Sau khi Lăng Thiên ngồi trên xe ngựa rời khỏi cửa thành, một đội xe ngựa lộng lẫy được che rèm đen chầm chầm vào cửa thành. Bên ngoài xe ngựa khảm đồ án hình hoa cúc màu hoàng kim. Các binh sĩ canh giữ cửa thành vừa thấy đồ án hoa cúc màu hoàng kim, lập tức đứng nghiêm, giơ thương kính chào. Ngay cả quy tắc vào thành cũng không hỏi. Tốc độ của đội xe đó không chút thay đổi chạy vào trong thành, đối với phản ứng của vệ binh tựa như là không thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đổi trưởng vệ binh ở cửa thành thấy đội xe này vào trong kinh thành, lén lén lau mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán, giọng nói đầy vẻ kinh khủng: "Ông trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy, sao vị chủ tử này cũng vào thành?"
Ở bên cạnh, một vệ binh trẻ tuổi mặt đầy nốt rỗ đậu mùa hiếu kỳ hỏi: "Đội trưởng, đây là ai vậy? Bộ dạng hình như rất kiêu căng…"
Còn chưa dứt lời đã bị đội trưởng bịt miệng: "Tiểu tổ tông, ngươi nói ít đi một câu thì chết à? Ngươi muốn hại chết mọi người sao?"
Một đám lão binh hung ác nhìn tên giả hỏa chút nữa thì gậy đại họa này, trực muốn ng lên xé xác hắn… Hồi lâu, thấy xe ngựa đã đi xa, đội trưởng mới run rẩy nói: "Thật nguy hiểm… xem ra vị chủ tử này hôm nay tâm tình không tồi… Thằng chó này, ngươi nói năng lung tung, sau khi hết phiên gác, tự mình đến chỗ xử phạt nhận roi da đi. Sau này phải nhớ, đừng hỏi những gì không nên hỏi!" Các lão binh có chút đồng cảm liên tục gật đầu…
Trong xe ngựa thứ nhất, rèm kiệu được vén lên, một cái đầu nho nhỏ đáng yêu thò ra, đó là một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, tóc như mây đen, da như mỡ đông, mày liễu cong cong, hàm răng nhỏ nhắn, một đôi mắt đen như bảo thạch rất tinh ranh cổ quái, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Lớn lên rồi, nhất định sẽ là một vưu vật khuynh quốc, khuynh thành!
Lúc này, cái miệng đỏ hồng vừa ngậm đồ ăn vặt vừa hỏi: "Gia gia, đây là kinh thành đấy ư? Oa, to quá, nhiều người quá, nhìn bên kia kìa, đẹp quá…" Giọng nói êm dịu, véo von động lòng người. Vừa nói, cái đầu nhỏ vừa nhìn ngắm xung quanh tựa như nhìn mãi không thấy đủ, con mắt đen nhánh không ngừng láo liên.
Trong xe ngựa, một giọng nói hơi có chút già nua vang lên: "Ừ, Tuyết nhi ngoan, đây chính là kinh thành, năm đó, gia gia ở trong kinh thành những hai chục năm…" Giọng nói già nua nói tới đây, đã mang theo vẻ than thở. Tựa như đang nhớ lại điều gì đó.
Tiểu nữ hài Tuyết nhi nào có thể hiểu được tâm tư của gia gia, cái đầu nhỏ tiếp tục thò ra ngoài cửa sổ, đầy hứng trí ngó đông ngó tây. Thỉnh thoảng lại hô to gọi nhỏ: "Oa, bên đó bên đó, có một cái đèn lồng rất rất đẹp…"
"Gia gia ông mau nhìn kìa, người đó còn có một con khỉ ngồi trên vai… Hi hi hi… Ê! Con khỉ nhỏ…"
"Đằng kia, đằng kia bán hồ lô đường, mau lấy cho con một xâu… đúng đúng đúng, nhanh đi… hỏng bét rồi, hừ!"
