Lăng Thiên nâng chén rượu trong tay lên, chậm rãi uống cạn. Lấy ra một cái khăng trắng tinh, lau lau tay, cười nói: "Bữa cơm hàng đầu của Tiêu Phi, quả nhiên không tệ. Sắc hương vị đủ cả, rượu cũng đủ tinh nồng. Hơn nữa, còn có tiết mục ngẫu hứng như thế này, quả thật rất vui tai vui mắt, cũng không biết là còn gì đặc sắc nũa hay không?"
Lăng Nhất nhe răng cười, nịnh nọt nói:" Chỉ cần công tử thích, chúng ta có thể đến đây mỗi ngày, những màn đặc sắc sẽ lập tức có ngay thôi."
Lăng Thiên cười cười,ngửa người về phía sau, cười nói: "Nói rất hay, cơm cũng ăn no rồi, nhìn kịch vui một chút, có thể mở màn được rồi."
Lăng Nhất cười hắc hắc nói:" Thuộc hạ nhất định khiến cho công tử thấy vui tai vui mắt!"
Lăng Thiên ừ một tiếng, mí mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra.
Trong khoảng khắc này, toàn bộ đại sảnh, hết thảy thiên địa, tựa hồ đều theo cái mở mắt của Lăng Thiên mà tối sầm xuống, mà hai đạo mắt của hắn,lại như thiểm điện cắt phá trời cao từ trên trời xuống.Vô cũng sắc bén, xán lạn huy hoàng!
Đám người Tống Cuồng, bao gồm lão giả được gọi là lão Đinh cũng với hai mươi bốn đại hán cũng lúc cảm thấy trước mặt tối sầm lại, tiếp đó sang ngời, lông tóc toàn thân đột nhiên trong nháy mắt dựng đứng!
Đó là uy áp cường đại là quân lâm thiên hạ nắm sinh tử trong tay!
Quả đúng như thế! Trong lòng hắc y lão giả nổi lên vô hạn bất đắc dĩ. Chỉ bằng uy thế một lần chớp mắt của đối phương, thì toàn bộ những cao thử mà sáu mươi năm cuộc đời mình từng gặp, không ai có thể so bì! thực lực của người này cần phải đến mức như thế nào đây?!
Xem ra ngày hôm nay không phải chỉ là đá phải thiết bản, mà là một khối đại thiết bản siêu cấp! Cầu thần bái phật, ngàn vạn lần không nên tống tiễn cái mạng già của mình ở đây!
Đột nhiên. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt. Nhìn thêm lần nữaăm người biến thành bốn người. Thiếu một người! Bạch y thanh niên ngồi bên trái bạch y thiếu niên vừa mới nói chuyện rõ ràng không còn thấy đâu nữa.
Hắc y lão giả theo bản năng quay đầu lại. Đã thấy một bạch y thanh niên như tuyết thương đứng ở của đại sảnh Bích Thủy quán. Sau đó chậm rãi đóng của lớn lại. Vô thanh vô tức!
Hơn hai mươi người bịt kín của đại sảnh. Nhưng rõ ràng là không ai thấy, không ai cảm giác được bạch y nhân này làm sao để đi đến đó!
Đóng cửa đánh chó?!
Một cỗ lương khí từ đỉnh đầu hắc y lão giả dội thẳng xuống dưới mông!
Giờ khắc này. Vị cao thủ đã bước chân vào giang hồ vài chục năm này, mãnh liệt cảm thấy cơ băp trên hai chân co rút, có một loại xung động điên cuồng, như muốn bài tiết ra ngoài! Đây thực ra không phải là Đinh lão giả kinh sợ. Mà là công phu của tên bạch y thanh niên này quá mức sắc bén, rất không thể tưởng tượng nổi. Khiến Đinh lão giả có một loại trực giác sắp bước lên hoàng tuyền lộ. Sao lại không sợ?
Bạch y nhân này nhẹ nhàng vút qua, thủ không động cước không nhích, cứ như thế đứng lẳng lặng nơi đó, những phía sáu hắn, đại môn nặng đến trăm cân tựa như quỷ mị chậm rãi đóng lại.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đóng của đánh chó, không tha cho một ai chạy thoát!
Cũng là nói ngoài bọn họ ra, tất cả những người ở đây phải … chết?!
Ánh mắt cao minh và kinh nghiệm của lão giả đã bước chân vào giang hồ mấy chục năm cuối cùng được phát huy tác dụng, hắn rút cục nhìn ra, hắn tình nguyện mù mắt ngay lập tức, cũng không muốn kiến thúc một màn này, it nhất còn có dũng khí để mà liều mạng! Bạch y nhân này không ngờ là cao thủ tiên thiên đỉnh phong! Mà người trong sảnh kia có thể còn mạnh hơn!
Hắc y lão giả quả thực muốn khóc. Liều mạng có ý nghĩa gì sao?!
Vận khí tốt, ôi vận khí thật tốt! Cao thủ như vậy đều là những tồn tại trong truyền thuyết, trong thiên hạ có thể tìm được hai ba người đã là không tồi tệ rồi! Nhân sĩ võ lâm đều giống nhau, hành tẩu giang hồ cũng chỉ có thể nhìn thấy những người như vậy trong mộng, hoặc giả nghe người khác kể lại, vậy mà mình theo công tử đi ăn bữa cơm, lại có thể nhìn thấy hai người, nhưng lại là nhà mình chủ động trêu chọc người ta!
