Khúc nhạc hoàn tất nhưng âm thanh vẫn quanh quẩn thật lâu không tan, một tiếng vỗ tay nhè nhẹ từ phía sau vang lên.
"Đôi mi thơm thổi 'Triệt Mai Hoa Khúc'…. Huynh nguyện hóa thân thành chiếc bích ngọc tiêu kia! Thần Nhi, tiêu kỹ của muội đã đăng đường nhập thất rồi, có thể vượt qua tướng công huynh đây."
Lăng Thần xoay người lại liền thấy một người mặc đồ đen, khăn che mặt sớm đã được bỏ đi, đôi mắt hiện ra tình yêu ôn nhu nhìn mình không chớp mắt khiến cho Lăng Thần mỉm cười, ánh trăng trên bầu trời cũng vì nụ cười của nàng mà như mất đi nhan sắc: "Công tử quá khích lệ. Công tử có học thức kinh người, Thần Nhi sao dám có hy vọng xa vời ấy." Giọng nói ôn nhu như giận như mừng nhẹ nhàng vang lên.
Lăng Thiên cười lớn đi đến nhẹ nhàng nắm ấy bờ vai nàng: "Đã trể rồi sao còn chưa đi ngủ?"
Lăng Thiên vừa hỏi vậy khiến cho gương mặt Lăng Thần đỏ ửng đến cổ. Thì ra tối hôm nay khi Lăng Thần chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nàng nhớ rằng bây giờ mình đã trở thành phụ nữ của Lăng Thiên rồi, như vậy thì mình ngủ ở đâu? Trong phòng Lăng Thiên? Dường như không thích hợp lắm nhưng nếu ngủ trong phòng mình như trước kia cũng không thích hợp. Ít nhất thì bản thân mình không tình nguyện. Càng nghĩ càng khiến cho tiểu nhà đầu khó xử nên không còn cách nào hơn đành phải chờ Lăng Thiên trở về nhưng lại sợ khi Lăng Thiên trở về lại không tìm được mình, sợ hắn cho rằng mình đã về phòng ngủ nên Lăng Thần mới đi đến nơi đây.
Câu hỏi này của Lăng Thiên cũng chính là điều Lăng Thần cảm thấy xấu hổ nhất. Nàng sao không xấu hổ được đây? Lăng Thiên cười ha ha, trong nháy mắt liền hiểu rõ tình cảm của Lăng Thần khiến hắn nhịn không được trêu đùa: "Thì ra là Thần Nhi muốn ngủ với huynh..." Một câu còn chưa nói xong thì Lăng Thần vừa xấu hổ vừa thẹn thùng ngăn chặm miệng hắn lại đồng thời còn nói một câu hờn dỗi: "Huynh...Không cho nói."
"Ha ha. Lão bà của ta thì sao không ngủ trong phòng ta được. Đến..." Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên cúi người bế thân thể mềm mại của Lăng Thần tiến vào trong phòng mình. Lăng Thần nhẹ 'ưm' một tiếng rúc vào trong lòng hắn, hai tay che kín mặt. Nàng chỉ cảm thấy gương mặt của mình thật nóng.
Sáng sớm, ba người trong phòng khách gần như cùng tỉnh lại một lúc, động tác ba người rất giống nhau. Cả ba đều đang ôm đầu đau như búa bổ rên hai tiếng. Tiếng rên vừa phát ra mới phát hiện được đối phương tồn tại, chỉ một thoáng thôi ba người đã quay đầu nhìn đối phương.
"A
"A..."
"Hừ hừ..."
Hai tiếng kêu thảm như gặp quỷ kia đương nhiên là từ trong miệng hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi truyền ra. Hai người bọn họ tuyệt đối không thể ngờ mới sáng sớm thôi mà mình gặp phải người mình sợ hãi nhất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mà một tiếng hừ tức giận kia đương nhiên là xuất phát từ miệng của Ngọc Tam Gia Ngọc Mãn Thiên. Ngay sau đó hai tiếng 'bốp bốp' vang lên, Ngọc Tam Gia đại phát thần uy đánh hai tên làm mất mặt mũi của Ngọc gia đuổi ra khỏi cửa. Hai tiếng kêu đau đớn vang lên cùng lúc, bốn chân của hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi chổng lên trời, cánh tay khua khoắng trên không trung từ trong bay ra ngoài đập xuống mặt đất thật nặng nề. Bộ dáng chật vật vô cùng.
