Nửa tháng trôi qua rất nhanh. Chỉ trong một thoáng mà thân thể của ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ cường tráng thấy rõ. Ngay cả Lăng Kiếm vốn thân thể đơn bạc nhờ chạy bộ với mọi người nên giờ cũng cường tráng hẳn ra.
Mà biểu hiện của Lăng Kiếm trong mấy ngày này cũng làm các vị Thiết huyết vệ phải sáng mắt ra. Với thể chất Lăng Kiếm đừng nói là tám mươi dặm đường dù là bốn mươi cũng là phi thường miễn cưỡng. Ngày huấn luyện đầu tiên, Lăng Kiếm chưa chạy được một nửa đoạn đường đã thoát lực ngất đi. Một Thiết Huyết Vệ ném hắn lên lưng chạy một đoạn đường. Lăng Kiếm vừa tỉnh dậy còn nói cái gì cũng muốn tự mình chạy, thậm chí vừa đá vừa cắn. Kết quả không bao lâu lại ngã xuống đất ngất đi.
Liên tục nửa tháng các Thiết huyết vệ cũng không biết Lăng Kiếm té xỉu bao nhiêu lần. Nhưng thiếu niên này tinh thần như là sắt thép tạo thành, một mực kiên trì, không nói tiếng nào đã ngất đi, sau đó vừa tỉnh lại cũng không nói tiếng nào tiếp tục chạy. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Ba mươi sáu Thiết huyết vệ do hàng năm chinh chiến hành quân nên luyện ra thiết cước, chỉ cần đủ thể lực thì chân cũng không có vấn đề. Nhưng Lăng Kiếm thì khác, hắn dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tám chín tuổi, da thịt mềm mại, ngày đầu tiên chạy bộ chân bị trầy xước vết thương chằng chịt huyết nhục mơ hồ. Ngay cả tên Thiết Huyết Vệ giúp hắn xử lý khi chứng kiến vết thương cũng nhịn không được da đầu một trận tê dại. Nhưng thiếu niên này quả thật rất quật cường, đến ngày thứ hai vẫn như cũ gia nhập đội ngũ, sau đó vừa lại té xỉu, rồi lại nhận thêm các vết thương mới nhưng vẫn chạy binh thường.....
Ngay từ đầu, các Thiết huyết vệ đối với việc một tiểu hài tử yếu đuối mà Lăng Thiên được đưa vào đội ngũ thì trong lòng đã rất bất mãn, rõ ràng đó là một của nợ. Nhưng tới sau này, khinh thị lại biến thành bội phục từ đáy lòng!
Lăng Kiếm từ đầu đến cuối, cho dù té xỉu, cho dù trên chân huyết nhục đầm đìa, nhưng hắn chưa từng rên một tiếng nào cả! Không khóc một lần nào! Mỗi lần đều là yên lặng đuổi theo bộ mọi người, không chịu thua chút nào.
Về sau liền xuất hiện một tình huống kỳ lạ, một khi có Thiết Huyết Vệ hết thể lực muốn lười biếng, chỉ cần nhìn thấy Lăng Kiếm thân ảnh gầy yếu, liền cảm thấy xấu hổ từ đáy lòng, dĩ nhiên đề cao tốc độ huấn luyện mọi người!
Sáng sớm, sắc trời còn chạng vạng, Lăng Thiên một mình lẳng lặng ngồi ở trước bàn đá như bàn giáo viên của mình, hai bàn tay đan vào nhau, yên lặng suy nghĩ.
Ba mươi sáu Thiết huyết vệ, người trẻ nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi, sớm đã qua thời kì tốt nhất để luyện võ. Muốn cho bọn họ luyện tập nội gia công lực không thể nghi ngờ chẳng thể tiến bộ tốt. Lăng Thiên suy nghĩ một lúc lâu, mới từ trong trí nhớ tìm ra một loại ngoại gia ngạnh công cùng loại Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam chuẩn bị truyền thụ cho các Thiết huyết vệ. Nếu sau này họ muốn đi theo chính mình thì thực lực không thể vẫn như cũ được.
Về vũ kỹ, Lăng Thiên cảm thấy rất đau đầu. Bây giờ bọn họ trụ cột cơ bản không có, toàn bộ là bản năng chiến đấu lĩnh ngộ trên chiến trường. Lăng Thiên nghĩ nếu là chỉ dạy cho bọn họ vũ kỹ thích hợp tại trên chiến trường thì nếu như trong chốn giang hồ cùng người đơn đả độc đấu, tất nhiên bị thua thiệt. Nếu đồng thời truyền thụ hai loại võ học, có trời mới biết mấy tên đầu gỗ này học thành bộ dáng gì nữa!
