"Ta? Sao Thủy cô nương lại hỏi như vậy?" Lăng Thiên cười thầm trong lòng, là một linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt, mình nào có phong kiến mà lưu ý đến việc đó như vậy? Bất quá câu hỏi của nha đầu kia có dụng ý. Trong tiềm thứ biểu lộ tình hoài của thiếu nữ rất đáng để phỏng đoán đây, xem ra, nha đầu này thật sự coi trọng bản công tử rồi?!
Kỳ thực, Lăng Thiên đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩ hiện tại của Thủy Thiên Nhu, hơn nữa tình cảm của Thủy Thiên Nhu với mình trong lòng hắn cũng biết rõ. Nhưng dưới tình huống hiện tại, hắn cũng không thể nói trước điều gì, thậm chí không thể có bất luận cái gì là ám chỉ hay gợi ý. Đơn giản là, mình sở dĩ đề xuất giúp đỡ Thủy Thiên Nhu, thậm chí sự tình của Thủy gia phát sinh trong khoảng thời gian này, cố nhiên nguyên nhân của chính Thủy gia chiếm đại bộ phận, thế nhưng không thể phủ nhận một điều là, nếu như nói đám người của Lăng Thiên không tiến hành đổ thêm dầu vào lửa một cách có ý thức, tình hình của Thủy gia tuyệt đối không thể xấu đi một cách nhanh như vậy, đến bước tuyệt vọng như vậy. Tất cả tổn thất hiện nay của Thủy gia ở thiên tinh đại lục, hầu như toàn bộ có thể nói là bởi vì Lăng Thiên và Lăng Thần, một người giết choc thảm liệt, sát nhân như ma, một người vu hồi trù tính, khéo léo dẫn dắt, mới làm cho toàn bộ kế hoạch của Thủy gia tại thiên tinh hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như không có Lăng Thiên lúc trước liều mạng giết chóc, thì tất cả những bố trí của Lăng Thiên sau này sẽ không có đất dụng võ; Thủy Thiên Nhu không phải không biết, nhưng đối với việc đó nàng lại không có lời nào để nói. Nếu không phải Thủy gia có dự mưu đối phó với phụ thân của Lăng Thiên Lăng Khiếu đại tướng quân trước trước, thì Lăng Thiên sao Lăng Thiên lại vô duyên vô cớ đại khai sát giới, không chết không thôi? Còn về phần một loạt trù tính của Lăng Thiên sau này, Thủy Thiên Nhu lại hoàn toàn không biết, nàng thậm chí còn đang cảm tạ Lằng Thần lần trước đã xuất thủ giải cứu nàng ra khỏi khốn cảnh bị "địch nhân" bắt đi. Nhưng lại mờ mịt không biết rằng, thủ hạ tâm phúc của phụ thân mình, được phái đi để toàn lực bảo hộ mình an toàn, lại đang ở trong tay của hảo tỷ muội của mình!
Vì thế lần này, Lăng Thiên cải biến một nhỏ kế hoạch của Lăng Thần. Trực tiếp đề xuất kế hoạch muốn giúp đỡ Thủy gia vượt qua cửa ải khó khăn này, kỳ thực cũng là có mục đích của bản thân ở bên trong. Dưới tình huống loại này, cho dù da mặt Lăng Thiên có dày, lại có hảo cảm với Thủy Thiên Nhu thế nào đi nữa, thì cũng không dám vác mặt đến nói chuyện yêu đương với người ta; huống chi với Thủy Thiên Nhu bây giờ, Lăng Thiên vẫn chỉ là hân thưởng tính cách kiên cường của nàng, có chút thừa nhận năng lực của nàng, còn có chút méo mó của nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ. Trừ những thứ đó ra, cảm giác kỳ thực vẫn rất lạnh nhạt, chí ít không thể đánh đồng với Ngọc Băng Nhan, cũng là con gái của một thế gia ngàn năm khác. Một người là yêu thực sự, người còn lại tối đa cũng chỉ có chút ý nghĩ mà thôi...
Thủy Thiên Nhu vừa nói ra, lập tức phát giác có gì đó không ổn, tất nhiên là không nhịn nổi mà mắc cỡ, mặt đỏ bừng, lại thấy phản ứng của Lăng Thiên không ngờ bình đạm như vậy, trong lòng không khỏi lạnh xuống. Mình đã ăn nói nhẹ nhàng như vậy, không để ý đến da mặt như vậy, hắn lại còn có thể... Trong lúc nhất thời ủy khuất cực độ, chỉ muốn khóc. Nhưng rốt cuộc nàng cũng là nữ nhi danh gia vọng tộc, mạnh mẽ tự kiềm chế nỗi buồn cuồn trào trong lòng xuống, ngữ khí khôi phục bình thản, nhàn nhạt hỏi: "Lăng công tử quả nhiền là tài năng ngút trời, đây không hẳn không phải là một biện pháp giải quyết, tương đối với Thủy gia từ này về sau tiêu vong mà nói, ngược lại vẫn có thể xem là một lối thoát. Chỉ xin hỏi Lăng công tử, giúp ta như vậy, giúp Thủy gia chúng ta như vậy, muốn đạt được cái gì? Ta thật không tin công tử sẽ hoàn toàn không cần lợi ích. Thỉnh công tử không nên vũ nhục trí tuệ của Thiên Nhu, nói ra chân ý của ngươi đi!"
"Thông minh, rất thông minh." Lăng Thiên đưa ngón tay, nói: "Thủy cô nương thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên biết, cái gì là có qua có lại. Ta nỗ lực như thế, không có khả năng không hề sở cầu. Nếu là không đủ lợi ích, sao ta phải làm như vậy? Bất quá thứ ta muốn, nàng tuyệt đối có thể cấp cho ta."
"Nói đi." Thủy Thiên Nhu bày ra vẻ mặt ta bị ức hiếp, bộ dàng tùy ý xâu xé, nhưng trong lòng lại rất đau xót.
"Theo ta biết, Thủy gia hiện tại tuy rằng nội bộ sụp đổ, nhưng vẫn như trước là nhất gia độc đại ở đại lục Thiên Phong, vô luận là vũ lực hay là tài lực, đều có thể nói là số một, kỳ thực nếu không phải Thủy gia duy ngã độc tôn ở Thiên Phong, nói không chừng đấu tranh nội bộ trong gia tộc sẽ không ác liệt như vậy. Mà cái ta muốn, đó là sau này ta tiến quân đến Thiên Phong, Thủy gia phải hỗ trợ vô điều kiện mỗi bước hành động quân sự của ta, giúp ta nắm chặt đại lục Thiên Phong trong tay.
