Ra khỏi cửa phòng, Lăng Thiên thở ra một hơi thật dài, chẳng biết tại sao cảm thấy tâm tình, tựa hồ không biết tự lúc nào nặng trĩu như Thái Sơn.
Bạch y chợt lóe, Lê Tuyết cười dài, xuất hiện trước mặt hắt: "Đối phó thế nào rồi? Người gặp người thích Lăng đại thiếu gia?"
Lăng Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng: "Kiếm của Lăng Kiếm đã kề đến cổ, mà muội còn có thể nhàn nhã đi dạo chơi sao? Cẩn thận hắn hủy dung muội đó! Diện mạo nhỏ của muội nếu bị hủy đi; thật sự là danh xứng với tên: mẫu dạ xoa rồi!"
"Muội sợ lắm nha! Hừ!" Cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga của Lê Tuyết, khẽ ngửa lên, khinh thường không chút lo nghĩ: "Chỉ bằng hắn? Luyện mười năm nữa may ra có thể được. Đến lúc đó huynh cứ chờ mà nhìn bản cô nương đánh một đống cát đi. Huynh nói bản cô nương là mẫu dạ xoa, nếu không có chút thủ đoạn của mẫu dạ xao, sao mà xứng với tên gọi chứ!"
Lăng Thiên phiền muộn khoát tay chặn lại:"Này đại tỷ, ngài đi tìm một tiểu hắc ốc YYY đi, tâm tình của bản công tử lúc này bất hảo, sẽ không phụng bồi." Xoay người đã nghĩ muốn trốn đi.
"Hà; Lăng công tử tán gái thành công vội vã trở về chỉnh lý tâm đắc sao?" Lê Tuyết cười hì hì ngăn cản lối đi của hắn, "Muội phát hiện một việc, lại vô cùng thú vị. Huynh có muốn nghe một chút không?"
"Không muốn?" Lăng Thiên thiếu chút nữa muốn bưng đầu mà kêu lên: "Huynh màn trời chiếu đất quá nhiều ngày rồi đại tỷ ạ, bây giờ thứ huynh muốn duy nhất, chính là trở về ngủ một giấc thật yên ổn."
Lê Tuyết cười tinh ranh, tự biên tự diễn nói: "Đều nói nữ nhân thông qua chinh phục nam nhân mà chinh phục ca thế giới; nhưng hiện tại muội đột nhiên phát hiện, Lăng đại công tử lại trái ngược với điều này." Lê Tuyết cười, nói từng từ từng chữ: "Lăng đại thiếu gia của chúng không ngờ lại thông qua chinh phục nữ nhân để chinh phục thế giới
Lăng Thiên một đầu độc địa, cắn răng nói: "Thật là cực kỳ thú vị. Cho tới bây giờ huynh mới phát hiện, Lê đại tiểu thư không ngờ cũng là một nữ nhân, muội muốn chinh phục, hay là bị chinh phục đây!?"
Lê Tuyết hừ một tiếng: "Thế là cái kiểu gì? Huynh chinh phục được sao? Muội lại vô cùng hoan nghênh mà!" Nói xong không ngờ lại ném sáng một ánh mắt quyến rũ.
Có điều là đại tiểu thư Lê Tuyết không quá tinh thông liếc mắt đưa tình. Nhìn thoáng qua như là đang trừng mắt nhìn sang. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Toàn thân run rẩy một trận. Sắc mặt không kìm được trắng bệch. Vội vã thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Chạy trối chết. Nếu như không phải gần đây khinh công đại tiến. Chỉ sợ có muốn chạy cũng không chạy được. Lê Tuyết là nữ nhân duy nhất mà Lăng Thiên không dám "theo đuổi"...
*****************
Màn đêm từ từ buông xuống. Cùng với thời gian trôi đi. Dần dần trở nên thâm trầm.
Thân thể Lăng Thiên bắn đi như điện trong biệt viện. Vòng qua một ngã rẽ. Tựa như một con chim ưng nhảy lên không trung. Tựa như một chiếc lá rơi trên một thân cổ thụ cao vút. Cẩn thận tra xét trước sau, bên phải, bên trái. Cũng không phát hiện có gì dị thường. Thỏa mãn gật gật đầu. Thân thể từ trên cây nhẹ nhàng cất lên. Tưởng chậm mà thực nhanh lưu lại trong bầu trời đêm từng chuỗi tàn ảnh. Biến mất trong bóng đêm!
Vào buổi tối hôm nay. Thủy gia từ xa xôi ngàn dặm đến nơi này. Đã xảy ra vài kiện đại sự. Vài chuyện này. Khiến cho người Thủy gia họa vô đơn chí thương vong thảm trọng. Càng đủ cả lo sợ lẫn nghi hoặc không ngớt.
Đường xa đến nơi này, công tử Thủy gia, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải được người ta phát hiện ở bên ngoài thành, trần như nhộng bị treo ngược trên cây, mặt mũi bầm dập, toàn thân thâm tím, thương tích đầy mình, thoi thóp hơi thở, được đưa đến trong viện tử Thủy gia đang thuê trọ.
Thủy gia công tử Thủy Thiên Hồ tại Mính Yên Lâu cùng một võ sĩ không biết từ đâu đến tranh giành tình nhân, bị giết tại chỗ, thi thể vô cùng thê thảm. Có người nói việc này có hơn trăm người thấy tận mắt làm chứng
Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu lấy một gốc Thiên Niên Huyết Tham, hai quả Băng Chi quả cùng với bốn rương hồng ngọc trăm năm làm chi phí, rốt cục thuyết phục được Vô Thượng Thiên Diệp Khinh Trần, thay mặt mình đứng ra du thuyết đệ nhất thiên hạ cao thủ cũng là thần y đệ nhất thiên hạ thần y Tống Quân Thiên Lý xuất thủ cứu trị cho Thủy gia thiếu chủ Thủy Thiên Huyễn tính mạng đang bị đe dọa, do hộ vệ Lăng gia hộ tống Thủy Thiên Huyễn đi trước để khám bệnh, Thủy Thiên Nhu đồng thời cũng đi theo...
Vị Thủy Thiên Huyễn này nhất định là chết không được!
Tin tức này cũng làm cho một ít người có dã tâm chán nản không ngớt.
Ngoài thành, trong màn đêm thâm trầm, một chiếc xe ngựa đen kịt lẳng lựng đứng trên quan đạo. Trong xe ngựa tựa hồ chở đầy bất hạnh. Từ nơi ấy, mơ hồ truyền ra tiếng khóc cực kỳ bí thống của nữ từ, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng tràn ngập đau thương sinh ly tử biệt.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tử tôn chi trưởng Thủy gia, người con trai duy nhất- Thủy Thiên Huyễn, toàn ngực biến thành màu đen chết chóc, hắn dùng chút khí lực còn lại, vươn tay phải, vuốt ve mái tóc óng mềm của muội muội mình, trên mặt, lộ vẻ vui mừng sắp được giải thoát, còn mơ hồ mang theo thêm một phần thỏa mãn. Nhớ tới lúc mình tự tay dùng trường kiếm đưa vào trái tim Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Huyễn có chút kiêu ngạo. Chết thì có sao? Nhưng trước khi mình chết, dù sao cũng đã tự tay giết chết kẻ đã hại chết mình! Thủy Thiên Huyễn mỉm cười, nghĩ.