Trong lúc đang suy tư, sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân, sau đó liền có một cái áo khoác dày khoác lên người hắn. Một âm thanh nhẹ nhàng tinh tế nhưng cũng mang theo một chút lo âu quan tâm vang lên: "Công tử, cẩn thận kẻo bị cảm."
Lăng Thiên ôn hòa mỉm cười quay đầu lại. Hiện ra trước mắt hắn chính là một tiểu cô nương mi thanh mục tú, đôi môi xinh xắn đỏ mọng, một chiếc mũi thật thẳng, hai mắt thật to như hai hồ nước trong veo, sâu thẳm.Từ đôi mắt ấy hắn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình như một tấm gương, không có chút tạp chất nào. Đúng là tiểu cô nương Lăng Thần được Lăng Thiên mang về phủ, ăn uống đầy đủ nên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có vẻ hồng nhuận, thân thể cũng khỏe lên trông thấy.
Lăng Thiên ha hả cười, không nhịn được vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lăng Thần, nói:"Thần nhi, thế nào lại dậy sớm như vậy? Thân thể nàng còn chưa khôi phục, phải nghỉ ngơi thêm nhiều."
Lăng Thần ngượng ngùng nhìn xuống đất, nhìn bàn tay đang cầm bàn tay nhỏ bé của mình, thanh âm vẫn như cũ mang theo một tia lo lắng:"Thần nhi biết công tử một mình ở chỗ này, trời rất
Lăng Thiên nhẹ nhàng vén tóc rối trên trán nàng lên, nhẹ nhàng nói: "Thân thể ta rất tốt, không có việc gì đâu, nàng nhanh về phòng ngủ một lát đi, trời còn rất sớm."
Kỳ thật bây giờ Lăng Thiên còn nhỏ hơn Lăng Thần một hai tuổi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần hắn nhìn thấy tiểu cô nương đáng thương này lại luôn luôn có một loại cảm giác muốn lấy thân phận trưởng bối để an ủi, yêu thương nàng.
Lăng Thần cắn môi, tựa hồ do dự thật lâu, mới mở miệng nói:"Công tử, sau này có thể cho Thần nhi đi theo mấy người Lăng Kiếm huấn luyện được không?"
Lăng Thiên không khỏi ngẩn ra, nói:"Nàng như thế nào lại nghĩ như vậy?"
Lăng Thần cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thần Nhi biết công tử huấn luyện bọn họ là vì tương lai bọn họ có thể vì công tử xuất lực làm đại sự. Thần nhi cũng muốn giúp công tử, xin công tử đáp ứng Thần nhi?"
Lăng Thiên ha hả cười, nói:"Thần nhi, luyện võ rất khổ cực, ta sợ nàng chịu không nổi."
Lăng Thần quật cường ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kiên định địa thần sắc: "Mấy người Lăng Kiếm cũng có thể chịu được, Thần nhi nhất định có thể chịu được. Thần nhi không sợ khổ, nếu có thể giúp được công tử, Thần nhi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. "
Lăng Thiên ha hả cười, vuốt mặt nàng mà nói:"Tốt lắm, ta phá lệ cho Thần nhi của ta một lần. Ừm, đợi ta suy nghĩ xem dạy cho Thần nhi công phu nào mới tốt đây?"
Lăng Thần mừng rỡ, ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Công tử tốt nhất dạy cho Thần nhi công phu lợi hại nhất, Thần nhi muốn đem Lăng Kiếm kia đánh bại mới được."
Lăng Thiên bật cười: "Tốt, ta sẽ cho nàng so với Lăng Kiếm còn mạnh hơn nhiều. Bất quá, Thần nhi, nếu là đi theo công tử một khi bắt đầu là không có đường rút lui đâu. À, ta là không thích những người không có cố gắng, bỏ dở nữa chừng."
