Tiêu Nhạn Tuyết cố ý như vô tình tránh khỏi ánh mắt lăng lệ của Lăng Thiên: "Đệ nhất kiện hi thế kỳ trân chính là một khối gỗ lấy từ đỉnh Tuyết sơn ở cực Bắc, là một khối băng phách đàn hương hiếm thấy, ngoại trừ thơm mát dị thường thì còn có tác dụng ngưng thần ngủ ngon. Chỉ cần chặt lấy một đoạn nhỏ dài chừng hai thước đặt ở trong phòng, mùa hè có thể cảm thấy mát mẻ sảng khoái, nếu lấy cả khối làm thành vật đựng thì đồ vật để trong đó có thể bảo quản trăm năm không hư nát. Mặt khác, chỉ cần có một miếng nhỏ ở trên người là có thể tránh được độc trùng trong thiên hạ."
Lăng Thiên ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, băng phách đàn hương này hẳn là Tiêu gia vì Nam Cung thế gia mà chuẩn bị đây, làm quan tài thì quả thật là lựa chọn tốt nhất. Lúc này khí trời càng ngày càng nóng, thi thể Nam Cung nhạc vô luận bảo tồn hay vận chuyển cũng là một vấn đề, nhưng nếu có thứ này thì khi vận chuyển quay về đến Nam Trịnh ít nhất cũng sẽ không phát mùi hôi thối.
Bất quá thứ tốt như vậy mà dùng trên người Nam Cung Nhạc, vô luận là làm quan tài hay là cái khác, Lăng Thiên cũng cảm giác được có chút đáng tiếc, ngay cả khi người này có cống hiến lớn, nhưng trong miệng lại nói: "Thứ tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến xem. Vài ngày nữa khí trời bắt đầu nóng lên, có thứ này, mùa hè hẳn là dễ chịu hơn không ít."
Tiêu Nhạn Tuyết khẽ cười một tiếng: "Đến lúc đó đương nhiên sẽ mời Lăng công tử là nhân vật có kiến thức đến tham dự"
Lăng Thiên liên tục gật đầu: "Ừm, đó là dịp không đi không được" "Đệ nhị kiện hi thế kỳ trân có cùng xuất xứ với Băng phách đàn hương, cũng được phát hiện ở một thung lũng sâu nơi cực Bắc tuyết sơn, đó là một khối thiên niên noãn ngọc, cực hàn chi địa lại sinh ra vật chí noãn (ấm), có thể thấy được thiên địa quả là thần kỳ". Tiêu Nhạn Tuyết cảm thán một tiếng, "Thiên niên noãn ngọc có công năng trấn tâm ngưng thần, đối với người học võ lại càng có diệu dụng thật lớn." Tiêu Nhạn Tuyết vừa nói chuyện vừa một bên khóe mắt liếc vẻ mặt Lăng Thiên lặng lẽ dò xét.
Lăng Thiên vừa là ừ một tiếng, trên mặt vẫn một vẻ hăng hái, trong lòng quả thực là có để tâm, cười nói: "Thiên niên noãn ngọc à... Hay quá, công hiệu của vật này chắc không chỉ có điểm này thôi. Vật như vậy có thể nói là hãn thế kỳ trân"
Lăng Thần đứng một bên sắc mặt cũng làm như bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại khá căng thẳng. Thiên niên noãn ngọc, bảo vật này nàng đã từng nghe công tử khen ngợi qua. Bảo vật này đối với người bình thường mà nói, công hiệu cũng rất lớn, thường đem bên người chẳng những có thể khiến hàn thử bất xâm, thân thể khang kiện, ngoài ra còn có thể ích thọ duyên niên. Nhất là đối người tu luyện thuần âmLăng Thần mà nói càng lại là nhất kiện bảo bối vạn kim khó mua.