"Nhu nhi... Đáp ứng ca ca... Sống thật tốt, thay ca ca chăm sóc cho cha mẹ..." Môi Thủy Thiên Huyễn mấp máy, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt của muội muội. "Ca ca không được, nhưng huyết mạch chi trưởng của Thủy gia cũng không thể từ đây xuống dốc! Cho dù phải dùng đến hơi thở cuối cùng, cũng quyết không thể để Thủy gia rơi vào tay bọn tiểu nhân đê tiện! Đáp ứng ca ca!" Thủy Thiên Huyễn kịch liệt ho khan, nhãn thần lại gắt gào đặt trên Thủy Thiên Nhu, ho đến mức gần như không thể thở nổi, tức thì sặc mạnh, phun ra một ngụm máu màu đen ngòm.
"Đáp ứng ta!"
Thủy Thiên Nhu nước mắt lã chã, không ngừng ra sức gật đầu, nước mắt như trân châu khan hiếm, không ngừng tí tách rơi trên người Thủy Thiên Huyễn.
Thủy Thiên Huyễn cố sứ thở hổn hên một hơi, đột nhiễn nhãn thần trở nên ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa như đang nói mê: "Không biết Lăng cô nương nàng... Chỉ mong nàn có thể vẫn... Hạnh phúc về sau... Hạnh phúc suốt đời... Nếu có kiếp sau... Khụ khụ khụ..."
Bóng người chợt lóe, ngọn đèn nhanh chóng tối sầm lại, một thanh âm vang lên: "Thiên Huyễn huynh, tiểu đệ ta tới tiễn huynh đoạn đường cuối cùng." Lăng Thiên một thân hắc ý, tựa như một làn khói xanh chui vào trong thùng xe. Nhìn Thủy Thiên Huyễn, ôn hòa nói: "Ta biết, huynh hẳn là cũng có chuyện muốn dặn dò ta phải không?"
Thủy Thiên Huyễn chậm rãi ngẩng đầu, nhãn thần đột nhiên trở nên sắc bén: "Là ngươi! Lăng Thiên, không ngờ ngươi không chết! Không ngờ ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi sụ truy sát của Giang Sơn Lệnh, ta thật nên viết phục tự cho ngươi!"
Lăng Thiên cười rất ôn hòa: "Hai người chúng ta, chung quy phải có một người sống, không phải sao?"
Thủy Thiên Huyễn nghe xong, đột nhiên sặc ho rồi nở nụ cười: "Không sai." Hắn chăm chú nhìn Lăng Thiên: "Ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngươi, ta thật cao hứng."
Lăng Thiên trầm lắng, chậm rãi gật đầu, tựa hồ đã minh bạch ý tứ của hắn.
Tinh thần Thủy Thiên Huyễn trỗi dậy, mạnh mẽ tự chống đỡ, giãy dụa nói: "Lăng Thiên, ngươi biết không; từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phục ai, cũng chưa từng sợ ai, ngay cả cha ta hoặc là đại trưởng lão Thủy Vô Ba cũng không ngoại lệ, bởi vì ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể giỏi hơn bọn họ. Mà Lăng Thiên ngươi, là người thứ nhất và cũng là người duy nhất! Từ khi ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân của ta, ta cũng đã biết, ta kém ngươi rất nhiều. Ta rất tiếc nuối, ta vốn tưởng rằng, chúng ta còn có hội giao thủ lần thứ hai. Hiện tại xem ra, ta không có cơ hội ấy nữa rồi."
Lăng Thiên ngồi ở trước mặt hắn, trầm giọng nói:"Ta cũng tiếc nuối như vậy; đối thủ như các ngươi thực sự quá ít, mà trẻ tuổi ngoài ngươi ra càng chỉ có một, đối với ngươi là tiếc nuối, với ta sao lại không phải là tiếc nuối, đáng tiếc!"
Nhãn tình Thủy Thiên Huyễn sáng lên, hô hấp đột nhiên càng trở nên gấp gáp: "Ngươi... Nói thật sao? Ngươi coi đối thủ?"
Lăng Thiên cười cười: "Lẽ nào ngươii hi vọng ta coi đám rác rưởi Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang kia là đối thủ?"
"Không! Bọn chúng không xứng! Bọn chúng xứng thế nào được!?" Thủy Thiên Nhu lắc đầu, đột nhiên nhìn Lăng Thiên, chân thành nói: "Lăng Thiên, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã coi ta là đối thủ."
Lăng Thiên chăm chú nói: "Hôm nay ta vốn phải về thành, đột nhiên nhớ tới ngươi, liền tới tiễn người đoạn đường cuối cùng. Mặc kệ thế nào, Hoàng Tuyền Lộ dẫu xa, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt mãi mãi rồi!"
Khóe miệng Thủy Thiên Huyễn lộ ra một tia tiếu ý hài lòng, ôn thanh nói: "Ta vốn dĩ có rất nhiều chuyện lo lắng, còn chưa an bài tốt, thời gian không đợi ta, nhưng hôm nay ngươi đến đây rồi, ta cũng an tâm." Hắn thu liễm dáng tươi cười, nghiêm túc nhìn Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin thứ cho Thiên Huyễn giao tình ít mà lời thân thiết, xin nhờ ngươi hai việc, hi vọng đừng từ chối khẩn cầu của người chết."
Lăng Thiên nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh, lại cười nói: "Kỳ thực ngươi muốn nhờ ta chuyện gì, ta đều đã biết cả. Ngươi không cần phải nói ra nữa!"
Thủy Thiên Huyễn khăng khăng ngắc ngứ cái đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin chiếu cố muội muội của ta thật tốt, muội muội duy nhất của ta!" Thủy Thiên Huyễn cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên động thân ngồi dậy, cánh tay phải khẳng khiu nắm lấy cổ tay Lăng Thiên. Cặp mắt phát quang sáng quắc, giống như ma trơi lóe lên bất định, mơ hồ lộ ra một tia đố kị: "Còn có... Còn có Lăng Thần cô nương... Ngươi... Hãy cho nằng hạnh phúc, suốt đời bình an hỉ nhạc!"
Lăng Thần! Mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, trong dáng tươi cười ôn hòa chứa thêm một tia chết chóc đìu hiu: "Nữ nhân của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc nàng thật tốt, thần nhi đương nhiên sẽ bình an hỉ nhạc suốt đời; điểm này, không nhọc Thủy thiếu chủ quan tâm quá nhiều."
Thủy Thiên Huyễn buồn bã cười, cô đơn cúi đầu, tựa hồ đã dùng hết khí lực cuối cùng, thân thể lần thứ hai ngã xuống. Lăng Thiên bỗng nhiên phát hiện, trước ngực Thủy Thiên Huyễn, da bị Hàn Băng Thần Công đông lại đã biến thành màu đen. Lúc này bên ngoài đang cực kỳ chậm rãi chảy ra một tầng bọt nước tinh mịn, mà mặt Thủy Thiên Huyễn, cơ nhục bắt đầu ịch liệt co quắp. Đau đớn vô tận, vào khoảnh khắc này lại ào đến tập kích hắn!
Bảy ngày!
Thời hạn hiệu lực của Hàn Băng Thần Công, vào giây phút này đã qua đi!
Ngày diệt vong của Thủy Thiên Huyễn đã đến gần!
Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, từ hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra vẻ thất kinh, nhìn ca ca của mình, lại nhìn Lăng Thiên, đột nhiên điên cuồng nắm lấy vạt áo của Lăng Thiên, cố sức lay động: "Lăng Thiên, ngươi cứu cứu huynh ấy... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Van cầu ngươi.... Ngươi muốn ta làm gì cũng được, van cầu ngươi cứu cứu ca ca của ta mà!" Nói đến lời cuối cùng, Thủy Thiên Nhu hầu như đã dùng hết toàn thân khí lực la lên.
Lăng Thiên đờ đẫn đứng thẳng, trên mặt không chút biểu tình. Hiện tượng của Thủy Thiên Huyễn, đã tới bước giai đoạn cuối cùng vùng vẫy giành giật sự sống. Đừng nói Lăng Thiên, cho dù là Tống Quân Thiên Lý đến đây, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trong cổ họng Thủy Thiên Huyễn phát ra tiếng khách khách quái dị, tiếng thở dốc thì như tiếng bễ lò rèn, hầu như không khống chế nổi cảm giác đau đớn như cuồng triều đang kéo đến phía hắn, hầu như dùng hết khí lực toàn thân mới kêu lên được một tiếng đau đớn: "Như nhi, tống... Ta... Một..."
Thân thể Thủy Thiên Nhu kịch liệt run lên, mờ mịt buông vạt áo của Lăng Thiên ra, lui ra phía sau một bước, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả nàng có kiên cường cỡ nào, nhưng nếu muốn nàng giết chết chính ca ca thân sinh của mình, thì cho dù có nói thế nào cũng không thể làm được! Ngay cả nàng biết rõ ca ca mình không còn hi vọng, sóng chỉ chịu thêm nhiều thống khổ, nàng cũng thể nào hạ thủ được!
Ánh mắt Thủy Thiên Huyễn nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt đầy khẩn cầu, "Lăng... Thiên... Giúp ta... Ta... Không... Muốn...Kêu lên nữa..." Toàn thân hắn run rẩy, đau đớn như cuồng triều nộ lãng không ngừng xông tới thần kinh của hắn. Mồ hôi lạnh trên đầu trên mặt Thủy Thiên Huyễn xối xả rơi như mưa, nhưng lại mạnh mẽ chống cự, như thế nào cũng không rên rỉ. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy cấp bách.
"Keng!" Sắc mặt Lăng Thiên lãnh ngạnh, trở tay r kiếm ra khỏi vỏ, tựa như trong đêm tối tăm đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện.
"Tạ ơn... Tạ ơn..." Thủy Thiên Huyễn gắt gao ngậm chặt miệng lại, hắn sợ, chỉ cần hé miệng ra, sẽ phun ra thanh âm rên rỉ.
"Kiếm tên liệt thiên, tống quân tây hành!" Lăng Thiên chăm chú nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Vĩnh biệt, lên đường bình an!" Sau môt khắc, Liệt Thiên kiếm đã chuẩn xác đâm vào trái tim của Thủy Thiên Huyễn! Lăng Thiên chấn động nội lực, triệt để đoạn tuyệt một tia sinh cơ cuối cùng của Thủy Thiên Huyễn!
Thủy Thiên Huyễn chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, bình yên khép hai mắt lại. Sắc mặt dần dn bình tĩnh, cuối cùng đọng lại trên mặt hắn, là một tia giải thoát, vài phần kiêu ngạo, nơi khóe mắt, lưu lại vài phần tịch mịch...
Tử tôn chi trưởng Thủy gia, Thủy Thiên Huyễn, chết!
"A!..." Hai tay Thủy Thiên Nhu kịch liệt run rẩy, che một nửa miệng mìn nhìn ca ca, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai thê lương, thét được phân nửa, đột nhiên nín lặng, toàn bộ động tác thoáng chốc đình chỉ, ngay cả nhãn cầu cũng đình chỉ chuyển động, trong nháy mắt tựa như đang u mê.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Khẽ duỗi ngón tay, điểm đến hắc điềm huyệt của Thủy Thiên Nhu. Huyệt này vô hại với thân thể, nhưng có thể làm cho người ta trong nháy mắt tiến vào giấc ngủ say. Lúc này Thủy Thiên Nhu sớm đã không buồn né tránh, không kêu một tiếng, mềm gục trên mặt đất, chìm vào mê man.
Lăng Thiên lắc mình ra khỏi thùng xe, phân phó: "Đưa xe ngựa về Lăng phủ biệt viện, giao cho Lăng Thần. Nàng sẽ biết nên làm thế nào." Nói rồi ngửa đầu nhìn trời, trong lòng thở dài, hiện tại, có thể khuyên nhủ được Thủy Thiên Nhu, khắp cả đại lục Thiên Tinh có lẽ cũng chỉ có Lăng Thần và chính mình! Kỳ thực ngẫm lại Lăng Thiên đều cảm thấy Thủy Thiên Nhu thực sự có chút đáng thương. Đại lục Thiên Tinh ngàn vạn nhân khẩu, Thủy Thiên Nhu có thể tín nhiệm, dám tin tưởng, cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà mình theo ý nghĩa ban đầu giữa hai người, vẫn là địch nhân của nàng. Thân ca ca thân tử, hung thủ chính là tộc nhân của mình, người của gia tộc mình cuối cùng lại không thể tín nhiệm...
Bi ai, thật sự là rất bi aihuyện này đối với một thiếu nữ mà nói, vô luận nàng có bao nhiêu kiên cường, đều là thống khổ mà sinh mạng khó có thể tiếp nhận!
Hơi nghiêng người, Lăng Thiên kính cẩn đáp ứng một tiếng, vài tiếng quát nhẹ, xe ngựa quay đầu, chạy về phía Lăng phủ biệt viện. Thân Lăng Thiên nhẹ như một làn khói chạy một vòng, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hoặc là những kẻ theo dõi xe ngựa, không khỏi yên lòng. Nhìn xe ngựa chậm rãi biến mất trong màn đêm, thân thể Lăng Thiên chợt lóe, lặng lặng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Quyển 6
Lăng Thiên đón gió đêm bay vút đi, nét mặt không lộ vẻ vui buồn, một mảnh thản nhiên.
Thủy Thiên Huyễn đã chết. Đối với Thủy Thiên Huyễn, thủy chung Lăng Thiên chỉ có chút coi trọng, nhưng đến khoảnh khắc Thủy Thiên Huyễn sắp chết, Lăng Thiên mới coi người này là đối thủ.
Bằng không Lăng Thiên sẽ không dùng Liệt Thiên Kiếm tiễn đưa Thủy Thiên Huyễn.
Đây là một loại an ủi.
Thủy Thiên Huyễn cho đến lúc đó, hàn băng thần công của Lăng Thần đã mất đi hiệu lực, toàn thân hắn không có nửa điểm sức lực để giúp hắn khống chế chân khí nhưng hắn vẫn như cũ chịu được thống khổ cường liệt tới cực điểm! Lấy thân thể của một người bình thường lúc sắp chết, chống cự tán công của một cao thủ cùng với sự đau đớn do xương cốt toàn thân gãy nát! Chỉ bằng phần nghị lực này, đã đủ khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải lộ vẻ cảm động!
