Người áo đen thân pháp rất tốt, khi xẹt qua đại thụ Lăng Thiên ẩn thân, lại mượn lực đạp mạnh một cước, thiếu chút nữa là đạp trúng mặt Lăng Thiên, làm cho Lăng Thiên lại càng hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ bà cô này chẳng lẽ đã phát hiện ra mình?
Từ dáng vẻ lả lướt khi di động của người áo đen, Lăng Thiên vốn đã xác định đây là một người phụ nữ! Quần áo ướt đẫm dán sát lên trên người trông rất đẹp mắt, vào giờ khắc này, Lăng Thiên cơ hồ xúc động muốn huýt lên.
Ba người của Tiêu gia cũng không chậm chút nào, ba người gần như là cùng lao qua nơi Lăng Thiên ẩn thân cùng lúc. Đều đạp lên nhánh cây Lăng Thiên ẩn thân mượn lực đi tới trước. Bốn người đều đạp cùng một chỗ làm cho vài khối bùn dính dưới chân bay vào trên khăn che mặt của Lăng Thiên.
Trong lòng Lăng Thiên thầm than xui xẻo, hận không thể đánh ba lão tiểu tử này một trận.
Nhìn thấy bốn người bay qua trước mặt mình rồi thì Lăng Thiên mới ló đầu ra ngoài. Gương mặt bị che chỉ còn đôi mắt phát sáng như vì sao giữa trời đêm, Lăng Thiên đưa ánh mắt xuyên qua bầu trời đêm nhìn chăm chú vào bốn bóng người bay phía trước mà trong lòng âm thầm cầu khẩn người bận đồ đen đừng bị đám người Tiêu Phong Dương bắt được.
Chờ khi bóng người hoàn toàn biến mất trong làn mưa thì Lăng Thiên mới di chuyển. Không bay thì thôi, khẽ động liền 'nhất phi trùng thiên'! Hai tay dang ra như một con chim ưng từ trời cao đâm xuống, giữa không trung vẽ nên một quỹ tích tuyệt đẹp như một mũi tên phá không nhắm thẳng vào phương hướng bốn người đi trước.
Khi Lăng Thiên rời đi không lâu sau thì trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng dáng như u linh nhắm thẳng vào nơi Tiêu gia ở, không một tiếng động...
Khẽ giẫm chân lên nóc nhà rồi bay tiếp về phía trước, ba người Tiêu Phong Dương đuổi theo càng gần, ánh mắt mỗi người đều toát ra sát khí mãnh liệt. Vô luận người này là ai, vô luận hắn có nghe được gì hay không thì với một chuyện đi dò xét bọn họ đủ để kẻ kia phải chết rồi.
Lần này Tiêu Gia đi đến Thừa Thiên lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy. Nếu không bắt được người này thì Tiêu Gia còn mặt mũi gì nữa? Ngày đầu tiên vào Thừa Thiên đã như vậy thì sau này thiên hạ không phải xem Tiêu gia là trò?
Người mặc áo đen phía trước mặc dù có khinh công cao nhưng công lực dường như không thể trụ được lâu. Thân pháp mặc dù vẫn còn nhanh như nhưng bọn họ đã nhìn thấy lực lượng của nàng bị tiêu hao. Bị bắt cũng là chuyện sớm muộn thôi. Ba người đều thở dài một hơi, chỉ muốn bắt cho được người này ép hỏi những tin tức có thể khiến cho họ hứng thú.
Phía trước chính là tường thành, ba người Tiêu Phong Dương không hẹn mà tăng nhanh tốc độ hơn. Nguồn truyện:
Tiêu Phong Dương là người đuổi theo nhanh nhất, chỉ còn cách người áo đen không đến ba trượng mà thôi. Đột nhiên hắn rống to, đề khí tung một chưởng ra ngoài. Nội lực mạnh mẽ làm cho những giọt mưa như trở thành hạt cứng bắn nhanh đến trước.
Người mặc áo đen kia biết được một chưởng này lợi hại liền vội vàng xoay thân thể, dưới một tư thế kỳ dị thay đổi phương hướng nên đã tránh thoát được một chưởng này. Nhưng chỉ vì vậy mà khoảng cách của họ lại càng gần hơn.