Còn Ngọc Tam Gia đang hung dữ đuổi theo ra cửa, một tiếng hét lớn như trâu rống: "Ta đánh hai tên bại hoại gia phong. Không tiền đồ, thấy rượu là uống không biết trời trăng gì..." Ngọc Tam Gia hoàn toàn quên mất bản thân mình ngày hôm qua cũng vô dụng như hai tên bại hoại gia phong trong miệng hắn, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Đang nói thì liền thấy một tên bận đồ trắng bay phất phơ đang đi bộ lại. Chính là Lăng Thiên, vẻ mặt cười tươi như hoa cúc, từ phía xa xa đã mở miệng bắt chuyện: "Tam Gia. Hai vị Tiết huynh. Thật sớm a... Ha ha... Đến đến nào, thời tiết hôm nay thật tốt, ánh nắng ấm áp, trăm hoa nở rộ. Cùng uống một chén nhé?"
Đến lúc này ba người mới nhìn thấy trong tay Lăng Thiên còn cầm theo một vò rượu vừa mới mở nắp, từng đợt hương rượu nồng nặc xông vào mũi.
"Ọe ọe ọe..."
Ba người nhìn thấy bình rượu không hẹn mà cùng nôn ọe. Đôi mắt nhìn vò rượu ngon mà bình thường họ còn yêu thích hơn cả tính mạng lại lộ ra một vẻ mặt giống như nhìn kẻ thủ giết cha. À không, rất giống như thấy được hồng hoang mãnh thú, trong đôi mắt ba gã võ lâm cao thủ đề lộ ra sự sợ hãi.
Những người hay uống rượu đều biết được sau khi tỉnh rượu xong thì bản thân sợ nhất chính là mùi rượu. Lúc này ba người Ngọc Mãn Thiên đang đau đầu muốn chết mà Lăng Thiên lại cầm rượu đến. Hơn nữa còn e sợ ba người bọn họ không nghe được mùi rượu còn mở cả ắp ra trước.
Lăng Thiên ung dung ngồi trước cái bàn bên dưới cây nho rót đầy rượu ngon vào bốn chén trên bàn, thần sắc nhiệt tình cực điểm, hào sảng vô cùng: "Ba vị. Đến uống rượu. Rượu ngon trước mặt, nhân sinh vui vẻ. Bạn từ phương xa đến cũng vui, có người đẹp bên cạnh cũng vui. Hôm nay chúng ta phải uống say một phen. Không say không về. Mời mời... Cùng uống một chén này đi. Đừng có khách khí gì cả..."
Những tiếng mời mọc nhiệt tình vô cùng, lôi kéo ba người ngồi trên ghê trúc mà không để ý đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của ba người họ. Yết hầu nhúc nhích không ngừng như đang nuốt nuốt cái gì. A... Không phải nuốt nước miếng mà là có một loại dục vọng muốn nôn mửa vô cùng.
"Ta có chức trách trong người, phải đi chiếu cố cho Tiểu công chúa, ý tốt của công tử ta xin ghi nhớ. Cáo từ..." Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đồng tâm đứng lên nói những lời này, vừa nói xong thì cái mông như được đặt trên lò xo nhảy dựng lên chạy vội ra ngoài. Chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Đến lúc này Ngọc Mãn Thiên mới khôi phục tinh thần lại, đang muốn mở miệng thì Lăng Thiên đã nói: "Chẳng lẽ Tam Gia cũng muốn đi gặp Tiểu công chúa sao?"
"Ách!" Ngọc Mãn Thiên ngại ngùng đặt cái mông vừa nâng lên một nửa xuống ghế lại, nhìn phương hướng hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đi mà trong lòng âm thầm chửi mấy ngàn lần. Ghê tởm, hổn đản... Chỉ lo chạy trốn cho bản thân mà lại để Tam Gia ta ở đây. Lại còn đoạt lý do của ta nói trước nữa chứ!
Ngọc Mãn Thiên mang theo ánh mắt xả thân chịu chết nhìn chén rượu Lăng Thiên mời như nhìn rượu độc, trong đầu có chút mơ hồ như có hơn một ngàn con ong mật đang bay vù vù quanh đầu.
Sáng sớm để cho một người chưa tỉnh rượu hoàn toàn uống rượu tiếp, việc như vậy mà Lăng Thiên cũng làm được!
