Ngay ngày hôm ấy Kiểu Nguyệt liền dọn đồ đến tiểu viện của Lăng Thiên.
Cho dù là không thấy được hắn nhưng cũng có thể ngày đêm nhớ đến hắn. Chí ít thì trong tiểu viện kia còn lưu lại chút ít hơi thở của hắn. Một bàn, một ghế, một cây cổ, một cay gỗ đều ít hoặc nhiều lưu lại vết tích của Lăng Thiên. Thậm chí, mỗi ngày, lúc đi ngủ, Kiểu Nguyệt còn cố ý mang chiếc chăn mà Lăng Thiên đã từng dùng trước đây đặt lên phía trước, cảm nhận chút khí tức nam tử còn sót lại trên đó. Cứ như thế, hằng đêm, Kiểu Nguyệt cũng e thẹn cho rằng mình đang chung chăn chung gối với phu quân… Chính sự tự tưởng tượng ấy khiến hằng đêm, trước lúc đi ngủ, khi thay y phục, bao giờ Kiểu Nguyệt cũng cảm thấy rất thẹn thùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Màn đêm nặng nề che phủ. Kiểu Nguyệt công chúa vẫn thấp giọng kể lể, hai con mắt mơ mơ màng màng như người say, má hồng như uống rượu. Ánh nến trên bàn thỉnh thoảng lại tuôn ra chúc hoa. Kiểu Nguyệt lấy tay che miệng, ngáp ngủ một cách lười biếng rồi mệt mỏi chống thắt lưng đứng lên, đi tới, vóc người xinh đẹp mềm mại như thân liễu trong gió mát. Nàng đi vòng qua trước cái bàn, nhìn đệm chăn trên giường, chợt đỏ mặt lên, cúi thấp đầu nói: "Thiên đệ! Tỷ tỷ đến ôm ngươi ngủ nhé!"
Ngoài cửa sổ, Lăng Thiên trong lòng vô cùng xao động. Đại thể những lời này, trước đây, hắn thường được nghe. Khi ba, bốn tuổi. Hắn thường ngủ lại ở trong cung mà Kiểu Nguyệt cũng thường đến Lăng gia chơi. Mỗi lần như vậy, Kiểu Nguyệt đều phải ôm Lăng Thiên mới chịu ngủ. Nếu không cho ôm, nàng sẽ khóc nhè. Hơn nữa Lăng gia cũng rất vui khi hai hài tử thân thiết với nhau mặc dù hai tỉnh lúc này đã có khá nhiều phiền phức.
Khi đó, mỗi đêm trước khi đi ngủ, với hình dáng của kẻ thắng trận, Kiểu Nguyệt bao giờ cũng nhếch môi lên, nói với Lăng Thiên: "Thiên đệ! Tỷ tỷ ôm ngươi ngủ nhé!"
Lúc đó, tự nhiên Lăng Thiên vừa khóc vừa cười. Cảm giác khi đã hai mươi mấy tuổi mà lại bị một tiểu nha đầu ôm vào trong ngực thật kỳ quặc vô cùng. Nhưng bây giờ, sau mấy chục năm, đột nhiên nghe lại những lời này thì tiếng lòng không kiềm chế được rung động.
Thấy Kiểu Nguyệt chậm rãi tháo thắt lưng cởi áo, Lăng Thiên thở dài, nhm mắt, xoay người lại, trong lòng hỗn loạn tê dại từng trận. Việc này nên làm thế nào đây? Nếu mình không tiếp nhận nàng thì cuộc đời này của Kiểu Nguyệt ắt sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu tiếp nhận nàng thì... Trong lòng Lăng Thiên rất không thoải mái. Dù sao Long Tường cùng bị chính tay Lăng Thiên làm cho điên dại, đây chẳng phải điển hình cho hủy phụ chi cừu hay sao?(Hủy phụ chi cừu: oán cừu do phỉ báng cha mẹ người khác.)
Đầu tiên là làm cho phụ thân người ta bị điên để tiếp quản toàn bộ cơ nghiệp, sau đó lại ôm con gái người ta mà mây mưa trong đêm tân hôn sao? Chính Lăng Thiên cũng không thể không thầm mắng mình là kẻ tà ác!Cái này được gọi là gì nhỉ? Không khỏi tự phỉ nhổ mình một câu.