Trong khoang xe, một lão nhân mặc áo bào tím khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi trên đệm, khóe miệng mang theo một nụ cười, yêu chiều nhìn cháu gái của mình đang hưng phấn hô to gọi nhỏ, con mặt hơi híp lại: Đế đô, kinh thành, Tiêu Phong Hàn ta quay lại rồi…
Ngoài xe ngựa, tiếng bán hàng, tiếng mặc cả, tiếng khóc của tiểu hài tử, tiếng nói chuyện huyên náo… vân vân không ngừng lọt vào tai. Đột nhiên, lão nhân tựa hồ như nghe thấy gì đó, sắc mặt khẽ động, cánh tay phải khô gầy từ một bên khung cửa sổ của xe thò ra, l một thủ thế bí ẩn rất khó nhìn thấy.
Đội xe đột nhiên dừng lại, a, cũng không phải là dừng lại mà là tốc độ tiến về phía trước đột nhiên chậm lại mấy chục lần, đến nỗi trong con mắt của người ngoài, đội xe này tuy vẫn đang di chuyển, nhưng lại giống như là không…
Tiểu hài tử là cao hứng nhất, nhảy xuống xe, đôi chân nhỏ chạy đến cạnh người bán hồ lô đường, thò tay lấy một xâu, vừa ăn vừa cười không ngừng, cực kỳ vui sướng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Người bán hàng ngây người, thấy bộ dạng vô cùng đáng yêu của tiểu nữ hài này, nhất thời quên cả đòi tiền. Đang hơi sững sờ thì ở bên cạnh một bàn tay to lớn đưa ra, trong lòng bàn tay có một đỉnh bạc, "bịch" một tiếng ném vào trong tay hắn. Đang muốn cám ơn thì người đó đã xoay đi, không thèm để ý đến. Gã nhất thời như bừng tỉnh khỏi giấc mộng
Cách xe ngựa không xa, vài người đang cùng nhau đàm luận gì đó, nước miếng tung tóe. Cái hấp dẫn lão nhân trong xe chính là nội dung mà mấy người này đang đàm thoại.
Trong xe ngựa, mắt lão nhân hơi khép lại, không để sót bất kỳ lời nào của mấy người đó, truyền đến tai một cách rất rõ ràng:
"… Ngươi có biết không? Vừa rồi ở cửa thành đã xảy ra chuyện."
"Hả? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hắc hắc, ngươi biết Lăng phủ không? Là tiểu thiếu gia của Lăng phủ vừa rồi gây rối ở cửa thành đó."
"A, người ngươi nói là Lăng Thiên tiểu thiếu gia, ta đã nghe nói rồi, vị tiểu thiếu gia này tuy nhỏ, nhưng lếu láo đến khiếp người, nghe nói ngày đầu tiên nhà hắn mời tiên sinh dạy học đến cho hắn, hắn ngay lúc tiên sinh đang dạy học đánh gần chết đường ca của mình, hơn nữa cả tiên sinh dạy học cũng đánh luôn…"
"Ừ ừ, ta cũng nghe nói, thật là trăm nghe không bằng một thấy, vừa rồi ở cửa thành, hộ vệ của hắn cũng không đắc tội với hắn, chỉ gọi hắn một tiếng thiếu gia, hắn liền không đồng ý, ở ngay tại chỗ mắng chửi thậm tệ, lời hắn nói ra thực sự là không thể nghe nổi… lại còn đánh rớt hai cái răng của hộ vệ.. ngươi nói xem, hộ vệ nhà hắn không gọi hắn là thiếu gia thì gọi là gì? Cái loại tiểu hài tử này, thật là…" Ngươi nói l lắc đầu, vẻ mặt ngán ngẩm.
"Cái này thì tính là gì, đây còn là đánh người của nhà hắn đó, nghe nói buổi sáng ở trên Thanh Long đại nhai còn vô duyên vô cớ động thủ, đánh một người đi qua người hắn biến thành tàn phế cơ… Người này lúc đó còn cách hắn mấy trượng, căn bản không có chọc đến hắn, đúng là ngang ngược bá đạo đến cực điểm…"
"A? Người lớn trong nhà hắn không quản tiểu hài tử này à?" Đây là một người mới gia nhập nói.