"Hỗ trợ vô điều kiện? Thủy gia chúng ta đây chẳng phải biến thành thủ hạ ư? Việc này trăm vạn lần không có khả năng! Điều kiện này của ngươi ta làm sao mà cấp được. Cho dù là cha ta ở đây. Cũng tuyệt đối không cấp nổi. Ngươi căn bản muốn chiếm đoạt Thủy gia ta. Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng!" Thủy Thiên Nhu giận dữ. Nàng lại cho rằng Lăng Thiên đang trêu chọc nàng. Chí ít cũng là bỏ đá xuống giếng.
"Không có khả năng? Thủy cô nương. Lời nói không nên quá vẹn toàn." Tà nhãn của Lăng Thiên nhìn về phía nàng: "Đổi lại là bất kỳ gia tộc nào khác, đối với điều kiện của ta như vậy sẽ chỉ mừng như điên; còn Thủy cô nương nàng lại nói không có khả năng?"
Thủy Thiên Nhu quật cường ngẩng đầu lên: "Đáng tiếc Thủy gian không phải là những gia tộc khác. Đệ tử của Thủy gia. Thà làm ngọc vỡ. Không làm chó săn! Thàn rằng tan cửa nát nhà. Cũng Tuyệt không phụ thuộc người khác! Việc này không cần phải thương lượng thêm nữa!"
"Có chí khí! Không hổ là truyền nhân của chi trưởng thiên niên thế gia!" Lăng Thiên bồm bộp vỗ vỗ tay: "Có điều. Ta nói ta muốn gia tộc các người lúc nào? Muốn các người là thủ hạ của ta? Thủy Thiên Nhu. Thủy tiểu công chúa. Thủy đại tiểu thư. Lời nói còn nghe chưa hết đã giận dỗi lộn xộn thế. Đây không phải là Thủy Thiên Nhu mà ta quen biết nha. Ta không tin nàng không nhìn thấy lợi ích ở trong đó! Thủy gia đáp ứng điều kiện của ta. Chỉ biết so với trước đây càng thêm cường đại! Càng không có nửa điểm suy bại. Lợi ích to lớn như vây mà nàng lại có thể không nhìn ra ư? Thủy đại tiểu thư. Phản ứng của nàng thật sự làm cho ta giật mình đấy. Nàng nói không cho ta vũ nhục trí tuệ của nàng. Nhưng sự thực lại là. Chính nàng đã tự vũ nhục trí tuệ của nàng! Nàng cẩn thận cân nhắc một chút đi. Nếu như thật sự nghĩ không ra. Chúng ta thật sự không có cơ sở để hợp tác. Ta cũng không muốn hợp tới với một hỗn đản hồ đồ đâu! Nhu thế chỉ làm hỏng đại sự của ta! "
Thủy Thiên Nhu bị Lăng Thiên mắng một trận. Không khỏi có chút tức giận. Nhưng nàng lại cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ. Không khỏi bừng tỉnh đại ngộ. Cho dù Lăng Thiên thống nhất thiên hạ. Lãnh thổ lớn như vậy chung quy cần có người quản lý. Mà bản bộ của Lăng Thiên lại ở đại lục Thiên Tinh. Căn cơ cũng ở Thiên Tinh. Tuyệt đối không có khả năng sẽ chuyển đến đại lục Thiên Phong. Mà quyền quản lý đại lục Thiên Phong. Ngoại trừ Thủy gia ngàn năm thâm căn cố đế ra. Không có khả năng cũng sẽ không có lựa chọn lý tưởng thứ hai nào khác. Cho dù Lăng Thiên phái đi bao nhiêu quan viên. Cũng không thể so sánh lực ảnh hưởng với Thủy gia. Tối thiểu. Trong vòng vài chục năm đầu tiên. Thủy gia chỉ biết kiêu ngạo. Mà sẽ không có bất luận nguy cơ nào. Cho nên đề nghị này của Lăng Thiên, với Thủy gia mà nói, kỳ thực là đề nghị phi thường lý tưởng. Thậm chí có thể nói là một cơ hội tuyệt hảo.
Sở dĩ lựa chọn Thủy gia, đối với Lăng Thiên cũng là việc bất đắc dĩ. Thế lực ở Thiên Phong, Thủy gia tích tụ ngàn năm, chiếm giữ quá sâu, nhất là những năm gần đây, hầu như đã đến mức duy ngã độc tôn. Nếu Lăng Thiên có thể bồi dưỡng lên một thế lực khác đến làm chuyện này, thứ nhất sẽ tốn một thời gian dài, thứ hai nhân tâm khó dò, thứ ba là phải kịch liệt xung đột với thế lực Thủy gia để thăng cấp, thậm chí bởi vì áp lực bên ngoài, sẽ khiến cho Thủy gia vốn dĩ sụp đổ một lần nữa tụ họp lại. Mà hiện tại Lăng Thiên tuyệt đối không có nhiều tinh lực và thời gian đến xử lý những chuyện đó.
Như vậy, lựa chọn Thủy gia là lẽ tất nhiên. Tuy rằng hiện tại cục diện nội bộ của Thủy gia đang như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đầy rẫy nguy cơ, nhưng cho dù không có sự chấp thuận của Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên cũng sẽ không để cho Thủy gia bị diệt vong như thế, nói không được, thì chỉ còn cách lựa chọn một nhân vật bù nhìn trong Thủy gia bồi dưỡng lên. Nhưng làm như vậy không những chỉ tốn thời gian tốn công sức, hơn nữa còn không chắc có thể thành công.
Cho nên ngày hôm nay Lăng Thiên sẽ phải phí một phen nước bọt thuyết phục Thủy Thiên Nhu. Thứ nhất, Thủy Thiên Nhu dù sao cũng là nữ tử thuộc chi trưởng của Thủy gia, thứ hai, Thủy Thiên Nhu có một phần tình ý mông mông lung lung với mình. Tuy rằng lúc này Lăng Thiên chưa thể xác định được phần tình ý này trong lòng Thủy Thiên Nhu so sánh với gia tộc nàng chiếm được baonhiêu tỉ trọng, nhưng chung quy cũng không lớn lắm.
