Ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa gay gắt chiếu xuống. Lăng Thần đứng trên một ngọn núi cao cao, nhìn xuống con đường bên dưới. Ví trí mà nàng đang đứng rất kín đáo, nàng gần như có thể nhìn thấy bất kì một chút động tĩnh nào trên con đường bên dưới, nhưng những người đi lại bên dưới thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được nàng. Trừ phi trèo lên vách ngọn núi này, triển khai tìm kiếm toàn phương vị, nếu không, sẽ không thể phát hiện ra có người đang trong chỗ kín nhìn trộm mình. Mà muốn lục soát được cả vách núi này, ít nhất thì cũng phải cần đến hơn 1000 người. Đội quân viễn chinh của Thủy Gia tuy đều là cao thủ, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến con số 1000 người.
Nhiều nhất không đến một nửa canh giờ, một đoàn người ngựa của Thủy Gia từ Thiên Phong đến sẽ đi qua đây để tiến vào thành Thừa Thiên. Thứ mà Lăng Thần muốn biết nhất là, những người đến đây lần này, rốt cuộc sẽ có những mặt hàng gì? Liệu có thực lực có thể đối chọi với những người của Ngọc Gia đang có mặt ở thành Thừa Thiên hay không?
Một khi những người này tiến vào trong thành, chuyện đầu tiên mà chúng làm chắc chắn sẽ là ẩn đi một bộ phận lực lượng. Để làm lá bài chưa lật cho sự cạnh tranh lẫn nhau sau này. Mà Lăng Thần thì không muốn để lá bài chưa lật này tồn tại. Cho nên, nàng muốn trong thời gian đầu tiên hoàn toàn nắm vững trong tay sự hư thực của kẻ địch. Ngoài ra, việc Lăng Thần đến đây, còn là vì một mục đích khác.
Đứng bên cạnh nàng, là một người phụ nữ ăn mặc giống như một thị nữ. Tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, bước chân nặng nề, dường như không biết chút võ công nào. So sánh với Lăng Thần phong hoa tuyệt đại, đúng là chán nản thất sắc đến cực điểm. Nhìn xung quanh cả vách núi, chỉ có hai người bọn họ. Người có quyền quyết định cao nhất trước mắt của biệt viện Lăng Phủ lại ra ngoài một cách không cẩn trọng như vậy, là quá sơ suất ư?
Đối với rất nhiều các thế lực có ý đồ khác mà nói, đây là cơ hội hành thích không thể tốt hơn! Nếu như có thể giết chết Lăng Thần lúc này. Biệt viện Lăng Phủ chắc chắn sẽ trở lên loạn xì ngậu. Sự đả kích như thế đối với thế lực của Lăng Thiên, sẽ là nặng nề đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mặ đất từ xa hơi rung lên, Lăng Thần khẽ trau mày, hờ hững nói: "Chúng đến rồi".
Người thị nữ bên cạnh khẽ cười: "Nhưng chúng vẫn chưa đên".
Lăng Thần cười một cách hiền hậu, nói: "Chắc chắn sẽ đến, ta tin chắc rất nhanh sẽ đến, một cơ hội tốt như thế này, kể cả là đổi thành ta và ngươi, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua!".
Người thị nữ đó cười một cách nhẹ nhàng: "Uhm, chính xác là rất nhanh sẽ đến, bọn chúng chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng ta nhiều; xét cho cùng, nếu như bỏ qua cơ hội như thế này, thật không biết phải đợi đến lúc nào mới có thể nắm được thời khắc muội hành động một mình, người đời ngu muội, cơ hội quá rõ ràng như thế này, sao lại không có thể là cạm bẫy chứ?!".
Lăng Thần trong mắt lộ ra nét tươi cười, nói: "Tỉ tỉ tính toán quả như thần, bước tiếp theo liệu có phải là định dùng binh đối với phương nam?".
Người thị nữ đó không ngờ lại được Lăng Thần gọi một tiếng "tỉ tỉ"!.
