Lăng Thiên nhìn trên người một cái xấu hổ cười lên tiếng. Đoạn thời gian này hắn đặt sự chú ý tới vấn đề của Lê Tuyết mà cư nhiên không phát hiện ra nàng đã xử lý xong vết thương của hắn, bất quá, việc băng bó vết thương cũng có chút quá... Là cái gì vậy ba.
Lăng Thiên cười khổ nhìn Lê Tuyết: " Lê Tuyết, tiết đoan ngọ đã qua, ngươi có phải không đủ ăn ư".
Lê Tuyết cách cách cười duyên đồng thời đưa mắt nhìn Lăng Thiên, càng nhìn càng không nhịn được cười, cười đến nỗi không thở được, không nói nên lời.
Thấy Lăng Thiên vẻ mặt buồn bực, Lê Tuyết róc rách cười rồi đột nhiên ghé đôi môi đỏ mọng nhẹ thơm lên mặt Lăng Thiên một cái đồng thời như lừa hài tử nói: " được rồi được rồi, ta cho dù chết đói cũng không có đem Lăng đại công tử ngài nuốt vào bụng. Ồ, đừng tức giận, cách… cách".
Minh Ngọc thành.
Ngọc Mãn Đường cùng Ngọc Mãn Thiên, hai huynh đệ bái biệt đại ca Ngọc Mãn Lâu sau đó mang theo hơn trăm tùy tòng từ Tây môn đi ra!
Trên đường đi, vẻ mặt Ngọc Mãn Đường lộ ra vẻ tâm sự chùng chùng, hai hàng lông mày nhíu chặt, cau mày không nói gì, ngay cả Ngọc Mãn Thiên tính vốn thô hào, vạn sự không đ trong lòng thì nay cũng phải lên tiếng " đại ca gần đây thực sự đã thay đổi rất nhiều". Ngọc Mãn Đường nhìn đám mây hồng phản chiếu ánh bình minh phía chân trời mà cô đơn thở dài một hơi khẩu khí rồi lắc đầu nói: " cho nên ta có chút không dám nhận thức liệu đây có đúng là đại ca Ngọc Mãn Lâu của chúng ta hay không!".
"Chỗ nào?" Ngọc Mãn Thiên lẳng lặng nói: " nhị ca, ngươi sao lại nói vậy, có phải ngươi hoài nghi có người dịch dung giả trang làm đại ca sao? Cái này sao có thể? Trên đời không lẽ lại có loại dịch dung thuật lợi hại như vậy sao. Gần đây đại ca xác thực có nhiều việc làm cho nhân tâm phiền muộn, bất quá đại ca vẫn là đại ca a!".
"Ngươi a! Thực sự là thất khiếu thì lục khiếu bất thông. Ta nói vậy không phải là nói có người giả mạo đại ca, ta là nói tâm tính đại ca thay đổi quá nhiều, quá chú trọng đến lợi ích. Nếu nói là trước đây thì ta cũng không có gì mâu thuẫn nhưng lúc này mà nói thì việc này đối với cả Ngọc Gia chúng ta lại tuyệt không phải là chuyện tốt" Ngọc Mãn Đường trừng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên một cái, gia hỏa này thần kinh không biết có bình thường không. Nói cách khác thì quả thực chính là nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu, Ngọc Mãn Đường rất hoài nghi liệu chuyến đi này mình có bị hắn làm cho tức chết hay không.
"Ta nghĩ chắc không đến nỗi vậy. Đại ca niên kỷ dần dần già thì tính tình tỳ khí cũng thay đổi, đối với anh em vẫn tốt nhưng đối với người khác thì lúc nào cũng tính kế. Mọi lần thì tính kế với ai ta cũng kệ, lần này lại tính kế dính dáng đến cháu gái Băng Nhan. Ta cho rằng ngươi cũng cũng hùa theo đại ca hắn mà tính kế với Băng Nhan!" Ngọc Mãn Thiên bĩu môi, gãi gãi đầu có chút bất mãn tiếp tục nói: " đối với ta, nếu ta cảm giác được bọn ngươi tính kế với ta thì Lão Tử ta đét vào đít hắn".
