"Có điều thủy chung không thể trừ được tận gốc, huyền âm thần mạch đó cho dù không phát tác nữa nhưng vẫn còn ở trong cơ thể của con. Thiên Lý tiền bối còn tặng con một bản thần công tâm pháp tên là 'huyền nữ tố tâm kinh', còn dặn nếu luyện công pháp này ngày càng tinh thâm thì sự áp chế đối vứi Huyền âm thần mạch ngày càng hữu hiệu. Chỉ cần không cố ý dẫn phát, huyền âm thần mạch có thể tiếp tục tiềm phục trong cơ thể một đoạn thời gian dài mà không cần lo lắng. Nếu con tu luyện theo công pháp, theo sự tăng tiến của công lực, càng có thể áp chế hàn độc thêm một bước, thậm chí có thể còn khu trừ được toàn bộ."
"Thì ra là như vậy. Chuyện này chính là một hỷ sự lớn của Ngọc gia ta!" Ngọc Mãn Lâu mỉm cười an ủi, ba huynh đệ Ngọc gia chỉ có một đứa con gái, Ngọc Mãn Lâu đối với Ngọc Băng Nhan cực kỳ sủng ái, không gặp mặt thì còn không sao, một khi gặp mặt, lập tức nhớ tới sự ngoan ngoãn nghe lời của Ngọc Băng Nhan thường ngày, cảm giác rất thân thiết. Chỉ cần người trị khỏi huyền âm thần mạch không phải là Lăng Thiên là được rồi. Nếu Lăng Thiên ngay cả Huyền âm thần mạch cũng có thể trị được, vậy thì đối với trình độ của hắn phải đánh giá lại. Còn nói Thiên Lý thành công áp chế Huyền âm thần mạch thì không có gì là lạ cả, Thiên hạ đệ nhất nhân, có bản sự là điều tất nhiên.
Chỉ là, Ngọc Mãn Đường chung quy vẫn không yên tâm về nữ nhi, bèn đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Ngọc Băng Nhan, thôi động nộ lực hướng vào cơ thể Ngọc Băng Nhan, hòng thăm dò một phen.
"Cha, đừng!" Ngọc Băng Nhan không kịp đề phòng, bị phụ thân nắm lấy cổ tay, không khỏi cuống lên. Hai đạo hàn băng chân khí ở trong cơ thể có uy lực không nhỏ, nếu làm phụ thân bị thương, vậy thì sao đây?
Lời còn chưa nói hết thì cả người Ngọc Mãn Đường run lên, buông cổ tay Ngọc Băng Nhan ra, lảo đảo lui ra sau hai bước, mặt trắng bệch. Hắn vì không kịp đề phòng, nội lực ôn hòa đột nhiên tiếp xúc với hai cỗ chân khí lạnh tới cực điểm, lập tức nửa người cơ hồ đông cứng. Cho tới khbuông Ngọc Băng Nhan ra, vận chuyển mấy lần mới hóa giải được.
"Lạnh quá!" Ngọc Mãn Đường do vẫn còn sợ hãi nên càng lo lắng: "Nhan nhi, loại hàn độc này ở trong cơ thể con, con... sao mà chịu được?" Ngọc Mãn Đường sau khi dò xét, cảm thấy Huyền âm thần mạch của Ngọc Băng Nhan hiện tại không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn giống như là toàn diện phát tác, cho nên càng lo lắng cho nữ nhi.
"Không sao đâu!" Ngọc Băng Nhan cười khẽ: "Hàn độc trong cơ thể con trông thì như nghiêm trọng hơn, kỳ thực chỉ là Thiên Lý tiền bối dùng công lực bản thân áp súc Huyền âm thần mạch mà tạo thành, chứ cơ thể không có gì nghiêm trọng cả, lại có Huyền nữ tố tâm kinh chống đỡ, nữ nhi có thể chịu đựng được." Tới hiện tại, sự hưng phần ở trong lòng do vừa về nhà đã vơi bớt, do đó lại nhớ tới những ngày tháng sống ở Lăng phủ biệt viện, nhớ tớ bộ ngực ấm áp của người tình Lăng Thiên, trên mặt không khỏi đỏ rực.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Có thể bất ngờ được thế ngoại cao nhân của Vô Thượng Thiên xuất thủ cứu giúp, thì chứng tỏ nữ nhi của ta là người có phúc, xem ra Lăng Thiên rất phí công phí sức. Tên tiểu tử đó khá lắm!" Ngọc Mãn Đương vui mừng gật đầu, trong ánh mắt nhìn nữ nhi lộ ra vẻ từ ái, vì yêu ai yêu cả đường đi nên ngay cả cừu địch của nhà mình cũng lên tiếng khen ngợi. Là nhân vật số hai của Ngọc gia há có thể không biết muốn mời Tống Quân Thiên Lý thì rốt cuộc là khó khăn cỡ nào? Thầm nghĩ Lăng Thiên chắc chắn là phải trả một cái giá rất cao vì chuyện này.
Ngọc Băng Nhan nhìn mái tóc đã hoa râm của cha, trong lòng đau đớn. Nhớ khi mình rời nhà tóc cha vẫn còn đen, mới qua nửa năm không ngờ lại bạc đi nhiều. Rõ là là vì lo lắng cho mình, đây cũng chính là vì mình bất hiếu.
Ngọc Mãn Lâu ho khan hai tiếng, chậm rãi bước lên, cũng từ ái vuốt tóc Ngọc Băng Nhan, thần sắc trong mắt rất là kỳ dị, trên mặt thì có các loại biểu hiện, có áy náy, có xấu hổ, có thương hại, còn có mấy phần quyết liệt và sát khí.