Tâm niệm Thủy Thiên Nhu thay đổi thật nhanh, rốt cục quyết định: "Ta đáp ứng ngươi! Nhưng ta có mấy điều kiện! Hi vọng ngươi có thể chấp nhận!"
Lăng Thiên ha hả cười lớn, vỗ tay nói: "Thủy cô nương quả nhiên là người sảng khoái, có điều kiện gì mời nói."
Thủy Thiên Nhu trầm ngâm, nói: "Điều kiện thứ nhất, trước tiên Thủy gia phải vượt qua cửa ải khó khăn, sau khi thanh tẩy toàn bộ những bại hoại,mới tiến hành kế hoạch kia. Thế nào?"
Lăng Thiên không chút nghĩ ngợi nói: "Đây là đương nhiên. Hiện tại các người đứng trên bờ sụp đổ gần như đã chia năm xẻ bảy, miệng cọp gan thỏ, cho dù cần dùng đến, các người cũng sẽ không có nhiều tác dụng."
Thủy Thiên Nhu oán hận khẽ cắn môi: "Điều kiện thứ hai. Việc này thế nào cũng phải sau khi ngươi thống nhất Thiên Tinh mới có thể đủ cụ thể để thực hiện đúng không? Nếu ngươi có thể làm được, đương nhiên thuận lý thành chương, nếu ngươi không làm được? Trong cuộc chiến ở Thiên Tinh trái lại bị thua thì sao? Thủy gia chúng ta tuyệt đối sẽ không vượt ngàn dặm trùng dương tới Thiên Tinh này giúp ngươi, ngươi cần phải minh bạch!"
Lăng Thiên ha ha cười lớn: "Cái này đương nhiên; nếu ta binh bại bỏ thành, hiệp nghị này coi như chưa hề có; hơn nữa khi đó ta nhất định thân tử, còn nói cái gì là kinh lược Thiên Phong? Thủy gia các người đương nhiên có thể tiếp tục sinh tồn, như trước làm bá chủ Thiên Phong của các người."
Lòng Thủy Thiên Nhu chấn động, nghe thấy bốn chữ "Binh bại thân tử", Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy lòng mình sâu sắc đau xót, tức thì sắc mặt lại có phần trắng bệch.
"Điều kiện thứ ba..." Thủy Thiên Nhu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ta có thể bảo lưu điều kiện cuối cùng này hay không?"
Lăng Thiên nói: "Bảo lưu điều kiện?" Lăng Thiên có chút buồn bực, hắn đã dự liệu Thủy Thiên Nhu sẽ đưa ra điều kiện, hơn nữa cũng dự liệu trước nàng sẽ đưa ra điều kiện gì. Hai điều kiện đầu tiên Lăng Thiên sỡm đã nghĩ đến, nhưng không ngờ Thủy Thiên Nhu lại đưa ra ý kiến bảo lưu điều kiện cuối cùng. Hơn nữa, hai điều kiện Lăng Thiên vốn cho rằng là tối cần thiết để đàm phán, không ngờ đều không xuất hiện!
"Đúng vậy, hiện tại ta chưa nghĩ ra." Thủy Thiên Nhu nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ta nghĩ, cho khi ta nghĩ ra, sẽ nói với ngươi. Ta hi vọng, khi đó ngươi không nên cự tuyệt ta!"
Lăng Thiên chậm rãi bước đi hai bước, xoay người lại, nói: "Được. Bất qua khi đưa ra điều kiện kia, ta hi vọng nàng suy nghĩ cẩn thận, những điều kiện không nên đưa ra và không thực tế, tốt nhất không nên đưa ra." Lăng Thiên nhe răng cười: "Bởi vì đưa ra ta cũng không chắc sẽ tiếp thu."
Thủy Thiên Nhu không khỏi liếc mắt khinh thường. Lời này của Lăng Thiên có phần rất xấu. Thủy Thiên Nhu cố nhiên lưu lại để sau này đến tình cảnh nào đó sẽ dùng tới, mà Lăng Thiên cũng đồng dạng để lại quyền lợi cự tuyệt. Trên một điểm này, người không ngờ đối chọi gay gắt, một đả một thủ. Bất quá, mục đích của Lăng Thiên, cuối cùng cũng đã đạt được bước đầu rồi.
Quyển 6
"Tốt. Một lời đã định." Thủy Thiên Nhu vươn một tay ra phát thệ.
Lăng Thiên đưa tay phải ra. Nhẹ nhàng ấn tới. Bộp một tiếng nhỏ. Hai bàn tay chạm vào nhau. Lăng Thiên chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc trong lòng bàn tay. Một mảnh nhu thuận. Hết sức nhẵn nhụi. Tựa như chạm vào một khối mỹ ngọc tuyệt thế. Không nhịn được mà rung động trong lòng. Trong lúc nhất thời không ngờ không muốn thu tay về. Trong lúc ấy đôi mắt sáng của Thủy Thiên Nhu say đắm nhìn mặt Lăng Thiên. Mang theo thần sắc mộng ảo khiến cho người ta khó hiểu. Si ngốc đứng tại chỗ. Lại cũng quên thu tay về.
Sau một hồi lâu. Thủy Thiên Nhu mới đột nhiên giống như bị điện giật rút tay về. Đưa tay thu vào trong ngực. Xoay người sang chỗ khác. Lăng Thiên nhìn thấy rõ ràng. Khi nàng xoay người. Vành mắt đã đỏ. Cặp mắt to sáng ngời kia đã chan chứa nhiệt lệ.
Lăng Thiên giả bộ ung dung cười cười. Đứng lên. Nói: "Đợi vài hôm ta sẽ cho người đưa nàng trở về. Ba người Thủy Thiên Hồ cũng sẽ bí mật đưa đến tận tay. Nàng. Có thể báo thù cho ca ca nàng rồi đó."
Thân thể mềm mại của Thủy Thiên Nhu chấn động. Gằn từng chữ: "Ta sẽ. Ta nhất định sẽ." Trong giọng nói quả thực mang theo tràn ngập phẫn nộ,cừu hận hiếm thấy cùng với quyết tâm một đi không về.
Hiếm khi thấy người ấy hành động như vậy. Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài. Trầm trọng nói: "Tuy rằng ta không muốn khuyên nàng. Nhưng vẫn phải nói. Ba người kia. Nàng giết chết Thủy Thiên Hồ là được rồi. Còn hai người kia. Chờ hai năm rưỡi nữa rồi hãy giết."
