Lăng Thần thở dài một tiếng, đứng lên: "Hai ngày sau Ngọc gia sẽ trở về Minh Ngọc thành, đến lúc đó, bên phía Minh Ngọc Thành tất nhiên sẽ phái nhân mã nửa đường tiếp ứng. Bởi vậy, chúng ta quyết định sẽ hành động sau hay ngày nữa. Bọn muội ngăn chặn Ngọc gia; còn ta sẽ an bài người thừa dịp cơ hội đó, lục soát tìm ba người Thủy Thiên Giang, chờ muội trở về, sẽ giao tận tay muội, tùy muội xử trí, hoàn thành ý nguyện cuối cùng của lệnh huynh."
Bàn tay của Thủy Thiên Nhu lặng lẽ không một tiếng động gắt gao nắm chặt lại. Từng đường gân xanh nho nhỏ hiên lên trên nắm tay trắng nõn, trong mắt sát khí cuộn trào!
Nội tâm Lăng Thần buông lỏng, thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Nhu muội muôi chiếu có cho Thiên Huyễn huynh thật tốt. Về phần phục kích hai ngày sau, bên muội định ra một kế hoạch, ta sẽ tùy thời phái người thông báo toàn bộ tin tức! Ta về đã nhé." Nói xong, nhẹ nhàng khoát tay áo, cũng không chờ Thủy Thiên Nhu mở miệng, lả lướt đi ra.
Sáng sớm ngày thứ ba, đại trưởng lão Ngọc gia Ngọc Trảm Thủy, tam trưởng lão Ngọc Trạm Không song song đi tới đại viện của Lăng gia. Sau đó là một phen nói chuyện phi thường tốt đẹp. Đầu tiên là cảm tạ từ đáy lòng đới với việc Lăng gia trong thời gian qua đã tiến hành chiêu đãi, tiếp đó l với những hành vi trong thời gian qua rất lấy làm áy náy, sau đó mới uyển chuyển nói ra, muốn mang toàn bộ lợi nhuận hiện tại ở Thừa Thiên dời về Minh Ngọc thành. Cũng lần thứ hai nói rõ quan hệ thông gia thân thiết giữa hai nhà, chắc chắn đời đời hữu hảo, thành khẩn hi vọng Lăng gia có thể đối xử tốt với tiểu công chúa Băng Nhan của bổn gia. Cũng dựa theo dặn dò của Ngọc Mãn Lâu, ước định sau đại hôn, Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đến thăm Minh Ngọc thành một chuyến...v.v...
Lăng lão phu nhân và Lăng lão gia tử là người thế nào chứ, đồng dạng một phen nói chuyện xã giao cẩn thận, đầu tiên là thân thiết chiêu đãi, tha thiết giữ lại, sau khi không có kết quả, liền phát ra lời thề bảo chứng hai nhà chắc chắn sẽ đời đời hữu hảo, tất nhiên sẽ không để cho tiểu công chúa bị ủy khuất... Sau đó còn tận lực mở yến tiệc chiêu đãi một phen, nhưng lại bị Ngọc Trảm Thủy mượn cớ gia chủ thúc giục uyển chuyển cự tuyệt. Tiếp theo song phương lưu luyến không rời nói lời cáo biệt. Cảm tình này của song phương có thể gọi là một loại chân thành tha thiết động nhân, biểu tình phát từ nội tâm, xuất từ phế phủ. Chúng nhân ở bên cạnh đều thầm khen ngợi, mấy lão nhân gia này thực sự là trọng tình trọng nghĩa chi sĩ mà!
Mấy lão hồ ly đều là hai mắt hồng hồng, làm như thật tình cảm động. Thậm chí Lăng lão phu nhân còn nói tuổi tác đã dần cao rồi, nhân sinh bất đắc dĩ, hôm nay từ biệt, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, làm cho một ít người cao tuổi cũng đều thương cảm thổn thức không ngớt, thiếu chút nữa là ôm đầu khóc nức nở nước mắt như mưa mà chia tay. Nguồn truyện:
Thật vất vả tiễn Ngọc gia thắng lợi trở về. Đoàn người dần dần đi xa, Lăng lão phu nhân liền xoay người, vẻ thương cảm thổn thức vì ly sầu tức thì biến mất không thấy đâu, tiện tay hung hăng ném miếng gừng vẫn giấu trong tay áo xuống đất, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn. "Phì" một tiêng, nhổ ra một bãi nước bọt, mắng to mấy tên gia hỏa Ngọc gia này quả nhiên cực kỳ không biết xấu hổ, một đám vương bát đản khốn nạn. Tới Thừa Thiên ăn sạch uống cạn thì cũng coi như xong, nhưng ăn xong chùi mép, trước khi đi lại còn có thể thiếu chút nữa ôm cả Thừa Thiên thành đi cùng! Thần sắc lại thêm một lần kích động, hôm nay Ngọc gia ôm tiền tài đi, lão thân nhất định phải đoạt lại không thiếu một đồng! Thiếu một đồng cũng sẽ tính lên Minh Ngọc thành, nhất định phải tìm Ngọc Mãn Lâu hỏi cho rõ trắng đen, làm cho ra ngô ra khoai! Điều này làm cho phu nhân Sở Đình Nhi vẫn luôn đi theo bên cạnh, khi nhìn thấy toàn bộ quá trình như vậy, không khỏi toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời trong lòng cực kỳ kính phục sự phiêu hãn của bà bà nhà mình. Thảo nào một ngưu nhân như công công lại có thể cả đời không dám nạp thiếp! Thật sự là một phụ nữ gương mẫu của chúng ta nha!
Đương nhiên, đối với chuyện đại nguyên soái Lăng Khiếu cả đời cũng không nạp thiếp, Sở Đình Nhi tự nhiên sẽ không nghĩ rằng là do mình hung hãn.Đương nhiên toàn bộ công lao đều thuộc về tính "giác ngộ" của Lăng Khiếu thật sự rất cao. Cho dù hắn là nước sông ba nghìn, ta cũng chỉ cần một gáo là đủ, so với nhi tử của mình vốn là quỷ hoa tâm vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Tên tiểu tử đó đứng núi này trong núi nọ; ách, nói một cách tương đối, Lăng Khiếu của mình ở phương diện này cũng là tấm gương của nam nhi thiên hạ mà...
