Quang cảnh trước mắt, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn dự liệu, cơ hồ như một khắc trước còn đang trên chiến trường khói lửa mịt mù, khắc sau đã là phong cảnh hữu tình hoa cỏ dưới trăng; một sự khác biệt cực lớn, làm cho một kẻ xưa nay lúc nào cũng trầm tĩnh như Ngọc Mãn Lâu cũng không kiềm được lòng ngẩn người ra.
Phía trước tầm 4, 5 trượng, một thiếu niên nhoẻn miệng mỉm cười, lặng lẽ đứng dưới một cây hoa thụ, sắc mặt hồng hào, phong thái ung dung trầm tư, từng cử chỉ nhấc tay cất bước, đều toát lên một vẻ khoan thai nho nhã, gió thổi qua, từ trên hoa thụ, từng cánh hoa bay lả tả rơi xuống, nhìn từ xa, người thiếu niên tướng mạo khôi ngô, phong độ ngất trời này, giống như một vương tôn công tử đang xuất lai du ngoạn!
Lăng Thiên không còn tiếp tục tháo chạy, mà ngược lại đang thong dong đứng đợi ở đó, thấy Ngọc Mãn Lâu tiến vào, Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Ngài đến rồi?!"
Cái nét mặt, cái cử chỉ đó, giống như một ẩn cư sĩ đang đợi bằng hữu của mình đến thăm, đang lúc nấu nước pha trà đợi khách, thì bỗng nhiên phát hiện ra khách nhân đã đến, lộ ra một nét gì đó sự mừng vui, đó là một cảm giác tinh tế theo kiểu "nhìn khắp thiên hạ, duy có mình ta". Đó chính là sự cô đơn lớn nhất của một con người ở vào thế đỉnh cao của mọi vật, đó là sự kính trọng cao nhất đối với đối thủ lớn nhất trong cuộc đời mình!
Ngay chính lúc này, trong lòng Lăng Thiên chan chứa một câu nói, mà câu nói này, tuyệt đối không phải là sự nịnh hót tâng bốc, cũng tuyệt đối không phải là nói xấu, mà là sự vẽ lại chân thực tâm lí của Lăng Thiên!
"Thiên hạ anh hùng, duy chỉ mình ngươi!!". Lăng Thiên đột nhiên lí giải được nội tâm cô đơn lạnh lẽo của một đời dã tâm của Tào Tháo khi nấu rượu ngắm hoa mai luận anh hùng.
Hai người họ một khắc trước thôi còn ngươi chết thì ta sống, liều mạng truy sát, mà giờ khắc này Lăng Thiên bỗng nhiên thay đổi thái độ, sự chuyển biến này làm người khác phải ngạc nhiên, kể cả kẻ trước giờ luôn vững như bàn thạch, núi Thái Sơn có đổ xuống trước mắt mặt cũng không biến sắc như Ngọc Mãn Lâu, cũng cảm thấy bất ngờ.
Lăng Thiên, kẻ thiếu niên dường như thu hút ánh mắt của tất cả người trong thiên hạ, lại đang làm trò quái quỷ gì? Chẳng nhẽ, hắn không biết được, đối mặt với gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâuchuyện cực kì nguy hiểm, có thể mất mạng trong tức khắc?
Một câu nói "Ngài đến rồi?" làm cho Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy chỗ không tầm thường của sự việc. Lăng Thiên dám đối diện với mình như thế này, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị. Mà Ngọc Mãn Lâu rất tò mò, dựa vào cái gì mà Lăng Thiên dám khẳng định mình sẽ không đối phó với hắn? Cần phải biết là ngay vừa nãy thôi, Ngọc Mãn Lâu vẫn còn muốn giết Lăng Thiên, đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói, đến bản thân hắn cũng không thể nào tìm ra được một lí do nào để không giết Lăng Thiên.
Nhưng tâm trí của Ngọc Mãn Lâu lại cực kì sắc bén, từ trong một câu nói của Lăng Thiên, và thần thái được bộc lộ ra của Lăng Thiên, liền có sự phát giác với trạng thái tâm lí hiện nay của Lăng Thiên, không nén được một cảm giác khó hiểu trong lòng. Trong mắt lộ ra một nét tươi cười hiếm thấy, đột nhiên phủi phủi ống tay áo, dường như đang bước đến với thân phận của khách nhân trước lúc tiến vào nhà của chủ nhà, phủi đi bụi đất trên người, ung dung tự tại bước vào, mỉm cười nói: "Lăng Thiên, gan nhà ngươi quả nhiên rất lớn".
Lăng Thiên nghiêng nghiêng đầu: "Ồ?".
Ngọc Mãn Thiên vỗ tay cười nói: "Nói từ tình hình giao chiến lúc nãy, kể cả cơ thể của ngươi ở trạng thái tốt nhất, cũng phải kém ta một bậc. Mà hiện nay ngươi đã bị trúng chưởng lực độc môn của ta, đã tuyệt đối không còn là đối thủ của ta. Nếu như ngươi tiếp tục tháo chạy, ta chỉ cần cứ thế tiếp tục đuổi, thì nội lực của ngươi sẽ không có cơ hội để vận công đẩy chất độc ra ngoài. Lâu dần ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay của ta".
Lăng Thiên mắt bỗng sáng lên, mỉm cười nói với giọng vô cùng hòa nhã: "Có lẽ thế..".
Ngọc Mãn Lâu hai tay chắp sau lưng, nhìn Lăng Thiên, trong ánh mắt của hắn không giấu được sự tán thưởng: "Mà hiện tại, người của ta chắc chắn đã thả bồ câu đưa thư thông báo cho tất cả những thủ hạ ở gần đây, bất luận ngươi chạy về hướng nào. Trên đường chạy chắc chắn đều có người của ta theo dõi, sẽ bị chặn đánh ở những mức độ khác nhau. Tuy chúng chắc chắn không chặn được ngươi, nhưng còn có ta đuổi đến từ đằng sau, cho nên bất luận thế nào, ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Chỉ bởi vì trong vòng một nghìn dặm này, xét cho cùng là địa bàn của ta! Nhưng chính lúc này ngươi lại lựa chọn dừng lại?".
