Khó trách nhìn tràng diện trước mắt mà ta cảm giác rất không đúng! Nguyên lai là như thế, sự tình so với dự đoán của chính mình còn phức tạp hơn nhiều, hình như còn xuất hiện thêm một lực lượng khác.
"Đang suy nghĩ gì mà có vẻ xuất thần như thế." Lê Tuyết ngồi bên cạnh hắn, thoải mái duỗi thẳng đôi chân thon dài, hai tay chống nạnh nghiêng mặt nhìn Lăng Thiên.
"Ta đang nghĩ, Thiên Lý nếu không chết thì theo ta phán đoán, dưới loại tình huống này, nếu như đem vị trí Thiên Lý đổi lại thành là ta thì kết quả tốt nhất sợ rằng cũng là bị nội thương phi thường nghiêm trọng, cũng không nhất định có thể phục hồi được." Lăng Thiên trong đầu cấp bách vận chuyển nhưng vẫn không tìm ra kết quả chính xác. Vô luận là về phương diện nào mà nói, Thiên Lý lần này bị đánh trộm, cho dù không chết cũng nhất định là bị trọng thương! Nhưng từ dấu vết tại tràng diện này mà xem thì mười lăm người này mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, chứng tỏ cũng đã bị nội thương nhưng xem ra mười lăm người này cũng không có ai chết.
Nguyên nhân là vì bọn hắn bị nội thương sau khi liều mạng cùng Thiên Lý, như vậy lúc đó Thiên Lý cũng không còn sức lực đâu để giết chết bọn hắn. Không thì, làm sao hắn có thể lưu lại hậu hoạn như thế.
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ sao có thể dễ dàng chết như vậy?" Lê Tuyết cũng không xác định được nói.
"Rất khó nói." Lăng Thiên cau mày nói.
"Như vậy là ngươi hy vọng hắn chết hay là hy vọng hắn vẫn còn sống?" Lê Tuyết chớp chớp hai mắt hỏi..
Lăng Thiên cười khổ nói "Thật tâm mà nói, trong lòng ta rất mâu thuẫn. Ta rất hy vọng hắn vì vậy mà chết đi nhưng lại cũng hy vọng hắn vẫn còn sống".
"Ta ngất", Lê Tuyết làm bộ dáng như ngã ngửa ra nói: " nam nhân các ngươi tâm tư thực sự là kỳ quái. Khó mà tưởng tượng được".
Nam nhân thực sự kỳ quái? Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm. Có gì sai sao?
"Được rồi, không biết các ngươi có từng nghĩ qua chưa… " Lê Tuyết giảo hoạt cười cười, cái miệng nhỏ nhắn tiếp cận gần vành tai Lăng Thiên nói: "Sự kiện này có chỗ rất lớn để ngươi có thể lợi dụng".
"Chỗ để lợi dụng?" Lăng Thiên cả kinh đột nhiên quay đầu hỏi: " Có gì mà ta có thể lợi dụng? Lợi dụng như thế nào" nhưng lại lập tức cảm giác thấy lỗ tai đến một trận hơi nóng thì không kìm được cả người tê dại một trận. Khi hắn quay đầu lại thì đôi môi đỏ mọng của Lê Tuyết vốn đang tiếp cận gần tai hắn nay đã cắn chặt lấy vành tai.
Lăng Thiên mê muội một trận, cái này... tiểu nha đầu này lại thực sự có dũng khí!
Khi hắn quay đầu lại thì thấy Lê Tuyết sớm đã xấu hổ đỏ bừng mặt quay đầu đi, tiếp theo tựa hồ cảm giác quay đầu vẫn chưa đủ, tàn nhẫn hạ thấp đầu rồi co hai chân lại đem cái đầu giấu vào giữa hai chân, giống như đà điểu trong sa mạc, đem đầu chôn chặt xuyên sâu vào trong cát.
Tình huống này hai người cũng không phải là chưa từng nghĩ đến nhưng nhìn Lê Tuyết đột nhiên xấu hổ như thế Lăng Thiên lại có chút buồn cười. Chẳng lẽ người chuyển thế thì ngay cả tính cách cũng chuyển theo? Nhớ lại nguyên lai nàng là người phi thường sảng khoái, đâu có vẻ dễ dàng thẹn thùng như thế này a.