Nhìn thấy Ngọc Tam Gia uống cũng kha khá rồi thì đột nhiên Lăng Thiên thở dài một tiếng như ai oán cực điểm. Ngọc Mãn Thiên không hiểu tại sao hỏi: "Này! Tiểu tử ngươi sao lại thở dài như vậy?"
Lăng Thiên lại thở dài thêm một tiếng nữa nói: "Trước kia Lăng Thiên ngồi đáy giếng nhìn trời, luôn tự cao tự nhưng hôm nay mới biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hôm qua đã biết được tin tức có rất nhiều cao thủ võ học tuyệt đỉnh đến Thừa Thiên. Những người này đều có công phu mạnh mẽ, vạn người không thể chống lại thật khiến cho người khác hâm mộ không thôi. Chỉ tiếc rằng không biết được vị đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết kia là ai?"
Nhất thời Ngọc Mãn Thiên tỉnh rượu hơn phân nửa cười lớn nói: "Vạn người không chống lại thì chưa từng thấy qua nhưng đối phó với mấy trăm tráng hán chỉ biết cậy mạnh vẫn dư sức. Về phần thiên hạ đệ nhất... He he, khẳng định sẽ có nhưng không có ở Thừa Thiên các ngươi là được." Tuyệt đỉnh cao thủ mà Lăng Thiên nói đến khiến cho Ngọc Tam Gia cho rằng Lăng Thiên đang nói mình liền khiêm nhường đôi câu. Bất quá câu khiêm nhường này của hắn lại giống như là đang khoe khoang.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày như không đồng ý, một bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Ngọc Mãn Thiên ngẩn người: "Tiểu tử ngươi có chuyện muốn nói thì nói. Làm bộ dáng như vậy để làm gì?"
Lăng Thiên cười khổ một tiếng: "Đương nhiên. Ách, mạo muội Lăng Thiên nói thẳng. Võ công của Tam Gia xem như không tồi nhưng những người đó chính là đệ nhát cao thủ trong truyền thuyết đó. Thiên hạ đệ nhất mặc dù khó xác định nhưng có thể sẽ cùng đằng cấp với bọn họ dó. Tam Gia sao còn nói không có ở Thừa Thiên đây?" Ngụ ý rằng: So với cao thủ chân chính ta vừa nói ngài còn kém rất xa.
Rượu trong yết hầu của Ngọc Mãn Thiên muốn phun ra ngoài. Gì? Tuyệt đỉnh cao thủ mà ngươi nói không phải là ta? Cái gì 'Võ công của Tam Gia coi như không tồi?' cái gì gọi là 'Đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết?'
Gương mặt của Ngọc Tam Gia rất khó nhìn! Lại có người xem thường Tam Gia ta? Cái gì có bài danh trên cả ta? Cuộc đời của Ngọc Tam Gia hận nhất là bị người khác xem thường. "Ngươi nói là ai?" Khi hỏi những lời này thì Ngọc Tam Gia nắm chặt chén rượu, đôi mắt mơ hồ toát ra một tầng lục quang mỏng manh.
Lăng Thiên cứ làm như không nhìn thấy Ngọc Tam Gia như đang muốn bộc phát kia mà thở dài một tiếng đầy tiếc hận. Đổ thêm dầu vào một nhóm lửa đang bốc cháy hừng hực: "Ta không hề xem thường Tam Gia. Phải biết rằng những nhân vật đi đến Thừa Thiên lần này đều là những cao thủ cả. Nghe đâu Tây Môn Thế Gia lần này đến đây chính là nhân vậy đứng thứ hai trong gia tộc, còn được xưng là đệ nhất cao thủ trong gia tộc Tây Môn Vô Hận. Còn Đông Phương Thế Gia lại phái nhân vật lớn nữa - Đông Phương Kinh Lôi. Còn có Bắc Minh Kình Thiên của Bắc Minh thế gia, đệ nhất cao thủ Bắc Minh Không. Nam Cung thế gia cũng cử nhân vật quan trọng đến, là người mà trong "truyền thuyết" võ công đã đến mức "đăng phong tạo cực" Nam Cung Thiên Hổ đã tự mình đến đây. Mấy người đó có ai không phải là đại cao thủ nhất đẳng của một phái đây? Cho dù không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng ta nghĩ cũng không khác mấy. Nghe nói ngài là nhân vật thứ ba của Ngọc gia..Oái, điều này… Thôi ta không nói nữa, Tam gia ngài đừng nhìn ta với ánh mắt đó chứ!"