"Hừ! Ngươi biết không? Vị tiểu gia này chính là con của Lăng đại tướng quân, cháu duy nhất của Lăng lão công gia, ai dám quản? Đến người trong nhà hắn, bình thường nuông chiều còn chưa kịp nữa là, quản ư? Nằm mơ đi! Bằng vào thế lực của Lăng gia, đừng nói đánh mấy người, cho dù vô duyên vô cơ giết mấy trăm người thì cũng chẳng vấn đề gì!"
"Ài, hài tử này nếu đợi lớn lớn, chỉ sợ là một tai họa của kinh thành!" Một người lắc đầu thở dài.
"Còn đợi hắn lớn lên à? Đại ca, hiện tại còn chưa phải là tai họa của kinh thành ư?"
"Ài, ta nói là đợi hắn lớn lên không biết có bao nhiêu cô nương sẽ gặp tai ương, nghe nói vị tiểu thiếu gia này, khi một tuổi chọn đồ vật đoán tương lại, chọn đúng túi thơm của cô cô hắn, cũng chính là quý phi nương nương đó! Nghe nói lúc đó Lăng lão công gia còn hạ nghiêm lệnh mang toàn bộ túi thơm ném ra khỏi phủ, chính là sợ hắn sẽ chọn cái đó. Kết quả, trên người quý phi nương nương có một cái, vị tiểu thiếu gia này ngay từ đầu không chọn bất kỳ cái gì, chỉ đợi quý phi nương nương đến, túm ngay lấy cái túi thơm… ha ha ha, buồn cười quá, khẳng định là một con quỷ đói háo sắc! Hắc hắc hắc…"
"A? Còn có chuyện này ư? May mà ta không có con gái, nếu không sẽ để cho hắn gây họa mất, cáo trạng của ta cũng không có chỗ mà kiện…"
"Con mẹ ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy, đẻ ra con gái có người muốn là tốt lắm rồi, Lăng thiếu gia người ta là nhân vật như thế nào, có thể để mắt đến con gái ngươi ư?"
"…"
"…"
Trong xe sắc mặt của lão nhân áo tím càng lúc càng khó coi, sau khi nghe xong thì thâm như đít nồi. Lồng ngực phập phồng mãnh liệt, trong mắt bắn ra lửa giận như mũi đao, Từ trong họng uất hận thốt ra một câu: Lăng Chiến, lão hỗn trướng nhà ngươi! Đây là cháu rể mà ngươi định cho ta ư? Lão tử và ngươi chưa xong đâu!"
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Sau khi Lăng Thiên ngồi trên xe ngựa rời khỏi cửa thành, một đội xe ngựa lộng lẫy được che rèm đen chầm chầm vào cửa thành. Bên ngoài xe ngựa khảm đồ án hình hoa cúc màu hoàng kim. Các binh sĩ canh giữ cửa thành vừa thấy đồ án hoa cúc màu hoàng kim, lập tức đứng nghiêm, giơ thương kính chào. Ngay cả quy tắc vào thành cũng không hỏi. Tốc độ của đội xe đó không chút thay đổi chạy vào trong thành, đối với phản ứng của vệ binh tựa như là không thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đổi trưởng vệ binh ở cửa thành thấy đội xe này vào trong kinh thành, lén lén lau mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán, giọng nói đầy vẻ kinh khủng: "Ông trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy, sao vị chủ tử này cũng vào thành?"
Ở bên cạnh, một vệ binh trẻ tuổi mặt đầy nốt rỗ đậu mùa hiếu kỳ hỏi: "Đội trưởng, đây là ai vậy? Bộ dạng hình như rất kiêu căng…"
Còn chưa dứt lời đã bị đội trưởng bịt miệng: "Tiểu tổ tông, ngươi nói ít đi một câu thì chết à? Ngươi muốn hại chết mọi người sao?"