"Hừm hừm.. " Lăng Thiên giả bộ tức giận nói: " nghĩ lại năm đó ngươi thường xuyên tựa vào người ta mà đâu có thẹn thùng bao giờ. Lúc này thì tốt rồi, mới vừa rồi ngươi phi lễ với ta mà ta còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp kêu to lên thế mà ngươi cư nhiên lại thẹn thùng trước. Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường a".
"Ngươi là hoàn khố nên mới không thẹn thùng!" Lê Tuyết xấu hổ kêu lên.
"Tốt lắm. Đằng nào ngươi cũng chiếm tiện nghi rồi. Phi lễ thì cũng đã bị ngươi phi lễ rồi, bây giờ ngươi làm sao đây?" Lăng Thiên làm ra vẻ kẻ bị hại, muốn khóc lên mà không có nước mắt mà nói.
Lê Tuyết hầm hừ ngẩng đầu lên, xấu hổ đỏ hồng mặt nói: "Tiền thế như thế nào thì có liên quan gì tới bây giờ. Ngươi cũng nói là tiền thế và thế giới này ta và ngươi không có nửa điểm quan hệ. Ta họ Lê, ngươi họ Lăng, chúng ta trâu ngựa chẳng có quan hệ gì cả!"
Ách, Lăng Thiên không biết nói gì. Đề tài này có chút nhạy cảm, nha đầu này tựa hồ ám chỉ việc khác, có dụng tâm khác. Lăng Thiên bèn chuyển đề tài nói " ngươi mới vừa nói, chúng ta có gì có thể lợi dụng được".
"Cái gì chúng ta có thể lợi dụng. Ta với ngươi có quan hệ gì, đừng có làm loạn quan hệ giữa chúng ta! Ngươi là Lăng Thiên Lăng đại công tử, ta là hương dã nha đầu Lê Tuyết!" cảm giác được Lăng Thiên né tránh, Lê Tuyết đang thẹn thùng đột nhiên sinh ra nộ khí, lại đột nhiên cảm giác cực kỳ ủy khuất, càng nghĩ lại càng thương tâm, nghẹn hai tiếng rồi nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Lại đến rồi! Trong lòng Lăng Thiên thầm than khóc hai tiếng, phụ nữ quả thực là rất khó hầu hạ! Không biết làm sao hắn đành đưa vẻ mặt đau khổ nói: " thôi thôi, nếu ngươi đã có cảm giác hứng thú thì ta lại để cho ngươi phi lễ một lần nữa vậy, dù sao cũng không phải là lần thứ nhất". Nói xong Lăng Thiên làm ra vẻ liệt sỹ quyết tử, dùng một loại vẻ mặt anh dũng hiến thân không sờn lòng đem lỗ tai của mình chìa qua.
"Ngươi!" Lê Tuyết tức giận, đưa tay nhéo cái lỗ tai hắn mấy vòng tê dại, hai người tức thì nháo thành một đoàn, đột nhiên không tự chủ được cùng nghĩ đến sự tình tuổi thơ tại tiền thế, không kìm được đồng thời cười lên, trong lòng cảm giác đầy ôn nhu. Một trận mưa gió bỗng nhiên cứ thế mà tiêu tan đi.
"Ta mới vừa nói, Tiêu Gia phái ra nhóm cao thủ này khiến ta có thể lợi dụng." Lê Tuyết khẽ hất sợi tóc rủ xuống trước mặt, trên mặt vẫn mang theo một tia xấu hổ chậm rãi nói. Tuy nàng hay nói giỡn nhưng cũng không thể lúc nào cũng tùy ý bát nháo, điểm đúng mực này Lê Tuyết rất biết cách sử dụng.
Nghe lời này Lăng Thiên cũng trầm ngâm "Nói rõ ràng thêm đi, ta vẫn có chút hồ đồ, lấy thế lực của bọn hắn thì ta có thể lợi dụng chỗ nào?".