Quyển 3
Khúc nhạc hoàn tất nhưng âm thanh vẫn quanh quẩn thật lâu không tan, một tiếng vỗ tay nhè nhẹ từ phía sau vang lên.
"Đôi mi thơm thổi 'Triệt Mai Hoa Khúc'…. Huynh nguyện hóa thân thành chiếc bích ngọc tiêu kia! Thần Nhi, tiêu kỹ của muội đã đăng đường nhập thất rồi, có thể vượt qua tướng công huynh đây."
Lăng Thần xoay người lại liền thấy một người mặc đồ đen, khăn che mặt sớm đã được bỏ đi, đôi mắt hiện ra tình yêu ôn nhu nhìn mình không chớp mắt khiến cho Lăng Thần mỉm cười, ánh trăng trên bầu trời cũng vì nụ cười của nàng mà như mất đi nhan sắc: "Công tử quá khích lệ. Công tử có học thức kinh người, Thần Nhi sao dám có hy vọng xa vời ấy." Giọng nói ôn nhu như giận như mừng nhẹ nhàng vang lên.
Lăng Thiên cười lớn đi đến nhẹ nhàng nắm ấy bờ vai nàng: "Đã trể rồi sao còn chưa đi ngủ?"
Lăng Thiên vừa hỏi vậy khiến cho gương mặt Lăng Thần đỏ ửng đến cổ. Thì ra tối hôm nay khi Lăng Thần chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nàng nhớ rằng bây giờ mình đã trở thành phụ nữ của Lăng Thiên rồi, như vậy thì mình ngủ ở đâu? Trong phòng Lăng Thiên? Dường như không thích hợp lắm nhưng nếu ngủ trong phòng mình như trước kia cũng không thích hợp. Ít nhất thì bản thân mình không tình nguyện. Càng nghĩ càng khiến cho tiểu nhà đầu khó xử nên không còn cách nào hơn đành phải chờ Lăng Thiên trở về nhưng lại sợ khi Lăng Thiên trở về lại không tìm được mình, sợ hắn cho rằng mình đã về phòng ngủ nên Lăng Thần mới đi đến nơi đây.
Câu hỏi này của Lăng Thiên cũng chính là điều Lăng Thần cảm thấy xấu hổ nhất. Nàng sao không xấu hổ được đây? Lăng Thiên cười ha ha, trong nháy mắt liền hiểu rõ tình cảm của Lăng Thần khiến hắn nhịn không được trêu đùa: "Thì ra là Thần Nhi muốn ngủ với huynh..." Một câu còn chưa nói xong thì Lăng Thần vừa xấu hổ vừa thẹn thùng ngăn chặm miệng hắn lại đồng thời còn nói một câu hờn dỗi: "Huynh...Không cho nói."
"Ha ha. Lão bà của ta thì sao không ngủ trong phòng ta được. Đến..." Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên cúi người bế thân thể mềm mại của Lăng Thần tiến vào trong phòng mình. Lăng Thần nhẹ 'ưm' một tiếng rúc vào trong lòng hắn, hai tay che kín mặt. Nàng chỉ cảm thấy gương mặt của mình thật nóng.
Sáng sớm, ba người trong phòng khách gần như cùng tỉnh lại một lúc, động tác ba người rất giống nhau. Cả ba đều đang ôm đầu đau như búa bổ rên hai tiếng. Tiếng rên vừa phát ra mới phát hiện được đối phương tồn tại, chỉ một thoáng thôi ba người đã quay đầu nhìn đối phương.
"A
"A..."
"Hừ hừ..."
Hai tiếng kêu thảm như gặp quỷ kia đương nhiên là từ trong miệng hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi truyền ra. Hai người bọn họ tuyệt đối không thể ngờ mới sáng sớm thôi mà mình gặp phải người mình sợ hãi nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Mà một tiếng hừ tức giận kia đương nhiên là xuất phát từ miệng của Ngọc Tam Gia Ngọc Mãn Thiên. Ngay sau đó hai tiếng 'bốp bốp' vang lên, Ngọc Tam Gia đại phát thần uy đánh hai tên làm mất mặt mũi của Ngọc gia đuổi ra khỏi cửa. Hai tiếng kêu đau đớn vang lên cùng lúc, bốn chân của hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi chổng lên trời, cánh tay khua khoắng trên không trung từ trong bay ra ngoài đập xuống mặt đất thật nặng nề. Bộ dáng chật vật vô cùng.