"Vì sao?" Thủy Thiên Nhu kích động xoay người lại:"Bọn họ kết bè hại chết ca ca ta. Ta hận không thể đem chúng băm thành vản mảnh ngay bây giờ. Thủy Thiên Hồ chính là thủ phậm. Cố nhiên phải giết. Hai người khác cũng là đồng lõa. Vị tất đã kém hơn tên kia. Vì sao còn phải chờ hai năm rưỡi nữa mới được giết? Ta nhất định phải giết bọn chúng báo thù cho ca ca. Ca ca nếu đã không còn đường cầu sinh. Ta muốn cừu nhân hại huynh ấy phải đi
Ngữ khí của Thủy Thiên Nhu lạnh buốt khiến cho Lăng Thiên cũng có chút ngạc nhiên. Thầm nghĩ. Không nên để tiểu nha đầu này biết hại ca ca hắn trên dưới lăng gia chúng ta hầu như đều có phần, nếu không nhất định tương lai chính là một cái mầm tai vạ thiên đại.
Trong mắt Lăng Thiên tinh quang chợt lóe. Chỉnh lại giọng nói: "Nàng không những phải buông tha hai người kia. Hơn nữa ca ca nàng một khi tàn hơi thở cuối cùng. Nàng tuyệt đối không được truyền tin tức này về Thiên Phong. Tất cả những việc này. Chí ít phải chờ tới sau hai năm rưỡi nữa." Lăng Thiên lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng không muốn trong thời gian ngắn nhanh chóng tiêu vong. Thì tốt nhất làm theo lời ta nói, quyết định ở trong tay nàng cả đó."
Thủy Thiên Nhu đương nhiên không phải kẻ ngốc. Vừa mới rồi chẳng qua bị chuyện huynh trưởng sắp tạ thế bi phẫn không thể kiềm chế nổi tâm tình nên lý trí bị che phủ. Lúc này bị một lời nói trầm trọng khiến cho tỉnh lại. Ngẫm lại liền minh bạch ý tứ của Lăng Thiên: "Ý ngươi là. Giáp chi chiến?" (Giáp chi chiến: cuộc chiến năm một lần)
Lăng Thiên thâm trầm gật đầu: "Không sai. Còn nữa, không tới hai năm rưỡi nữa chính là số mệnh giữa hai nhà Thủy Ngọc các người. Nếu bây giờ nàng giết chết cả ba người bọn chúng. Sẽ khiến tin người chết truyền đi. Tử huyệt chi cầu bất cộng đái thiên. Cha nàng đương nhiên sẽ không chịu nổi. Nhưng cha của ba người kia cũng đồng dạng không chịu nổi. Nội bộ gia tộc Thủy gia cũng sẽ không có bất cứ cái gì để có thể hòa hoãn thêm nữa. Như thế tất sẽ lập tức bắt đầu một hồi tối máu tanh sống mái với nhau. Vô luận cuối cùng ai thắng ai thua. Thủy gia đều sẽ đại thương nguyên khí. Thậm chí diệt vong ngay lúc đó. Tới lúc giáp tử chiến. Ngay cả những người Thủy gia còn lại cũng không nhất định có thể tụ hợp nhau lại đủ để xuất chiến thủ. Mà đến lúc đó. Thế lực như mặt trời giữa trưa Ngọc gia sao có thể bỏ qua các người? Ngay cả có ta tương trợ. Cũng không làm được gì. Cho nên Thủy gia thanh trừ. Phải sau khi giáp tử chi chiến kết thúc mới có thể chính thức tiến hành." Ánh mắt Lăng Thiên sáng quắc nhìn Thủy Thiên Nhu: "Giáp tử chi chiến. Cũng là một cơ hội tốt nhất!"
Thủy Thiên Nhu bi thiết dao động: "Sợ là không kịp. Thương thế của ca ca ta đã hết hi vọng. Sợ rằng hiện tại đại bộ phận gia tộc đều đã biết chuyện này. Cho dù ta muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi."
"Ồ. Nếu như thế thì..." Lăng Thiên trầm ngâm thong thả bước hai bước, đôi lông mày đột nhiên nh"Vậy thì. Nàng nói với gia tộc. Thương thế của lệnh huynh vốn dĩ hẳn phải chết. Nhưng chúng ta đã xuất ra chi phí vô cùng lớn. Thỉnh động Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý. Lấy bản lĩnh xuất thế cùng với y thuật vô cùng cao minh vì lệnh huynh mà tiến hành khám chữa. Bất quá thương thế của lệnh huynh thực sự quá nặng. Mặc dù Tống Quân Thiên Lý cứu trị. Bảo vệ được tính mệnh. Nhưng cũng cần một thời gian tĩnh tâm điều dưỡng. Hiện tại đã được nội môn Vô Thượng Thiên tiếp đáo. An tâm tĩnh dưỡng. Như vậy trước cứ trì hoãn đi đã rồi nói sau. Về phần tên đầu sỏ Thủy Thiên Hồ. Sau khi nàng vì ca ca báo thù. Ta sẽ an bài một chút. Ném hắn vào thanh lâu. Tạo ra giả tượng tranh giành tình nhân bị người giết chết. Ngay cả có người hoài nghi. Nhưng cũng không có chứng cứ. Cứ như vậy. La có đủ thời gian để tiếp tục trì hoãn. Nàng thấy thế nào?"
Mắt Thủy Thiên Nhu sáng ngời: "Như vậy quả thực là thật giả khó phân. Chỉ có điều bằng cách này..." Trên mặt nàng hiện ra thần sắc bi thương. Lặng lẽ nói: "Ca ca thân tử. Với phụ thân là một dả kích quá lớn. Nếu lại giấu diếm tin tức... Ta lo lắng."
"Không có gì phải lo lắng. Có một loại nói dối. Là thiện ý. Huống chi. Nàng vì kéo dài gia tộc. Mà không gì không làm. Lệnh tôn cho dù có biết. Cũng sẽ không trách nàng." Lăng Thiên nặng nề nói: "Cho dù hai năm sau lệnh tôn biết ca ca nàng đã mất từ hai năm trước. Từ trên cảm giác mà nói. Lệnh huynh đã mấy năm không ở bên người chăm nom thăm hỏi. Nỗi nhớ cũng lâu rồi. Sẽ nhạt đi một chút; hơn nữa đến lúc đó nàng làm thật tốt. Nắm được Thủy gia, không đến mức sụp đổ. Hơn nữa cừu nhân đã bị chính tay nàng giết chết. Tin rằng khi đó lệnh tôn lệnh đường cũng sẽ giảm bớt rất nhiều bi thương. Nhưng nếu bây giờ nàng truyền tin người chết về. Loại đả kích thế này không một ái có thể tiếp nhận nổi."