Người thị nư ngẩng đầu lên, không hề có chút gì biểu lộ trên mặt. Trên khuôn mặt bình thường đó, đôi mắt đáng nhẽ cũng phải bình thường lại loé lên nét sắc bén kinh hồn. Nếu như Lăng Thiên có mặt tại đây, chắc chắn sẽ bị dọa cho giật mình, người này chính là Lê Tuyết Lê đại tiểu thư! Chỉ nghe nàng chậm dãi nói: "Không tuyên chiến mà tấn công, xét cho cùng thì là hạ sách; nếu đã muốn công thành chiếm đất, vậy thì cần phải đường đường chính chính. Nếu không khó tránh bị kẻ khác lợi dụng, làm cho các thế lực khác mượn cớ để tiến đánh chính mình; cho nên, có dã tâm có thực lực hoàn toàn không phải là đã có đủ điều kiện. Còn cần phải có có "thích hợp" để xuất binh. Mà bất kể cái cớ này có thật sự là "thích hợp" hay không, là đều bắt buộc phải có".
Lăng Thần cười, nói: "Cái mà tỉ tỉ lo lắng thật sự hoàn toàn không phải là thế lực các phương phải không? Chắc là xu hướng lòng dân thiên hạ?".
Lê Tuyết trong mắt lóe lên màu sắc của trí tuệ, nói: "Nếu đã chuẩn bị khai chiến, cái đầu tiên cần phải nghĩ đến chính là lòng dân. Nếu như lúc nào cũng hung tàn bá đạo, thì kể cả là thống nhất được thiên hạ, thì kiểu gì cũng sẽ có những phiền phức không lớn thì nhỏ. Mà thứ mà chúng ta cần phải làm, chính là cần phải trong quá trình tranh bá thiên hạ, thuận tiện cũng phải vuốt ve vỗ về làm lòng dân. Điều đó cần phải có các thủ đoạn cực nhiều cực phiền toái".
Những tiếng ầm ầm dần dần vang đến gần, một đoàn người cưỡi ngựa từ từ tiếp cận con đường bên dưới vách núi. Người thúc ngựa đi đầu chính là tiểu công chúa của Thủy Gia Thủy Thiên Nhu. Chỉ thấy trên mặt nàng lúc này có ba phần là hoang mang, ba phần là tiều tụy, hai phần là phẫn nộ; còn có một phần là xấu hổ và một phần là chán nản.
Cưỡi bên cạnh nàng, trên ba con ngựa to lớn, mỗi con ngồi một thanh niên anh tuấn, tên nào tên đấy áo quần chỉnh tề, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa thê mãn nguyện, kiêu ngạo ngông cuồng. Tiếp ngay phía sau, mười mấy người bán bách lão vận quần áo màu đen, im lặng cưỡi đằng sau. Nhưng mỗi một đôi mắt đều lúc nào cũng cảnh giác nhìn 4 phía xung quanh, ánh mắt sắc như dao.
Ở đằng sau cùng, còn có một số con ngựa có đến 2 người ngồi! Điều này đúng là có chút nằm ngoài dự kiến. Cần phải biết là lần này Thủy Gia đến đây, những con chiến mã đi nghênh tiếp đều là được Lăng Thần cung cấp từ trong Lăng Gia. Thông tin tình báo của Thủy Thiên Nhu nói là có khoảng 500 người, trong khi đó Lăng Thần cho chuẩn bị đến 600 con ngựa.
Nhưng tất cả những gì trước mắt cho thấy rõ, những người này của Thủy Gia số lượng nào chỉ 500 người? Ít thì chắc cũng phải hơn 1000 người!
Ngay đến thông tin tình báo của người mình cũng có sự giấu giếm, Thủy Gia rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn đội ngũ cao thủ Thủy Gia đang từ từ đi qua vách núi, nhìn bộ dạng những tên to lớn hai người chen nhau trên một con ngựa. Khóe miệng Lê Tuyết dần dần hiện ra điệu cười chế nhạo. Xoay mặt lại nói với Lăng Thần: "Muội muội thật là thần cơ diệu toán. Không ngờ còn dự đoán được những người đến đây của Ngọc Gia sẽ không đơn giản như vậy, hiện nay nhìn thì thấy quả nhiên là như vậy".