Ngọc Mãn Lâu cười, giọng nói như là lạnh thổi qua tai: "Ngươi không chỉ là dừng lại mà còn làm ra cái điệu bộ này, hiển nhiên là muốn nói chuyện với ta; mà ngươi đã bày ra cái dáng điệu như thế này, ta nếu như từ chối nói chuyện với ngươi, khó tránh có chút không phong độ".
Lăng Thiên cười một cách vui vẻ: "Không hổ danh là gia chủ của một nhà, những người có dã tâm xưng hùng xưng bá thiên hạ quả nhiên là thấu hiểu mọi việc. Tâm tư của ta đúng là không giấu được ngài!".
Ngọc Mãn Lâu cười lớn, lắc đầu nói: "Đừng có nịnh hót với ta; tuy nghe thì quả thực rất sướng tai, bởi vì ta biết tài ăn nói của ngươi là cực tốt, đủ khả năng để nói đen thành trắng, nói tròn thành vuông; nhưng tài ăn nói của ngươi đối với ta mà nói, không có tác dụng gì cả! Tốt nhất cứ nói ra dụng ý thật của ngươi, ngươi làm ra cái vẻ điệu bộ này, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì với ta? Ngươi xét cho cùng thì có tư cách gì để nói chuyện với ta!".
"Đúng rồi, trước lúc hành sự ta cứ nói trước đã, bất luận là ngươi muốn nói chuyện gì với ta, đều sẽ không làm thay đổi quyết tâm của ta, sự thực là ngươi sắp bị ta giết chết tại đây là không có cách nào có thể thay đổi được cả". Ngọc Mãn Lâu cười một cách khoan thai: "Ngươi quả thật quá cao minh, ta tuyệt đối không tin bất kì lời hứa gì của ngươi. Đối với ta mà nói, một kẻ địch giống như ngươi, chỉ cần chết đi thì chính là an toàn nhất, ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ điểm này".
Lăng Thiên mỉm cười: "Đó là đương nhiên, Ngọc gia chủ nói quả không sai, cũng đa tạ lời khen của gia chủ đối với ta!".
"Vậy tại sao ngươi còn dừng lại? Ta không tin là ngươi sẽ làm chuyện không có tác dụng". Ngọc Mãn Lâu trong mắt toát lên sự sắc nhọn, hỏi một cách hết sức bình tĩnh.
Lăng Thiên cười một cái, một chưởng, vuốt ra một chưởng, hai gốc cây lớn liền lập tức bị cắt phăng từ vị trí cách mặt đất 3 thước, không phát ra một tiếng động nào cả. Một tay nhấc lên, nội lực cực mạnh được phát ra, khống chế thân của hai cây đại thụ, dựa hai thân cây này vào một cây đại thụ khác ở bên cạnh, phủi phủi tay, xong xuôi Lăng Thiên cười nói: "Khách quý từ xa đến, mời ngồi". Tuyệt nhiên không thèm để ý đến câu hỏi của Ngọc Mãn Lâu, giơ tay ra làm dáng điệu mời khách ngồi.
Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn Lăng Thiên, nhìn được một lát, ánh mắt hắn sắc lạnh như đao; đột nhiên mỉm cười nói: "Thú vị, thú vị, quả nhiên là thú vị, một kẻ được mệnhPhệ Huyết Tu La như ngươi không ngờ lại là một con người thú vị đến vậy, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không thì quả thật phải cùng ngươi uống vài chén mới được". Hắn từ từ nhấc bước đi đến, nhẹ nhàng nâng vạt áo, ngồi xuống. Mặt hướng về phía nam, lưng hướng về phía bắc, vị trí hắn ngồi chính là vị trí của chủ. Lăng Thiên dựa vào thân phận là chủ nhà để tiếp khác, trong khi đó Ngọc Mãn Lâu với thân phận là khách mà lại ngồi vào vị trí của chủ, rõ ràng là thái độ tuyên binh đoạt chủ.
Lăng Thiên cười lớn, nói: "Gia chủ có phần hơi chú trọng đến vị trí quá, ta và ngài cạnh tranh với nhau, từ lâu đã không phải là sự được mất nhất thời, mà nên chú trọng đến bố cục của cả thiên hạ; lúc này vị trí khách hay chủ, khi đại cục thiên hạ chưa được xác định, thì ai là chủ ai là khách quả thật là không quan trọng".
Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc nhọn nói một cách quả quyết: "Nơi đây lúc nào cũng là địa bàn của Ngọc Gia, ta, mới là chủ nhân! Bất luận sau này thế nào, đã là vị trí của ta thì đều phải được ta ngồi! Bao nhiêu năm nay, số người muốn ngồi vào vị trí của ta là rất nhiều, mà chúng đều không có ngoại lệ, đều biến thành người chết". Ngọc Mãn Lâu hất hàm nói tiếp: "Trước đây không có ai có thể ngoại lệ, ngươi ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bất kì ai trong tương lai cũng sẽ không ngoại lệ".
Lăng Thiên cười mặc nhiên, ngẩng đầu nói: "Lời của gia chủ quả là rất có lí, tại hạ vốn là làm khách trên đất người, nói thế nào thì cũng nên làm khách nhân". Nói xong lùi người về sau ngồi lên một gốc cây khác. Hai người cách nhau 5 thước, ngồi đối mặt với nhau.