Nên biết nữ tử bản chất thuần âm, như Lăng Thần có thân thể chí âm, tu luyện Hàn Băng Thần Công cố nhiên là thuận lợi nhưng thế gian mọi sự vạn vật đều có hạn chế. Có câu "vật cực tất phản", Lăng Thần lấy chí âm thân thể tu luyện chí âm chi công, tốc độ tiến cảnh rất nhanh tất nhiên là chuyện tốt nhưng trong đó cũng có họa ngầm thật lớn. Lăng Thần lúc này công lực còn thấp, nguy cơ cũng chưa lộ ra nhưng nếu có một khối Thiên niên noãn ngọc mang bên người thì lại có thể nhận được sự hỗ trợ rất tốt. Phủ cực thái lai chi công. "Các đồ vật có tác dụng phụ trợ tu luyện Hàn Băng Thần Công lại ở cùng một chỗ. Ba kiện này do một người đi tầm bảo phát hiện ra cùng một ngày, cũng là thiên ý tạo hóa. Vào ngày đó, cực bắc tuyết sơn đột nhiên phát sinh tuyết lở, băng tuyết trôi qua, người tầm bảo duy nhất may mắn còn sống liền phát hiện ra ba kiện bảo vật này." Tiêu Nhạn Tuyết tới thời khắc mấu chốt thì lại dừng lại, cố ý khơi gợi hứng thú của Lăng Thiên. Nàng nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, hai mắt lưu chuyển, dĩ nhiên ngừng lại.
Lăng Thiên cười ha ha, đơn giản liền thỏa mãn tâm ý của nha đầu này:" Đó là vật gì."
Tiêu Nhạn Tuyết đắc ý cười, tựa hồ cảm giác mình vừa thắng một ván, nhướng mày cười nói:" Chính là hai đóa Chu băng tinh hỏa liên."
Lăng Thiên trong lòng giật mình. Băng tinh hỏa liên. Không nghĩ tới dĩ nhiên chính là băng tinh hỏa liên.
Đại hoàn đan của Lăng Thiên vẫn chưa tiến hành luyện chế là bởi vì thiếu một linh dược sinh trưởng tại nơi vô cùng lạnh. Lăng Thiên sớm đã phái người đi vào nơi cực Bắc cực hàn để tìm kiếm, mặt khác đi khắp đại lục tìm mua nhưng thiên địa linh vật bực này há có thể dễ dàng tìm được? Nguyên bản Lăng Thiên có ý định tìm một loại dị thảo đồng loại khác như Thu hàn liệt hỏa thảo để vận dụng. Không biết, Tiêu gia dĩ nhiên lại có đại thần thông như thế, trong tay có Băng tinh hỏa liên là thần dị linh dược trong truyền thuyết. Linh dược này có công hiệu mạnh gấp đôi Thu hàn liệt hỏa thảo. Đại hoàn đan nếu có vị dược này, công hiệu tất nhiên hơn xa khi luyện chế bằng loại thảo dược khác.
Lăng Thiên khóe miệng hiện lên vẻ tiếu dung thần bí như có như không, xem ra, Tiêu gia đấu giá hội, mình thật là không thể không đi. Không chỉ là Băng tinh hỏa liên ở tình thế bắt buộc mà Thiên niên noãn ngọc nọ cũng vậ"Kiện bảo vật thứ tư xuất xứ từ đáy biển sâu Nam Hải, đó là Thiên lam u nhật." Tiêu Nhạn Tuyết trong khẩu khí hơi có một giọng điệu khoa trương. Tựa hồ đối với Thiên lam u nhật cực kỳ yêu thích.
Lăng Thiên trong bụng cười lạnh một tiếng, khóe miệng cũng không khỏi nhếch nhếch. Thiên lam u nhật chính là một viên bảo thạch huyễn lệ dị thường, có thể giữa ban ngày phát ra ánh sáng màu xanh da trời, ánh sáng như ngọc, rất thần kỳ, chính là nhất kiện bảo vật cực kỳ hiếm thấy và càng lại là một món đồ trang sức tuyệt hảo. Quả thật là vật được nữ tử yêu thích nhất, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, nói đến hiệu dụng chân thật thì lại không có gì. Trong mắt Lăng Thiên, thứ này bất quá chỉ là một hòn đá tương đối kỳ lạ mà thôi.
"Kiện bảo vật thứ năm chính là Nam Hải Thất thải tử đàn châu, to cỡ nắm tay, từ xưa đến nay chưa từng thấy Thất thải tử đàn châu to như thế. Nói là hi thế chi trân, liên thành chi bảo, cũng tuyệt không quá phận." Tiêu Nhạn Tuyết nói, trong khẩu khí lộ ra vẻ tự hào không thể nghi ngờ.
Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì, thầm thở dài. Lăng Thần lại tựa hồ rất có hứng thú nhưng thấy Tiêu Nhạn Tuyết có vẻ như đã nói xong thì rất buồn bực, chẳng lẽ vị Tiêu đại tiểu thư này lại không biết diệu dụng của bảo vật này. Công tử từng nói qua, đồ vật này trong tay người bình thường, trừ vẻ trân quý ra thì cũng không có gì khác. Nhưng bảo vật này lại thực sự có diệu dụng khác, chỗ cực kỳ thần dị là vật này là khắc tinh của độc vật trên thế gian. Chỉ cần ngâm vào rượu ngon, đợi đến khi màu sắc rượu hóa thành màu tím giống như tử đàn châu thì rượu đã biến thành thần vật giải độc, có khả năng giải vạn độc trên thế gian.
"Kiện bảo vật thứ sáu chính là một khối mặc sắc huyền thiết. Nặng một trăm bảy mươi lăm cân, cái này…." Nói đến mặc sắc huyền thiết này, Tiêu Nhạn Tuyết không khỏi có chút nghẹn lời, đơn giản là vì nàng cũng không biết rõ lai lịch hoặc là công dụng của nó.
Mọi người đều biết, mặc sắc huyền thiết mặc dù là tài liệu luyện chế binh khí tốt nhất nhưng do nó là kim loại cứng rắn nhất trong thiên hạ, dùng phương pháp tầm thường căn bản không thể làm nó nóng chảy được, muốn thay đổi hình dạng của nó cũng cực kỳ khó khăn. Tiêu gia đã tiến hành thử nghiệm vô số lần, rất cố gắng nhưng lại chưa hề có nửa điểm hiệu quả. Trong mắt Tiêu Nhạn Tuyết, thứ này chính là một cái gân gà thật lớn, thật sự không rõ tại sao gia gia lại muốn mình đem nó đến đây.
Nàng cũng không Lăng Thiên kiếm được từ tay Tiêu Phong Hàn một cái xưởng luyện binh khí, Tiêu Phong Hàn chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ thông tin thẩm thấu từ đây ra. Tuy nhiên mấy năm đầu còn có chút tin tức trở ra, nhưng sau đó dĩ nhiên nửa điểm cũng không có. Chỉ là từ một số binh khí lộ ra ngoài thì thủ nghệ của xưởng này tựa hồ vẫn không ngừng tăng lên. Điều này cũng làm cho Tiêu Phong Hàn càng ngày càng không cam tâm. Lần này cho Tiêu Phong Dương và Tiêu Nhạn Tuyết mang theo mặc sắc huyền thiết đi Thừa Thiên chỉ là thủ đoạn thử dò xét ý tứ của Lăng Thiên. Nếu như Lăng Thiên có thể đem mặc sắc huyền thiết này về, như vậy, chứng minh kỹ thuật luyện kim Lăng Thiên nắm giữ ở mức Tiêu gia không thể so sánh được. Nếu là quả thật là như vậy, đối với thực lực của Lăng Thiên nhất định phải một lần nữa đánh giá lại.
Lăng Thiên trong mắt dị quang chợt lóe, mặc sắc huyền thiết. Tiêu Phong Hàn, lão hồ ly này... Tống cái đồ vật này đến Thừa Thiên, ngoại trừ thử dò xét binh khí xưởng của ta thì chẳng lẽ còn có thể có dụng ý khác ư. Hắn lầm bầm, ta sao lại cho ngươi toại nguyện.
Bất quá, cái mặc sắc huyền thiết Lăng Thiên nhất định phải lấy. Trước mắt binh khí của mấy tên tâm phúc mặc dù đều là loại tốt nhất nhưng cũng không phải là thần binh lợi khí gì. Nếu có khối mặc sắc huyền thiết này, đem chia ra, cho vào mỗi kiện binh khí một vài cân thì lại có thể làm cho sắt thường hóa thành lợi khí, đủ cho mọi người trong Đệ Nhất Lâu được trang bị thần binh lợi khí thượng thừa. Điều này có thể khiến cho lực chiến đấu của Đệ Nhất Lâu biến hóa tăng lên long trời lở đất. Lăng Thiên tại sao tâm có thể không động?