Từ trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của công chúa Kiểu Nguyệt: "Ai? Người nào ở bên ngoài đó? Hay là Thiên đệ đã trở về?"
Lăng Thiên rất lấy làm kinh hãi, rằng nàng đi ra sẽ nhìn thấy mình, bèn vội vàng rút thân lên phía trên, đi xa xa ra một chút.
Chỉ thấy à một tiếng nhưng Kiểu Nguyệt công chúa đã đích thân cầm đèn lồng cẩn thận ra mở cửa, kiểm tra tổng thể xung quanh. Thấy khắp nơi không có bóng người mới yên tâm mà đóng cửa phòng. Kỳ thực. Lăng Thiên không h biết rằng trong khoảng thời gian này, Kiểu Nguyệt công chúa thường nghi thần nghi quỷ như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên. Động tác của Lăng Thiên rất khẽ khàng. Lại thêm công chúa Kiểu Nguyệt không biết võ công, sao có thể phát hiện ra hắn. Tất cả chỉ là sự trùng hợp khéo léo mà thôi.
Lăng Thiên động tác nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng mẫu thân. Vẫn nghe được bên trong có tiếng lật trang giấy sột soạt. Xem ra, dường như mẫu thân vẫn còn đang chỉnh sửa sổ sách. Lẽ nào có việc khẩn cấp đến mức mẫu thân phải tính toán vào lúc này sao?
Sự nghi ngờ trong lòng Lăng Thiên nổi lên bèn nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng động truyền đến tai mẫu thân. Giọng nói ôn nhu mang theo sự cảnh giác của Sở Đình Nhi vang lên: "Là ai ở ngoài đó vậy?"
Lăng Thiên nói: "Mẫu thân! Là con, Thiên nhi đã trở về."
Ngay lập tức trong phòng trở lên yên tĩnh. Xa cách gần nửa năm, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của con trai, Sở Đình Nghi ngạc nhiên, mừng rỡ đến ngây ngẩn cả người. Phải một hồi sau, Lăng Thiên mới thấy tiếng bước chân dồn dập, chạy chầm chậm trên mặt đất. Cửa phòng được mở mạnh ra. Lăng Thiên vừa định đi vào. Đã bị một bàn tay ngọc mềm mại của mẫu thân nhéo tai kéo vào. Sau đó thấy hai tiếng bang bang trên mông.Đã trúng hai cước: "Con, cái tên tiểu hỗn đản này! Không một lời dặn dò đã đi. Một chút tin tức cũng không có, mà lại đi liền mấy tháng... Con… Con muốn làm ta tức chết hay sao? Cái tên tiểu hỗn đản này! Cứ chờ mà xem lão nương cho cái mông con nở hoa!"
Lăng Thiên không dám giẫy giụa, đầu lệch sang một bên, thấp giọng kêu lên đau đớn: "Nương…Ái! … Nhẹ tay chút mà…"
"Con cũng biết đau ư?" Sở Đình Nhi, trái lại, càng cố sức mà nhéo thêm nửa vòng nữa, bất chợt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Tên tiểu hỗn đản! Vô thanh vô tức chạy trốn. Lại còn bị đệ nhất cao thủ đuổi theo truy sát ngàn dặm, con có biết ta lo lắng cho con bao nhiêu hay không? Mấy tháng nay ta nào có được ngủ ngon giấc? Con con... Tiểu súc sinh bất hiếu mà! Đến lúc nào con mới làm ta yên lòng đây?" Nói đến đó, tức giận trào ra, Sở Đình Nghi không nhịn được liền đánh hai cái lên mông Lăng Thiên. Có điều hai cái đánh ấy lại hoàn toàn không dùng khí lực. Lăng Thiên thậm chí hoài nghi bụi trên y phục không biết có còn chút nào để rơi xuống nữa không.
Lăng Thiên giả bộ kêu lên hai tiếng, cười cợt nhả
Một lúc lâu sau, Sở Đình Nhi mới bình tĩnh trở lại, kéo tay con trai, cẩn thận kiểm tra từng chút trên mặt trên người. Thấy Lăng Thiên ra đi bốn tháng không những không gầy đi mà trái lại da dẻ càng thêm nhẵn nhụi, sáng bóng, đầu dường như cũng cao thêm một chút thì không thể cầm lòng, vui sướng cực độ mà khóc.
