Mạnh Ly Ca rùng mình sợ hại, hoảng hốt kiểm tra lại quần áo của mình, nhớ lại những gì mình vừa rồi, thấy không có vấn đề gì cả, nhưng công tử sao lại nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống vậy nhỉ?
"Tới đón Băng Nhan thiếu phu nhân về, còn nữa, Ngọc Mãn Lâu gửi cho công tử một phong thư." Mạnh Ly Ca kiểm tra một lúc, cuối cùng xác định mình không có vấn đề gì, mới rút một phong thư ở trong ngực ra.
"Đọc đi!" Lăng Thiên ngồi ngả nghiêng trên ghế thái sư với một hình tượng rất mất phong độ.
"Lăng Thiên công tử các hạ: Ngày trước từ biệt ở Minh Ngọc thành, tại hạ vô cùng nhớ nhung âm dung của các hạ, không biết lúc nào mới có thể cùng nhau đối ẩm, nói chuyện thiên hạ, để không uổng một kiếp của đời người.
Công tử chắc còn nhớ tây chi chiến, ngũ niên chi ước, thiên hạ nhất đổ. Chuyện cảm khái xưa kia mỗi lần nhớ đến là tại hạ không khỏi bừng bừng nhiệt huyết. Công tử là nhân kiệt đương thế, tài cán hơn người, duy có khống chế thiên hạ, vung tay tạo gió mưa mới không thẹn với chí nguyện trong lòng ta và ngài. Chuyện ta và công tử giành giật thiên hạ, dù bại hay thắng thì cũng hơn hạng tầm thường cả trăm lần.
Trời lạnh tuyết rơi, Thiên Tinh hiện giờ đã không còn phong vân nữa rồi. Mùa xuân năm sau chính là chiến ước một giáp giữa hai nhà Ngọc Thủy. Chất nữ Băng Nhan tuy là gái đã có chồng, nhưng chung quy vẫn là con gái của Ngọc gia, chiến ước sớm đã định, không thể thay đổi, lưỡng gia chi chiến chung quy cũng vẫn phải đánh một trận. Nay đặc phái sáu vị trưởng lão của gia tộc, tới Thừa Thiên tiếp đón Băng Nhan trở về. Công tử là người tao nhã, chớ khiến ta đây phải thất vọng."
Lăng Thiên híp mắt lại, nghe xong phong thư của Ngọc Mãn Lâu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, phẫn hận nói: "Lão quỷ Ngọc Mãn Lâu này, biết rõ Băng Nhan đã là người của Lăng gia, không ngờ còn muốn nàng ta xuất chiến cho Ngọc gia! Mà lão lại còn không biết Huyền Âm thần mạch của Băng Nhan đã được bài trừ, rõ ràng làBăng Nhan đi chịu chết, khiến ta và Thủy gia kết đại cừu không thể hóa giải, mà ta thì tất khó có thể cự tuyệt! Lão bất tử này, đúng là xấu xa tới cực điểm. Có điều đây đúng là một tính toán cao minh!"
Mạnh Ly Ca cười ha ha, hỏi: "Đã như vậy, chúng ta phải phúc đáp lão như thế nào?"
Lăng Thiên xoa xoa chán, hỏi: "Đả kích đối với Lôi gia, trước mặt đã tới mức nào rồi?"
Mạnh Lý Ca nói: "Đệ Nhất Lâu mỗi lần xuất động, đều lật tung cả Lôi gia, đã coi như là hoàn toàn sụp đổ rồi. Cho dù là vẫn còn tàn dư nhưng tuyệt đối không thể tạo nên sóng gió gì."
"Không tạo nên sóng gió gì ư? Vậy vẫn không được." Lăng Thiên ngoan độc nói: "Người dám động đến cơ nghiệp của Lăng gia ta, nếu không cho bọn chúng một cái chấn nhiếp, há chẳng phải khiến người trong thiên hạ cho rằng Lăng Thiên dễ khi phụ lắm à? Phàm là kẻ thuộc Lôi gia, đều phải tuyệt diệt bằng hết. Chuyện này không hề có bất kỳ dư địa nào để thương lượng cả!"