"Về phần kiện bảo vật thứ bảy, chính là thanh Liệt Thiên Kiếm của nhất đại võ lâm tông sư một ngàn năm trước, Thiên Dương đại lục đệ nhất môn phái, Thiên Thượng Thiên môn chủ Âm Tuyệt Không. Từ ngàn năm trước có truyền lưu một truyền thuyết, bên trong Liệt Thiên Kiếm có chứa đựng một đại bí mật kinh thiên động địa. Ai có được Liệt Thiên Kiếm, người đó liền có khả năng trở thành thiên hạ chi chủ." Tiêu Nhạn Tuyết rốt cục kể xong bảy kiện hi thế kỳ trân, trong lúc nhất thời cũng có chút miệng đắng lưỡi khô. Nàng nâng chung trà lên, uống một ngụm thật to.
Liệt Thiên Kiếm.
Lăng Thiên trong lòng cười lạnh một trận. Nguyên lai kế hoạch của Tiêu gia chính thức ở chỗ này. Chính thức là âm mưu. Nhưng Tiêu gia lại quang minh chính đại biểu hiện ra. Hiển nhiên lần này đến Thừa Thiên, dã tâm của Tiêu gia đã hiển lộ ra không thể nghi ngờ.
Ngàn năm trở lại thế nhân mặc dù không biết thanh "Liệt Thiên Kiếm" này rốt cuộc đã từng là bội kiếm của ai nhưng câu truyền ngôn "ai có được Liệt Thiên Kiếm, có khả năng trở thành thiên hạ chi chủ" đã sớm đi vào lòng người. Thanh kiếm này, đã không đơn thuần là một thanh thần binh lợi khí nữa mà đã thành một loại tồn tại tượng trưng. Ngay cả môn chủ Thiên Thượng Thiên Âm Tuyệt Không năm xưa với tu vi tiên thiên đỉnh phong, cảnh giới tông sư mà dĩ nhiên tuẫn mệnh trong đại chiến. Theo Lăng Thiên phỏng chừng, sợ rằng cùng ý nghĩa ẩn dấu của thanh kiếm này không thoát khỏi có mối quan hệ.
Quyển 3
Tiêu Nhạn Tuyết cố ý như vô tình tránh khỏi ánh mắt lăng lệ của Lăng Thiên: "Đệ nhất kiện hi thế kỳ trân chính là một khối gỗ lấy từ đỉnh Tuyết sơn ở cực Bắc, là một khối băng phách đàn hương hiếm thấy, ngoại trừ thơm mát dị thường thì còn có tác dụng ngưng thần ngủ ngon. Chỉ cần chặt lấy một đoạn nhỏ dài chừng hai thước đặt ở trong phòng, mùa hè có thể cảm thấy mát mẻ sảng khoái, nếu lấy cả khối làm thành vật đựng thì đồ vật để trong đó có thể bảo quản trăm năm không hư nát. Mặt khác, chỉ cần có một miếng nhỏ ở trên người là có thể tránh được độc trùng trong thiên hạ."
Lăng Thiên ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, băng phách đàn hương này hẳn là Tiêu gia vì Nam Cung thế gia mà chuẩn bị đây, làm quan tài thì quả thật là lựa chọn tốt nhất. Lúc này khí trời càng ngày càng nóng, thi thể Nam Cung nhạc vô luận bảo tồn hay vận chuyển cũng là một vấn đề, nhưng nếu có thứ này thì khi vận chuyển quay về đến Nam Trịnh ít nhất cũng sẽ không phát mùi hôi thối.
Bất quá thứ tốt như vậy mà dùng trên người Nam Cung Nhạc, vô luận là làm quan tài hay là cái khác, Lăng Thiên cũng cảm giác được có chút đáng tiếc, ngay cả khi người này có cống hiến lớn, nhưng trong miệng lại nói: "Thứ tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến xem. Vài ngày nữa khí trời bắt đầu nóng lên, có thứ này, mùa hè hẳn là dễ chịu hơn không ít."