Lời Lăng Thiên. Có tình có lý. Thủy Thiên Nhi không khỏi bình tĩnh xuống. Thoáng động: "Lăng công tử. Ngươi vừa mới nói. Tống Quân Thiên Lý kia tuyệt thế y thuật có thật hay không. Hắn không những là Giang Sơn Lệnh Chủ. Mà còn là cao thủ đệ nhất thiên hạ sao?"
"Tống Quân Thiên Lý này chính là nhân kiệt đương đại có một không hai. Một thân sở học quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Y bặc tinh tường văn thao vũ lược không gì không biết. Không gì không giỏi. Kỳ thực nàng cũng đã từng gặp hắn một lần. Lúc đó hắc y nhân xuất ra năm mươi lượng muốn mua Nam Hải Tử Đàn Châu kỳ thực chính là hắn." Lăng Thiên rất hứng thú nhìn Thủy Thiên Nhu.
"Dĩ nhiên lại là hắn. Chính là lấy sức một người tàn sát hơn trăm người chúng ta. Nguyên lai mục đích của hắn thực sự chỉ là khỏa Nam Hải Tử Đàn Châu kia. Nếu không phải hắn. Hai vị Trịnh bá bá sao có thể chết thảm." Thủy Thiên Nhu oán hận nói. Nếu không phải Thiên Lý này điên cuồng giết chóc một hồi. Thủy Thiên Nhu và Thủy Thiên Huyễn cũng sẽ không rơi vào cảnh thê thảm như vậy; Thủy Thiên Nhu hận hắn là đương nhiên.
"Thủy đại tiểu thư. Ta nhất định phải khuyến cáo nàng một câu. Ngàn vạn lần dập tắt ý niệm báo thù. Nội ngoại khinh tam công của Tống Quân Thiên Lý đều đã là tuyệt nghệ thế gian, nhìn quanh thế gian hiện nay. Nhất định không có ai là địch thủ. Bằng không ta đâu phải trốn hắn gần nửa thăm. Mọi người nếu đã là minh hữu thì ta phải nhắc nhở nàng." Lăng Thiên nói: "Loại báo thù vô hi vọng này. Chỉ biết sẽ tạo thành càng nhiều hi sinh vô nghĩa."
"Ta cũng không tin thế gian lại không có người nào có thể địch lại hắn. Thủy Vô Ba đại trưởng lão trong gia tộc ta. Thiên tư hơn người. Võ công trác tuyệt. Tuyệt đỉnh cao thủ, lúc đó từng ngang dọc Thiên Tinh, bình sinh chưa từng bại. "Mộng Ảo Càn Khôn" Hư Nhược Mộng cũng chỉ bất phân thắng bại với đại trưởng lão. Có lẽ có thể địch lại được. Đại trưởng lão xưa nay ham võ như điên. Có lẽ có thể thỉnh động đại trưởng lão trừ bỏ đại cừu này." Thủy Thiên Nhu tựa hồ với đại trưởng lão Thủy Vô Ba này đầy lòng tin tưởng.
Lăng Thiên mỉm cười: "Vô Ba có thể đánh bất phân thắng bại với Hư Nhược Mộng. Rất giỏi sao? Nàng cũng biết "Mộng Càn Khôn" Hư Nhược Mộng kia thực ra là truyền nhân của Mộng Nhược Hư năm xưa là thế ngọa tam đại kỳ môn thiên ngoại thiên. Nàng có biết không? Ngang dọc Thiên Tinh. Chưa từng bại trận Hư Nhược Mông. Cuối cùng chính là thảm bại trong tay Tống Quân Thiên Lý."
"Lại có việc này ư?" Trong nháy mắt sắc mặt Thủy Thiên Nhu trở nên thảm đạm: "Không ngờ thế gian lại có một tuyệt đỉnh cao thủ như vậy." Chợt lại lộ ra sắc mặt vui mừng: "Nếu Tống Quân Thiên Lý này thần thông quảng đại như vậy. Mà nghe đồn. thế gian không gì không cứu được Vô Thượng Thiên. Có thể thực sự thỉnh động hắn trị liệu cho ca ca hay không. Có lẽ hắn thực sự có bản lĩnh cứu được ca ca."
Lăng Thiên có chút khóc cười không được. Nữ nhân thực sự là một động vật kỳ quái đến cực điểm. Một phút trước còn hận không thể một mình báo thù ngay tức khắc. Lúc này lại trông mong hắn tới cứu mạng. Bất đắc dĩ nói: "Lệnh huynh sở dĩ có thể cầm cự được đến hôm nay. Chính là nhờ Hàn Băng Huyền Công của Thần nhi. Đình chỉ đại bộ phân cơ năng của lệnh huynh cố nhiên khiến cho thương thế tạm thời không đến mức chí mạng nhưng tiến thêm một bước là tiêu hao căn nguyên sinh cơ. Mà Tống Quân Thiên Lý phiêu bạt bất định, hắn muốn tìm nàng đương nhiên rất dễ. Nhưng nàng muốn tới đâu tìm hắn? Còn nữa. Cho dù nàng có tìm được Tống Quân Thiên Lý. Nàng có Giang Sơn Lệnh đưa ra hay không? Chỉ có Giang Sơn Lệnh mới có thể buộc hắn xuất thủ. Còn nữa. Vô Thượng Thiên đúng là y thuật thần kỳ. Nhưng vẫn còn là con người. Thủy chung cũng không phải thần tiên. Mà lệnh huynh thì lại."
Thủy Thiên Nhu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Một lát sau. Yếu ớt thở dài. Cúi đầu nói: "Hiện nay. Cũng chỉ đành như vậy." Thanh âm thấp. Nhưng lọt vào lỗ tai của Lăng Thiên. Lại trầm trọng như Thái Sơn. Mới tìm được hi vọng cứu sống ca ca. Rồi lại tiêu tan trong khoảnh khắc. Ai cũng không chịu nổi.
