Lê Tuyết bị một câu nói của hắn cơ hồ muốn làm ầm ĩ lên, nửa câu nói trước còn miễn cưỡng như tiếng người nói còn nửa sau cái gì " không thẹn là nha đầu xuất thân từ sơn dã như trong phim. Hàn băng thần công của ta tu luyện vất vả mới thành, nào có quan hệ gì tới chuyện này. Thực sự là cực kỳ đáng giận. Người này đã chuyển sinh hai lần mà tính vẫn như chó không quên sủa, câu nói nào cũng có thể làm cho người tức vỡ bụng! Xem ta đem ngươi đâm thành thịt vụn!
Nhưng ngay lúc đó nàng đang bị hãm trong kịch chiến, nào có thể tìm Lăng Thiên gây phiền toái nên Lê Tuyết đành cắn chặt đôi môi thơm mát, trong hai mắt hàn mang như điện xạ đem mọi nỗi buồn bực phát tiết lên người sáu gã sát thủ trước mặt. Nội lực trong nháy mắt ào ạt tuôn ra, thân thể mềm mại nhẹ nhàng mang theo khí thế mạnh mẽ như điện xuyên qua màn kiếm quang mà vào. Xung quanh thân thể sương mù càng lúc càng dày mà trên mặt đất lúc này đã có một tầng sương trắng dày.
"Bịch!" một tiếng. Một gã thanh y sát thủ ngã ngửa mặt ra ngoài, trên mặt trong nháy mắt đã ngưng kết một tầng băng sương. Xem ra đã âm thầm mà chết do cổ họng sớm đã bị cắt đứt. Một sát thủ khác nguyên do sương vụ quá dày nhìn không rõ ràng mặt đất trước mặt nên một cước giẫm xuống đầu sát thủ vừa chết này. Chỉ nghe dưới chân có tiếng răng rắc, tiếp theo bàn chân liền thuận lợi giẫm xuống. Hắn ngưng mục nhìn xuống thì ra tiếng đầu lâu bị đạp vỡ.
Nguyên lai sát thủ nọ sau khi chết đi, trên mặt bị trúng Hàn băng thần công của Lê Tuyết khiến cho cả đầu lâu, ngay cả não tương bên trong cũng đã bị đông lạnh thành cục nên lại trở nên rất giòn. Dưới một cước đầy nội lực của hắn thì bỗng nhiên khi vỡ nát ra. Đầu vỡ nhưng lại không có máu tươi chảy ra, trong đó chỉ có một cánh hoa hồng hồng do huyết nhục não tương cô đọng mà thành. Lúc này cũng đã bị đạp vỡ nát thành một đám hỗn tạp bắn ra chung quanh.
Bản thân vốn là một sát thủ sớm đã thấy đủ cảnh giết chóc máu tanh, cho dù bi thảm đến mấy cũng khó khiến hắn dao động tâm chí nhưng một khắc nà
Sát thủ này bi phẫn rống lên một tiếng đang muốn xông lên thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một nhân ảnh như chớp rồi sau đó bả vai cảm giác một trận lạnh lẽo thấu xương và thấp thoáng có một bàn tay nhỏ bé từ bả vai hắn cấp bách quay về. Lúc này hắn đã cảm giác giác được tay phải và nửa thân thể bên phải đã cứng ngắc lại, ngay cả một bước cũng nhúc nhích không được!
Ngay lúc đó một thanh trường kiếm hung tợn đâm tới. Hắn mắt thấy thì muốn rống to lên " là ta!" nhưng đột nhiên lại phát hiện ra ngay cả miệng mình cũng đã không động đậy nên đành trừng mắt nhìn huynh đệ của mình đâm một kiếm xuyên qua ngực mình.
Đến lúc này hắn mới rõ ràng cảm thấy đau đớn. Ân đã đâm trúng tim ta sau đó hắn liền mất đi tri giác, cứ thế nhắm mắt mà chết đi!
Lăng Thiên tay cầm trường kiếm quay tròn một vòng mang theo một luồng kiếm khí hùng hồn khác thường phóng lên cao. Kiếm thế mạnh mẽ cấp bách mà cứng rắn trùng phá bắn thẳng lên cao năm trượng. Trường kiếm giơ trên đầu trùng thiên mà lên. Phía dưới trường kiếm của chín người va vào nhau tạo nên âm thanh cheng cheng liên hồi rồi đều tự thối lui. Chín thanh trường kiếm nghiêng nghiên chỉ lên cao, chín đôi mắt như ưng đồng thời chăm chú nhìn lên trên khoảng không, trên mặt đều lạnh như băng. Đối với việc đồng bọn thảm tử cách đó không xa tựa hồ như không thấy. Toàn bộ không để trong lòng, thậm chí ngay cả chớp mắt một cái cũng không có.
Quả nhiên là một nhất đẳng tuyệt đỉnh sát thủ! Coi thường sinh tử như thế!
