Lăng Thiên cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng chuyển thân cũng không quay đầu lại, vừa lúc rơi xuống trên lưng ngựa của hắn, ầm ĩ cười nói: "Thống khoái! Thống khoái! Muốn động đến lão bà người khác, kết cục chính là như vậy!"
Quay đầu ôn nhu nói: "Nương tử, sự tình đã giải quyết xong, Đông Phương thái tử sau này cho dù muốn dâm ô thê tử người khác, cũng sẽ hữu tâm vô lực. Chúng ta đi thôi."
Tiêu Nhạn Tuyết ưm một tiếng, buông hai tay đang che mắt xuống. Khi nghe đến hai chữ "Nương Tử" của Lăng Thiên thì mặt lại đỏ bừng. Lăng Thiên cười to, một tay cầm lấy cương ngựa của Tiêu Nhạn Tuyết, hai chân đồng thời phát lực một chút, hai con ngựa tức thì chạy về phía trước.
Nhìn đám người trước mặt ngây như phỗng, Lăng Thiên trợn mắt, sát khí lẫm liệt tuôn ra, lạnh lùng quát dẹp đường: "Mấy người các ngươi, còn không mau xếp thành hàng ngũ, kính cẩn tiễn ông lớn và phu nhân lên đường. Chẳng lẽ muốn đấu với ông một phen sao?"
Tiêu Nhạn Tuyết bật cười mắng: "Đồ ác bá!" Sóng mắt lưu chuyển, rõ ràng cười duyên với "Đồ ác bá" này, tâm hồn thiếu nữ rung động.
Lăng Thiên cười ha ha. Hơn mười tên thị vệ đối diện đang toàn thân run rẩy, cực kỳ nghe lời phân thành hai bên, động tác hiền lành, giống như mấy con rối.
"Một đám ngu ngốc! Đồ con lừa! Đồ con lừa hiểu không? Một đám đầu không có óc đần độn!" Lăng Thiên chửi ầm lên, cứ thế mà làm giáo quan miễn phí một phen. Sau khi tác oai tác quái đủ rồi mới cùng Tiêu Nhạn Tuyết thúc ngựa giơ roi, nghênh ngang rời đi...
Dọc đường đi, Tiêu Nhạn Tuyết luôn miệng cười khanh khách, có vẻ như khá vui vẻ. Thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Lăng Thiên, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Người trong lòng hôm nay cuối cùng cũng đã vì mình mà xuất đầu lộ diện, vả lại còn giận dữ thấu trời, điều này cho thấy hắn rất quan tâm đến mình. Vừa nghĩ đến điểm này, Tiêu đại tiểu thư lại cười, cặp mắt như biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Cái đám quần là áo lượt kia bị giáo huấn một trận đau đớn thê thảm như vậy, thực sự làm nàng cảm thấy hả lòng hả dạ!
"Thiên ca. Hôm nay huynh thật sự rất uy mãnh nha..." Tiêu Nhạn Tuyết đáng yêu hồn nhiên nói.
"Khụ khụ..." Lăng Thiên sặc gió ho khù khụ. Từ uy mãnh này trong ký ức của Lăng Thiên không phải dùng để nói về một màn vừa rồi.
"Lần này giáo huấn tên hỗn đản kia thật quá tốt. Để xem sau này hắn còn dám làm điều xằng bậy cường đoạt dân nữa hay không! Hừ! " Trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết rất vui vẻ, cau mũi nhìn Lăng Thiên, giả bộ làm mặt quỷ.
"Ách. Sau này hắn có muốn cường đoạt dân nữ thì cũng không có công cụ mà." Lăng Thiên cười ha ha: "Phế vật bực này cũng đáng được nhắc tới cơ à? "
"Híc híc, Thiên ca. Muội thấy vui nhất chính là huynh vì muội mà ra tay." Bộ dạng Tiêu đại tiểu thư tựa như mình hận không thể ngay lập tức nhảy đến người Lăng Thiên. Có phần nóng lòng muốn thử xem sao. Nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt mơ màng: "Đến Thừa Thiên rồi. Chúng ta sẽ tìm mấy tên quần là áo lượt giáo huấn chúng thật tốt. Được không?"