Lăng Thiên không nói gì. Đứng một lát. Liền đi ra phía ngoài. Mứa vừa đi đến cửa, còn chưa kịp mở cửa ra. Thì nghe được giọng nói trầm thấp của Thủy Thiên Nhu. Nhỏ đến mức gần như không nghe thấy nói: "Lăng Thiên. Lúc này. Kỳ thực cho dù ngươi không đưa ra điều kiện với ta. Ta cũng sẽ đáp ứng; ta không biêt. Ngươi có ý nghĩ khác hay không. Nhưng lúc này đây. Ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Tất nhiên là bởi vì ta đã không còn đường lui; nhưng chuyện lớn như vậy lại tin tưởng một người từng là đối thủ. Cừu nhân. Trong đời ta. Vẫn còn là lần đầu tiên. Hi vọng người đừng bắt ta phải thất vọng một lần nữa. "
Một tay vịn vào khung cửa. Lăng Thiên dừng lại.
Phía sau. Giọng nói của Thủy Thiên Nhu trở nên kiên định: "Bởi vì ngươi là Lăng Thiên. Bởi vì ta không còn ai để tin tưởng. Cho nên. Ta tin ngươi. Vị vua muốn lăng thiên. Ta tin Lăng Thiên."
Ta tin Lăng Thiên.
Trong lòng Lăng Thiên chợt rúng động. Chầm chậm quay đầu lại. Trong phòng. Thủy Thiên Nhu co rúm lại ngồi trên ghế. Nửa cúi đầu. Quay lưng về phía mình. Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy. Bóng lưng này. Dĩ nhiên lại cô đơn như vậy. Thê lương đơn bạc như vậy.
"Ta từng nói. Từ ngày đầu tiên thấy nàng. Ta đã xác định chúng ta sẽ trở thành cừu nhân. Những lời này đều là nói thật. Cũng là lời từ đáy lóng ta." Lăng Thiên nói xong những lời này. Liền không quay đầu sải bước đi ra cửa. Nguồn:
Thân thể Thủy Thiên Nhu run lên. Vẫn duy trì tư thế lúc trước. Không quay đầu lại. Trên mặt đất nhẹ nhàng phát sinh hai tiếng tí tách. Nhưng lại là hai giọt nước mắt trong suốt. Rơi xuống đất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ta? Sao Thủy cô nương lại hỏi như vậy?" Lăng Thiên cười thầm trong lòng, là một linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt, mình nào có phong kiến mà lưu ý đến việc đó như vậy? Bất quá câu hỏi của nha đầu kia có dụng ý. Trong tiềm thứ biểu lộ tình hoài của thiếu nữ rất đáng để phỏng đoán đây, xem ra, nha đầu này thật sự coi trọng bản công tử rồi?!
Kỳ thực, Lăng Thiên đương nhiên hiểu rất rõ ý nghĩ hiện tại của Thủy Thiên Nhu, hơn nữa tình cảm của Thủy Thiên Nhu với mình trong lòng hắn cũng biết rõ. Nhưng dưới tình huống hiện tại, hắn cũng không thể nói trước điều gì, thậm chí không thể có bất luận cái gì là ám chỉ hay gợi ý. Đơn giản là, mình sở dĩ đề xuất giúp đỡ Thủy Thiên Nhu, thậm chí sự tình của Thủy gia phát sinh trong khoảng thời gian này, cố nhiên nguyên nhân của chính Thủy gia chiếm đại bộ phận, thế nhưng không thể phủ nhận một điều là, nếu như nói đám người của Lăng Thiên không tiến hành đổ thêm dầu vào lửa một cách có ý thức, tình hình của Thủy gia tuyệt đối không thể xấu đi một cách nhanh như vậy, đến bước tuyệt vọng như vậy. Tất cả tổn thất hiện nay của Thủy gia ở thiên tinh đại lục, hầu như toàn bộ có thể nói là bởi vì Lăng Thiên và Lăng Thần, một người giết choc thảm liệt, sát nhân như ma, một người vu hồi trù tính, khéo léo dẫn dắt, mới làm cho toàn bộ kế hoạch của Thủy gia tại thiên tinh hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như không có Lăng Thiên lúc trước liều mạng giết chóc, thì tất cả những bố trí của Lăng Thiên sau này sẽ không có đất dụng võ; Thủy Thiên Nhu không phải không biết, nhưng đối với việc đó nàng lại không có lời nào để nói. Nếu không phải Thủy gia có dự mưu đối phó với phụ thân của Lăng Thiên Lăng Khiếu đại tướng quân trước trước, thì Lăng Thiên sao Lăng Thiên lại vô duyên vô cớ đại khai sát giới, không chết không thôi? Còn về phần một loạt trù tính của Lăng Thiên sau này, Thủy Thiên Nhu lại hoàn toàn không biết, nàng thậm chí còn đang cảm tạ Lằng Thần lần trước đã xuất thủ giải cứu nàng ra khỏi khốn cảnh bị "địch nhân" bắt đi. Nhưng lại mờ mịt không biết rằng, thủ hạ tâm phúc của phụ thân mình, được phái đi để toàn lực bảo hộ mình an toàn, lại đang ở trong tay của hảo tỷ muội của mình!
Vì thế lần này, Lăng Thiên cải biến một nhỏ kế hoạch của Lăng Thần. Trực tiếp đề xuất kế hoạch muốn giúp đỡ Thủy gia vượt qua cửa ải khó khăn này, kỳ thực cũng là có mục đích của bản thân ở bên trong. Dưới tình huống loại này, cho dù da mặt Lăng Thiên có dày, lại có hảo cảm với Thủy Thiên Nhu thế nào đi nữa, thì cũng không dám vác mặt đến nói chuyện yêu đương với người ta; huống chi với Thủy Thiên Nhu bây giờ, Lăng Thiên vẫn chỉ là hân thưởng tính cách kiên cường của nàng, có chút thừa nhận năng lực của nàng, còn có chút méo mó của nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ. Trừ những thứ đó ra, cảm giác kỳ thực vẫn rất lạnh nhạt, chí ít không thể đánh đồng với Ngọc Băng Nhan, cũng là con gái của một thế gia ngàn năm khác. Một người là yêu thực sự, người còn lại tối đa cũng chỉ có chút ý nghĩ mà thôi...
