Ngọc Mãn Thiên nghĩ như thế, nhất thời yên lòng, liền ôm quyền nói:" Huynh đệ, Tam gia ta đi trước một bước, ta phải tìm được chất nữ đã, lâu không thấy nàng, thật là nhớ tiểu bảo bối này quá." Hắn đột ngột nhìn tấm lụa trắng che mặt Lăng Thiên, cười ha hả: "Ngươi, tiểu tử này cái gì cũng tốt, khinh công siêu phàm, chiêu pháp thần kỳ, nội công cũng là cao nhân nhất đẳng nhưng đương nhiên vẫn kém Tam gia ta, phỏng chừng bộ dáng cũng rất ấn tượng. Tại sao lại thích học cái thói của phú gia công tử, mang lụa trắng che mặt, rồi cái gì tạm thời không tiện nói cho ta biết. Rất là ẻo lả. Thực sự không giống đàn ông." Sau đó cười ha ha cáo từ mà đi.
Từ khi Lăng Thiên chuyển thế tới nay, không, cho dù ngay cả tại kiếp trước, Lăng Thiên kiểu xưng hô gì đã đều thấy qua, cho dù là cách xưng hô có tính vũ nhục cũng có, nhưng bảo mình ẻo lả thì đây là lần đầu, cái này do đâu mà có a. Lăng Thiên trong lúc nhất thời chưa phát giác ra, dở khóc dở cười.
Nhìn Ngọc Mãn Thiên giục ngựa biến mất sau cửa thành, Lăng Thiên như nghĩ tới một người nào. Lăng Kiếm dọc theo đường đi được Lăng Thiên dùng nội lực tinh thuần điều trị nên nội thương đã có nhiều khởi sắc. Nội thương của Lăng Kiếm mặc dù có vẻ trầm trọng nhưng lại không bị động đến lục ngũ tạng, điều này còn phải cảm kích Ngọc Mãn Thiên vì đối với Lăng Kiếm quả thật đã hạ thủ lưu tình.
Mà Kinh Long thần công của Lăng Thiên mặc dù đã cao nhưng lại cùng nguồn gốc với Lăng Kiếm cho nên hiệu quả trị thương làm một nửa mà hưởng gấp bội. Lăng Thiên dự tính, chỉ cần sau khi Lăng Kiếm trở về ăn thêm dược vật và thuốc đại bổ nguyên khí, nằm tĩnh dưỡng mấy ngày thì hơn nửa tháng sau, thân thể và võ công sẽ khỏi hẳn, tuyệt không để lại di chứng. Điều này cũng là do Lăng Thiên đã bỏ qua Ngọc Mãn Thiên, một nhân tố quan trọng.
Nhưng nội lực của Lăng Thiên tới hôm nay đã bị tiêu hao rất lớn. Đầu tiên là không ngừng chạy như điên năm trăm dặm, toàn bộ dựa vào một thân nội lực hùng hậu chống đỡ. Chạy tới nơi cũng không được nghỉ ngơi chút nào liền lập tức cùng Ngọc Mãn Thiên kịch chiến. Hai người tuy chỉ giao thủ mấy chiêu nhưng cũng khiến Lăng Thiên tiêu hao công lực và tâm lực rất lớn. Sau đó do Lăng Kiếm bị trọng thương nên lập tức điều động toàn bộ chân lực để chữa thương. Ngay cả một người bằng sắt trong tình huống như vậy cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Tuy nhiên ngay cả mệt mỏi đến vậy, đầu óc Lăng Thiên vẫn vận động không ngừng, một khắc cũng không được nghỉ. Từ chuyện Lăng Kiếm bị thương làm cho Lăng Thiên cảm giác áp lực phải khẩn trương gia tăng thực lực của chính mình lên. Nhắc tới trước kia. Những năm gần đây Lăng Thiên tại Thừa Thiên thành giả làm hoàn khố, tự cao tự đại nhưng trong lòng không hỏi có chút ngông cuồng, tự tin đủ để ngạo thị thiên hạ quần hùng. Ngay cả mấy thuộc hạ của hắn cũng là như thế, không đem thiên hạ quần hùng đặt ở trong mắt, chỉ biết có mình, không biết có người. Lần trước thanh y tướng sĩ Diệp Khinh Trần đã cấp cho Lăng Thiên tiếng chuông cảnh báo, lần này lại tới một nhân vật thứ ba ở Ngọc Gia, Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia. Lần trước thì hoàn hảo nhưng lần này lại khiến Lăng Kiếm lâm vào hiểm cảnh, không thể không khiến cho Lăng Thiên lo lắng, thiên hạ rốt cuộc còn có dạng cao nhân nào nữa. Nguồn truyện:
Bây giờ đại lục phong khởi vân dũng, các ẩn thế cao thủ đều như cá lớn nổi lên khỏi mặt nước. Thế cục ngày càng hỗn loạn. Tại loạn thế này muốn bảo vệ tánh mạng cũng như làm nên một phen đại sự nghiệp thì tự thân thực lực phải nhanh chóng đề cao một chút. Nhất là đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì.
Chuyện hôm nay đối với Lăng Kiếm, đối với Đệ nhất lâu, thậm chí đối với Lăng Thiên đều như một đòn giáng mạnh vào đầu. Cho tới nay, không chỉ có đám người Lăng Kiếm, ngay cả Lăng Thiên cũng cho rằng, lấy công phu của Lăng Kiếm, trên đường lớn mặc dù không thể nói là tung hoành vô địch cũng là hiếm gặp địch thủ, địch thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ một lão Tam Ngọc Gia dĩ nhiên có thể đánh trọng thương Lăng Kiếm. Như vậy, lão Nhị thì sao. Ngọc Gia gia chủ thì sao. Ngọc Gia chẳng lẽ sẽ không có mấy người như cái lão bất tử nọ ư. Vị Ngọc Tam Gia này tại Ngọc Gia võ công không biết đứng thứ mấy.