Lăng Thiên hạ hai chân từ trên ghế xuống, hậm hực nói: "Ngọc Mãn Lâu không ngờ lại định để Băng Nhan xuất chiến. Mượn chuyện này để ta và Thiên Phong chi Thủy gây thù chuốc oán với nhau. Nếu không đưa ra một cái giá lớn, sao có thể để lão được tiện nghi như vậy? Nói với người của Ngọc gia đến đây rằng ta muốn Lôi gia? Nhân mạng của tất cả những người còn sống. Nam nữ lão ấu, thiếu một người cùng đừng hòng được ta đáp ứng.
Mạnh Ly trong lòng không khỏi oán thầm, ngươi muốn mượn cơ hội này để vót đi bớt thế lực của Ngọc gia, càng muốn dùng loại chuyện này để gõ chuông cảnh tỉnh những thế lực lớn nhỏ đã dựa vào Ngọc gia và những thế lực còn đang đắn đo cân nhắc. Còn chuyện Băng Nhan thiếu phụ tham gia ước chiến giữa hai nhà, ngươi rõ ràng là đã đã định liệu trước rồi.
Mạnh Ly Ca chỉ dám nghĩ thầm ở trong bụng chứ tất nhiên là không nói ra miệng, hắn vâng một tiếng rồi định ra ngoài.
"Chậm đã, người mà Ngọc gia phái tới đây là ai?" Lăng Thiên đột nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Dẫn đầu là Ngọc gia Trùng Tiêu các các chủ Ngọc Tiêu Nhiên, và năm nhân vật cấp bậc trưởng lão của Trùng Tiêu các." Mạnh Ly Ca trên mặt cười mà như không cười, hắn biết, Lăng Thiên đã h như vậy thì những người này e rằng sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi. "Đều là những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh."
"Nhân vật đỉnh đỉnh đại danh ư?" Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười lạnh, hai chân hạ xuống đất đi mấy bước, "Để Lăng Kiếm đi tiếp đãi những đại nhân vật ỉnh đỉnh đại danh này, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, tận tâm mà chiêu đãi."
"Ác thật!" Đây là suy nghĩ trong lòng Mạnh Ly Ca.
Bảo Lăng Kiếm đi tiếp đãi. chẳng khác nào là đi lột da những người đó. Lăng Kiếm từng ăn quả đắng ở Ngọc gia, sao có thể bỏ qua cời hội phát tiết mà trời ban này? Hơn nữa, tên tiểu tử đó vẫn là một tên huyết sát thủ cực kỳ điên cuồng!
Trong nhận thức của Mạnh tiên sinh, Lăng Kiếm cơ bản chẳng khác nào một tên sát nhân biến thái.
Còn chưa ra khỏi thư phòng của Lăng Thiên, Mạnh Ly Ca đã bắt đầu "trách trời thương dân" cầu nguyện cho mấy vị sứ giả đó của Ngọc gia rồi: Những đại nhân vật đến từ Ngọc gia, ngàn vạn lần đừng... chết quá khó coi nhé, lão Mạnh ta chờ mong lắm...
Ngọc gia Trùng Tiêu các các chủ Ngọc Tiêu Nhiên từ lúc tới Lăng phủ biệt viện liền cảm thấy được sự giàu có và khí thế của nơi đây. Lần trước, sau khi Lăng phủ biệt viện được chỉnh sửa lại, dưới sự thiết kế toàn diện của Lê Tuyết, mỗi một chỗ của nơi này đều tràn ngập phong thái cổ xưa, vừa hay đem tất cả trung tâm của dòng chảy tập trung tại mật thất sơn động, khiến mỗi một người bước vào Lăng phủ biệt viện, đều bất giác chú ý tới nơi này, vừa hay làm nổi bật lên bá khí quân lâm thiên hạ.
Ở cửa vào mật thất, thạch bích từ trên xuống dưới dài mấy chục trượng đều bị lát phẳng, bên trên khắc một câu đối.
Vế trên là: Càn Khôn ai làm chủ?
Vế dưới là: Phong Vân!
Hoành phi: độc tôn thiên hạ!