Thủy Thiên Nhu vừa nói ra, lập tức phát giác có gì đó không ổn, tất nhiên là không nhịn nổi mà mắc cỡ, mặt đỏ bừng, lại thấy phản ứng của Lăng Thiên không ngờ bình đạm như vậy, trong lòng không khỏi lạnh xuống. Mình đã ăn nói nhẹ nhàng như vậy, không để ý đến da mặt như vậy, hắn lại còn có thể... Trong lúc nhất thời ủy khuất cực độ, chỉ muốn khóc. Nhưng rốt cuộc nàng cũng là nữ nhi danh gia vọng tộc, mạnh mẽ tự kiềm chế nỗi buồn cuồn trào trong lòng xuống, ngữ khí khôi phục bình thản, nhàn nhạt hỏi: "Lăng công tử quả nhiền là tài năng ngút trời, đây không hẳn không phải là một biện pháp giải quyết, tương đối với Thủy gia từ này về sau tiêu vong mà nói, ngược lại vẫn có thể xem là một lối thoát. Chỉ xin hỏi Lăng công tử, giúp ta như vậy, giúp Thủy gia chúng ta như vậy, muốn đạt được cái gì? Ta thật không tin công tử sẽ hoàn toàn không cần lợi ích. Thỉnh công tử không nên vũ nhục trí tuệ của Thiên Nhu, nói ra chân ý của ngươi đi!"
"Thông minh, rất thông minh." Lăng Thiên đưa ngón tay, nói: "Thủy cô nương thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên biết, cái gì là có qua có lại. Ta nỗ lực như thế, không có khả năng không hề sở cầu. Nếu là không đủ lợi ích, sao ta phải làm như vậy? Bất quá thứ ta muốn, nàng tuyệt đối có thể cấp cho ta."
"Nói đi." Thủy Thiên Nhu bày ra vẻ mặt ta bị ức hiếp, bộ dàng tùy ý xâu xé, nhưng trong lòng lại rất đau xót.
"Theo ta biết, Thủy gia hiện tại tuy rằng nội bộ sụp đổ, nhưng vẫn như trước là nhất gia độc đại ở đại lục Thiên Phong, vô luận là vũ lực hay là tài lực, đều có thể nói là số một, kỳ thực nếu không phải Thủy gia duy ngã độc tôn ở Thiên Phong, nói không chừng đấu tranh nội bộ trong gia tộc sẽ không ác liệt như vậy. Mà cái ta muốn, đó là sau này ta tiến quân đến Thiên Phong, Thủy gia phải hỗ trợ vô điều kiện mỗi bước hành động quân sự của ta, giúp ta nắm chặt đại lục Thiên Phong trong tay.
"Hỗ trợ vô điều kiện? Thủy gia chúng ta đây chẳng phải biến thành thủ hạ ư? Việc này trăm vạn lần không có khả năng! Điều kiện này của ngươi ta làm sao mà cấp được. Cho dù là cha ta ở đây. Cũng tuyệt đối không cấp nổi. Ngươi căn bản muốn chiếm đoạt Thủy gia ta. Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng!" Thủy Thiên Nhu giận dữ. Nàng lại cho rằng Lăng Thiên đang trêu chọc nàng. Chí ít cũng là bỏ đá xuống giếng.
"Không có khả năng? Thủy cô nương. Lời nói không nên quá vẹn toàn." Tà nhãn của Lăng Thiên nhìn về phía nàng: "Đổi lại là bất kỳ gia tộc nào khác, đối với điều kiện của ta như vậy sẽ chỉ mừng như điên; còn Thủy cô nương nàng lại nói không có khả năng?"
Thủy Thiên Nhu quật cường ngẩng đầu lên: "Đáng tiếc Thủy gian không phải là những gia tộc khác. Đệ tử của Thủy gia. Thà làm ngọc vỡ. Không làm chó săn! Thàn rằng tan cửa nát nhà. Cũng Tuyệt không phụ thuộc người khác! Việc này không cần phải thương lượng thêm nữa!"
"Có chí khí! Không hổ là truyền nhân của chi trưởng thiên niên thế gia!" Lăng Thiên bồm bộp vỗ vỗ tay: "Có điều. Ta nói ta muốn gia tộc các người lúc nào? Muốn các người là thủ hạ của ta? Thủy Thiên Nhu. Thủy tiểu công chúa. Thủy đại tiểu thư. Lời nói còn nghe chưa hết đã giận dỗi lộn xộn thế. Đây không phải là Thủy Thiên Nhu mà ta quen biết nha. Ta không tin nàng không nhìn thấy lợi ích ở trong đó! Thủy gia đáp ứng điều kiện của ta. Chỉ biết so với trước đây càng thêm cường đại! Càng không có nửa điểm suy bại. Lợi ích to lớn như vây mà nàng lại có thể không nhìn ra ư? Thủy đại tiểu thư. Phản ứng của nàng thật sự làm cho ta giật mình đấy. Nàng nói không cho ta vũ nhục trí tuệ của nàng. Nhưng sự thực lại là. Chính nàng đã tự vũ nhục trí tuệ của nàng! Nàng cẩn thận cân nhắc một chút đi. Nếu như thật sự nghĩ không ra. Chúng ta thật sự không có cơ sở để hợp tác. Ta cũng không muốn hợp tới với một hỗn đản hồ đồ đâu! Nhu thế chỉ làm hỏng đại sự của ta! "
Thủy Thiên Nhu bị Lăng Thiên mắng một trận. Không khỏi có chút tức giận. Nhưng nàng lại cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ. Không khỏi bừng tỉnh đại ngộ. Cho dù Lăng Thiên thống nhất thiên hạ. Lãnh thổ lớn như vậy chung quy cần có người quản lý. Mà bản bộ của Lăng Thiên lại ở đại lục Thiên Tinh. Căn cơ cũng ở Thiên Tinh. Tuyệt đối không có khả năng sẽ chuyển đến đại lục Thiên Phong. Mà quyền quản lý đại lục Thiên Phong. Ngoại trừ Thủy gia ngàn năm thâm căn cố đế ra. Không có khả năng cũng sẽ không có lựa chọn lý tưởng thứ hai nào khác. Cho dù Lăng Thiên phái đi bao nhiêu quan viên. Cũng không thể so sánh lực ảnh hưởng với Thủy gia. Tối thiểu. Trong vòng vài chục năm đầu tiên. Thủy gia chỉ biết kiêu ngạo. Mà sẽ không có bất luận nguy cơ nào. Cho nên đề nghị này của Lăng Thiên, với Thủy gia mà nói, kỳ thực là đề nghị phi thường lý tưởng. Thậm chí có thể nói là một cơ hội tuyệt hảo.