Lăng Thiên ở xa xa nhìn càng lúc càng có điều không đúng. Thân pháp của người bận áo đen kia quả nhiên là linh hoạt và tinh diệu, đối với mỗi bộ phận trên cơ thể đều vận dụng đến trình độ thật cao, mỗi một động tác đều có thể giúp cho mình tăng tốc nhanh nhất. Thân pháp tinh diệu như vậy không hề kém hơn Cửu Thiên Du Long Bộ của Lăng Thiên nhưng không kém nhiều lắm. Từ khi Lăng Thiên đi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân pháp tinh diệu như vậy. Nếu đơn độc chỉ nói về sự tinh diệu của thân pháp mà nói thì chỉ sợ không dưới thầy tướng Diệp Khinh Trần chút nào. Không ngờ cao nhân có thể tùy ý thấy như vậy. Nghĩ đến đây Lăng Thiên liền tự cười bản thân mình. Bản thân mình vì kinh ngạc thân pháp này nhưng lại đánh giá cao tài cán của hắn. Tam môn công phu của Diệp lão ca đã đạt đến cảnh giới đỉnh rồi, rất thăng bằng, lại càng có công lực mấy mươi năm thì người mặc đồ đen kia sao có thể so sánh được. Người này chỉ có thân pháp tinh diệu mà thôi, những phương diện khác có thể rất yếu.
Bất quá điều này cũng là do chính mình quá cao, theo sự cảm nhận mà nói thì từ khoảng cách mỗi lần người kia di chuyển mà xem thì mặc dù nội lực chưa đến cảnh giới tiên thiên nhưng cũng xem như có chút khả quan. Cao thủ như vậy thì cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phong Dương, chỉ là khinh công của người này lại vượt xa Tiêu Phong Dương. Thật sự hắn muốn chạy trốn thì sợ rằng hiện tại đã mất bóng dáng rồi. Trong ánh mắt của Lăng Thiên thì khả năng khinh công của Tiêu Phong Dương không bằng một nửa người kia, không có khả năng truy đuổi đến bây giờ.
Đồng thời Lăng Thiên còn phát hiện một điểm là phương hướng từ khi nữ nhân mặc đồ đen ấy bỏ chạy đến giờ không hề thay đổi, vẫn là một phương hướng thẳng về phía trước. Cho dù có thay đổi một vài lần nhưng cuối cùng vẫn quay lại phương hướng vốn có. Lăng Thiên ở ngoài cuộc tỉnh táo hơn người bên trong, hắn không nhịn được nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là kế dụ địch sao? Hay là có mai phục khác?"
Giọt mưa đá đánh lên mặt hắn khiến cho hắn cảm thấy có chút đau đớn làm cho Lăng Thiên loại bỏ đi nghi ngờ này. Dưới thời tiết này mà đi mai phục chẳng phải là cử chỉ sáng suốt gì.
Chiến cuộc ở xa lại biến đổi, nữ nhân mặc đồ đen kia đột nhiên phát ra âm thanh cười khẽ, thân pháp bay xéo qua một bên như điện, tư thế tuyệt vời làm cho người ta than thở không thôi. Lúc này Tiêu Phong Dương cũng đã phát hiện có điều không đúng, tay phải giương nhẹ lên làm cho hai người theo sau dừng bước lại phân biệt đứng trên một nóc nhà. Mơ hồ tạo thành xu thế bao vây nữ tử áo đen kia. Tiêu Phong Dương nhìn thẳng vào người đó, khoảng cách của hai người vẫn là bốn trượng như cũ, lên tiếng hỏi: "Phu nhân đại giá quang lâm rồi lại dùng kế đưa bọn ta đến tận đây có dụng ý gì?"
Hô hấp của Tiêu Phong Dương vẫn ổn định, nội lực không bị tiêu hao, hiển nhiên là trận truy đuổi vừa rồi không có tốn hao nhiều thể lực của hắn. Mặc dù biết được nữ nhân áo đen này có âm mưu nhưng Tiêu Phong Dương vẫn không vội vàng mà luôn lộ ra vẻ tỉnh táo cực kỳ. Không hổ là nhân vật đệ nhị.
