Lăng Thiên cảm giác được Thiên Lý đang do dự nên đôi mắt hắn sáng rực lên, trầm giọng nói: "Thiên Lý, cảnh giới võ công của ngươi bây giờ đã đạt đến đỉnh mà trên thế giới này không một ai vượt qua cả. Cho nên ngươi không có chút động lực nào để tiến triển cả. Cho dù ngươi rất muốn nhưng mà ngươi không đột phá được. Bởi vì ngươi có mục tiêu nhưng không có áp lực!"
"Nhưng nếu có ta tồn tại thì ngươi có cơ hội đột phá võ công. Có ta cùng với ngươi thì trên con đường võ đạo không còn cô độc nữa. Ngươi lúc nào cũng lo lắng cho ta vượt qua, lo lắng ta đuổi kịp ngươi thì ngươi mới có cơ hội đột phá. Thiên Lý, điều ngươi muốn nhất bây giờ là có một người như vậy. Mà trên đời này trừ ta ra thì ngươi không còn lựa chọn khác!"
Đôi mắt Lăng Thiên sáng quắc: "Ngươi chẳng lẽ không biết khi đột phá cảnh giới võ đạo thì cảnh giới tiếp theo sẽ là gì ư? Đỉnh phong của võ đạo đã là đỉnh ư? Ngươi có hay không từng nghĩ đến khi đột phá cánh cửa đó sẽ có một sự bắt đầu mới hoàn toàn? Một thế giới hoàn toàn mới? Ngươi nghĩ sao?"
"Với tu vi bây giờ của ngươi thì không thể nào khiến cho ngươi có cảm giác tử vong được. Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ cần gặp phải tuyệt cảnh sinh tử mới có thể đột phá? Mới có thể lột xác? Ngươi có biết cảm giác này tuyệt vời như thế nào không? Ngươi có biết rằng mấy năm thời gian nữa là ta có cơ hội dồn ngươi vào chỗ chết? Chẳng lẽ ngươi thà ôm võ công tuyệt thế đó mà chậm rãi hóa thành một bộ xương trắng ư? Thiên Lý? Đây là theo đuổi Thiên Lý ư?"
"Võ đạo là gì? Cảnh giới là gì? Cái gì mới chân chính là Thiên Lý? Ngươi không muốn biết sao? Ngươi thật không muốn thăm dò bí mật từ thiên cổ đến nay ư?"
Cuối cùng Lăng Thiên cũng tung ra một con mồi lớn nhất. Lăng Thiên tin rằng điều này có hấp dẫn cực lớn!
Đây cũng là một lần dò xét thử, dò xét võ công của Thiên Lý đã đạt đến trình độ nào rồi? Có đạt đến tình trạng mà Lăng Thiên suy nghĩ không?
Vô luận Thiên Lý lựa chọn ra sao thì Lăng Thiên cũng có thể từ trong lựa chọn của hắn mà suy đoán võ công của Thiên Lý đã đạt cấp độ nà
Trên gương mặt của Thiên Lý lộ ra sự do dự. Với tu vi của Thiên Lý mà lời nói của Lăng Thiên lại khiến cho hắn lộ ra sự do dự ngay trên gương mặt thì cũng đủ để chứng minh đề nghị của Lăng Thiên có sức hấp dẫn cực kỳ với Thiên Lý.
Một lúc lâu sau...
Thiên Lý vẫn chưa có quyết định...
Lăng Thiên đứng đối diện cẩn thận quan sát sắc mặt của Thiên Lý mà cũng lựa chọn im lặng.
Đột nhiên Thiên Lý cười khổ: "Lăng Thiên, ta thừa nhận đề nghị này của ngươi thật khiến cho ta không thể cự tuyệt được. Hấp dẫn như vậy thật làm cho ta khó thể kháng cự được mà..."
"Nhưng ngươi vẫn kháng cự đó thôi? Vẫn chống cự được hấp dẫn đó? Ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng. Không phải vì không đả động được trái tim ngươi. Ngươi hiểu ý ta chứ?" Lăng Thiên cười khổ nói, Thiên Lý mở miệng nói khiến cho trong lòng Lăng Thiên trầm xuống. Bởi vì nếu Thiên Lý lựa chọn tiếp nhận thì hắn chỉ cần thoải mái rời đi mà không cần phải đứng tại đây nói nhảm làm gì.