Vào khoảnh khắc này, Lăng Thiên tôn kính Thủy Thiên Huyễn. Bởi vì người có thể làm được đến mức như vậy, quá ít! Thủy Thiên Huyễn cho đến tận khi chết, dù thế nào vẫn luôn gìn giữ phần kiêu ngạo thuộc về hắn!
Cho nên Lăng Thiên rút ra Liệt Thiên Kiếm!
Liệt Thiên Kiếm tuy rằng chỉ là một thanh kiếm, nhưng tại riêng thế giới này, lại là tượng trưng cho quyền lợi đỉnh cao, chết dưới Liệt Thiên Kiếm, với người chắc chắn phải chết như Thủy Thiên Huyễn mà nói, hẳn cũng là một loại an
Người nào có được Liệt Thiên Kiếm, sẽ có cả thiên hạ! Những lời này theo cách nghĩ của Lăng Thiên, chỉ là một truyện cười, trong mắt một ít người có tri thức, bất quá chỉ là một cái mánh lới, một thanh tuyệt thế lợi khí khiến cho thiên hạ tranh chấp mà thôi. Nhưng bất đắc dĩ chính là, ở trên đời này, người vô tri mù quáng tin như vậy, lại có rất nhiều. Một người nói như vậy sẽ không hề gì, nhưng vạn người, trăm vạn người đều nói như vậy, đó chính là một cỗ lực lượng dư luận cường đại đến cực điểm!
Bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua cỗ lực lượng này, bao gồm Lăng Thiên, cũng đồng dạng không thể bỏ qua! Tuy rằng đây chỉ là một lực lượng mù quáng tin theo. Nhưng cho dù là mù quáng mà theo, khi nổi lên tới cực điểm, cũng có thể lợi dụng được, hơn nữa uy lực lại cực lớn! Đơn giản là những người như vậy trên đời này ít nhất chiếm % tổng số!
Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến một điểm, Tống Quân Thiên Lý vì sao đưa Liệt Thiên Kiếm cho mình? Truy sát đổ ước nửa năm, nói giải trừ cũng sẽ giải trừ, nhưng sau khi giải trừ đổ ước, hắn lại đưa cho mình thanh kiếm này! Cây kiếm này tượng trưng cho ý nghĩa đứng đầu thiên hạ! Lẽ nào.... mục đích chân chính của Tống Quân Thiên Lý là...
Lăng Thiên hít một ngụm lương khí, nếu quả thật là như vậy, bản thân mình còn không hiểu ra mà lợi dụng, mượn thế, mình đây quả thực là một kẻ ngu si!
Liệt Thiên Kiếm tại thời đại này, thế giới này, sự tồn tại của nó lại trực tiếp tương đương với ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền chí cao thời phong kiến!
Quả nhiên là một phần đại lễ!
Lăng Thiên dừng lại, cùng lúc đình chỉ những cơn sóng lớn đang cuồn cuộn trong đầu. Phía trước chính là Lăng phủ! Cũng chính là nơi mười bảy năm qua mình lớn lên!
Nhìn hai chữ "Lăng phủ" trong đêm đen vẫn như cũ lấp lánh tỏa ra ánh hào quang, Lăng Thiên hít sau một hơi. Mấy tháng trước, mình rời đi, lần này trở về, không ngờ lại có chút ít cảm giác vi diệu yêu quê hương gần gũi. Lắc đâu, xua đi ý nghĩ không hiểu là như thế nào kia, Lăng Thiên khẽ tung mình lên, nhẹ nhàng phiêu hốt bay vào đại viện. Với căn nhà mà mình quen thuộc tới cực điểm này, Lăng Thiên nếu như không muốn kinh động bất kỳ ai, như vậy, Lăng Thiên thậm chí có chút nắm chắc cho dù là Tống Quân Thiên Lý ở bên trong, cũng tuyệt không thể phát giác ra mình làm thế nào để vào nhà.
Khi đang ở trên những đường đi của tiểu viện của mình, Lăng Thiên đột nhiên bất ngờ phát hiện, bên trong lại mơ hồ có chút ánh sáng hắt ra ngoài, mơ hồ nhớ lại, đèn sáng ở giữa gian phòng, nguyên bản chính là phòng ngủ của mình. Không khỏi cực kỳ kinh ngạc. Sau khi mình rời khỏi. Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng chuyển tới Lăng phủ biệt viện, nơi này đã không có một bóng người, sao lại còn có người ở lại?
Dưới sự hiếu kỳ bất chợt, thân thể Lăng Thiên giữa không trung gập lại, cực nhanh lao vút tới, chỉ chưa đến nửa hơi thở, đã nhẹ nhàng khéo léo nép sát dưới cửa sổ, vô thanh vô tức!
Bên trong, truyền ra một tiếng thở dài yếu ớt. Một giọng nói trầm trầm mềm nhẹ vang lên: "Thiên đệ đệ, lâu như vậy, ngươi còn chưa trở về, không biết người ta lo lắng cho ngươi biết bao hay sao? Nghe thế nhân đồn, trong thiên hạ không một ai có thể thoát khỏi tử vong truy sát của Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh chủ, ta cũng không tin, ngươi nhất định có thể trở về bình an, ta chỉ muốn biết tin ngươi bình an, chỉ cần như thế mà thôi!"
Lòng Lăng Thiên chấn động, đây là thanh âm của công chúa Kiểu Nguyệt. Nàng sao lại ở đây? Lăng Thiên đưa ngón tay chấm vào nước bọt, nhẹ nhàng chọc vào cửa sổ, vô thanh vô tức đâm ra một cái lỗ nhỏ, đưa mắt lại gần, nhìn vào bên trong.
Trong phòng, hai tay Kiểu Nguyệt công chúa đan vào nhau, chống dưới cằm, mệt mỏi ngồi ở trên ghế Lăng Thiên thường ngồi, nhìn về phía trước đến mức xuất thần, trên mặt hiện ra nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy vẻ lo lắng cùng hiểu ra chút gì đó.
"Tiểu oan gia, ngươi sao lại cứ như thế mà đi, dĩ nhiên không lưu lại một câu dặn dò. Ngươi khiến người ta không biết nên làm thế nào đây? Toàn bộ Thừa Thiên đều biết, Kiểu Nguyệt ta là thê tử do phụ hoàng ban cho ngươi, nhưng ngươi, ngươi có từng coi ta là thê tử hay không?" Trong phòng, Kiểu Nguyệt công chúa khẽ thở dài, nhìn thần thái của nàng, tựa hồ như Lăng Thiên đang ngồi ở đối diện, đang lặng lẽ nghe nàng kể chuyện.
"Lẽ nào ngươi còn đang lo lắng ta và mẫu thân sẽ trách ngươi hay sao? Tuy rằng Lăng gia diệt sạch hoàng thất ở Thừa Thiên, vương quốc Thừa Thiên đổi chủ, nhưng thủy chung là phụ hoàng có lỗi với Lăng gia trước, điểm này ta và mẫu thân đều minh bạch. Hiện tại hắn đã rơi vào kết cục này, Lăng gia không đuổi cùng giết tận, đã có thể nói là vô cùng nhân hậu. Ta t nhân của Long gia. Nhưng cũng là cháu ngoại của Lăng gia, có thể có được cục diện như hiện tại, ta đã rất thỏa mãn rồi ngươi biết không?"