Lăng Thiên đảo cặp mắt trắng dã nói: "Nha đầu, có vẻ như Thừa Thiên đệ nhất quần là áo lượt đang ở ngay trước mặt muội đó."
"A... Đúng đúng... Hi hi hi..." Tiêu Nhạn Tuyết lúc này mới nhớ ra nguồn gốc của Lăng Thiên, không nhịn được cười đến mức toàn thân run rẩy.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn tiểu nha đầu không biết sống chết này. Còn muốn đến Thừa Thiên giáo huấn bọn quần là áo lượt? Đợi đến Thừa Thiên rồi, quần là áo lượt ta đây sẽ ăn thịt ngươi!
Phía trước là một sơn khẩu, qua sơn khẩu này, là một cái ngã ba. Một đường đi Thừa Thiên, một đường đến Bắc Ngụy. Một đường thông đến Đông Nam. Nếu chọn đường đến Thừa Thiên, đó là đường về nhà rồi.
Đột nhiên, Lăng Thiên ghìm cương ngựa nói: "Chậm đã! Phía trước có một đại đội nhân mã đang phi ngựa đến đây. Không biết là nhân mã phương nào?"
Tiêu Nhạn Tuyết vội dừng ngựa, quay đầu lại, đôi mắt to đầy nghi hoặc nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên hiện tại công lực cao minh vô cùng, thính lực kinh người, lúc này thanh âm còn ở rất xa, hắn cũng đã nghe thấy. Tiếng vó ngựa như sấm rền chính là đến từ hướng Đông Nam.
Chẳng lẽ là người của Tiêu gia? Đây là suy đoán đầu tiên của Lăng Thiên.
Nghĩ đến thân phận của Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên không khỏi thận trọng. Dù sao nha đầu này đang trốn nhà đi. Nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên trầm giọng nói: "Chính là hướng Đông Nam, khoảng chừng bốn năm trăm người đang đến đây."
"Hả?" Tiêu Nhạn Tuyết hoa dung thất sắc: "Thế này... Hay là chúng ta trước cứ trốn đi đã."
Lăng Thiên chợt thấy trong lòng vui vẻ, nha đầu này quả nhiên sợ hãi. Hai người cấp tốc trốn sau vài gốc đại thụ. Chỗ này nằm ở góc khuất, có thể thấy rõ người đến, nhưng những người đến nếu không cố ý nghiêng đầu chắc chắn không thể phát hiện ra hai người. Nhưng để chắc chắn hơn, Tiêu Nhạn Tuyết vẫn luống cuống tay chân bắt Lăng Thiên phải đeo mặt n với mình.
Tiếng vó ngựa ào ào tràn đến, không lâu sau, liền có một đội ước chừng hơn trăm người phóng ngựa qua, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía con đường dẫn đến thành Minh Ngọc ở Bắc Ngụy. Ngựa phi như gió, cuốn lên khói bụi màu vàng dày đặc.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn đám kỵ sĩ không chớp mắt, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Lăng Thiên ghé sát vào tai nàng hỏi: "Người quen sao?"
Ngay cả thời khắc khẩn trương như vậy, nhưng Tiêu Nhạn Tuyết cũng phải bật cười, sao lại có thể hỏi một câu như thế chứ? Đảo mắt lườm hắn nàng nói: "Là người nhà của muội. Tất cả những người này đều là lực lượng bí mật của gia tộc muội. Mấy người dấn đầu kia, là thống lĩnh của bọn họ, họ Mộng, họ này rất kỳ quái, tựa hồ trong trăm họ đều không tìm được đâu."
Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Những người này, sợ rằng gia tộc muội cũng không điểu khiển nổi phải không?"
Tiêu Nhạn Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lăng Thiên: "Sao huynh biết? Bọn họ quả thực là một đám người rất độc lập!"