Một đám lão binh hung ác nhìn tên giả hỏa chút nữa thì gậy đại họa này, trực muốn ng lên xé xác hắn… Hồi lâu, thấy xe ngựa đã đi xa, đội trưởng mới run rẩy nói: "Thật nguy hiểm… xem ra vị chủ tử này hôm nay tâm tình không tồi… Thằng chó này, ngươi nói năng lung tung, sau khi hết phiên gác, tự mình đến chỗ xử phạt nhận roi da đi. Sau này phải nhớ, đừng hỏi những gì không nên hỏi!" Các lão binh có chút đồng cảm liên tục gật đầu…
Trong xe ngựa thứ nhất, rèm kiệu được vén lên, một cái đầu nho nhỏ đáng yêu thò ra, đó là một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, tóc như mây đen, da như mỡ đông, mày liễu cong cong, hàm răng nhỏ nhắn, một đôi mắt đen như bảo thạch rất tinh ranh cổ quái, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Lớn lên rồi, nhất định sẽ là một vưu vật khuynh quốc, khuynh thành!
Lúc này, cái miệng đỏ hồng vừa ngậm đồ ăn vặt vừa hỏi: "Gia gia, đây là kinh thành đấy ư? Oa, to quá, nhiều người quá, nhìn bên kia kìa, đẹp quá…" Giọng nói êm dịu, véo von động lòng người. Vừa nói, cái đầu nhỏ vừa nhìn ngắm xung quanh tựa như nhìn mãi không thấy đủ, con mắt đen nhánh không ngừng láo liên.
Trong xe ngựa, một giọng nói hơi có chút già nua vang lên: "Ừ, Tuyết nhi ngoan, đây chính là kinh thành, năm đó, gia gia ở trong kinh thành những hai chục năm…" Giọng nói già nua nói tới đây, đã mang theo vẻ than thở. Tựa như đang nhớ lại điều gì đó.
Tiểu nữ hài Tuyết nhi nào có thể hiểu được tâm tư của gia gia, cái đầu nhỏ tiếp tục thò ra ngoài cửa sổ, đầy hứng trí ngó đông ngó tây. Thỉnh thoảng lại hô to gọi nhỏ: "Oa, bên đó bên đó, có một cái đèn lồng rất rất đẹp…"
"Gia gia ông mau nhìn kìa, người đó còn có một con khỉ ngồi trên vai… Hi hi hi… Ê! Con khỉ nhỏ…"
"Đằng kia, đằng kia bán hồ lô đường, mau lấy cho con một xâu… đúng đúng đúng, nhanh đi… hỏng bét rồi, hừ!"
Trong khoang xe, một lão nhân mặc áo bào tím khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi trên đệm, khóe miệng mang theo một nụ cười, yêu chiều nhìn cháu gái của mình đang hưng phấn hô to gọi nhỏ, con mặt hơi híp lại: Đế đô, kinh thành, Tiêu Phong Hàn ta quay lại rồi…
Ngoài xe ngựa, tiếng bán hàng, tiếng mặc cả, tiếng khóc của tiểu hài tử, tiếng nói chuyện huyên náo… vân vân không ngừng lọt vào tai. Đột nhiên, lão nhân tựa hồ như nghe thấy gì đó, sắc mặt khẽ động, cánh tay phải khô gầy từ một bên khung cửa sổ của xe thò ra, l một thủ thế bí ẩn rất khó nhìn thấy.
