Nam Cung Ngọc khẩn trương tự hỏi, trong miệng chậm rãi nói: "Long Tường bày mưu đối phó Lăng Khiếu, Lăng Thiên ngàn dặm cứu phụ thân nhất định là điều động toàn bộ quân tinh nhuệ đi cứu. Cái đáng lo lắng nhất là ngay lúc này trong Lăng Gia nhất định là cực độ yếu nhược, cho dù vẫn còn một bộ phận thực lực nhưng nhất định là bạc nhược yếu kém, nhất định không kham nổi một kích! Nhưng cha, chúng ta cùng Lăng Thiên gia hỏa nọ va chạm không ít lần, theo cha Lăng Thiên nọ trước khi đi lại không lo lắng hậu quả, chẳng lẽ lại không an bài hậu thủ đặc thù sao. Không lo Long Tường cùng Dương Không Quần càn quét sào huyệt của mình sao? Lăng Thiên chẳng lẽ là hạng người lỗ mãng sao?"
Nam Cung Thiên Long cười lên: "Không sai, Lăng Thiên tâm tư cẩn mật, thủ đoạn siêu nhân, nhất định là có hậu thủ rất mạnh mẽ lưu lại. Bất quá, phải xem hậu thủ của Lăng Thiên lưu lại đến tột cùng có nhiêu mạnh mẽ! Có thể ngăn cản được một kích liên thủ của hoàng thất cùng Dương Gia hay không. Không nên quên, hoàng gia cấm vệ quân cùng lực lượng bí mật ba ngàn Thiên Đao Thần binh của Dương Gia thực lực quyết không thể khinh thường! Tin tưởng rằng Lăng Gia hơi có có chút trễ nải nhất định sẽ có kết cục gia phá nhân vong!"
"Vậy ý tứ của cha là chúng ta lúc này nên tọa sơn quan hổ đấu sao?" Trong mắt Nam Cung Ngọc lóe lên hỏi.
"Không sai! Lúc này Thừa Thiên có đại biến, nguy cơ trùng trùng nhưng đối với chúng ta là thế lực bên ngoài mà nói lại là vững như thái sơn! Thậm chí là cơ hội cực lớn! Vô luận là thế lực nào lúc này cũng không có dũng khí dễ dàng trêu chọc chúng ta. Cho nên lúc này chúng ta ngược lại trở thành một thế lực có thể đủ sức ảnh hưởng nhất định đến chiến cuộc ở Thừa Thiên. Thế cục như vậy thực sự là ngàn vàng khó cầu đây!"
Nam Cung Thiên Long đắc ý cười lên."Nếu Lăng Gia chiếm thượng phong, chúng ta liền tương trợ Lăng Gia, điều này tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tất nhiên là cũng chỉ trên gấm thêm hoa đồng thời đem đại cừu với Dương Gia hoàn toàn giải quyết! Hoàn toàn xả một hơi uất khí đồng thời cũng có không ít chỗ tốt! Nếu hoàng gia cùng Dương Gia thắng, chúng ta liền phản qua một kích diệt trừ Lăng Gia đồng thời hướng về Thừa Thiên đưa ra hợp tác, lấy được từ Thừa Thiên một chén canh quyền lợi. Còn mưu đồ với Dương Gia thì cứ từ từ cũng không sao! Chung quy mà nói, loạn cục hôm nay là một cơ hội tốt cho Nam Cung thế gia chúng ta một lần nữa quật khởi, vô luận như thế nào, lúc này cần hết sức bình tĩnh. Ha ha. Nam Cung thế gia ta từ khi tiến vào Thừa Thiên đến nay đều phải chịu nghẹn khuất, đến lúc này ông trời không phụ khổ tâm nhân, cuối cùng cũng cho chúng ta nhướng mày thổ khí!"
"Cha... Đại ca thật cao kiến!" Nam Cung Ngọc cùng Nam Cung Thiên Hổ đồng thanh nói. Nam Cung Thiên Long càng cao hứng phất tay nói: "Ra lệnh dò xét kỹ lưỡng động tĩnh bên ngoài, một khi có gì khác thường thì lập tức quay về báo cáo! Chúng ta nhất định phải đem tình huống thay đổi mới nhất nắm trong tay! Một khi thế cục thấy hơi rõ ràng liền lập tức xuất thủ, không cần chần chờ!"
"Dạ!"
Trầm Như Hổ mắt nhìn chăm chú phía trước yên lặng không nói gì mà tâm tình phức tạp. Phía trước không quá mấy chục trượng chuyển qua một góc phố là đại môn Lăng Gia!
Cấm vệ quân bước chân chỉnh tề sàn sạt trên mặt đất, mỗi bước chân giống như giẫm lên trái tim Trầm Như Hổ. Chẳng lẽ thực sự phải hạ thủ với nhân vật bình sanh mình kính trọng bội phục nhất hay sao? Không chút lưu tình mà giết chết?
Trầm Như Hổ không nhẫn nại được quay đầu lại nhìn Long Tường đang ngồi trên long liễn đốc chiến rồi lại nhìn hơn trăm vệ sĩ bên cạnh mà trong tâm không hiểu sao chợt xúc động phẫn nộ!