"Nhan nhi, bá bá thấy con an toàn trở về, cũng rất vui mừng. Con lần này về là vì chiến ước một giáp của Ngọc gia chúng ta và Thủy gia. Thân là Ngọc gia tử đệ, có chút trách nhiệm thì không thể thoát thác, mà cũng không có cách nào thoái thác cho được. Điểm này, còn phải có chuẩn bị tâm lý. Có điều con đã có cơ duyên có được kỳ thư của Tống Quân Thiên Lý, luyện được huyền công, có lẽ sẽ có chuyển cơ." Ngọc Mãn Lâu do dự một lát, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng. Lời nói của hắn lúc ban đầu có chút hòa hoãn, tựa hồ như đang do dự gì đó, nhưng càng nói càng nhanh, rõ ràng trong quát trình này đã hạ được quyết tâm. Nguồn truyện:
Trong lòng Ngọc Băng Nhan lạnh buốt, ôn nhu nói: "Không biết đại bá nói rốt cuộc là trách nhiệm gì, cần chuyển cơ gì!"
Ngọc Băng Nhan trong mắt lóe sáng, chậm rãi nói: "Một gia tộc trải qua ngàn năm mà vẫn sừng sừng không sụp đổ, trong quá trình đó cần phải trá giá bằng bao nhiêu gian khổ mà hy sinh mà người khác không biết được. Không phải là nhân vật trong gia tộc thì ai có thể hiểu được chua xót đắng cay ở phía sau sự hưng xuy của một gia tộc? Hiện giờ, gia tộc đã tới thời kỳ thịnh nhất, lịch đại tới nay, Ngọc gia chưa từng cường đại như ngày hôm nay. Nhưng chính hiện tại, lại có một địch nhân cường đại chưa từng có."
Ngọc Mãn Lâu nhìn vào hư không, tựa như thở dài: "Địch nhân hiện tại của gia tộc chúng ta cũng là cường địch trước giờ chưa từng có trong ngàn năm phát triển của gia tộc. Cho nên, muốn đánh bại cường địch, bảo đảm gia tộc trường thịnh bất suy, chúng ta cần phải trả một cái giá nhất định. Mà cái giá này, bất kể là chúng ta có nguyện ý hay không thì cũng vẫn phải trả. Thân là một phần tử của Ngọc gia, đây là chuyện không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Ta cũng vậy, cha ngươi cũng vậy mà tam thúc cũng vậy. Chỉ cần gia tộc cần chúng ta hiến thân, chúng ta sẽ không chút do dự. Băng Nhan con thân là nữ tử duy nhất trong hệ tử tôn đời này của Ngọc gia, lại may mắn có được kỹ nghệ truyền thừa của thế ngoại đệ nhất ẩn tông, nhưng thân là tử tôn của Ngọc gia, vì gia tộc, cũng không thể không làm như vậy!"
Ngọc Băng Nhan cúi thấp đầu, chỉ sợ Ngọc Mãn Lâu phát hiện ra vẻ kiêu ngạo trên mặt mình, đúng, chính là kiêu ngạo! Cường định mà Ngọc gia trong ngàn năm chưa từng gặp mà đại bá nói, tất nhiên chính là Thiên ca rồi.
Ngọc Băng Nhan nói khẽ: "Ý của đại bá, là chiến ước một giáp giữa hai nhà lần này, sẽ cần Ngọc Băng Nhan trả giá ư? Không biết Băng Nhan sẽ phải trả một cái giá lớn như thế nào? Xin đại bá chỉ rõ!"
Ngọc Mãn Lâu quay người, không nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Ước chiến giữa hai nhà, chính là sinh tử chi chiến! Chiến ước đã định trước, không thể thay đổi! Nếu con đã muốn biết rõ thì đại bá cũng không giấu con, Huyền âm thần mạch trong cơ thể con tuy đã được Tống Quân Thiên Lý thi triển bất thế thân công áp chế, lại có được kỳ thư truyền công, nhưng hơn chục năm trước thủy chung chưa tiếp xúc với võ học, chính là không am hiểm gì về võ học. Một khi với Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu, thắng phụ cũng không để ý tới. Nhưng đại bá lo lắng, lần này cái giá mà con phải trả chỉ sợ sẽ là chính sinh mạng của con!"
Ngọc Băng Nhan đột nhiên quay người lại, hai mắt sáng như điện: "Đây là sự an bài của số mạng, sớm đã được định trước! Ta biết con bất mãn, không cam lòng, nhưng ta tuyệt không muốn dối lừa con vào lúc này. Chỉ hi vọng con có chuẩn bị trước. Bất luận là như thế nào, Băng Nhan thủy chung là chất nữ của Ngọc Mãn Lâu ta, cho dù đại bá ta đưa con đi chết thì vẫn phải nói rõ trước!"
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức lạnh toát.
Ngọc Mãn Đường buồn bã quay người đi, hai mắt nhắm chặt, vẻ vui mừng vì nữ nhi khỏi bệnh giờ đã bay hết. Hắn vốn đợi sau khi dẫn nữ nhi ra khỏi đây mới chậm rãi nói ra, nếu thực sự không ổn thì thà mạo hiểm để đại ca nổi giận thì cũng phải để Băng Nhan bỏ chạy hoặc là trốn đi. Nhưng không ngờ Ngọc Mãn Lâu sớm đã ngờ trước được chiêu này của hắn, dứt khoát vào thời khắc Ngọc Băng Nhan vừa về nhà mà nói rõ ra.
Một khi nói ra vào lúc này, chính là quyết định của gia tộc, ngàn vạn lần không thể thay đổi! Cho dù không muốn đối mặt cỡ nào thì cũng vẫn phải đối mặt. mà Ngọc Mãn Đường nếu sinh lòng muốn thả nữ nhi đi, thì chính là phản đồ của gia tộc, cái đó Ngọc Mãn Đường không thể chịu được.
Khóe miệng Ngọc Băng Nhan lộ ra một tia đau khổ, đã từng nghĩ lần này về sẽ ngả bài, nhưng không ngờ lại ngả bài nhanh như vậy. Xem ra đại bá vì để đả kích trượng phu Lăng Thiên của mình, đã vội vã không thể chờ được mà muốn mình đi chết.
Nửa năm trước, vì mưu đồ gia nghiệp của Lăng gia mà vội vã đẩy mình đi. Hiện giờ lại muốn lợi dụng mình để đả kích Lăng gia, đả kích trượng phu của mình! Cho dù là thân cốt nhục thì sao chứ!
Trời sẽ cho ngươi được như ý!
