Trên đoạn đường về Lăng đại nguyên soái không ngừng càu nhàu. Những câu 'vương bát đản! Hỗn đản...' vang lên không dứt khiến cho sắc mặt toàn quân như màu đất. Vốn đại quân rất có khí thế khải hoàn nhưng Lăng đại nguyên soái vừa lên tiếng lập tức khiến cho khí thế còn hơn đưa tang.
Lăng Thiên tận dụng mọi khả năng chạy vòng vo bên ngoài một vòng lớn, sau đó len lén chuồn vào Mính Yên Lâu ở thêm hai canh giờ. Sau khi tính toán thời gian rồi mới chậm chạp trở về phủ.
Khi về đến nhà thì lập tức hắn cảm nhận được khí thế của Lăng đại nguyên soái đang nổi điên. Hắn luôn miệng muốn tìm Long Tường tính sổ, nhảy lên nhảy xuống liên tục không một ai ngăn cản được cả.
"Đại ca. Bệ hạ hắn bị người gian che mắt nên hồ đồ nhất thời. Xin đại ca ngàn vạn lần tha thứ..." Âm thanh êm dịu của Lăng Nhiên vang lên...
"Tiểu tử kia. Ở trước mặt lão tử mà còn hô to gọi nhỏ sao? Xem ra lão tử không thu thập ngươi không được rồi!" Tiếp theo là âm thanh của Lăng lão gia tử.
"Lão... ta... Trên người ta không có một chỗ nào khỏe mạnh cả. Thiếu chút nữa bị mấy tên kia hại chết mà chỉ một câu bị che mắt là xong à? Ta không có rộng lượng như vậy đâu. Chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua!" Âm thanh mạnh mẽ này đương nhiên là của Lăng Khiếu Lăng đại tướng quân. Vốn Lăng Khiếu muốn xưng là...lão tử nhưng nghĩ lại ở trước mặt phụ thân mình mà còn gọi thế thì không ổn lắm. Tuy dưới cơn tức giận vô cùng mà hắn vẫn cố gắng kiềm nén không nói 'lão tử'.
Mặc dù tội của Long Tường không thể tha nhưng dù sao hắn cũng là phu quân của Lăng Nhiên. Cho dù trong lòng Lăng Nhiên có ủy khuất bao nhiêu đi nữa thì có thể nhìn trượng phu mình bị ca ca giết ư?
Lăng lão gia tử tự mình đến đây, Lăng Nhiên quý phi quỳ xuống đất thỉnh cầu tha thứ nhưng không thể giải quyết được chuyện gì cả. Lăng Khiếu vốn đang nổi điên rồi, tính tình 'trâu bò' một khi phát tác thì không một ai có thể ngăn cản cả. Ngay cả phụ thân, muội muội cũng không làm gì được.
Lăng Thiên ảo não quay đầu đi chỗ khác. Xem ra thấy tình huống không ổn nên đám người Lăng Kiếm sớm đã bỏ chạy đi đâu rồi.
Lăng Thiên thở dài một hơi. Xem ra kế hoạch mượn phụ thân xử trí Long Tường đã 'tuyên bố phá sản'. Thở dài một hơi, hắn lén lút xoay người trở về tiểu viện của mình. Ý định trước tiên cứ trốn đã rồi tính tiếp. Mặc dù chỉ mới vài ngày không gặp Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan thôi nhưng trải qua một trận đại chiến thảm liệt như vậy thì bây giờ mỗi một gốc cây, một ngọn cỏ tại Lăng Phủ bây giờ hắn cảm thấy rất thân thiết.
"Tiểu tử kia! Đứng lại cho lão thân. Còn muốn chạy đi đâu?" Lăng lão phu nhân vốn đang đứng một bên xem trò nhưng vừa xoay đầu đi chỗ khác liền thấy Lăng Thiên đang lén lén lút lút bỏ đi khiến Lăng lão phu nhân vừa bực mình lại vừa buồn cười. Nguồn truyện:
Lăng Thiên vốn đã bước một chân ra khỏi cửa rồi nhưng nghe vậy cũng đành xấu hổ quay lại. Lăng lão phu nhân liền đi đến nắm lỗ tai của nó: "Ta hỏi ngươi. Phụ nhân ngươi dữ dằn như vậy là do ai chọc hắn? Ngàn vạn lần đừng nói rằng không biết gì nha?"