Lăng Kiếm thấy Lăng Thiên trên mặt âm trầm, cau mày thì trong lòng lại càng lo sợ bất an, đương nhiên càng không dám nói một lời nào.
Cho đến lúc về đến nhà, Lăng Thần, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì mọi người đang cùng nhau chờ đón. Thấy hai người bình yên vô sự thì cùng yên lòng thở phào một hơi. Chứng kiến vết thương trên cổ họng Lăng Kiếm mọi người đều giật mình, không nhịn được vẻ hoảng sợ. Đến tột cùng là thứ gì, có thể thiếu chút nữa kết tính mệnh lão Đại. Trên mặt mỗi người không khỏi hiện ra hận sắc.
Sáng sớm Lăng Thần liên tục mấy lần truyền tin hỏi tình huống Lăng Kiếm, sớm khiến cho mấy tiểu tử này cấp bách như kiến trên miệng chảo nóng. Cho đến lúc Lăng Thần truyền ra tin tức Lăng Thiên đã đích thân đi tìm Lăng Kiếm thì mấy người này lập tức bỏ hết mọi việc, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phủ, giương mắt trông mong tin tức hai người, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, không hỏi cũng biết là đói đến mức nào.
Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm liếc mắt một cái, không nói gì, trực tiếp tách mọi người ra đi vào trong phòng. Lăng Thần thấy vẻ mặt Lăng Thiên uể oải thì đau lòng đến cực điểm, cũng vội theo vào. Ý tứ Lăng Thiên rất rõ ràng, Lăng Kiếm, Đệ nhất lâu là của ngươi, ta không nói lời nào, ngươi toàn bộ làm chủ. Chuyện hôm nay, ngươi hẳn là có kế hoạch của ngươi.
Lăng Thiên có một nguyên tắc, cho dù là chuyện gì, đều phân công cho cấp dưới phụ trách, "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ". Bản thân hắn sẽ không bao giờ nhúng tay vào, chỉ tiếp nhận kết quả cuối cùng, cho dù là chuyện cực kỳ trọng đại cũng chỉ gọi người phụ trách một mình gọi tới dặn dò một chút. Cho ngươi quyền hạn nhất định, cho ngươi quyền uy nhất định. Đây chính là ngự hạ chi đạo (đạo dùng người) của Lăng Thiên.
Cho nên bây giờ thủ hạ của Lăng Thiên, vô luận là Lăng Kiếm được phân trông nom Đệ nhất lâu hay là Lăng Ngũ được phân trông nom nhà xưởng binh khí. Nắm Cuồng Phong Bang trong tay là Lăng Tam, thu thập tin tức bốn phương có đám người Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu. Mỗi người trong phạm vi chức trách bản thân đều là nói một không hai, nắm đại quyền sinh sát trong. Bọn họ cho tới bây giờ chỉ chịu trách nhiệm trước một người là Lăng Thiên.
Quả nhiên, hai người vừa rời đi, liền nghe được thanh âm tức giận của Lăng Kiếm:" Các ngươi không hảo hảo luyện công, chạy đến đây làm gì." Chứng kiến vẻ mặt lo lắng cùng vui mừng như điên khi thấy mình, trong lòng Lăng Kiếm vừa tức giận vừa cảm động. Tức giận chính là vì chính mình đã dặn dò bọn họ phải toàn tâm luyện công, nhưng lại chạy tới nơi này, cảm động chính là mấy vị huynh đệ này đối với mình rất quan tâm.
Nghe Lăng Kiếm răn dạy, mấy người đều yên lặng cúi đầu. Chợt bên trong truyền ra thanh âm của Lăng Thiên: "Lăng Kiếm, mang theo các huynh đệ của ngươi trở về đi, thương thế của ngươi phải nghỉ ngơi an tĩnh năm ba ngày, trong lúc này không được vọng động, hảo hảo tu dưỡng, điều trị cho tốt. Riêng Lăng Trì trong vài ngày tới phải đột phá cảnh giới tầng thứ tư".
Lăng Kiếm lên tiếng đáp ứng, đối với lệnh của Lăng Thiên cho tới bây giờ hắn chỉ biết làm theo. Mà Lăng Trì một bên thì khuôn mặt như ăn phải mướp đắng, chỉ vì hắn còn chưa có đột phá tầng thứ tư Kinh Long thần công.
Bên trong Lăng Thiên tựa hồ nghĩ đến điều gì:"Ồ, nếu như đến lúc đó Lăng Trì vẫn chưa đột phá tầng thứ tư, bất cứ ai đột phá trước thì ngươi cũng dẫn lại đây. Tốt lắm, các ngươi tản đi thôi."
Vừa nói xong, Lăng Phong Lăng Vân Lăng Lôi, Lăng Điện bốn người trên mặt đều lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nhìn về phía Lăng Trì trong mắt đều có chút hả hê ý. Mà Lăng Trì mũi miệng nhăn nhó, cơ hồ muốn khóc đi ra.
Lăng Kiếm ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, mang theo mấy người hướng Lăng Thiên cáo từ.
Lăng Thiên vừa nhìn đã thấy võ công Lăng Trì đã tới bên bờ đột phá, cái còn thiếu chỉ là một chút động lực mà thôi, cho nên lúc này phải tạo cho hắn áp lực lớn lao. Có áp lực thì mới có động lực. Điểm này Lăng Thiên phi thường rõ ràng. Nương theo áp lực, việc Lăng Trì đột phá tầng thứ tư hẳn không có gì khó.
