tính cảnh giác này không thể nói la không cao.
Lăng Thiên cũng không biết Tiêu gia cảnh giác như vậy đều do hắn ban tặng cho. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trước khi Tiêu Phong Dương đến thì Tiêu Phong Hàn dặn dò liên tục cần phải chú ý đến Lăng Thiên, thủ đoạn người này cao minh phi thường. Tiêu Phong Dương mặc dù có chút không cho là đúng, Tiêu Nhạn Tuyết cũng khinh thường nhưng hai người luôn tin tưởng Tiêu Phong Hàn nên vẫn lựa chọn đề phòng kỹ càng hơn.
Dù sao đang ở Lăng Phủ, vạn nhất vị hoàn khố kia đối với Tiêu Nhạn Tuyết có 'ý đồ' thì cũng cần phải phòng ngự kỹ hơn. Không nghĩ đến cẩn thận đề phòng Lăng Thiên như vậy lại 'chó ngáp phải ruồi' vô tình trong ngày đầu tiên đến Lăng Phủ đã phát hiện một tên thích khách ở trên nóc nhà.
Nếu Lăng Thiên biết được lý do này sợ rằng sẽ lập tức chạy vào nhà bếp lấy miếng đậu hủ đập lên mặt mình. Đây là danh tiếng của mình sao?
Nếu như tên mặc đồ đen kia biết được vì lý do đó mà hắn bị phát hiện sợ rằng hắn là người thứ nhất muốn tìm Lăng Thiên để 'thiến' hắn.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên và Lăng Thần đã đã đạt đến cảnh giới linh hồn tương liên. Trong nháy mắt nàng đã phát hiện được có điều bất thường phát sinh. Mà Lăng Thần cũng chính là người có võ công gần bằng Lăng Thiên nhất, tu vi của nàng sợ rằng còn trên cả Lăng Kiếm. Thấy Lăng Thiên vừa động thân thể thì cơ thể nhỏ bé kiều diễm của nàng từ trên người Lăng Thiên đã đi ra ngoài. Lăng Thiên yên lặng lắng nghe một hồi liền nở nụ cười nhưng trong lời nói không có chút ý cười nào: "Thần Nhi. Xem ra Lăng Phủ chúng ta lại đến thêm một đại hành gia nha."
Lăng Thần hỏi: "Đại hành gia? Là đại hành gia phương diện kia sao? Khinh công của người này thật tốt. Thần Nhi vừa rồi không có phát hiện nhưng cẩn thận tìm lại mới cảm giác được!"
Lăng Thiên cười: "Là đại hành gia về trộm vặt. Thần Nhi không cần tự ti làm gì, khinh công người này tuy cao minh, so với Diệp tiên sinh cũng chỉ kém một bậc mà thôi. Nhưng công phu khác lại kém xa lắc. Ha ha, giang hồ nói rằng trộm gió không trộm trăng, trộm mưa không trộm tuyết. Người này lại càng tàn nhẫn, không yêu quý thân thể mình, trời mưa như vậy mà còn xâm nhập vào. Thú vị thú vị!"
Thân thể Lăng Thiên đứng thẳng lên, trong nháy mắt đã thay một bộ trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng có một khăn đen. 'Soạt' một tiếng vang lên, Lăng Thiên quay đầu lại nhìn đã thấy Lăng Thần với một bộ trang phục giống mình chỉ lộ ra một đôi mắt to lóng lánh khiến hắn không biết phải cười hay khóc: "Nha đầu muốn làm gì? Ở trong phòng đi, không được đi theo!"
Lăng Thần quật cường: "Công tử tới đâu thì muội đi theo công tử. Công tử cũng nói rằng công phu người đó không bằng Thần Nhi sao? Thần Nhi có thể ứng phó mà!"
Lăng Thiên cười khổ lắc đầu: "Công phu Thần Nhi tiến bộ thần tốc, nếu bình thường huynh sẽ cho muội đi nhưng mấy ngày nay không phải trên người muội không tiện sao? Mưa to quá thì sao có thể cho muội đi ra ngoài được. Ngoan ngoãn chờ ở nhà đi!"
Lăng Thần mắc cở 'Ưm' một tiếng, hai tay che mặt: "Công tử sao biết được? Bại hoại công tử?"
Lăng Thiên cười ha ha đến bên cạnh tai nàng: "Huynh sao không biết? Mỗi tháng Thần Nhi của ta sẽ có vài ngày mùi hương trên người nồng đậm hơn. Mùi hương thơm ngát như hoa bách hợp thì công tử sao không nhớ rõ được?"
Lăng Thần lấy hai tay che mặt, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên chỉ dậm chân hờn dỗi một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm thấp của Lăng Thiên, tiếp theo một tiếng gió vang lên thì trong phòng đã mất đi hơi thở của hắn. Lăng Thần mở mắt ra nhìn thì thấy quả nhiên Lăng Thiên không còn trong phòng nữa, bên ngoài cửa sổ có một giọt nước. Hiển nhiên trong thời gian sấm chớp lóe lên thì Lăng Thiên đã mở cửa sổ rồi đóng lại, động tác liên tục không phát ra chút âm thanh nào. Khinh công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.