Lăng Thiên chớp chớp mắt với vẻ vô tội: "Nãi nãi đang nói gì? Trong nhà có chuyện gì sao? Con đâu có biết gì?"
"Nhóc con. Ta biết ngươi giả 'ngu'. Có nói không?" Lăng lão phu nhân cười mắng một tiếng, trên tay thêm một chút lực khiến cho lỗ tai của hắn dài thêm ba tấc: "Còn không nói!"
"Thật không muốn nói mà!" Lăng Thiên trả lời với giọng bất đắc dĩ.
"Phải nói!" Thái độ của Lăng lão phu nhân rất cương quyết.
"Hí..." Lăng Thiên dùng sức nghiên đầu sang một bên hít một ngụm không khí, lần này chơi thật hả? "Nãi nãi mau buông tay. Khi quay về thì gặp phải Lăng Điện. Lúc đó tôn nhi đang ngủ nên không để ý đến hắn. Hắn đi tìm phụ thân rồi chuyện sau đó con không biết gì cả. Ai da..."
"Còn dám nói không biết? Dám nói láo!" Lăng lão phu nhân giận dữ thêm lực trên tay đang nhéo lỗ tai hắn, tay còn lại chỉ vào Lăng Khiếu đang nổi điên: "Nếu không có sự đồng ý của ngươi thì Lăng iện có lá gan đó sao? Tùy tiện nói vài câu đã làm cho phụ thân của ngươi đang dưỡng thương phải nổi điên như vậy? Còn có... Ta hỏi ngươi, lúc nào Long Tường nói sẽ đưa toàn bộ phụ nữ của Lăng Gia vào hậu cung?"
Lăng Thiên hoảng sợ nhảy dựng lên: "Ta ngất. Con không có nói những lời đó. Tất cả đều do tên tiểu tử Lăng Điện kia thêm mắm thêm muối vào. Lát nữa con phải đi giáo huấn hắn một chút. Con chỉ nói..." Mãi đến lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Lăng Điện không có khả năng không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy. Lúc này nhìn lên thấy sắc mặt của Lăng lão phu nhân như cười như không đang nhìn mình khiến cho Lăng Thiên thở dài một hơi uể oải. Gừng càng già càng cay mà...
"Ngươi chỉ nói cái gì?" Đôi mắt của Lăng lão phu nhân chợt lóe ra thần sắc giảo hoạt.: "Lá gan của ngươi lớn lắm. Dám đưa phụ thân mình ra làm bia đỡ à? Đúng không?"
Vẻ mặt của Lăng Thiên đau khổ thở dài một hơi, đột nhiên đôi mắt chợt lóe: "Nãi nãi. Con nghe nói ngài với gia gia đối lập nhau phải không? Đây không phải là đang giúp ngài sao? Chuyện này không phải là chuyện đùa. Đối với việc xử trí Long Tường thì không có thể nắm chắc mười phần tuyệt đối không thể làm được. Không biết nãi nãi có kế sách thần kỳ nào thoát khỏi cục diện bế tắc này không?"
Nhắc đến chuyện này rồi thì Lăng lão phu nhân không còn tâm tư nào vui đùa với hắn nữa, thở dài một hơi nói: "Tiểu tử ngươi thật cho rằng ta và gia gia ngươi giận nhau ư? Bây giờ cả nhà đều vì chuyện này mà cảm thấy khó khăn vô cùng. Giết hay thả? Tất cả đều không thể làm được?"
Lăng Thiên trầm mặc một lúc rồi nói: "Điều kiện kiên quyết phải là không được thả hổ về rừng. Cho dù không giết được nhưng cũng không được thả. Trước tiên giam đi rồi tính sau!" Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu. Xem ra đây là một chủ ý rất hay.
Lăng lão phu nhân lôi tay hắn đi xuyên qua nội viện, vừa đi vừa nói: "Chờ ngươi trở về là muốn cùng ngươi thương lượng một chút. Thừa Thiên hiện tại phải làm sao? Lăng Gia phải làm sao? Những chuyện này chắc ngươi đã tính hết rồi phải không?"