Mười một chữ này không chỉ nhìn vào là thấy kim quang lấp lánh, đây chính là Lăng Ngũ dùng đúng một ngàn đỉnh hoàng kim nấu ra thành nước vàng, hoàn toàn dùng vàng nguyên chất đúc thành mười một chữ nà. Nếu là giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh dương chiếu sáng, tất nhiên là vạn đạo kim quang, chiếu sáng cả thiên hạ!
Câu đối này lại không phải là thủ bút từ Lê đại tiểu thư, đương nhiên rồi, chữ của Lê đại tiểu thư đâu dễ lấy được chứ. Cho nên là do Lăng Thần viết hộ, cho dù là câu đối, song bề ngoài lại không quá giống một câu đối, thứ duy nhất có thể toát ra chính đại khí, hào khí và bá khí. Đương nhiên, tại nơi đây cũng chính vì chứng tỏ khí phách duy ngã độc tôn, còn có hợp với yêu cầu cơ bản của câu đối hay không thì tất nhiên là Lê đại tiểu thư không để tâm, có điều không biết vì sao, chủ bút của câu đối này - Lăng Thần tiểu thư nằng nặc không chịu thừa nhận là mình viết...
Cho dù là vào thời khắc tuyết lớn mịt mù, câu đối này cũng có người chuyên môn quét dọn, tùy thời đều có người chú ý, quyết không cho phép để chuyện bị hoa tuyết che phủ phát sinh.
Hiện tại đã không còn là lúc phải ẩn nhẫn, thực lực của Lăng phủ biệt viện đã không còn phải sợ bất kỳ một cỗ thế lực nào trong thiên hạ. Cho nên điều cần làm hiện tại phải làm chính là đường đường chính chính mà biểu lộ bá khí!
Ta làm chủ cuộc đời, ngạo thị thiên hạ!
Mà điều thực sự khiến Ngọc Tiêu Nhiên cảm thấy tức giận là phòng khách tiếp đãi bọn họ, lại ở gần cái nơi cao cao tại thượng đó, xuyên qua màn tuyết trắng xóa, vừa hay nhìn thấy mười một chữ vàng son rực rỡ, tựa hồ như tùy thời đều chiếu vào mặt.
Điều này khiến Ngọc Tiêu Nhiên trong lòng lờ mờ có một loại cảm giác lùn đi một nửa. Loại cảm giác này khiến hắn thập phần khó chịu. Trưởng lão Ngọc gia trước giờ lúc nào cũng cao cao tại thượng, chủ của Trùng Tiêu các, đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ lạnh nhạt như thế này đâu?
Sau khi tới Lăng gia, người tiếp đại nhóm mình là một nữ tử áo trắng lạnh như băng, tiến vào cùng nàng ta chính là một nam tử trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, nam tử đó còn có thể coi là khách khí. Chỉ là lúc đó, Ngọc Tiêu Nhiên trưởng lão đã tức giận để nỗi nổi cơn tam bành rồi. Bọn họ tới Lăng phủ biệt viện, không ngờ lại không có ai ra ngoài nghênh tiếp, mà do mấy tên thủ vệ trực tiếp dẫn bọn họ vào đây.
Kiểu coi khinh trần tụi này, hỏi sao Ngọc Tiêu Nhiên không nổi đóa cho nổi.
Mà đáng giận nhất là, nam tử họ Mạnh đó nói là xin vào bẩm báo trước, không ngờ cuối cùng lại không quay lại, mà nữ tử áo trắng kiêu căng đó ngênh ngang ngồi trên chủ vị, không ngờ ngay cả một chút ý tứ hàn huyên cũng không có, từ đầu đến cuối chỉ nói có hai chữ: mang trà.
Cố gắng nhẫn nhục hay không đây?
Miễn cưỡng nhẫn nãi cả nửa ngày, Ngọc Tiêu Nhiên cuối cùng cũng không nhịn nổi, trên mặt phủ một lớp sương lạnh, nói: "Xin hỏi vị cô nương này, Lăng Thiên công tử lúc nào mới có thể tới đây? Lăng gia rốt cuộc là người nào làm chủ sự, có thể tìm người có thể làm chủ tới không?"