Hai người tuy chưa thật sự động thủ, nhưng từ trong ngôn từ, đã đang triển khai một trận giao chiến khác người, hiệp thứ nhất này, người chiến thắng là Ngọc Mãn Lâu, Lăng Thiên ngồi vào vị trí của khách, tất nhiên là kém hơn một thế.
Tiếng gió từ xa xào xạc vang lên, có hai người phóng vút đến với tốc độ cực nhanh.
Lăng Thiên mỉm cười, nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, trên mặt lộ ra nét bình đạm, thản nhiên, lộ ra một vẻ nhạo báng chế giễu một cách rõ ràng. Ngọc Mãn Lâu cau mày, quát lớn: "Các ngươi đứng bên ngoài trông giữ, không ai được bước vào!".
Những tiếng động bên ngoài đột nhiên dừng lại, một giọng nói trầm trầm cung kính vang lên: "Vâng!", không còn bất kì một tiếng động nào được truyền đến nữa.
Lăng Thiên cười một cách bình tĩnh, không biết là khen ngợi hay là nói móc: "Hiệu lệnh của gia chủ nghiêm minh, ai cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành, quả nhiên là hùng chủ một đời, chỉ điểm này thôi đã đủ để người khác phải thán phục".
Ngọc Mãn Lâu lặng lẽ nhìn hắn, bộ mặt già nua tràn đầy sự ôn hòa, cơ hồ còn toát lên vẻ hiền từ, giống như một bậc trưởng bối nhìn một cách âu yếm bậc hậu bối của mình, cười nói: "Ta nghĩ, việc ngươi muốn nói với ta, ta đại khái đã biết được là chuyện gì".
Lăng Thiên nói: "Ồ? Gia chủ cho dù cao minh nhưng chưa chắc đã biết hết được những chuyện trong lòng của Lăng Thiên ta?".
Ngọc Mãn Lâu mỉm cười nói: "Có lẽ thế". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đột nhiên, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời đều cười lớn.
Ngọc Mãn Lâu cười nói: "Bầu không khí này, đúng là làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác thật khó tả. Kẻ địch không đội trời chung, ngồi đối diện với nhau để nói chuyện; từ xưa đến nay, những người từng trải qua như vậy, không phải là không có nhưng chắc chắn là không quá nhiều".
Lăng Thiên cười hi hi nói: "Lăng Thiên thì cảm thấy không có gì là khó tả cả, nói trên phương diện luân lí, ta xét cho cùng thì cũng là cháu rể của ngài, tuy chỉ là trên danh phận! Nhưng ta vẫn cảm thấy có lẽ thời gian sau này chúng ta ngồi bên nhau còn rất nhiều. Chúng ta xét cho cùng thì vẫn là thân thích với nhau mà". Nói rồi hắn nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, cười: "Chỉ cần, ngài chịu đi Thừa Thiên".
Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng cười nói: "Đáng tiếc có một tên cháu rể như ngươi, thì bất kì người nhạc phụ nào cũng không thể yên tâm được! Loại con rể như ngươi, chỉ đem lại bất hạnh cho cả nhà cha mẹ vợ mà thôi. Lão phu cũng không thể không đề phòng".
Lăng Thiên cười ngặt nghẽo đến không kịp thở, nói: "Gia chủ thật biết đùa…hahaha, chẳng nhẽ đúng là như vậy sao?".
Ngọc Mãn Lâu không cười, hắn vẫn ngồi uy nghiêm, dường như không ý thức được chuyện mà Lăng Thiên cười có phải là đáng buồn cười hay không, hắn nói một cách nghiêm túc: "Đúng vậy!
Trong sự tĩnh lặng, hiệp hai của hai người lại kết thúc, dường như là hòa, Lăng Thiên có hơi chiếm tiên cơ, nhưng là dựa vào cái giá khi lôi cả Ngọc Băng Nhan vào, mới kéo lại được chút ít lợi thế này.
Quyển 6
Quang cảnh trước mắt, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn dự liệu, cơ hồ như một khắc trước còn đang trên chiến trường khói lửa mịt mù, khắc sau đã là phong cảnh hữu tình hoa cỏ dưới trăng; một sự khác biệt cực lớn, làm cho một kẻ xưa nay lúc nào cũng trầm tĩnh như Ngọc Mãn Lâu cũng không kiềm được lòng ngẩn người ra.
Phía trước tầm , trượng, một thiếu niên nhoẻn miệng mỉm cười, lặng lẽ đứng dưới một cây hoa thụ, sắc mặt hồng hào, phong thái ung dung trầm tư, từng cử chỉ nhấc tay cất bước, đều toát lên một vẻ khoan thai nho nhã, gió thổi qua, từ trên hoa thụ, từng cánh hoa bay lả tả rơi xuống, nhìn từ xa, người thiếu niên tướng mạo khôi ngô, phong độ ngất trời này, giống như một vương tôn công tử đang xuất lai du ngoạn!
Lăng Thiên không còn tiếp tục tháo chạy, mà ngược lại đang thong dong đứng đợi ở đó, thấy Ngọc Mãn Lâu tiến vào, Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Ngài đến rồi?!"
Cái nét mặt, cái cử chỉ đó, giống như một ẩn cư sĩ đang đợi bằng hữu của mình đến thăm, đang lúc nấu nước pha trà đợi khách, thì bỗng nhiên phát hiện ra khách nhân đã đến, lộ ra một nét gì đó sự mừng vui, đó là một cảm giác tinh tế theo kiểu "nhìn khắp thiên hạ, duy có mình ta". Đó chính là sự cô đơn lớn nhất của một con người ở vào thế đỉnh cao của mọi vật, đó là sự kính trọng cao nhất đối với đối thủ lớn nhất trong cuộc đời mình!