Lăng Thiên cuối cùng đã lên đến độ cao sáu trượng. Thế đã tận. Trường kiếm trong tay khẽ đảo, thân thể mượn kiếm thế tại nửa khoảng không cấp bách xoay quanh đồng thời lên tiếng hỏi " có phải là Huyết Sát Các?".
Phía dưới, chín người nhất tề nhìn Lăng Thiên đang ở nửa khoảng không nhưng không có một ai trả lời!
Trên không trung Lăng Thiên đột nhiên cười to một tiếng lạnh lẽo nói: " không biết Huyết Sát Các có bao nhiêu sát thủ, có đủ cho ta luyện kiếm không!" rồi đột nhiên huýt lên một tiếng dài xé gió và gia tăng tốc độ xoay tròn và cứ xoay thế mà hạ xuống. Đến lúc rơi xuống độ cao ba trượng thì xung quanh thân thể đã ngưng kết thành một võng kiếm giống như thực chất, trông giống như một cái ngân bàn rất lớn phát sáng xoay tròn trên không trung mà hạ xuống!
Lúc này mà Lê Tuyết nếu nhàn hạ chứng kiến thì nhất định sẽ bật thốt lên mà kinh hô: "UFO?"
Đáng tiếc Lê Tuyết lúc này đang quần đấu với các sát thủ khác, không rảnh để xem kỳ cảnh này mà cảnh này cũng chỉ bảo trì trong nháy mắt sau đó một đạo kiếm quang đột nhiên phát sáng, bạch quang mang đột nhiên như quân lâm hạ địa!
Cả thân thể Lăng Thiên đã biến mất trong quang mang. Lúc này chỉ thấy một đạo quang hà thông thiên triệt địa mênh mông đãng đãng giống như muốn hủy diệt nhân gian bất ngờ hạ xuống!
Gã sát thủ đứng mũi chịu sào trường kiếm vừa mới đâm lên, một khi tiếp xúc liền đột nhiên té xuống bắn ra ngoài ba trượng, trên người đầy vết kiếm, da thịt tan nát, mỗi vết kiếm đều khắc sâu vào xương cốt! Hai mắt mặc dù vẫn mở to nhưng lại đã sóm mất đi thần thái!
Dạng mắt này bình thường chỉ xuất hiện trên người chết mà hay được Lăng Thiên gọi là "mắt cá" là do mọi người đều biết con ngươi trong mắt cá không chuyển động giống như con ngươi mắt người chết.
Kiếm mang của Lăng Thiên hủy diệt, mang theo tử vong, mang theo sát khí trùng thiên như cuồng phong trùng tiến vào trong vòng vây của hơn tám sát thủ. Nỗi buồn bực đè nén đã lâu cuối cùng đã được giải tỏa vào một khắc này, giải tỏa một cách lâm ly tới tận cùng.
Sung sướng lâm li! Một khắc này Lăng Thiên chợt có cảm giác này.
Sát! Sát sát sát sát sát sát sát!!!
Nhân kiếm hợp nhất! Chân chánh là thân kiếm hợp mang theo thần sắc tuyệt vọng cùng quyết tâm giống như thiêu thân bay vào lửa ngang nhiên đón đánh. Tám thanh trường kiếm đồng thời hướng về phía kiếm quang quyết nhiên đâm vào.
Đối mặt với một kiếm như thế. Tránh cũng không thể tránh, chỉ có chiến! Nhưng nếu chiến thì lại chỉ có tử mà vô sinh! Kiếm pháp bậc này há sức người có khả năng ngăn cản? Cho dù chín người hợp lực cũng không thể được việc gì nhưng cho dù thất bại thì thân là một sát thủ cũng đã không có đường thối lui! Càng huống chi người bọn chúng đối mặt là một đại sát thần. Vô số thanh âm va chạm không gián đoạn vang lên rồi liền như thể trăm ngàn cân thuốc nổ đột nhiên n. Thoáng chốc không gian sáng lạn đủ có thể so sánh với ánh sáng của vạn lý hoa đăng trong đêm Tết nguyên tiêu tại tiền kiếp của Lăng Thiên. Ánh sáng chói chang chiếu rọi đến tận cửu tiêu ngân hà!
Vô số đoạn kiếm mang theo âm thanh phá không ba ba bắn tung tóe trong phương viên mười trượng. Đoàn đoàn giọt máu đỏ tươi bắn ra bốn phía. Nhìn chung quanh chỉ thấy vô số mảnh tàn chi vỡ nát mang lông tóc thậm chí những mảnh thân thể đó vẫn còn hơi ấm bắn ra bốn mặt tám phương.
Tám sát thủ dưới một chiêu này cư nhiên không có một người nào lưu lại toàn thi! Mảnh thi thể lớn nhất được lưu lại cũng chỉ là một cái bàn tay.
Gã sát thủ chết sớm nhất lại là kẻ may mắn nhất. Hắn dù sao còn lưu được toàn thi!