Đương nhiên, sau khi hai người Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không rốt cục bước ra khỏi Thừa Thiên Thành, cuối cùng mới bỏ đi sắc mặt tươi cười gần như sắp lên men, bắt đầu chửi ầm lên, nói rằng hai lão hồ ly của Lăng gia thật khó đối phó, mặt thơn thớt bụng một bồ dao găm. Mỗi nụ cười đều là giả dối, khiến cho người ta toàn thân nổi da gà. Ngươi nói ngươi giả bộ đỏ mắt thì cứ giả bộ là được, còn cần phải cần dùng đến miếng gừng làm gì. Mà ngươi dùng miếng gừng cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo đông gỡ tây không chịu vào chính đề, làm cho vị gừng lan ra khắp nơi, khiến cho mắt huynh đệ ta khó chịu, thật là cực kỳ phiền chán. Sự dối trá vô sỉ ấy quả thật đời này hiếm thấy! Nói rồi hai người lại bắt đầu cảm thấy dương dương tự đắc, dù sao lúc này đám người mình vừa mới cướp đoạt được vô số tiền tài ở Thừa Thiên!
Mấy ngày nay không từ thủ đoạn liên tục cướp đoạt. Chỉ cần một khoản thu nhập thế này, hầu như sánh ngang với tổng thu nhập nửa năm của Ngọc gia! Tin rằng với số tài vật này, Ngọc gia ta khởi binh hùng bá thiên hạ càng nắm chặt thêm vài phần. Phần công lao này chắc chắn không nhỏ!
Kết quả là. Trong tiếng tâng bốc lẫn nhau dương dương tự đắc, trong tiếng chửi rủa thấu trời xanh, hơn một ngàn cao thủ Ngọc gia, người nào người nấy cảm thấy vô cùng hài lòng. Mỗi người hai tay áo phất phơ trong gió thu, lòng lâng lâng, trên người nặng trịch, cùng nhau trở về nhà cũ.
Đường về Minh Ngọc thành, bất quá cũng chỉ một nghìn hai trăm dặm. Hơn nữa giữa đường còn có người nhà tiếp ứng. Thật sự là không kinh không hiểm. Một mảnh đường thênh thang bằng phẳng! Mỗi người đều có những tính toán của riêng mình. Người này nói sau khi trở lại nhất định sẽ giúp Tiểu Đào Hồng chuộc thân. Người khác lại nói sau khi trở lại nhất định phải đến nhà Vương lão tài chủ cầu thân, dùng tiền vàng ném ra mang tiểu thư Vương gia vào trong chăn với mình...
Thỉnh thoảng lại vang lên một trận điên cuồng tràn đầy dâm tục đắc ý. Không mảy may để ý đến chuyện vì mang theo quá nhiều vàng bạc mà thân hình lảo đảo...
Thỉnh thoảng còn có mấy nhân huynh không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, cất cao cổ gào lên một tiếng sói tru "Ngao...". Mọi người liền vừa cười vừa mắng một chập. Thậm chí còn có một gia hỏa kích động tới cực điểm, bạch một tiếng nhảy lên lưng ngựa làm thức kim kê. Sau đó cởi quần móc ra đại gia hỏa đang buồn thiu ủ rũ. Một bên nháy nháy mắt làm bộ mặt quỷ, lắc lắc mông. Một bên quay về phía thành Thừa Thiên đang dần lùi xa phóng ra từng đạo thủy tiễn. Thế là mọi người lại cười to một trận. Sau đó dĩ nhiên còn có không ít người làm theo... Thậm chí có một gia hỏa còn tuyên bố, lúc này dưới sự phấn khởi, cho dù trước mặt lấy da trâu căng ra, bổn đại gia cũng không cần dùng tay, cũng không dùng chân, chỉ cần thằng lưng một nhát là có thể xuyên thủng một lỗ...
Chính là xe ngựa rền vang. Vàng bạc cất tại thắt lưng; hôm nay đi qua Thừa Thiên Lộ. Sau khi trở về tùy tiện chọn một trăm tám mươi lão bà...
*********************
Phía trước là một con đường chật hẹp giữa lòng núi, chỉ cần ra khỏi nơi này, vòng qua một ngã rẽ, liền đó là Hắc Tùng Lâm rồi!
Mà khoảng cách giữa Hắc Tùng Lâm này và ngoại thành Yến quận, đã không xa nữa! Qua Yến quận, chính là phạm vi của Bắc Ngụy!
Sắc trời âm u, gió ù ù thổi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Nhưng ở trong lòng chúng nhân Ngọc gia, lại là một mảnh gió mát vi vu, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Khí trời đẹp đến không thể đẹp hơn được nữa. Vì thế, sắc trời âm u không thể mang đến bất kỳ một tia không hài lòng nào cho những người tâm tình đang không ngừng lên cao này, vẫn như cũ cao hứng bừng bừng, tươi cười rạng rỡ.
Một thân tùng thẳng đứng xuyên vào trời xanh, cành lá rậm rạp. Trên ngọn cây, một bóng đen lẳng lặng tiềm phục ở đó. Vị trí này, gần như là vị trí cao nhất trong vài dặm xung quanh, cách mặt đất khoảng chừng ba mươi trượng! Từ nơi này quan sát xuống phía dưới quả thật không có bất cứ một thứ nào có thể thoát khỏi ánh mắt của người đang đứng ở trên cây này.
Thân thể hắc y nhân nhỏ nhắn, mềm mại không xương, mắt long lanh, từng luồng hàn tinh tán ra lấp lóe, chính là
Hành động lần này, Lê Tuyết vốn không định đứng ra, nhưng lại thật sự không yên tâm với trù tính chung của Lăng Thần. Bởi vậy, sau khi đội ngũ xuất phát, Lê Tuyết bắt đầu lặng lẽ theo sau, không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất. Vô luận như thế nào, Lăng Thần cũng tuyệt không thể gặp chuyện không may.
Buồn cười chính là, khi Lê Tuyết ẩn thân phía trên đại thụ này, thì ở phía dưới tàng cây, cách chỗ của Lê Tuyết chừng vài chục trương, lại có ba gã cao thủ "nhất lưu" đến từ Thủy gia đang im lặng mai phục. Trên tay ôm khư khư cung tên, bình hơi tĩnh khí nhìn về phía con đường, toàn thân khẩn trương, tựa như dây cót bị kéo căng. Bọn họ mai phục ở chỗ này từ trước lúc Lê Tuyết đến, thế nhưng khi Lê Tuyết lướt qua đỉnh đầu bọn họ leo lên ngọn cây, mấy người này lại không thể nào nhận ra, vẫn như trước ngây ngô tận chức tận trách canh giữ vị trí của mình. Trong mắt Lê Tuyết, bọn họ quả thật có chút phong thái của anh hùng dân tộc Khâu Thiểu Vân, mặc cho lửa thiêu đốt cũng không động đậy.