Tiêu Nhạn Tuyết khẽ cười một tiếng: "Đến lúc đó đương nhiên sẽ mời Lăng công tử là nhân vật có kiến thức đến tham dự"
Lăng Thiên liên tục gật đầu: "Ừm, đó là dịp không đi không được" "Đệ nhị kiện hi thế kỳ trân có cùng xuất xứ với Băng phách đàn hương, cũng được phát hiện ở một thung lũng sâu nơi cực Bắc tuyết sơn, đó là một khối thiên niên noãn ngọc, cực hàn chi địa lại sinh ra vật chí noãn (ấm), có thể thấy được thiên địa quả là thần kỳ". Tiêu Nhạn Tuyết cảm thán một tiếng, "Thiên niên noãn ngọc có công năng trấn tâm ngưng thần, đối với người học võ lại càng có diệu dụng thật lớn." Tiêu Nhạn Tuyết vừa nói chuyện vừa một bên khóe mắt liếc vẻ mặt Lăng Thiên lặng lẽ dò xét.
Lăng Thiên vừa là ừ một tiếng, trên mặt vẫn một vẻ hăng hái, trong lòng quả thực là có để tâm, cười nói: "Thiên niên noãn ngọc à... Hay quá, công hiệu của vật này chắc không chỉ có điểm này thôi. Vật như vậy có thể nói là hãn thế kỳ trân"
Lăng Thần đứng một bên sắc mặt cũng làm như bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại khá căng thẳng. Thiên niên noãn ngọc, bảo vật này nàng đã từng nghe công tử khen ngợi qua. Bảo vật này đối với người bình thường mà nói, công hiệu cũng rất lớn, thường đem bên người chẳng những có thể khiến hàn thử bất xâm, thân thể khang kiện, ngoài ra còn có thể ích thọ duyên niên. Nhất là đối người tu luyện thuần âmLăng Thần mà nói càng lại là nhất kiện bảo bối vạn kim khó mua.
Nên biết nữ tử bản chất thuần âm, như Lăng Thần có thân thể chí âm, tu luyện Hàn Băng Thần Công cố nhiên là thuận lợi nhưng thế gian mọi sự vạn vật đều có hạn chế. Có câu "vật cực tất phản", Lăng Thần lấy chí âm thân thể tu luyện chí âm chi công, tốc độ tiến cảnh rất nhanh tất nhiên là chuyện tốt nhưng trong đó cũng có họa ngầm thật lớn. Lăng Thần lúc này công lực còn thấp, nguy cơ cũng chưa lộ ra nhưng nếu có một khối Thiên niên noãn ngọc mang bên người thì lại có thể nhận được sự hỗ trợ rất tốt. Phủ cực thái lai chi công. "Các đồ vật có tác dụng phụ trợ tu luyện Hàn Băng Thần Công lại ở cùng một chỗ. Ba kiện này do một người đi tầm bảo phát hiện ra cùng một ngày, cũng là thiên ý tạo hóa. Vào ngày đó, cực bắc tuyết sơn đột nhiên phát sinh tuyết lở, băng tuyết trôi qua, người tầm bảo duy nhất may mắn còn sống liền phát hiện ra ba kiện bảo vật này." Tiêu Nhạn Tuyết tới thời khắc mấu chốt thì lại dừng lại, cố ý khơi gợi hứng thú của Lăng Thiên. Nàng nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, hai mắt lưu chuyển, dĩ nhiên ngừng lại.
Lăng Thiên cười ha ha, đơn giản liền thỏa mãn tâm ý của nha đầu này:" Đó là vật gì."
Tiêu Nhạn Tuyết đắc ý cười, tựa hồ cảm giác mình vừa thắng một ván, nhướng mày cười nói:" Chính là hai đóa Chu băng tinh hỏa liên."
Lăng Thiên trong lòng giật mình. Băng tinh hỏa liên. Không nghĩ tới dĩ nhiên chính là băng tinh hỏa liên. Nguồn:
Đại hoàn đan của Lăng Thiên vẫn chưa tiến hành luyện chế là bởi vì thiếu một linh dược sinh trưởng tại nơi vô cùng lạnh. Lăng Thiên sớm đã phái người đi vào nơi cực Bắc cực hàn để tìm kiếm, mặt khác đi khắp đại lục tìm mua nhưng thiên địa linh vật bực này há có thể dễ dàng tìm được? Nguyên bản Lăng Thiên có ý định tìm một loại dị thảo đồng loại khác như Thu hàn liệt hỏa thảo để vận dụng. Không biết, Tiêu gia dĩ nhiên lại có đại thần thông như thế, trong tay có Băng tinh hỏa liên là thần dị linh dược trong truyền thuyết. Linh dược này có công hiệu mạnh gấp đôi Thu hàn liệt hỏa thảo. Đại hoàn đan nếu có vị dược này, công hiệu tất nhiên hơn xa khi luyện chế bằng loại thảo dược khác.