Lăng Thiên khẽ cười cười. Khi đội nhân mã vừa mới chạy qua, Lăng Thiên liền đã nhận ra, đội nhân mã này tuyệt đối không phải tinh nhuệ bình thường có thể so sánh được. Từ sát khí lạnh thấu xương trên người họ tỏa ra cùng với cặp mắt vô thần lạnh lẽo có thể thấy họ sợ rằng đều là những kẻ chui ra từ cõi chết! Hơn nữa, mỗi người đều mang một thân võ công không tầm thường, đặc biệt là mấy người dẫn đầu, tu vi càng không tệ! Chỉ sợ chính là lực lượng chủ chốt mấy năm gần đây Thiên Thượng Thiên bí mật huấn luyện.
Tiêu Nhạn Tuyết thở hắt ra, định đứng dậy, lại bị Lăng Thiên đưa tay đè xuống: "Chờ một chút! Vẫn còn nhân mã đang chạy đến."
Quả nhiên, lại một đội kỵ sĩ hò hét chạy qua. Cứ như vậy tổng cộng có năm đội chạy qua, sau đó mới không còn tiếng võ ngựa nữa.
Lăng Thiên nhìn phía sau đội ngũ phía xa xa, vọt lên một cây cờ ghi chữ Hoàng Long, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Người như vậy, nhà muội có tất cả bao nhiêu?
Tiêu Nhạn Tuyết nhíu mày, trong đầu tính toán một hồi, không xác định nói: "Chắc khoảng năm ngàn? Có lẽ còn nhiều hơn, nhưng theo muội biết thì chỉ có trên dưới năm ngàn, dù sao loại chuyện thế này muội ít tiếp xúc vô cùng."
Lăng Thiên à một tiếng, yên lặng không nói gì nữa. Đột nhiên trong lòng khẽ động: nhóm nhân mã kia vào lúc này đến Bắc Ngụy làm gì? Xem ra người nào người đó đằng đằng sát khí... Lăng Thiên chợt nở nụ cười quái dị.
Tiêu Nhạn Tuyết ngạc nhiên: "Sao huynh lại cười?"
"Không có gì." Lăng Thiên cười hắc hắc, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Về nhà rồi..."
"Đáng ghét!" Tiêu Nhạn Tuyết lườm hắn, đột nhiên nhớ ra bây giờ đến Thừa Thiên, tất nhiên sẽ gặp Lăng lão phu nhân và mẫu thân của Lăng Thiên, mình chỉ là một cô nương, cứ thế này theo hắn quay về, họ sẽ đối đãi với mình thế nào nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, tâm hồn thiếu nữ không khỏi thấp thỏm, e thẹn không ngớt, vốn đang muốn hỏi Lăng Thiên cái gì đó, lại quên mất...
Đi về phía trước không lâu, Lăng Thiên nhướng mày, đột nhiên đưa ngón trỏ vào trong miệng, một tiếng huýt chói tai vang lên, khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết càng thêm hoảng sợ. Tiếp đó, trong miệng Lăng Thiên vang lên thanh âm lúc trầm lúc bổng du dương. Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy khó hiểu, lẽ nào người trong lòng mình đột nhiên lại trở lên u mê rồi? Giữa lúc đang sợ hãi, lại phát hiện một đạo bóng đen như thiểm điện từ trên bầu trời lao xuống phía Lăng Thiên. Thì ra là một con ưng toàn thân đen như mực, lượn một vòng, rồi đột ngột hạ xuống vai Lăng Thiên.
Nguyên lai vừa rồi Lăng Thiên phát hiện ra con vật nhỏ này, mới phát ra thanh âm bí mật, gọi nó tới. Con tiểu ưng này đứng trên vai Lăng Thiên vững như Thái Sơn, một đôi mắt thông minh lanh lợi loạn chuyển nhanh như chớt, hình dạng rất tinh ranh cổ quái. Tiêu Nhạn Tuyết nhìn nó đáng yêu như vậy, không nhịn được liền vươn tay ra định vuốt ve một chút. Ai ngờ tay vừa mới đưa ra, vũ mao toàn thân tiểu ưng xù lên, vụt cúi đầu, hé ra mỏ nhọn cực nhanh mổ tới. Tiêu Nhạn Tuyết sợ hãi kinh hô một tiếng, vội vàng rút tay về. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên cười ha ha, xoa nhẹ đầu tiểu ưng. Tiểu ưng khe khẽ kêu lên, tựa hồ rất bất mãn. Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù càng nhìn càng thích, nhưng cũng không dám đưa tay ra sờ nó.