Ngay chính lúc này, trong lòng Lăng Thiên chan chứa một câu nói, mà câu nói này, tuyệt đối không phải là sự nịnh hót tâng bốc, cũng tuyệt đối không phải là nói xấu, mà là sự vẽ lại chân thực tâm lí của Lăng Thiên!
"Thiên hạ anh hùng, duy chỉ mình ngươi!!". Lăng Thiên đột nhiên lí giải được nội tâm cô đơn lạnh lẽo của một đời dã tâm của Tào Tháo khi nấu rượu ngắm hoa mai luận anh hùng.
Hai người họ một khắc trước thôi còn ngươi chết thì ta sống, liều mạng truy sát, mà giờ khắc này Lăng Thiên bỗng nhiên thay đổi thái độ, sự chuyển biến này làm người khác phải ngạc nhiên, kể cả kẻ trước giờ luôn vững như bàn thạch, núi Thái Sơn có đổ xuống trước mắt mặt cũng không biến sắc như Ngọc Mãn Lâu, cũng cảm thấy bất ngờ.
Lăng Thiên, kẻ thiếu niên dường như thu hút ánh mắt của tất cả người trong thiên hạ, lại đang làm trò quái quỷ gì? Chẳng nhẽ, hắn không biết được, đối mặt với gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâuchuyện cực kì nguy hiểm, có thể mất mạng trong tức khắc?
Một câu nói "Ngài đến rồi?" làm cho Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy chỗ không tầm thường của sự việc. Lăng Thiên dám đối diện với mình như thế này, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị. Mà Ngọc Mãn Lâu rất tò mò, dựa vào cái gì mà Lăng Thiên dám khẳng định mình sẽ không đối phó với hắn? Cần phải biết là ngay vừa nãy thôi, Ngọc Mãn Lâu vẫn còn muốn giết Lăng Thiên, đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói, đến bản thân hắn cũng không thể nào tìm ra được một lí do nào để không giết Lăng Thiên.
Nhưng tâm trí của Ngọc Mãn Lâu lại cực kì sắc bén, từ trong một câu nói của Lăng Thiên, và thần thái được bộc lộ ra của Lăng Thiên, liền có sự phát giác với trạng thái tâm lí hiện nay của Lăng Thiên, không nén được một cảm giác khó hiểu trong lòng. Trong mắt lộ ra một nét tươi cười hiếm thấy, đột nhiên phủi phủi ống tay áo, dường như đang bước đến với thân phận của khách nhân trước lúc tiến vào nhà của chủ nhà, phủi đi bụi đất trên người, ung dung tự tại bước vào, mỉm cười nói: "Lăng Thiên, gan nhà ngươi quả nhiên rất lớn".
Lăng Thiên nghiêng nghiêng đầu: "Ồ?".
Ngọc Mãn Thiên vỗ tay cười nói: "Nói từ tình hình giao chiến lúc nãy, kể cả cơ thể của ngươi ở trạng thái tốt nhất, cũng phải kém ta một bậc. Mà hiện nay ngươi đã bị trúng chưởng lực độc môn của ta, đã tuyệt đối không còn là đối thủ của ta. Nếu như ngươi tiếp tục tháo chạy, ta chỉ cần cứ thế tiếp tục đuổi, thì nội lực của ngươi sẽ không có cơ hội để vận công đẩy chất độc ra ngoài. Lâu dần ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay của ta".
Lăng Thiên mắt bỗng sáng lên, mỉm cười nói với giọng vô cùng hòa nhã: "Có lẽ thế..".
Ngọc Mãn Lâu hai tay chắp sau lưng, nhìn Lăng Thiên, trong ánh mắt của hắn không giấu được sự tán thưởng: "Mà hiện tại, người của ta chắc chắn đã thả bồ câu đưa thư thông báo cho tất cả những thủ hạ ở gần đây, bất luận ngươi chạy về hướng nào. Trên đường chạy chắc chắn đều có người của ta theo dõi, sẽ bị chặn đánh ở những mức độ khác nhau. Tuy chúng chắc chắn không chặn được ngươi, nhưng còn có ta đuổi đến từ đằng sau, cho nên bất luận thế nào, ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Chỉ bởi vì trong vòng một nghìn dặm này, xét cho cùng là địa bàn của ta! Nhưng chính lúc này ngươi lại lựa chọn dừng lại?".
Ngọc Mãn Lâu cười, giọng nói như là lạnh thổi qua tai: "Ngươi không chỉ là dừng lại mà còn làm ra cái điệu bộ này, hiển nhiên là muốn nói chuyện với ta; mà ngươi đã bày ra cái dáng điệu như thế này, ta nếu như từ chối nói chuyện với ngươi, khó tránh có chút không phong độ".
Lăng Thiên cười một cách vui vẻ: "Không hổ danh là gia chủ của một nhà, những người có dã tâm xưng hùng xưng bá thiên hạ quả nhiên là thấu hiểu mọi việc. Tâm tư của ta đúng là không giấu được ngài!".
Ngọc Mãn Lâu cười lớn, lắc đầu nói: "Đừng có nịnh hót với ta; tuy nghe thì quả thực rất sướng tai, bởi vì ta biết tài ăn nói của ngươi là cực tốt, đủ khả năng để nói đen thành trắng, nói tròn thành vuông; nhưng tài ăn nói của ngươi đối với ta mà nói, không có tác dụng gì cả! Tốt nhất cứ nói ra dụng ý thật của ngươi, ngươi làm ra cái vẻ điệu bộ này, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì với ta? Ngươi xét cho cùng thì có tư cách gì để nói chuyện với ta!".