Lúc này Lăng Thiên làm ra vẻ một cục cưng láu lỉnh, quy củ ngồi im, biến mình trở thành một vật được yêu thích.
Hắn đương nhiên không sợ mẫu thân phát hiện ra điều gì. Sau khi phạt tủy, cơ thể hắn lại trở lên cường tráng như trước, nhất là da thịt mới sinh ra càng khiến cho bất cứ cô nương nào cũng phải ao ước, đố kị. Thậm chí tất cả những vết thương trước đây trên người cũng đều tróc ra không còn vết tích, giống một một quả trứng gà vừa được bóc vỏ. Đình Nhi dù là có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể phát hiện ra điều gì.
"Con không phải bị truy sát sao? Sao mà ngược lại, giống như ra ngoài đi nghỉ dưỡng vậy? Bị người ta truy đuổi lại có thể trở lên đẹp đẽ hay sao?" Sở Đình Nhi nghi hoặc nhìn chính con trai của mình, dường như không hiểu gì cả. Nghe nói kẻ truy sát Thiên nhi là cao thủ đệ nhất thiên hạ cơ mà, thế nào lại…. Con trai bị truy sát nửa năm mà thoạt nhìn so với lúc còn ở nhà lại càng thêm xuân phong đắc ý như vậy?
"Nương! Người yên tâm! Người đó võ công không khá lắm. Cứ coi như hài nhi chơi đùa với hắn một vòng rồi quay về." Để tránh cho mẹ khỏi lo lắng, hãi hùng, Lăng Thiên không thể cho mẫu thân biết vị Giang Sơn Lệnh chủ kia là nhân vật kinh khủng đến cỡ nào; cợt nhả cười hì hì nói: "Có điều, dù gì hài nhi cũng là nam tử hán đại trượng phu. Vừa rồi nương đã dùng sai từ. Lẽ ra nên khen hài nhi ngày càng thêm khôi ngô tuấn tú, khí phách anh hùng chứ đừng bảo là đẹp đẽ gì đó… Oa… Nương trái lại ngày càng đẹp ra. Nếu như chúng ta cùng đi trên đường, người khác nhất định sẽ nói ngài là muội muội của con đấy!"
"Ba hoa! Với ta, con cũng trêu đùa nữa hay sao? Thật là lớn gan!" Sở Đình Nhi cười, đánh hắn một cái: "Sao lại trở về lúc này? Không đợi trời sáng được sao?"
Trên mặt Lăng Thiên hiện lên vẻ khổ sở: "Vấn đề là hài nhi không muốn cho người khác biết con đã trở về. Đây chính là kế hoạch quân sự… Hì hì…"
Sở Đình Nhi lại tức giận vô cùng, nhìn con trai của mình: "Vậy thì con cũng phải cho nãi nãi biết chứ? Con có biết bọn họ nhớ con cỡ nào không? Con đi có mấy tháng mà tóc nãi nãi gần như bạc trắng. Con thật không có chút lương tâm nào cả."
Lăng Thiên vội cam đoan rằng: "Điều đó là đương nhiên. Lát nữa rời nơi này, con sẽ đi thỉnh an nãi nãi!" Hai mẹ con nói chuyện thao thao bất tuyệt. Tuy rằng Sở Đình Nhi không cam lòng cho con trai đi nhưng cũng giục hắn đến chỗ lão phu nhân. Nghĩ đến việc con trai đã về nhà, lo lắng không yên mấy tháng nay rốt cuộc đã có thể an lòng nhưng nhất thời cũng cảm thấy mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái!
Lăng Thiên chăm sóc hầu mẫu thân đi ngủ,trước khi Lăng Thiên đi, Sở Đình Nhi thở dài nói: "Lúc nào có thời gian thì đến thăm Kiểu Nguyệt. Cô cô con cũng rất lo lắng cho con. Thứ nữa vì chuyện lần trước mà thủy chung thân tâm chưa được khỏi hẳn. Thứ ba cô cô con vì thương nhớ con quá nhiều, cơ thể rất yếu. Vì vậy nên khi nói chuyện với cô cô con phải hết sức cẩn thận."