"Băng Nhan từ nhỏ đã biết được số mạng của mình, là một trong hai nhân vật chính trong trận chiến một giáp. Băng Nhan thậm chí sớm đã có giác ngộ hy sinh vì gia tộc.." Ngọc Băng Nhan xúc động nói.
Ngọc Mãn Lâu nghe vậy sắc mặc liền trở nên ảm đạm, nhưng tâm trạng lại vui mừng, "Nhan nhi đúng là hiểu rõ đại nghĩa
Ngọc Băng Nhan cười lạnh một tiếng, ngắt lời Ngọc Mãn Lâu: "Chỉ là đại bá tựa hồ như quên mất một điểm, một điểm rất trọng yếu. Các đó gọi là vật đổi sao dời, người mà đại bá nói là tử đệ của Ngọc gia, cơ hồ là mỗi một người có mặt tại đây, nhưng lại không bao gồm Ngọc Băng Nhan ta." Tuy sớm đã an bài tốt, nhưng Ngọc Băng Nhan lúc này lại vẫn muốn nói ra lời trong lòng mình, đối diện với đại bá mà mình luôn sợ hãi từ nhỏ, Ngọc Băng Nhan không ngờ lại không có nửa điểm e dè.
"Hả?" Ngọc Mãn Lâu biến ắc, ánh mắt lạnh như điện bắn ra, trong đại sảnh lập tức lạnh buốt: "Ý tứ của Băng Nhan chất nữ là ngươi đã không thừa nhận là tử tôn của Ngọc gia ta nữa rồi ư?"
Ngọc Băng Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: "Chất nữ hiện tại đã là Lăng phu nhân!"
"Hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu đại nộ, vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh, bốp một tiếng, chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương vỡ nát: "Ngươi cho dù đã được gả cho Lăng Thiên, nhưng ngươi vẫn là Ngọc Băng Nhan, ở trước tên của ngươi, chữ đầu tiên vẫn là chữ 'Ngọc'!"
"Đúng vậy, nếu là nửa năm trước, quả thực là như vậy." Ngọc Băng Nhan khóe miệng phác ra nụ cười châm chọc: "Bởi vì lúc đó, Băng Nhan nếu chết, vẫn được táng thân ở trong lăng mộ của Ngọc gia. Nhưng hiện tại, cho dù Băng Nhan chết đi, cũng chỉ có thể được táng vào tổ phần của Lăng gia!"
Ngọc Băng Nhan chậm rãi lui ra sau hai bước, không chút yếu kém nhìn thẳng vào Ngọc Mãn Lâu: "Đại bá thân là Ngọc gia gia chủ, tất nhiên có thể ra lệnh cho nữ nhi của Ngọc gia, nhưng không thể miễng cưỡng con dâu của Lăng gia! Nếu Băng Nhan không nhớ lầm, ngày đó, tựa hồ chính đại bá đã lệnh cho tam thúc đề thân, tạo thành duyên Tần Tấn cho hai nhà, thậm chí cho dù Băng Nhan làm thiếp cũng được!"
Ngọc Mãn Lâu xấu hổ, tình cảnh ngày đó ở ngay trước mắt, nhưng hắn không thể không thừa nhận. Ngọc Mãn Lâu khí thế đột nhiên giảm sút, lẩm bẩm: "Ngày đó chẳng qua là kế quyền nghi, tính làm gì! Chuyện hôm nay không thể đánh đồng được!"
"Nữ nhi của Ngọc gia vì gia tộc, tất nhiên là cái gì cũng có thể hy sinh. Ngày đó Băng Nhan cũng như vậy, cho dù phải là thiếp cho người ta cũng không oán thán, nhưng hôm nay, Băng Nhan đã không còn là Băng Nhan của ngày đó, mà đã là con dâu của Lăng gia. Con dâu của Lăng gia nếu phải hy sinh thì chỉ có thể hy sinh vì Lăng gia! Điểm này, xin đại bá nhớ cho rõ, cô nương xuất giá như nước ra khỏi bát, Băng Nhan đã là người của Lăng gia!"
"Bốp!" Ngọc Mãn Lâu nhất thời không còn gì để nói, không nén được giận, vung tay tát mạnh một cái.
Quyển 7
"Có điều thủy chung không thể trừ được tận gốc, huyền âm thần mạch đó cho dù không phát tác nữa nhưng vẫn còn ở trong cơ thể của con. Thiên Lý tiền bối còn tặng con một bản thần công tâm pháp tên là 'huyền nữ tố tâm kinh', còn dặn nếu luyện công pháp này ngày càng tinh thâm thì sự áp chế đối vứi Huyền âm thần mạch ngày càng hữu hiệu. Chỉ cần không cố ý dẫn phát, huyền âm thần mạch có thể tiếp tục tiềm phục trong cơ thể một đoạn thời gian dài mà không cần lo lắng. Nếu con tu luyện theo công pháp, theo sự tăng tiến của công lực, càng có thể áp chế hàn độc thêm một bước, thậm chí có thể còn khu trừ được toàn bộ."
"Thì ra là như vậy. Chuyện này chính là một hỷ sự lớn của Ngọc gia ta!" Ngọc Mãn Lâu mỉm cười an ủi, ba huynh đệ Ngọc gia chỉ có một đứa con gái, Ngọc Mãn Lâu đối với Ngọc Băng Nhan cực kỳ sủng ái, không gặp mặt thì còn không sao, một khi gặp mặt, lập tức nhớ tới sự ngoan ngoãn nghe lời của Ngọc Băng Nhan thường ngày, cảm giác rất thân thiết. Chỉ cần người trị khỏi huyền âm thần mạch không phải là Lăng Thiên là được rồi. Nếu Lăng Thiên ngay cả Huyền âm thần mạch cũng có thể trị được, vậy thì đối với trình độ của hắn phải đánh giá lại. Còn nói Thiên Lý thành công áp chế Huyền âm thần mạch thì không có gì là lạ cả, Thiên hạ đệ nhất nhân, có bản sự là điều tất nhiên.
Chỉ là, Ngọc Mãn Đường chung quy vẫn không yên tâm về nữ nhi, bèn đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Ngọc Băng Nhan, thôi động nộ lực hướng vào cơ thể Ngọc Băng Nhan, hòng thăm dò một phen.