Bên kia, Tam gia Ngọc Gia Ngọc Mãn Thiên thì đã sớm tìm được cửa Vệ phủ nhưng lại thiếu chút nữa bị bảo vệ tưởng là ăn mày đuổi ra ngoài. Làm cho Ngọc Tam Gia nổi trận lôi đình, một cái tát khiến gã bảo vệ đui mù kia lăn đi mấy vòng rồi hùng hùng hổ hổ xông vào. Vị Ngọc Tam Gia này mặt ác nhưng tâm lại thiện, đổi lại là một người khác, phỏng ừng tên bảo vệ nọ đã hồn du địa phủ.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì Vệ phu nhân nghe được bảo bối khuê nữ nhà mình dĩ nhiên lại cùng Ngọc Gia Tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan mấy lần bái phỏng vị công tử nổi tiếng phóng đãng kia thì giận dữ trực tiếp đem nữ nhi cấm cửa, nhốt trong nhà. Ngọc Gia Tiểu công chúa thân phận tôn sùng, chính mình không dám quản lý, nhưng là nữ nhi nhà mình thì có thể chứ.
Vệ Huyên Huyên trong lòng tràn đầy buồn bực, mới muốn giải thích cãi lý vài câu thì giới thước của mẫu thân đã hạ xuống mấy lần, không thể làm gì khác hơn là khuất phục. Giờ phút này, Ngọc Băng Nhan đang ở trong phòng Vệ Huyên Huyên, hai nàng đang nói chuyện gì mà phía trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười cùng thanh âm thở dài không cam lòng của Vệ Huyên Huyên.
Nghe hạ nhân truyền báo có một mãng phu tự xưng là Ngọc Gia Tam đại lão gia xông vào, Ngọc Băng Nhan cả kinh vội vàng ra cửa xem. Khi nhìn thấy Tam thúc nhà mình đang cầm một cây mộc côn không biết đoạt được ở đâu đem hộ viện gia đinh đánh đuổi náo động thì không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, kêu lên:" Tam thúc, người làm cái gì vậy hả. Làm như đây là nhà mình sao, sao lại không có chừng mực như vậy?"
Ngọc Mãn Thiên nghe thấy giọng cháu thì đem mộc côn ném sang một bên, vẻ mặt tươi cười đi lại "Ha ha, tiểu Nhan nhan ngoan ngoãn, có nhớ Tam thúc không. Quỷ nha đầu này, cha ngươi cũng không dám quản thúc ta, ngươi muốn quản thúc Tam thúc ư." Hắn không chút khách khí vươn bàn tay to lớn đầy lông ra véo nhẹ lên mặt Ngọc Băng Nhan một cái rồi nhíu mày nói:" Trên mặt ngươi có bôi cái gì vậy. Mau lau sạch đi, để như vậy Tam thúc nhìn rất khó chịu. Đang đường đường là một tiểu mỹ nhân, sao lại biến thành như thế này."
Ngọc Băng Nhan đưa tay gạt bàn tay của hắn sang một bên, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, còn chưa kịp nói chuyện thì vị tam Đại lão gia này đã ngẩng đầu lên nhìn đám gia đinh chung quanh đang ngây ra như phỗng quát: "Thấy không. Đây là cháu của lão tử, người nào không phục dám hoài nghi thân phận lão tử."
Mọi người hít một hơi lãnh khí, không nói nên lời. Lúc này, vợ chồng Vệ Chánh Phong đang chuẩn bị đi ngủ vội vã chạy ra đón, liếc mắt một cái liền chứng kiến Ngọc Tam Gia quần áo tả tơi, cả người đầy bùn đất đang vểnh râu bày ra một bộ uy nghiêm cất tiếng oang oang giáo huấn gia đinh nhà mình.
Vợ chồng hai người đồng thời cười khổ một tiếng nhìn nhau, trong mắt đầy v. Vị này rốt cuộc là người Vệ gia hay là Ngọc Gia.
Quyển 3
Ngọc Mãn Thiên nghĩ như thế, nhất thời yên lòng, liền ôm quyền nói:" Huynh đệ, Tam gia ta đi trước một bước, ta phải tìm được chất nữ đã, lâu không thấy nàng, thật là nhớ tiểu bảo bối này quá." Hắn đột ngột nhìn tấm lụa trắng che mặt Lăng Thiên, cười ha hả: "Ngươi, tiểu tử này cái gì cũng tốt, khinh công siêu phàm, chiêu pháp thần kỳ, nội công cũng là cao nhân nhất đẳng nhưng đương nhiên vẫn kém Tam gia ta, phỏng chừng bộ dáng cũng rất ấn tượng. Tại sao lại thích học cái thói của phú gia công tử, mang lụa trắng che mặt, rồi cái gì tạm thời không tiện nói cho ta biết. Rất là ẻo lả. Thực sự không giống đàn ông." Sau đó cười ha ha cáo từ mà đi.
Từ khi Lăng Thiên chuyển thế tới nay, không, cho dù ngay cả tại kiếp trước, Lăng Thiên kiểu xưng hô gì đã đều thấy qua, cho dù là cách xưng hô có tính vũ nhục cũng có, nhưng bảo mình ẻo lả thì đây là lần đầu, cái này do đâu mà có a. Lăng Thiên trong lúc nhất thời chưa phát giác ra, dở khóc dở cười.
Nhìn Ngọc Mãn Thiên giục ngựa biến mất sau cửa thành, Lăng Thiên như nghĩ tới một người nào. Lăng Kiếm dọc theo đường đi được Lăng Thiên dùng nội lực tinh thuần điều trị nên nội thương đã có nhiều khởi sắc. Nội thương của Lăng Kiếm mặc dù có vẻ trầm trọng nhưng lại không bị động đến lục ngũ tạng, điều này còn phải cảm kích Ngọc Mãn Thiên vì đối với Lăng Kiếm quả thật đã hạ thủ lưu tình.