Lăng Thiên khóe miệng hiện lên vẻ tiếu dung thần bí như có như không, xem ra, Tiêu gia đấu giá hội, mình thật là không thể không đi. Không chỉ là Băng tinh hỏa liên ở tình thế bắt buộc mà Thiên niên noãn ngọc nọ cũng vậ"Kiện bảo vật thứ tư xuất xứ từ đáy biển sâu Nam Hải, đó là Thiên lam u nhật." Tiêu Nhạn Tuyết trong khẩu khí hơi có một giọng điệu khoa trương. Tựa hồ đối với Thiên lam u nhật cực kỳ yêu thích.
Lăng Thiên trong bụng cười lạnh một tiếng, khóe miệng cũng không khỏi nhếch nhếch. Thiên lam u nhật chính là một viên bảo thạch huyễn lệ dị thường, có thể giữa ban ngày phát ra ánh sáng màu xanh da trời, ánh sáng như ngọc, rất thần kỳ, chính là nhất kiện bảo vật cực kỳ hiếm thấy và càng lại là một món đồ trang sức tuyệt hảo. Quả thật là vật được nữ tử yêu thích nhất, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, nói đến hiệu dụng chân thật thì lại không có gì. Trong mắt Lăng Thiên, thứ này bất quá chỉ là một hòn đá tương đối kỳ lạ mà thôi.
"Kiện bảo vật thứ năm chính là Nam Hải Thất thải tử đàn châu, to cỡ nắm tay, từ xưa đến nay chưa từng thấy Thất thải tử đàn châu to như thế. Nói là hi thế chi trân, liên thành chi bảo, cũng tuyệt không quá phận." Tiêu Nhạn Tuyết nói, trong khẩu khí lộ ra vẻ tự hào không thể nghi ngờ.
Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì, thầm thở dài. Lăng Thần lại tựa hồ rất có hứng thú nhưng thấy Tiêu Nhạn Tuyết có vẻ như đã nói xong thì rất buồn bực, chẳng lẽ vị Tiêu đại tiểu thư này lại không biết diệu dụng của bảo vật này. Công tử từng nói qua, đồ vật này trong tay người bình thường, trừ vẻ trân quý ra thì cũng không có gì khác. Nhưng bảo vật này lại thực sự có diệu dụng khác, chỗ cực kỳ thần dị là vật này là khắc tinh của độc vật trên thế gian. Chỉ cần ngâm vào rượu ngon, đợi đến khi màu sắc rượu hóa thành màu tím giống như tử đàn châu thì rượu đã biến thành thần vật giải độc, có khả năng giải vạn độc trên thế gian.
"Kiện bảo vật thứ sáu chính là một khối mặc sắc huyền thiết. Nặng một trăm bảy mươi lăm cân, cái này…." Nói đến mặc sắc huyền thiết này, Tiêu Nhạn Tuyết không khỏi có chút nghẹn lời, đơn giản là vì nàng cũng không biết rõ lai lịch hoặc là công dụng của nó.
Mọi người đều biết, mặc sắc huyền thiết mặc dù là tài liệu luyện chế binh khí tốt nhất nhưng do nó là kim loại cứng rắn nhất trong thiên hạ, dùng phương pháp tầm thường căn bản không thể làm nó nóng chảy được, muốn thay đổi hình dạng của nó cũng cực kỳ khó khăn. Tiêu gia đã tiến hành thử nghiệm vô số lần, rất cố gắng nhưng lại chưa hề có nửa điểm hiệu quả. Trong mắt Tiêu Nhạn Tuyết, thứ này chính là một cái gân gà thật lớn, thật sự không rõ tại sao gia gia lại muốn mình đem nó đến đây.