Tiếng cười to, tiếng động nhốn nháo, tiếng cười mắng, thậm chí có cả tiếng hát nho nhỏ như bị ngạt mũi rất khó nghe xa xa truyền tới, hà, những cao thủ Ngọc gia một đường chí đắc ý mãn đã đi tới trước Hắc Tùng Lâm. Đối mặt với rừng rậm tối om, dĩ nhiên lại cứ thúc ngựa thoải mái tiến vào, tựa hồ không có nửa điểm nghi ngờ, nơi này sẽ có mai phục chí mạng ẩn náu!
Thủy Thiên Nhu mặc một thân hắc y nằm ở trên một thân cây khác, nắm chặt chuôi kiếm trong tay,lòng bàn tay mồ hôi lạnh rịn ra một tầng, đột nhiên lại nhớ tới, mấy tháng trước, cũng tại trong mảnh rừng tùng này, chính là lần đầu tiên mình tao ngộ giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý chặn đường đoạt bảo, tiếp đó lại có hai vị trưởng lão của Ngọc gia tàn nhẫn hạ sát thủ với mình! Vài thủ hạ đắc lực nhất của mình đã chết ở đây. Ngay sau đó Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, giết chết hai vị trưởng lão của Ngọc gia, nhưng chính mình và Tiểu Điệp lại trở thành tù binh trong tay Lăng Thiên.
Mình và Lăng Thiên chân chính gặp gỡ, tựa hồ cũng là ở nơi này!
Cách mấy tháng, vị trí phục kích của song phương đã hoàn toàn đảo ngược, biến thành một phương Thủy Thiên Nhu mai phục liệp sát nhân mã của Ngọc gia! Hơn nữa địa điểm cũng không mảy may thay đổi, nhớ kỹ lúc trước, tựa hồ cũng là vào lúc này. Thế sự kỳ diệu, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc trước xuất hiện Lăng Thiên, hôm nay liệu hắn có xuất hiện lần nữa hay không nhỉ? Nếu như xuất hiện, hắn có giúp mình
Mỗi khi nghĩ đến Lăng Thiên, lòng Thủy Thiên Nhu vốn tuyệt vọng như tro nguội đột nhiên lại mọc lên một cỗ mềm mại, chỉ cảm thấy đầu hơi tê rần. Oan gia, ngươi hiện tại đang ở đâu? Nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ thừa nhận sai lầm trước mặt ngươi, là ta cố chấp, sau đó thỉnh giáo ngươi thật kỹ, hiện tại ta nên làm thế nào? Thủy thị gia tộc chúng ta phải làm thế nào để không mắc vào cảnh nửa đường diệt vong? Lúc nay ta quả thực đã quá mệt mỏi mất hết can đảm rồi...
Hơn mười người dẫn đầu của Ngọc gia đã tiến vào trong rừng rậm, còn lại một vài người ở phía sau cũng đang đến gần rừng tùng, đã tiến sát vào cái túi thật lớn này! Người người vẫn như đang ngao du sơn thủy, thần sắc vô cùng nhàn nhã. Điều này khiến cho Lê Tuyết đang ở trên cây không khỏi vừa khẽ cười thầm vừa thấy kỳ quái. Từng gặp người không có não, cũng từng gặp kẻ bại não, thế nhưng một ngàn tên bại não cùng đến thật đúng là chưa từng thấy qua, thực sự là quá đồ sộ nha... Địa phương hung hiểm bực này, lại có thể lớn mật đến mức ngay cả thám báo cũng không thèm phái đi vài người, vừa gặp là tiến vào, loại hành vi này gần như là lấy đầu thay bóng để đá mà. Quả thật đã làm cho Lê đại tiểu thư vốn đã sống hai kiếp người được đại khai nhãn giới thêm lần nữa!
Quyển 6
Lăng Thần thở dài một tiếng, đứng lên: "Hai ngày sau Ngọc gia sẽ trở về Minh Ngọc thành, đến lúc đó, bên phía Minh Ngọc Thành tất nhiên sẽ phái nhân mã nửa đường tiếp ứng. Bởi vậy, chúng ta quyết định sẽ hành động sau hay ngày nữa. Bọn muội ngăn chặn Ngọc gia; còn ta sẽ an bài người thừa dịp cơ hội đó, lục soát tìm ba người Thủy Thiên Giang, chờ muội trở về, sẽ giao tận tay muội, tùy muội xử trí, hoàn thành ý nguyện cuối cùng của lệnh huynh."
Bàn tay của Thủy Thiên Nhu lặng lẽ không một tiếng động gắt gao nắm chặt lại. Từng đường gân xanh nho nhỏ hiên lên trên nắm tay trắng nõn, trong mắt sát khí cuộn trào!
Nội tâm Lăng Thần buông lỏng, thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Nhu muội muôi chiếu có cho Thiên Huyễn huynh thật tốt. Về phần phục kích hai ngày sau, bên muội định ra một kế hoạch, ta sẽ tùy thời phái người thông báo toàn bộ tin tức! Ta về đã nhé." Nói xong, nhẹ nhàng khoát tay áo, cũng không chờ Thủy Thiên Nhu mở miệng, lả lướt đi ra.
Sáng sớm ngày thứ ba, đại trưởng lão Ngọc gia Ngọc Trảm Thủy, tam trưởng lão Ngọc Trạm Không song song đi tới đại viện của Lăng gia. Sau đó là một phen nói chuyện phi thường tốt đẹp. Đầu tiên là cảm tạ từ đáy lòng đới với việc Lăng gia trong thời gian qua đã tiến hành chiêu đãi, tiếp đó l với những hành vi trong thời gian qua rất lấy làm áy náy, sau đó mới uyển chuyển nói ra, muốn mang toàn bộ lợi nhuận hiện tại ở Thừa Thiên dời về Minh Ngọc thành. Cũng lần thứ hai nói rõ quan hệ thông gia thân thiết giữa hai nhà, chắc chắn đời đời hữu hảo, thành khẩn hi vọng Lăng gia có thể đối xử tốt với tiểu công chúa Băng Nhan của bổn gia. Cũng dựa theo dặn dò của Ngọc Mãn Lâu, ước định sau đại hôn, Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đến thăm Minh Ngọc thành một chuyến...v.v...