"Phải. Danh dự ngàn năm của Vô Thượng Thiên tồn tại trên một tấm Giang Sơn Lệnh nhỏ nhoi này thôi. Mà ta chính là Giang Sơn Lệnh Chủ cho nên ta không có lựa chọn nào khác. Nếu như có thể thì ta thật hi vọng ngươi có thể thoát khỏi tay của ta!" Lời nói của Thiên Lý có chút tiếc nuối.
"Ta rất rất muốn giữ lại ngươi. So mới ngươi ta còn muốn nhiều hơn. Ngươi hiểu ta cũng như ta hiểu ngươi thôi!"
"Ta hiểu!" Lăng Thiên mỉm cười, trong nụ cười của hắn là một sự chân thành: "Cho nên phải để cho ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi đi!"
Thiên Lý ngẩn ra rồi đột nhiên cười ha ha thoải mái vô cùng: "Không sai, bây giờ ngươi sống sót chính là thỏa mãn tâm nguyện của ta rồi. Mà ta lại muốn đưa hết toàn lực để giết ngươi. Chỉ mong rằng ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta. Ha ha ha..."
Lăng Thiên cũng nở nụ cười: "Đáng tiếc tâm nguyện của ngươi, ngươi không muốn hủy diệt nó, còn ta lại không thể trở thành người ngoài mà góp một pgiúp cho ngươi hoàn thành tâm nguyện và phải luôn luôn đề phòng ngươi không giết ta. Thế giới này thật sự quá kỳ diệu mà!"
Thiên Lý cười đến khom cả thắt lưng: "Đúng, thế giới này thật sự rất kỳ diệu. Tất cả các chuyện đều không thể nào tưởng tượng nỗi nhưng nó lại có vẻ 'rất là đương nhiên'. Tạo vật của thiên địa thật sự rất huyền diệu!" Lăng Thiên cũng cười đau cả bụng: "Cho nên từ bây giờ ngươi phải cẩn thận. Nếu một ngày nào đó trong lòng ta không tốt thì sợ rằng không cần ngươi động thủ ta cũng có thể dễ dàng hủy diệt tâm nguyện của ngươi đó!"
"Ta rất sợ. Nhưng ta biết ngươi sẽ không làm như vậy!" Thiên Lý cười cười: "Ta biết ngươi không phải là một người không có hi vọng. Tâm nguyện của ta mà ngươi lại cố sức hoàn thành nó thì ta đồng ý sao?"
Lăng Thiên cười lớn: "Buồn cười, thật buồn cười..."
Thiên Lý không cam lòng yếu thế: "Thú vị. Rất thú vị..."
Lúc này ở ngã tư đường dưới chân hai người đã tụ tập rất nhiều binh lính và cao thủ của Tây Môn Thế Gia nhưng không một ai dám coi thường vọng động cả.
Mỗi người đều biết hai người kia là nhân vật như thế nào. Nếu chọc giận một người trong họ thôi thì sợ rằng Tây Hàn sẽ không có ngày mai!
Trong lòng mọi người đều cảm thấy rất kỳ quá. Hai người bọn họ đang nói gì vậy? Càng nghe lại càng không hiểu gì cả?
Nếu để cho bọn họ biết Lăng Thiên vì hoàn thành tâm nguyện cho Thiên Lý mà phải bảo toàn tính mạng của hắn mà Thiên Lý lại có nguyện vọng cực đoan là phải giết chết Lăng Thiên thì sợ rằng đám người bọn họ có nghĩ đau đầu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ biết rằng hai người kia đều là kẻ điên. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Thiên tài và kẻ điên cũng chỉ cách nhau có một sợi chỉ mà thôi.
Mà hiển nhiên hai người đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nhìn xuống đầu người đen kịt bên dưới mà cười càng thêm vui vẻ hơn.
Thân thể của Lăng Thiên nhẹ nhàng bay lên trong tiếng cười to: "Thiên Lý, ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi đây. Nếu ngươi có bản lãnh thì cứ đuổi theo, còn không ngươi muốn tiếp tục làm trò trước mặt bọn họ thì tùy ngươi thôi..."
Thiên Lý cũng cười lớn: "Tốt. Ta sẽ đi theo ngươi coi sao. Nên chọn một địa phương có phong thủy tốt để xem tột cùng là ngươi hoàn thành tâm nguyện của ta hay là ta giết chết tâm nguyện của mình!"
Âm thanh của Lăng Thiên từ xa xa truyền đến: "Thật tốt..."
Thiên Lý cười ha ha, thân thể chợt lóe lên liền biến mất trước mặt mọi người.