Lăng Thần kiên định nói: "Công tử yên tâm, Thần nhi nhất định so với Lăng Kiếm còn
Lăng Thiên cười khẽ, nhưng trong đầu nhanh chóng chuyển động, dạy cho Lăng Thần võ công nào mới tốt? Chính mình luyện Kinh Long Thần Công không thích hợp với nữ tử, khẳng định là không được; về phần Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam lại càng vô vọng, làm gì có nữ hài tử luyện mấy loại võ công này? Như vậy, còn lại chỉ có một loại có thể thích hợp nữ tử tu luyện, đó là kiếp trước Lăng Tuyết Nhi luyện Hàn Băng thần công. Vừa nghĩ đến Lăng Tuyết Nhi, Lăng Thiên tâm thần một trận hoảng hốt, trong lòng lại một trận đau đớn.
Một hồi lâu mới mở miệng nói: "Thần nhi, ngươi lại đây, ta kiểm tra thân thể cho ngươi."
Lăng Thần ân một tiếng, thân thể nhỏ nhắn liền tiến đến người Lăng Thiên.
Cái gọi là "Kiểm tra thân thể" là thủ tục cần thiết để thu đồ đệ của các môn phái Trung Hoa, cũng là kiểm tra tư chất của các đệ tử có thích hợp tu luyện võ công của môn phái hay không.
Nói một cách khác, có một số người thân thể không thích hợp, cho dù có thể dễ dàng làm ra các động tác, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể có thanh tựu, cho dù chăm chỉ khổ luyện cũng không thể bù đắp, đây là vấn đề tư chất mỗi người.
Giống như nền thể dục thể thao hiện giờ của Trung Quốc, trong môn thể dục dụng cụ, chỉ cần là người có thân thể linh hoạt, đa số có thể đạt huy chương vàng, nhưng toàn bộ là địa vận động viên đến từ phía nam, mà người phương bắc rất khó có thể đem môn thể thao này luyện đến đỉnh cao. Cũng không phải là nói người phương bắc không cố gắng, cũng không phải nói người phương bắc không bằng người phương nam, mà là thuộc về vấn đề tư chất trời sinh. Vấn đề ở đây là tính bản địa. Một người sinh ra và lớn lên liên quan rất lớn đến hoàn cảnh sống. Phía nam khí hậu ướt át, phía bắc địa không khí lạnh khô, cho dù là nhìn từ ngoài vào, người phương nam, phương bắc cũng có thể rõ ràng phân biệt. Người phương nam thân thể so với người phương bắc cân đối hơn, da tay cũng nhẵn nhụi hơn nhiều; nhưng người phương bắc thân thể tráng kiện hơn. Ở một số môn, chế độ ăn uống mang tính chất quyết định cho nên một số môn thể thao hao phí thể lực khá lớn, người phương bắc lại chiếm ưu thế. Ha ha, đi quá xa, trở về chánh truyện.
Lăng Thiên hai mắt khép hờ, hai tay di chuyển trên người Lăng Thần, nội lực theo bàn tay dò xét tình hình phân bố của bộ xương của Lăng Thần.
Sau một phen dò xét, Lăng Thiên ngoài ý muốn phát hiện tiểu cô nương này thiên tư so với chính mình dự liệu tốt hơn rất nhiều, thậm chí không kém Lăng Kiếm, nếu Lăng Thiên hết lòng dạy dỗ, sợ rằng tại tương lai không xa lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng.
Trong lòng nghĩ tới việc này, Lăng Thiên không khỏi có chút xuất thần, dĩ nhiên ngay cả tiếng bước chân trước cửa cũng không nghe thấy.
"A! " Một tiếng hét chói tai không hề báo hiệu địa vang lên trước sân! Trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc không thể tin!
Lăng Thiên thất kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trước tiểu viện có vài người đang đứng.
Phu thê Lăng Khiếu, phụ tử Lăng Không, bên cạnh dĩ nhiên là quý phi cô cô Lăng Nhiên, một tay che môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn đám người mình vẻ mặt đều trợn mắt há mồm địa nhìn hai tiểu hài tử.
Giờ phút này, tư thế Lăng Thiên và Lăng Thần, lại còn động tác của Lăng Thiên, người ngoài nhìn qua thấy mập mờ đến cực điểm. Lăng Thiên gắt gao đem Lăng Thần ôm vào trong ngực, đôi tay di chuyển trên người Lăng Thần, hai tròng mắt có chút híp híp, bộ dáng tựa hồ rất chi là say mê. Mà Lăng Thần vẻ mặt ửng đỏ, gắt gao tựa vào trong lòng Lăng Thiên...