Mà Kinh Long thần công của Lăng Thiên mặc dù đã cao nhưng lại cùng nguồn gốc với Lăng Kiếm cho nên hiệu quả trị thương làm một nửa mà hưởng gấp bội. Lăng Thiên dự tính, chỉ cần sau khi Lăng Kiếm trở về ăn thêm dược vật và thuốc đại bổ nguyên khí, nằm tĩnh dưỡng mấy ngày thì hơn nửa tháng sau, thân thể và võ công sẽ khỏi hẳn, tuyệt không để lại di chứng. Điều này cũng là do Lăng Thiên đã bỏ qua Ngọc Mãn Thiên, một nhân tố quan trọng.
Nhưng nội lực của Lăng Thiên tới hôm nay đã bị tiêu hao rất lớn. Đầu tiên là không ngừng chạy như điên năm trăm dặm, toàn bộ dựa vào một thân nội lực hùng hậu chống đỡ. Chạy tới nơi cũng không được nghỉ ngơi chút nào liền lập tức cùng Ngọc Mãn Thiên kịch chiến. Hai người tuy chỉ giao thủ mấy chiêu nhưng cũng khiến Lăng Thiên tiêu hao công lực và tâm lực rất lớn. Sau đó do Lăng Kiếm bị trọng thương nên lập tức điều động toàn bộ chân lực để chữa thương. Ngay cả một người bằng sắt trong tình huống như vậy cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Tuy nhiên ngay cả mệt mỏi đến vậy, đầu óc Lăng Thiên vẫn vận động không ngừng, một khắc cũng không được nghỉ. Từ chuyện Lăng Kiếm bị thương làm cho Lăng Thiên cảm giác áp lực phải khẩn trương gia tăng thực lực của chính mình lên. Nhắc tới trước kia. Những năm gần đây Lăng Thiên tại Thừa Thiên thành giả làm hoàn khố, tự cao tự đại nhưng trong lòng không hỏi có chút ngông cuồng, tự tin đủ để ngạo thị thiên hạ quần hùng. Ngay cả mấy thuộc hạ của hắn cũng là như thế, không đem thiên hạ quần hùng đặt ở trong mắt, chỉ biết có mình, không biết có người. Lần trước thanh y tướng sĩ Diệp Khinh Trần đã cấp cho Lăng Thiên tiếng chuông cảnh báo, lần này lại tới một nhân vật thứ ba ở Ngọc Gia, Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia. Lần trước thì hoàn hảo nhưng lần này lại khiến Lăng Kiếm lâm vào hiểm cảnh, không thể không khiến cho Lăng Thiên lo lắng, thiên hạ rốt cuộc còn có dạng cao nhân nào nữa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Bây giờ đại lục phong khởi vân dũng, các ẩn thế cao thủ đều như cá lớn nổi lên khỏi mặt nước. Thế cục ngày càng hỗn loạn. Tại loạn thế này muốn bảo vệ tánh mạng cũng như làm nên một phen đại sự nghiệp thì tự thân thực lực phải nhanh chóng đề cao một chút. Nhất là đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì.
Chuyện hôm nay đối với Lăng Kiếm, đối với Đệ nhất lâu, thậm chí đối với Lăng Thiên đều như một đòn giáng mạnh vào đầu. Cho tới nay, không chỉ có đám người Lăng Kiếm, ngay cả Lăng Thiên cũng cho rằng, lấy công phu của Lăng Kiếm, trên đường lớn mặc dù không thể nói là tung hoành vô địch cũng là hiếm gặp địch thủ, địch thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ một lão Tam Ngọc Gia dĩ nhiên có thể đánh trọng thương Lăng Kiếm. Như vậy, lão Nhị thì sao. Ngọc Gia gia chủ thì sao. Ngọc Gia chẳng lẽ sẽ không có mấy người như cái lão bất tử nọ ư. Vị Ngọc Tam Gia này tại Ngọc Gia võ công không biết đứng thứ mấy.
Lăng Kiếm thấy Lăng Thiên trên mặt âm trầm, cau mày thì trong lòng lại càng lo sợ bất an, đương nhiên càng không dám nói một lời nào.
Cho đến lúc về đến nhà, Lăng Thần, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì mọi người đang cùng nhau chờ đón. Thấy hai người bình yên vô sự thì cùng yên lòng thở phào một hơi. Chứng kiến vết thương trên cổ họng Lăng Kiếm mọi người đều giật mình, không nhịn được vẻ hoảng sợ. Đến tột cùng là thứ gì, có thể thiếu chút nữa kết tính mệnh lão Đại. Trên mặt mỗi người không khỏi hiện ra hận sắc.
Sáng sớm Lăng Thần liên tục mấy lần truyền tin hỏi tình huống Lăng Kiếm, sớm khiến cho mấy tiểu tử này cấp bách như kiến trên miệng chảo nóng. Cho đến lúc Lăng Thần truyền ra tin tức Lăng Thiên đã đích thân đi tìm Lăng Kiếm thì mấy người này lập tức bỏ hết mọi việc, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phủ, giương mắt trông mong tin tức hai người, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, không hỏi cũng biết là đói đến mức nào.
Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm liếc mắt một cái, không nói gì, trực tiếp tách mọi người ra đi vào trong phòng. Lăng Thần thấy vẻ mặt Lăng Thiên uể oải thì đau lòng đến cực điểm, cũng vội theo vào. Ý tứ Lăng Thiên rất rõ ràng, Lăng Kiếm, Đệ nhất lâu là của ngươi, ta không nói lời nào, ngươi toàn bộ làm chủ. Chuyện hôm nay, ngươi hẳn là có kế hoạch của ngươi.