Lăng lão phu nhân và Lăng lão gia tử là người thế nào chứ, đồng dạng một phen nói chuyện xã giao cẩn thận, đầu tiên là thân thiết chiêu đãi, tha thiết giữ lại, sau khi không có kết quả, liền phát ra lời thề bảo chứng hai nhà chắc chắn sẽ đời đời hữu hảo, tất nhiên sẽ không để cho tiểu công chúa bị ủy khuất... Sau đó còn tận lực mở yến tiệc chiêu đãi một phen, nhưng lại bị Ngọc Trảm Thủy mượn cớ gia chủ thúc giục uyển chuyển cự tuyệt. Tiếp theo song phương lưu luyến không rời nói lời cáo biệt. Cảm tình này của song phương có thể gọi là một loại chân thành tha thiết động nhân, biểu tình phát từ nội tâm, xuất từ phế phủ. Chúng nhân ở bên cạnh đều thầm khen ngợi, mấy lão nhân gia này thực sự là trọng tình trọng nghĩa chi sĩ mà!
Mấy lão hồ ly đều là hai mắt hồng hồng, làm như thật tình cảm động. Thậm chí Lăng lão phu nhân còn nói tuổi tác đã dần cao rồi, nhân sinh bất đắc dĩ, hôm nay từ biệt, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, làm cho một ít người cao tuổi cũng đều thương cảm thổn thức không ngớt, thiếu chút nữa là ôm đầu khóc nức nở nước mắt như mưa mà chia tay. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thật vất vả tiễn Ngọc gia thắng lợi trở về. Đoàn người dần dần đi xa, Lăng lão phu nhân liền xoay người, vẻ thương cảm thổn thức vì ly sầu tức thì biến mất không thấy đâu, tiện tay hung hăng ném miếng gừng vẫn giấu trong tay áo xuống đất, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn. "Phì" một tiêng, nhổ ra một bãi nước bọt, mắng to mấy tên gia hỏa Ngọc gia này quả nhiên cực kỳ không biết xấu hổ, một đám vương bát đản khốn nạn. Tới Thừa Thiên ăn sạch uống cạn thì cũng coi như xong, nhưng ăn xong chùi mép, trước khi đi lại còn có thể thiếu chút nữa ôm cả Thừa Thiên thành đi cùng! Thần sắc lại thêm một lần kích động, hôm nay Ngọc gia ôm tiền tài đi, lão thân nhất định phải đoạt lại không thiếu một đồng! Thiếu một đồng cũng sẽ tính lên Minh Ngọc thành, nhất định phải tìm Ngọc Mãn Lâu hỏi cho rõ trắng đen, làm cho ra ngô ra khoai! Điều này làm cho phu nhân Sở Đình Nhi vẫn luôn đi theo bên cạnh, khi nhìn thấy toàn bộ quá trình như vậy, không khỏi toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời trong lòng cực kỳ kính phục sự phiêu hãn của bà bà nhà mình. Thảo nào một ngưu nhân như công công lại có thể cả đời không dám nạp thiếp! Thật sự là một phụ nữ gương mẫu của chúng ta nha!
Đương nhiên, đối với chuyện đại nguyên soái Lăng Khiếu cả đời cũng không nạp thiếp, Sở Đình Nhi tự nhiên sẽ không nghĩ rằng là do mình hung hãn.Đương nhiên toàn bộ công lao đều thuộc về tính "giác ngộ" của Lăng Khiếu thật sự rất cao. Cho dù hắn là nước sông ba nghìn, ta cũng chỉ cần một gáo là đủ, so với nhi tử của mình vốn là quỷ hoa tâm vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Tên tiểu tử đó đứng núi này trong núi nọ; ách, nói một cách tương đối, Lăng Khiếu của mình ở phương diện này cũng là tấm gương của nam nhi thiên hạ mà...
Đương nhiên, sau khi hai người Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không rốt cục bước ra khỏi Thừa Thiên Thành, cuối cùng mới bỏ đi sắc mặt tươi cười gần như sắp lên men, bắt đầu chửi ầm lên, nói rằng hai lão hồ ly của Lăng gia thật khó đối phó, mặt thơn thớt bụng một bồ dao găm. Mỗi nụ cười đều là giả dối, khiến cho người ta toàn thân nổi da gà. Ngươi nói ngươi giả bộ đỏ mắt thì cứ giả bộ là được, còn cần phải cần dùng đến miếng gừng làm gì. Mà ngươi dùng miếng gừng cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo đông gỡ tây không chịu vào chính đề, làm cho vị gừng lan ra khắp nơi, khiến cho mắt huynh đệ ta khó chịu, thật là cực kỳ phiền chán. Sự dối trá vô sỉ ấy quả thật đời này hiếm thấy! Nói rồi hai người lại bắt đầu cảm thấy dương dương tự đắc, dù sao lúc này đám người mình vừa mới cướp đoạt được vô số tiền tài ở Thừa Thiên!
Mấy ngày nay không từ thủ đoạn liên tục cướp đoạt. Chỉ cần một khoản thu nhập thế này, hầu như sánh ngang với tổng thu nhập nửa năm của Ngọc gia! Tin rằng với số tài vật này, Ngọc gia ta khởi binh hùng bá thiên hạ càng nắm chặt thêm vài phần. Phần công lao này chắc chắn không nhỏ!
Kết quả là. Trong tiếng tâng bốc lẫn nhau dương dương tự đắc, trong tiếng chửi rủa thấu trời xanh, hơn một ngàn cao thủ Ngọc gia, người nào người nấy cảm thấy vô cùng hài lòng. Mỗi người hai tay áo phất phơ trong gió thu, lòng lâng lâng, trên người nặng trịch, cùng nhau trở về nhà cũ.