"Ngươi xưng Lão Tử với ai? Ngươi dám xưng Lão Tử với nhị ca ngươi a?!" Ngọc Mãn Đường nhất thời giận dữ nhưng lão cũng hiểu rõ tam đệ mình là người thế nào nên lại thật sự không biết khiển trách hắn thế nào, cuối cùng khóc cười không được nói: " tam đệ, cái miệng ngươi lúc nào cũng tự xưng là Lão Tử, tật này không thể sửa được sao. Lúc ở nhà đại ca đã giáo huấn ngươi rất nhiều lần, lúc này lại có dũng khí tự xưng Lão Tử với ta. Ngươi có tin hay không ta lập tức đuổi ngươi về. Lão Tử ta không phải là Lão Tử của ngươi sao".
Ngọc Mãn Thiên mặt dày mà cười, vẻ mặt như ngươi có thể làm gì được ta nhưng đột nhiên lại trầm mặt rồi cũng thở dài
Gia hỏa này cư nhiên cũng thở dài? Ngọc Mãn Đường rất ngạc nhiên nhìn tam đệ mình. Gia hỏa này từ khi sinh ra chưa từng thở dài, hôm nay làm sao vậy. Gã vô tâm vô tư này cũng muốn học người u buồn mà vứt roi ngựa sao. Tuy nhiên nguyên nhân là vì vài ngày nay hắn đột nhiên nghĩ lại đoạn thời gian tại Thừa Thiên cùng sáu gã tiểu tử xem rất thuận mắt kia, đoạn cuộc sống đó thực sự là rất khoan khoái nha. Nhưng là, không biết bọn hắn có phải là sát thủ của Đệ Nhất Lâu hay không. Kiếm chiêu của bọn hắn, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là kiếm pháp giết người hàng thật giá thật a. Hơn nữa còn gã Lăng Kiếm nọ, hắn giết người mà mắt cũng không chớp lấy một cái, thực sự là giết người không chớp mắt!
Nếu như mấy gã tiểu tử nọ đúng là sát thủ Đệ Nhất Lâu thì mình phải làm sao. Liệu có thể theo lời đại ca nói, nhưng nếu không theo lời thì sợ theo tính của đại ca thì vô luận thế nào cũng muốn trước hết giết rồi nói sau, cho dù giết nhầm một ngàn người cũng không bỏ sót một người nào! Nhưng nếu như không phải là bọn hắn thì mình há không phải là hại bọn hắn sao. Hạt giống tốt như vậy cầu cũng không được, sau này lấy ai bồi tiếp mình luyện công.
Cho nên mấy ngày nay trong lòng Ngọc Tam Gia rất buồn bực, vấn đề này đã làm hắn mất ăn mất ngủ mất ba ngày, cho nên lần này hắn xung phong hộ tống Ngọc Mãn Đường đi Lôi gia, một là vì bảo vệ nhị ca, hai là cũng muốn né tránh việc phiền toái này. Miễn cho lúc nào đối với đại ca cũng có tâm lý như kẻ trộm sợ bị người ngay phát hiện.
Chuyện Ngọc Gia cùng Lăng Gia theo quan điểm của Ngọc Tam Gia thì vô luận là về đạo nghĩa hay đạo lý thì căn bản cũng là lỗi của gia tộc mình nhưng chính mình lại bị kẹp ở chính giữa rất khó xử. Nếu giúp gia tộc mình thì lương tâm có chút khó xử mà giúp Lăng Gia thì cũng không được mà không giúp bên nào thì cũng không ổn nên đơn giản là mượn việc này né tránh một đoạn thời gian.