Lăng Thiên vội vã đáp ứng.
Sở Đình Nhi trầm ngâm một hồi rồi nói: "Con! Bất luận hai nhà có ân oán gì thì bây giờ mọi chuyện cũng đã qua đi, Lăng gia ta cũng không rụng một cọng lông. Long Tường hắn… chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng hắn cũng đã bị trừng trị nghiêm khắc. Long gia cũng không còn ý nghĩ nhòm ngó ngôi báu nữa. Có một số việc nên khoan dung độ lượng và con cũng nên cân nhắc thêm một chút…"
Lăng Thiên nghe không hiểu ra sao bèn hỏi: "Mẫu thân! Người đang nói chuyện gì mà vòng vo dữ vậy?Con ngoại trừ hồ đồ thì không rõ cái gì cả."
Sở Đình Nhi giận dữ, trừng mắt, nói: "Ta nói chính là biểu tỷ của con, là chuyện của Kiểu Nguyệt. Ta nhìn nha đầu kia từ nhỏ lớn lên, phẩm chẩt con người nó thế nào ta hiểu rất rõ. Một cái khó nữa là nó với con lại một lòng chung tình. Hơn nữa, bây giờ, trên danh nghĩa nó đã kết hôn cùng con. Nếu có thể hãy đối xử với nó tốt một chút. Chớ có vì sự tình của tên hoàng thượng hỗn trướng kia mà có thành kiến với nó." Trong suốt thời gian qua, Kiểu Nguyệt luôn nhớ thương Lăng Thiên. Người làm mẹ như Sở Đình Nhi đương nhiên nhìn thấy hết điều đó. Hơn nữa, dù thế nào thì Sở Đình Nhi cũng chăm sóc Kiểu Nguyệt từ nhỏ tới lớn nên khi thấy Lăng Thiên trở về bèn đánh động vài câu.
Lăng Thiên gãi gãi đầu, buồn bực nói: "Mẫu thân! Con nhớ rằng người luôn một mực phản đối chuyện năm thê bảy thiếp. Sao bây giờ, người lại trái ngược hoàn toàn, khuyên con trai tìm nhiều lão bà
"Nói nhảm! Chuyện cha con không tam thê tứ thiếp là do cách đối xử của ông ấy!" Mày liễu của Sở Đình Nghi nhướng lên: "Về phần con, chỉ cần con có thể ứng phó được, cho dù con có lấy một vạn cô nương cũng sẽ xuất bạc cho con."
Lăng Thiên toát mồ hôi.
Nguyên lai không cho phép tam thê tứ thiếp cũng là bởi vì người ta không giống nhau! Lão mụ phiêu hãn như vậy khiến cho Lăng Thiên thầm đồng tình với lão ba không ngớt. Thật đáng thương mà!
Lăng Thiên đang định cáo từ, đi ra ngoài thì Sở Đình Nhi dường như lại nhớ tới điều gì đó, bèn trở mình, tới bên cạnh thì thầm vào tai Lăng Thiên: "Nha đầu Kiểu Nguyệt cũng không tệ, trưởng thành, dung mạo xinh đẹp. Điều quan trọng là ngực to mông nở, nhất định rất mắn, có thể sinh con trai."
Lăng Thiên đứng ngây như phỗng.
Khi Lăng Thiên trở lại Lăng phủ biệt viện, trời đã gần sáng. Những tao ngộ đêm nay, Lăng Thiên phải chịu sự kích thích, đả kích, thương tổn và cả sự chà đạp nữa…
Hai cái lỗ tai hồng hồng, dựng đứng đương nhiên là kiệt tác của lão mụ. Trên mông lại đã trúng mấy gậy do lão phu nhân ban tặng. Về phần mấy cục u trên đầu hiển nhiên chính là do Lăng lão gia tử thương yêu cháu trai mà thể hiện.