Cách đó không xa, bốn năm mươi người điên cuồng nôn thốc nôn tháo. Cái này là kiếm pháp gì? Cho dù là Lăng Trì dụng hình thì cũng lưu lại một đầu khớp xương. Còn cái này thì ngay cả da thịt cốt nhục đều tan nát bay đầy trời đầy đất. Có lẽ chỉ có một từ ngữ có thể đủ để hình dung, đó là "tỏa cốt dương hôi"!
Vòng kiếm quang đột nhiên thu liễm lại hiện ra thân hình Lăng Thiên đang gấp gáp thở dốc, bộ dáng lúc này tóc tai bù xù đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Áo bào trắng trên người xuất hiện vô số hoa ngân nhỏ, tại mỗi chỗ đều có một vệt mấu tươi âm thầm chảy ra. Cả người đầy máu tươi.
Nhưng thân thể Lăng Thiên vẫn cố gắng đứng thẳng tắp như cũ! Trong ánh mắt Lăng Thiên vẫn tràn ngập sát khí lạnh lẽo như cũ. Trường kiếm nghiêng nghiêng chống trên mặt đất. Dọc theo thân kiếm có một đạo máu tươi ấm nóng chảy xuống, thong thả mà chảy xuống. Trong hàn vụ dày đặc có âm thanh va chạm liên tiếp vang lên. Âm thanh nặng nề lại vừa kinh tâm động phách, tiếp theo đó lại có vài tiếng kêu bi thảm không phân trước sau vang lên. Tiếp theo hàn vụ dày đặc đột nhiên rung chuyển lên tựa hồ như bị cuồng phong tập kích trong nháy mắt tán đi một mảng lớn lộ ra tình hình bên trong.
Lê Tuyết lẳng lặng đứng thẳng bên trong. Vai trái và ngực trái đều là một phiến đỏ sẫm nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt nhìn về phía Lăng Thiên. Dưới chân nàng có sáu thi thể cả người bị đóng băng đang lẳng lặng mà nằm.
Huyết Sát Các, mười sáu nhất lưu sát thủ xuất sắc nhất chỉ trong một trận chiến
Cái này cũng do bọn hắn xui xẻo. Tất cả các tin tình báo đều cho thấy Lăng Thiên chỉ đi có một mình. Hơn nữa nếu có cố kỵ thì cũng chỉ cố kỵ có Lăng Thiên mà thồi cho nên tất cả kế hoạch cũng chỉ nhằm vào một mình Lăng Thiên mà chế định nhưng cái này lại là sai lầm từ căn bản, sai lầm không thể tha thứ!
Vốn mười sáu siêu cấp sát thủ tập kích một mình Lăng Thiên, nhất là lại dự mưu trước thì cho dù không thành công thì cũng không đến nỗi toàn quân bị tiêu diệt thậm chí còn có hy vọng thắng lợi rất lớn nhưng cho dù ai cũng không có nghĩ đến bên cạnh Lăng Thiên lại thị đột nhiên xuất hiện một Lê Tuyết mà võ công của Lê Tuyết cũng đồng dạng đã đến trình độ đăng phong tạo cực. Nhất là sự tàn nhẫn cay độc của nha đầu này so với Lăng Thiên thì không thua kém chút nào!
Cho nên việc Huyết Sát Các bị diệt cố nhiên là do bọn hắn dự liệu sai lầm nhưng lại cũng là chuyện đương nhiên!
Nhìn huyết nhục tán loạn chung quanh Lăng Thiên lạnh lẽo cười to. Huyết Sát Các có thực lực hùng hậu sau lần tổn hại lớn tại Thừa Thiên thì nay ở chỗ này lại mất đi một lực lượng lớn. Cái này cũng tốt, giúp mình loại bỏ một mối lo lớn.
Lăng Thiên cười cười thong thả mà ưu nhã nâng tay đem thanh trường kiếm đầy máu tươi chỉ thẳng về phía bốn năm mươi người kia. Cử động này bỗng nhiên dấy lên một trận âm thanh kêu la sợ hãi. Tất cả người đều cho rằng Lăng Thiên sắp hạ độc thủ với bọn hắn nên vội vàng bỏ trốn. Ngay lúc đó một trận hỗn loạn nổ ra, trong đó có vài người sớm bị một màn máu tanh này hù dọa đến mức hồn phi phách tán nay lại bị cử động này của Lăng Thiên hù dọa làm cho vỡ mật, từ khóe miệng có chất dịch màu vàng chảy ra, sắc mặt trở nên cực kỳ quỷ dị vàng như sáp, thân thể chậm rãi mềm nhũn đi như bị dọa đến chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lăng Thiên lạnh nhạt nở nụ cười khinh bỉ không chút thương xót thong thả nói: " quay về nói cho Ngọc Mãn Lâu biết bảo hắn lần sau trước khi hành động tốt nhất là nên hao tổn thêm một chút tâm tư, dùng thêm nhân thủ một chút, kế sách nên chu đáo thêm một điểm. Nếu như còn phái ra đám hỗn tạp như thế này thì thật sự không đáng cho ta phải bẩn tay".
Quyển 5