Lấy võ công của đại ca nếu không phải đối đầu với Giang sơn lệnh chủ thì cũng không có việc gì, lấy võ công của Lăng Thiên thì cũng không dễ bị đánh chết. Thôi kệ bọn hắn đi. Trong lòng Ngọc Tam Gia thầm suy nghĩ.
Ngọc Mãn Lâu nếu như biết tam đệ hắn lúc này đang nghĩ như vậy thì nhất định là sẽ rất hối hận, tại sao chính mình lai muốn đẩy vị tam đệ này đi, nếu như trên thế gian này có người nào từng gặp qua đám sát thủ tinh nhuệ nhất của Đệ Nhất Lâu mà vẫn toàn thân mà thối thì cũng chỉ có vị Ngọc Tam Gia này mà thôi mà cũng chỉ có Ngọc Tam Gia là có quan hệ với trùm sò của Đệ Nhất Lâu là Lăng Thiên. Không thể không gọi là " ngu giả thiên lự" nhất định sẽ có một điểm sai lầm.
"Năm đó Lôi gia vốn muốn tiến quân vào Thiên Tinh phúc địa nhưng cuối cùng bị Ngọc Gia ta mạnh mẽ ngăn cản, Lôi gia gia chủ Lôi Chấn Thiên đích thân đến đàm phán với đại ca, lúc đó ta và ngươi đều không ở đây". Hòa cùng tiếng vó ngựa lộc cộc, âm thanh của Ngọc Mãn Đường cũng du dương thâm trầm: " sự tình sau đó không rõ ra sao mà Lôi gia lại vì vậy mà thối lui, cũng không tiến vào Thiên Tinh phúc địa nữa nhưng mà lấy thực lực của Lôi gia năm đó hoàn toàn không thể khinh thường, cao thủ như mây. Sau bao năm ở nơi hoang ngoại bí mật phát triển nay không biết đã phát triển đến trình độ nào. Càng huống chi, bọn hắn cùng Nguyệt Thần Quốc găn bó như môi với răng, quan hệ mật thiết cơ hồ như người một nhà. Lần hẹn ước mới bọn hắn tiến quân vào này, chúng ta là phương bị động, lần này thực sự không biết là phúc hay họa. Nghe đến đây Ngọc Tam Gia bỗng nhiên nổi lên hào khí vạn trượng: " nếu như bọn hắn dám không thành thật thì lại đem bọn hắn đánh quay về".
"Ngu xuẩn! Năm đó Ngọc Gia chúng ta ngăn trở người ta tiến vào nay lại mặt dày mời người ta vào đã là rất mất thể diện rồi đâu đến lượt Ngọc Gia chúng ta đuổi người ta đi" Ngọc Mãn Đường tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho hắn một cái nói: " mà tình hình lần này phi thường quỷ dị, trong gia tộc rất nhiều vấn đề cần xử lý, tại sao đại ca lại sai hai người chúng ta đi? Nếu nói đơn độc chỉ vì việc này thì ta lại không tin!"
Ngọc Mãn Thiên một tay cầm cương, cái đầu to lớn chậm chậm cúi thấp xuống, có vẻ như buồn ngủ.
"Ta nghĩ đại ca an bài như vậy cũng không có ý gì mà là muốn tránh bị chúng ta cản trở… " Ngọc Mãn Đường nhíu mày trầm lắng thở dài đưa mắt nhìn ra xa: " kế sách này, thôi cũng chỉ có thể mong hài tử nọ là cát nhân thiên tướng, tự mình hảo hảo ứng phó, chúng ta ngay cả có lưu lại thì cũng không giúp gì được, hai mặt đều khó, đại ca làm như vậy cũng tính là phải".
Nói xong hắn cười, trong nụ tràn ngập vẻ tự giễu nhìn Ngọc Mãn Thiên.
Đột nhiên có một tiếng nộ hống.
"Ngọc Mãn Thiên! Ngươi là tên hỗn đản! Lão Tử hảo hảo nói với ngươi mà ngươi cư nhiên có dũng khí ngủ a!".