Hai người giống như hai làn khói nhẹ một trước một sau bay khỏi cổng thành tiến vào trong hoang nguyên mờ mịt.
Tốc độ hiện tại của của Thiên Lý không phải là nhanh nhất mà hắn chỉ không nhanh không chậm theo sát sau nhưng công lực bản thân đã phát huy đến tám thành rồi. Từ ngày hắn xuất đạo đến nay thì đây cũng là lần đầu tiên hắn vì đối phó một người mà phải dùng ra tám thành công lực. Giác quan thứ sáu nhạy cảm của hắn đã cảm giác Lăng Thiên luôn luôn tập trung vào chính hắn.
Trong lòng Thiên Lý thì Lăng Thiên không những có võ công hơn người mà còn có quỷ kế đa đoan, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Ở trong thành không thích hợp để cho hắn động thủ mà là hắn thi triển khinh công đuổi theo sát sau để không cho tiểu tử kia chạy thoát khỏi tay mình.
Thiên Lý tuyệt không cho phép sai lầm này phát sinh thêm lần nữa cho nên luôn tận lực bảo trì khoảng cách của cả hai. Hắn muốn xem thử Lăng Thiên muốn làm gì, bất quá chỉ cần Lăng Thiên có hành động muốn thoát khỏi bàn tay mình thì hắn sẽ triển khai tốc độ nhanh nhất để đuổi theo và ra tay toàn lực.
Nói đến Lăng Thiên có thể sống sót dưới tay mình và cùng chính mình trùng kích vào võ đạo đỉnh thì đây chính là tâm nguyện của Thiên Lý, cũng hi vọng có Lăng Thiên thì hắn sẽ không còn cô tịch nữa. Nhưng Thiên Lý tuyệt không vì tâm nguyện của mình mà buông tha cho sứ mạng của Giang Sơn Lệnh. Càng không cho phép mình lưu tình với Lăng Thiên. Cho dù Lăng Thiên có thể sống sót thì cũng phải tự dựa vào sức lực của hắn hoặc là thành công tránh khỏi sát chiêu của Thiên Lý hoặc là dùng biện pháp nào đó tránh thoát khỏi kỳ hẹn nửa năm.
Nói đến sát chiêu của Thiên Lý thì với Lăng Thiên hiện tại sẽ không có cơ hội tránh thoát, cho dù Lăng Thiên đã thành công đột phá cũng như vậy thôi. Nhưng mà nói về việc ẩn nặc hành tung thì Thiên Lý cũng khó mà phát hiện ra được ngay.
Lần này chính là thời cơ tốt nhất để Lăng Thiên thoát khỏi Thiên Lý là do Thiên Lý cho hắn cơ hội này.
Một cơ hội duy nhất.
Nhưng hành động của Lăng Thiên lại khiến cho Thiên Lý cảm giác ngoài ý muốn.
Tốc độ của Lăng Thiên rất nhanh nhưng hắn luôn đi thẳng về phía trước, căn bản không có khả năng thoát khỏi sự truy tung như có mục tiêu sẵn rồi và chỉ việc dẫn Thiên Lý đến thôi.
Hắn muốn làm cái gì? Muốn chết sao? Di chuyển với tốc độ cao như vậy thì công lực sẽ tiêu hao rất nhanh, trước hết không nói Thiên Lý mà kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho Lăng Thiên hơn. Đạo lý này Thiên Lý hiển, đương nhiên Lăng Thiên không phải không biết nhưng hắn cứ không nhanh không chậm đi như vậy thì khiến cho trong lòng Thiên Lý càng tức giận hơn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hạ thủ lưu tình sao? Nếu như nghĩ vậy thì ngươi sai lầm rồi, sai lầm rất lớn, sai lầm này có thể đưa ngươi bước lên con đường Hoàng Tuyền có đi không về.
Thân pháp của hai người bây giờ đã đạt đến trình độ kinh người, chỉ trong chốc lát thôi đã rời khỏi Tiên La Thành tiến vào một mảnh núi rừng rồi.
Ngọn núi nhỏ tú lệ xinh đẹp vô cùng.
Trong rừng có một con đường nhỏ, trên con đường có một bóng người bận áo xanh không nhanh không chậm đi lại. Thần thái lạnh nhạt vô cùng, trên gương mặt cũng có một cái khăn mỏng che lại dung nhan chỉ để lộ ra một đôi mắt phiêu dật trong suốt như mặt hồ nhưng lại toát ra sự lạnh lùng băng giá...