"Điều này không phải là muội đoán được". Lăng Thần mỉm cười, nói: "Là công tử đã có dặn dò từ lâu. Nếu như khi có chuyện gì không hay sắp xảy ra, cần có sự chuẩn bị tốt gấp hai lần thậm chí là nhiều hơn để ứng phó, thì mới có thể kê cao gối mà ngủ được! Bởi vì bất kì đối thủ cao minh nào, cũng đều sẽ giấu đi lá bài chưa lật, các cao thủ đánh với nhau, hơn thua chính là lá bài tủ!".
Lê Tuyết mỉm cười, trong mắt lộ ra nét thần bí: "Cái gã đó, chỉ sợ là có chút thần hồn thần tính quá rồi".
Nhưng câu nói này của nàng thanh âm cực thấp, Lăng Thần nghe không rõ ràng, bất giác hỏi: "Tỉ tỉ nói gì vậy?".
"Không có gì cả". Ánh mắt của Lê Tuyết sắc mạnh nhìn theo đoàn người đang từ từ đi qua bên dưới vách núi. Cẩn thận tỉ mỉ thăm dò thực lực của những cao thủ trong số đó. Hồi lâu, mới than một hơi dài: "Thủy Gia lần này bỏ vốn liếng ra quả thật là cũng không ít nhỉ. Cao thủ thượng thừa ít nhất có 10 người, trong số đó lại có 2, 3 người, nếu như đối địch chính diện thì chỉ sợ không dưới muội hoặc Lăng Kiếm".
Lăng Thần gật đầu, nói: "Như vậy thì mới hợp lí. Chúng từ xa ngoài ngàn dặm đến Thừa Thiên. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ một chút, thì cũng khó tránh nói là không ra làm sao cả. Tỉ tỉ sao lại không nhắc đến bản thân mình, chẳng nhẽ tỉ tỉ chả thèm ngó ngàng gì đến chúng sao?".
Lê Tuyết hừm một tiếng phẫn uất, tức giận nói: "Ta với thằng cha đó đã nói với nhau rồi, nếu như không có việc gì nguy cấp, ta có thể không ra tay thì hết sức có thể không ra tay! …. Nếu như không phải thằng cha đó đột nhiên lên cơn thần kinh, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ta, ngay bây giờ có thể giết sạch hơn 1000 tên được gọi là cao thủ này của Thủy Gia ngay dưới vách núi này!".
"Sức mạnh của một mình tỉ? Có thể tiêu diệt toàn bộ hơn 1000 người bên dưới???!!" Lăng Thần trợn mắt há mồm nhìn Lê Tuyết, hai mắt nàng lộ ra nét kinh hoàng.
Lúc vừa nhìn thấy đoàn người, Lăng Thần dựa vào trực giác của một cao thủ võ học, sớm đã phát hiện ra đoàn người bên dưới không phải là dễ ăn. Nếu như chỉ dựa vào vũ lực, chỉ sợ kể cả Lăng Thiên, Lăng Thần, Lăng Kiếm, Lăng Tuyết 4 người dẫn đầu tất cả các cao thủ của Đệ Nhất Lâu toàn lực xuất kích, cũng chưa chắc đã nắm được bao nhiêu phần chắc thắng. Nhưng ngay lúc này đây, Lê Tuyết lại nói, chỉ cần dựa vào sức mạnh của một mình tỉ ấy, đã có thể tiêu diệt toàn bộ những người này! Kể cả là Tống Quân Thiên Lí, cũng chưa chắc đã có thực lực như vậy chứ?
Những ngày tiếp xúc với nhau này, Lăng Thần ít hiểu cũng hiểu được Lê Tuyết một chút, tự nhiên biết được cô ấy tuyệt đối không phải là người thích khoe khoang khoác lác. Nhưng, cô ấy xét cho cùng có thủ đoạn lợi hại gì đây. Mà có thể giành lấy được chiến quả đáng sợ như vậy? Điều này làm cho trong lòng Lăng Thần có một sự nghi vấn cực lớn. Nghe ý tứ của cô ấy, dường như là do ho phép cô ấy sử dụng thủ đoạn đó. Nếu như có thủ đoạn có thể đem lại uy lực cực lớn như vậy. Có thể giết được kẻ địch với số lượng lớn, bảo toàn chính bản thân mình, tại sao công tử lại không đồng ý đây?