"Ngươi ngu thế!" Lê Tuyết cười mắng một tiếng, thấy hắn cư nhiên đoán không ra thì trong lòng không khỏi tự thỏa mãn nói: "Ta nghe ngươi nói qua, kẻ Tiêu Gia kiêng kỵ nhất trước mắt đáng ra là ngươi a". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lăng Thiên suy nghĩ sâu xa rồi chợt gật gật đầu, hai mắt chợt sáng lên: "Không sai, quả nhiên là một câu nói tỉnh người trong mộng mà xác thực đúng là có giá trị lợi dụng, hơn nữa là có chỗ lợi dụng thật lớn a. Thực sự là nghe cao nhân chỉ điểm một câu còn hơn cả đời đọc sách a".
Lăng Thiên đầu óc vận chuyển linh hoạt, Lê Tuyết hơi đề cập đến một điểm hắn liền rõ ràng điểm mấu chốt.
"Đại địch lớn nhất trước mắt Tiêu Gia là ta mà kẻ bọn hắn cố kỵ nhất cũng là ta. Đại lực cản không cho bọn hắn thống nhất thiên hạ tuyệt không phải là Ngọc Gia mà là ta! Một điểm này bọn hắn rất rõ ràng cho nên kẻ bọn hắn muốn giết nhất cũng không phải là người khác! Lúc ta ở trong bọng cây đại thụ đã nghe được Mộng Tuyệt Trần nói qua. Việc giết chết ta là nhiệm vụ hạng nhất mà Tiêu Gia giao cho bọn hắn".
Lăng Thiên ha ha cười nói: "Dưới loại tình huống này, điều bọn hắn mong muốn nhất là chờ Thiên Lý giết chết ta, hoặc giả Thiên Lý làm ta bị thương nặng mà tới chiếm tiện nghi. Việc đầu tiên là xác định tin tức ta chết rồi mới ra tay với Thiên Lý. Đây mới là trình tự chính xác nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn trước tiên ra tay với Thiên Lý, điều này đã làm sáng tỏ một điểm".
Lăng Thiên tự tin nói: " Trong lòng Tiêu Gia, địch nhân lớn nhất và đáng cố kỵ nhất chính là ta nhưng theo Thiên Thượng Thiên nhận định thì kẻ đại cừu của bọn chúng lại là Thiên Lý! Mà Thiên Thượng Thiên lại là lực lượng lớn nhất hậu thuẫn sau lưng Tiêu Gia. Điều này đã nói rõ, Tiêu Gia cùng Vô Thượng Thiên có hiềm khích ra mặt! Nếu không tại lúc khẩn yếu quan đầu như thế này lại không ngờ vì việc tư mà bỏ việc công!".
"Mà ngươi thì có thể lợi dụng hiềm khích này mà làm thành chuyện lớn" Lê Tuyết thông minh cười nói." Bất quá sự tình này nếu có làm thì sợ cũng không dễ dàng".
"Khẳng định là chuyện này không dễ dàng, nếu mà dễ dàng thì sợ rằng Ngọc Mãn Lâu đã sớm làm rồi, đâu có đến lượt ta?" Lăng Thiên hắc hắc cười, " nhưng nếu bọn hắn đã sớm có hiềm khích thì chúng ta cũng sẽ có điểm lợi dụng được!".
"Ta cảm giác được đám người này tựa hồ cũng không quá coi trọng mệnh lệnh của Tiêu Gia." Lê Tuyết chậm rãi nói: "Quan hệ giữa bọn hắn hoặc giả nói không chừng có rất nhiều điểm kỳ quặc." Lăng Thiên thâm trầm cười rồi âm u nói: "Thiên hạ dị loạn hôm nay, ai là chủ. Thiên Thượng Thiên chưa nhất định đã siêu nhiên như Vô Thượng Thiên. Hắc hắc hắc".
Lê Tuyết ngạc nhiên rồi đột nhiên rõ ràng ý tứ của hắn mà vỗ tay cười nói: " Diệu kế! Quả nhiên là diệu kế!".
Lăng Thiên cười cười, trong lòng cẩn thận tính toán lại một phen, hai mắt càng lúc càng sáng.