Thời gian không còn nhiều. Lăng đại công tử còn dự định đêm nay sẽ cùng Lăng Thần cô nương nói chuyện về "lý tưởng nhân sinh" nữa, nhưng không ngờ gia gia nãi nãi thậm chí cả mẫu thân, ai cũng đều vội vã muốn ôm tôn tử…
Quyển 6
Lăng Thiên từ cửa sổ đi vào, yên lặng không một tiếng động. Nhưng bên trong, Lăng Thần đã cảnh giác mở mắt, xoay người ngồi dậy: "Ai đó?"
Lăng Thiên quái thanh quái khí cười hắc hắc nói: "Tiểu mỹ nhân, là ta đây. Ta là kẻ trộm hoa, đặc biệt tới thưởng thức đoá hoa thơm nhà ngươi. Ngàn vạn lần ngươi không nên phản kháng nha." Nhanh như hổ đói vồ mồi, thân mình Lăng Thiên đã nhào tới trên của mỹ nữ, hai tay thành thạo, trên dưới bắt đầu công thành chiếm đất, lướt qua núi đồi rồi chiếm giữ nơi cao nhất. Lăng Thần từ lâu đã nhận ra giọng Lăng Thiên bèn "A" một tiếng, vừa thẹn vừa mừng, nào còn có thể giãy giụa được nữa.
Động tác của Lăng Thiên chậm rãi gia tăng, Lăng Thần rên lên một tiếng, toàn thân nhũn ra, ngã vào lòng Lăng Thiên thở dốc. Nàng đang hé miệng định nói điều gì đó thì Lăng Thiện đã nhanh nhẹn dùng chính miệng mình ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào của nàng. Tức thì đầu óc nàng chấn động, cả người mê mẩn. Hai người xa cách quá lâu nên trong nụ hôn có phần nồng nhiệt hơn. Môi Lăng Thiên gắn sát vào miệng của Lăng Thần. Hai tay cũng không nhàn rỗi, thành thạo cởi áo, dây lưng. Đợi khi Lăng Thần tĩnh trí một chút, thì đã thấy mình thân không chút vài, vóc người xinh đẹp đã bị khống chế bởi ma chưởng của người trong lòng, không ngừng run rẩy…
Nỗ lực mở hai con mắt tràn đầy xuân tình, một tay che bộ ngực đang bị quấy phá bởi một bàn tay to, Lăng Thần mắc cỡ, đỏ mặt, nỉ non nói: "Công tử đừng nóng nảy quá… Nhan muội muội còn đang ở bên cạnh. Thật sự là không tiện…"
Lăng Thiên cả kinh, một tay đang tự cởi quần áo của chính mình bèn ngừng lại, duỗi đầu nhìn lại. Giường bên trong, Ngọc Băng Nhan hơi thở đều đều, vẫn đang say ngủ, với việc Lăng Thiên đến, gần như không có cảm giác gì.
Nỗi đau khổ hiện lên mặt Lăng Thiên: "Giỏi lắm Thần nhi! Đối với nàng… Bốn tháng rồi…" Lăng Thần xấu hổ, nằm gọn trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu không… Chúng ta đi vào phòng trong?"
Lăng Thiên mừng rỡ, hung hăng bóp mạnh một cái trên cặp mông tròn trĩnh cao ngất của nàng, đồng thời cúi đầu xuống cắn vào núm hồng nhạt của quả anh đào, hàm hàm hồ hồ nói: "Lăng Thần cô nương quả đúng là người đáng yêu. Xem ra hôm nay, trộm hoa ta không thể không hái đoá hoa tươi nhà ngươi rồi. Thực là diễm phúc không cạn mà. Hì hì…"
Lăng Thần kêu lên một tiếng yêu kiều, mềm mại giấu mặt vào hõm vai Lăng Thiên, thở hổn hển, nói: "Công tử! Thần nhi vốn là người của công tử. Hiển nhiên công tử muốn thế nào… thì cứ làm như thế… Thần nhi cũng muốn… Công tử…"
Những lời này tựa như xuân dược cường lực. Huyết mạch toàn thân của Lăng Thiên tức thì sôi sục lên, khẽ thở dốc, nói: "Hôm nay ta sẽ không khách khí mà chà đạp hoa tươi…"
Khuôn mặt Lăng Thần đỏ hồng, cánh tay ngọc vòng quanh cổ Lăng Thiên, mắt phượng đóng chặt, rên rỉ nói: "Cứ theo ý người…"
Lăng Thiên thấp giọng cười, dùng một chút sức của cánh tay, bồng Lăng Thần đứng lên rồi biến mất.