"Cha, đừng!" Ngọc Băng Nhan không kịp đề phòng, bị phụ thân nắm lấy cổ tay, không khỏi cuống lên. Hai đạo hàn băng chân khí ở trong cơ thể có uy lực không nhỏ, nếu làm phụ thân bị thương, vậy thì sao đây?
Lời còn chưa nói hết thì cả người Ngọc Mãn Đường run lên, buông cổ tay Ngọc Băng Nhan ra, lảo đảo lui ra sau hai bước, mặt trắng bệch. Hắn vì không kịp đề phòng, nội lực ôn hòa đột nhiên tiếp xúc với hai cỗ chân khí lạnh tới cực điểm, lập tức nửa người cơ hồ đông cứng. Cho tới khbuông Ngọc Băng Nhan ra, vận chuyển mấy lần mới hóa giải được.
"Lạnh quá!" Ngọc Mãn Đường do vẫn còn sợ hãi nên càng lo lắng: "Nhan nhi, loại hàn độc này ở trong cơ thể con, con... sao mà chịu được?" Ngọc Mãn Đường sau khi dò xét, cảm thấy Huyền âm thần mạch của Ngọc Băng Nhan hiện tại không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn giống như là toàn diện phát tác, cho nên càng lo lắng cho nữ nhi.
"Không sao đâu!" Ngọc Băng Nhan cười khẽ: "Hàn độc trong cơ thể con trông thì như nghiêm trọng hơn, kỳ thực chỉ là Thiên Lý tiền bối dùng công lực bản thân áp súc Huyền âm thần mạch mà tạo thành, chứ cơ thể không có gì nghiêm trọng cả, lại có Huyền nữ tố tâm kinh chống đỡ, nữ nhi có thể chịu đựng được." Tới hiện tại, sự hưng phần ở trong lòng do vừa về nhà đã vơi bớt, do đó lại nhớ tới những ngày tháng sống ở Lăng phủ biệt viện, nhớ tớ bộ ngực ấm áp của người tình Lăng Thiên, trên mặt không khỏi đỏ rực.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Có thể bất ngờ được thế ngoại cao nhân của Vô Thượng Thiên xuất thủ cứu giúp, thì chứng tỏ nữ nhi của ta là người có phúc, xem ra Lăng Thiên rất phí công phí sức. Tên tiểu tử đó khá lắm!" Ngọc Mãn Đương vui mừng gật đầu, trong ánh mắt nhìn nữ nhi lộ ra vẻ từ ái, vì yêu ai yêu cả đường đi nên ngay cả cừu địch của nhà mình cũng lên tiếng khen ngợi. Là nhân vật số hai của Ngọc gia há có thể không biết muốn mời Tống Quân Thiên Lý thì rốt cuộc là khó khăn cỡ nào? Thầm nghĩ Lăng Thiên chắc chắn là phải trả một cái giá rất cao vì chuyện này.
Ngọc Băng Nhan nhìn mái tóc đã hoa râm của cha, trong lòng đau đớn. Nhớ khi mình rời nhà tóc cha vẫn còn đen, mới qua nửa năm không ngờ lại bạc đi nhiều. Rõ là là vì lo lắng cho mình, đây cũng chính là vì mình bất hiếu.
Ngọc Mãn Lâu ho khan hai tiếng, chậm rãi bước lên, cũng từ ái vuốt tóc Ngọc Băng Nhan, thần sắc trong mắt rất là kỳ dị, trên mặt thì có các loại biểu hiện, có áy náy, có xấu hổ, có thương hại, còn có mấy phần quyết liệt và sát khí.
"Nhan nhi, bá bá thấy con an toàn trở về, cũng rất vui mừng. Con lần này về là vì chiến ước một giáp của Ngọc gia chúng ta và Thủy gia. Thân là Ngọc gia tử đệ, có chút trách nhiệm thì không thể thoát thác, mà cũng không có cách nào thoái thác cho được. Điểm này, còn phải có chuẩn bị tâm lý. Có điều con đã có cơ duyên có được kỳ thư của Tống Quân Thiên Lý, luyện được huyền công, có lẽ sẽ có chuyển cơ." Ngọc Mãn Lâu do dự một lát, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng. Lời nói của hắn lúc ban đầu có chút hòa hoãn, tựa hồ như đang do dự gì đó, nhưng càng nói càng nhanh, rõ ràng trong quát trình này đã hạ được quyết tâm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trong lòng Ngọc Băng Nhan lạnh buốt, ôn nhu nói: "Không biết đại bá nói rốt cuộc là trách nhiệm gì, cần chuyển cơ gì!"
Ngọc Băng Nhan trong mắt lóe sáng, chậm rãi nói: "Một gia tộc trải qua ngàn năm mà vẫn sừng sừng không sụp đổ, trong quá trình đó cần phải trá giá bằng bao nhiêu gian khổ mà hy sinh mà người khác không biết được. Không phải là nhân vật trong gia tộc thì ai có thể hiểu được chua xót đắng cay ở phía sau sự hưng xuy của một gia tộc? Hiện giờ, gia tộc đã tới thời kỳ thịnh nhất, lịch đại tới nay, Ngọc gia chưa từng cường đại như ngày hôm nay. Nhưng chính hiện tại, lại có một địch nhân cường đại chưa từng có."
Ngọc Mãn Lâu nhìn vào hư không, tựa như thở dài: "Địch nhân hiện tại của gia tộc chúng ta cũng là cường địch trước giờ chưa từng có trong ngàn năm phát triển của gia tộc. Cho nên, muốn đánh bại cường địch, bảo đảm gia tộc trường thịnh bất suy, chúng ta cần phải trả một cái giá nhất định. Mà cái giá này, bất kể là chúng ta có nguyện ý hay không thì cũng vẫn phải trả. Thân là một phần tử của Ngọc gia, đây là chuyện không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Ta cũng vậy, cha ngươi cũng vậy mà tam thúc cũng vậy. Chỉ cần gia tộc cần chúng ta hiến thân, chúng ta sẽ không chút do dự. Băng Nhan con thân là nữ tử duy nhất trong hệ tử tôn đời này của Ngọc gia, lại may mắn có được kỹ nghệ truyền thừa của thế ngoại đệ nhất ẩn tông, nhưng thân là tử tôn của Ngọc gia, vì gia tộc, cũng không thể không làm như vậy!"