Đội xe đột nhiên dừng lại, a, cũng không phải là dừng lại mà là tốc độ tiến về phía trước đột nhiên chậm lại mấy chục lần, đến nỗi trong con mắt của người ngoài, đội xe này tuy vẫn đang di chuyển, nhưng lại giống như là không…
Tiểu hài tử là cao hứng nhất, nhảy xuống xe, đôi chân nhỏ chạy đến cạnh người bán hồ lô đường, thò tay lấy một xâu, vừa ăn vừa cười không ngừng, cực kỳ vui sướng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Người bán hàng ngây người, thấy bộ dạng vô cùng đáng yêu của tiểu nữ hài này, nhất thời quên cả đòi tiền. Đang hơi sững sờ thì ở bên cạnh một bàn tay to lớn đưa ra, trong lòng bàn tay có một đỉnh bạc, "bịch" một tiếng ném vào trong tay hắn. Đang muốn cám ơn thì người đó đã xoay đi, không thèm để ý đến. Gã nhất thời như bừng tỉnh khỏi giấc mộng
Cách xe ngựa không xa, vài người đang cùng nhau đàm luận gì đó, nước miếng tung tóe. Cái hấp dẫn lão nhân trong xe chính là nội dung mà mấy người này đang đàm thoại.
Trong xe ngựa, mắt lão nhân hơi khép lại, không để sót bất kỳ lời nào của mấy người đó, truyền đến tai một cách rất rõ ràng:
"… Ngươi có biết không? Vừa rồi ở cửa thành đã xảy ra chuyện."
"Hả? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hắc hắc, ngươi biết Lăng phủ không? Là tiểu thiếu gia của Lăng phủ vừa rồi gây rối ở cửa thành đó."
"A, người ngươi nói là Lăng Thiên tiểu thiếu gia, ta đã nghe nói rồi, vị tiểu thiếu gia này tuy nhỏ, nhưng lếu láo đến khiếp người, nghe nói ngày đầu tiên nhà hắn mời tiên sinh dạy học đến cho hắn, hắn ngay lúc tiên sinh đang dạy học đánh gần chết đường ca của mình, hơn nữa cả tiên sinh dạy học cũng đánh luôn…"
"Ừ ừ, ta cũng nghe nói, thật là trăm nghe không bằng một thấy, vừa rồi ở cửa thành, hộ vệ của hắn cũng không đắc tội với hắn, chỉ gọi hắn một tiếng thiếu gia, hắn liền không đồng ý, ở ngay tại chỗ mắng chửi thậm tệ, lời hắn nói ra thực sự là không thể nghe nổi… lại còn đánh rớt hai cái răng của hộ vệ.. ngươi nói xem, hộ vệ nhà hắn không gọi hắn là thiếu gia thì gọi là gì? Cái loại tiểu hài tử này, thật là…" Ngươi nói l lắc đầu, vẻ mặt ngán ngẩm.
"Cái này thì tính là gì, đây còn là đánh người của nhà hắn đó, nghe nói buổi sáng ở trên Thanh Long đại nhai còn vô duyên vô cớ động thủ, đánh một người đi qua người hắn biến thành tàn phế cơ… Người này lúc đó còn cách hắn mấy trượng, căn bản không có chọc đến hắn, đúng là ngang ngược bá đạo đến cực điểm…"
"A? Người lớn trong nhà hắn không quản tiểu hài tử này à?" Đây là một người mới gia nhập nói.
"Hừ! Ngươi biết không? Vị tiểu gia này chính là con của Lăng đại tướng quân, cháu duy nhất của Lăng lão công gia, ai dám quản? Đến người trong nhà hắn, bình thường nuông chiều còn chưa kịp nữa là, quản ư? Nằm mơ đi! Bằng vào thế lực của Lăng gia, đừng nói đánh mấy người, cho dù vô duyên vô cơ giết mấy trăm người thì cũng chẳng vấn đề gì!"
"Ài, hài tử này nếu đợi lớn lớn, chỉ sợ là một tai họa của kinh thành!" Một người lắc đầu thở dài.
"Còn đợi hắn lớn lên à? Đại ca, hiện tại còn chưa phải là tai họa của kinh thành ư?"