Sự tình sao lại chó mà như vậy, lại ra tay tàn độc diệt tộc đối với một vị công huân trác tuyệt, là công thần quốc gia đồng thời lại còn dùng vệ sĩ giám thị một tướng lĩnh cao cấp đi chấp hành nhiệm vụ! Long Tường hắn não đại không biết có phải bị chó ỉa vào hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đang lúc tức giận thì đột nhiên biến cố phát sinh! Trên nóc nhà hai bên phố vô số thân ảnh đột nhiên đứng lên cùng lúc đó đột nhiên đổ xuống hàng trăm thùng mang theo vật gì màu đen. Đám vệ quân nhất thời đại loạn. Trầm Như Hổ hét lớn nói: "Cung tiễn
Đột nhiên có tiếng người cười to nói: "Ngươi có cung tiễn thủ chẳng lẽ chúng ta không có sao?" rồi hét lớn một tiếng "Phóng tiễn!". Cùng đồng thời lúc này Trầm Như Hổ cũng hô hai câu này!
'Phật, phật', tiếng dây cung bật liên tiếp vang lên rồi bỗng nhiên có hơn mười người bi thảm kêu lên từ trên mái ngói hai bên té xuống đến mà cấm vệ quân không ngờ lại không có một ai bị thương! Trầm Như Hổ cảm giác kinh ngạc vì sao người nọ ra lệnh phóng tiễn mà lại không có một mũi tên nào bắn xuống. Nguyên nhân là sao? Đang lúc tự hỏi thì hắn đột nhiên cảm giác có ánh sáng lóe lên vội ngửa đầu nhìn lên, chợt thấy trên mái ngói sáng rực. Vô số cây đuốc được đốt lên cùng một người cười to: "Ha ha. Có con chó hoàng đế Thừa Thiên bồi táng. Mấy con chó này thực sự là tam sinh hữu hạnh. Cái này gọi là nhị cẩu quy thiên?"
"Dầu đen!" Trầm Như Hổ kinh hãi thất sắc! Lúc trước chỉ thấy vật gì màu đen được đổ xuống đám cấm vệ quân mà lúc này Trầm Như Hổ mới ngửi thấy đến mùi dị dạng thì không khỏi mặt sắc đại biến!
Nhưng đã chậm!
Một trận mưa đuốc cháy rơi xuống!
Ầm!
Cả con đường lớn bỗng nhiên bị chìm trong biển lửa, lửa cháy mạnh bốc cao đên hai ba trượng trong nháy mắt đã đem hơn một vạn Thừa Thiên hoàng gia cấm vệ quân chia cắt làm hai đoạn! Đầu đuôi không thể chiếu cố cho nhau.
Khu phố phồn hoa hạng nhất trong Thừa Thiên thành trong khoảnh khắc đã biến thành địa ngục trần gian! Lửa cháy ngùn ngụt, khói đen dày đặc, trong phạm vi mấy chục trượng chỉ nghe thấy tiếng kêu hô bi thảm. Vố số cấm vệ quân muốn thoát khỏi biển lửa, cố gắng muốn chạy ra ngoài nhưng đang ở trong biển người sao có thể chạy được. Hơn nữa trong lúc này có không dưới một ngàn cấm vệ quân trên người bắt lửa điên cuồng chạy tán loạn đâm rồi giẫm đạp lên nhau cùng vô số người không thoát ra khỏi biển lửa đã vĩnh viễn ngã xuống. Đại hỏa thiêu đốt không ngớt phát ra âm thanh xèo xèo cùng mùi thịt người cháy khét lẹt xông vào miệng mũi mà làm người ta muốn nôn!
Không ít chiến mã càng điên cuồng chạy, giằng đứt dây cương kịch liệt trở mình đã đem kỵ sĩ lập tức hất té trên mặt đất rồi bi thảm hí lên chạy trốn đào mệnh! Mắt thấy cả một đội ngũ sắp đại loạn!
Trầm Như Hổ ngửa đầu thở dài, mắt ngấn nhiệt lệ hét lớn nói: "Cung tiễn thủ, đội một phòng ngự ngự nóc nhà hai bên, đội hai bắn giết!" Nói xong chính mình tiên phong rút đại đao xoát một cái chém một gã cấm vệ quân bị lửa thiêu thành hai đoạn! Đám cung tiễn thủ bỗng nhiên khi hiểu ý, một nửa giương cung tên nhằm nóc nhà hai bên phố, một nửa khác trong mắt đầy lệ nhằm ngay đám chiến hữu của mình trong biển lửa mà bắn, vô luận người ngựa, hễ là bị lửa thiêu đốt đều nhất luật bắn giết! Tuyệt không dung tình!
Đám người trên nóc vốn muốn tiếp tục tổ chức đánh trộm làm cho đám cấm vệ quân Thừa Thiên này ăn quả đắng nhưng mắt thấy Trầm Như Hổ phản ứng nhanh như thế, điều phái hữu độ thì không nhẫn nại được ca thán một tiếng rồi quyết đoán quát: "Rút lui!".Sau một tiếng ra lệnh, hàng trăm người trên nóc nhà hai bên thoáng chốc rút lui không còn một ai!