Người bận đồ đen kia với một thân y phục dạ hành, khăn đen che đi khuôn mặt mà Tiêu Phong Dương có thể nhìn thấy đây là một nữ tử, hơn nữa là một vị phu nhân, phần nhãn lực này không phải tầm thường. Chỉ bằng điểm đó thôi Lăng Thiên tự hỏi bản thân hắn làm không được. Hắn có thể nhận ra là nam hay nữ, thậm chí nhìn rõ võ công người này mạnh yếu nhưng có thể làm được như Tiêu Phong Dương, chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được sự khác nhau giữa thiếu nữ và phu nhân rồi. Trong lòng Lăng Thiên âm thầm nghĩ: "Nhãn lực vị Tiêu gia nhị gia này thật đáng sợ. Chẳng lẽ trước kia hắn làm dâm tặc ư?"
Khi nữ tử bận đồ đen kia đột nhiên gia tốc giật lại khoảng cách thì Tiêu Phong Dương liền phát hiện nữ tử này chỉ là dụ dỗ ba người họ đuổi theo thì trong lòng có một điềm báo không ổn. Nếu người này có năng lực chạy thoát khỏi sự truy đuổi của ba người họ nhưng lại không rời đi, cố ý đưa họ đến đây rốt cục có dụng ý gì
Nữ nhân bận đồ đen kia đột nhiên thấy ba người dừng lại không đuổi theo tiếp cũng dừng lại. Mỉm cười đứng trên mái nhà dưới làn mưa gió phát ra tiếng cười như chuông reo: "Tiêu nhị gia quả nhiên danh bất hư truyền. Dưới làn mưa gió như vậy có thể nhìn ra tiện thiếp là một gã phụ nhân mà không phải là một thiếu nữ. Điều này thật sự làm cho tiểu phụ nhân cảm thấy ngoài ý muốn. Hi hi. Tiêu nhị gia đối với con gái lại có thể hiểu rõ như vậy thì cũng là nhân vật hay đến Chúng Hương Quốc sao? Thất kính thất kính. Phần nhãn lực này của nhị gia mà không đi mở một thanh lâu thì thật là đáng tiếc!" Âm thanh tràn đầy sự trêu chọc, đối với câu hỏi của Tiêu Phong Dương không trả lời mà còn dẫn ngược đề tài lại trên người Tiêu Phong Dương.
"Thật lợi hại. Câu nói thật sắc bén!" Trong lòng Lăng Thiên âm thầm khen một tiếng, hắn có cảm giác linh thông, chỉ vì mấy câu nói đó đúng là Lăng Thiên muốn nói. Bằng vào bản lãnh nhận dạng phụ nữ mà Tiêu Phong Dương biểu hiện ra, không đi làm một ông chủ kỹ viện thật sự là có chút đáng tiếc, nếu như nhân vật thứ hai của Tiêu gia này tự mình chủ trì một gian thanh lâu, thì khách sẽ nhiều như mây, nối liền không dứt. Lăng Thiên trong lòng ác độc suy nghĩ.
Trong đêm tối thấy không rõ nét mặt của Tiêu Phong Dương, nhưng Lăng Thiên nghĩ thời khắc này vẻ mặt của Tiêu Phong Dương tất nhiên sẽ cực kỳ đặc sắc, bởi vì giọng nói của hắn cũng dồn dập lạnh lùng hẳn lên, còn mang theo một điểm tức giận: "Phu nhân chê cười rồi, nếu không có phu nhân trợ giúp, ngay cả Tiêu mỗ muốn mở thanh lâu cũng chỉ sợ không có trụ cột".
Lăng Thiên cơ hồ muốn vỗ tay ủng hộ! Tiêu Phong Dương cũng là người cơ trí, một câu nói này lập tức phản đòn, có thể nói là cực kỳ đặc sắc, không chỉ đem nữ tử áo đen này chế giễu, mà còn ám chỉ nàng mà một kỹ nữ, thậm chí là lão bản của kỹ viện. Có thể thấy được trình độ miệng lưỡi, thật là cao minh. Xem ra vị nhị lão gia Tiêu gia này không chỉ có tâm cơ linh hoạt, trí mưu siêu quần, mà miệng lưỡi cũng hết sức lanh lợi.