Chẳng nhẽ trong đó còn có điều gì uẩn khúc? (không biết các bác có nhớ không, chứ em đoán là chơi thuốc nổ…hì)
Bên dưới vách núi, truyền đến một tiếng cười ngông cuồng ngang ngược: "…Ồ? Thiếu---chủ đang dưỡng thương à?" Người này lúc nói, đã có tình kéo dài hai tiếng "thiếu chủ" ra, kể cả là người không hiểu nội tình bên trong như nào, nhưng có có thể nghe ra được một cách rõ ràng cái ý chế giễu nhạo báng ở trong câu nói.
Thủy Thiên Nhu đột ngột quay đầu lại, nhìn một người thanh niên bên cạnh mình, sắc mặt phẫn nộ, nói: "Làm sao? Ngươi có ý kiến à?"
"Haha…" Người thanh niên đó cười lớn như chỉ có mình hắn ở đó vậy: "Còn nhớ ban đầu không biết là kẻ nào, trong đại hội trưởng lão của gia tộc đã ăn nói ngông cuồng. Nói gì ý nhỉ, lần này đi Thiên Tinh, nhất định sẽ làm cho đại lục Thiên Tinh đảo lộn quay cuồng. Làm cho Ngọc Gia vỡ đầu mẻ trán. Xây dựng cứ điểm vô cùng chắc chắn cho Thủy Gia chúng ta…. Hahahaha...., sao mà không đến thời gian một năm. Đã giống như con chó ghẻ nằm ở trên giường thế này? Hiện nay cứ điểm vô cùng vững chắc nằm ở đâu vậy. Kẻ sứt đầu mẻ trán là kẻ nào vậy?!!" Người thanh niên này lời nói ra hết sức cay nghiệt. Khẩu khí thì kì dị quái gở, làm cho người nghe có cảm giác ghét không chịu được.
Sắc mặt của Thủy Thiên Nhu tái xanh, đang muốn mở miệng nói, thì lại nghe một người thanh niên khác cười lớn nói: "Thiên Hải, ngươi đúng là có điều không biết; cần phải biết đại lục Thiên Tinh địa linh nhân kiệt, anh tài đời nào cũng có. Ngay đến kẻ ăn chơi trác táng đệ nhất của Thừa Thiên, trong mắt của ha huynh muội thiếu----chủ biến thành cao nhân. Càng huống hồ, còn có rất nhiều rất nhiều những kẻ ăn chơi lớn, kẻ ăn chơi bé, ăn chơi trung bình và một số những nhân vật anh hùng không ăn chơi khác nữa. Thủy Gia chúng ta kể cả toàn bộ đến đây, thì cũng phải vô cùng gian nan. Thiếu---chủ và Nhu muội muội có thể sống sót được trên mảnh đất này, bảo toàn được hương hỏa của Thủy Gia chúng ta. Đã là không dễ dàng gì rồi. Ngươi đừng có trách cư họ quá đáng nữa đi! Như vậy là rất không tốt, ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ trong gia tộc lắm lắm…".
Những lời kẻ này nói ra đúng là như đấm vào mồm người khác. Ngữ khí cổ quái, lúc cao lúc thấp, giống như là đang hát vậy. Nhưng kreo ở khóe mồm là điệu cười tràn đầy sự khinh bỉ khó diễn tả được bằng lời.
"Thì ra là như vậy!" Người thanh niên cưỡi trên lưng ngựa sau cùng, dùng một giọng điệu như là vừa ngỡ ra chuyện gì trọng đại lắm, nói: "Như vậy mà nói, huynh muội thiếu---chủ đã lập được đại công cho Thủy Gia chúng ta rồi! Công lao to lớn như vậy, nhìn quanh cả Thủy Gia có ai có thể sáng bằng? Khâm phục! Khâm phục! quả thật quá là khâm phục! Quả nhiên không hổ danh là cặp anh em của gia chủ. Không hổ then với danh hiệu "Thiên Phong Song Bích"! Hai vị huynh đệ, chúng ta phải nghiêm túc học tập mới đúng, phải không?".