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Nửa tháng trôi qua rất nhanh. Chỉ trong một thoáng mà thân thể của ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ cường tráng thấy rõ. Ngay cả Lăng Kiếm vốn thân thể đơn bạc nhờ chạy bộ với mọi người nên giờ cũng cường tráng hẳn ra.
Mà biểu hiện của Lăng Kiếm trong mấy ngày này cũng làm các vị Thiết huyết vệ phải sáng mắt ra. Với thể chất Lăng Kiếm đừng nói là tám mươi dặm đường dù là bốn mươi cũng là phi thường miễn cưỡng. Ngày huấn luyện đầu tiên, Lăng Kiếm chưa chạy được một nửa đoạn đường đã thoát lực ngất đi. Một Thiết Huyết Vệ ném hắn lên lưng chạy một đoạn đường. Lăng Kiếm vừa tỉnh dậy còn nói cái gì cũng muốn tự mình chạy, thậm chí vừa đá vừa cắn. Kết quả không bao lâu lại ngã xuống đất ngất đi.
Liên tục nửa tháng các Thiết huyết vệ cũng không biết Lăng Kiếm té xỉu bao nhiêu lần. Nhưng thiếu niên này tinh thần như là sắt thép tạo thành, một mực kiên trì, không nói tiếng nào đã ngất đi, sau đó vừa tỉnh lại cũng không nói tiếng nào tiếp tục chạy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Ba mươi sáu Thiết huyết vệ do hàng năm chinh chiến hành quân nên luyện ra thiết cước, chỉ cần đủ thể lực thì chân cũng không có vấn đề. Nhưng Lăng Kiếm thì khác, hắn dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tám chín tuổi, da thịt mềm mại, ngày đầu tiên chạy bộ chân bị trầy xước vết thương chằng chịt huyết nhục mơ hồ. Ngay cả tên Thiết Huyết Vệ giúp hắn xử lý khi chứng kiến vết thương cũng nhịn không được da đầu một trận tê dại. Nhưng thiếu niên này quả thật rất quật cường, đến ngày thứ hai vẫn như cũ gia nhập đội ngũ, sau đó vừa lại té xỉu, rồi lại nhận thêm các vết thương mới nhưng vẫn chạy binh thường.....
Ngay từ đầu, các Thiết huyết vệ đối với việc một tiểu hài tử yếu đuối mà Lăng Thiên được đưa vào đội ngũ thì trong lòng đã rất bất mãn, rõ ràng đó là một của nợ. Nhưng tới sau này, khinh thị lại biến thành bội phục từ đáy lòng!
Lăng Kiếm từ đầu đến cuối, cho dù té xỉu, cho dù trên chân huyết nhục đầm đìa, nhưng hắn chưa từng rên một tiếng nào cả! Không khóc một lần nào! Mỗi lần đều là yên lặng đuổi theo bộ mọi người, không chịu thua chút nào.
Về sau liền xuất hiện một tình huống kỳ lạ, một khi có Thiết Huyết Vệ hết thể lực muốn lười biếng, chỉ cần nhìn thấy Lăng Kiếm thân ảnh gầy yếu, liền cảm thấy xấu hổ từ đáy lòng, dĩ nhiên đề cao tốc độ huấn luyện mọi người!
Sáng sớm, sắc trời còn chạng vạng, Lăng Thiên một mình lẳng lặng ngồi ở trước bàn đá như bàn giáo viên của mình, hai bàn tay đan vào nhau, yên lặng suy nghĩ.
Ba mươi sáu Thiết huyết vệ, người trẻ nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi, sớm đã qua thời kì tốt nhất để luyện võ. Muốn cho bọn họ luyện tập nội gia công lực không thể nghi ngờ chẳng thể tiến bộ tốt. Lăng Thiên suy nghĩ một lúc lâu, mới từ trong trí nhớ tìm ra một loại ngoại gia ngạnh công cùng loại Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam chuẩn bị truyền thụ cho các Thiết huyết vệ. Nếu sau này họ muốn đi theo chính mình thì thực lực không thể vẫn như cũ được.
Về vũ kỹ, Lăng Thiên cảm thấy rất đau đầu. Bây giờ bọn họ trụ cột cơ bản không có, toàn bộ là bản năng chiến đấu lĩnh ngộ trên chiến trường. Lăng Thiên nghĩ nếu là chỉ dạy cho bọn họ vũ kỹ thích hợp tại trên chiến trường thì nếu như trong chốn giang hồ cùng người đơn đả độc đấu, tất nhiên bị thua thiệt. Nếu đồng thời truyền thụ hai loại võ học, có trời mới biết mấy tên đầu gỗ này học thành bộ dáng gì nữa!