"Được rồi. Thiên ca. Võ công của ngươi trước mắt đã đến tầng thứ mấy của Kinh long thần công rồi?" Lê Tuyết hỏi nhưng không biết vì sao khi hỏi câu này thì trên khuôn mặt trắng như tuyết đột nhiên chậm rãi
Lăng Thiên ca thán: "Kinh Long chín tầng.". Khi nói đến câu này thì trong lòng cảm giác có chút thất bại. Chính mình đột phá cảnh giới Kinh long tầng thứ chín một đoạn thời gian không ngắn, hơn nữa trong đoạn thời gian này còn từng ăn một khỏa cực phẩm Đại hoàn đan, thêm vào đó dưới áp lực truy sát của Thiên Lý, võ công cảnh giới đã đến lúc đột phá, chính ra đã phải sớm tiến vào tầng thứ mười mới đúng. Thế mà ngay lúc này ngay cả một điểm dấu hiệu đột phá cũng không có, thật sự là làm cho người ta phiền não mà!
"Kinh Long chín tầng? Trời ạ!" Lê Tuyết sợ hãi kêu lên: " Ngươi tu luyện kiểu gì vậy. Trong lứa tuổi chúng ta năm đó, ngươi tu luyện nhanh kinh người, gần như ngươi là số một!"
"Ta là số một?" Lăng Thiên hồ nghi hỏi một câu, đột nhiên nguy hiểm nheo hai mắt lại " Ngươi có ý tứ gì?"
"Khụ khụ, " Lê Tuyết ho khụ khụ hai tiếng có chút bất hảo nhìn Lăng Thiên, tựa hồ rất bất hảo mở miệng nói: "Thiên ca, ngươi cũng biết vào lúc đó ngươi chỉ là vãn bối thôi, cho nên khụ khụ khụ".
"Gia tộc khi cấp cho chúng ta khẩu quyết Kinh long Thần Công đã động tay chân?" Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Lúc này mặc dù đã là người của thế giới khác, thân tại hai thế giới, vô luận là như thế nào, sự tình cũng đã như thế. Ngay cả Lăng Thiên có hận ngất trời, tựa hồ cũng không có thể tái xuyên việt quay về đi tìm mấy lão già kia tính sổ. Mà chuyện công pháp này cơ hồ toàn bộ không có quan hệ tới Lê Tuyết nên cũng không thể đem nộ khí phát tác trên người nàng, cho nên Lăng Thiên rất nhanh bình tĩnh xuống.
"Xác thực là có động tay chân.. " Lê Tuyết chậm rãi nói: "Hệ phái các ngươi tu luyện khẩu quyết Kinh Long Thần Công, từ tầng thứ tư trở đi là không còn trọn vẹn. Nếu cứ cường hành tu luyện thì võ công mặc dù cũng có thể tiến cảnh nhưng tổn hại đối với thân thể cũng đồng dạng rất lớn. Cho nên các vị trưởng lão phái hệ các ngươi trên người cũng ít nhiều có ám tật cũng là do nguyên nhân này. Cũng do đó mà gia tộc tại tiền thế tại sao lại không dung ngươi như thế".
Lăng Thiên trầm mặc nghĩ đến mấy vị trưởng lão kiếp trước mỗi khi gặp trời mưa gió thì đều đau đớn sống đi chết lại. Tất cả mọi người cũng đều cho rằng là do vết thương cũ, không nghĩ đến nguyên nhân chân chính lại là như thế.
"Nguyên nhân là do ngươi là kỳ tài ngút trời! Không ngờ chưa đến hai mươi tuổi đã một đường luyện đến Kinh Long tầng sáu đỉnh phong mà lại không có xuất hiện vấn đề gì! Chỉ cần cấp cho ngươi thêm vài năm thời gian, ngươi liền có thể trùng phá Kinh Long tầng bẩy, thậm chí là hơn nữa. Đến khi đó, ngươi nhất định là có thể phát hiện ra vấn đề trong công pháp. Hai đại phái chúng ta bất hòa đã lâu, một trận đại chiến là không thể tránh được! Thậm chí sẽ làm cho cả một gia tộc suy sụp! Mà đích hệ chúng ta lại không có một ai có thể áp chế được ngươi! Mà lúc đó hai đại phái hệ tranh chấp đã đến lúc gần bộc phát! Do đó, gia tộc quyết định trước tiên đem ngươi loại bỏ sau đó lợi dụng ngươi để áp chế phái hệ của ngươi!"
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, mím chặt hai môi lại.