Nàng cũng không Lăng Thiên kiếm được từ tay Tiêu Phong Hàn một cái xưởng luyện binh khí, Tiêu Phong Hàn chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ thông tin thẩm thấu từ đây ra. Tuy nhiên mấy năm đầu còn có chút tin tức trở ra, nhưng sau đó dĩ nhiên nửa điểm cũng không có. Chỉ là từ một số binh khí lộ ra ngoài thì thủ nghệ của xưởng này tựa hồ vẫn không ngừng tăng lên. Điều này cũng làm cho Tiêu Phong Hàn càng ngày càng không cam tâm. Lần này cho Tiêu Phong Dương và Tiêu Nhạn Tuyết mang theo mặc sắc huyền thiết đi Thừa Thiên chỉ là thủ đoạn thử dò xét ý tứ của Lăng Thiên. Nếu như Lăng Thiên có thể đem mặc sắc huyền thiết này về, như vậy, chứng minh kỹ thuật luyện kim Lăng Thiên nắm giữ ở mức Tiêu gia không thể so sánh được. Nếu là quả thật là như vậy, đối với thực lực của Lăng Thiên nhất định phải một lần nữa đánh giá lại.
Lăng Thiên trong mắt dị quang chợt lóe, mặc sắc huyền thiết. Tiêu Phong Hàn, lão hồ ly này... Tống cái đồ vật này đến Thừa Thiên, ngoại trừ thử dò xét binh khí xưởng của ta thì chẳng lẽ còn có thể có dụng ý khác ư. Hắn lầm bầm, ta sao lại cho ngươi toại nguyện.
Bất quá, cái mặc sắc huyền thiết Lăng Thiên nhất định phải lấy. Trước mắt binh khí của mấy tên tâm phúc mặc dù đều là loại tốt nhất nhưng cũng không phải là thần binh lợi khí gì. Nếu có khối mặc sắc huyền thiết này, đem chia ra, cho vào mỗi kiện binh khí một vài cân thì lại có thể làm cho sắt thường hóa thành lợi khí, đủ cho mọi người trong Đệ Nhất Lâu được trang bị thần binh lợi khí thượng thừa. Điều này có thể khiến cho lực chiến đấu của Đệ Nhất Lâu biến hóa tăng lên long trời lở đất. Lăng Thiên tại sao tâm có thể không động?
"Về phần kiện bảo vật thứ bảy, chính là thanh Liệt Thiên Kiếm của nhất đại võ lâm tông sư một ngàn năm trước, Thiên Dương đại lục đệ nhất môn phái, Thiên Thượng Thiên môn chủ Âm Tuyệt Không. Từ ngàn năm trước có truyền lưu một truyền thuyết, bên trong Liệt Thiên Kiếm có chứa đựng một đại bí mật kinh thiên động địa. Ai có được Liệt Thiên Kiếm, người đó liền có khả năng trở thành thiên hạ chi chủ." Tiêu Nhạn Tuyết rốt cục kể xong bảy kiện hi thế kỳ trân, trong lúc nhất thời cũng có chút miệng đắng lưỡi khô. Nàng nâng chung trà lên, uống một ngụm thật to.
Liệt Thiên Kiếm.
Lăng Thiên trong lòng cười lạnh một trận. Nguyên lai kế hoạch của Tiêu gia chính thức ở chỗ này. Chính thức là âm mưu. Nhưng Tiêu gia lại quang minh chính đại biểu hiện ra. Hiển nhiên lần này đến Thừa Thiên, dã tâm của Tiêu gia đã hiển lộ ra không thể nghi ngờ.
Ngàn năm trở lại thế nhân mặc dù không biết thanh "Liệt Thiên Kiếm" này rốt cuộc đã từng là bội kiếm của ai nhưng câu truyền ngôn "ai có được Liệt Thiên Kiếm, có khả năng trở thành thiên hạ chi chủ" đã sớm đi vào lòng người. Thanh kiếm này, đã không đơn thuần là một thanh thần binh lợi khí nữa mà đã thành một loại tồn tại tượng trưng. Ngay cả môn chủ Thiên Thượng Thiên Âm Tuyệt Không năm xưa với tu vi tiên thiên đỉnh phong, cảnh giới tông sư mà dĩ nhiên tuẫn mệnh trong đại chiến. Theo Lăng Thiên phỏng chừng, sợ rằng cùng ý nghĩa ẩn dấu của thanh kiếm này không thoát khỏi có mối quan hệ.
Quyển