"Ài, ta nói là đợi hắn lớn lên không biết có bao nhiêu cô nương sẽ gặp tai ương, nghe nói vị tiểu thiếu gia này, khi một tuổi chọn đồ vật đoán tương lại, chọn đúng túi thơm của cô cô hắn, cũng chính là quý phi nương nương đó! Nghe nói lúc đó Lăng lão công gia còn hạ nghiêm lệnh mang toàn bộ túi thơm ném ra khỏi phủ, chính là sợ hắn sẽ chọn cái đó. Kết quả, trên người quý phi nương nương có một cái, vị tiểu thiếu gia này ngay từ đầu không chọn bất kỳ cái gì, chỉ đợi quý phi nương nương đến, túm ngay lấy cái túi thơm… ha ha ha, buồn cười quá, khẳng định là một con quỷ đói háo sắc! Hắc hắc hắc…"
"A? Còn có chuyện này ư? May mà ta không có con gái, nếu không sẽ để cho hắn gây họa mất, cáo trạng của ta cũng không có chỗ mà kiện…"
"Con mẹ ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy, đẻ ra con gái có người muốn là tốt lắm rồi, Lăng thiếu gia người ta là nhân vật như thế nào, có thể để mắt đến con gái ngươi ư?"
"…"
"…"
Trong xe sắc mặt của lão nhân áo tím càng lúc càng khó coi, sau khi nghe xong thì thâm như đít nồi. Lồng ngực phập phồng mãnh liệt, trong mắt bắn ra lửa giận như mũi đao, Từ trong họng uất hận thốt ra một câu: Lăng Chiến, lão hỗn trướng nhà ngươi! Đây là cháu rể mà ngươi định cho ta ư? Lão tử và ngươi chưa xong đâu!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Lăng Thiên ngồi trên xe ngựa rời khỏi cửa thành, một đội xe ngựa lộng lẫy được che rèm đen chầm chầm vào cửa thành. Bên ngoài xe ngựa khảm đồ án hình hoa cúc màu hoàng kim. Các binh sĩ canh giữ cửa thành vừa thấy đồ án hoa cúc màu hoàng kim, lập tức đứng nghiêm, giơ thương kính chào. Ngay cả quy tắc vào thành cũng không hỏi. Tốc độ của đội xe đó không chút thay đổi chạy vào trong thành, đối với phản ứng của vệ binh tựa như là không thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đổi trưởng vệ binh ở cửa thành thấy đội xe này vào trong kinh thành, lén lén lau mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán, giọng nói đầy vẻ kinh khủng: "Ông trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy, sao vị chủ tử này cũng vào thành?"
Ở bên cạnh, một vệ binh trẻ tuổi mặt đầy nốt rỗ đậu mùa hiếu kỳ hỏi: "Đội trưởng, đây là ai vậy? Bộ dạng hình như rất kiêu căng…"
Còn chưa dứt lời đã bị đội trưởng bịt miệng: "Tiểu tổ tông, ngươi nói ít đi một câu thì chết à? Ngươi muốn hại chết mọi người sao?"
Một đám lão binh hung ác nhìn tên giả hỏa chút nữa thì gậy đại họa này, trực muốn ng lên xé xác hắn… Hồi lâu, thấy xe ngựa đã đi xa, đội trưởng mới run rẩy nói: "Thật nguy hiểm… xem ra vị chủ tử này hôm nay tâm tình không tồi… Thằng chó này, ngươi nói năng lung tung, sau khi hết phiên gác, tự mình đến chỗ xử phạt nhận roi da đi. Sau này phải nhớ, đừng hỏi những gì không nên hỏi!" Các lão binh có chút đồng cảm liên tục gật đầu…
Trong xe ngựa thứ nhất, rèm kiệu được vén lên, một cái đầu nho nhỏ đáng yêu thò ra, đó là một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, tóc như mây đen, da như mỡ đông, mày liễu cong cong, hàm răng nhỏ nhắn, một đôi mắt đen như bảo thạch rất tinh ranh cổ quái, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Lớn lên rồi, nhất định sẽ là một vưu vật khuynh quốc, khuynh thành!
Lúc này, cái miệng đỏ hồng vừa ngậm đồ ăn vặt vừa hỏi: "Gia gia, đây là kinh thành đấy ư? Oa, to quá, nhiều người quá, nhìn bên kia kìa, đẹp quá…" Giọng nói êm dịu, véo von động lòng người. Vừa nói, cái đầu nhỏ vừa nhìn ngắm xung quanh tựa như nhìn mãi không thấy đủ, con mắt đen nhánh không ngừng láo liên.