Quyển 6
Ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa gay gắt chiếu xuống. Lăng Thần đứng trên một ngọn núi cao cao, nhìn xuống con đường bên dưới. Ví trí mà nàng đang đứng rất kín đáo, nàng gần như có thể nhìn thấy bất kì một chút động tĩnh nào trên con đường bên dưới, nhưng những người đi lại bên dưới thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được nàng. Trừ phi trèo lên vách ngọn núi này, triển khai tìm kiếm toàn phương vị, nếu không, sẽ không thể phát hiện ra có người đang trong chỗ kín nhìn trộm mình. Mà muốn lục soát được cả vách núi này, ít nhất thì cũng phải cần đến hơn người. Đội quân viễn chinh của Thủy Gia tuy đều là cao thủ, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến con số người.
Nhiều nhất không đến một nửa canh giờ, một đoàn người ngựa của Thủy Gia từ Thiên Phong đến sẽ đi qua đây để tiến vào thành Thừa Thiên. Thứ mà Lăng Thần muốn biết nhất là, những người đến đây lần này, rốt cuộc sẽ có những mặt hàng gì? Liệu có thực lực có thể đối chọi với những người của Ngọc Gia đang có mặt ở thành Thừa Thiên hay không?
Một khi những người này tiến vào trong thành, chuyện đầu tiên mà chúng làm chắc chắn sẽ là ẩn đi một bộ phận lực lượng. Để làm lá bài chưa lật cho sự cạnh tranh lẫn nhau sau này. Mà Lăng Thần thì không muốn để lá bài chưa lật này tồn tại. Cho nên, nàng muốn trong thời gian đầu tiên hoàn toàn nắm vững trong tay sự hư thực của kẻ địch. Ngoài ra, việc Lăng Thần đến đây, còn là vì một mục đích khác.
Đứng bên cạnh nàng, là một người phụ nữ ăn mặc giống như một thị nữ. Tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, bước chân nặng nề, dường như không biết chút võ công nào. So sánh với Lăng Thần phong hoa tuyệt đại, đúng là chán nản thất sắc đến cực điểm. Nhìn xung quanh cả vách núi, chỉ có hai người bọn họ. Người có quyền quyết định cao nhất trước mắt của biệt viện Lăng Phủ lại ra ngoài một cách không cẩn trọng như vậy, là quá sơ suất ư?
Đối với rất nhiều các thế lực có ý đồ khác mà nói, đây là cơ hội hành thích không thể tốt hơn! Nếu như có thể giết chết Lăng Thần lúc này. Biệt viện Lăng Phủ chắc chắn sẽ trở lên loạn xì ngậu. Sự đả kích như thế đối với thế lực của Lăng Thiên, sẽ là nặng nề đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mặ đất từ xa hơi rung lên, Lăng Thần khẽ trau mày, hờ hững nói: "Chúng đến rồi".
Người thị nữ bên cạnh khẽ cười: "Nhưng chúng vẫn chưa đên".
Lăng Thần cười một cách hiền hậu, nói: "Chắc chắn sẽ đến, ta tin chắc rất nhanh sẽ đến, một cơ hội tốt như thế này, kể cả là đổi thành ta và ngươi, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua!".
Người thị nữ đó cười một cách nhẹ nhàng: "Uhm, chính xác là rất nhanh sẽ đến, bọn chúng chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng ta nhiều; xét cho cùng, nếu như bỏ qua cơ hội như thế này, thật không biết phải đợi đến lúc nào mới có thể nắm được thời khắc muội hành động một mình, người đời ngu muội, cơ hội quá rõ ràng như thế này, sao lại không có thể là cạm bẫy chứ?!".
Lăng Thần trong mắt lộ ra nét tươi cười, nói: "Tỉ tỉ tính toán quả như thần, bước tiếp theo liệu có phải là định dùng binh đối với phương nam?".
Người thị nữ đó không ngờ lại được Lăng Thần gọi một tiếng "tỉ tỉ"!.