Đường về Minh Ngọc thành, bất quá cũng chỉ một nghìn hai trăm dặm. Hơn nữa giữa đường còn có người nhà tiếp ứng. Thật sự là không kinh không hiểm. Một mảnh đường thênh thang bằng phẳng! Mỗi người đều có những tính toán của riêng mình. Người này nói sau khi trở lại nhất định sẽ giúp Tiểu Đào Hồng chuộc thân. Người khác lại nói sau khi trở lại nhất định phải đến nhà Vương lão tài chủ cầu thân, dùng tiền vàng ném ra mang tiểu thư Vương gia vào trong chăn với mình...
Thỉnh thoảng lại vang lên một trận điên cuồng tràn đầy dâm tục đắc ý. Không mảy may để ý đến chuyện vì mang theo quá nhiều vàng bạc mà thân hình lảo đảo...
Thỉnh thoảng còn có mấy nhân huynh không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, cất cao cổ gào lên một tiếng sói tru "Ngao...". Mọi người liền vừa cười vừa mắng một chập. Thậm chí còn có một gia hỏa kích động tới cực điểm, bạch một tiếng nhảy lên lưng ngựa làm thức kim kê. Sau đó cởi quần móc ra đại gia hỏa đang buồn thiu ủ rũ. Một bên nháy nháy mắt làm bộ mặt quỷ, lắc lắc mông. Một bên quay về phía thành Thừa Thiên đang dần lùi xa phóng ra từng đạo thủy tiễn. Thế là mọi người lại cười to một trận. Sau đó dĩ nhiên còn có không ít người làm theo... Thậm chí có một gia hỏa còn tuyên bố, lúc này dưới sự phấn khởi, cho dù trước mặt lấy da trâu căng ra, bổn đại gia cũng không cần dùng tay, cũng không dùng chân, chỉ cần thằng lưng một nhát là có thể xuyên thủng một lỗ...
Chính là xe ngựa rền vang. Vàng bạc cất tại thắt lưng; hôm nay đi qua Thừa Thiên Lộ. Sau khi trở về tùy tiện chọn một trăm tám mươi lão bà...
Phía trước là một con đường chật hẹp giữa lòng núi, chỉ cần ra khỏi nơi này, vòng qua một ngã rẽ, liền đó là Hắc Tùng Lâm rồi!
Mà khoảng cách giữa Hắc Tùng Lâm này và ngoại thành Yến quận, đã không xa nữa! Qua Yến quận, chính là phạm vi của Bắc Ngụy!
Sắc trời âm u, gió ù ù thổi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Nhưng ở trong lòng chúng nhân Ngọc gia, lại là một mảnh gió mát vi vu, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Khí trời đẹp đến không thể đẹp hơn được nữa. Vì thế, sắc trời âm u không thể mang đến bất kỳ một tia không hài lòng nào cho những người tâm tình đang không ngừng lên cao này, vẫn như cũ cao hứng bừng bừng, tươi cười rạng rỡ.
Một thân tùng thẳng đứng xuyên vào trời xanh, cành lá rậm rạp. Trên ngọn cây, một bóng đen lẳng lặng tiềm phục ở đó. Vị trí này, gần như là vị trí cao nhất trong vài dặm xung quanh, cách mặt đất khoảng chừng ba mươi trượng! Từ nơi này quan sát xuống phía dưới quả thật không có bất cứ một thứ nào có thể thoát khỏi ánh mắt của người đang đứng ở trên cây này.
Thân thể hắc y nhân nhỏ nhắn, mềm mại không xương, mắt long lanh, từng luồng hàn tinh tán ra lấp lóe, chính là
Hành động lần này, Lê Tuyết vốn không định đứng ra, nhưng lại thật sự không yên tâm với trù tính chung của Lăng Thần. Bởi vậy, sau khi đội ngũ xuất phát, Lê Tuyết bắt đầu lặng lẽ theo sau, không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất. Vô luận như thế nào, Lăng Thần cũng tuyệt không thể gặp chuyện không may.
Buồn cười chính là, khi Lê Tuyết ẩn thân phía trên đại thụ này, thì ở phía dưới tàng cây, cách chỗ của Lê Tuyết chừng vài chục trương, lại có ba gã cao thủ "nhất lưu" đến từ Thủy gia đang im lặng mai phục. Trên tay ôm khư khư cung tên, bình hơi tĩnh khí nhìn về phía con đường, toàn thân khẩn trương, tựa như dây cót bị kéo căng. Bọn họ mai phục ở chỗ này từ trước lúc Lê Tuyết đến, thế nhưng khi Lê Tuyết lướt qua đỉnh đầu bọn họ leo lên ngọn cây, mấy người này lại không thể nào nhận ra, vẫn như trước ngây ngô tận chức tận trách canh giữ vị trí của mình. Trong mắt Lê Tuyết, bọn họ quả thật có chút phong thái của anh hùng dân tộc Khâu Thiểu Vân, mặc cho lửa thiêu đốt cũng không động đậy.
Tiếng cười to, tiếng động nhốn nháo, tiếng cười mắng, thậm chí có cả tiếng hát nho nhỏ như bị ngạt mũi rất khó nghe xa xa truyền tới, hà, những cao thủ Ngọc gia một đường chí đắc ý mãn đã đi tới trước Hắc Tùng Lâm. Đối mặt với rừng rậm tối om, dĩ nhiên lại cứ thúc ngựa thoải mái tiến vào, tựa hồ không có nửa điểm nghi ngờ, nơi này sẽ có mai phục chí mạng ẩn náu!
Thủy Thiên Nhu mặc một thân hắc y nằm ở trên một thân cây khác, nắm chặt chuôi kiếm trong tay,lòng bàn tay mồ hôi lạnh rịn ra một tầng, đột nhiên lại nhớ tới, mấy tháng trước, cũng tại trong mảnh rừng tùng này, chính là lần đầu tiên mình tao ngộ giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý chặn đường đoạt bảo, tiếp đó lại có hai vị trưởng lão của Ngọc gia tàn nhẫn hạ sát thủ với mình! Vài thủ hạ đắc lực nhất của mình đã chết ở đây. Ngay sau đó Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, giết chết hai vị trưởng lão của Ngọc gia, nhưng chính mình và Tiểu Điệp lại trở thành tù binh trong tay Lăng Thiên.
Mình và Lăng Thiên chân chính gặp gỡ, tựa hồ cũng là ở nơi này!