"Đúng rồi, trước lúc hành sự ta cứ nói trước đã, bất luận là ngươi muốn nói chuyện gì với ta, đều sẽ không làm thay đổi quyết tâm của ta, sự thực là ngươi sắp bị ta giết chết tại đây là không có cách nào có thể thay đổi được cả". Ngọc Mãn Lâu cười một cách khoan thai: "Ngươi quả thật quá cao minh, ta tuyệt đối không tin bất kì lời hứa gì của ngươi. Đối với ta mà nói, một kẻ địch giống như ngươi, chỉ cần chết đi thì chính là an toàn nhất, ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ điểm này".
Lăng Thiên mỉm cười: "Đó là đương nhiên, Ngọc gia chủ nói quả không sai, cũng đa tạ lời khen của gia chủ đối với ta!".
"Vậy tại sao ngươi còn dừng lại? Ta không tin là ngươi sẽ làm chuyện không có tác dụng". Ngọc Mãn Lâu trong mắt toát lên sự sắc nhọn, hỏi một cách hết sức bình tĩnh.
Lăng Thiên cười một cái, một chưởng, vuốt ra một chưởng, hai gốc cây lớn liền lập tức bị cắt phăng từ vị trí cách mặt đất thước, không phát ra một tiếng động nào cả. Một tay nhấc lên, nội lực cực mạnh được phát ra, khống chế thân của hai cây đại thụ, dựa hai thân cây này vào một cây đại thụ khác ở bên cạnh, phủi phủi tay, xong xuôi Lăng Thiên cười nói: "Khách quý từ xa đến, mời ngồi". Tuyệt nhiên không thèm để ý đến câu hỏi của Ngọc Mãn Lâu, giơ tay ra làm dáng điệu mời khách ngồi.
Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn Lăng Thiên, nhìn được một lát, ánh mắt hắn sắc lạnh như đao; đột nhiên mỉm cười nói: "Thú vị, thú vị, quả nhiên là thú vị, một kẻ được mệnhPhệ Huyết Tu La như ngươi không ngờ lại là một con người thú vị đến vậy, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không thì quả thật phải cùng ngươi uống vài chén mới được". Hắn từ từ nhấc bước đi đến, nhẹ nhàng nâng vạt áo, ngồi xuống. Mặt hướng về phía nam, lưng hướng về phía bắc, vị trí hắn ngồi chính là vị trí của chủ. Lăng Thiên dựa vào thân phận là chủ nhà để tiếp khác, trong khi đó Ngọc Mãn Lâu với thân phận là khách mà lại ngồi vào vị trí của chủ, rõ ràng là thái độ tuyên binh đoạt chủ.
Lăng Thiên cười lớn, nói: "Gia chủ có phần hơi chú trọng đến vị trí quá, ta và ngài cạnh tranh với nhau, từ lâu đã không phải là sự được mất nhất thời, mà nên chú trọng đến bố cục của cả thiên hạ; lúc này vị trí khách hay chủ, khi đại cục thiên hạ chưa được xác định, thì ai là chủ ai là khách quả thật là không quan trọng".
Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc nhọn nói một cách quả quyết: "Nơi đây lúc nào cũng là địa bàn của Ngọc Gia, ta, mới là chủ nhân! Bất luận sau này thế nào, đã là vị trí của ta thì đều phải được ta ngồi! Bao nhiêu năm nay, số người muốn ngồi vào vị trí của ta là rất nhiều, mà chúng đều không có ngoại lệ, đều biến thành người chết". Ngọc Mãn Lâu hất hàm nói tiếp: "Trước đây không có ai có thể ngoại lệ, ngươi ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bất kì ai trong tương lai cũng sẽ không ngoại lệ".
Lăng Thiên cười mặc nhiên, ngẩng đầu nói: "Lời của gia chủ quả là rất có lí, tại hạ vốn là làm khách trên đất người, nói thế nào thì cũng nên làm khách nhân". Nói xong lùi người về sau ngồi lên một gốc cây khác. Hai người cách nhau thước, ngồi đối mặt với nhau.
Hai người tuy chưa thật sự động thủ, nhưng từ trong ngôn từ, đã đang triển khai một trận giao chiến khác người, hiệp thứ nhất này, người chiến thắng là Ngọc Mãn Lâu, Lăng Thiên ngồi vào vị trí của khách, tất nhiên là kém hơn một thế.
Tiếng gió từ xa xào xạc vang lên, có hai người phóng vút đến với tốc độ cực nhanh.
Lăng Thiên mỉm cười, nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, trên mặt lộ ra nét bình đạm, thản nhiên, lộ ra một vẻ nhạo báng chế giễu một cách rõ ràng. Ngọc Mãn Lâu cau mày, quát lớn: "Các ngươi đứng bên ngoài trông giữ, không ai được bước vào!".
Những tiếng động bên ngoài đột nhiên dừng lại, một giọng nói trầm trầm cung kính vang lên: "Vâng!", không còn bất kì một tiếng động nào được truyền đến nữa.
Lăng Thiên cười một cách bình tĩnh, không biết là khen ngợi hay là nói móc: "Hiệu lệnh của gia chủ nghiêm minh, ai cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành, quả nhiên là hùng chủ một đời, chỉ điểm này thôi đã đủ để người khác phải thán phục".
Ngọc Mãn Lâu lặng lẽ nhìn hắn, bộ mặt già nua tràn đầy sự ôn hòa, cơ hồ còn toát lên vẻ hiền từ, giống như một bậc trưởng bối nhìn một cách âu yếm bậc hậu bối của mình, cười nói: "Ta nghĩ, việc ngươi muốn nói với ta, ta đại khái đã biết được là chuyện gì".
Lăng Thiên nói: "Ồ? Gia chủ cho dù cao minh nhưng chưa chắc đã biết hết được những chuyện trong lòng của Lăng Thiên ta?".
Ngọc Mãn Lâu mỉm cười nói: "Có lẽ thế". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đột nhiên, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời đều cười lớn.