"Trong lòng ngươi hẳn là rất nhẹ nhàng phải không? Nhưng ngươi có biết ta bị kẹt giữa Long gia và Lăng gia, chịu khổ sở thế nào không? Lăng gia phấn khởi phản kích, không có gì đáng trách, nhưng phụ hoàng ta càng làm càng sai. Nhưng thủy chung người là phụ thân của ta... Ài, nếu là sau này thành phu thê, ngươi có thể sẽ lạnh nhạt với ta hay không đây?" Ánh mắt của công chúa Kiều Nguyệt mông lung nhìn vào đốm lửa nhảy múa trên ngọn đèn, kiều nhan dâng lên một áng mây hồng thẹn thùng.
Lăng Thiên chấn động trong lòng, Long Tường cố nhiên là đúng người đúng tội, nhưng công chúa Kiều Nguyệt thực sự là ở vào thế trước cửa thành cháy, tai ương như cá trong chậu, hoàn toàn là vô tội, nhất là trước đó, nàng còn bị chiêu cáo thiên hạ, ban hôn cho Lăng Thiên, hiện tại hai nhà đã ầm ỹ đến nước này, thân phận của Kiều Nguyệt quả thực chính là vô cùng xấu hổ.
Thành thật mà nói, Lăng Thiên cũng không để công chúa Kiều Nguyệt ở trong tim, có lẽ nói, không có đặt nàng ở vị trí là nữ nhân của mình; tuy rằng nàng là biểu tỷ ruột của Lăng Thiên, nhưng cảm nhận địa vị của nàng khi so sánh với Lăng Thần, hoặc là Ngọc Băng Nhan, Tiêu Nhạn Tuyết chư nữ vô pháp có thể đánh đồng. Trong thời gian lẩn trốn, người mà Lăng Thiên duy nhất không nghĩ tới, có lẽ cũng chỉ có nàng mà thôi! Chỉ có lúc này Lăng Thiên chợt cảm thấy trong lòng nặng nề, lại có một vị đạo quái dị không thể nói nên lời.
Lăng Thiên đối với Kiều Nguyệt, chính là một loại cảm giác thư thích ấm áp giống như thân tỷ đệ, ở cùng một chỗ với Kiều Nguyệt, Lăng Thiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng loại cảm giác này, lại không có quan hệ với tình yêu nam nữ.
Nói như vậy, chính là vị biểu tỷ dịu dàng động lòng người này, từ nhỏ đã rất yêu thích mình, cho dù trong thời gian lưng mình còn mang theo ác danh Thừa Thiên đệ nhất quần là áo lượt, nàng với mình vẫn trước sau như một, bao dung đùm bọc. Từ nhỏ nàng lớn lên trong thâm cung nội viện, nhưng lại đặc biệt đơn thuần, vốn dĩ với sự đơn thuần như vậy hầu như vô pháp sinh tồn trong hoàng cung nội viện, nhưng nàng là con gái duy nhất của quý phi Lăng Nhiên, công chúa trưởng của hoàng đế Long Tường, chính bởi vì sự thiện lương của nàng, sự đơn thuần của nàng, đã lấy được sự yêu thích của hoàng đế Long Tường. Nhưng người không có chút ít tâm cơ như nàng, trong cung lại còn có Dương hoàng hậu quyền cao độc ác, mỗi ngày của nàng cho dù thoải mái nhưng lại không được chạy đi đâu, một nơi duy nhất có thể thoải mái, có lẽ chính là bên ngoại Lăng gia này. Chỉ là không có nhiều những niềm vui thuở thơ ấu, nhưng cũng có một thời gian được cùng Lăng Thiên hồ nháo. Đáng tiếc, Lăng Thiên là người hai thế giới, hầu như không có ham mê của hài đồng, cho nên giao tiếp giữa bọn họ cũng là cực ít!
Nhưng mà, chính là một nữ hài đơn thuần thiện lương như vậy, chỉ bởi vì một khuyết điểm khó có thể vãn hồi của trưởng bối, hiện tại lại dẫn tới hoàn cảnh thê lương thảm đạm đến mức này. Lăng Thiên rất rõ ràng, Kiều Nguyệt là một nữ nhân cực kỳ truyền thống, cho tới bây giờ chỉ biết nghe lời, mà tuyệt không phản kháng; chỉ biết số phận của mình bị nắm trong tay phụ thân, hôn nhân của mình tất nhiên chỉ dùng làm công cụ lung lạc đại thần, lại chẳng bao giờ nghĩ tới phải ra sức làm một cái gì đó.
Long Tường đem nàng ban hôn cho Lăng Thiên, nàng cũng thuận theo, thậm chí là phi thường hài lòng. Lăng Thiên tuy rằng lưng mang ác danh, nhưng dù sao vẫn là người Kiều Nguyệt hiểu rõ, còn quen thuộc hơn một vị hôn phu không biết tên nào đó. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Mà sau này Lăng Thiên từng bước bộc lộ tài năng, trong lòng Kiều Nguyệt sự vui mừng cũng từng bước lớn lên, đơn giản là, từ sau khi bị ban hôn cho Lăng Thiên,ở trong lòng của nàng, Lăng Thiên cũng chính là phu quân của mình, là phu quân suốt một đời của nàng. Phu quân chuyển biến từng chút, Kiều Nguyệt đều nhìn trong mắt, vui trong lòng, đặc biệt là sau nhã văn hội ở Mính Yến Lâu, thanh danh của Lăng Thiên càng như mặt trời giữa trưa, trong lòng công chúa Kiều Nguyệt đương nhiên cũng ngọt ngào như đường như mật.
Nhưng khoảnh khắc vui sướng như vậy lại chỉ duy trì bất quá là vài ngày, liền xảy ra chuyện ba phương hợp mưu ngấm ngầm tính toán với Lăng Khiếu, muốn tiêu diệt Lăng gia. Mà một mực trong ba phương này phụ thân mình lại là một phương chủ yếu nhất!
Tiếp đó là thay đổi bất ngờ, đại quân Lăng Khiếu bị bao vây, nguy trong sớm tối; Lăng Thiên ngàn dặm gấp rút cứu viện, ngang dọc trong trăm vạn địa quân, điên cuồng giết chóc, đạt được danh hào cái thế sát thần, uy lăng thiên hạ; mà thành Thừa Thiên, Lăng Thần, Mạnh Ly Ca bày mưu tính kế, nghiền nát âm mưu đánh úp Lăng gia của Long Tường và Dương gia; không chỉ thay đổi triều đại tại Thừa Thiên, càng là nhổ tận gốc Dương gia, già trẻ lớn bé chó gà không tha! Mà sau khi Long Tường bại sự, bị Lăng gia cầm tù, thần trí thất thường, trở thành một người điên.
Phụ thân vong ân bội nghĩa, trở thành cừu địch của nhà chồng, thiếu nữ vốn gần đạt đến mộng đẹp viên mãn, đến lúc đó toàn bộ bị phá nát! Nhân sinh đến như thế, là một thiếu nữ mỹ miều sao có thể chịu nổi!