Cách mấy tháng, vị trí phục kích của song phương đã hoàn toàn đảo ngược, biến thành một phương Thủy Thiên Nhu mai phục liệp sát nhân mã của Ngọc gia! Hơn nữa địa điểm cũng không mảy may thay đổi, nhớ kỹ lúc trước, tựa hồ cũng là vào lúc này. Thế sự kỳ diệu, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc trước xuất hiện Lăng Thiên, hôm nay liệu hắn có xuất hiện lần nữa hay không nhỉ? Nếu như xuất hiện, hắn có giúp mình
Mỗi khi nghĩ đến Lăng Thiên, lòng Thủy Thiên Nhu vốn tuyệt vọng như tro nguội đột nhiên lại mọc lên một cỗ mềm mại, chỉ cảm thấy đầu hơi tê rần. Oan gia, ngươi hiện tại đang ở đâu? Nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ thừa nhận sai lầm trước mặt ngươi, là ta cố chấp, sau đó thỉnh giáo ngươi thật kỹ, hiện tại ta nên làm thế nào? Thủy thị gia tộc chúng ta phải làm thế nào để không mắc vào cảnh nửa đường diệt vong? Lúc nay ta quả thực đã quá mệt mỏi mất hết can đảm rồi...
Hơn mười người dẫn đầu của Ngọc gia đã tiến vào trong rừng rậm, còn lại một vài người ở phía sau cũng đang đến gần rừng tùng, đã tiến sát vào cái túi thật lớn này! Người người vẫn như đang ngao du sơn thủy, thần sắc vô cùng nhàn nhã. Điều này khiến cho Lê Tuyết đang ở trên cây không khỏi vừa khẽ cười thầm vừa thấy kỳ quái. Từng gặp người không có não, cũng từng gặp kẻ bại não, thế nhưng một ngàn tên bại não cùng đến thật đúng là chưa từng thấy qua, thực sự là quá đồ sộ nha... Địa phương hung hiểm bực này, lại có thể lớn mật đến mức ngay cả thám báo cũng không thèm phái đi vài người, vừa gặp là tiến vào, loại hành vi này gần như là lấy đầu thay bóng để đá mà. Quả thật đã làm cho Lê đại tiểu thư vốn đã sống hai kiếp người được đại khai nhãn giới thêm lần nữa!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lăng Thần thở dài một tiếng, đứng lên: "Hai ngày sau Ngọc gia sẽ trở về Minh Ngọc thành, đến lúc đó, bên phía Minh Ngọc Thành tất nhiên sẽ phái nhân mã nửa đường tiếp ứng. Bởi vậy, chúng ta quyết định sẽ hành động sau hay ngày nữa. Bọn muội ngăn chặn Ngọc gia; còn ta sẽ an bài người thừa dịp cơ hội đó, lục soát tìm ba người Thủy Thiên Giang, chờ muội trở về, sẽ giao tận tay muội, tùy muội xử trí, hoàn thành ý nguyện cuối cùng của lệnh huynh."
Bàn tay của Thủy Thiên Nhu lặng lẽ không một tiếng động gắt gao nắm chặt lại. Từng đường gân xanh nho nhỏ hiên lên trên nắm tay trắng nõn, trong mắt sát khí cuộn trào!
Nội tâm Lăng Thần buông lỏng, thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Nhu muội muôi chiếu có cho Thiên Huyễn huynh thật tốt. Về phần phục kích hai ngày sau, bên muội định ra một kế hoạch, ta sẽ tùy thời phái người thông báo toàn bộ tin tức! Ta về đã nhé." Nói xong, nhẹ nhàng khoát tay áo, cũng không chờ Thủy Thiên Nhu mở miệng, lả lướt đi ra.
Sáng sớm ngày thứ ba, đại trưởng lão Ngọc gia Ngọc Trảm Thủy, tam trưởng lão Ngọc Trạm Không song song đi tới đại viện của Lăng gia. Sau đó là một phen nói chuyện phi thường tốt đẹp. Đầu tiên là cảm tạ từ đáy lòng đới với việc Lăng gia trong thời gian qua đã tiến hành chiêu đãi, tiếp đó l với những hành vi trong thời gian qua rất lấy làm áy náy, sau đó mới uyển chuyển nói ra, muốn mang toàn bộ lợi nhuận hiện tại ở Thừa Thiên dời về Minh Ngọc thành. Cũng lần thứ hai nói rõ quan hệ thông gia thân thiết giữa hai nhà, chắc chắn đời đời hữu hảo, thành khẩn hi vọng Lăng gia có thể đối xử tốt với tiểu công chúa Băng Nhan của bổn gia. Cũng dựa theo dặn dò của Ngọc Mãn Lâu, ước định sau đại hôn, Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đến thăm Minh Ngọc thành một chuyến...v.v...
Lăng lão phu nhân và Lăng lão gia tử là người thế nào chứ, đồng dạng một phen nói chuyện xã giao cẩn thận, đầu tiên là thân thiết chiêu đãi, tha thiết giữ lại, sau khi không có kết quả, liền phát ra lời thề bảo chứng hai nhà chắc chắn sẽ đời đời hữu hảo, tất nhiên sẽ không để cho tiểu công chúa bị ủy khuất... Sau đó còn tận lực mở yến tiệc chiêu đãi một phen, nhưng lại bị Ngọc Trảm Thủy mượn cớ gia chủ thúc giục uyển chuyển cự tuyệt. Tiếp theo song phương lưu luyến không rời nói lời cáo biệt. Cảm tình này của song phương có thể gọi là một loại chân thành tha thiết động nhân, biểu tình phát từ nội tâm, xuất từ phế phủ. Chúng nhân ở bên cạnh đều thầm khen ngợi, mấy lão nhân gia này thực sự là trọng tình trọng nghĩa chi sĩ mà!