Người thị nư ngẩng đầu lên, không hề có chút gì biểu lộ trên mặt. Trên khuôn mặt bình thường đó, đôi mắt đáng nhẽ cũng phải bình thường lại loé lên nét sắc bén kinh hồn. Nếu như Lăng Thiên có mặt tại đây, chắc chắn sẽ bị dọa cho giật mình, người này chính là Lê Tuyết Lê đại tiểu thư! Chỉ nghe nàng chậm dãi nói: "Không tuyên chiến mà tấn công, xét cho cùng thì là hạ sách; nếu đã muốn công thành chiếm đất, vậy thì cần phải đường đường chính chính. Nếu không khó tránh bị kẻ khác lợi dụng, làm cho các thế lực khác mượn cớ để tiến đánh chính mình; cho nên, có dã tâm có thực lực hoàn toàn không phải là đã có đủ điều kiện. Còn cần phải có có "thích hợp" để xuất binh. Mà bất kể cái cớ này có thật sự là "thích hợp" hay không, là đều bắt buộc phải có".
Lăng Thần cười, nói: "Cái mà tỉ tỉ lo lắng thật sự hoàn toàn không phải là thế lực các phương phải không? Chắc là xu hướng lòng dân thiên hạ?".
Lê Tuyết trong mắt lóe lên màu sắc của trí tuệ, nói: "Nếu đã chuẩn bị khai chiến, cái đầu tiên cần phải nghĩ đến chính là lòng dân. Nếu như lúc nào cũng hung tàn bá đạo, thì kể cả là thống nhất được thiên hạ, thì kiểu gì cũng sẽ có những phiền phức không lớn thì nhỏ. Mà thứ mà chúng ta cần phải làm, chính là cần phải trong quá trình tranh bá thiên hạ, thuận tiện cũng phải vuốt ve vỗ về làm lòng dân. Điều đó cần phải có các thủ đoạn cực nhiều cực phiền toái".
Những tiếng ầm ầm dần dần vang đến gần, một đoàn người cưỡi ngựa từ từ tiếp cận con đường bên dưới vách núi. Người thúc ngựa đi đầu chính là tiểu công chúa của Thủy Gia Thủy Thiên Nhu. Chỉ thấy trên mặt nàng lúc này có ba phần là hoang mang, ba phần là tiều tụy, hai phần là phẫn nộ; còn có một phần là xấu hổ và một phần là chán nản.
Cưỡi bên cạnh nàng, trên ba con ngựa to lớn, mỗi con ngồi một thanh niên anh tuấn, tên nào tên đấy áo quần chỉnh tề, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa thê mãn nguyện, kiêu ngạo ngông cuồng. Tiếp ngay phía sau, mười mấy người bán bách lão vận quần áo màu đen, im lặng cưỡi đằng sau. Nhưng mỗi một đôi mắt đều lúc nào cũng cảnh giác nhìn phía xung quanh, ánh mắt sắc như dao.
Ở đằng sau cùng, còn có một số con ngựa có đến người ngồi! Điều này đúng là có chút nằm ngoài dự kiến. Cần phải biết là lần này Thủy Gia đến đây, những con chiến mã đi nghênh tiếp đều là được Lăng Thần cung cấp từ trong Lăng Gia. Thông tin tình báo của Thủy Thiên Nhu nói là có khoảng người, trong khi đó Lăng Thần cho chuẩn bị đến con ngựa. Nguồn:
Nhưng tất cả những gì trước mắt cho thấy rõ, những người này của Thủy Gia số lượng nào chỉ người? Ít thì chắc cũng phải hơn người!
Ngay đến thông tin tình báo của người mình cũng có sự giấu giếm, Thủy Gia rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn đội ngũ cao thủ Thủy Gia đang từ từ đi qua vách núi, nhìn bộ dạng những tên to lớn hai người chen nhau trên một con ngựa. Khóe miệng Lê Tuyết dần dần hiện ra điệu cười chế nhạo. Xoay mặt lại nói với Lăng Thần: "Muội muội thật là thần cơ diệu toán. Không ngờ còn dự đoán được những người đến đây của Ngọc Gia sẽ không đơn giản như vậy, hiện nay nhìn thì thấy quả nhiên là như vậy".