Còn Ngọc Tam Gia đang hung dữ đuổi theo ra cửa, một tiếng hét lớn như trâu rống: "Ta đánh hai tên bại hoại gia phong. Không tiền đồ, thấy rượu là uống không biết trời trăng gì..." Ngọc Tam Gia hoàn toàn quên mất bản thân mình ngày hôm qua cũng vô dụng như hai tên bại hoại gia phong trong miệng hắn, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Đang nói thì liền thấy một tên bận đồ trắng bay phất phơ đang đi bộ lại. Chính là Lăng Thiên, vẻ mặt cười tươi như hoa cúc, từ phía xa xa đã mở miệng bắt chuyện: "Tam Gia. Hai vị Tiết huynh. Thật sớm a... Ha ha... Đến đến nào, thời tiết hôm nay thật tốt, ánh nắng ấm áp, trăm hoa nở rộ. Cùng uống một chén nhé?"
Đến lúc này ba người mới nhìn thấy trong tay Lăng Thiên còn cầm theo một vò rượu vừa mới mở nắp, từng đợt hương rượu nồng nặc xông vào mũi.
"Ọe ọe ọe..."
Ba người nhìn thấy bình rượu không hẹn mà cùng nôn ọe. Đôi mắt nhìn vò rượu ngon mà bình thường họ còn yêu thích hơn cả tính mạng lại lộ ra một vẻ mặt giống như nhìn kẻ thủ giết cha. À không, rất giống như thấy được hồng hoang mãnh thú, trong đôi mắt ba gã võ lâm cao thủ đề lộ ra sự sợ hãi.
Những người hay uống rượu đều biết được sau khi tỉnh rượu xong thì bản thân sợ nhất chính là mùi rượu. Lúc này ba người Ngọc Mãn Thiên đang đau đầu muốn chết mà Lăng Thiên lại cầm rượu đến. Hơn nữa còn e sợ ba người bọn họ không nghe được mùi rượu còn mở cả ắp ra trước.
Lăng Thiên ung dung ngồi trước cái bàn bên dưới cây nho rót đầy rượu ngon vào bốn chén trên bàn, thần sắc nhiệt tình cực điểm, hào sảng vô cùng: "Ba vị. Đến uống rượu. Rượu ngon trước mặt, nhân sinh vui vẻ. Bạn từ phương xa đến cũng vui, có người đẹp bên cạnh cũng vui. Hôm nay chúng ta phải uống say một phen. Không say không về. Mời mời... Cùng uống một chén này đi. Đừng có khách khí gì cả..."
Những tiếng mời mọc nhiệt tình vô cùng, lôi kéo ba người ngồi trên ghê trúc mà không để ý đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của ba người họ. Yết hầu nhúc nhích không ngừng như đang nuốt nuốt cái gì. A... Không phải nuốt nước miếng mà là có một loại dục vọng muốn nôn mửa vô cùng.
"Ta có chức trách trong người, phải đi chiếu cố cho Tiểu công chúa, ý tốt của công tử ta xin ghi nhớ. Cáo từ..." Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đồng tâm đứng lên nói những lời này, vừa nói xong thì cái mông như được đặt trên lò xo nhảy dựng lên chạy vội ra ngoài. Chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Đến lúc này Ngọc Mãn Thiên mới khôi phục tinh thần lại, đang muốn mở miệng thì Lăng Thiên đã nói: "Chẳng lẽ Tam Gia cũng muốn đi gặp Tiểu công chúa sao?"
"Ách!" Ngọc Mãn Thiên ngại ngùng đặt cái mông vừa nâng lên một nửa xuống ghế lại, nhìn phương hướng hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đi mà trong lòng âm thầm chửi mấy ngàn lần. Ghê tởm, hổn đản... Chỉ lo chạy trốn cho bản thân mà lại để Tam Gia ta ở đây. Lại còn đoạt lý do của ta nói trước nữa chứ!
Ngọc Mãn Thiên mang theo ánh mắt xả thân chịu chết nhìn chén rượu Lăng Thiên mời như nhìn rượu độc, trong đầu có chút mơ hồ như có hơn một ngàn con ong mật đang bay vù vù quanh đầu.
Sáng sớm để cho một người chưa tỉnh rượu hoàn toàn uống rượu tiếp, việc như vậy mà Lăng Thiên cũng làm được!