Lăng Thiên có một nguyên tắc, cho dù là chuyện gì, đều phân công cho cấp dưới phụ trách, "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ". Bản thân hắn sẽ không bao giờ nhúng tay vào, chỉ tiếp nhận kết quả cuối cùng, cho dù là chuyện cực kỳ trọng đại cũng chỉ gọi người phụ trách một mình gọi tới dặn dò một chút. Cho ngươi quyền hạn nhất định, cho ngươi quyền uy nhất định. Đây chính là ngự hạ chi đạo (đạo dùng người) của Lăng Thiên.
Cho nên bây giờ thủ hạ của Lăng Thiên, vô luận là Lăng Kiếm được phân trông nom Đệ nhất lâu hay là Lăng Ngũ được phân trông nom nhà xưởng binh khí. Nắm Cuồng Phong Bang trong tay là Lăng Tam, thu thập tin tức bốn phương có đám người Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu. Mỗi người trong phạm vi chức trách bản thân đều là nói một không hai, nắm đại quyền sinh sát trong. Bọn họ cho tới bây giờ chỉ chịu trách nhiệm trước một người là Lăng Thiên.
Quả nhiên, hai người vừa rời đi, liền nghe được thanh âm tức giận của Lăng Kiếm:" Các ngươi không hảo hảo luyện công, chạy đến đây làm gì." Chứng kiến vẻ mặt lo lắng cùng vui mừng như điên khi thấy mình, trong lòng Lăng Kiếm vừa tức giận vừa cảm động. Tức giận chính là vì chính mình đã dặn dò bọn họ phải toàn tâm luyện công, nhưng lại chạy tới nơi này, cảm động chính là mấy vị huynh đệ này đối với mình rất quan tâm.
Nghe Lăng Kiếm răn dạy, mấy người đều yên lặng cúi đầu. Chợt bên trong truyền ra thanh âm của Lăng Thiên: "Lăng Kiếm, mang theo các huynh đệ của ngươi trở về đi, thương thế của ngươi phải nghỉ ngơi an tĩnh năm ba ngày, trong lúc này không được vọng động, hảo hảo tu dưỡng, điều trị cho tốt. Riêng Lăng Trì trong vài ngày tới phải đột phá cảnh giới tầng thứ tư".
Lăng Kiếm lên tiếng đáp ứng, đối với lệnh của Lăng Thiên cho tới bây giờ hắn chỉ biết làm theo. Mà Lăng Trì một bên thì khuôn mặt như ăn phải mướp đắng, chỉ vì hắn còn chưa có đột phá tầng thứ tư Kinh Long thần công.
Bên trong Lăng Thiên tựa hồ nghĩ đến điều gì:"Ồ, nếu như đến lúc đó Lăng Trì vẫn chưa đột phá tầng thứ tư, bất cứ ai đột phá trước thì ngươi cũng dẫn lại đây. Tốt lắm, các ngươi tản đi thôi."
Vừa nói xong, Lăng Phong Lăng Vân Lăng Lôi, Lăng Điện bốn người trên mặt đều lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nhìn về phía Lăng Trì trong mắt đều có chút hả hê ý. Mà Lăng Trì mũi miệng nhăn nhó, cơ hồ muốn khóc đi ra.
Lăng Kiếm ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, mang theo mấy người hướng Lăng Thiên cáo từ.
Lăng Thiên vừa nhìn đã thấy võ công Lăng Trì đã tới bên bờ đột phá, cái còn thiếu chỉ là một chút động lực mà thôi, cho nên lúc này phải tạo cho hắn áp lực lớn lao. Có áp lực thì mới có động lực. Điểm này Lăng Thiên phi thường rõ ràng. Nương theo áp lực, việc Lăng Trì đột phá tầng thứ tư hẳn không có gì khó.
Bên kia, Tam gia Ngọc Gia Ngọc Mãn Thiên thì đã sớm tìm được cửa Vệ phủ nhưng lại thiếu chút nữa bị bảo vệ tưởng là ăn mày đuổi ra ngoài. Làm cho Ngọc Tam Gia nổi trận lôi đình, một cái tát khiến gã bảo vệ đui mù kia lăn đi mấy vòng rồi hùng hùng hổ hổ xông vào. Vị Ngọc Tam Gia này mặt ác nhưng tâm lại thiện, đổi lại là một người khác, phỏng ừng tên bảo vệ nọ đã hồn du địa phủ.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì Vệ phu nhân nghe được bảo bối khuê nữ nhà mình dĩ nhiên lại cùng Ngọc Gia Tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan mấy lần bái phỏng vị công tử nổi tiếng phóng đãng kia thì giận dữ trực tiếp đem nữ nhi cấm cửa, nhốt trong nhà. Ngọc Gia Tiểu công chúa thân phận tôn sùng, chính mình không dám quản lý, nhưng là nữ nhi nhà mình thì có thể chứ.
Vệ Huyên Huyên trong lòng tràn đầy buồn bực, mới muốn giải thích cãi lý vài câu thì giới thước của mẫu thân đã hạ xuống mấy lần, không thể làm gì khác hơn là khuất phục. Giờ phút này, Ngọc Băng Nhan đang ở trong phòng Vệ Huyên Huyên, hai nàng đang nói chuyện gì mà phía trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười cùng thanh âm thở dài không cam lòng của Vệ Huyên Huyên.
Nghe hạ nhân truyền báo có một mãng phu tự xưng là Ngọc Gia Tam đại lão gia xông vào, Ngọc Băng Nhan cả kinh vội vàng ra cửa xem. Khi nhìn thấy Tam thúc nhà mình đang cầm một cây mộc côn không biết đoạt được ở đâu đem hộ viện gia đinh đánh đuổi náo động thì không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, kêu lên:" Tam thúc, người làm cái gì vậy hả. Làm như đây là nhà mình sao, sao lại không có chừng mực như vậy?"