Mấy lão hồ ly đều là hai mắt hồng hồng, làm như thật tình cảm động. Thậm chí Lăng lão phu nhân còn nói tuổi tác đã dần cao rồi, nhân sinh bất đắc dĩ, hôm nay từ biệt, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, làm cho một ít người cao tuổi cũng đều thương cảm thổn thức không ngớt, thiếu chút nữa là ôm đầu khóc nức nở nước mắt như mưa mà chia tay. Nguồn truyện:
Thật vất vả tiễn Ngọc gia thắng lợi trở về. Đoàn người dần dần đi xa, Lăng lão phu nhân liền xoay người, vẻ thương cảm thổn thức vì ly sầu tức thì biến mất không thấy đâu, tiện tay hung hăng ném miếng gừng vẫn giấu trong tay áo xuống đất, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn. "Phì" một tiêng, nhổ ra một bãi nước bọt, mắng to mấy tên gia hỏa Ngọc gia này quả nhiên cực kỳ không biết xấu hổ, một đám vương bát đản khốn nạn. Tới Thừa Thiên ăn sạch uống cạn thì cũng coi như xong, nhưng ăn xong chùi mép, trước khi đi lại còn có thể thiếu chút nữa ôm cả Thừa Thiên thành đi cùng! Thần sắc lại thêm một lần kích động, hôm nay Ngọc gia ôm tiền tài đi, lão thân nhất định phải đoạt lại không thiếu một đồng! Thiếu một đồng cũng sẽ tính lên Minh Ngọc thành, nhất định phải tìm Ngọc Mãn Lâu hỏi cho rõ trắng đen, làm cho ra ngô ra khoai! Điều này làm cho phu nhân Sở Đình Nhi vẫn luôn đi theo bên cạnh, khi nhìn thấy toàn bộ quá trình như vậy, không khỏi toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời trong lòng cực kỳ kính phục sự phiêu hãn của bà bà nhà mình. Thảo nào một ngưu nhân như công công lại có thể cả đời không dám nạp thiếp! Thật sự là một phụ nữ gương mẫu của chúng ta nha!
Đương nhiên, đối với chuyện đại nguyên soái Lăng Khiếu cả đời cũng không nạp thiếp, Sở Đình Nhi tự nhiên sẽ không nghĩ rằng là do mình hung hãn.Đương nhiên toàn bộ công lao đều thuộc về tính "giác ngộ" của Lăng Khiếu thật sự rất cao. Cho dù hắn là nước sông ba nghìn, ta cũng chỉ cần một gáo là đủ, so với nhi tử của mình vốn là quỷ hoa tâm vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Tên tiểu tử đó đứng núi này trong núi nọ; ách, nói một cách tương đối, Lăng Khiếu của mình ở phương diện này cũng là tấm gương của nam nhi thiên hạ mà...
Đương nhiên, sau khi hai người Ngọc Trảm Thủy, Ngọc Trảm Không rốt cục bước ra khỏi Thừa Thiên Thành, cuối cùng mới bỏ đi sắc mặt tươi cười gần như sắp lên men, bắt đầu chửi ầm lên, nói rằng hai lão hồ ly của Lăng gia thật khó đối phó, mặt thơn thớt bụng một bồ dao găm. Mỗi nụ cười đều là giả dối, khiến cho người ta toàn thân nổi da gà. Ngươi nói ngươi giả bộ đỏ mắt thì cứ giả bộ là được, còn cần phải cần dùng đến miếng gừng làm gì. Mà ngươi dùng miếng gừng cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo đông gỡ tây không chịu vào chính đề, làm cho vị gừng lan ra khắp nơi, khiến cho mắt huynh đệ ta khó chịu, thật là cực kỳ phiền chán. Sự dối trá vô sỉ ấy quả thật đời này hiếm thấy! Nói rồi hai người lại bắt đầu cảm thấy dương dương tự đắc, dù sao lúc này đám người mình vừa mới cướp đoạt được vô số tiền tài ở Thừa Thiên!
Mấy ngày nay không từ thủ đoạn liên tục cướp đoạt. Chỉ cần một khoản thu nhập thế này, hầu như sánh ngang với tổng thu nhập nửa năm của Ngọc gia! Tin rằng với số tài vật này, Ngọc gia ta khởi binh hùng bá thiên hạ càng nắm chặt thêm vài phần. Phần công lao này chắc chắn không nhỏ!
Kết quả là. Trong tiếng tâng bốc lẫn nhau dương dương tự đắc, trong tiếng chửi rủa thấu trời xanh, hơn một ngàn cao thủ Ngọc gia, người nào người nấy cảm thấy vô cùng hài lòng. Mỗi người hai tay áo phất phơ trong gió thu, lòng lâng lâng, trên người nặng trịch, cùng nhau trở về nhà cũ.
Đường về Minh Ngọc thành, bất quá cũng chỉ một nghìn hai trăm dặm. Hơn nữa giữa đường còn có người nhà tiếp ứng. Thật sự là không kinh không hiểm. Một mảnh đường thênh thang bằng phẳng! Mỗi người đều có những tính toán của riêng mình. Người này nói sau khi trở lại nhất định sẽ giúp Tiểu Đào Hồng chuộc thân. Người khác lại nói sau khi trở lại nhất định phải đến nhà Vương lão tài chủ cầu thân, dùng tiền vàng ném ra mang tiểu thư Vương gia vào trong chăn với mình...
Thỉnh thoảng lại vang lên một trận điên cuồng tràn đầy dâm tục đắc ý. Không mảy may để ý đến chuyện vì mang theo quá nhiều vàng bạc mà thân hình lảo đảo...
Thỉnh thoảng còn có mấy nhân huynh không kìm nén được sự hưng phấn trong lòng, cất cao cổ gào lên một tiếng sói tru "Ngao...". Mọi người liền vừa cười vừa mắng một chập. Thậm chí còn có một gia hỏa kích động tới cực điểm, bạch một tiếng nhảy lên lưng ngựa làm thức kim kê. Sau đó cởi quần móc ra đại gia hỏa đang buồn thiu ủ rũ. Một bên nháy nháy mắt làm bộ mặt quỷ, lắc lắc mông. Một bên quay về phía thành Thừa Thiên đang dần lùi xa phóng ra từng đạo thủy tiễn. Thế là mọi người lại cười to một trận. Sau đó dĩ nhiên còn có không ít người làm theo... Thậm chí có một gia hỏa còn tuyên bố, lúc này dưới sự phấn khởi, cho dù trước mặt lấy da trâu căng ra, bổn đại gia cũng không cần dùng tay, cũng không dùng chân, chỉ cần thằng lưng một nhát là có thể xuyên thủng một lỗ...
Chính là xe ngựa rền vang. Vàng bạc cất tại thắt lưng; hôm nay đi qua Thừa Thiên Lộ. Sau khi trở về tùy tiện chọn một trăm tám mươi lão bà...
*********************
Phía trước là một con đường chật hẹp giữa lòng núi, chỉ cần ra khỏi nơi này, vòng qua một ngã rẽ, liền đó là Hắc Tùng Lâm rồi!