Ngọc Mãn Lâu cười nói: "Bầu không khí này, đúng là làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác thật khó tả. Kẻ địch không đội trời chung, ngồi đối diện với nhau để nói chuyện; từ xưa đến nay, những người từng trải qua như vậy, không phải là không có nhưng chắc chắn là không quá nhiều".
Lăng Thiên cười hi hi nói: "Lăng Thiên thì cảm thấy không có gì là khó tả cả, nói trên phương diện luân lí, ta xét cho cùng thì cũng là cháu rể của ngài, tuy chỉ là trên danh phận! Nhưng ta vẫn cảm thấy có lẽ thời gian sau này chúng ta ngồi bên nhau còn rất nhiều. Chúng ta xét cho cùng thì vẫn là thân thích với nhau mà". Nói rồi hắn nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, cười: "Chỉ cần, ngài chịu đi Thừa Thiên".
Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng cười nói: "Đáng tiếc có một tên cháu rể như ngươi, thì bất kì người nhạc phụ nào cũng không thể yên tâm được! Loại con rể như ngươi, chỉ đem lại bất hạnh cho cả nhà cha mẹ vợ mà thôi. Lão phu cũng không thể không đề phòng".
Lăng Thiên cười ngặt nghẽo đến không kịp thở, nói: "Gia chủ thật biết đùa…hahaha, chẳng nhẽ đúng là như vậy sao?".
Ngọc Mãn Lâu không cười, hắn vẫn ngồi uy nghiêm, dường như không ý thức được chuyện mà Lăng Thiên cười có phải là đáng buồn cười hay không, hắn nói một cách nghiêm túc: "Đúng vậy!
Trong sự tĩnh lặng, hiệp hai của hai người lại kết thúc, dường như là hòa, Lăng Thiên có hơi chiếm tiên cơ, nhưng là dựa vào cái giá khi lôi cả Ngọc Băng Nhan vào, mới kéo lại được chút ít lợi thế này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quang cảnh trước mắt, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn dự liệu, cơ hồ như một khắc trước còn đang trên chiến trường khói lửa mịt mù, khắc sau đã là phong cảnh hữu tình hoa cỏ dưới trăng; một sự khác biệt cực lớn, làm cho một kẻ xưa nay lúc nào cũng trầm tĩnh như Ngọc Mãn Lâu cũng không kiềm được lòng ngẩn người ra.
Phía trước tầm 4, 5 trượng, một thiếu niên nhoẻn miệng mỉm cười, lặng lẽ đứng dưới một cây hoa thụ, sắc mặt hồng hào, phong thái ung dung trầm tư, từng cử chỉ nhấc tay cất bước, đều toát lên một vẻ khoan thai nho nhã, gió thổi qua, từ trên hoa thụ, từng cánh hoa bay lả tả rơi xuống, nhìn từ xa, người thiếu niên tướng mạo khôi ngô, phong độ ngất trời này, giống như một vương tôn công tử đang xuất lai du ngoạn!
Lăng Thiên không còn tiếp tục tháo chạy, mà ngược lại đang thong dong đứng đợi ở đó, thấy Ngọc Mãn Lâu tiến vào, Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Ngài đến rồi?!"
Cái nét mặt, cái cử chỉ đó, giống như một ẩn cư sĩ đang đợi bằng hữu của mình đến thăm, đang lúc nấu nước pha trà đợi khách, thì bỗng nhiên phát hiện ra khách nhân đã đến, lộ ra một nét gì đó sự mừng vui, đó là một cảm giác tinh tế theo kiểu "nhìn khắp thiên hạ, duy có mình ta". Đó chính là sự cô đơn lớn nhất của một con người ở vào thế đỉnh cao của mọi vật, đó là sự kính trọng cao nhất đối với đối thủ lớn nhất trong cuộc đời mình!
Ngay chính lúc này, trong lòng Lăng Thiên chan chứa một câu nói, mà câu nói này, tuyệt đối không phải là sự nịnh hót tâng bốc, cũng tuyệt đối không phải là nói xấu, mà là sự vẽ lại chân thực tâm lí của Lăng Thiên!
"Thiên hạ anh hùng, duy chỉ mình ngươi!!". Lăng Thiên đột nhiên lí giải được nội tâm cô đơn lạnh lẽo của một đời dã tâm của Tào Tháo khi nấu rượu ngắm hoa mai luận anh hùng.
Hai người họ một khắc trước thôi còn ngươi chết thì ta sống, liều mạng truy sát, mà giờ khắc này Lăng Thiên bỗng nhiên thay đổi thái độ, sự chuyển biến này làm người khác phải ngạc nhiên, kể cả kẻ trước giờ luôn vững như bàn thạch, núi Thái Sơn có đổ xuống trước mắt mặt cũng không biến sắc như Ngọc Mãn Lâu, cũng cảm thấy bất ngờ.
Lăng Thiên, kẻ thiếu niên dường như thu hút ánh mắt của tất cả người trong thiên hạ, lại đang làm trò quái quỷ gì? Chẳng nhẽ, hắn không biết được, đối mặt với gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâuchuyện cực kì nguy hiểm, có thể mất mạng trong tức khắc?
Một câu nói "Ngài đến rồi?" làm cho Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy chỗ không tầm thường của sự việc. Lăng Thiên dám đối diện với mình như thế này, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị. Mà Ngọc Mãn Lâu rất tò mò, dựa vào cái gì mà Lăng Thiên dám khẳng định mình sẽ không đối phó với hắn? Cần phải biết là ngay vừa nãy thôi, Ngọc Mãn Lâu vẫn còn muốn giết Lăng Thiên, đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói, đến bản thân hắn cũng không thể nào tìm ra được một lí do nào để không giết Lăng Thiên.