Ngọc Băng Nhan cúi thấp đầu, chỉ sợ Ngọc Mãn Lâu phát hiện ra vẻ kiêu ngạo trên mặt mình, đúng, chính là kiêu ngạo! Cường định mà Ngọc gia trong ngàn năm chưa từng gặp mà đại bá nói, tất nhiên chính là Thiên ca rồi.
Ngọc Băng Nhan nói khẽ: "Ý của đại bá, là chiến ước một giáp giữa hai nhà lần này, sẽ cần Ngọc Băng Nhan trả giá ư? Không biết Băng Nhan sẽ phải trả một cái giá lớn như thế nào? Xin đại bá chỉ rõ!"
Ngọc Mãn Lâu quay người, không nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Ước chiến giữa hai nhà, chính là sinh tử chi chiến! Chiến ước đã định trước, không thể thay đổi! Nếu con đã muốn biết rõ thì đại bá cũng không giấu con, Huyền âm thần mạch trong cơ thể con tuy đã được Tống Quân Thiên Lý thi triển bất thế thân công áp chế, lại có được kỳ thư truyền công, nhưng hơn chục năm trước thủy chung chưa tiếp xúc với võ học, chính là không am hiểm gì về võ học. Một khi với Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu, thắng phụ cũng không để ý tới. Nhưng đại bá lo lắng, lần này cái giá mà con phải trả chỉ sợ sẽ là chính sinh mạng của con!"
Ngọc Băng Nhan đột nhiên quay người lại, hai mắt sáng như điện: "Đây là sự an bài của số mạng, sớm đã được định trước! Ta biết con bất mãn, không cam lòng, nhưng ta tuyệt không muốn dối lừa con vào lúc này. Chỉ hi vọng con có chuẩn bị trước. Bất luận là như thế nào, Băng Nhan thủy chung là chất nữ của Ngọc Mãn Lâu ta, cho dù đại bá ta đưa con đi chết thì vẫn phải nói rõ trước!"
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức lạnh toát.
Ngọc Mãn Đường buồn bã quay người đi, hai mắt nhắm chặt, vẻ vui mừng vì nữ nhi khỏi bệnh giờ đã bay hết. Hắn vốn đợi sau khi dẫn nữ nhi ra khỏi đây mới chậm rãi nói ra, nếu thực sự không ổn thì thà mạo hiểm để đại ca nổi giận thì cũng phải để Băng Nhan bỏ chạy hoặc là trốn đi. Nhưng không ngờ Ngọc Mãn Lâu sớm đã ngờ trước được chiêu này của hắn, dứt khoát vào thời khắc Ngọc Băng Nhan vừa về nhà mà nói rõ ra.
Một khi nói ra vào lúc này, chính là quyết định của gia tộc, ngàn vạn lần không thể thay đổi! Cho dù không muốn đối mặt cỡ nào thì cũng vẫn phải đối mặt. mà Ngọc Mãn Đường nếu sinh lòng muốn thả nữ nhi đi, thì chính là phản đồ của gia tộc, cái đó Ngọc Mãn Đường không thể chịu được.
Khóe miệng Ngọc Băng Nhan lộ ra một tia đau khổ, đã từng nghĩ lần này về sẽ ngả bài, nhưng không ngờ lại ngả bài nhanh như vậy. Xem ra đại bá vì để đả kích trượng phu Lăng Thiên của mình, đã vội vã không thể chờ được mà muốn mình đi chết.
Nửa năm trước, vì mưu đồ gia nghiệp của Lăng gia mà vội vã đẩy mình đi. Hiện giờ lại muốn lợi dụng mình để đả kích Lăng gia, đả kích trượng phu của mình! Cho dù là thân cốt nhục thì sao chứ!
Trời sẽ cho ngươi được như ý!
"Băng Nhan từ nhỏ đã biết được số mạng của mình, là một trong hai nhân vật chính trong trận chiến một giáp. Băng Nhan thậm chí sớm đã có giác ngộ hy sinh vì gia tộc.." Ngọc Băng Nhan xúc động nói.
Ngọc Mãn Lâu nghe vậy sắc mặc liền trở nên ảm đạm, nhưng tâm trạng lại vui mừng, "Nhan nhi đúng là hiểu rõ đại nghĩa
Ngọc Băng Nhan cười lạnh một tiếng, ngắt lời Ngọc Mãn Lâu: "Chỉ là đại bá tựa hồ như quên mất một điểm, một điểm rất trọng yếu. Các đó gọi là vật đổi sao dời, người mà đại bá nói là tử đệ của Ngọc gia, cơ hồ là mỗi một người có mặt tại đây, nhưng lại không bao gồm Ngọc Băng Nhan ta." Tuy sớm đã an bài tốt, nhưng Ngọc Băng Nhan lúc này lại vẫn muốn nói ra lời trong lòng mình, đối diện với đại bá mà mình luôn sợ hãi từ nhỏ, Ngọc Băng Nhan không ngờ lại không có nửa điểm e dè.
"Hả?" Ngọc Mãn Lâu biến ắc, ánh mắt lạnh như điện bắn ra, trong đại sảnh lập tức lạnh buốt: "Ý tứ của Băng Nhan chất nữ là ngươi đã không thừa nhận là tử tôn của Ngọc gia ta nữa rồi ư?"
Ngọc Băng Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: "Chất nữ hiện tại đã là Lăng phu nhân!"
"Hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu đại nộ, vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh, bốp một tiếng, chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương vỡ nát: "Ngươi cho dù đã được gả cho Lăng Thiên, nhưng ngươi vẫn là Ngọc Băng Nhan, ở trước tên của ngươi, chữ đầu tiên vẫn là chữ 'Ngọc'!"