Ngọc Mãn Thiên nghe thấy giọng cháu thì đem mộc côn ném sang một bên, vẻ mặt tươi cười đi lại "Ha ha, tiểu Nhan nhan ngoan ngoãn, có nhớ Tam thúc không. Quỷ nha đầu này, cha ngươi cũng không dám quản thúc ta, ngươi muốn quản thúc Tam thúc ư." Hắn không chút khách khí vươn bàn tay to lớn đầy lông ra véo nhẹ lên mặt Ngọc Băng Nhan một cái rồi nhíu mày nói:" Trên mặt ngươi có bôi cái gì vậy. Mau lau sạch đi, để như vậy Tam thúc nhìn rất khó chịu. Đang đường đường là một tiểu mỹ nhân, sao lại biến thành như thế này."
Ngọc Băng Nhan đưa tay gạt bàn tay của hắn sang một bên, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, còn chưa kịp nói chuyện thì vị tam Đại lão gia này đã ngẩng đầu lên nhìn đám gia đinh chung quanh đang ngây ra như phỗng quát: "Thấy không. Đây là cháu của lão tử, người nào không phục dám hoài nghi thân phận lão tử."
Mọi người hít một hơi lãnh khí, không nói nên lời. Lúc này, vợ chồng Vệ Chánh Phong đang chuẩn bị đi ngủ vội vã chạy ra đón, liếc mắt một cái liền chứng kiến Ngọc Tam Gia quần áo tả tơi, cả người đầy bùn đất đang vểnh râu bày ra một bộ uy nghiêm cất tiếng oang oang giáo huấn gia đinh nhà mình.
Vợ chồng hai người đồng thời cười khổ một tiếng nhìn nhau, trong mắt đầy v. Vị này rốt cuộc là người Vệ gia hay là Ngọc Gia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngọc Mãn Thiên nghĩ như thế, nhất thời yên lòng, liền ôm quyền nói:" Huynh đệ, Tam gia ta đi trước một bước, ta phải tìm được chất nữ đã, lâu không thấy nàng, thật là nhớ tiểu bảo bối này quá." Hắn đột ngột nhìn tấm lụa trắng che mặt Lăng Thiên, cười ha hả: "Ngươi, tiểu tử này cái gì cũng tốt, khinh công siêu phàm, chiêu pháp thần kỳ, nội công cũng là cao nhân nhất đẳng nhưng đương nhiên vẫn kém Tam gia ta, phỏng chừng bộ dáng cũng rất ấn tượng. Tại sao lại thích học cái thói của phú gia công tử, mang lụa trắng che mặt, rồi cái gì tạm thời không tiện nói cho ta biết. Rất là ẻo lả. Thực sự không giống đàn ông." Sau đó cười ha ha cáo từ mà đi.
Từ khi Lăng Thiên chuyển thế tới nay, không, cho dù ngay cả tại kiếp trước, Lăng Thiên kiểu xưng hô gì đã đều thấy qua, cho dù là cách xưng hô có tính vũ nhục cũng có, nhưng bảo mình ẻo lả thì đây là lần đầu, cái này do đâu mà có a. Lăng Thiên trong lúc nhất thời chưa phát giác ra, dở khóc dở cười.
Nhìn Ngọc Mãn Thiên giục ngựa biến mất sau cửa thành, Lăng Thiên như nghĩ tới một người nào. Lăng Kiếm dọc theo đường đi được Lăng Thiên dùng nội lực tinh thuần điều trị nên nội thương đã có nhiều khởi sắc. Nội thương của Lăng Kiếm mặc dù có vẻ trầm trọng nhưng lại không bị động đến lục ngũ tạng, điều này còn phải cảm kích Ngọc Mãn Thiên vì đối với Lăng Kiếm quả thật đã hạ thủ lưu tình.
Mà Kinh Long thần công của Lăng Thiên mặc dù đã cao nhưng lại cùng nguồn gốc với Lăng Kiếm cho nên hiệu quả trị thương làm một nửa mà hưởng gấp bội. Lăng Thiên dự tính, chỉ cần sau khi Lăng Kiếm trở về ăn thêm dược vật và thuốc đại bổ nguyên khí, nằm tĩnh dưỡng mấy ngày thì hơn nửa tháng sau, thân thể và võ công sẽ khỏi hẳn, tuyệt không để lại di chứng. Điều này cũng là do Lăng Thiên đã bỏ qua Ngọc Mãn Thiên, một nhân tố quan trọng.