Lăng Thiên nhíu nhíu mày nói: "Thật ra con cũng đang lưỡng lự. Nãi nãi. Bây giờ không phải là lúc Lăng Gia quật khởi. Trên danh nghĩa mà nói thì Lăng Gia chúng ta chính là thần tử của Thừa Thiên. Hơn nữa tình thế lúc này rất vi diệu. Vô luận Long Tường phạm bao nhiêu lỗi thì chúng ta hạ bệ Long Tường phạm phải tội danh to lớn của thiên hạ. Như vậy chúng ta sẽ từ công thần trở thành gian thần, thậm chí những thế lực khác có thể lấy lý do đó mà thảo phạt chúng ta. Bây giờ Thừa Thiên không phải là lúc chịu đựng chiến tranh được. Hơn nữa nếu làm như vậy sẽ khiến cho Tiêu Gia, Ngọc Gia, Đông Phương, Tây Môn bất mãn. Hậu quả đó chúng ta không thể gánh nỗi. Nhưng chúng ta cũng không thể thoái vị được. Long Tường là một quân chủ của Thừa Thiên, nếu như không có hắn thì Thừa Thiên chẳng khác nào rắn không đầu. Ôi..." Lăng Thiên thở dài một hơi, đôi mắt lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Lăng lão phu nhân.
"Đúng vậy!" Lăng lão phu nhân rầu rĩ nói: "Cục diện bây giờ thật khó xử. Lão thân không có biện pháp hóa giải bế tắc này được. Nếu không thì đã không đợi ngươi trở về!" Vừa nói vừa vuốt trán, những nếp nhăn trên mặt như sâu hơn.
"Nãi nãi. Đột nhiên con nghĩ đến một biện pháp." Đôi mắt của Lăng Thiên chớp chớp, khóe miệng lộ ra một nụ cười mờ mịt: "Có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt!"
"Biện pháp gì? Nói mau?" Mấy ngày qua Lăng lão phu nhân vì việc này mà buồn phiền không thôi.
"Long Tường hiện đang ở trong tay chúng ta. Hoàng tử của hắn cũng chết sạch. Đã như vậy thì cứ làm theo lời hắn nói đi, lập hài nhi trong bụng cô cô lên làm thái tử. Sau đó phong gia gia, Lễ Bộ Thượng Thư Vệ Chánh Phong và trấn điện Đại tướng quân Trầm Như Hổ làm phụ chánh đại thần. Một lần nữa khởi động lại Thừa Thiên. Hơn nữa còn phải nói rõ một điều rằng phụ nhân trong hậu cung không được can thiệp vào triều chính!" Đôi mắt của Lăng Thiên lóe ra một đạo hàn quang.
"Hảo... Thủ đoạn thật độc ác. Lăng Nhiên là cô cô ngươi đó!" Lăng lão phu nhân cứng người nhìn cháu mình, đôi mắt có chút thất thần. Nếu dựa theo biện pháp của Lăng Thiên thì đã lập một đứa trẻ còn chưa xuất thế làm thái tử, trong bốn phụ chánh đại thần thì đã có cha con Lăng Chiến, Lăng Khiếu. Trầm Như Hổ là đệ tử của Lăng Chiến. Duy nhất chỉ có Vệ Chánh Phong là người ngoài thôi. Nhưng lại là Lễ Bộ Thượng Thư, không có một chút quyền lực nào cả. Cứ như vậy thì chẳng khác nào quyền lực khắp Thừa Thiên đều nằm trong tay Lăng Gia? Hơn nữa yêu cầu cuối cùng của Lăng Thiên lại là: "Người trong hậu cung không được can thiệp vào triều chính." Điều này căn bản là đoạn tuyệt mọi khả năng mà Lăng Nhiên có thể gây ra sóng gió hoặc là phiền toái.
Hơn nữa cách làm này phù hợp tổ chế, hoặc là nói dựa theo kẽ hở của tổ chế mà làm. Kể từ đó, trên danh nghĩa thì Long Gia vẫn là chủ của Thừa Thiên, Lăng Gia vẫn là thần tử như cũ nên không gây cho người khác chú ý được. Ngược lại còn có một hiệu quả chấn nhiếp địch nhân thiên hạ. Tựa hồ sẽ khiến cho người ta có cảm giác Lăng Gia vô tình.
Mặc dù người trong thiên hạ có thấy hay không quyền lực của Thừa Thiên đều thuộc về Lăng Gia nhưng việc này không thể tránh khỏi. Long Tường đối phó Lăng Gia như vậy thì Lăng Gia vẫn đối đãi với hắn như cũ. Luôn khoan hồng độ lượng, tận tâm tá chủ nên cũng tạo ra một danh tiếng trung thần.