Quyển 5
Khó trách nhìn tràng diện trước mắt mà ta cảm giác rất không đúng! Nguyên lai là như thế, sự tình so với dự đoán của chính mình còn phức tạp hơn nhiều, hình như còn xuất hiện thêm một lực lượng khác.
"Đang suy nghĩ gì mà có vẻ xuất thần như thế." Lê Tuyết ngồi bên cạnh hắn, thoải mái duỗi thẳng đôi chân thon dài, hai tay chống nạnh nghiêng mặt nhìn Lăng Thiên.
"Ta đang nghĩ, Thiên Lý nếu không chết thì theo ta phán đoán, dưới loại tình huống này, nếu như đem vị trí Thiên Lý đổi lại thành là ta thì kết quả tốt nhất sợ rằng cũng là bị nội thương phi thường nghiêm trọng, cũng không nhất định có thể phục hồi được." Lăng Thiên trong đầu cấp bách vận chuyển nhưng vẫn không tìm ra kết quả chính xác. Vô luận là về phương diện nào mà nói, Thiên Lý lần này bị đánh trộm, cho dù không chết cũng nhất định là bị trọng thương! Nhưng từ dấu vết tại tràng diện này mà xem thì mười lăm người này mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, chứng tỏ cũng đã bị nội thương nhưng xem ra mười lăm người này cũng không có ai chết.
Nguyên nhân là vì bọn hắn bị nội thương sau khi liều mạng cùng Thiên Lý, như vậy lúc đó Thiên Lý cũng không còn sức lực đâu để giết chết bọn hắn. Không thì, làm sao hắn có thể lưu lại hậu hoạn như thế.
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ sao có thể dễ dàng chết như vậy?" Lê Tuyết cũng không xác định được nói.
"Rất khó nói." Lăng Thiên cau mày nói.
"Như vậy là ngươi hy vọng hắn chết hay là hy vọng hắn vẫn còn sống?" Lê Tuyết chớp chớp hai mắt hỏi..
Lăng Thiên cười khổ nói "Thật tâm mà nói, trong lòng ta rất mâu thuẫn. Ta rất hy vọng hắn vì vậy mà chết đi nhưng lại cũng hy vọng hắn vẫn còn sống".
"Ta ngất", Lê Tuyết làm bộ dáng như ngã ngửa ra nói: " nam nhân các ngươi tâm tư thực sự là kỳ quái. Khó mà tưởng tượng được".
Nam nhân thực sự kỳ quái? Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm. Có gì sai sao?
"Được rồi, không biết các ngươi có từng nghĩ qua chưa… " Lê Tuyết giảo hoạt cười cười, cái miệng nhỏ nhắn tiếp cận gần vành tai Lăng Thiên nói: "Sự kiện này có chỗ rất lớn để ngươi có thể lợi dụng".
"Chỗ để lợi dụng?" Lăng Thiên cả kinh đột nhiên quay đầu hỏi: " Có gì mà ta có thể lợi dụng? Lợi dụng như thế nào" nhưng lại lập tức cảm giác thấy lỗ tai đến một trận hơi nóng thì không kìm được cả người tê dại một trận. Khi hắn quay đầu lại thì đôi môi đỏ mọng của Lê Tuyết vốn đang tiếp cận gần tai hắn nay đã cắn chặt lấy vành tai.
Lăng Thiên mê muội một trận, cái này... tiểu nha đầu này lại thực sự có dũng khí!
Khi hắn quay đầu lại thì thấy Lê Tuyết sớm đã xấu hổ đỏ bừng mặt quay đầu đi, tiếp theo tựa hồ cảm giác quay đầu vẫn chưa đủ, tàn nhẫn hạ thấp đầu rồi co hai chân lại đem cái đầu giấu vào giữa hai chân, giống như đà điểu trong sa mạc, đem đầu chôn chặt xuyên sâu vào trong cát.
Tình huống này hai người cũng không phải là chưa từng nghĩ đến nhưng nhìn Lê Tuyết đột nhiên xấu hổ như thế Lăng Thiên lại có chút buồn cười. Chẳng lẽ người chuyển thế thì ngay cả tính cách cũng chuyển theo? Nhớ lại nguyên lai nàng là người phi thường sảng khoái, đâu có vẻ dễ dàng thẹn thùng như thế này a.