"Đúng vậy, nếu là nửa năm trước, quả thực là như vậy." Ngọc Băng Nhan khóe miệng phác ra nụ cười châm chọc: "Bởi vì lúc đó, Băng Nhan nếu chết, vẫn được táng thân ở trong lăng mộ của Ngọc gia. Nhưng hiện tại, cho dù Băng Nhan chết đi, cũng chỉ có thể được táng vào tổ phần của Lăng gia!"
Ngọc Băng Nhan chậm rãi lui ra sau hai bước, không chút yếu kém nhìn thẳng vào Ngọc Mãn Lâu: "Đại bá thân là Ngọc gia gia chủ, tất nhiên có thể ra lệnh cho nữ nhi của Ngọc gia, nhưng không thể miễng cưỡng con dâu của Lăng gia! Nếu Băng Nhan không nhớ lầm, ngày đó, tựa hồ chính đại bá đã lệnh cho tam thúc đề thân, tạo thành duyên Tần Tấn cho hai nhà, thậm chí cho dù Băng Nhan làm thiếp cũng được!"
Ngọc Mãn Lâu xấu hổ, tình cảnh ngày đó ở ngay trước mắt, nhưng hắn không thể không thừa nhận. Ngọc Mãn Lâu khí thế đột nhiên giảm sút, lẩm bẩm: "Ngày đó chẳng qua là kế quyền nghi, tính làm gì! Chuyện hôm nay không thể đánh đồng được!"
"Nữ nhi của Ngọc gia vì gia tộc, tất nhiên là cái gì cũng có thể hy sinh. Ngày đó Băng Nhan cũng như vậy, cho dù phải là thiếp cho người ta cũng không oán thán, nhưng hôm nay, Băng Nhan đã không còn là Băng Nhan của ngày đó, mà đã là con dâu của Lăng gia. Con dâu của Lăng gia nếu phải hy sinh thì chỉ có thể hy sinh vì Lăng gia! Điểm này, xin đại bá nhớ cho rõ, cô nương xuất giá như nước ra khỏi bát, Băng Nhan đã là người của Lăng gia!"
"Bốp!" Ngọc Mãn Lâu nhất thời không còn gì để nói, không nén được giận, vung tay tát mạnh một cái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Có điều thủy chung không thể trừ được tận gốc, huyền âm thần mạch đó cho dù không phát tác nữa nhưng vẫn còn ở trong cơ thể của con. Thiên Lý tiền bối còn tặng con một bản thần công tâm pháp tên là 'huyền nữ tố tâm kinh', còn dặn nếu luyện công pháp này ngày càng tinh thâm thì sự áp chế đối vứi Huyền âm thần mạch ngày càng hữu hiệu. Chỉ cần không cố ý dẫn phát, huyền âm thần mạch có thể tiếp tục tiềm phục trong cơ thể một đoạn thời gian dài mà không cần lo lắng. Nếu con tu luyện theo công pháp, theo sự tăng tiến của công lực, càng có thể áp chế hàn độc thêm một bước, thậm chí có thể còn khu trừ được toàn bộ."
"Thì ra là như vậy. Chuyện này chính là một hỷ sự lớn của Ngọc gia ta!" Ngọc Mãn Lâu mỉm cười an ủi, ba huynh đệ Ngọc gia chỉ có một đứa con gái, Ngọc Mãn Lâu đối với Ngọc Băng Nhan cực kỳ sủng ái, không gặp mặt thì còn không sao, một khi gặp mặt, lập tức nhớ tới sự ngoan ngoãn nghe lời của Ngọc Băng Nhan thường ngày, cảm giác rất thân thiết. Chỉ cần người trị khỏi huyền âm thần mạch không phải là Lăng Thiên là được rồi. Nếu Lăng Thiên ngay cả Huyền âm thần mạch cũng có thể trị được, vậy thì đối với trình độ của hắn phải đánh giá lại. Còn nói Thiên Lý thành công áp chế Huyền âm thần mạch thì không có gì là lạ cả, Thiên hạ đệ nhất nhân, có bản sự là điều tất nhiên.
Chỉ là, Ngọc Mãn Đường chung quy vẫn không yên tâm về nữ nhi, bèn đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Ngọc Băng Nhan, thôi động nộ lực hướng vào cơ thể Ngọc Băng Nhan, hòng thăm dò một phen.
"Cha, đừng!" Ngọc Băng Nhan không kịp đề phòng, bị phụ thân nắm lấy cổ tay, không khỏi cuống lên. Hai đạo hàn băng chân khí ở trong cơ thể có uy lực không nhỏ, nếu làm phụ thân bị thương, vậy thì sao đây?
Lời còn chưa nói hết thì cả người Ngọc Mãn Đường run lên, buông cổ tay Ngọc Băng Nhan ra, lảo đảo lui ra sau hai bước, mặt trắng bệch. Hắn vì không kịp đề phòng, nội lực ôn hòa đột nhiên tiếp xúc với hai cỗ chân khí lạnh tới cực điểm, lập tức nửa người cơ hồ đông cứng. Cho tới khbuông Ngọc Băng Nhan ra, vận chuyển mấy lần mới hóa giải được.
"Lạnh quá!" Ngọc Mãn Đường do vẫn còn sợ hãi nên càng lo lắng: "Nhan nhi, loại hàn độc này ở trong cơ thể con, con... sao mà chịu được?" Ngọc Mãn Đường sau khi dò xét, cảm thấy Huyền âm thần mạch của Ngọc Băng Nhan hiện tại không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn giống như là toàn diện phát tác, cho nên càng lo lắng cho nữ nhi.