"Thân cô cô? Nãi nãi, người không phát hiện ra thân cô cô vừa rồi cầu khẩn cho nam nhân của nàng sao? Đó là một người suýt chút nữa hại chết cha con, muốn diệt cả nam nhân của Lăng Gia mà nàng còn kết luận rằng do hắn hồ đồ? Vô luận là điều gì đi nữa thì con tuyệt đối không nhượng bộ!" Lăng Thiên kiên quyết nói.
"Chuyện này sợ rằng Long Tường không đáp ứng?" Lăng lão phu nhân nói: "Hơn nữa làm như vậy đối với cô cô ngươi rất tàn nhẫn, không công bình. Thiên Nhi, biện pháp này có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn nhưng Lăng Nhiên cũng là cô cô của ngươi đó. Làm vậy có chút..."
Lăng Thiên cười cười: "Nãi nãi không cần quá lo lắng. Long Tường có đáp ứng hay không thì có quan trọng ư? Ha ha, chẳng lẽ chúng ta còn cần hắn đáp ứng? Về phần cô cô... Con không muốn nói gì nữa. Nãi nãi, thế giới này có cái gọi là công bình ư?"
Khóe miệng của Lăng Thiên lộ ra một nụ cười tàn khốc: "Lúc Long Tường lập ra kế hoạch đối phó với Lăng Gia ta thì hắn và cô cô không còn tình nghĩa phu thê gì nữa. Bây giờ còn muốn cô cô cứu hắn một mạng? Nếu như Lăng Gia diệt vong, cô cô không chết thì cuộc sống về sau của cô cô nhất định khổ cực vô cùng. dưới áp lực của Dương Tuyết và Dương Gia thì nàng đã không còn mạng nữa rồi. Cho dù có thể đảm bảo đứa con của nàng an toàn nhưng tuyệt không có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế. Mà bây giờ chúng ta không thể đánh khắp thiên hạ để mở đất nhưng cũng có thể đảm bảo cho cô cô và con nàng cả đời vinh hoa. Như vậy rất tốt cho cô cô rồi. Nàng hẳn phải cảm nhận được và không nên oán giận, không được hi vọng xa vời. Không có kết cục nào thích hợp hơn điều này. Mà điều này cũng là lựa chọn duy nhất của chúng ta."
Quyển 4
Trên đoạn đường về Lăng đại nguyên soái không ngừng càu nhàu. Những câu 'vương bát đản! Hỗn đản...' vang lên không dứt khiến cho sắc mặt toàn quân như màu đất. Vốn đại quân rất có khí thế khải hoàn nhưng Lăng đại nguyên soái vừa lên tiếng lập tức khiến cho khí thế còn hơn đưa tang.
Lăng Thiên tận dụng mọi khả năng chạy vòng vo bên ngoài một vòng lớn, sau đó len lén chuồn vào Mính Yên Lâu ở thêm hai canh giờ. Sau khi tính toán thời gian rồi mới chậm chạp trở về phủ.
Khi về đến nhà thì lập tức hắn cảm nhận được khí thế của Lăng đại nguyên soái đang nổi điên. Hắn luôn miệng muốn tìm Long Tường tính sổ, nhảy lên nhảy xuống liên tục không một ai ngăn cản được cả.
"Đại ca. Bệ hạ hắn bị người gian che mắt nên hồ đồ nhất thời. Xin đại ca ngàn vạn lần tha thứ..." Âm thanh êm dịu của Lăng Nhiên vang lên...
"Tiểu tử kia. Ở trước mặt lão tử mà còn hô to gọi nhỏ sao? Xem ra lão tử không thu thập ngươi không được rồi!" Tiếp theo là âm thanh của Lăng lão gia tử.
"Lão... ta... Trên người ta không có một chỗ nào khỏe mạnh cả. Thiếu chút nữa bị mấy tên kia hại chết mà chỉ một câu bị che mắt là xong à? Ta không có rộng lượng như vậy đâu. Chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua!" Âm thanh mạnh mẽ này đương nhiên là của Lăng Khiếu Lăng đại tướng quân. Vốn Lăng Khiếu muốn xưng là...lão tử nhưng nghĩ lại ở trước mặt phụ thân mình mà còn gọi thế thì không ổn lắm. Tuy dưới cơn tức giận vô cùng mà hắn vẫn cố gắng kiềm nén không nói 'lão tử'.