Trong xe ngựa, một giọng nói hơi có chút già nua vang lên: "Ừ, Tuyết nhi ngoan, đây chính là kinh thành, năm đó, gia gia ở trong kinh thành những hai chục năm…" Giọng nói già nua nói tới đây, đã mang theo vẻ than thở. Tựa như đang nhớ lại điều gì đó.
Tiểu nữ hài Tuyết nhi nào có thể hiểu được tâm tư của gia gia, cái đầu nhỏ tiếp tục thò ra ngoài cửa sổ, đầy hứng trí ngó đông ngó tây. Thỉnh thoảng lại hô to gọi nhỏ: "Oa, bên đó bên đó, có một cái đèn lồng rất rất đẹp…"
"Gia gia ông mau nhìn kìa, người đó còn có một con khỉ ngồi trên vai… Hi hi hi… Ê! Con khỉ nhỏ…"
"Đằng kia, đằng kia bán hồ lô đường, mau lấy cho con một xâu… đúng đúng đúng, nhanh đi… hỏng bét rồi, hừ!"
Trong khoang xe, một lão nhân mặc áo bào tím khoảng năm sáu chục tuổi đang ngồi trên đệm, khóe miệng mang theo một nụ cười, yêu chiều nhìn cháu gái của mình đang hưng phấn hô to gọi nhỏ, con mặt hơi híp lại: Đế đô, kinh thành, Tiêu Phong Hàn ta quay lại rồi…
Ngoài xe ngựa, tiếng bán hàng, tiếng mặc cả, tiếng khóc của tiểu hài tử, tiếng nói chuyện huyên náo… vân vân không ngừng lọt vào tai. Đột nhiên, lão nhân tựa hồ như nghe thấy gì đó, sắc mặt khẽ động, cánh tay phải khô gầy từ một bên khung cửa sổ của xe thò ra, l một thủ thế bí ẩn rất khó nhìn thấy.
Đội xe đột nhiên dừng lại, a, cũng không phải là dừng lại mà là tốc độ tiến về phía trước đột nhiên chậm lại mấy chục lần, đến nỗi trong con mắt của người ngoài, đội xe này tuy vẫn đang di chuyển, nhưng lại giống như là không…
Tiểu hài tử là cao hứng nhất, nhảy xuống xe, đôi chân nhỏ chạy đến cạnh người bán hồ lô đường, thò tay lấy một xâu, vừa ăn vừa cười không ngừng, cực kỳ vui sướng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Người bán hàng ngây người, thấy bộ dạng vô cùng đáng yêu của tiểu nữ hài này, nhất thời quên cả đòi tiền. Đang hơi sững sờ thì ở bên cạnh một bàn tay to lớn đưa ra, trong lòng bàn tay có một đỉnh bạc, "bịch" một tiếng ném vào trong tay hắn. Đang muốn cám ơn thì người đó đã xoay đi, không thèm để ý đến. Gã nhất thời như bừng tỉnh khỏi giấc mộng
Cách xe ngựa không xa, vài người đang cùng nhau đàm luận gì đó, nước miếng tung tóe. Cái hấp dẫn lão nhân trong xe chính là nội dung mà mấy người này đang đàm thoại.
Trong xe ngựa, mắt lão nhân hơi khép lại, không để sót bất kỳ lời nào của mấy người đó, truyền đến tai một cách rất rõ ràng:
"… Ngươi có biết không? Vừa rồi ở cửa thành đã xảy ra chuyện."
"Hả? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hắc hắc, ngươi biết Lăng phủ không? Là tiểu thiếu gia của Lăng phủ vừa rồi gây rối ở cửa thành đó."