Trong lúc đang suy tư, sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân, sau đó liền có một cái áo khoác dày khoác lên người hắn. Một âm thanh nhẹ nhàng tinh tế nhưng cũng mang theo một chút lo âu quan tâm vang lên: "Công tử, cẩn thận kẻo bị cảm."
Lăng Thiên ôn hòa mỉm cười quay đầu lại. Hiện ra trước mắt hắn chính là một tiểu cô nương mi thanh mục tú, đôi môi xinh xắn đỏ mọng, một chiếc mũi thật thẳng, hai mắt thật to như hai hồ nước trong veo, sâu thẳm.Từ đôi mắt ấy hắn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình như một tấm gương, không có chút tạp chất nào. Đúng là tiểu cô nương Lăng Thần được Lăng Thiên mang về phủ, ăn uống đầy đủ nên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có vẻ hồng nhuận, thân thể cũng khỏe lên trông thấy.
Lăng Thiên ha hả cười, không nhịn được vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lăng Thần, nói:"Thần nhi, thế nào lại dậy sớm như vậy? Thân thể nàng còn chưa khôi phục, phải nghỉ ngơi thêm nhiều."
Lăng Thần ngượng ngùng nhìn xuống đất, nhìn bàn tay đang cầm bàn tay nhỏ bé của mình, thanh âm vẫn như cũ mang theo một tia lo lắng:"Thần nhi biết công tử một mình ở chỗ này, trời rất
Lăng Thiên nhẹ nhàng vén tóc rối trên trán nàng lên, nhẹ nhàng nói: "Thân thể ta rất tốt, không có việc gì đâu, nàng nhanh về phòng ngủ một lát đi, trời còn rất sớm."
Kỳ thật bây giờ Lăng Thiên còn nhỏ hơn Lăng Thần một hai tuổi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần hắn nhìn thấy tiểu cô nương đáng thương này lại luôn luôn có một loại cảm giác muốn lấy thân phận trưởng bối để an ủi, yêu thương nàng.
Lăng Thần cắn môi, tựa hồ do dự thật lâu, mới mở miệng nói:"Công tử, sau này có thể cho Thần nhi đi theo mấy người Lăng Kiếm huấn luyện được không?"
Lăng Thiên không khỏi ngẩn ra, nói:"Nàng như thế nào lại nghĩ như vậy?"
Lăng Thần cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thần Nhi biết công tử huấn luyện bọn họ là vì tương lai bọn họ có thể vì công tử xuất lực làm đại sự. Thần nhi cũng muốn giúp công tử, xin công tử đáp ứng Thần nhi?"
Lăng Thiên ha hả cười, nói:"Thần nhi, luyện võ rất khổ cực, ta sợ nàng chịu không nổi."
Lăng Thần quật cường ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kiên định địa thần sắc: "Mấy người Lăng Kiếm cũng có thể chịu được, Thần nhi nhất định có thể chịu được. Thần nhi không sợ khổ, nếu có thể giúp được công tử, Thần nhi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. "
Lăng Thiên ha hả cười, vuốt mặt nàng mà nói:"Tốt lắm, ta phá lệ cho Thần nhi của ta một lần. Ừm, đợi ta suy nghĩ xem dạy cho Thần nhi công phu nào mới tốt đây?"
Lăng Thần mừng rỡ, ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Công tử tốt nhất dạy cho Thần nhi công phu lợi hại nhất, Thần nhi muốn đem Lăng Kiếm kia đánh bại mới được."
Lăng Thiên bật cười: "Tốt, ta sẽ cho nàng so với Lăng Kiếm còn mạnh hơn nhiều. Bất quá, Thần nhi, nếu là đi theo công tử một khi bắt đầu là không có đường rút lui đâu. À, ta là không thích những người không có cố gắng, bỏ dở nữa chừng."