Lăng Thần chậm rãi đi đến trước cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve giọt nước rơi trên cửa, khéo miệng cười nói nhỏ: "Công tử thật tỉ mỉ. Lang quân thật biết chăm sóc." Vừa nói ra những lời này thì gương mặt Lăng Thần muốn bốc cháy. Ai. Ta sao lại có thể nói ra như vậy? May là bên cạnh không có ai.
Thân thể Lăng Thiên như u linh bay lên nóc nhà, mũi chân khẽ điểm một cái liền bay lên cây đại thụ cách đó bốn trượng rồi ẩn thân vào trong đám cành lá dày đặc đó. Mưa rơi xuống liên tục. Cả trời đất như được che bằng một tấm vải đen. Lăng Thiên từ trong phòng đi ra thì quần áo trên người hắn sớm đã bị ướt đẫm nhưng hắn lại không thèm để ý đến. Nhiêu đó nước mưa so với những huấn luyện tàn khốc mà hắn từng tiếp nhận qua không đáng để nhắc đến.
Trời đất mông lung mờ ảo, Lăng Thiên tụ công lực lên đôi mắt nhìn xuyên thấu màn mưa dò xét xung quanh.
Cây đại thụ này nằm tại vị trí cao nhất trong Lăng Phủ. T trên này nhìn ra ngoài thì toàn bộ Lăng Phủ đều nằm trong tầm mắt. Đây cũng là một trong những thủ đoạn Lăng Thiên có ý an bài nhưng trận mưa to hôm nay có chút cản trở tầm nhìn.
Lăng Thiên tìm một lúc lâu mới phát hiện trên nóc nhà của Tiêu Gia ở có một bóng đen mơ hồ lẳng lặng nằm đó. Khinh công của người này thật sự rất cao, từ khi bị Lăng Thiên phát giác đến bây giờ chỉ là nháy mắt thôi hắn đã nằm trên nóc nhà nơi Tiêu Gia ở rồi.
Lăng Thiên mặc dù cùng với Lăng Thần đùa giỡn nhưng tinh thần vẫn mơ hồ nghe được một tiếng di chuyển khác thường. Lợi dụng kinh nghiệm bản thân của hắn thì chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra có điểm không thích hợp. Mặc dù mưa to khiến cho âm thanh này rất khó dò xét nhưng tinh thần mẫn cảm của Lăng Thiên đã phát hiện sự khác nhau của âm thanh này và tiếng mưa rơi.
Phải biết rằng âm thanh khó có thể bắt chước nhất chính là gió mưa sấm tuyết trong thiên địa. Bởi vì đó là âm thanh không hề có một điểm tạo hình nào cả, tràn đầy vận luật kỳ dị của thiên địa. Mà âm thanh xảo diệu như thế nào, kỹ xảo thành thục ra sao nhưng nếu là do cố ý phát ra tuyệt đối không thể đạt đến tình trạng tự nhiên như vậy.
Đạo lý này cũng dễ hiểu. Như một nhà âm nhạc ưu tú, là một nhạc gia nổi tiếng cũng không thể bắt chước giống hoàn toàn tiếng khóc, tiếng nói chuyện hay giọng ngâm nga được. Nhiều nhất cũng chỉ có thể làm giống mà thôi. Chưa từng có người nào có thể làm được chứ đừng nói là bắt chước giống nhau hoàn toàn. Âm thanh va chạm tự nhiên giữa trời và đất người thường có thể làm được sao?
Kiếp trước Lăng Thiên từng trải qua một đợt huấn luyện chuyên môn này. Huấn luyện đến cuối cùng phải từ nơi đặt hơn mười cái trống to cùng nhau đánh nhắm mắt lại hoàn toàn dựa vào thính giác xác định phương hương cây kim rơi xuống. Thính lực siêu cường của Lăng Thiên được rèn luyện như thế. Tại điểm này Lăng Thiên so với cao thủ ám khí đương thời không thua chút nào, thậm chí còn tốt hơn.
Nhìn thấy người mặc đồ đen kia vì dò xét Tiêu gia mà đến thì Lăng Thiên cũng buông lỏng tâm thần một nửa. Khó trách trước kia ít có người đến Lăng Gia nhưng hôm nay người của Tiêu Gia vừa vào đã có cao thủ đến. Thì ra là do Tiêu gia mà đến.
Tiêu gia cùng người này có thù oán hay không hắn không quan tâm. Điều hắn cảm thấy hứng thú nhất là thân phận của người này. Người này là ai?
Đầu tiên người này hẳn là người trong Thừa Thiên thành, có thể lấy được tin tức Tiêu Gia vừa đến cũng thấy rõ người này có một hệ thống tình báo cường đại. Mà điều này không trải qua nhiều năm tích lũy tuyệt đối không làm được.
Thứ hai người này có được khinh công cao mình như vậy thì võ công không thể nào yếu được.