Nhưng tâm trí của Ngọc Mãn Lâu lại cực kì sắc bén, từ trong một câu nói của Lăng Thiên, và thần thái được bộc lộ ra của Lăng Thiên, liền có sự phát giác với trạng thái tâm lí hiện nay của Lăng Thiên, không nén được một cảm giác khó hiểu trong lòng. Trong mắt lộ ra một nét tươi cười hiếm thấy, đột nhiên phủi phủi ống tay áo, dường như đang bước đến với thân phận của khách nhân trước lúc tiến vào nhà của chủ nhà, phủi đi bụi đất trên người, ung dung tự tại bước vào, mỉm cười nói: "Lăng Thiên, gan nhà ngươi quả nhiên rất lớn".
Lăng Thiên nghiêng nghiêng đầu: "Ồ?".
Ngọc Mãn Thiên vỗ tay cười nói: "Nói từ tình hình giao chiến lúc nãy, kể cả cơ thể của ngươi ở trạng thái tốt nhất, cũng phải kém ta một bậc. Mà hiện nay ngươi đã bị trúng chưởng lực độc môn của ta, đã tuyệt đối không còn là đối thủ của ta. Nếu như ngươi tiếp tục tháo chạy, ta chỉ cần cứ thế tiếp tục đuổi, thì nội lực của ngươi sẽ không có cơ hội để vận công đẩy chất độc ra ngoài. Lâu dần ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay của ta".
Lăng Thiên mắt bỗng sáng lên, mỉm cười nói với giọng vô cùng hòa nhã: "Có lẽ thế..".
Ngọc Mãn Lâu hai tay chắp sau lưng, nhìn Lăng Thiên, trong ánh mắt của hắn không giấu được sự tán thưởng: "Mà hiện tại, người của ta chắc chắn đã thả bồ câu đưa thư thông báo cho tất cả những thủ hạ ở gần đây, bất luận ngươi chạy về hướng nào. Trên đường chạy chắc chắn đều có người của ta theo dõi, sẽ bị chặn đánh ở những mức độ khác nhau. Tuy chúng chắc chắn không chặn được ngươi, nhưng còn có ta đuổi đến từ đằng sau, cho nên bất luận thế nào, ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Chỉ bởi vì trong vòng một nghìn dặm này, xét cho cùng là địa bàn của ta! Nhưng chính lúc này ngươi lại lựa chọn dừng lại?".
Ngọc Mãn Lâu cười, giọng nói như là lạnh thổi qua tai: "Ngươi không chỉ là dừng lại mà còn làm ra cái điệu bộ này, hiển nhiên là muốn nói chuyện với ta; mà ngươi đã bày ra cái dáng điệu như thế này, ta nếu như từ chối nói chuyện với ngươi, khó tránh có chút không phong độ".
Lăng Thiên cười một cách vui vẻ: "Không hổ danh là gia chủ của một nhà, những người có dã tâm xưng hùng xưng bá thiên hạ quả nhiên là thấu hiểu mọi việc. Tâm tư của ta đúng là không giấu được ngài!".
Ngọc Mãn Lâu cười lớn, lắc đầu nói: "Đừng có nịnh hót với ta; tuy nghe thì quả thực rất sướng tai, bởi vì ta biết tài ăn nói của ngươi là cực tốt, đủ khả năng để nói đen thành trắng, nói tròn thành vuông; nhưng tài ăn nói của ngươi đối với ta mà nói, không có tác dụng gì cả! Tốt nhất cứ nói ra dụng ý thật của ngươi, ngươi làm ra cái vẻ điệu bộ này, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì với ta? Ngươi xét cho cùng thì có tư cách gì để nói chuyện với ta!".
"Đúng rồi, trước lúc hành sự ta cứ nói trước đã, bất luận là ngươi muốn nói chuyện gì với ta, đều sẽ không làm thay đổi quyết tâm của ta, sự thực là ngươi sắp bị ta giết chết tại đây là không có cách nào có thể thay đổi được cả". Ngọc Mãn Lâu cười một cách khoan thai: "Ngươi quả thật quá cao minh, ta tuyệt đối không tin bất kì lời hứa gì của ngươi. Đối với ta mà nói, một kẻ địch giống như ngươi, chỉ cần chết đi thì chính là an toàn nhất, ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ điểm này".
Lăng Thiên mỉm cười: "Đó là đương nhiên, Ngọc gia chủ nói quả không sai, cũng đa tạ lời khen của gia chủ đối với ta!".
"Vậy tại sao ngươi còn dừng lại? Ta không tin là ngươi sẽ làm chuyện không có tác dụng". Ngọc Mãn Lâu trong mắt toát lên sự sắc nhọn, hỏi một cách hết sức bình tĩnh.
Lăng Thiên cười một cái, một chưởng, vuốt ra một chưởng, hai gốc cây lớn liền lập tức bị cắt phăng từ vị trí cách mặt đất 3 thước, không phát ra một tiếng động nào cả. Một tay nhấc lên, nội lực cực mạnh được phát ra, khống chế thân của hai cây đại thụ, dựa hai thân cây này vào một cây đại thụ khác ở bên cạnh, phủi phủi tay, xong xuôi Lăng Thiên cười nói: "Khách quý từ xa đến, mời ngồi". Tuyệt nhiên không thèm để ý đến câu hỏi của Ngọc Mãn Lâu, giơ tay ra làm dáng điệu mời khách ngồi.
Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn Lăng Thiên, nhìn được một lát, ánh mắt hắn sắc lạnh như đao; đột nhiên mỉm cười nói: "Thú vị, thú vị, quả nhiên là thú vị, một kẻ được mệnhPhệ Huyết Tu La như ngươi không ngờ lại là một con người thú vị đến vậy, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không thì quả thật phải cùng ngươi uống vài chén mới được". Hắn từ từ nhấc bước đi đến, nhẹ nhàng nâng vạt áo, ngồi xuống. Mặt hướng về phía nam, lưng hướng về phía bắc, vị trí hắn ngồi chính là vị trí của chủ. Lăng Thiên dựa vào thân phận là chủ nhà để tiếp khác, trong khi đó Ngọc Mãn Lâu với thân phận là khách mà lại ngồi vào vị trí của chủ, rõ ràng là thái độ tuyên binh đoạt chủ.
Lăng Thiên cười lớn, nói: "Gia chủ có phần hơi chú trọng đến vị trí quá, ta và ngài cạnh tranh với nhau, từ lâu đã không phải là sự được mất nhất thời, mà nên chú trọng đến bố cục của cả thiên hạ; lúc này vị trí khách hay chủ, khi đại cục thiên hạ chưa được xác định, thì ai là chủ ai là khách quả thật là không quan trọng".
Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc nhọn nói một cách quả quyết: "Nơi đây lúc nào cũng là địa bàn của Ngọc Gia, ta, mới là chủ nhân! Bất luận sau này thế nào, đã là vị trí của ta thì đều phải được ta ngồi! Bao nhiêu năm nay, số người muốn ngồi vào vị trí của ta là rất nhiều, mà chúng đều không có ngoại lệ, đều biến thành người chết". Ngọc Mãn Lâu hất hàm nói tiếp: "Trước đây không có ai có thể ngoại lệ, ngươi ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bất kì ai trong tương lai cũng sẽ không ngoại lệ".
Lăng Thiên cười mặc nhiên, ngẩng đầu nói: "Lời của gia chủ quả là rất có lí, tại hạ vốn là làm khách trên đất người, nói thế nào thì cũng nên làm khách nhân". Nói xong lùi người về sau ngồi lên một gốc cây khác. Hai người cách nhau 5 thước, ngồi đối mặt với nhau.
Hai người tuy chưa thật sự động thủ, nhưng từ trong ngôn từ, đã đang triển khai một trận giao chiến khác người, hiệp thứ nhất này, người chiến thắng là Ngọc Mãn Lâu, Lăng Thiên ngồi vào vị trí của khách, tất nhiên là kém hơn một thế.
Tiếng gió từ xa xào xạc vang lên, có hai người phóng vút đến với tốc độ cực nhanh.
Lăng Thiên mỉm cười, nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, trên mặt lộ ra nét bình đạm, thản nhiên, lộ ra một vẻ nhạo báng chế giễu một cách rõ ràng. Ngọc Mãn Lâu cau mày, quát lớn: "Các ngươi đứng bên ngoài trông giữ, không ai được bước vào!".
Những tiếng động bên ngoài đột nhiên dừng lại, một giọng nói trầm trầm cung kính vang lên: "Vâng!", không còn bất kì một tiếng động nào được truyền đến nữa.
Lăng Thiên cười một cách bình tĩnh, không biết là khen ngợi hay là nói móc: "Hiệu lệnh của gia chủ nghiêm minh, ai cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành, quả nhiên là hùng chủ một đời, chỉ điểm này thôi đã đủ để người khác phải thán phục".
Ngọc Mãn Lâu lặng lẽ nhìn hắn, bộ mặt già nua tràn đầy sự ôn hòa, cơ hồ còn toát lên vẻ hiền từ, giống như một bậc trưởng bối nhìn một cách âu yếm bậc hậu bối của mình, cười nói: "Ta nghĩ, việc ngươi muốn nói với ta, ta đại khái đã biết được là chuyện gì".
Lăng Thiên nói: "Ồ? Gia chủ cho dù cao minh nhưng chưa chắc đã biết hết được những chuyện trong lòng của Lăng Thiên ta?".
Ngọc Mãn Lâu mỉm cười nói: "Có lẽ thế". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đột nhiên, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời đều cười lớn.
Ngọc Mãn Lâu cười nói: "Bầu không khí này, đúng là làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác thật khó tả. Kẻ địch không đội trời chung, ngồi đối diện với nhau để nói chuyện; từ xưa đến nay, những người từng trải qua như vậy, không phải là không có nhưng chắc chắn là không quá nhiều".
Lăng Thiên cười hi hi nói: "Lăng Thiên thì cảm thấy không có gì là khó tả cả, nói trên phương diện luân lí, ta xét cho cùng thì cũng là cháu rể của ngài, tuy chỉ là trên danh phận! Nhưng ta vẫn cảm thấy có lẽ thời gian sau này chúng ta ngồi bên nhau còn rất nhiều. Chúng ta xét cho cùng thì vẫn là thân thích với nhau mà". Nói rồi hắn nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu, cười: "Chỉ cần, ngài chịu đi Thừa Thiên".
Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng cười nói: "Đáng tiếc có một tên cháu rể như ngươi, thì bất kì người nhạc phụ nào cũng không thể yên tâm được! Loại con rể như ngươi, chỉ đem lại bất hạnh cho cả nhà cha mẹ vợ mà thôi. Lão phu cũng không thể không đề phòng".
Lăng Thiên cười ngặt nghẽo đến không kịp thở, nói: "Gia chủ thật biết đùa…hahaha, chẳng nhẽ đúng là như vậy sao?".
Ngọc Mãn Lâu không cười, hắn vẫn ngồi uy nghiêm, dường như không ý thức được chuyện mà Lăng Thiên cười có phải là đáng buồn cười hay không, hắn nói một cách nghiêm túc: "Đúng vậy!
Trong sự tĩnh lặng, hiệp hai của hai người lại kết thúc, dường như là hòa, Lăng Thiên có hơi chiếm tiên cơ, nhưng là dựa vào cái giá khi lôi cả Ngọc Băng Nhan vào, mới kéo lại được chút ít lợi thế này.