"Hả. Người nào đánh Lão Tử? A" Ngọc kêu lên thành tiếng rồi ngay lập tức chỉ thấy bóng người tăng tốc vọt đi xa rồi mơ hồ có tiếng quát mắng truyền lại: " tiểu tử ngươi có dũng khí chạy trốn, chờ ta bắt được ngươi ta không đánh chết ngươi mới lạ! Ngươi, hỗn đản đáng ghét này!".
Ngay lúc đó cách chỗ bọn hắn không xa, một nam một nữ đang ẩn trong rừng cây nhìn một người một ngựa chạy đi dần dần biến mất nơi cuối đường, bạch y thiếu niên thì thào tự nói nói: " kỳ quái. Đây đang là lúc phong vân tế hội, Ngọc Mãn Lâu sao lại phái hai gã đệ đệ đi ra ngoài, là vì sao? Nếu sợ Ngọc Mãn Thiên lỗ mãng phá hư sự tình thì thôi, còn Ngọc Mãn Đường kia trí kế tuyệt luân, có thể nói là bậc trí giả hiếm có đồng thời lại là người thông hiểu đạo lý, nếu là như thế thì Ngọc Gia nguyên bổn đã phân tán thực lực nay há không phải là phân tán thêm một bước nữa sao? Chẳng lẽ Ngọc Mãn Lâu còn có chỗ ỷ lại khác hoặc giả có quân bài khác ngoài dự đoán của mọi người?".
Bên cạnh người này, áo lam thiếu nữ bĩu môi nói: " nghĩ nhiều như vậy là gì? Đi vào hỏi thì cái gì cũng rõ ràng. Dù sao chuyện này đối với ngươi chung quy là một chuyện tốt a". Thiếu niên điểm điểm đầu, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ cười: " Lê Tuyết, lên ngựa tiến vào Minh Ngọc thành, chúng ta không thể để nguyên diện mục tiến vào. Ngươi làm sao thì làm, hay là giả trang làm nữ hoàn hay là thư đồng cho ta?".
"Tại sao cả hai lựa chọn đều là phục thị cho ngươi?" Lê Tuyết hừ hừ nói: " ngươi cũng rất muốn chiếm tiện nghi sao? Ta không chọn cái nào cả". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Như vậy, ngươi muốn làm cách nào để tiến vào?" Bạch y thiếu niên chánh là Lăng Thiên, lấy cước trình của hai người chỉ cần bất quá nửa ngày thời gian là đã chạy đến ngoài Minh Ngọc thành và vừa mới nhìn thấy hai huynh đệ Ngọc Gia rời đi. Sau nửa ngày nghỉ ngơi, hai người tinh thần đều kiện vượng hơn nữa Lăng Thiên đem khẩu quyết Kinh Long Thần Công xác thực mà điều chỉnh lai kinh mạch trong cơ thể thành công đến tầng thứ chín tầng khiến cho thần hoàn khí túc, vô luận là về tinh khí thần cũng đạt đến đỉnh phong.
"Ta làm cách nào tiến vào ư?" Lê Tuyết nghẹo đầu suy nghĩ một hồi rồi bất chợt ôi…hì hì ôi…hì hì cười nói: " muốn ngươi giả trang thành nha hoàn của ta. Dù sao ngươi khuông dạng tuấn tú, băng cơ ngọc cốt, ta thấy rất đáng yêu. Nếu không mun thì chúng ta có thể giả trang làm một đôi tiểu vợ chồng vụng trộm chuồn vào há càng không phải là thiên y vô phùng sao. Cả hai điều này tuyệt đối là hảo mưu kế không có người nào có thể nghĩ đến. Ngươi cho dù chọn cách nào đều
"Khụ khụ khụ khụ" Lăng Thiên bỗng nhiên còng lưng ho khù khụ một trận.
Quyển 5