Quyển 5
Lăng Thiên cảm giác được Thiên Lý đang do dự nên đôi mắt hắn sáng rực lên, trầm giọng nói: "Thiên Lý, cảnh giới võ công của ngươi bây giờ đã đạt đến đỉnh mà trên thế giới này không một ai vượt qua cả. Cho nên ngươi không có chút động lực nào để tiến triển cả. Cho dù ngươi rất muốn nhưng mà ngươi không đột phá được. Bởi vì ngươi có mục tiêu nhưng không có áp lực!"
"Nhưng nếu có ta tồn tại thì ngươi có cơ hội đột phá võ công. Có ta cùng với ngươi thì trên con đường võ đạo không còn cô độc nữa. Ngươi lúc nào cũng lo lắng cho ta vượt qua, lo lắng ta đuổi kịp ngươi thì ngươi mới có cơ hội đột phá. Thiên Lý, điều ngươi muốn nhất bây giờ là có một người như vậy. Mà trên đời này trừ ta ra thì ngươi không còn lựa chọn khác!"
Đôi mắt Lăng Thiên sáng quắc: "Ngươi chẳng lẽ không biết khi đột phá cảnh giới võ đạo thì cảnh giới tiếp theo sẽ là gì ư? Đỉnh phong của võ đạo đã là đỉnh ư? Ngươi có hay không từng nghĩ đến khi đột phá cánh cửa đó sẽ có một sự bắt đầu mới hoàn toàn? Một thế giới hoàn toàn mới? Ngươi nghĩ sao?"
"Với tu vi bây giờ của ngươi thì không thể nào khiến cho ngươi có cảm giác tử vong được. Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ cần gặp phải tuyệt cảnh sinh tử mới có thể đột phá? Mới có thể lột xác? Ngươi có biết cảm giác này tuyệt vời như thế nào không? Ngươi có biết rằng mấy năm thời gian nữa là ta có cơ hội dồn ngươi vào chỗ chết? Chẳng lẽ ngươi thà ôm võ công tuyệt thế đó mà chậm rãi hóa thành một bộ xương trắng ư? Thiên Lý? Đây là theo đuổi Thiên Lý ư?"
"Võ đạo là gì? Cảnh giới là gì? Cái gì mới chân chính là Thiên Lý? Ngươi không muốn biết sao? Ngươi thật không muốn thăm dò bí mật từ thiên cổ đến nay ư?"
Cuối cùng Lăng Thiên cũng tung ra một con mồi lớn nhất. Lăng Thiên tin rằng điều này có hấp dẫn cực lớn!
Đây cũng là một lần dò xét thử, dò xét võ công của Thiên Lý đã đạt đến trình độ nào rồi? Có đạt đến tình trạng mà Lăng Thiên suy nghĩ không?
Vô luận Thiên Lý lựa chọn ra sao thì Lăng Thiên cũng có thể từ trong lựa chọn của hắn mà suy đoán võ công của Thiên Lý đã đạt cấp độ nà
Trên gương mặt của Thiên Lý lộ ra sự do dự. Với tu vi của Thiên Lý mà lời nói của Lăng Thiên lại khiến cho hắn lộ ra sự do dự ngay trên gương mặt thì cũng đủ để chứng minh đề nghị của Lăng Thiên có sức hấp dẫn cực kỳ với Thiên Lý.
Một lúc lâu sau...
Thiên Lý vẫn chưa có quyết định...
Lăng Thiên đứng đối diện cẩn thận quan sát sắc mặt của Thiên Lý mà cũng lựa chọn im lặng.
Đột nhiên Thiên Lý cười khổ: "Lăng Thiên, ta thừa nhận đề nghị này của ngươi thật khiến cho ta không thể cự tuyệt được. Hấp dẫn như vậy thật làm cho ta khó thể kháng cự được mà..."
"Nhưng ngươi vẫn kháng cự đó thôi? Vẫn chống cự được hấp dẫn đó? Ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng. Không phải vì không đả động được trái tim ngươi. Ngươi hiểu ý ta chứ?" Lăng Thiên cười khổ nói, Thiên Lý mở miệng nói khiến cho trong lòng Lăng Thiên trầm xuống. Bởi vì nếu Thiên Lý lựa chọn tiếp nhận thì hắn chỉ cần thoải mái rời đi mà không cần phải đứng tại đây nói nhảm làm gì.