Lăng Thiên chợt vươn tay, tóm tiểu ưng ở trong tay. Bộ dạng tiểu ưng có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng không phản kháng, mặc kệ Lăng Thiên gỡ từ trên cổ chân nó xuống một cái ống trúc nhỏ. Khi Lăng Thiên buôn tay ra, tiểu ưng kêu lên một tiếng trong vắt, vỗ cánh bay lên, lượn một vòng giữa không trung, rồi hóa thành một đạo bóng đen, như thiểm điện biến mất ở phía chân trời.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn tiểu ưng bay di, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ yêu thích. Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Muội thích nó như thế, thì đợi đến Thừa Thiên, huynh sẽ tìm cho muội vài con ưng còn nhỏ làm bạn, để muội tự mình nuôi rồi chơi với chúng." Tiêu Nhạn Tuyết cực kỳ vui vẻ, luôn miệng tán thưởng.
Lăng Thiên lắc đầu, từ trong ống trúc nhỏ, lấy ra một đoạn giấy trắng, cẩn thận mở ra. Chữ ở trên mặt giấy, Lăng Thiên vừa nhìn liền nhận ra, đây là bút tích của Lê Tuyết, Lê đại tiểu thư, bởi vì không một ai có thể viết chữ khó nhìn hơn nàng ta...
Cô nương xinh đẹp như vậy, có tố chất như vậy, sâu sắc như vậy, hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư, lại có thể viết chữ khó đọc như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng được. Hai kiếp làm người, lại có thể không có nửa điểm tiến bộ, cho dù là cầm bút chì hay bút máy...
"Đám hỗn đản Thủy gia này, xử trí thế nào?"
Không trên không dưới, không đầu không đuôi, mười chữ như thế, chính là phong cách điển hình của Lê Tuyết. Không biết đám người Thủy gia kia thế nào mà chọc đến vị nữ la sát này? Lại khiến cho nàng ta tức giận như vậy nhỉ?
Biệt viện Lăng phủ đều là do Lăng Thần liên hệ với mình, lần này xem ra Lê Tuyết rất tức giận, dĩ nhiên chủ động vác đao ra trận. Hơn nữa thư pháp "điêu luyện sắc sảo" này do nàng thi triển, lại là chữ giản thể, cho dù bị người khác bắt được, cũng không thể đọc được. Cũng may văn hóa của Lăng Thiên ở kiếp trước không tệ, mới có thể hiểu được là viết cái gì...
Lăng Thiên rất hiếu kỳ. Xem ra sau khi mình quay về có lẽ chẳng vui vẻ gì.
Tiêu Nhạn Tuyết thấy trên mặt hắn hiện ra thần sắc quái dị, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lăng Thiên cười hắc hắc nói: "Không có gì quan trọng đâu, bất quá chúng ta phải sớm về trở về thôi. Có người sợ rằng không kiềm chế được rồi." Thầm nghĩ vô luận có chuyện gì, lấy năng lực ba người Lăng Thần, Lê Tuyết, Lăng Kiếm tuyệt đối không có chuyện gì là không xử lý được, cho dù là Thiên Thượng Thiên chân chính dốc toàn lực đánh đến, cũng chỉ nếm phải quả đắng dưới tay ba người này. Sở dĩ Lê Tuyết tức giận, có lẽ là do người Thủy gia còn có dụng ý khác với mình, mà Lê Tuyết sợ động thủ bừa bãi sẽ phá hủy kế hoạch của mình cho nên bực bội chăng?