Lăng Thần kiên định nói: "Công tử yên tâm, Thần nhi nhất định so với Lăng Kiếm còn
Lăng Thiên cười khẽ, nhưng trong đầu nhanh chóng chuyển động, dạy cho Lăng Thần võ công nào mới tốt? Chính mình luyện Kinh Long Thần Công không thích hợp với nữ tử, khẳng định là không được; về phần Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam lại càng vô vọng, làm gì có nữ hài tử luyện mấy loại võ công này? Như vậy, còn lại chỉ có một loại có thể thích hợp nữ tử tu luyện, đó là kiếp trước Lăng Tuyết Nhi luyện Hàn Băng thần công. Vừa nghĩ đến Lăng Tuyết Nhi, Lăng Thiên tâm thần một trận hoảng hốt, trong lòng lại một trận đau đớn.
Một hồi lâu mới mở miệng nói: "Thần nhi, ngươi lại đây, ta kiểm tra thân thể cho ngươi."
Lăng Thần ân một tiếng, thân thể nhỏ nhắn liền tiến đến người Lăng Thiên.
Cái gọi là "Kiểm tra thân thể" là thủ tục cần thiết để thu đồ đệ của các môn phái Trung Hoa, cũng là kiểm tra tư chất của các đệ tử có thích hợp tu luyện võ công của môn phái hay không.
Nói một cách khác, có một số người thân thể không thích hợp, cho dù có thể dễ dàng làm ra các động tác, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể có thanh tựu, cho dù chăm chỉ khổ luyện cũng không thể bù đắp, đây là vấn đề tư chất mỗi người.
Giống như nền thể dục thể thao hiện giờ của Trung Quốc, trong môn thể dục dụng cụ, chỉ cần là người có thân thể linh hoạt, đa số có thể đạt huy chương vàng, nhưng toàn bộ là địa vận động viên đến từ phía nam, mà người phương bắc rất khó có thể đem môn thể thao này luyện đến đỉnh cao. Cũng không phải là nói người phương bắc không cố gắng, cũng không phải nói người phương bắc không bằng người phương nam, mà là thuộc về vấn đề tư chất trời sinh. Vấn đề ở đây là tính bản địa. Một người sinh ra và lớn lên liên quan rất lớn đến hoàn cảnh sống. Phía nam khí hậu ướt át, phía bắc địa không khí lạnh khô, cho dù là nhìn từ ngoài vào, người phương nam, phương bắc cũng có thể rõ ràng phân biệt. Người phương nam thân thể so với người phương bắc cân đối hơn, da tay cũng nhẵn nhụi hơn nhiều; nhưng người phương bắc thân thể tráng kiện hơn. Ở một số môn, chế độ ăn uống mang tính chất quyết định cho nên một số môn thể thao hao phí thể lực khá lớn, người phương bắc lại chiếm ưu thế. Ha ha, đi quá xa, trở về chánh truyện.
Lăng Thiên hai mắt khép hờ, hai tay di chuyển trên người Lăng Thần, nội lực theo bàn tay dò xét tình hình phân bố của bộ xương của Lăng Thần.
Sau một phen dò xét, Lăng Thiên ngoài ý muốn phát hiện tiểu cô nương này thiên tư so với chính mình dự liệu tốt hơn rất nhiều, thậm chí không kém Lăng Kiếm, nếu Lăng Thiên hết lòng dạy dỗ, sợ rằng tại tương lai không xa lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng.
Trong lòng nghĩ tới việc này, Lăng Thiên không khỏi có chút xuất thần, dĩ nhiên ngay cả tiếng bước chân trước cửa cũng không nghe thấy.
"A! " Một tiếng hét chói tai không hề báo hiệu địa vang lên trước sân! Trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc không thể tin!
Lăng Thiên thất kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trước tiểu viện có vài người đang đứng.
Phu thê Lăng Khiếu, phụ tử Lăng Không, bên cạnh dĩ nhiên là quý phi cô cô Lăng Nhiên, một tay che môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn đám người mình vẻ mặt đều trợn mắt há mồm địa nhìn hai tiểu hài tử.
Giờ phút này, tư thế Lăng Thiên và Lăng Thần, lại còn động tác của Lăng Thiên, người ngoài nhìn qua thấy mập mờ đến cực điểm. Lăng Thiên gắt gao đem Lăng Thần ôm vào trong ngực, đôi tay di chuyển trên người Lăng Thần, hai tròng mắt có chút híp híp, bộ dáng tựa hồ rất chi là say mê. Mà Lăng Thần vẻ mặt ửng đỏ, gắt gao tựa vào trong lòng Lăng Thiên...
Quyển : Thiên tinh thiếu niên