Nhưng nội lực của Lăng Thiên tới hôm nay đã bị tiêu hao rất lớn. Đầu tiên là không ngừng chạy như điên năm trăm dặm, toàn bộ dựa vào một thân nội lực hùng hậu chống đỡ. Chạy tới nơi cũng không được nghỉ ngơi chút nào liền lập tức cùng Ngọc Mãn Thiên kịch chiến. Hai người tuy chỉ giao thủ mấy chiêu nhưng cũng khiến Lăng Thiên tiêu hao công lực và tâm lực rất lớn. Sau đó do Lăng Kiếm bị trọng thương nên lập tức điều động toàn bộ chân lực để chữa thương. Ngay cả một người bằng sắt trong tình huống như vậy cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Tuy nhiên ngay cả mệt mỏi đến vậy, đầu óc Lăng Thiên vẫn vận động không ngừng, một khắc cũng không được nghỉ. Từ chuyện Lăng Kiếm bị thương làm cho Lăng Thiên cảm giác áp lực phải khẩn trương gia tăng thực lực của chính mình lên. Nhắc tới trước kia. Những năm gần đây Lăng Thiên tại Thừa Thiên thành giả làm hoàn khố, tự cao tự đại nhưng trong lòng không hỏi có chút ngông cuồng, tự tin đủ để ngạo thị thiên hạ quần hùng. Ngay cả mấy thuộc hạ của hắn cũng là như thế, không đem thiên hạ quần hùng đặt ở trong mắt, chỉ biết có mình, không biết có người. Lần trước thanh y tướng sĩ Diệp Khinh Trần đã cấp cho Lăng Thiên tiếng chuông cảnh báo, lần này lại tới một nhân vật thứ ba ở Ngọc Gia, Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia. Lần trước thì hoàn hảo nhưng lần này lại khiến Lăng Kiếm lâm vào hiểm cảnh, không thể không khiến cho Lăng Thiên lo lắng, thiên hạ rốt cuộc còn có dạng cao nhân nào nữa. Nguồn truyện:
Bây giờ đại lục phong khởi vân dũng, các ẩn thế cao thủ đều như cá lớn nổi lên khỏi mặt nước. Thế cục ngày càng hỗn loạn. Tại loạn thế này muốn bảo vệ tánh mạng cũng như làm nên một phen đại sự nghiệp thì tự thân thực lực phải nhanh chóng đề cao một chút. Nhất là đám người Lăng Kiếm, Lăng Trì.
Chuyện hôm nay đối với Lăng Kiếm, đối với Đệ nhất lâu, thậm chí đối với Lăng Thiên đều như một đòn giáng mạnh vào đầu. Cho tới nay, không chỉ có đám người Lăng Kiếm, ngay cả Lăng Thiên cũng cho rằng, lấy công phu của Lăng Kiếm, trên đường lớn mặc dù không thể nói là tung hoành vô địch cũng là hiếm gặp địch thủ, địch thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ một lão Tam Ngọc Gia dĩ nhiên có thể đánh trọng thương Lăng Kiếm. Như vậy, lão Nhị thì sao. Ngọc Gia gia chủ thì sao. Ngọc Gia chẳng lẽ sẽ không có mấy người như cái lão bất tử nọ ư. Vị Ngọc Tam Gia này tại Ngọc Gia võ công không biết đứng thứ mấy.
Lăng Kiếm thấy Lăng Thiên trên mặt âm trầm, cau mày thì trong lòng lại càng lo sợ bất an, đương nhiên càng không dám nói một lời nào.
Cho đến lúc về đến nhà, Lăng Thần, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì mọi người đang cùng nhau chờ đón. Thấy hai người bình yên vô sự thì cùng yên lòng thở phào một hơi. Chứng kiến vết thương trên cổ họng Lăng Kiếm mọi người đều giật mình, không nhịn được vẻ hoảng sợ. Đến tột cùng là thứ gì, có thể thiếu chút nữa kết tính mệnh lão Đại. Trên mặt mỗi người không khỏi hiện ra hận sắc.
Sáng sớm Lăng Thần liên tục mấy lần truyền tin hỏi tình huống Lăng Kiếm, sớm khiến cho mấy tiểu tử này cấp bách như kiến trên miệng chảo nóng. Cho đến lúc Lăng Thần truyền ra tin tức Lăng Thiên đã đích thân đi tìm Lăng Kiếm thì mấy người này lập tức bỏ hết mọi việc, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phủ, giương mắt trông mong tin tức hai người, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, không hỏi cũng biết là đói đến mức nào.
Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm liếc mắt một cái, không nói gì, trực tiếp tách mọi người ra đi vào trong phòng. Lăng Thần thấy vẻ mặt Lăng Thiên uể oải thì đau lòng đến cực điểm, cũng vội theo vào. Ý tứ Lăng Thiên rất rõ ràng, Lăng Kiếm, Đệ nhất lâu là của ngươi, ta không nói lời nào, ngươi toàn bộ làm chủ. Chuyện hôm nay, ngươi hẳn là có kế hoạch của ngươi.
Lăng Thiên có một nguyên tắc, cho dù là chuyện gì, đều phân công cho cấp dưới phụ trách, "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ". Bản thân hắn sẽ không bao giờ nhúng tay vào, chỉ tiếp nhận kết quả cuối cùng, cho dù là chuyện cực kỳ trọng đại cũng chỉ gọi người phụ trách một mình gọi tới dặn dò một chút. Cho ngươi quyền hạn nhất định, cho ngươi quyền uy nhất định. Đây chính là ngự hạ chi đạo (đạo dùng người) của Lăng Thiên.
Cho nên bây giờ thủ hạ của Lăng Thiên, vô luận là Lăng Kiếm được phân trông nom Đệ nhất lâu hay là Lăng Ngũ được phân trông nom nhà xưởng binh khí. Nắm Cuồng Phong Bang trong tay là Lăng Tam, thu thập tin tức bốn phương có đám người Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu. Mỗi người trong phạm vi chức trách bản thân đều là nói một không hai, nắm đại quyền sinh sát trong. Bọn họ cho tới bây giờ chỉ chịu trách nhiệm trước một người là Lăng Thiên.
Quả nhiên, hai người vừa rời đi, liền nghe được thanh âm tức giận của Lăng Kiếm:" Các ngươi không hảo hảo luyện công, chạy đến đây làm gì." Chứng kiến vẻ mặt lo lắng cùng vui mừng như điên khi thấy mình, trong lòng Lăng Kiếm vừa tức giận vừa cảm động. Tức giận chính là vì chính mình đã dặn dò bọn họ phải toàn tâm luyện công, nhưng lại chạy tới nơi này, cảm động chính là mấy vị huynh đệ này đối với mình rất quan tâm.