Mặc dù tội của Long Tường không thể tha nhưng dù sao hắn cũng là phu quân của Lăng Nhiên. Cho dù trong lòng Lăng Nhiên có ủy khuất bao nhiêu đi nữa thì có thể nhìn trượng phu mình bị ca ca giết ư?
Lăng lão gia tử tự mình đến đây, Lăng Nhiên quý phi quỳ xuống đất thỉnh cầu tha thứ nhưng không thể giải quyết được chuyện gì cả. Lăng Khiếu vốn đang nổi điên rồi, tính tình 'trâu bò' một khi phát tác thì không một ai có thể ngăn cản cả. Ngay cả phụ thân, muội muội cũng không làm gì được.
Lăng Thiên ảo não quay đầu đi chỗ khác. Xem ra thấy tình huống không ổn nên đám người Lăng Kiếm sớm đã bỏ chạy đi đâu rồi.
Lăng Thiên thở dài một hơi. Xem ra kế hoạch mượn phụ thân xử trí Long Tường đã 'tuyên bố phá sản'. Thở dài một hơi, hắn lén lút xoay người trở về tiểu viện của mình. Ý định trước tiên cứ trốn đã rồi tính tiếp. Mặc dù chỉ mới vài ngày không gặp Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan thôi nhưng trải qua một trận đại chiến thảm liệt như vậy thì bây giờ mỗi một gốc cây, một ngọn cỏ tại Lăng Phủ bây giờ hắn cảm thấy rất thân thiết.
"Tiểu tử kia! Đứng lại cho lão thân. Còn muốn chạy đi đâu?" Lăng lão phu nhân vốn đang đứng một bên xem trò nhưng vừa xoay đầu đi chỗ khác liền thấy Lăng Thiên đang lén lén lút lút bỏ đi khiến Lăng lão phu nhân vừa bực mình lại vừa buồn cười. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên vốn đã bước một chân ra khỏi cửa rồi nhưng nghe vậy cũng đành xấu hổ quay lại. Lăng lão phu nhân liền đi đến nắm lỗ tai của nó: "Ta hỏi ngươi. Phụ nhân ngươi dữ dằn như vậy là do ai chọc hắn? Ngàn vạn lần đừng nói rằng không biết gì nha?"
Lăng Thiên chớp chớp mắt với vẻ vô tội: "Nãi nãi đang nói gì? Trong nhà có chuyện gì sao? Con đâu có biết gì?"
"Nhóc con. Ta biết ngươi giả 'ngu'. Có nói không?" Lăng lão phu nhân cười mắng một tiếng, trên tay thêm một chút lực khiến cho lỗ tai của hắn dài thêm ba tấc: "Còn không nói!"
"Thật không muốn nói mà!" Lăng Thiên trả lời với giọng bất đắc dĩ.
"Phải nói!" Thái độ của Lăng lão phu nhân rất cương quyết.
"Hí..." Lăng Thiên dùng sức nghiên đầu sang một bên hít một ngụm không khí, lần này chơi thật hả? "Nãi nãi mau buông tay. Khi quay về thì gặp phải Lăng Điện. Lúc đó tôn nhi đang ngủ nên không để ý đến hắn. Hắn đi tìm phụ thân rồi chuyện sau đó con không biết gì cả. Ai da..."
"Còn dám nói không biết? Dám nói láo!" Lăng lão phu nhân giận dữ thêm lực trên tay đang nhéo lỗ tai hắn, tay còn lại chỉ vào Lăng Khiếu đang nổi điên: "Nếu không có sự đồng ý của ngươi thì Lăng iện có lá gan đó sao? Tùy tiện nói vài câu đã làm cho phụ thân của ngươi đang dưỡng thương phải nổi điên như vậy? Còn có... Ta hỏi ngươi, lúc nào Long Tường nói sẽ đưa toàn bộ phụ nữ của Lăng Gia vào hậu cung?"
Lăng Thiên hoảng sợ nhảy dựng lên: "Ta ngất. Con không có nói những lời đó. Tất cả đều do tên tiểu tử Lăng Điện kia thêm mắm thêm muối vào. Lát nữa con phải đi giáo huấn hắn một chút. Con chỉ nói..." Mãi đến lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Lăng Điện không có khả năng không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy. Lúc này nhìn lên thấy sắc mặt của Lăng lão phu nhân như cười như không đang nhìn mình khiến cho Lăng Thiên thở dài một hơi uể oải. Gừng càng già càng cay mà...