Chuyện tình cảm còn chưa thuận lợi, công chúa Kiều Nguyệt đang ở thời khắc cực độ hoang mang, lại đột nhiên xảy ra việc Lăng Thiên bị cao thủ đệ nhất thiên hạ, Giang Sơn Lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý tử vong truy sát, chạy trốn ngàn dặm. Trái tim Kiều Nguyệt lại bắt đầu thay đổi, nhất thời quên đi một điểm oán hận nhàn nhạt ở trong lòng, toàn tâm toàn ý lo lắng cho Lăng Thiên, thầm cầu khẩn, thậm chí mấy lần trong mộng tỉnh giấc, thần trí mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng ngay sau đó, một trong hai đại thế gia của thiên hạ Ngọc gia kiệu vàng tới cửa cầu hôn, là Lăng gia cũng đã đáp ứng. Điều này làm cho công chúa Kiều Nguyệt cảm giác lúc này mình gần như là không nơi nương tựa, gần như tuyệt vọng!
Liên tiếp mấy lần bị đả kích, Kiều Nguyệt rốt cục ngã bệnh. Lăng lão phu nhân vốn dĩ rất thương yêu đứa cháu ngoại này, từ mình thăm lo, thu xếp chăm sóc bệnh tình. Nhân cơ hội này Kiều Nguyệt liền đưa ra yêu cầu, muốn được ở lại dưỡng bệnh trong tiểu viện mà Lăng Thiên đã từng ở. Lăng lão phu nhân đương nhiên hiểu rõ tâm ý của cháu gái, thương nàng một lòng si mê, hơn nữa tiểu viện của Lăng Thiên cũng không có gì đáng ngại, cho dù Lăng Thiên trở về, chỉ sợ cũng sẽ không ở lại tiểu viện, liền một lời đáp ứng nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ra khỏi cửa phòng, Lăng Thiên thở ra một hơi thật dài, chẳng biết tại sao cảm thấy tâm tình, tựa hồ không biết tự lúc nào nặng trĩu như Thái Sơn.
Bạch y chợt lóe, Lê Tuyết cười dài, xuất hiện trước mặt hắt: "Đối phó thế nào rồi? Người gặp người thích Lăng đại thiếu gia?"
Lăng Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng: "Kiếm của Lăng Kiếm đã kề đến cổ, mà muội còn có thể nhàn nhã đi dạo chơi sao? Cẩn thận hắn hủy dung muội đó! Diện mạo nhỏ của muội nếu bị hủy đi; thật sự là danh xứng với tên: mẫu dạ xoa rồi!"
"Muội sợ lắm nha! Hừ!" Cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga của Lê Tuyết, khẽ ngửa lên, khinh thường không chút lo nghĩ: "Chỉ bằng hắn? Luyện mười năm nữa may ra có thể được. Đến lúc đó huynh cứ chờ mà nhìn bản cô nương đánh một đống cát đi. Huynh nói bản cô nương là mẫu dạ xoa, nếu không có chút thủ đoạn của mẫu dạ xao, sao mà xứng với tên gọi chứ!"
Lăng Thiên phiền muộn khoát tay chặn lại:"Này đại tỷ, ngài đi tìm một tiểu hắc ốc YYY đi, tâm tình của bản công tử lúc này bất hảo, sẽ không phụng bồi." Xoay người đã nghĩ muốn trốn đi.
"Hà; Lăng công tử tán gái thành công vội vã trở về chỉnh lý tâm đắc sao?" Lê Tuyết cười hì hì ngăn cản lối đi của hắn, "Muội phát hiện một việc, lại vô cùng thú vị. Huynh có muốn nghe một chút không?"
"Không muốn?" Lăng Thiên thiếu chút nữa muốn bưng đầu mà kêu lên: "Huynh màn trời chiếu đất quá nhiều ngày rồi đại tỷ ạ, bây giờ thứ huynh muốn duy nhất, chính là trở về ngủ một giấc thật yên ổn."
Lê Tuyết cười tinh ranh, tự biên tự diễn nói: "Đều nói nữ nhân thông qua chinh phục nam nhân mà chinh phục ca thế giới; nhưng hiện tại muội đột nhiên phát hiện, Lăng đại công tử lại trái ngược với điều này." Lê Tuyết cười, nói từng từ từng chữ: "Lăng đại thiếu gia của chúng không ngờ lại thông qua chinh phục nữ nhân để chinh phục thế giới
Lăng Thiên một đầu độc địa, cắn răng nói: "Thật là cực kỳ thú vị. Cho tới bây giờ huynh mới phát hiện, Lê đại tiểu thư không ngờ cũng là một nữ nhân, muội muốn chinh phục, hay là bị chinh phục đây!?"
Lê Tuyết hừ một tiếng: "Thế là cái kiểu gì? Huynh chinh phục được sao? Muội lại vô cùng hoan nghênh mà!" Nói xong không ngờ lại ném sáng một ánh mắt quyến rũ.
Có điều là đại tiểu thư Lê Tuyết không quá tinh thông liếc mắt đưa tình. Nhìn thoáng qua như là đang trừng mắt nhìn sang. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Toàn thân run rẩy một trận. Sắc mặt không kìm được trắng bệch. Vội vã thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Chạy trối chết. Nếu như không phải gần đây khinh công đại tiến. Chỉ sợ có muốn chạy cũng không chạy được. Lê Tuyết là nữ nhân duy nhất mà Lăng Thiên không dám "theo đuổi"...
*****************
Màn đêm từ từ buông xuống. Cùng với thời gian trôi đi. Dần dần trở nên thâm trầm.
Thân thể Lăng Thiên bắn đi như điện trong biệt viện. Vòng qua một ngã rẽ. Tựa như một con chim ưng nhảy lên không trung. Tựa như một chiếc lá rơi trên một thân cổ thụ cao vút. Cẩn thận tra xét trước sau, bên phải, bên trái. Cũng không phát hiện có gì dị thường. Thỏa mãn gật gật đầu. Thân thể từ trên cây nhẹ nhàng cất lên. Tưởng chậm mà thực nhanh lưu lại trong bầu trời đêm từng chuỗi tàn ảnh. Biến mất trong bóng đêm!
Vào buổi tối hôm nay. Thủy gia từ xa xôi ngàn dặm đến nơi này. Đã xảy ra vài kiện đại sự. Vài chuyện này. Khiến cho người Thủy gia họa vô đơn chí thương vong thảm trọng. Càng đủ cả lo sợ lẫn nghi hoặc không ngớt.
Đường xa đến nơi này, công tử Thủy gia, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải được người ta phát hiện ở bên ngoài thành, trần như nhộng bị treo ngược trên cây, mặt mũi bầm dập, toàn thân thâm tím, thương tích đầy mình, thoi thóp hơi thở, được đưa đến trong viện tử Thủy gia đang thuê trọ.
Thủy gia công tử Thủy Thiên Hồ tại Mính Yên Lâu cùng một võ sĩ không biết từ đâu đến tranh giành tình nhân, bị giết tại chỗ, thi thể vô cùng thê thảm. Có người nói việc này có hơn trăm người thấy tận mắt làm chứng
Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu lấy một gốc Thiên Niên Huyết Tham, hai quả Băng Chi quả cùng với bốn rương hồng ngọc trăm năm làm chi phí, rốt cục thuyết phục được Vô Thượng Thiên Diệp Khinh Trần, thay mặt mình đứng ra du thuyết đệ nhất thiên hạ cao thủ cũng là thần y đệ nhất thiên hạ thần y Tống Quân Thiên Lý xuất thủ cứu trị cho Thủy gia thiếu chủ Thủy Thiên Huyễn tính mạng đang bị đe dọa, do hộ vệ Lăng gia hộ tống Thủy Thiên Huyễn đi trước để khám bệnh, Thủy Thiên Nhu đồng thời cũng đi theo...