Trên giường, hàng mi của Ngọc Băng Nhan xinh đẹp run rẩy một hồi. Hình như tỉnh mà cũng hình như chưa tỉnh. Khuôn mặt dường như đang nóng dần lên rồi chuyển sang đỏ lựng tựa hồ như đang mơ một giấc mộng đẹp. Đột nhiên nàng xoay người, lấy chăn trùm kín đầu… Ách. Xem ra nha đầu kia không ngờ lại ngủ một cách không thành thật như thế…
Mặt trời đã lên cao. Lăng đại công tử thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, nheo mắt nhìn vầng thái dương trên bầu trời, nhẹ nhàng duỗi sống lưng đang mỏi, khoé miệng khẽ mỉm cười.
Suốt bốn tháng ròng rã sinh hoạt như hoà thượng, sự thèm muốn trong Lăng Thiên đã lên đến đỉnh điểm. Đêm qua, hắn không cần biết Lăng Thần đã không ngừng cầu xin, tuỳ ý điên cuồng "tàn sát" một hồi. Hậu quả là cho tới bây giờ, dù võ thuật đã đạt cảnh giới cực cao, Lăng Thần vẫn đang ngủ rất say trên giường chưa tỉnh, toàn thân tựa hồ như không còn một chút khí lực nào cả.
Nghĩ đến đêm qua, Lăng Thần e thẹn hùa theo, bất giác Lăng Thiên lại cảm thấy phấn chấn, suýt nữa không nhịn được, lại muốn quay trở lại trong phòng để tiếp tục. Vội vàng hít một hơi thật sâu, mới đè nén được ham muốn nhưng trong lòng cũng vẫn cảm thấy buồn bực. Thời gian gần đây, ham muốn tình dục của chàng càng ngày càng mạnh mẽ, không thể kìm nén được. Trong quá khứ cũng từng có thời gian xảy ra tình hình tương tự. Nhưng mỗi lần như vậy mình chỉ cần vận khởi nghịch chuyển tâm pháp của kinh long thần công. Chung quy cỗ âm hàn đó cũng có thể ngăn chặn được ham muốn tình dục. Nhưng bây giờ mỗi lần ngăn chặn ham muốn ấy. Thì sau đó, khi ham muốn quay trở lại còn bùng lên mãnh liệt hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên đau khổ cười trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay chính bản thân mình muốn kiên định một vợ một chồng cũng không thể thực hiện được. Bởi vì, hiện tại mà nói, chỉ một nữ nhân hoàn toàn không thể làm thoả mãn tinh lực tràn trề của mình. Như tình huống với Lăng Thần đêm qua, một lần hai lần thì còn có thể, nhưng dần dà thì nhất định thân thể sẽ tổn thương. Ngay cả nữ nhân có tố chất thân thể tốt như Lăng Thần còn không chống đỡ nổi, nói gì đến những người khác.
May là vượt qua được! Lăng Thiên hậm hực nghĩ rằng: Nếu bản thân mình ở kiếp trước chỉ có thể lấy một thê tử mà mỗi ngày đều làm như vậy thì sợ rằng không có một người đàn bà nào chịu nổi. Sau cùng có lẽ phải làm kẻ lưu manh mất.
Vẫn còn vượt qua được! Lăng Thiên cảm khái suy ngẫm.
Lăng Thiên nhạy bén nghe được bên ngoài có tiếng người vội vã đi lại không ngừng. Vội vã đi vào, rồi lại có người vội vã đi ra. Bộ dạng mỗi người đều bận rộn đến mức dường như chân không chạm đất.
Tất cả mọi người đều không biết vì sao bên cạnh mật thất sơn động lại mọc lên một cái tiểu viện tử. Không ai tỏ ý vô cùng ngạc nhiên, hoặc giả cũng có kẻ đàm tiếu nhưng lâu dần cũng trở nên bình thường.
Rất xa, lại có hai người vội vã đi tới. Dọc đường đi còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ lọt vào tai Lăng Thiên.