"Điều này không phải là muội đoán được". Lăng Thần mỉm cười, nói: "Là công tử đã có dặn dò từ lâu. Nếu như khi có chuyện gì không hay sắp xảy ra, cần có sự chuẩn bị tốt gấp hai lần thậm chí là nhiều hơn để ứng phó, thì mới có thể kê cao gối mà ngủ được! Bởi vì bất kì đối thủ cao minh nào, cũng đều sẽ giấu đi lá bài chưa lật, các cao thủ đánh với nhau, hơn thua chính là lá bài tủ!".
Lê Tuyết mỉm cười, trong mắt lộ ra nét thần bí: "Cái gã đó, chỉ sợ là có chút thần hồn thần tính quá rồi".
Nhưng câu nói này của nàng thanh âm cực thấp, Lăng Thần nghe không rõ ràng, bất giác hỏi: "Tỉ tỉ nói gì vậy?".
"Không có gì cả". Ánh mắt của Lê Tuyết sắc mạnh nhìn theo đoàn người đang từ từ đi qua bên dưới vách núi. Cẩn thận tỉ mỉ thăm dò thực lực của những cao thủ trong số đó. Hồi lâu, mới than một hơi dài: "Thủy Gia lần này bỏ vốn liếng ra quả thật là cũng không ít nhỉ. Cao thủ thượng thừa ít nhất có người, trong số đó lại có , người, nếu như đối địch chính diện thì chỉ sợ không dưới muội hoặc Lăng Kiếm".
Lăng Thần gật đầu, nói: "Như vậy thì mới hợp lí. Chúng từ xa ngoài ngàn dặm đến Thừa Thiên. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ một chút, thì cũng khó tránh nói là không ra làm sao cả. Tỉ tỉ sao lại không nhắc đến bản thân mình, chẳng nhẽ tỉ tỉ chả thèm ngó ngàng gì đến chúng sao?".
Lê Tuyết hừm một tiếng phẫn uất, tức giận nói: "Ta với thằng cha đó đã nói với nhau rồi, nếu như không có việc gì nguy cấp, ta có thể không ra tay thì hết sức có thể không ra tay! …. Nếu như không phải thằng cha đó đột nhiên lên cơn thần kinh, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ta, ngay bây giờ có thể giết sạch hơn tên được gọi là cao thủ này của Thủy Gia ngay dưới vách núi này!".
"Sức mạnh của một mình tỉ? Có thể tiêu diệt toàn bộ hơn người bên dưới???!!" Lăng Thần trợn mắt há mồm nhìn Lê Tuyết, hai mắt nàng lộ ra nét kinh hoàng.
Lúc vừa nhìn thấy đoàn người, Lăng Thần dựa vào trực giác của một cao thủ võ học, sớm đã phát hiện ra đoàn người bên dưới không phải là dễ ăn. Nếu như chỉ dựa vào vũ lực, chỉ sợ kể cả Lăng Thiên, Lăng Thần, Lăng Kiếm, Lăng Tuyết người dẫn đầu tất cả các cao thủ của Đệ Nhất Lâu toàn lực xuất kích, cũng chưa chắc đã nắm được bao nhiêu phần chắc thắng. Nhưng ngay lúc này đây, Lê Tuyết lại nói, chỉ cần dựa vào sức mạnh của một mình tỉ ấy, đã có thể tiêu diệt toàn bộ những người này! Kể cả là Tống Quân Thiên Lí, cũng chưa chắc đã có thực lực như vậy chứ?
Những ngày tiếp xúc với nhau này, Lăng Thần ít hiểu cũng hiểu được Lê Tuyết một chút, tự nhiên biết được cô ấy tuyệt đối không phải là người thích khoe khoang khoác lác. Nhưng, cô ấy xét cho cùng có thủ đoạn lợi hại gì đây. Mà có thể giành lấy được chiến quả đáng sợ như vậy? Điều này làm cho trong lòng Lăng Thần có một sự nghi vấn cực lớn. Nghe ý tứ của cô ấy, dường như là do ho phép cô ấy sử dụng thủ đoạn đó. Nếu như có thủ đoạn có thể đem lại uy lực cực lớn như vậy. Có thể giết được kẻ địch với số lượng lớn, bảo toàn chính bản thân mình, tại sao công tử lại không đồng ý đây?