Vị Thủy Thiên Huyễn này nhất định là chết không được!
Tin tức này cũng làm cho một ít người có dã tâm chán nản không ngớt.
Ngoài thành, trong màn đêm thâm trầm, một chiếc xe ngựa đen kịt lẳng lựng đứng trên quan đạo. Trong xe ngựa tựa hồ chở đầy bất hạnh. Từ nơi ấy, mơ hồ truyền ra tiếng khóc cực kỳ bí thống của nữ từ, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng tràn ngập đau thương sinh ly tử biệt.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tử tôn chi trưởng Thủy gia, người con trai duy nhất- Thủy Thiên Huyễn, toàn ngực biến thành màu đen chết chóc, hắn dùng chút khí lực còn lại, vươn tay phải, vuốt ve mái tóc óng mềm của muội muội mình, trên mặt, lộ vẻ vui mừng sắp được giải thoát, còn mơ hồ mang theo thêm một phần thỏa mãn. Nhớ tới lúc mình tự tay dùng trường kiếm đưa vào trái tim Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Huyễn có chút kiêu ngạo. Chết thì có sao? Nhưng trước khi mình chết, dù sao cũng đã tự tay giết chết kẻ đã hại chết mình! Thủy Thiên Huyễn mỉm cười, nghĩ.
"Nhu nhi... Đáp ứng ca ca... Sống thật tốt, thay ca ca chăm sóc cho cha mẹ..." Môi Thủy Thiên Huyễn mấp máy, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt của muội muội. "Ca ca không được, nhưng huyết mạch chi trưởng của Thủy gia cũng không thể từ đây xuống dốc! Cho dù phải dùng đến hơi thở cuối cùng, cũng quyết không thể để Thủy gia rơi vào tay bọn tiểu nhân đê tiện! Đáp ứng ca ca!" Thủy Thiên Huyễn kịch liệt ho khan, nhãn thần lại gắt gào đặt trên Thủy Thiên Nhu, ho đến mức gần như không thể thở nổi, tức thì sặc mạnh, phun ra một ngụm máu màu đen ngòm.
"Đáp ứng ta!"
Thủy Thiên Nhu nước mắt lã chã, không ngừng ra sức gật đầu, nước mắt như trân châu khan hiếm, không ngừng tí tách rơi trên người Thủy Thiên Huyễn.
Thủy Thiên Huyễn cố sứ thở hổn hên một hơi, đột nhiễn nhãn thần trở nên ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa như đang nói mê: "Không biết Lăng cô nương nàng... Chỉ mong nàn có thể vẫn... Hạnh phúc về sau... Hạnh phúc suốt đời... Nếu có kiếp sau... Khụ khụ khụ..."
Bóng người chợt lóe, ngọn đèn nhanh chóng tối sầm lại, một thanh âm vang lên: "Thiên Huyễn huynh, tiểu đệ ta tới tiễn huynh đoạn đường cuối cùng." Lăng Thiên một thân hắc ý, tựa như một làn khói xanh chui vào trong thùng xe. Nhìn Thủy Thiên Huyễn, ôn hòa nói: "Ta biết, huynh hẳn là cũng có chuyện muốn dặn dò ta phải không?"
Thủy Thiên Huyễn chậm rãi ngẩng đầu, nhãn thần đột nhiên trở nên sắc bén: "Là ngươi! Lăng Thiên, không ngờ ngươi không chết! Không ngờ ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi sụ truy sát của Giang Sơn Lệnh, ta thật nên viết phục tự cho ngươi!"
Lăng Thiên cười rất ôn hòa: "Hai người chúng ta, chung quy phải có một người sống, không phải sao?"
Thủy Thiên Huyễn nghe xong, đột nhiên sặc ho rồi nở nụ cười: "Không sai." Hắn chăm chú nhìn Lăng Thiên: "Ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngươi, ta thật cao hứng."
Lăng Thiên trầm lắng, chậm rãi gật đầu, tựa hồ đã minh bạch ý tứ của hắn.
Tinh thần Thủy Thiên Huyễn trỗi dậy, mạnh mẽ tự chống đỡ, giãy dụa nói: "Lăng Thiên, ngươi biết không; từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phục ai, cũng chưa từng sợ ai, ngay cả cha ta hoặc là đại trưởng lão Thủy Vô Ba cũng không ngoại lệ, bởi vì ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể giỏi hơn bọn họ. Mà Lăng Thiên ngươi, là người thứ nhất và cũng là người duy nhất! Từ khi ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân của ta, ta cũng đã biết, ta kém ngươi rất nhiều. Ta rất tiếc nuối, ta vốn tưởng rằng, chúng ta còn có hội giao thủ lần thứ hai. Hiện tại xem ra, ta không có cơ hội ấy nữa rồi."
Lăng Thiên ngồi ở trước mặt hắn, trầm giọng nói:"Ta cũng tiếc nuối như vậy; đối thủ như các ngươi thực sự quá ít, mà trẻ tuổi ngoài ngươi ra càng chỉ có một, đối với ngươi là tiếc nuối, với ta sao lại không phải là tiếc nuối, đáng tiếc!"
Nhãn tình Thủy Thiên Huyễn sáng lên, hô hấp đột nhiên càng trở nên gấp gáp: "Ngươi... Nói thật sao? Ngươi coi đối thủ?"
Lăng Thiên cười cười: "Lẽ nào ngươii hi vọng ta coi đám rác rưởi Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang kia là đối thủ?"
"Không! Bọn chúng không xứng! Bọn chúng xứng thế nào được!?" Thủy Thiên Nhu lắc đầu, đột nhiên nhìn Lăng Thiên, chân thành nói: "Lăng Thiên, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã coi ta là đối thủ."
Lăng Thiên chăm chú nói: "Hôm nay ta vốn phải về thành, đột nhiên nhớ tới ngươi, liền tới tiễn người đoạn đường cuối cùng. Mặc kệ thế nào, Hoàng Tuyền Lộ dẫu xa, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt mãi mãi rồi!"
Khóe miệng Thủy Thiên Huyễn lộ ra một tia tiếu ý hài lòng, ôn thanh nói: "Ta vốn dĩ có rất nhiều chuyện lo lắng, còn chưa an bài tốt, thời gian không đợi ta, nhưng hôm nay ngươi đến đây rồi, ta cũng an tâm." Hắn thu liễm dáng tươi cười, nghiêm túc nhìn Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin thứ cho Thiên Huyễn giao tình ít mà lời thân thiết, xin nhờ ngươi hai việc, hi vọng đừng từ chối khẩn cầu của người chết."
Lăng Thiên nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh, lại cười nói: "Kỳ thực ngươi muốn nhờ ta chuyện gì, ta đều đã biết cả. Ngươi không cần phải nói ra nữa!"
Thủy Thiên Huyễn khăng khăng ngắc ngứ cái đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin chiếu cố muội muội của ta thật tốt, muội muội duy nhất của ta!" Thủy Thiên Huyễn cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên động thân ngồi dậy, cánh tay phải khẳng khiu nắm lấy cổ tay Lăng Thiên. Cặp mắt phát quang sáng quắc, giống như ma trơi lóe lên bất định, mơ hồ lộ ra một tia đố kị: "Còn có... Còn có Lăng Thần cô nương... Ngươi... Hãy cho nằng hạnh phúc, suốt đời bình an hỉ nhạc!"