"Lão Thiết! Nghe nói vị tài thần đại nhân mới không hề đơn giản đâu."
"Bên ngươi không có vấn đề gì chứ? Nhìn xem bọn lão Tiền vừa mới đi ra ngoài về đã giống như mẹ chết kìa, ai cũng bị đánh. Ha ha! Thực là hả lòng hả dạ!" Tiếng một người cười trên nỗi đau của người khác.
"Ài! Ai mà biết được." Tiếng một người bất đắc dĩ: "Người thì dễ dàng rồi, chỉ phụ trách lô đao kiếm mới, kiểm tra số lượng mỗi ngày xem vào bao nhiêu, ra bao nhiêu, phẩy vài nét bút trướng là đã xong việc. Ta đây mới thật là phiền phức, làm tổng giám thuế ruộng một phương, có thể là một nhân vật quan trọng nhưng thật rườm rà. Chỉ hy vọng vị đại tài thần này sẽ lưu tình với thủ hạ mà thôi."
"Nhất định là không có việc gì hết! Ai lấy đều nói Lão Thiết làm việc rất ổn thoả. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Yên tâm đi!"
Thoạt tiên tiếng của người kia rất ung dung, thoải mái, nói là đang an ủi nhưng nỗi mong chờ sự náo nhiệt hiện rõ trong khẩu khí.
"Ngươi lăn ra chỗ khác cho ta! Muốn xem lão tử ta bị chê cười hả? Nằm mơ!" Một người khác tàn bạo
Nói đến đó, hai người đi xa dần. Trước đó, người có giọng nói ung dung còn nói một câu gì đó, tiếp đó là hai tiếng cười ha ha. Sau đó, hai người đi vào mật thất trong sơn động.
Lăng Thiên bừng tỉnh, hiểu ra. Thì ra vị chủ quản tài vụ mới Tiêu Nhạn Tuyết vừa đến đã triển khai công tác. Xem ra những thuộc hạ đang giúp phụ trách làm ăn ở các nơi, ít hoặc nhiều thì cũng phải ăn chút khó chịu. Vị quan mới nhận chức, Tiêu đại tiểu đang hừng hực khí thế.
Lăng Thiên há miệng, động tác thật nhanh.
Không thể không nói, Lăng Thiên phi thường tán thưởng tác phong làm việc như mưa giông sét giật này. Có điều cũng không loại trừ Tiêu Nhạn Tuyết đã rời khỏi chức vụ lâu ngày nên cũng có phần ngứa ngáy chân tay. Hiện tại lại quay về với nghiệp cũ, tự nhiên nhiệt tình mười phần cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, trong lòng hiểu rõ đây là cơ nghiệp của Lăng Thiên nên Tiêu Nhạn Tuyết đương nhiên càng để tâm.
Nhưng cứ như vậy, thì nguyên bản các đại chủ quản càng thêm khó chịu với sự giúp đỡ này. Với sự chuyện nghiệp của Tiêu đại tiểu thư, không thể đại khái như vậy, kể cả những chỗ rất nhỏ, cho dù là so sánh với mẫu thân của Lăng Thiên, Sở Đình Nhi, cũng không có chút thua kém nào, thậm chí ở một số phương diện còn vượt trội hơn. Mà những người này trước đây tuy cũng đã làm qua việc chỉnh lý sổ sách, có một vài người trước kia còn giỏi hơn những người từng làm nhân viên thu chi, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, triển khai làm việc có phần thô kệch có chút khó coi. Lăng Thiên gần như có thể khẳng định, có không ít người sẽ bị Tiêu Nhạn Tuyết giáo huấn, mặt mũi bầm dập đi ra, ách, tỷ như, người vừa đi vào là lão Thiết kia.
Chỉ sau khi trải qua sự chỉnh đốn chính thức của Nhạn Tuyết, năng lực tài chính khổng lồ có phần hỗn độn của Lăng phủ biệt viện mới có thể đi vào nề nếp. Lăng Thiên cơ hồ có thể tưởng tượng ra nền móng vững chắc mà hắn gây dựng, dự trữ thật đầy đủ tiền lương, binh khí, khôi giáp… những vật tư chuẩn bị cho chiến tranh thông qua vận hành thao tác của vị kỳ tài trù tính thương nghiệp Tiêu Nhạn Tuyết này, thì đối với chiến tranh sắp xảy ra sẽ có tác dụng cực lớn.