"Không sao đâu!" Ngọc Băng Nhan cười khẽ: "Hàn độc trong cơ thể con trông thì như nghiêm trọng hơn, kỳ thực chỉ là Thiên Lý tiền bối dùng công lực bản thân áp súc Huyền âm thần mạch mà tạo thành, chứ cơ thể không có gì nghiêm trọng cả, lại có Huyền nữ tố tâm kinh chống đỡ, nữ nhi có thể chịu đựng được." Tới hiện tại, sự hưng phần ở trong lòng do vừa về nhà đã vơi bớt, do đó lại nhớ tới những ngày tháng sống ở Lăng phủ biệt viện, nhớ tớ bộ ngực ấm áp của người tình Lăng Thiên, trên mặt không khỏi đỏ rực.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Có thể bất ngờ được thế ngoại cao nhân của Vô Thượng Thiên xuất thủ cứu giúp, thì chứng tỏ nữ nhi của ta là người có phúc, xem ra Lăng Thiên rất phí công phí sức. Tên tiểu tử đó khá lắm!" Ngọc Mãn Đương vui mừng gật đầu, trong ánh mắt nhìn nữ nhi lộ ra vẻ từ ái, vì yêu ai yêu cả đường đi nên ngay cả cừu địch của nhà mình cũng lên tiếng khen ngợi. Là nhân vật số hai của Ngọc gia há có thể không biết muốn mời Tống Quân Thiên Lý thì rốt cuộc là khó khăn cỡ nào? Thầm nghĩ Lăng Thiên chắc chắn là phải trả một cái giá rất cao vì chuyện này.
Ngọc Băng Nhan nhìn mái tóc đã hoa râm của cha, trong lòng đau đớn. Nhớ khi mình rời nhà tóc cha vẫn còn đen, mới qua nửa năm không ngờ lại bạc đi nhiều. Rõ là là vì lo lắng cho mình, đây cũng chính là vì mình bất hiếu.
Ngọc Mãn Lâu ho khan hai tiếng, chậm rãi bước lên, cũng từ ái vuốt tóc Ngọc Băng Nhan, thần sắc trong mắt rất là kỳ dị, trên mặt thì có các loại biểu hiện, có áy náy, có xấu hổ, có thương hại, còn có mấy phần quyết liệt và sát khí.
"Nhan nhi, bá bá thấy con an toàn trở về, cũng rất vui mừng. Con lần này về là vì chiến ước một giáp của Ngọc gia chúng ta và Thủy gia. Thân là Ngọc gia tử đệ, có chút trách nhiệm thì không thể thoát thác, mà cũng không có cách nào thoái thác cho được. Điểm này, còn phải có chuẩn bị tâm lý. Có điều con đã có cơ duyên có được kỳ thư của Tống Quân Thiên Lý, luyện được huyền công, có lẽ sẽ có chuyển cơ." Ngọc Mãn Lâu do dự một lát, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng. Lời nói của hắn lúc ban đầu có chút hòa hoãn, tựa hồ như đang do dự gì đó, nhưng càng nói càng nhanh, rõ ràng trong quát trình này đã hạ được quyết tâm. Nguồn truyện:
Trong lòng Ngọc Băng Nhan lạnh buốt, ôn nhu nói: "Không biết đại bá nói rốt cuộc là trách nhiệm gì, cần chuyển cơ gì!"
Ngọc Băng Nhan trong mắt lóe sáng, chậm rãi nói: "Một gia tộc trải qua ngàn năm mà vẫn sừng sừng không sụp đổ, trong quá trình đó cần phải trá giá bằng bao nhiêu gian khổ mà hy sinh mà người khác không biết được. Không phải là nhân vật trong gia tộc thì ai có thể hiểu được chua xót đắng cay ở phía sau sự hưng xuy của một gia tộc? Hiện giờ, gia tộc đã tới thời kỳ thịnh nhất, lịch đại tới nay, Ngọc gia chưa từng cường đại như ngày hôm nay. Nhưng chính hiện tại, lại có một địch nhân cường đại chưa từng có."
Ngọc Mãn Lâu nhìn vào hư không, tựa như thở dài: "Địch nhân hiện tại của gia tộc chúng ta cũng là cường địch trước giờ chưa từng có trong ngàn năm phát triển của gia tộc. Cho nên, muốn đánh bại cường địch, bảo đảm gia tộc trường thịnh bất suy, chúng ta cần phải trả một cái giá nhất định. Mà cái giá này, bất kể là chúng ta có nguyện ý hay không thì cũng vẫn phải trả. Thân là một phần tử của Ngọc gia, đây là chuyện không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Ta cũng vậy, cha ngươi cũng vậy mà tam thúc cũng vậy. Chỉ cần gia tộc cần chúng ta hiến thân, chúng ta sẽ không chút do dự. Băng Nhan con thân là nữ tử duy nhất trong hệ tử tôn đời này của Ngọc gia, lại may mắn có được kỹ nghệ truyền thừa của thế ngoại đệ nhất ẩn tông, nhưng thân là tử tôn của Ngọc gia, vì gia tộc, cũng không thể không làm như vậy!"
Ngọc Băng Nhan cúi thấp đầu, chỉ sợ Ngọc Mãn Lâu phát hiện ra vẻ kiêu ngạo trên mặt mình, đúng, chính là kiêu ngạo! Cường định mà Ngọc gia trong ngàn năm chưa từng gặp mà đại bá nói, tất nhiên chính là Thiên ca rồi.
Ngọc Băng Nhan nói khẽ: "Ý của đại bá, là chiến ước một giáp giữa hai nhà lần này, sẽ cần Ngọc Băng Nhan trả giá ư? Không biết Băng Nhan sẽ phải trả một cái giá lớn như thế nào? Xin đại bá chỉ rõ!"
Ngọc Mãn Lâu quay người, không nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Ước chiến giữa hai nhà, chính là sinh tử chi chiến! Chiến ước đã định trước, không thể thay đổi! Nếu con đã muốn biết rõ thì đại bá cũng không giấu con, Huyền âm thần mạch trong cơ thể con tuy đã được Tống Quân Thiên Lý thi triển bất thế thân công áp chế, lại có được kỳ thư truyền công, nhưng hơn chục năm trước thủy chung chưa tiếp xúc với võ học, chính là không am hiểm gì về võ học. Một khi với Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu, thắng phụ cũng không để ý tới. Nhưng đại bá lo lắng, lần này cái giá mà con phải trả chỉ sợ sẽ là chính sinh mạng của con!"
Ngọc Băng Nhan đột nhiên quay người lại, hai mắt sáng như điện: "Đây là sự an bài của số mạng, sớm đã được định trước! Ta biết con bất mãn, không cam lòng, nhưng ta tuyệt không muốn dối lừa con vào lúc này. Chỉ hi vọng con có chuẩn bị trước. Bất luận là như thế nào, Băng Nhan thủy chung là chất nữ của Ngọc Mãn Lâu ta, cho dù đại bá ta đưa con đi chết thì vẫn phải nói rõ trước!"