Quyển 6
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng chuyển thân cũng không quay đầu lại, vừa lúc rơi xuống trên lưng ngựa của hắn, ầm ĩ cười nói: "Thống khoái! Thống khoái! Muốn động đến lão bà người khác, kết cục chính là như vậy!"
Quay đầu ôn nhu nói: "Nương tử, sự tình đã giải quyết xong, Đông Phương thái tử sau này cho dù muốn dâm ô thê tử người khác, cũng sẽ hữu tâm vô lực. Chúng ta đi thôi."
Tiêu Nhạn Tuyết ưm một tiếng, buông hai tay đang che mắt xuống. Khi nghe đến hai chữ "Nương Tử" của Lăng Thiên thì mặt lại đỏ bừng. Lăng Thiên cười to, một tay cầm lấy cương ngựa của Tiêu Nhạn Tuyết, hai chân đồng thời phát lực một chút, hai con ngựa tức thì chạy về phía trước.
Nhìn đám người trước mặt ngây như phỗng, Lăng Thiên trợn mắt, sát khí lẫm liệt tuôn ra, lạnh lùng quát dẹp đường: "Mấy người các ngươi, còn không mau xếp thành hàng ngũ, kính cẩn tiễn ông lớn và phu nhân lên đường. Chẳng lẽ muốn đấu với ông một phen sao?"
Tiêu Nhạn Tuyết bật cười mắng: "Đồ ác bá!" Sóng mắt lưu chuyển, rõ ràng cười duyên với "Đồ ác bá" này, tâm hồn thiếu nữ rung động.
Lăng Thiên cười ha ha. Hơn mười tên thị vệ đối diện đang toàn thân run rẩy, cực kỳ nghe lời phân thành hai bên, động tác hiền lành, giống như mấy con rối.
"Một đám ngu ngốc! Đồ con lừa! Đồ con lừa hiểu không? Một đám đầu không có óc đần độn!" Lăng Thiên chửi ầm lên, cứ thế mà làm giáo quan miễn phí một phen. Sau khi tác oai tác quái đủ rồi mới cùng Tiêu Nhạn Tuyết thúc ngựa giơ roi, nghênh ngang rời đi...
Dọc đường đi, Tiêu Nhạn Tuyết luôn miệng cười khanh khách, có vẻ như khá vui vẻ. Thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Lăng Thiên, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Người trong lòng hôm nay cuối cùng cũng đã vì mình mà xuất đầu lộ diện, vả lại còn giận dữ thấu trời, điều này cho thấy hắn rất quan tâm đến mình. Vừa nghĩ đến điểm này, Tiêu đại tiểu thư lại cười, cặp mắt như biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Cái đám quần là áo lượt kia bị giáo huấn một trận đau đớn thê thảm như vậy, thực sự làm nàng cảm thấy hả lòng hả dạ!
"Thiên ca. Hôm nay huynh thật sự rất uy mãnh nha..." Tiêu Nhạn Tuyết đáng yêu hồn nhiên nói.
"Khụ khụ..." Lăng Thiên sặc gió ho khù khụ. Từ uy mãnh này trong ký ức của Lăng Thiên không phải dùng để nói về một màn vừa rồi.
"Lần này giáo huấn tên hỗn đản kia thật quá tốt. Để xem sau này hắn còn dám làm điều xằng bậy cường đoạt dân nữa hay không! Hừ! " Trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết rất vui vẻ, cau mũi nhìn Lăng Thiên, giả bộ làm mặt quỷ.
"Ách. Sau này hắn có muốn cường đoạt dân nữ thì cũng không có công cụ mà." Lăng Thiên cười ha ha: "Phế vật bực này cũng đáng được nhắc tới cơ à? "
"Híc híc, Thiên ca. Muội thấy vui nhất chính là huynh vì muội mà ra tay." Bộ dạng Tiêu đại tiểu thư tựa như mình hận không thể ngay lập tức nhảy đến người Lăng Thiên. Có phần nóng lòng muốn thử xem sao. Nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt mơ màng: "Đến Thừa Thiên rồi. Chúng ta sẽ tìm mấy tên quần là áo lượt giáo huấn chúng thật tốt. Được không?"