Mà khoảng cách giữa Hắc Tùng Lâm này và ngoại thành Yến quận, đã không xa nữa! Qua Yến quận, chính là phạm vi của Bắc Ngụy!
Sắc trời âm u, gió ù ù thổi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Nhưng ở trong lòng chúng nhân Ngọc gia, lại là một mảnh gió mát vi vu, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Khí trời đẹp đến không thể đẹp hơn được nữa. Vì thế, sắc trời âm u không thể mang đến bất kỳ một tia không hài lòng nào cho những người tâm tình đang không ngừng lên cao này, vẫn như cũ cao hứng bừng bừng, tươi cười rạng rỡ.
Một thân tùng thẳng đứng xuyên vào trời xanh, cành lá rậm rạp. Trên ngọn cây, một bóng đen lẳng lặng tiềm phục ở đó. Vị trí này, gần như là vị trí cao nhất trong vài dặm xung quanh, cách mặt đất khoảng chừng ba mươi trượng! Từ nơi này quan sát xuống phía dưới quả thật không có bất cứ một thứ nào có thể thoát khỏi ánh mắt của người đang đứng ở trên cây này.
Thân thể hắc y nhân nhỏ nhắn, mềm mại không xương, mắt long lanh, từng luồng hàn tinh tán ra lấp lóe, chính là
Hành động lần này, Lê Tuyết vốn không định đứng ra, nhưng lại thật sự không yên tâm với trù tính chung của Lăng Thần. Bởi vậy, sau khi đội ngũ xuất phát, Lê Tuyết bắt đầu lặng lẽ theo sau, không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất. Vô luận như thế nào, Lăng Thần cũng tuyệt không thể gặp chuyện không may.
Buồn cười chính là, khi Lê Tuyết ẩn thân phía trên đại thụ này, thì ở phía dưới tàng cây, cách chỗ của Lê Tuyết chừng vài chục trương, lại có ba gã cao thủ "nhất lưu" đến từ Thủy gia đang im lặng mai phục. Trên tay ôm khư khư cung tên, bình hơi tĩnh khí nhìn về phía con đường, toàn thân khẩn trương, tựa như dây cót bị kéo căng. Bọn họ mai phục ở chỗ này từ trước lúc Lê Tuyết đến, thế nhưng khi Lê Tuyết lướt qua đỉnh đầu bọn họ leo lên ngọn cây, mấy người này lại không thể nào nhận ra, vẫn như trước ngây ngô tận chức tận trách canh giữ vị trí của mình. Trong mắt Lê Tuyết, bọn họ quả thật có chút phong thái của anh hùng dân tộc Khâu Thiểu Vân, mặc cho lửa thiêu đốt cũng không động đậy.
Tiếng cười to, tiếng động nhốn nháo, tiếng cười mắng, thậm chí có cả tiếng hát nho nhỏ như bị ngạt mũi rất khó nghe xa xa truyền tới, hà, những cao thủ Ngọc gia một đường chí đắc ý mãn đã đi tới trước Hắc Tùng Lâm. Đối mặt với rừng rậm tối om, dĩ nhiên lại cứ thúc ngựa thoải mái tiến vào, tựa hồ không có nửa điểm nghi ngờ, nơi này sẽ có mai phục chí mạng ẩn náu!
Thủy Thiên Nhu mặc một thân hắc y nằm ở trên một thân cây khác, nắm chặt chuôi kiếm trong tay,lòng bàn tay mồ hôi lạnh rịn ra một tầng, đột nhiên lại nhớ tới, mấy tháng trước, cũng tại trong mảnh rừng tùng này, chính là lần đầu tiên mình tao ngộ giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý chặn đường đoạt bảo, tiếp đó lại có hai vị trưởng lão của Ngọc gia tàn nhẫn hạ sát thủ với mình! Vài thủ hạ đắc lực nhất của mình đã chết ở đây. Ngay sau đó Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, giết chết hai vị trưởng lão của Ngọc gia, nhưng chính mình và Tiểu Điệp lại trở thành tù binh trong tay Lăng Thiên.
Mình và Lăng Thiên chân chính gặp gỡ, tựa hồ cũng là ở nơi này!
Cách mấy tháng, vị trí phục kích của song phương đã hoàn toàn đảo ngược, biến thành một phương Thủy Thiên Nhu mai phục liệp sát nhân mã của Ngọc gia! Hơn nữa địa điểm cũng không mảy may thay đổi, nhớ kỹ lúc trước, tựa hồ cũng là vào lúc này. Thế sự kỳ diệu, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lúc trước xuất hiện Lăng Thiên, hôm nay liệu hắn có xuất hiện lần nữa hay không nhỉ? Nếu như xuất hiện, hắn có giúp mình
Mỗi khi nghĩ đến Lăng Thiên, lòng Thủy Thiên Nhu vốn tuyệt vọng như tro nguội đột nhiên lại mọc lên một cỗ mềm mại, chỉ cảm thấy đầu hơi tê rần. Oan gia, ngươi hiện tại đang ở đâu? Nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định sẽ thừa nhận sai lầm trước mặt ngươi, là ta cố chấp, sau đó thỉnh giáo ngươi thật kỹ, hiện tại ta nên làm thế nào? Thủy thị gia tộc chúng ta phải làm thế nào để không mắc vào cảnh nửa đường diệt vong? Lúc nay ta quả thực đã quá mệt mỏi mất hết can đảm rồi...
Hơn mười người dẫn đầu của Ngọc gia đã tiến vào trong rừng rậm, còn lại một vài người ở phía sau cũng đang đến gần rừng tùng, đã tiến sát vào cái túi thật lớn này! Người người vẫn như đang ngao du sơn thủy, thần sắc vô cùng nhàn nhã. Điều này khiến cho Lê Tuyết đang ở trên cây không khỏi vừa khẽ cười thầm vừa thấy kỳ quái. Từng gặp người không có não, cũng từng gặp kẻ bại não, thế nhưng một ngàn tên bại não cùng đến thật đúng là chưa từng thấy qua, thực sự là quá đồ sộ nha... Địa phương hung hiểm bực này, lại có thể lớn mật đến mức ngay cả thám báo cũng không thèm phái đi vài người, vừa gặp là tiến vào, loại hành vi này gần như là lấy đầu thay bóng để đá mà. Quả thật đã làm cho Lê đại tiểu thư vốn đã sống hai kiếp người được đại khai nhãn giới thêm lần nữa!