Nữ tử áo đen nọ cười lạnh như băng, tựa hồ ẩn chứa oán độc vô tận: "Nhị gia khách khí rồi, Nhị gia bây giờ còn chưa có sản nghiệp nọ, đã muốn theo tiện thiếp học hỏi; nhưng thật ra tiện thiếp nơi này chống đỡ một tòa thanh lâu chẳng qua vẫn thiếu một danh đầu bài, lâu nay nghe đến Tiểu công chúa Tiêu gia quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa không gì không biết, thi từ ca phú, không gì không giỏi; tiện thiếp vẫn muốn đem về, nếu thật có Tiểu công chúa phương, bỉ quán tất nhiên sẽ hết sức hào đón!"
Mưa cuối xuân vẫn khong ngừng rơi xuống, bốn người tóc cùng áo đều không ngừng nhỏ nước; nhưng nữ tử áo đen khi nói ra những lời này, Tiêu Phong Dương trong lòng nhất thời như lọt vào động băng! Giọng khàn khàn nói: "Mục đích của các ngươi là Tuyết Nhi?" Trong giọng điệu đã có áp lực cùng cuồng bạo!
Nữ tử áo đen cười to một trận, cười không ngừng đến run rẩy cả người, "Nhị gia quả nhiên không hổ với danh xưng thần cơ diệu toán, bày mưu tính kế, tiện thiếp vô cùng bội phục!" Nàng lời giống như ca ngợi, thực ra lại như chỉ vão mũi của Tiêu Phong Dương mà mắng, đang nói chợt chuyển, nhất thời trở nên cực kỳ ác độc: "Bất quá Nhị gia đuổi theo tiện thiếp lâu như vậy sao, giờ phút này, sợ rằng Tiểu công chúa đã đến chỗ của tiện thiếp mà chuẩn bị tiếp khách, ha ha. Bất quá nàng ta cũng không gọi là Tuyết Nhi, tiện thiếp cấp cho nàng ta một nghệ danh, gọi là Tiểu Mẫu Đơn, nói đến cũng là đồng tông. Ha ha ha…"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Người áo đen thân pháp rất tốt, khi xẹt qua đại thụ Lăng Thiên ẩn thân, lại mượn lực đạp mạnh một cước, thiếu chút nữa là đạp trúng mặt Lăng Thiên, làm cho Lăng Thiên lại càng hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ bà cô này chẳng lẽ đã phát hiện ra mình?
Từ dáng vẻ lả lướt khi di động của người áo đen, Lăng Thiên vốn đã xác định đây là một người phụ nữ! Quần áo ướt đẫm dán sát lên trên người trông rất đẹp mắt, vào giờ khắc này, Lăng Thiên cơ hồ xúc động muốn huýt lên.
Ba người của Tiêu gia cũng không chậm chút nào, ba người gần như là cùng lao qua nơi Lăng Thiên ẩn thân cùng lúc. Đều đạp lên nhánh cây Lăng Thiên ẩn thân mượn lực đi tới trước. Bốn người đều đạp cùng một chỗ làm cho vài khối bùn dính dưới chân bay vào trên khăn che mặt của Lăng Thiên.
Trong lòng Lăng Thiên thầm than xui xẻo, hận không thể đánh ba lão tiểu tử này một trận.
Nhìn thấy bốn người bay qua trước mặt mình rồi thì Lăng Thiên mới ló đầu ra ngoài. Gương mặt bị che chỉ còn đôi mắt phát sáng như vì sao giữa trời đêm, Lăng Thiên đưa ánh mắt xuyên qua bầu trời đêm nhìn chăm chú vào bốn bóng người bay phía trước mà trong lòng âm thầm cầu khẩn người bận đồ đen đừng bị đám người Tiêu Phong Dương bắt được.
Chờ khi bóng người hoàn toàn biến mất trong làn mưa thì Lăng Thiên mới di chuyển. Không bay thì thôi, khẽ động liền 'nhất phi trùng thiên'! Hai tay dang ra như một con chim ưng từ trời cao đâm xuống, giữa không trung vẽ nên một quỹ tích tuyệt đẹp như một mũi tên phá không nhắm thẳng vào phương hướng bốn người đi trước.