"Hừm hừm.. " Lăng Thiên giả bộ tức giận nói: " nghĩ lại năm đó ngươi thường xuyên tựa vào người ta mà đâu có thẹn thùng bao giờ. Lúc này thì tốt rồi, mới vừa rồi ngươi phi lễ với ta mà ta còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp kêu to lên thế mà ngươi cư nhiên lại thẹn thùng trước. Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường a".
"Ngươi là hoàn khố nên mới không thẹn thùng!" Lê Tuyết xấu hổ kêu lên.
"Tốt lắm. Đằng nào ngươi cũng chiếm tiện nghi rồi. Phi lễ thì cũng đã bị ngươi phi lễ rồi, bây giờ ngươi làm sao đây?" Lăng Thiên làm ra vẻ kẻ bị hại, muốn khóc lên mà không có nước mắt mà nói.
Lê Tuyết hầm hừ ngẩng đầu lên, xấu hổ đỏ hồng mặt nói: "Tiền thế như thế nào thì có liên quan gì tới bây giờ. Ngươi cũng nói là tiền thế và thế giới này ta và ngươi không có nửa điểm quan hệ. Ta họ Lê, ngươi họ Lăng, chúng ta trâu ngựa chẳng có quan hệ gì cả!"
Ách, Lăng Thiên không biết nói gì. Đề tài này có chút nhạy cảm, nha đầu này tựa hồ ám chỉ việc khác, có dụng tâm khác. Lăng Thiên bèn chuyển đề tài nói " ngươi mới vừa nói, chúng ta có gì có thể lợi dụng được".
"Cái gì chúng ta có thể lợi dụng. Ta với ngươi có quan hệ gì, đừng có làm loạn quan hệ giữa chúng ta! Ngươi là Lăng Thiên Lăng đại công tử, ta là hương dã nha đầu Lê Tuyết!" cảm giác được Lăng Thiên né tránh, Lê Tuyết đang thẹn thùng đột nhiên sinh ra nộ khí, lại đột nhiên cảm giác cực kỳ ủy khuất, càng nghĩ lại càng thương tâm, nghẹn hai tiếng rồi nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Lại đến rồi! Trong lòng Lăng Thiên thầm than khóc hai tiếng, phụ nữ quả thực là rất khó hầu hạ! Không biết làm sao hắn đành đưa vẻ mặt đau khổ nói: " thôi thôi, nếu ngươi đã có cảm giác hứng thú thì ta lại để cho ngươi phi lễ một lần nữa vậy, dù sao cũng không phải là lần thứ nhất". Nói xong Lăng Thiên làm ra vẻ liệt sỹ quyết tử, dùng một loại vẻ mặt anh dũng hiến thân không sờn lòng đem lỗ tai của mình chìa qua.
"Ngươi!" Lê Tuyết tức giận, đưa tay nhéo cái lỗ tai hắn mấy vòng tê dại, hai người tức thì nháo thành một đoàn, đột nhiên không tự chủ được cùng nghĩ đến sự tình tuổi thơ tại tiền thế, không kìm được đồng thời cười lên, trong lòng cảm giác đầy ôn nhu. Một trận mưa gió bỗng nhiên cứ thế mà tiêu tan đi.
"Ta mới vừa nói, Tiêu Gia phái ra nhóm cao thủ này khiến ta có thể lợi dụng." Lê Tuyết khẽ hất sợi tóc rủ xuống trước mặt, trên mặt vẫn mang theo một tia xấu hổ chậm rãi nói. Tuy nàng hay nói giỡn nhưng cũng không thể lúc nào cũng tùy ý bát nháo, điểm đúng mực này Lê Tuyết rất biết cách sử dụng.
Nghe lời này Lăng Thiên cũng trầm ngâm "Nói rõ ràng thêm đi, ta vẫn có chút hồ đồ, lấy thế lực của bọn hắn thì ta có thể lợi dụng chỗ nào?".