Trầm Như Hổ biết nếu chính mình cho dù để cho đám chiến hữu bị cháy chạy thoát ra thì đội hình hơn một vạn sáu ngàn cấm vệ quân nhất định sẽ đại loạn, toàn bộ sẽ bị đám người này làm cho tan vỡ! Đn lúc đó toàn quân lực chiến đấu lực sẽ mất hết, nếu Lăng Gia có vài đội nhân mã nhân đó mà tập kích thì sợ rằng toàn quân bị tiêu diệt! Cho nên hắn mới quyết đoán lập tức hạ lệnh đem đám thủ hạ bị lửa thiêu này bắn giết hết, thật sự cũng là hành động không thể tránh được nhưng cũng là vì để giảm thiểu thương vong cho toàn quân!
Nhưng từ một điểm này cũng có thể thấy thủ đoạn tàn nhẫn cay độc của Trầm Như Hổ cùng năng lực quyết đoán của hắn. Thật không thẹn là danh tướng Thừa Thiên tung hoành sa trường mấy chục năm, là môn sanh đắc ý nhất của Lăng lão gia tử!
Tiếp theo được Trầm Như Hổ ra lệnh, mấy trăm cấm vệ quân nhanh chóng tiến vào căn nhà hai bên phố đạp đổ tường hai bên vào trong biển lửa, thế lửa ngất trời bỗng nhiên giảm đi nhiều!
Đợi đến lúc thế lửa hoàn toàn bị tiêu diệt thì cả khu phố không ngắn này sớm đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn! Ở giữa là đống gạch vụn chất đống như quả núi nhỏ, tựa như giữa đất bằng đột nhiên nổi lên một cái phần mộ lớn! Trầm Như Hổ cùng Long Tường hai người đứng trước tòa núi nhỏ này, trên mặt vẫn còn ám khói đen, trong mắt lộ ra thần sắc muốn khóc mà vô lệ!
Lần chịu công kích này, cấm vệ quân tinh nhuệ không ngờ bị thương vong không dưới hai ngàn người! nói đến lúc xuất phát khí thế như cầu vồng mà lúc này nửa điểm cũng không còn! Tất cả nhân mã cùng yên lặng cúi thấp đầu ủ rũ! Nguyên lai Lăng Gia sớm đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch! Suy nghĩ này bỗng nhiên tiến vào trong óc mỗi một người khiến cho trong tâm đều nổi lên một trận rét lạnh.
Dương Không Quần suất lĩnh Thiên Đao Thần binh thì càng thê thảm, trên đường đi không hiểu sao đột nhiên bị trút xuống dầu đen rồi bị tàn nhẫn thiêu đốt, mà không hiểu sao bị tập kích đến bảy tám lần!
Vô số phi đao, tên bay hoặc từ mái nhà hoặc từ trên cây hoặc từ phố ngã ba ngã tư tàn nhẫn bắn đến, cơ hồ mỗi lần tiến vào một bước đều phải nỗ lực trả giá bằng tính mạng mấy chục người! Càng lạ chính là khi tới cách Lăng Phủ khoảng bốn năm mươi trượng thì từ hai bên nhà dân đột nhiên lợi tiễn bắn ra như mưa, trong lúc cấp bách chưa kịp phản kích thì vô số các bức tường cao chung quanh lại đột nhiên đổ ầm xuống đem đám người đi trước, cả người lẫn ngựa tàn nhẫn đè xuống, hoàn toàn chẹn mất lối đi.
Dương Không Quần đại nộ hạ lệnh lục soát nhưng lại giống như lúc trước, ngay cả một một quỷ ảnh cũng không thấy! Giống như cả khu dân cư này đã biến thành Diêm La tử vực! Khắp nơi tràn ngập sự im ắng cùng khí tức âm u!
Trải qua mấy lần ngộ địch hai đạo nhân mã cuối cùng tụ tập trước đại môn Lăng Phủ! Nhìn bộ dáng chật vật bất kham của nhau, hai bên cùng từ trong mắt đối phương nhìn ra sự xấu hổ nhục nhã cùng sát khí thâm trầm!
Lăng Phủ hôm nay đã bị bao vây ba tầng bên ngoài, không kể vô số cung tiễn thủ nằm ở các phía, mũi tên đen nhánh trong tay nhắm về phía Lăng Phủ. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lăng Phủ tựa hồ vẫn như một con thượng cổ cự thú đang ngủ say, lẳng lặng đứng sừng sững trước mắt mọi người, đối với biến cố bên ngoài quanh mình tựa hồ như không biết, căn bản là không có nửa điểm phản ứng!
Trên đường đến không ít lần tao ngộ đòn tập kích của Lăng Phủ, trong lòng mọi người tới nay vẫn còn sợ hãi. Lúc đến được đây thì lại bộ dáng quái dị của nhau thì mọi người không hẹn mà cùng lo sợ bất an! Lăng Phủ, Lăng Gia đến tột cùng là đang làm gì??!
Quyển 4