Khi Lăng Thiên rời đi không lâu sau thì trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng dáng như u linh nhắm thẳng vào nơi Tiêu gia ở, không một tiếng động...
Khẽ giẫm chân lên nóc nhà rồi bay tiếp về phía trước, ba người Tiêu Phong Dương đuổi theo càng gần, ánh mắt mỗi người đều toát ra sát khí mãnh liệt. Vô luận người này là ai, vô luận hắn có nghe được gì hay không thì với một chuyện đi dò xét bọn họ đủ để kẻ kia phải chết rồi.
Lần này Tiêu Gia đi đến Thừa Thiên lại gặp phải chuyện phiền toái như vậy. Nếu không bắt được người này thì Tiêu Gia còn mặt mũi gì nữa? Ngày đầu tiên vào Thừa Thiên đã như vậy thì sau này thiên hạ không phải xem Tiêu gia là trò?
Người mặc áo đen phía trước mặc dù có khinh công cao nhưng công lực dường như không thể trụ được lâu. Thân pháp mặc dù vẫn còn nhanh như nhưng bọn họ đã nhìn thấy lực lượng của nàng bị tiêu hao. Bị bắt cũng là chuyện sớm muộn thôi. Ba người đều thở dài một hơi, chỉ muốn bắt cho được người này ép hỏi những tin tức có thể khiến cho họ hứng thú.
Phía trước chính là tường thành, ba người Tiêu Phong Dương không hẹn mà tăng nhanh tốc độ hơn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tiêu Phong Dương là người đuổi theo nhanh nhất, chỉ còn cách người áo đen không đến ba trượng mà thôi. Đột nhiên hắn rống to, đề khí tung một chưởng ra ngoài. Nội lực mạnh mẽ làm cho những giọt mưa như trở thành hạt cứng bắn nhanh đến trước.
Người mặc áo đen kia biết được một chưởng này lợi hại liền vội vàng xoay thân thể, dưới một tư thế kỳ dị thay đổi phương hướng nên đã tránh thoát được một chưởng này. Nhưng chỉ vì vậy mà khoảng cách của họ lại càng gần hơn.
Lăng Thiên ở xa xa nhìn càng lúc càng có điều không đúng. Thân pháp của người bận áo đen kia quả nhiên là linh hoạt và tinh diệu, đối với mỗi bộ phận trên cơ thể đều vận dụng đến trình độ thật cao, mỗi một động tác đều có thể giúp cho mình tăng tốc nhanh nhất. Thân pháp tinh diệu như vậy không hề kém hơn Cửu Thiên Du Long Bộ của Lăng Thiên nhưng không kém nhiều lắm. Từ khi Lăng Thiên đi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân pháp tinh diệu như vậy. Nếu đơn độc chỉ nói về sự tinh diệu của thân pháp mà nói thì chỉ sợ không dưới thầy tướng Diệp Khinh Trần chút nào. Không ngờ cao nhân có thể tùy ý thấy như vậy. Nghĩ đến đây Lăng Thiên liền tự cười bản thân mình. Bản thân mình vì kinh ngạc thân pháp này nhưng lại đánh giá cao tài cán của hắn. Tam môn công phu của Diệp lão ca đã đạt đến cảnh giới đỉnh rồi, rất thăng bằng, lại càng có công lực mấy mươi năm thì người mặc đồ đen kia sao có thể so sánh được. Người này chỉ có thân pháp tinh diệu mà thôi, những phương diện khác có thể rất yếu.
Bất quá điều này cũng là do chính mình quá cao, theo sự cảm nhận mà nói thì từ khoảng cách mỗi lần người kia di chuyển mà xem thì mặc dù nội lực chưa đến cảnh giới tiên thiên nhưng cũng xem như có chút khả quan. Cao thủ như vậy thì cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phong Dương, chỉ là khinh công của người này lại vượt xa Tiêu Phong Dương. Thật sự hắn muốn chạy trốn thì sợ rằng hiện tại đã mất bóng dáng rồi. Trong ánh mắt của Lăng Thiên thì khả năng khinh công của Tiêu Phong Dương không bằng một nửa người kia, không có khả năng truy đuổi đến bây giờ.