Lăng Thiên đảo cặp mắt trắng dã nói: "Nha đầu, có vẻ như Thừa Thiên đệ nhất quần là áo lượt đang ở ngay trước mặt muội đó."
"A... Đúng đúng... Hi hi hi..." Tiêu Nhạn Tuyết lúc này mới nhớ ra nguồn gốc của Lăng Thiên, không nhịn được cười đến mức toàn thân run rẩy.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn tiểu nha đầu không biết sống chết này. Còn muốn đến Thừa Thiên giáo huấn bọn quần là áo lượt? Đợi đến Thừa Thiên rồi, quần là áo lượt ta đây sẽ ăn thịt ngươi!
Phía trước là một sơn khẩu, qua sơn khẩu này, là một cái ngã ba. Một đường đi Thừa Thiên, một đường đến Bắc Ngụy. Một đường thông đến Đông Nam. Nếu chọn đường đến Thừa Thiên, đó là đường về nhà rồi.
Đột nhiên, Lăng Thiên ghìm cương ngựa nói: "Chậm đã! Phía trước có một đại đội nhân mã đang phi ngựa đến đây. Không biết là nhân mã phương nào?"
Tiêu Nhạn Tuyết vội dừng ngựa, quay đầu lại, đôi mắt to đầy nghi hoặc nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên hiện tại công lực cao minh vô cùng, thính lực kinh người, lúc này thanh âm còn ở rất xa, hắn cũng đã nghe thấy. Tiếng vó ngựa như sấm rền chính là đến từ hướng Đông Nam.
Chẳng lẽ là người của Tiêu gia? Đây là suy đoán đầu tiên của Lăng Thiên.
Nghĩ đến thân phận của Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên không khỏi thận trọng. Dù sao nha đầu này đang trốn nhà đi. Nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên trầm giọng nói: "Chính là hướng Đông Nam, khoảng chừng bốn năm trăm người đang đến đây."
"Hả?" Tiêu Nhạn Tuyết hoa dung thất sắc: "Thế này... Hay là chúng ta trước cứ trốn đi đã."
Lăng Thiên chợt thấy trong lòng vui vẻ, nha đầu này quả nhiên sợ hãi. Hai người cấp tốc trốn sau vài gốc đại thụ. Chỗ này nằm ở góc khuất, có thể thấy rõ người đến, nhưng những người đến nếu không cố ý nghiêng đầu chắc chắn không thể phát hiện ra hai người. Nhưng để chắc chắn hơn, Tiêu Nhạn Tuyết vẫn luống cuống tay chân bắt Lăng Thiên phải đeo mặt n với mình.
Tiếng vó ngựa ào ào tràn đến, không lâu sau, liền có một đội ước chừng hơn trăm người phóng ngựa qua, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía con đường dẫn đến thành Minh Ngọc ở Bắc Ngụy. Ngựa phi như gió, cuốn lên khói bụi màu vàng dày đặc.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn đám kỵ sĩ không chớp mắt, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Lăng Thiên ghé sát vào tai nàng hỏi: "Người quen sao?"
Ngay cả thời khắc khẩn trương như vậy, nhưng Tiêu Nhạn Tuyết cũng phải bật cười, sao lại có thể hỏi một câu như thế chứ? Đảo mắt lườm hắn nàng nói: "Là người nhà của muội. Tất cả những người này đều là lực lượng bí mật của gia tộc muội. Mấy người dấn đầu kia, là thống lĩnh của bọn họ, họ Mộng, họ này rất kỳ quái, tựa hồ trong trăm họ đều không tìm được đâu."
Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Những người này, sợ rằng gia tộc muội cũng không điểu khiển nổi phải không?"
Tiêu Nhạn Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lăng Thiên: "Sao huynh biết? Bọn họ quả thực là một đám người rất độc lập!"