"Phải. Danh dự ngàn năm của Vô Thượng Thiên tồn tại trên một tấm Giang Sơn Lệnh nhỏ nhoi này thôi. Mà ta chính là Giang Sơn Lệnh Chủ cho nên ta không có lựa chọn nào khác. Nếu như có thể thì ta thật hi vọng ngươi có thể thoát khỏi tay của ta!" Lời nói của Thiên Lý có chút tiếc nuối.
"Ta rất rất muốn giữ lại ngươi. So mới ngươi ta còn muốn nhiều hơn. Ngươi hiểu ta cũng như ta hiểu ngươi thôi!"
"Ta hiểu!" Lăng Thiên mỉm cười, trong nụ cười của hắn là một sự chân thành: "Cho nên phải để cho ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi đi!"
Thiên Lý ngẩn ra rồi đột nhiên cười ha ha thoải mái vô cùng: "Không sai, bây giờ ngươi sống sót chính là thỏa mãn tâm nguyện của ta rồi. Mà ta lại muốn đưa hết toàn lực để giết ngươi. Chỉ mong rằng ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta. Ha ha ha..."
Lăng Thiên cũng nở nụ cười: "Đáng tiếc tâm nguyện của ngươi, ngươi không muốn hủy diệt nó, còn ta lại không thể trở thành người ngoài mà góp một pgiúp cho ngươi hoàn thành tâm nguyện và phải luôn luôn đề phòng ngươi không giết ta. Thế giới này thật sự quá kỳ diệu mà!"
Thiên Lý cười đến khom cả thắt lưng: "Đúng, thế giới này thật sự rất kỳ diệu. Tất cả các chuyện đều không thể nào tưởng tượng nỗi nhưng nó lại có vẻ 'rất là đương nhiên'. Tạo vật của thiên địa thật sự rất huyền diệu!" Lăng Thiên cũng cười đau cả bụng: "Cho nên từ bây giờ ngươi phải cẩn thận. Nếu một ngày nào đó trong lòng ta không tốt thì sợ rằng không cần ngươi động thủ ta cũng có thể dễ dàng hủy diệt tâm nguyện của ngươi đó!"
"Ta rất sợ. Nhưng ta biết ngươi sẽ không làm như vậy!" Thiên Lý cười cười: "Ta biết ngươi không phải là một người không có hi vọng. Tâm nguyện của ta mà ngươi lại cố sức hoàn thành nó thì ta đồng ý sao?"
Lăng Thiên cười lớn: "Buồn cười, thật buồn cười..."
Thiên Lý không cam lòng yếu thế: "Thú vị. Rất thú vị..."
Lúc này ở ngã tư đường dưới chân hai người đã tụ tập rất nhiều binh lính và cao thủ của Tây Môn Thế Gia nhưng không một ai dám coi thường vọng động cả.
Mỗi người đều biết hai người kia là nhân vật như thế nào. Nếu chọc giận một người trong họ thôi thì sợ rằng Tây Hàn sẽ không có ngày mai!
Trong lòng mọi người đều cảm thấy rất kỳ quá. Hai người bọn họ đang nói gì vậy? Càng nghe lại càng không hiểu gì cả?
Nếu để cho bọn họ biết Lăng Thiên vì hoàn thành tâm nguyện cho Thiên Lý mà phải bảo toàn tính mạng của hắn mà Thiên Lý lại có nguyện vọng cực đoan là phải giết chết Lăng Thiên thì sợ rằng đám người bọn họ có nghĩ đau đầu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ biết rằng hai người kia đều là kẻ điên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Thiên tài và kẻ điên cũng chỉ cách nhau có một sợi chỉ mà thôi.
Mà hiển nhiên hai người đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nhìn xuống đầu người đen kịt bên dưới mà cười càng thêm vui vẻ hơn.
Thân thể của Lăng Thiên nhẹ nhàng bay lên trong tiếng cười to: "Thiên Lý, ta hoàn thành tâm nguyện của ngươi đây. Nếu ngươi có bản lãnh thì cứ đuổi theo, còn không ngươi muốn tiếp tục làm trò trước mặt bọn họ thì tùy ngươi thôi..."
Thiên Lý cũng cười lớn: "Tốt. Ta sẽ đi theo ngươi coi sao. Nên chọn một địa phương có phong thủy tốt để xem tột cùng là ngươi hoàn thành tâm nguyện của ta hay là ta giết chết tâm nguyện của mình!"
Âm thanh của Lăng Thiên từ xa xa truyền đến: "Thật tốt..."
Thiên Lý cười ha ha, thân thể chợt lóe lên liền biến mất trước mặt mọi người.