Nhìn thấy Ngọc Tam Gia uống cũng kha khá rồi thì đột nhiên Lăng Thiên thở dài một tiếng như ai oán cực điểm. Ngọc Mãn Thiên không hiểu tại sao hỏi: "Này! Tiểu tử ngươi sao lại thở dài như vậy?"
Lăng Thiên lại thở dài thêm một tiếng nữa nói: "Trước kia Lăng Thiên ngồi đáy giếng nhìn trời, luôn tự cao tự nhưng hôm nay mới biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hôm qua đã biết được tin tức có rất nhiều cao thủ võ học tuyệt đỉnh đến Thừa Thiên. Những người này đều có công phu mạnh mẽ, vạn người không thể chống lại thật khiến cho người khác hâm mộ không thôi. Chỉ tiếc rằng không biết được vị đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết kia là ai?"
Nhất thời Ngọc Mãn Thiên tỉnh rượu hơn phân nửa cười lớn nói: "Vạn người không chống lại thì chưa từng thấy qua nhưng đối phó với mấy trăm tráng hán chỉ biết cậy mạnh vẫn dư sức. Về phần thiên hạ đệ nhất... He he, khẳng định sẽ có nhưng không có ở Thừa Thiên các ngươi là được." Tuyệt đỉnh cao thủ mà Lăng Thiên nói đến khiến cho Ngọc Tam Gia cho rằng Lăng Thiên đang nói mình liền khiêm nhường đôi câu. Bất quá câu khiêm nhường này của hắn lại giống như là đang khoe khoang.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày như không đồng ý, một bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Ngọc Mãn Thiên ngẩn người: "Tiểu tử ngươi có chuyện muốn nói thì nói. Làm bộ dáng như vậy để làm gì?"
Lăng Thiên cười khổ một tiếng: "Đương nhiên. Ách, mạo muội Lăng Thiên nói thẳng. Võ công của Tam Gia xem như không tồi nhưng những người đó chính là đệ nhát cao thủ trong truyền thuyết đó. Thiên hạ đệ nhất mặc dù khó xác định nhưng có thể sẽ cùng đằng cấp với bọn họ dó. Tam Gia sao còn nói không có ở Thừa Thiên đây?" Ngụ ý rằng: So với cao thủ chân chính ta vừa nói ngài còn kém rất xa.
Rượu trong yết hầu của Ngọc Mãn Thiên muốn phun ra ngoài. Gì? Tuyệt đỉnh cao thủ mà ngươi nói không phải là ta? Cái gì 'Võ công của Tam Gia coi như không tồi?' cái gì gọi là 'Đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết?'
Gương mặt của Ngọc Tam Gia rất khó nhìn! Lại có người xem thường Tam Gia ta? Cái gì có bài danh trên cả ta? Cuộc đời của Ngọc Tam Gia hận nhất là bị người khác xem thường. "Ngươi nói là ai?" Khi hỏi những lời này thì Ngọc Tam Gia nắm chặt chén rượu, đôi mắt mơ hồ toát ra một tầng lục quang mỏng manh.
Lăng Thiên cứ làm như không nhìn thấy Ngọc Tam Gia như đang muốn bộc phát kia mà thở dài một tiếng đầy tiếc hận. Đổ thêm dầu vào một nhóm lửa đang bốc cháy hừng hực: "Ta không hề xem thường Tam Gia. Phải biết rằng những nhân vật đi đến Thừa Thiên lần này đều là những cao thủ cả. Nghe đâu Tây Môn Thế Gia lần này đến đây chính là nhân vậy đứng thứ hai trong gia tộc, còn được xưng là đệ nhất cao thủ trong gia tộc Tây Môn Vô Hận. Còn Đông Phương Thế Gia lại phái nhân vật lớn nữa - Đông Phương Kinh Lôi. Còn có Bắc Minh Kình Thiên của Bắc Minh thế gia, đệ nhất cao thủ Bắc Minh Không. Nam Cung thế gia cũng cử nhân vật quan trọng đến, là người mà trong "truyền thuyết" võ công đã đến mức "đăng phong tạo cực" Nam Cung Thiên Hổ đã tự mình đến đây. Mấy người đó có ai không phải là đại cao thủ nhất đẳng của một phái đây? Cho dù không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng ta nghĩ cũng không khác mấy. Nghe nói ngài là nhân vật thứ ba của Ngọc gia..Oái, điều này… Thôi ta không nói nữa, Tam gia ngài đừng nhìn ta với ánh mắt đó chứ!"
Quyển