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức lạnh toát.
Ngọc Mãn Đường buồn bã quay người đi, hai mắt nhắm chặt, vẻ vui mừng vì nữ nhi khỏi bệnh giờ đã bay hết. Hắn vốn đợi sau khi dẫn nữ nhi ra khỏi đây mới chậm rãi nói ra, nếu thực sự không ổn thì thà mạo hiểm để đại ca nổi giận thì cũng phải để Băng Nhan bỏ chạy hoặc là trốn đi. Nhưng không ngờ Ngọc Mãn Lâu sớm đã ngờ trước được chiêu này của hắn, dứt khoát vào thời khắc Ngọc Băng Nhan vừa về nhà mà nói rõ ra.
Một khi nói ra vào lúc này, chính là quyết định của gia tộc, ngàn vạn lần không thể thay đổi! Cho dù không muốn đối mặt cỡ nào thì cũng vẫn phải đối mặt. mà Ngọc Mãn Đường nếu sinh lòng muốn thả nữ nhi đi, thì chính là phản đồ của gia tộc, cái đó Ngọc Mãn Đường không thể chịu được.
Khóe miệng Ngọc Băng Nhan lộ ra một tia đau khổ, đã từng nghĩ lần này về sẽ ngả bài, nhưng không ngờ lại ngả bài nhanh như vậy. Xem ra đại bá vì để đả kích trượng phu Lăng Thiên của mình, đã vội vã không thể chờ được mà muốn mình đi chết.
Nửa năm trước, vì mưu đồ gia nghiệp của Lăng gia mà vội vã đẩy mình đi. Hiện giờ lại muốn lợi dụng mình để đả kích Lăng gia, đả kích trượng phu của mình! Cho dù là thân cốt nhục thì sao chứ!
Trời sẽ cho ngươi được như ý!
"Băng Nhan từ nhỏ đã biết được số mạng của mình, là một trong hai nhân vật chính trong trận chiến một giáp. Băng Nhan thậm chí sớm đã có giác ngộ hy sinh vì gia tộc.." Ngọc Băng Nhan xúc động nói.
Ngọc Mãn Lâu nghe vậy sắc mặc liền trở nên ảm đạm, nhưng tâm trạng lại vui mừng, "Nhan nhi đúng là hiểu rõ đại nghĩa
Ngọc Băng Nhan cười lạnh một tiếng, ngắt lời Ngọc Mãn Lâu: "Chỉ là đại bá tựa hồ như quên mất một điểm, một điểm rất trọng yếu. Các đó gọi là vật đổi sao dời, người mà đại bá nói là tử đệ của Ngọc gia, cơ hồ là mỗi một người có mặt tại đây, nhưng lại không bao gồm Ngọc Băng Nhan ta." Tuy sớm đã an bài tốt, nhưng Ngọc Băng Nhan lúc này lại vẫn muốn nói ra lời trong lòng mình, đối diện với đại bá mà mình luôn sợ hãi từ nhỏ, Ngọc Băng Nhan không ngờ lại không có nửa điểm e dè.
"Hả?" Ngọc Mãn Lâu biến ắc, ánh mắt lạnh như điện bắn ra, trong đại sảnh lập tức lạnh buốt: "Ý tứ của Băng Nhan chất nữ là ngươi đã không thừa nhận là tử tôn của Ngọc gia ta nữa rồi ư?"
Ngọc Băng Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: "Chất nữ hiện tại đã là Lăng phu nhân!"
"Hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu đại nộ, vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh, bốp một tiếng, chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương vỡ nát: "Ngươi cho dù đã được gả cho Lăng Thiên, nhưng ngươi vẫn là Ngọc Băng Nhan, ở trước tên của ngươi, chữ đầu tiên vẫn là chữ 'Ngọc'!"
"Đúng vậy, nếu là nửa năm trước, quả thực là như vậy." Ngọc Băng Nhan khóe miệng phác ra nụ cười châm chọc: "Bởi vì lúc đó, Băng Nhan nếu chết, vẫn được táng thân ở trong lăng mộ của Ngọc gia. Nhưng hiện tại, cho dù Băng Nhan chết đi, cũng chỉ có thể được táng vào tổ phần của Lăng gia!"
Ngọc Băng Nhan chậm rãi lui ra sau hai bước, không chút yếu kém nhìn thẳng vào Ngọc Mãn Lâu: "Đại bá thân là Ngọc gia gia chủ, tất nhiên có thể ra lệnh cho nữ nhi của Ngọc gia, nhưng không thể miễng cưỡng con dâu của Lăng gia! Nếu Băng Nhan không nhớ lầm, ngày đó, tựa hồ chính đại bá đã lệnh cho tam thúc đề thân, tạo thành duyên Tần Tấn cho hai nhà, thậm chí cho dù Băng Nhan làm thiếp cũng được!"
Ngọc Mãn Lâu xấu hổ, tình cảnh ngày đó ở ngay trước mắt, nhưng hắn không thể không thừa nhận. Ngọc Mãn Lâu khí thế đột nhiên giảm sút, lẩm bẩm: "Ngày đó chẳng qua là kế quyền nghi, tính làm gì! Chuyện hôm nay không thể đánh đồng được!"
"Nữ nhi của Ngọc gia vì gia tộc, tất nhiên là cái gì cũng có thể hy sinh. Ngày đó Băng Nhan cũng như vậy, cho dù phải là thiếp cho người ta cũng không oán thán, nhưng hôm nay, Băng Nhan đã không còn là Băng Nhan của ngày đó, mà đã là con dâu của Lăng gia. Con dâu của Lăng gia nếu phải hy sinh thì chỉ có thể hy sinh vì Lăng gia! Điểm này, xin đại bá nhớ cho rõ, cô nương xuất giá như nước ra khỏi bát, Băng Nhan đã là người của Lăng gia!"
"Bốp!" Ngọc Mãn Lâu nhất thời không còn gì để nói, không nén được giận, vung tay tát mạnh một cái.