Chẳng nhẽ trong đó còn có điều gì uẩn khúc? (không biết các bác có nhớ không, chứ em đoán là chơi thuốc nổ…hì)
Bên dưới vách núi, truyền đến một tiếng cười ngông cuồng ngang ngược: "…Ồ? Thiếu---chủ đang dưỡng thương à?" Người này lúc nói, đã có tình kéo dài hai tiếng "thiếu chủ" ra, kể cả là người không hiểu nội tình bên trong như nào, nhưng có có thể nghe ra được một cách rõ ràng cái ý chế giễu nhạo báng ở trong câu nói.
Thủy Thiên Nhu đột ngột quay đầu lại, nhìn một người thanh niên bên cạnh mình, sắc mặt phẫn nộ, nói: "Làm sao? Ngươi có ý kiến à?"
"Haha…" Người thanh niên đó cười lớn như chỉ có mình hắn ở đó vậy: "Còn nhớ ban đầu không biết là kẻ nào, trong đại hội trưởng lão của gia tộc đã ăn nói ngông cuồng. Nói gì ý nhỉ, lần này đi Thiên Tinh, nhất định sẽ làm cho đại lục Thiên Tinh đảo lộn quay cuồng. Làm cho Ngọc Gia vỡ đầu mẻ trán. Xây dựng cứ điểm vô cùng chắc chắn cho Thủy Gia chúng ta…. Hahahaha...., sao mà không đến thời gian một năm. Đã giống như con chó ghẻ nằm ở trên giường thế này? Hiện nay cứ điểm vô cùng vững chắc nằm ở đâu vậy. Kẻ sứt đầu mẻ trán là kẻ nào vậy?!!" Người thanh niên này lời nói ra hết sức cay nghiệt. Khẩu khí thì kì dị quái gở, làm cho người nghe có cảm giác ghét không chịu được.
Sắc mặt của Thủy Thiên Nhu tái xanh, đang muốn mở miệng nói, thì lại nghe một người thanh niên khác cười lớn nói: "Thiên Hải, ngươi đúng là có điều không biết; cần phải biết đại lục Thiên Tinh địa linh nhân kiệt, anh tài đời nào cũng có. Ngay đến kẻ ăn chơi trác táng đệ nhất của Thừa Thiên, trong mắt của ha huynh muội thiếu----chủ biến thành cao nhân. Càng huống hồ, còn có rất nhiều rất nhiều những kẻ ăn chơi lớn, kẻ ăn chơi bé, ăn chơi trung bình và một số những nhân vật anh hùng không ăn chơi khác nữa. Thủy Gia chúng ta kể cả toàn bộ đến đây, thì cũng phải vô cùng gian nan. Thiếu---chủ và Nhu muội muội có thể sống sót được trên mảnh đất này, bảo toàn được hương hỏa của Thủy Gia chúng ta. Đã là không dễ dàng gì rồi. Ngươi đừng có trách cư họ quá đáng nữa đi! Như vậy là rất không tốt, ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ trong gia tộc lắm lắm…".
Những lời kẻ này nói ra đúng là như đấm vào mồm người khác. Ngữ khí cổ quái, lúc cao lúc thấp, giống như là đang hát vậy. Nhưng kreo ở khóe mồm là điệu cười tràn đầy sự khinh bỉ khó diễn tả được bằng lời.
"Thì ra là như vậy!" Người thanh niên cưỡi trên lưng ngựa sau cùng, dùng một giọng điệu như là vừa ngỡ ra chuyện gì trọng đại lắm, nói: "Như vậy mà nói, huynh muội thiếu---chủ đã lập được đại công cho Thủy Gia chúng ta rồi! Công lao to lớn như vậy, nhìn quanh cả Thủy Gia có ai có thể sáng bằng? Khâm phục! Khâm phục! quả thật quá là khâm phục! Quả nhiên không hổ danh là cặp anh em của gia chủ. Không hổ then với danh hiệu "Thiên Phong Song Bích"! Hai vị huynh đệ, chúng ta phải nghiêm túc học tập mới đúng, phải không?".
Quyển