Đồng thời Lăng Thiên còn phát hiện một điểm là phương hướng từ khi nữ nhân mặc đồ đen ấy bỏ chạy đến giờ không hề thay đổi, vẫn là một phương hướng thẳng về phía trước. Cho dù có thay đổi một vài lần nhưng cuối cùng vẫn quay lại phương hướng vốn có. Lăng Thiên ở ngoài cuộc tỉnh táo hơn người bên trong, hắn không nhịn được nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là kế dụ địch sao? Hay là có mai phục khác?"
Giọt mưa đá đánh lên mặt hắn khiến cho hắn cảm thấy có chút đau đớn làm cho Lăng Thiên loại bỏ đi nghi ngờ này. Dưới thời tiết này mà đi mai phục chẳng phải là cử chỉ sáng suốt gì.
Chiến cuộc ở xa lại biến đổi, nữ nhân mặc đồ đen kia đột nhiên phát ra âm thanh cười khẽ, thân pháp bay xéo qua một bên như điện, tư thế tuyệt vời làm cho người ta than thở không thôi. Lúc này Tiêu Phong Dương cũng đã phát hiện có điều không đúng, tay phải giương nhẹ lên làm cho hai người theo sau dừng bước lại phân biệt đứng trên một nóc nhà. Mơ hồ tạo thành xu thế bao vây nữ tử áo đen kia. Tiêu Phong Dương nhìn thẳng vào người đó, khoảng cách của hai người vẫn là bốn trượng như cũ, lên tiếng hỏi: "Phu nhân đại giá quang lâm rồi lại dùng kế đưa bọn ta đến tận đây có dụng ý gì?"
Hô hấp của Tiêu Phong Dương vẫn ổn định, nội lực không bị tiêu hao, hiển nhiên là trận truy đuổi vừa rồi không có tốn hao nhiều thể lực của hắn. Mặc dù biết được nữ nhân áo đen này có âm mưu nhưng Tiêu Phong Dương vẫn không vội vàng mà luôn lộ ra vẻ tỉnh táo cực kỳ. Không hổ là nhân vật đệ nhị.
Người bận đồ đen kia với một thân y phục dạ hành, khăn đen che đi khuôn mặt mà Tiêu Phong Dương có thể nhìn thấy đây là một nữ tử, hơn nữa là một vị phu nhân, phần nhãn lực này không phải tầm thường. Chỉ bằng điểm đó thôi Lăng Thiên tự hỏi bản thân hắn làm không được. Hắn có thể nhận ra là nam hay nữ, thậm chí nhìn rõ võ công người này mạnh yếu nhưng có thể làm được như Tiêu Phong Dương, chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được sự khác nhau giữa thiếu nữ và phu nhân rồi. Trong lòng Lăng Thiên âm thầm nghĩ: "Nhãn lực vị Tiêu gia nhị gia này thật đáng sợ. Chẳng lẽ trước kia hắn làm dâm tặc ư?"
Khi nữ tử bận đồ đen kia đột nhiên gia tốc giật lại khoảng cách thì Tiêu Phong Dương liền phát hiện nữ tử này chỉ là dụ dỗ ba người họ đuổi theo thì trong lòng có một điềm báo không ổn. Nếu người này có năng lực chạy thoát khỏi sự truy đuổi của ba người họ nhưng lại không rời đi, cố ý đưa họ đến đây rốt cục có dụng ý gì
Nữ nhân bận đồ đen kia đột nhiên thấy ba người dừng lại không đuổi theo tiếp cũng dừng lại. Mỉm cười đứng trên mái nhà dưới làn mưa gió phát ra tiếng cười như chuông reo: "Tiêu nhị gia quả nhiên danh bất hư truyền. Dưới làn mưa gió như vậy có thể nhìn ra tiện thiếp là một gã phụ nhân mà không phải là một thiếu nữ. Điều này thật sự làm cho tiểu phụ nhân cảm thấy ngoài ý muốn. Hi hi. Tiêu nhị gia đối với con gái lại có thể hiểu rõ như vậy thì cũng là nhân vật hay đến Chúng Hương Quốc sao? Thất kính thất kính. Phần nhãn lực này của nhị gia mà không đi mở một thanh lâu thì thật là đáng tiếc!" Âm thanh tràn đầy sự trêu chọc, đối với câu hỏi của Tiêu Phong Dương không trả lời mà còn dẫn ngược đề tài lại trên người Tiêu Phong Dương.