Lăng Thiên khẽ cười cười. Khi đội nhân mã vừa mới chạy qua, Lăng Thiên liền đã nhận ra, đội nhân mã này tuyệt đối không phải tinh nhuệ bình thường có thể so sánh được. Từ sát khí lạnh thấu xương trên người họ tỏa ra cùng với cặp mắt vô thần lạnh lẽo có thể thấy họ sợ rằng đều là những kẻ chui ra từ cõi chết! Hơn nữa, mỗi người đều mang một thân võ công không tầm thường, đặc biệt là mấy người dẫn đầu, tu vi càng không tệ! Chỉ sợ chính là lực lượng chủ chốt mấy năm gần đây Thiên Thượng Thiên bí mật huấn luyện.
Tiêu Nhạn Tuyết thở hắt ra, định đứng dậy, lại bị Lăng Thiên đưa tay đè xuống: "Chờ một chút! Vẫn còn nhân mã đang chạy đến."
Quả nhiên, lại một đội kỵ sĩ hò hét chạy qua. Cứ như vậy tổng cộng có năm đội chạy qua, sau đó mới không còn tiếng võ ngựa nữa.
Lăng Thiên nhìn phía sau đội ngũ phía xa xa, vọt lên một cây cờ ghi chữ Hoàng Long, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Người như vậy, nhà muội có tất cả bao nhiêu?
Tiêu Nhạn Tuyết nhíu mày, trong đầu tính toán một hồi, không xác định nói: "Chắc khoảng năm ngàn? Có lẽ còn nhiều hơn, nhưng theo muội biết thì chỉ có trên dưới năm ngàn, dù sao loại chuyện thế này muội ít tiếp xúc vô cùng."
Lăng Thiên à một tiếng, yên lặng không nói gì nữa. Đột nhiên trong lòng khẽ động: nhóm nhân mã kia vào lúc này đến Bắc Ngụy làm gì? Xem ra người nào người đó đằng đằng sát khí... Lăng Thiên chợt nở nụ cười quái dị.
Tiêu Nhạn Tuyết ngạc nhiên: "Sao huynh lại cười?"
"Không có gì." Lăng Thiên cười hắc hắc, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Về nhà rồi..."
"Đáng ghét!" Tiêu Nhạn Tuyết lườm hắn, đột nhiên nhớ ra bây giờ đến Thừa Thiên, tất nhiên sẽ gặp Lăng lão phu nhân và mẫu thân của Lăng Thiên, mình chỉ là một cô nương, cứ thế này theo hắn quay về, họ sẽ đối đãi với mình thế nào nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, tâm hồn thiếu nữ không khỏi thấp thỏm, e thẹn không ngớt, vốn đang muốn hỏi Lăng Thiên cái gì đó, lại quên mất...
Đi về phía trước không lâu, Lăng Thiên nhướng mày, đột nhiên đưa ngón trỏ vào trong miệng, một tiếng huýt chói tai vang lên, khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết càng thêm hoảng sợ. Tiếp đó, trong miệng Lăng Thiên vang lên thanh âm lúc trầm lúc bổng du dương. Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy khó hiểu, lẽ nào người trong lòng mình đột nhiên lại trở lên u mê rồi? Giữa lúc đang sợ hãi, lại phát hiện một đạo bóng đen như thiểm điện từ trên bầu trời lao xuống phía Lăng Thiên. Thì ra là một con ưng toàn thân đen như mực, lượn một vòng, rồi đột ngột hạ xuống vai Lăng Thiên.
Nguyên lai vừa rồi Lăng Thiên phát hiện ra con vật nhỏ này, mới phát ra thanh âm bí mật, gọi nó tới. Con tiểu ưng này đứng trên vai Lăng Thiên vững như Thái Sơn, một đôi mắt thông minh lanh lợi loạn chuyển nhanh như chớt, hình dạng rất tinh ranh cổ quái. Tiêu Nhạn Tuyết nhìn nó đáng yêu như vậy, không nhịn được liền vươn tay ra định vuốt ve một chút. Ai ngờ tay vừa mới đưa ra, vũ mao toàn thân tiểu ưng xù lên, vụt cúi đầu, hé ra mỏ nhọn cực nhanh mổ tới. Tiêu Nhạn Tuyết sợ hãi kinh hô một tiếng, vội vàng rút tay về. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Lăng Thiên cười ha ha, xoa nhẹ đầu tiểu ưng. Tiểu ưng khe khẽ kêu lên, tựa hồ rất bất mãn. Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù càng nhìn càng thích, nhưng cũng không dám đưa tay ra sờ nó.