Nữ tử áo trắng nâng một quyển sách, đọc tựa hồ như rất thú vị, chìm đắm trong đó, cũng không biết là có nghe thấy câu hỏi của Ngọc Tiêu Nhiên hay không, nhưng thủy chung không ngẩng đầu dậy.
Ngọc Tiêu Nhiên chính là trưởng lão của Ngọc gia, địa vị tôn quý cỡ nào, đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ này đâu, tức giận đến nỗi thổ huyết, răng đập vào nhau lạch cạch, hai tay đã nắm thành quyền, trong mắt như muốn phun lửa, chòm râu dê không ngừng run rẩy, đã đến sát biên giới chuẩn bị bạo phát rồi.
Cho tới tận lúc này, nữ tử áo trắng mới đột nhiên à một tiếng, tựa hồ như hiện tại mới nghe thấy câu hỏi của Ngọc Tiêu Nhiên, ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ vô tội: "Ngươi có vấn đề gì vậy? Ta có thể làm chủ mà. Ồ, ngươi vừa rồi hỏi ta là Lăng Thiên công tử lúc nào mới đến đúng không?"
"Đúng, xin cô nương chỉ giáo. Ta rất vội đón tiểu công chúa về Ngọc gia, ước chiến một giáp đã gần trong gang tấc rồi, vô cùng cấp bách..."
Không đợi Ngọc Tiêu Nhiên nói xong, nữ tử áo trắng lại thốt ra một câu đủ để lão thổ huyết: "... Vậy ta hỏi ai đây?"
"Ngươi...!" Ngọc Tiêu Nhiên đứng bật dậy, chỉ vào nữ tử áo trắng, ngón tay run rẩy, vô cùng phẫn nộ nói: "Ngươi có ý gì hả? Chẳng lẽ Lăng gia lại chiêu đãi khách nhân như vậy à? Ngươi chẳng phải nói rằng người có thể làm chủ sao? Xin mời công chúa nhà ta ra gặp mặt, cái này thì có thể chứ!" Nộ hỏa cơ hồ xộc tít lên trời, Ngọc Tiêu Nhiên đã sắp muốn bỏ đi rồi, nhưng nhớ tới lời dặn dò ân cần trước khi đi của gia chủ, lại đành nhẫn nhịn, chỉ cần được Ngọc Băng Nhan thì tất nhiên là dễ làm việc rồi.
Nữ tử áo trắng chính là Lê Tuyết Lê đại tiểu thư, nàng ta sáng sớm đã bị Lăng Thiên chọc cho đầy một bụng tức giận, tiếp theo Mạnh Ly ca lại mời cô ta đi tiếp đãi người của Ngọc gia, lý do là Lăng Thần cô nương hình như còn chưa ngủ dậy.
Lê Tuyết trong lòng đang tức giận vì biết rõ nguyên nhân vì sao Lăng Thần còn chưa ngủ dậy, đương trường suýt chút nữa thì đá bay Mạnh Ly Ca, nhưng lại không muốn lộ ra bộ mặt này, nào ngờ đám người của Ngọc gia không ngờ lại không thức thời như vậy, điều này không Lê Tuyết trong lòng vốn đã không thống khoái cũng đạt tới giới hạn sắp lập tức bạo phát.
Lê Tuyết nghe vậy nhướn mắt lên, nói: "Lăng gia tiếp đãi khách như thế nào thì đó là chuyện của Lăng gia, sao, ngươi có ý kiến hả? Có ý kiến thì cũng nuối ngược vào bụng cho ta. Đây là Lăng gia, không phải là Ngọc gia! Ta có có thể làm chủ là chuyện của ta, ngươi muốn gặp tiểu công chúa của ngươi thì là chuyện của ngươi!" Gầm gừ xong, còn chưa hả giận, lại hậm hức nói: "Đây là Thừa Thiên, không phải là Minh Ngọc thành! Rõ chưa? Lớn vậy rồi mà sao có chút việc cỏn con cũng không hiểu, chẳng phải là sống uổng từng ấy năm sao?"
Trước mặt Ngọc Tiêu Nhiên tối sầm, cơ hồ ngất đi.
Quyển 7