Lăng Thần! Mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, trong dáng tươi cười ôn hòa chứa thêm một tia chết chóc đìu hiu: "Nữ nhân của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc nàng thật tốt, thần nhi đương nhiên sẽ bình an hỉ nhạc suốt đời; điểm này, không nhọc Thủy thiếu chủ quan tâm quá nhiều."
Thủy Thiên Huyễn buồn bã cười, cô đơn cúi đầu, tựa hồ đã dùng hết khí lực cuối cùng, thân thể lần thứ hai ngã xuống. Lăng Thiên bỗng nhiên phát hiện, trước ngực Thủy Thiên Huyễn, da bị Hàn Băng Thần Công đông lại đã biến thành màu đen. Lúc này bên ngoài đang cực kỳ chậm rãi chảy ra một tầng bọt nước tinh mịn, mà mặt Thủy Thiên Huyễn, cơ nhục bắt đầu ịch liệt co quắp. Đau đớn vô tận, vào khoảnh khắc này lại ào đến tập kích hắn!
Bảy ngày!
Thời hạn hiệu lực của Hàn Băng Thần Công, vào giây phút này đã qua đi!
Ngày diệt vong của Thủy Thiên Huyễn đã đến gần!
Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, từ hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra vẻ thất kinh, nhìn ca ca của mình, lại nhìn Lăng Thiên, đột nhiên điên cuồng nắm lấy vạt áo của Lăng Thiên, cố sức lay động: "Lăng Thiên, ngươi cứu cứu huynh ấy... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Van cầu ngươi.... Ngươi muốn ta làm gì cũng được, van cầu ngươi cứu cứu ca ca của ta mà!" Nói đến lời cuối cùng, Thủy Thiên Nhu hầu như đã dùng hết toàn thân khí lực la lên.
Lăng Thiên đờ đẫn đứng thẳng, trên mặt không chút biểu tình. Hiện tượng của Thủy Thiên Huyễn, đã tới bước giai đoạn cuối cùng vùng vẫy giành giật sự sống. Đừng nói Lăng Thiên, cho dù là Tống Quân Thiên Lý đến đây, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trong cổ họng Thủy Thiên Huyễn phát ra tiếng khách khách quái dị, tiếng thở dốc thì như tiếng bễ lò rèn, hầu như không khống chế nổi cảm giác đau đớn như cuồng triều đang kéo đến phía hắn, hầu như dùng hết khí lực toàn thân mới kêu lên được một tiếng đau đớn: "Như nhi, tống... Ta... Một..."
Thân thể Thủy Thiên Nhu kịch liệt run lên, mờ mịt buông vạt áo của Lăng Thiên ra, lui ra phía sau một bước, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả nàng có kiên cường cỡ nào, nhưng nếu muốn nàng giết chết chính ca ca thân sinh của mình, thì cho dù có nói thế nào cũng không thể làm được! Ngay cả nàng biết rõ ca ca mình không còn hi vọng, sóng chỉ chịu thêm nhiều thống khổ, nàng cũng thể nào hạ thủ được!
Ánh mắt Thủy Thiên Huyễn nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt đầy khẩn cầu, "Lăng... Thiên... Giúp ta... Ta... Không... Muốn...Kêu lên nữa..." Toàn thân hắn run rẩy, đau đớn như cuồng triều nộ lãng không ngừng xông tới thần kinh của hắn. Mồ hôi lạnh trên đầu trên mặt Thủy Thiên Huyễn xối xả rơi như mưa, nhưng lại mạnh mẽ chống cự, như thế nào cũng không rên rỉ. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy cấp bách.
"Keng!" Sắc mặt Lăng Thiên lãnh ngạnh, trở tay r kiếm ra khỏi vỏ, tựa như trong đêm tối tăm đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện.
"Tạ ơn... Tạ ơn..." Thủy Thiên Huyễn gắt gao ngậm chặt miệng lại, hắn sợ, chỉ cần hé miệng ra, sẽ phun ra thanh âm rên rỉ.
"Kiếm tên liệt thiên, tống quân tây hành!" Lăng Thiên chăm chú nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Vĩnh biệt, lên đường bình an!" Sau môt khắc, Liệt Thiên kiếm đã chuẩn xác đâm vào trái tim của Thủy Thiên Huyễn! Lăng Thiên chấn động nội lực, triệt để đoạn tuyệt một tia sinh cơ cuối cùng của Thủy Thiên Huyễn!
Thủy Thiên Huyễn chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, bình yên khép hai mắt lại. Sắc mặt dần dn bình tĩnh, cuối cùng đọng lại trên mặt hắn, là một tia giải thoát, vài phần kiêu ngạo, nơi khóe mắt, lưu lại vài phần tịch mịch...
Tử tôn chi trưởng Thủy gia, Thủy Thiên Huyễn, chết!
"A!..." Hai tay Thủy Thiên Nhu kịch liệt run rẩy, che một nửa miệng mìn nhìn ca ca, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai thê lương, thét được phân nửa, đột nhiên nín lặng, toàn bộ động tác thoáng chốc đình chỉ, ngay cả nhãn cầu cũng đình chỉ chuyển động, trong nháy mắt tựa như đang u mê.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Khẽ duỗi ngón tay, điểm đến hắc điềm huyệt của Thủy Thiên Nhu. Huyệt này vô hại với thân thể, nhưng có thể làm cho người ta trong nháy mắt tiến vào giấc ngủ say. Lúc này Thủy Thiên Nhu sớm đã không buồn né tránh, không kêu một tiếng, mềm gục trên mặt đất, chìm vào mê man.
Lăng Thiên lắc mình ra khỏi thùng xe, phân phó: "Đưa xe ngựa về Lăng phủ biệt viện, giao cho Lăng Thần. Nàng sẽ biết nên làm thế nào." Nói rồi ngửa đầu nhìn trời, trong lòng thở dài, hiện tại, có thể khuyên nhủ được Thủy Thiên Nhu, khắp cả đại lục Thiên Tinh có lẽ cũng chỉ có Lăng Thần và chính mình! Kỳ thực ngẫm lại Lăng Thiên đều cảm thấy Thủy Thiên Nhu thực sự có chút đáng thương. Đại lục Thiên Tinh ngàn vạn nhân khẩu, Thủy Thiên Nhu có thể tín nhiệm, dám tin tưởng, cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà mình theo ý nghĩa ban đầu giữa hai người, vẫn là địch nhân của nàng. Thân ca ca thân tử, hung thủ chính là tộc nhân của mình, người của gia tộc mình cuối cùng lại không thể tín nhiệm...
Bi ai, thật sự là rất bi aihuyện này đối với một thiếu nữ mà nói, vô luận nàng có bao nhiêu kiên cường, đều là thống khổ mà sinh mạng khó có thể tiếp nhận!
Hơi nghiêng người, Lăng Thiên kính cẩn đáp ứng một tiếng, vài tiếng quát nhẹ, xe ngựa quay đầu, chạy về phía Lăng phủ biệt viện. Thân Lăng Thiên nhẹ như một làn khói chạy một vòng, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hoặc là những kẻ theo dõi xe ngựa, không khỏi yên lòng. Nhìn xe ngựa chậm rãi biến mất trong màn đêm, thân thể Lăng Thiên chợt lóe, lặng lặng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.