"A, người ngươi nói là Lăng Thiên tiểu thiếu gia, ta đã nghe nói rồi, vị tiểu thiếu gia này tuy nhỏ, nhưng lếu láo đến khiếp người, nghe nói ngày đầu tiên nhà hắn mời tiên sinh dạy học đến cho hắn, hắn ngay lúc tiên sinh đang dạy học đánh gần chết đường ca của mình, hơn nữa cả tiên sinh dạy học cũng đánh luôn…"
"Ừ ừ, ta cũng nghe nói, thật là trăm nghe không bằng một thấy, vừa rồi ở cửa thành, hộ vệ của hắn cũng không đắc tội với hắn, chỉ gọi hắn một tiếng thiếu gia, hắn liền không đồng ý, ở ngay tại chỗ mắng chửi thậm tệ, lời hắn nói ra thực sự là không thể nghe nổi… lại còn đánh rớt hai cái răng của hộ vệ.. ngươi nói xem, hộ vệ nhà hắn không gọi hắn là thiếu gia thì gọi là gì? Cái loại tiểu hài tử này, thật là…" Ngươi nói l lắc đầu, vẻ mặt ngán ngẩm.
"Cái này thì tính là gì, đây còn là đánh người của nhà hắn đó, nghe nói buổi sáng ở trên Thanh Long đại nhai còn vô duyên vô cớ động thủ, đánh một người đi qua người hắn biến thành tàn phế cơ… Người này lúc đó còn cách hắn mấy trượng, căn bản không có chọc đến hắn, đúng là ngang ngược bá đạo đến cực điểm…"
"A? Người lớn trong nhà hắn không quản tiểu hài tử này à?" Đây là một người mới gia nhập nói.
"Hừ! Ngươi biết không? Vị tiểu gia này chính là con của Lăng đại tướng quân, cháu duy nhất của Lăng lão công gia, ai dám quản? Đến người trong nhà hắn, bình thường nuông chiều còn chưa kịp nữa là, quản ư? Nằm mơ đi! Bằng vào thế lực của Lăng gia, đừng nói đánh mấy người, cho dù vô duyên vô cơ giết mấy trăm người thì cũng chẳng vấn đề gì!"
"Ài, hài tử này nếu đợi lớn lớn, chỉ sợ là một tai họa của kinh thành!" Một người lắc đầu thở dài.
"Còn đợi hắn lớn lên à? Đại ca, hiện tại còn chưa phải là tai họa của kinh thành ư?"
"Ài, ta nói là đợi hắn lớn lên không biết có bao nhiêu cô nương sẽ gặp tai ương, nghe nói vị tiểu thiếu gia này, khi một tuổi chọn đồ vật đoán tương lại, chọn đúng túi thơm của cô cô hắn, cũng chính là quý phi nương nương đó! Nghe nói lúc đó Lăng lão công gia còn hạ nghiêm lệnh mang toàn bộ túi thơm ném ra khỏi phủ, chính là sợ hắn sẽ chọn cái đó. Kết quả, trên người quý phi nương nương có một cái, vị tiểu thiếu gia này ngay từ đầu không chọn bất kỳ cái gì, chỉ đợi quý phi nương nương đến, túm ngay lấy cái túi thơm… ha ha ha, buồn cười quá, khẳng định là một con quỷ đói háo sắc! Hắc hắc hắc…"
"A? Còn có chuyện này ư? May mà ta không có con gái, nếu không sẽ để cho hắn gây họa mất, cáo trạng của ta cũng không có chỗ mà kiện…"
"Con mẹ ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy, đẻ ra con gái có người muốn là tốt lắm rồi, Lăng thiếu gia người ta là nhân vật như thế nào, có thể để mắt đến con gái ngươi ư?"
"…"
"…"
Trong xe sắc mặt của lão nhân áo tím càng lúc càng khó coi, sau khi nghe xong thì thâm như đít nồi. Lồng ngực phập phồng mãnh liệt, trong mắt bắn ra lửa giận như mũi đao, Từ trong họng uất hận thốt ra một câu: Lăng Chiến, lão hỗn trướng nhà ngươi! Đây là cháu rể mà ngươi định cho ta ư? Lão tử và ngươi chưa xong đâu!"