"Ngươi chỉ nói cái gì?" Đôi mắt của Lăng lão phu nhân chợt lóe ra thần sắc giảo hoạt.: "Lá gan của ngươi lớn lắm. Dám đưa phụ thân mình ra làm bia đỡ à? Đúng không?"
Vẻ mặt của Lăng Thiên đau khổ thở dài một hơi, đột nhiên đôi mắt chợt lóe: "Nãi nãi. Con nghe nói ngài với gia gia đối lập nhau phải không? Đây không phải là đang giúp ngài sao? Chuyện này không phải là chuyện đùa. Đối với việc xử trí Long Tường thì không có thể nắm chắc mười phần tuyệt đối không thể làm được. Không biết nãi nãi có kế sách thần kỳ nào thoát khỏi cục diện bế tắc này không?"
Nhắc đến chuyện này rồi thì Lăng lão phu nhân không còn tâm tư nào vui đùa với hắn nữa, thở dài một hơi nói: "Tiểu tử ngươi thật cho rằng ta và gia gia ngươi giận nhau ư? Bây giờ cả nhà đều vì chuyện này mà cảm thấy khó khăn vô cùng. Giết hay thả? Tất cả đều không thể làm được?"
Lăng Thiên trầm mặc một lúc rồi nói: "Điều kiện kiên quyết phải là không được thả hổ về rừng. Cho dù không giết được nhưng cũng không được thả. Trước tiên giam đi rồi tính sau!" Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu. Xem ra đây là một chủ ý rất hay.
Lăng lão phu nhân lôi tay hắn đi xuyên qua nội viện, vừa đi vừa nói: "Chờ ngươi trở về là muốn cùng ngươi thương lượng một chút. Thừa Thiên hiện tại phải làm sao? Lăng Gia phải làm sao? Những chuyện này chắc ngươi đã tính hết rồi phải không?"
Lăng Thiên nhíu nhíu mày nói: "Thật ra con cũng đang lưỡng lự. Nãi nãi. Bây giờ không phải là lúc Lăng Gia quật khởi. Trên danh nghĩa mà nói thì Lăng Gia chúng ta chính là thần tử của Thừa Thiên. Hơn nữa tình thế lúc này rất vi diệu. Vô luận Long Tường phạm bao nhiêu lỗi thì chúng ta hạ bệ Long Tường phạm phải tội danh to lớn của thiên hạ. Như vậy chúng ta sẽ từ công thần trở thành gian thần, thậm chí những thế lực khác có thể lấy lý do đó mà thảo phạt chúng ta. Bây giờ Thừa Thiên không phải là lúc chịu đựng chiến tranh được. Hơn nữa nếu làm như vậy sẽ khiến cho Tiêu Gia, Ngọc Gia, Đông Phương, Tây Môn bất mãn. Hậu quả đó chúng ta không thể gánh nỗi. Nhưng chúng ta cũng không thể thoái vị được. Long Tường là một quân chủ của Thừa Thiên, nếu như không có hắn thì Thừa Thiên chẳng khác nào rắn không đầu. Ôi..." Lăng Thiên thở dài một hơi, đôi mắt lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Lăng lão phu nhân.
"Đúng vậy!" Lăng lão phu nhân rầu rĩ nói: "Cục diện bây giờ thật khó xử. Lão thân không có biện pháp hóa giải bế tắc này được. Nếu không thì đã không đợi ngươi trở về!" Vừa nói vừa vuốt trán, những nếp nhăn trên mặt như sâu hơn.
"Nãi nãi. Đột nhiên con nghĩ đến một biện pháp." Đôi mắt của Lăng Thiên chớp chớp, khóe miệng lộ ra một nụ cười mờ mịt: "Có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt!"
"Biện pháp gì? Nói mau?" Mấy ngày qua Lăng lão phu nhân vì việc này mà buồn phiền không thôi.
"Long Tường hiện đang ở trong tay chúng ta. Hoàng tử của hắn cũng chết sạch. Đã như vậy thì cứ làm theo lời hắn nói đi, lập hài nhi trong bụng cô cô lên làm thái tử. Sau đó phong gia gia, Lễ Bộ Thượng Thư Vệ Chánh Phong và trấn điện Đại tướng quân Trầm Như Hổ làm phụ chánh đại thần. Một lần nữa khởi động lại Thừa Thiên. Hơn nữa còn phải nói rõ một điều rằng phụ nhân trong hậu cung không được can thiệp vào triều chính!" Đôi mắt của Lăng Thiên lóe ra một đạo hàn quang.