Thứ ba. Dưới trận mưa to như vậy mà vẫn đến đây dò xét, người này cùng với Tiêu Gia vô luận là thù hay thân? Sợ rằng không giống bình thường được.
Căn cứ vào ba lý do này nên Lăng Thiên đối với thân phận của người kia rất hứng thú. Cao thủ như thế ẩn thân tại Thừa Thiên mà mạng tình báo khổng lồ của mình không thể phác giác? Điều này không thể không nói là quá dị thường. Người này có thể ẩn nhẫn như vậy không bị phát hiện thì rất có khả năng chính là người mà không có bất kỳ hoài nghi nào, thậm chí là một người không đáng chú ý đến.
Lăng Thiên nhìn chăm chú vào mỗi hành động của người mặc áo đen kia, không bỏ qua bất cứ một động tác nhỏ nào của hắn cả. Ngay cả bao lâu hô hấp một lần cũng căn cứ vào sự phập phồng trên thân thể hắn tính ra được. Đồng thời phân tích liên tục, chỉ trong nháy mắt đã có vài loại tình huống đại khái.
Mưa vẫn to không giảm chút nào, thân thể Lăng Thiên vẫn yên lặng nằm trên cây như hòa cùng cây đại thụ này thành một thể. Ẩn giấu và kiên nhẫn như thế này nếu Lăng Thiên nói thứ hai sợ rằng thiên hạ không ai có dũng khí nói thứ nhất. Vô luận là kiếp trước hay là kiếp hay Lăng Thiên đều có tự tin.
Có thể ở trên đỉnh đại điện Thiếu Lâm Tự được đề phòng nghiêm ngặt, mạo hiểm dưới nhiệt độ âm hai mươi cùng trời tuyết rất lớn mà ba ngày ba đêm không nhúc nhích gần như muốn đem bản thân đông cứng lại thì người thường có thể làm được sao?
Đột nhiên Lăng Thiên cảm thấy thân thể người đó run lên. Chắc là người của Tiêu Gia bên dưới nói điều gì khiến cho hắn khiếp sợ, khiến cho tâm cảnh thất thủ.
Tâm cảnh thất thủ cũng đã chứng minh... Hành tung bại lộ.
Tiếp theo liền thấy người đó phóng lên cao bay nhanh ra ngoài như lưu tinh. Phải công nhận người này tính toán v quyết định thật nhanh.
Lúc này mới truyền đến tiếng quát chói ta: "Người nào?" Tiếp theo là xuất hiện ba bóng đen trên đỉnh nhà. Lăng Thiên từ xa xa nhìn lại liền nhận ra một trong ba người đó là Tiêu Phong Dương. Ba người không chút chần chờ nhắm thẳng phương hướng người mặc đồ đen bỏ chạy đuổi theo.
Trong lòng Lăng Thiên không khỏi có chút tán thưởng. Chỉ trong nháy mắt khi thân thể không tự chủ được run lên thì hắn đã biết bản thân bị bại lộ liền không hề chần chờ gì bỏ chạy ngay lập tức. Trong lòng hắn không có tồn tại nửa điểm may mắn nào.
Cần quyết thì làm ngay không do dự! Người này cũng là một nhân vật khá! Lăng Thiên âm thầm gật đầu.
Mà người của Tiêu Gia phản ứng nhanh vậy cũng khiến cho Lăng Thiên có chút tán thưởng. Chỉ một điểm động tĩnh rất nhỏ đã có ba nhất lưu cao thủ xuất hiện trong nháy mắt. Tính cảnh giác này không thể nói la không cao.
Lăng Thiên cũng không biết Tiêu gia cảnh giác như vậy đều do hắn ban tặng cho. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trước khi Tiêu Phong Dương đến thì Tiêu Phong Hàn dặn dò liên tục cần phải chú ý đến Lăng Thiên, thủ đoạn người này cao minh phi thường. Tiêu Phong Dương mặc dù có chút không cho là đúng, Tiêu Nhạn Tuyết cũng khinh thường nhưng hai người luôn tin tưởng Tiêu Phong Hàn nên vẫn lựa chọn đề phòng kỹ càng hơn.
Dù sao đang ở Lăng Phủ, vạn nhất vị hoàn khố kia đối với Tiêu Nhạn Tuyết có 'ý đồ' thì cũng cần phải phòng ngự kỹ hơn. Không nghĩ đến cẩn thận đề phòng Lăng Thiên như vậy lại 'chó ngáp phải ruồi' vô tình trong ngày đầu tiên đến Lăng Phủ đã phát hiện một tên thích khách ở trên nóc nhà.
Nếu Lăng Thiên biết được lý do này sợ rằng sẽ lập tức chạy vào nhà bếp lấy miếng đậu hủ đập lên mặt mình. Đây là danh tiếng của mình sao?
Nếu như tên mặc đồ đen kia biết được vì lý do đó mà hắn bị phát hiện sợ rằng hắn là người thứ nhất muốn tìm Lăng Thiên để 'thiến' hắn.
Quyển : Lăng Thiên Công Tử