Hai người giống như hai làn khói nhẹ một trước một sau bay khỏi cổng thành tiến vào trong hoang nguyên mờ mịt.
Tốc độ hiện tại của của Thiên Lý không phải là nhanh nhất mà hắn chỉ không nhanh không chậm theo sát sau nhưng công lực bản thân đã phát huy đến tám thành rồi. Từ ngày hắn xuất đạo đến nay thì đây cũng là lần đầu tiên hắn vì đối phó một người mà phải dùng ra tám thành công lực. Giác quan thứ sáu nhạy cảm của hắn đã cảm giác Lăng Thiên luôn luôn tập trung vào chính hắn.
Trong lòng Thiên Lý thì Lăng Thiên không những có võ công hơn người mà còn có quỷ kế đa đoan, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Ở trong thành không thích hợp để cho hắn động thủ mà là hắn thi triển khinh công đuổi theo sát sau để không cho tiểu tử kia chạy thoát khỏi tay mình.
Thiên Lý tuyệt không cho phép sai lầm này phát sinh thêm lần nữa cho nên luôn tận lực bảo trì khoảng cách của cả hai. Hắn muốn xem thử Lăng Thiên muốn làm gì, bất quá chỉ cần Lăng Thiên có hành động muốn thoát khỏi bàn tay mình thì hắn sẽ triển khai tốc độ nhanh nhất để đuổi theo và ra tay toàn lực.
Nói đến Lăng Thiên có thể sống sót dưới tay mình và cùng chính mình trùng kích vào võ đạo đỉnh thì đây chính là tâm nguyện của Thiên Lý, cũng hi vọng có Lăng Thiên thì hắn sẽ không còn cô tịch nữa. Nhưng Thiên Lý tuyệt không vì tâm nguyện của mình mà buông tha cho sứ mạng của Giang Sơn Lệnh. Càng không cho phép mình lưu tình với Lăng Thiên. Cho dù Lăng Thiên có thể sống sót thì cũng phải tự dựa vào sức lực của hắn hoặc là thành công tránh khỏi sát chiêu của Thiên Lý hoặc là dùng biện pháp nào đó tránh thoát khỏi kỳ hẹn nửa năm.
Nói đến sát chiêu của Thiên Lý thì với Lăng Thiên hiện tại sẽ không có cơ hội tránh thoát, cho dù Lăng Thiên đã thành công đột phá cũng như vậy thôi. Nhưng mà nói về việc ẩn nặc hành tung thì Thiên Lý cũng khó mà phát hiện ra được ngay.
Lần này chính là thời cơ tốt nhất để Lăng Thiên thoát khỏi Thiên Lý là do Thiên Lý cho hắn cơ hội này.
Một cơ hội duy nhất.
Nhưng hành động của Lăng Thiên lại khiến cho Thiên Lý cảm giác ngoài ý muốn.
Tốc độ của Lăng Thiên rất nhanh nhưng hắn luôn đi thẳng về phía trước, căn bản không có khả năng thoát khỏi sự truy tung như có mục tiêu sẵn rồi và chỉ việc dẫn Thiên Lý đến thôi.
Hắn muốn làm cái gì? Muốn chết sao? Di chuyển với tốc độ cao như vậy thì công lực sẽ tiêu hao rất nhanh, trước hết không nói Thiên Lý mà kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho Lăng Thiên hơn. Đạo lý này Thiên Lý hiển, đương nhiên Lăng Thiên không phải không biết nhưng hắn cứ không nhanh không chậm đi như vậy thì khiến cho trong lòng Thiên Lý càng tức giận hơn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hạ thủ lưu tình sao? Nếu như nghĩ vậy thì ngươi sai lầm rồi, sai lầm rất lớn, sai lầm này có thể đưa ngươi bước lên con đường Hoàng Tuyền có đi không về.
Thân pháp của hai người bây giờ đã đạt đến trình độ kinh người, chỉ trong chốc lát thôi đã rời khỏi Tiên La Thành tiến vào một mảnh núi rừng rồi.
Ngọn núi nhỏ tú lệ xinh đẹp vô cùng.
Trong rừng có một con đường nhỏ, trên con đường có một bóng người bận áo xanh không nhanh không chậm đi lại. Thần thái lạnh nhạt vô cùng, trên gương mặt cũng có một cái khăn mỏng che lại dung nhan chỉ để lộ ra một đôi mắt phiêu dật trong suốt như mặt hồ nhưng lại toát ra sự lạnh lùng băng giá...
Quyển