Có điều Lăng Thiên không biết rằng: sau khi hạ xuống những mệnh lệnh này, đang an vị bên trong mật thất, Tiêu Nhạn Tuyết cũng kinh hãi đến cực điểm. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng Lăng Thiên đã âm thầm súc tích được lực lượng đến mức kinh người như vậy đã quen việc, từng thấy không biết bao nhiêu là tiền bạc, khoản mục ghi chép những con số lên tới hằng trăm triệu vốn như cơm ăn hằng ngày đối với Tiêu Nhạn Tuyết thì nàng cũng không tránh khỏi bị hoảng sợ.
Bốn phía của Lăng phủ biệt viện đều hướng vào mục đích dự trữ, mà việc hồi báo mặc dù chỉ vừa mới bắt đầu. Vậy mà số liệu cụ thể thu thập được đã cực lớn, khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết hoa mày líu lưỡi. Thực sự khó mà tin được rằng thuộc hạ của Lăng Thiên lại có thủ đoạn vơ vét của cải với tốc độ nhanh đến như vậy. Chỉ cần một bộ phần cơ hồ đã vượt lên nhiều so với hơn một nửa việc làm ăn bên ngoài của Tiêu gia!
Nhưng điều căn bản khiến Tiêu Nhạn Tuyết không cách nào có thể giải thích chính là so sánh cách thức thu gom của cải điên cuồng với kể hoạch dự trữ khổng lồ thì công bằng mà nói, phương diện quản lí ở đây lại quá hỗn loạn, gần như không có bất kỳ một hệ thống quản lý nào. Tiêu Nhạn Tuyết thấy rằng, nơi đây căn bản ồn ào như ong vỡ tổ, ngay cả thu vào, chi ra cũng không có sự tách bạch riêng rẽ. Chi ra bao nhiêu, thu vào bao nhiêu, tất cả đều ghi chung trên cùng một sổ sách. Còn những loại khác đều không có sự phân loại, phân công tỉ mỉ, mà gần như phải ghi nhớ hết!
Trong tưởng tượng của Tiêu Nhạn Tuyết cũng như theo kinh nghiệm của nàng, để có thể thu được nhiều của cải như vậy, nhất định phải có một đoàn cố vấn lớn, lại còn phải nắm trong trăm nghìn nhân tài chuyên nghiệp, phối hợp chặt chẽ các phương diện, chung tay nỗ lực mới có thể tạo nên kỳ tích thế này. Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Lăng Thiên làm như thế nào mà dựa vào một nhóm người, gần như có thể nói, là một đám ô hợp trên phương diện làm ăn buôn bán mà có thể tạo ra một gia nghiệp khổng lồ như vậy!
Hơn nữa, xem qua một lần thì chính sự thô sơ, giản lược ấy lại có một sự trùng khớp lạ kì. Ngay cả chuyện chi tiêu hỗn loạn như vậy nhưng lại hoàn toàn minh bạch, không hề tìm thấy dấu vết rằng có người tham ô. Vốn dĩ, ngay cả với tiền tài, thế lực, thuộc hạ và chuyện làm ăn buôn bán khổng lồ của Tiêu gia, Tiêu Nhạn Tuyết dù có là thương nhân giỏi giang hơn người cũng không thể hoàn toàn loại bỏ được việc thủ hạ tham ô ít hoặc nhiều. Tiêu Nhạn Tuyết biết rõ rằng chắc chắn không thể cấm đoán hoàn toàn việc tham ô một vài thứ gì đó. Đó là lí do vì sao chỉ cần thủ hạ dưới quyền mình không làm quá phận thì cũng đành nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Lăng Thiên bên này, tuy bên ngoài thì hỗn loạn, trướng mắt quá chừng, nhưng điều quan trọng là có cách thức phòng bị để có thể thu gom được một lượng của cải hết sức to lớn như vậy mà hết lần này đến lần khác đều không có loại dấu hiệu nà
Đây căn bản là chuyện không có khả năng!
Quyển