Nghe Lăng Kiếm răn dạy, mấy người đều yên lặng cúi đầu. Chợt bên trong truyền ra thanh âm của Lăng Thiên: "Lăng Kiếm, mang theo các huynh đệ của ngươi trở về đi, thương thế của ngươi phải nghỉ ngơi an tĩnh năm ba ngày, trong lúc này không được vọng động, hảo hảo tu dưỡng, điều trị cho tốt. Riêng Lăng Trì trong vài ngày tới phải đột phá cảnh giới tầng thứ tư".
Lăng Kiếm lên tiếng đáp ứng, đối với lệnh của Lăng Thiên cho tới bây giờ hắn chỉ biết làm theo. Mà Lăng Trì một bên thì khuôn mặt như ăn phải mướp đắng, chỉ vì hắn còn chưa có đột phá tầng thứ tư Kinh Long thần công.
Bên trong Lăng Thiên tựa hồ nghĩ đến điều gì:"Ồ, nếu như đến lúc đó Lăng Trì vẫn chưa đột phá tầng thứ tư, bất cứ ai đột phá trước thì ngươi cũng dẫn lại đây. Tốt lắm, các ngươi tản đi thôi."
Vừa nói xong, Lăng Phong Lăng Vân Lăng Lôi, Lăng Điện bốn người trên mặt đều lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nhìn về phía Lăng Trì trong mắt đều có chút hả hê ý. Mà Lăng Trì mũi miệng nhăn nhó, cơ hồ muốn khóc đi ra.
Lăng Kiếm ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, mang theo mấy người hướng Lăng Thiên cáo từ.
Lăng Thiên vừa nhìn đã thấy võ công Lăng Trì đã tới bên bờ đột phá, cái còn thiếu chỉ là một chút động lực mà thôi, cho nên lúc này phải tạo cho hắn áp lực lớn lao. Có áp lực thì mới có động lực. Điểm này Lăng Thiên phi thường rõ ràng. Nương theo áp lực, việc Lăng Trì đột phá tầng thứ tư hẳn không có gì khó.
Bên kia, Tam gia Ngọc Gia Ngọc Mãn Thiên thì đã sớm tìm được cửa Vệ phủ nhưng lại thiếu chút nữa bị bảo vệ tưởng là ăn mày đuổi ra ngoài. Làm cho Ngọc Tam Gia nổi trận lôi đình, một cái tát khiến gã bảo vệ đui mù kia lăn đi mấy vòng rồi hùng hùng hổ hổ xông vào. Vị Ngọc Tam Gia này mặt ác nhưng tâm lại thiện, đổi lại là một người khác, phỏng ừng tên bảo vệ nọ đã hồn du địa phủ.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì Vệ phu nhân nghe được bảo bối khuê nữ nhà mình dĩ nhiên lại cùng Ngọc Gia Tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan mấy lần bái phỏng vị công tử nổi tiếng phóng đãng kia thì giận dữ trực tiếp đem nữ nhi cấm cửa, nhốt trong nhà. Ngọc Gia Tiểu công chúa thân phận tôn sùng, chính mình không dám quản lý, nhưng là nữ nhi nhà mình thì có thể chứ.
Vệ Huyên Huyên trong lòng tràn đầy buồn bực, mới muốn giải thích cãi lý vài câu thì giới thước của mẫu thân đã hạ xuống mấy lần, không thể làm gì khác hơn là khuất phục. Giờ phút này, Ngọc Băng Nhan đang ở trong phòng Vệ Huyên Huyên, hai nàng đang nói chuyện gì mà phía trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười cùng thanh âm thở dài không cam lòng của Vệ Huyên Huyên.
Nghe hạ nhân truyền báo có một mãng phu tự xưng là Ngọc Gia Tam đại lão gia xông vào, Ngọc Băng Nhan cả kinh vội vàng ra cửa xem. Khi nhìn thấy Tam thúc nhà mình đang cầm một cây mộc côn không biết đoạt được ở đâu đem hộ viện gia đinh đánh đuổi náo động thì không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, kêu lên:" Tam thúc, người làm cái gì vậy hả. Làm như đây là nhà mình sao, sao lại không có chừng mực như vậy?"
Ngọc Mãn Thiên nghe thấy giọng cháu thì đem mộc côn ném sang một bên, vẻ mặt tươi cười đi lại "Ha ha, tiểu Nhan nhan ngoan ngoãn, có nhớ Tam thúc không. Quỷ nha đầu này, cha ngươi cũng không dám quản thúc ta, ngươi muốn quản thúc Tam thúc ư." Hắn không chút khách khí vươn bàn tay to lớn đầy lông ra véo nhẹ lên mặt Ngọc Băng Nhan một cái rồi nhíu mày nói:" Trên mặt ngươi có bôi cái gì vậy. Mau lau sạch đi, để như vậy Tam thúc nhìn rất khó chịu. Đang đường đường là một tiểu mỹ nhân, sao lại biến thành như thế này."
Ngọc Băng Nhan đưa tay gạt bàn tay của hắn sang một bên, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, còn chưa kịp nói chuyện thì vị tam Đại lão gia này đã ngẩng đầu lên nhìn đám gia đinh chung quanh đang ngây ra như phỗng quát: "Thấy không. Đây là cháu của lão tử, người nào không phục dám hoài nghi thân phận lão tử."
Mọi người hít một hơi lãnh khí, không nói nên lời. Lúc này, vợ chồng Vệ Chánh Phong đang chuẩn bị đi ngủ vội vã chạy ra đón, liếc mắt một cái liền chứng kiến Ngọc Tam Gia quần áo tả tơi, cả người đầy bùn đất đang vểnh râu bày ra một bộ uy nghiêm cất tiếng oang oang giáo huấn gia đinh nhà mình.
Vợ chồng hai người đồng thời cười khổ một tiếng nhìn nhau, trong mắt đầy v. Vị này rốt cuộc là người Vệ gia hay là Ngọc Gia.