Sở dĩ lựa chọn Thủy gia, đối với Lăng Thiên cũng là việc bất đắc dĩ. Thế lực ở Thiên Phong, Thủy gia tích tụ ngàn năm, chiếm giữ quá sâu, nhất là những năm gần đây, hầu như đã đến mức duy ngã độc tôn. Nếu Lăng Thiên có thể bồi dưỡng lên một thế lực khác đến làm chuyện này, thứ nhất sẽ tốn một thời gian dài, thứ hai nhân tâm khó dò, thứ ba là phải kịch liệt xung đột với thế lực Thủy gia để thăng cấp, thậm chí bởi vì áp lực bên ngoài, sẽ khiến cho Thủy gia vốn dĩ sụp đổ một lần nữa tụ họp lại. Mà hiện tại Lăng Thiên tuyệt đối không có nhiều tinh lực và thời gian đến xử lý những chuyện đó.
Như vậy, lựa chọn Thủy gia là lẽ tất nhiên. Tuy rằng hiện tại cục diện nội bộ của Thủy gia đang như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đầy rẫy nguy cơ, nhưng cho dù không có sự chấp thuận của Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên cũng sẽ không để cho Thủy gia bị diệt vong như thế, nói không được, thì chỉ còn cách lựa chọn một nhân vật bù nhìn trong Thủy gia bồi dưỡng lên. Nhưng làm như vậy không những chỉ tốn thời gian tốn công sức, hơn nữa còn không chắc có thể thành công.
Cho nên ngày hôm nay Lăng Thiên sẽ phải phí một phen nước bọt thuyết phục Thủy Thiên Nhu. Thứ nhất, Thủy Thiên Nhu dù sao cũng là nữ tử thuộc chi trưởng của Thủy gia, thứ hai, Thủy Thiên Nhu có một phần tình ý mông mông lung lung với mình. Tuy rằng lúc này Lăng Thiên chưa thể xác định được phần tình ý này trong lòng Thủy Thiên Nhu so sánh với gia tộc nàng chiếm được baonhiêu tỉ trọng, nhưng chung quy cũng không lớn lắm.
Tâm niệm Thủy Thiên Nhu thay đổi thật nhanh, rốt cục quyết định: "Ta đáp ứng ngươi! Nhưng ta có mấy điều kiện! Hi vọng ngươi có thể chấp nhận!"
Lăng Thiên ha hả cười lớn, vỗ tay nói: "Thủy cô nương quả nhiên là người sảng khoái, có điều kiện gì mời nói."
Thủy Thiên Nhu trầm ngâm, nói: "Điều kiện thứ nhất, trước tiên Thủy gia phải vượt qua cửa ải khó khăn, sau khi thanh tẩy toàn bộ những bại hoại,mới tiến hành kế hoạch kia. Thế nào?"
Lăng Thiên không chút nghĩ ngợi nói: "Đây là đương nhiên. Hiện tại các người đứng trên bờ sụp đổ gần như đã chia năm xẻ bảy, miệng cọp gan thỏ, cho dù cần dùng đến, các người cũng sẽ không có nhiều tác dụng."
Thủy Thiên Nhu oán hận khẽ cắn môi: "Điều kiện thứ hai. Việc này thế nào cũng phải sau khi ngươi thống nhất Thiên Tinh mới có thể đủ cụ thể để thực hiện đúng không? Nếu ngươi có thể làm được, đương nhiên thuận lý thành chương, nếu ngươi không làm được? Trong cuộc chiến ở Thiên Tinh trái lại bị thua thì sao? Thủy gia chúng ta tuyệt đối sẽ không vượt ngàn dặm trùng dương tới Thiên Tinh này giúp ngươi, ngươi cần phải minh bạch!"
Lăng Thiên ha ha cười lớn: "Cái này đương nhiên; nếu ta binh bại bỏ thành, hiệp nghị này coi như chưa hề có; hơn nữa khi đó ta nhất định thân tử, còn nói cái gì là kinh lược Thiên Phong? Thủy gia các người đương nhiên có thể tiếp tục sinh tồn, như trước làm bá chủ Thiên Phong của các người."
Lòng Thủy Thiên Nhu chấn động, nghe thấy bốn chữ "Binh bại thân tử", Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy lòng mình sâu sắc đau xót, tức thì sắc mặt lại có phần trắng bệch.
"Điều kiện thứ ba..." Thủy Thiên Nhu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ta có thể bảo lưu điều kiện cuối cùng này hay không?"
Lăng Thiên nói: "Bảo lưu điều kiện?" Lăng Thiên có chút buồn bực, hắn đã dự liệu Thủy Thiên Nhu sẽ đưa ra điều kiện, hơn nữa cũng dự liệu trước nàng sẽ đưa ra điều kiện gì. Hai điều kiện đầu tiên Lăng Thiên sỡm đã nghĩ đến, nhưng không ngờ Thủy Thiên Nhu lại đưa ra ý kiến bảo lưu điều kiện cuối cùng. Hơn nữa, hai điều kiện Lăng Thiên vốn cho rằng là tối cần thiết để đàm phán, không ngờ đều không xuất hiện!
"Đúng vậy, hiện tại ta chưa nghĩ ra." Thủy Thiên Nhu nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ta nghĩ, cho khi ta nghĩ ra, sẽ nói với ngươi. Ta hi vọng, khi đó ngươi không nên cự tuyệt ta!"
Lăng Thiên chậm rãi bước đi hai bước, xoay người lại, nói: "Được. Bất qua khi đưa ra điều kiện kia, ta hi vọng nàng suy nghĩ cẩn thận, những điều kiện không nên đưa ra và không thực tế, tốt nhất không nên đưa ra." Lăng Thiên nhe răng cười: "Bởi vì đưa ra ta cũng không chắc sẽ tiếp thu."
Thủy Thiên Nhu không khỏi liếc mắt khinh thường. Lời này của Lăng Thiên có phần rất xấu. Thủy Thiên Nhu cố nhiên lưu lại để sau này đến tình cảnh nào đó sẽ dùng tới, mà Lăng Thiên cũng đồng dạng để lại quyền lợi cự tuyệt. Trên một điểm này, người không ngờ đối chọi gay gắt, một đả một thủ. Bất quá, mục đích của Lăng Thiên, cuối cùng cũng đã đạt được bước đầu rồi.