"Ngươi ngu thế!" Lê Tuyết cười mắng một tiếng, thấy hắn cư nhiên đoán không ra thì trong lòng không khỏi tự thỏa mãn nói: "Ta nghe ngươi nói qua, kẻ Tiêu Gia kiêng kỵ nhất trước mắt đáng ra là ngươi a". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lăng Thiên suy nghĩ sâu xa rồi chợt gật gật đầu, hai mắt chợt sáng lên: "Không sai, quả nhiên là một câu nói tỉnh người trong mộng mà xác thực đúng là có giá trị lợi dụng, hơn nữa là có chỗ lợi dụng thật lớn a. Thực sự là nghe cao nhân chỉ điểm một câu còn hơn cả đời đọc sách a".
Lăng Thiên đầu óc vận chuyển linh hoạt, Lê Tuyết hơi đề cập đến một điểm hắn liền rõ ràng điểm mấu chốt.
"Đại địch lớn nhất trước mắt Tiêu Gia là ta mà kẻ bọn hắn cố kỵ nhất cũng là ta. Đại lực cản không cho bọn hắn thống nhất thiên hạ tuyệt không phải là Ngọc Gia mà là ta! Một điểm này bọn hắn rất rõ ràng cho nên kẻ bọn hắn muốn giết nhất cũng không phải là người khác! Lúc ta ở trong bọng cây đại thụ đã nghe được Mộng Tuyệt Trần nói qua. Việc giết chết ta là nhiệm vụ hạng nhất mà Tiêu Gia giao cho bọn hắn".
Lăng Thiên ha ha cười nói: "Dưới loại tình huống này, điều bọn hắn mong muốn nhất là chờ Thiên Lý giết chết ta, hoặc giả Thiên Lý làm ta bị thương nặng mà tới chiếm tiện nghi. Việc đầu tiên là xác định tin tức ta chết rồi mới ra tay với Thiên Lý. Đây mới là trình tự chính xác nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn trước tiên ra tay với Thiên Lý, điều này đã làm sáng tỏ một điểm".
Lăng Thiên tự tin nói: " Trong lòng Tiêu Gia, địch nhân lớn nhất và đáng cố kỵ nhất chính là ta nhưng theo Thiên Thượng Thiên nhận định thì kẻ đại cừu của bọn chúng lại là Thiên Lý! Mà Thiên Thượng Thiên lại là lực lượng lớn nhất hậu thuẫn sau lưng Tiêu Gia. Điều này đã nói rõ, Tiêu Gia cùng Vô Thượng Thiên có hiềm khích ra mặt! Nếu không tại lúc khẩn yếu quan đầu như thế này lại không ngờ vì việc tư mà bỏ việc công!".
"Mà ngươi thì có thể lợi dụng hiềm khích này mà làm thành chuyện lớn" Lê Tuyết thông minh cười nói." Bất quá sự tình này nếu có làm thì sợ cũng không dễ dàng".
"Khẳng định là chuyện này không dễ dàng, nếu mà dễ dàng thì sợ rằng Ngọc Mãn Lâu đã sớm làm rồi, đâu có đến lượt ta?" Lăng Thiên hắc hắc cười, " nhưng nếu bọn hắn đã sớm có hiềm khích thì chúng ta cũng sẽ có điểm lợi dụng được!".
"Ta cảm giác được đám người này tựa hồ cũng không quá coi trọng mệnh lệnh của Tiêu Gia." Lê Tuyết chậm rãi nói: "Quan hệ giữa bọn hắn hoặc giả nói không chừng có rất nhiều điểm kỳ quặc." Lăng Thiên thâm trầm cười rồi âm u nói: "Thiên hạ dị loạn hôm nay, ai là chủ. Thiên Thượng Thiên chưa nhất định đã siêu nhiên như Vô Thượng Thiên. Hắc hắc hắc".
Lê Tuyết ngạc nhiên rồi đột nhiên rõ ràng ý tứ của hắn mà vỗ tay cười nói: " Diệu kế! Quả nhiên là diệu kế!".
Lăng Thiên cười cười, trong lòng cẩn thận tính toán lại một phen, hai mắt càng lúc càng sáng.