Lăng Thiên chợt vươn tay, tóm tiểu ưng ở trong tay. Bộ dạng tiểu ưng có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng không phản kháng, mặc kệ Lăng Thiên gỡ từ trên cổ chân nó xuống một cái ống trúc nhỏ. Khi Lăng Thiên buôn tay ra, tiểu ưng kêu lên một tiếng trong vắt, vỗ cánh bay lên, lượn một vòng giữa không trung, rồi hóa thành một đạo bóng đen, như thiểm điện biến mất ở phía chân trời.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn tiểu ưng bay di, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ yêu thích. Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Muội thích nó như thế, thì đợi đến Thừa Thiên, huynh sẽ tìm cho muội vài con ưng còn nhỏ làm bạn, để muội tự mình nuôi rồi chơi với chúng." Tiêu Nhạn Tuyết cực kỳ vui vẻ, luôn miệng tán thưởng.
Lăng Thiên lắc đầu, từ trong ống trúc nhỏ, lấy ra một đoạn giấy trắng, cẩn thận mở ra. Chữ ở trên mặt giấy, Lăng Thiên vừa nhìn liền nhận ra, đây là bút tích của Lê Tuyết, Lê đại tiểu thư, bởi vì không một ai có thể viết chữ khó nhìn hơn nàng ta...
Cô nương xinh đẹp như vậy, có tố chất như vậy, sâu sắc như vậy, hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư, lại có thể viết chữ khó đọc như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng được. Hai kiếp làm người, lại có thể không có nửa điểm tiến bộ, cho dù là cầm bút chì hay bút máy...
"Đám hỗn đản Thủy gia này, xử trí thế nào?"
Không trên không dưới, không đầu không đuôi, mười chữ như thế, chính là phong cách điển hình của Lê Tuyết. Không biết đám người Thủy gia kia thế nào mà chọc đến vị nữ la sát này? Lại khiến cho nàng ta tức giận như vậy nhỉ?
Biệt viện Lăng phủ đều là do Lăng Thần liên hệ với mình, lần này xem ra Lê Tuyết rất tức giận, dĩ nhiên chủ động vác đao ra trận. Hơn nữa thư pháp "điêu luyện sắc sảo" này do nàng thi triển, lại là chữ giản thể, cho dù bị người khác bắt được, cũng không thể đọc được. Cũng may văn hóa của Lăng Thiên ở kiếp trước không tệ, mới có thể hiểu được là viết cái gì...
Lăng Thiên rất hiếu kỳ. Xem ra sau khi mình quay về có lẽ chẳng vui vẻ gì.
Tiêu Nhạn Tuyết thấy trên mặt hắn hiện ra thần sắc quái dị, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lăng Thiên cười hắc hắc nói: "Không có gì quan trọng đâu, bất quá chúng ta phải sớm về trở về thôi. Có người sợ rằng không kiềm chế được rồi." Thầm nghĩ vô luận có chuyện gì, lấy năng lực ba người Lăng Thần, Lê Tuyết, Lăng Kiếm tuyệt đối không có chuyện gì là không xử lý được, cho dù là Thiên Thượng Thiên chân chính dốc toàn lực đánh đến, cũng chỉ nếm phải quả đắng dưới tay ba người này. Sở dĩ Lê Tuyết tức giận, có lẽ là do người Thủy gia còn có dụng ý khác với mình, mà Lê Tuyết sợ động thủ bừa bãi sẽ phá hủy kế hoạch của mình cho nên bực bội chăng?
Quyển