"Hảo... Thủ đoạn thật độc ác. Lăng Nhiên là cô cô ngươi đó!" Lăng lão phu nhân cứng người nhìn cháu mình, đôi mắt có chút thất thần. Nếu dựa theo biện pháp của Lăng Thiên thì đã lập một đứa trẻ còn chưa xuất thế làm thái tử, trong bốn phụ chánh đại thần thì đã có cha con Lăng Chiến, Lăng Khiếu. Trầm Như Hổ là đệ tử của Lăng Chiến. Duy nhất chỉ có Vệ Chánh Phong là người ngoài thôi. Nhưng lại là Lễ Bộ Thượng Thư, không có một chút quyền lực nào cả. Cứ như vậy thì chẳng khác nào quyền lực khắp Thừa Thiên đều nằm trong tay Lăng Gia? Hơn nữa yêu cầu cuối cùng của Lăng Thiên lại là: "Người trong hậu cung không được can thiệp vào triều chính." Điều này căn bản là đoạn tuyệt mọi khả năng mà Lăng Nhiên có thể gây ra sóng gió hoặc là phiền toái.
Hơn nữa cách làm này phù hợp tổ chế, hoặc là nói dựa theo kẽ hở của tổ chế mà làm. Kể từ đó, trên danh nghĩa thì Long Gia vẫn là chủ của Thừa Thiên, Lăng Gia vẫn là thần tử như cũ nên không gây cho người khác chú ý được. Ngược lại còn có một hiệu quả chấn nhiếp địch nhân thiên hạ. Tựa hồ sẽ khiến cho người ta có cảm giác Lăng Gia vô tình.
Mặc dù người trong thiên hạ có thấy hay không quyền lực của Thừa Thiên đều thuộc về Lăng Gia nhưng việc này không thể tránh khỏi. Long Tường đối phó Lăng Gia như vậy thì Lăng Gia vẫn đối đãi với hắn như cũ. Luôn khoan hồng độ lượng, tận tâm tá chủ nên cũng tạo ra một danh tiếng trung thần.
"Thân cô cô? Nãi nãi, người không phát hiện ra thân cô cô vừa rồi cầu khẩn cho nam nhân của nàng sao? Đó là một người suýt chút nữa hại chết cha con, muốn diệt cả nam nhân của Lăng Gia mà nàng còn kết luận rằng do hắn hồ đồ? Vô luận là điều gì đi nữa thì con tuyệt đối không nhượng bộ!" Lăng Thiên kiên quyết nói.
"Chuyện này sợ rằng Long Tường không đáp ứng?" Lăng lão phu nhân nói: "Hơn nữa làm như vậy đối với cô cô ngươi rất tàn nhẫn, không công bình. Thiên Nhi, biện pháp này có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn nhưng Lăng Nhiên cũng là cô cô của ngươi đó. Làm vậy có chút..."
Lăng Thiên cười cười: "Nãi nãi không cần quá lo lắng. Long Tường có đáp ứng hay không thì có quan trọng ư? Ha ha, chẳng lẽ chúng ta còn cần hắn đáp ứng? Về phần cô cô... Con không muốn nói gì nữa. Nãi nãi, thế giới này có cái gọi là công bình ư?"
Khóe miệng của Lăng Thiên lộ ra một nụ cười tàn khốc: "Lúc Long Tường lập ra kế hoạch đối phó với Lăng Gia ta thì hắn và cô cô không còn tình nghĩa phu thê gì nữa. Bây giờ còn muốn cô cô cứu hắn một mạng? Nếu như Lăng Gia diệt vong, cô cô không chết thì cuộc sống về sau của cô cô nhất định khổ cực vô cùng. dưới áp lực của Dương Tuyết và Dương Gia thì nàng đã không còn mạng nữa rồi. Cho dù có thể đảm bảo đứa con của nàng an toàn nhưng tuyệt không có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế. Mà bây giờ chúng ta không thể đánh khắp thiên hạ để mở đất nhưng cũng có thể đảm bảo cho cô cô và con nàng cả đời vinh hoa. Như vậy rất tốt cho cô cô rồi. Nàng hẳn phải cảm nhận được và không nên oán giận, không được hi vọng xa vời. Không có kết cục nào thích hợp hơn điều này. Mà điều này cũng là lựa chọn duy nhất của chúng ta."
Quyển