"Thật lợi hại. Câu nói thật sắc bén!" Trong lòng Lăng Thiên âm thầm khen một tiếng, hắn có cảm giác linh thông, chỉ vì mấy câu nói đó đúng là Lăng Thiên muốn nói. Bằng vào bản lãnh nhận dạng phụ nữ mà Tiêu Phong Dương biểu hiện ra, không đi làm một ông chủ kỹ viện thật sự là có chút đáng tiếc, nếu như nhân vật thứ hai của Tiêu gia này tự mình chủ trì một gian thanh lâu, thì khách sẽ nhiều như mây, nối liền không dứt. Lăng Thiên trong lòng ác độc suy nghĩ.
Trong đêm tối thấy không rõ nét mặt của Tiêu Phong Dương, nhưng Lăng Thiên nghĩ thời khắc này vẻ mặt của Tiêu Phong Dương tất nhiên sẽ cực kỳ đặc sắc, bởi vì giọng nói của hắn cũng dồn dập lạnh lùng hẳn lên, còn mang theo một điểm tức giận: "Phu nhân chê cười rồi, nếu không có phu nhân trợ giúp, ngay cả Tiêu mỗ muốn mở thanh lâu cũng chỉ sợ không có trụ cột".
Lăng Thiên cơ hồ muốn vỗ tay ủng hộ! Tiêu Phong Dương cũng là người cơ trí, một câu nói này lập tức phản đòn, có thể nói là cực kỳ đặc sắc, không chỉ đem nữ tử áo đen này chế giễu, mà còn ám chỉ nàng mà một kỹ nữ, thậm chí là lão bản của kỹ viện. Có thể thấy được trình độ miệng lưỡi, thật là cao minh. Xem ra vị nhị lão gia Tiêu gia này không chỉ có tâm cơ linh hoạt, trí mưu siêu quần, mà miệng lưỡi cũng hết sức lanh lợi.
Nữ tử áo đen nọ cười lạnh như băng, tựa hồ ẩn chứa oán độc vô tận: "Nhị gia khách khí rồi, Nhị gia bây giờ còn chưa có sản nghiệp nọ, đã muốn theo tiện thiếp học hỏi; nhưng thật ra tiện thiếp nơi này chống đỡ một tòa thanh lâu chẳng qua vẫn thiếu một danh đầu bài, lâu nay nghe đến Tiểu công chúa Tiêu gia quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa không gì không biết, thi từ ca phú, không gì không giỏi; tiện thiếp vẫn muốn đem về, nếu thật có Tiểu công chúa phương, bỉ quán tất nhiên sẽ hết sức hào đón!"
Mưa cuối xuân vẫn khong ngừng rơi xuống, bốn người tóc cùng áo đều không ngừng nhỏ nước; nhưng nữ tử áo đen khi nói ra những lời này, Tiêu Phong Dương trong lòng nhất thời như lọt vào động băng! Giọng khàn khàn nói: "Mục đích của các ngươi là Tuyết Nhi?" Trong giọng điệu đã có áp lực cùng cuồng bạo!
Nữ tử áo đen cười to một trận, cười không ngừng đến run rẩy cả người, "Nhị gia quả nhiên không hổ với danh xưng thần cơ diệu toán, bày mưu tính kế, tiện thiếp vô cùng bội phục!" Nàng lời giống như ca ngợi, thực ra lại như chỉ vão mũi của Tiêu Phong Dương mà mắng, đang nói chợt chuyển, nhất thời trở nên cực kỳ ác độc: "Bất quá Nhị gia đuổi theo tiện thiếp lâu như vậy sao, giờ phút này, sợ rằng Tiểu công chúa đã đến chỗ của tiện thiếp mà chuẩn bị tiếp khách, ha ha. Bất quá nàng ta cũng không gọi là Tuyết Nhi, tiện thiếp cấp cho nàng ta một nghệ danh, gọi là Tiểu Mẫu Đơn, nói đến cũng là đồng tông. Ha ha ha…"
Quyển : Lăng Thiên Công Tử