"Được rồi. Thiên ca. Võ công của ngươi trước mắt đã đến tầng thứ mấy của Kinh long thần công rồi?" Lê Tuyết hỏi nhưng không biết vì sao khi hỏi câu này thì trên khuôn mặt trắng như tuyết đột nhiên chậm rãi
Lăng Thiên ca thán: "Kinh Long chín tầng.". Khi nói đến câu này thì trong lòng cảm giác có chút thất bại. Chính mình đột phá cảnh giới Kinh long tầng thứ chín một đoạn thời gian không ngắn, hơn nữa trong đoạn thời gian này còn từng ăn một khỏa cực phẩm Đại hoàn đan, thêm vào đó dưới áp lực truy sát của Thiên Lý, võ công cảnh giới đã đến lúc đột phá, chính ra đã phải sớm tiến vào tầng thứ mười mới đúng. Thế mà ngay lúc này ngay cả một điểm dấu hiệu đột phá cũng không có, thật sự là làm cho người ta phiền não mà!
"Kinh Long chín tầng? Trời ạ!" Lê Tuyết sợ hãi kêu lên: " Ngươi tu luyện kiểu gì vậy. Trong lứa tuổi chúng ta năm đó, ngươi tu luyện nhanh kinh người, gần như ngươi là số một!"
"Ta là số một?" Lăng Thiên hồ nghi hỏi một câu, đột nhiên nguy hiểm nheo hai mắt lại " Ngươi có ý tứ gì?"
"Khụ khụ, " Lê Tuyết ho khụ khụ hai tiếng có chút bất hảo nhìn Lăng Thiên, tựa hồ rất bất hảo mở miệng nói: "Thiên ca, ngươi cũng biết vào lúc đó ngươi chỉ là vãn bối thôi, cho nên khụ khụ khụ".
"Gia tộc khi cấp cho chúng ta khẩu quyết Kinh long Thần Công đã động tay chân?" Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Lúc này mặc dù đã là người của thế giới khác, thân tại hai thế giới, vô luận là như thế nào, sự tình cũng đã như thế. Ngay cả Lăng Thiên có hận ngất trời, tựa hồ cũng không có thể tái xuyên việt quay về đi tìm mấy lão già kia tính sổ. Mà chuyện công pháp này cơ hồ toàn bộ không có quan hệ tới Lê Tuyết nên cũng không thể đem nộ khí phát tác trên người nàng, cho nên Lăng Thiên rất nhanh bình tĩnh xuống.
"Xác thực là có động tay chân.. " Lê Tuyết chậm rãi nói: "Hệ phái các ngươi tu luyện khẩu quyết Kinh Long Thần Công, từ tầng thứ tư trở đi là không còn trọn vẹn. Nếu cứ cường hành tu luyện thì võ công mặc dù cũng có thể tiến cảnh nhưng tổn hại đối với thân thể cũng đồng dạng rất lớn. Cho nên các vị trưởng lão phái hệ các ngươi trên người cũng ít nhiều có ám tật cũng là do nguyên nhân này. Cũng do đó mà gia tộc tại tiền thế tại sao lại không dung ngươi như thế".
Lăng Thiên trầm mặc nghĩ đến mấy vị trưởng lão kiếp trước mỗi khi gặp trời mưa gió thì đều đau đớn sống đi chết lại. Tất cả mọi người cũng đều cho rằng là do vết thương cũ, không nghĩ đến nguyên nhân chân chính lại là như thế.
"Nguyên nhân là do ngươi là kỳ tài ngút trời! Không ngờ chưa đến hai mươi tuổi đã một đường luyện đến Kinh Long tầng sáu đỉnh phong mà lại không có xuất hiện vấn đề gì! Chỉ cần cấp cho ngươi thêm vài năm thời gian, ngươi liền có thể trùng phá Kinh Long tầng bẩy, thậm chí là hơn nữa. Đến khi đó, ngươi nhất định là có thể phát hiện ra vấn đề trong công pháp. Hai đại phái chúng ta bất hòa đã lâu, một trận đại chiến là không thể tránh được! Thậm chí sẽ làm cho cả một gia tộc suy sụp! Mà đích hệ chúng ta lại không có một ai có thể áp chế được ngươi! Mà lúc đó hai đại phái hệ tranh chấp đã đến lúc gần bộc phát! Do đó, gia tộc quyết định trước tiên đem ngươi loại bỏ sau đó lợi dụng ngươi để áp chế phái hệ của ngươi!"
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, mím chặt hai môi lại.
Quyển