Trước mặt loại cao thủ như thế này, đừng nói bản là bản thân mình, hoặc là đại công tử, cho dù là toàn bộ Tống gia hợp thành một đoàn, cũng chỉ có một kết quả là tan thành mây khói! Còn đám người mình, không ngờ lại triệt để đắc tội diêm vương sống!
Hắc y lão giả quay đầu lại, nhãn thần lại dại ra một lần nữa. Nguyên lai sự tình còn tiếp tục xấu đi.
Ngoại trừ bạch y thiếu niên cực kì tuấn tú vẫn như cũ lười biếng ngồi tại chỗ, ba người khác đã cười lạnh đứng lên, ba cỗ khí thế dị thường hùng hậu bài không kích động, tựa như long quyền phong tàn phá bừa bãi trong đại sảnh. Hai mươi đại hán ai nấy đều như rơi vào băng quật, tay chân cứng ngắc, toàn thân, cho dù chỉ là đốt ngón tay cũng không dám động khẽ.
Tống Cuồng thực ra không quá ngốc, rốt cục cảm thấy sự không tầm thường, đột nhiên tròng mắt xoay động, ấn chân phải đang đặt trên đỉnh đầu quản sự Bích Thủy quán xuống, ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười ha ha nói:" Không biết vị huynh đệ này là người nhà nào? Tại hạ Tống gia Tống Cuồng hữu lễ." Nhìn thực lực tuyệt đối của người ta, chỉ mong người ta có thể bán cho Tống gia chút mặt mũi.
"Tống gia Tống Cuồng?" mặt tráng hán như cương thiết ở giữa nhìn Tống Cuồng như nhìn một tử thi nói:" Cho dù là Tống Thiên Kiều có ở đây, ngày hôm nay hắn cũng phải thành thành thật thật cho lão tử! Tống Cuồng là cái thá gì? Ngươi xứng để gọi lão tử là huynh đệ sao?"
"Ngươi là ai?" Sắc mặt hắc y lão giả lần thứ hai đại biến. Tống Thiên Kiều chính là gia chủ Tống gia! Là phụ thân của Tống Cuồng. Người này lại dùng khẩu khí như vậy để gọi ra? Theo hắc y lão giả biết, toàn bộ đại lục Thiên Phong có đủ can đảm cùng với tư cách để nói ra những lời này, tựa hồ cũng chỉ có ba người! Tôn nghiêm của gia chủ Tống gia, không phải người nòa cũng đủ dũng khí để treo những lời ấy trên miệng! Cho dù có người đủ can đảm, thì cũng chỉ như kẻ si nói mộng mà thôi.
Ba người ấy chính là đệ nhất cao thủ của Thủy gia Thủy Vô Ba, một người khác chính là gia chủ Thủy gia Thủy Mạn Không! Còn người cuối cùng chính là minh chủ của Thuận Thiên Minh, thế lực lớn nhất tại đại lục Thiên Phong hiện nay, Điền i!
Mà trong ba nguời này, chỉ có người cuối cùng là hắn chưa từng gặp qua! Nếu như người trước mắt này chính là trong truyền thuyết…
Chẳng lẽ…
Sẽ không đen đủi như thế chứ? Nhưng nếu không thì hết thảy những thứ trước mắt làm sao để giải thích đây?!
Chỉ một cái chớp mắt, hêt thảy đều rơi vào trong một loại giằng co hết sức vi diệu!
Đột nhiên, một loạt những tiếng vó ngựa như sấm động truyền đến, hiển nhiên những kỵ sĩ này đang rất nôn nóng, khi đến trước của Bích Thủy quán đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một thanh âm hùng hồn mang theo vài phần cấp thiết vang lên: " Có phải Tống Cuồng Tống công tử ở bên trong không? Tại hạ là thành chủ thành Bích Thủy Giang Hiểu Phong cầu kiến!"
Một tiếng này, như vô ý mà lại như hữu ý đánh vỡ cục diện bế tắc tại đây!
Vẻ ngông cuồng tự đắc của Tống Cuồng lúc nào đã triệt để biến mất. Dưới khí thế mạnh mẽ của đám nguời Lăng Thiên hắn đã sớm bị dọa đến hồn bất phụ thể! Hắn chưa từng gặp một ai như vậy, một lời không nói, chỉ dựa vào khí thế của chính mình, liền có thể áp bức chúng nhân, không một ai dám nhúc nhích, không một ai dám hé răng nói lời nào. Áp lực khổng lồ như vậy cho dù là Tống Thiên Kiều lão cha của hắn,cũng trăm vạn lần không thể! Thực lực như vậy đừng nói là thấy, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói qua!
Hiện tại, trong lòng Tống Cuồng đã sớm hối hận, hẵn cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại, xưa nay hắn coi như một kẻ thông minh. Vì thế hắn đương nhiên biết, mấy người này, tuy rằng vô pháp xác định thân phận của họ, nhưng chỉ bằng phần khí thế này cũng có thể phán đoán ra bản thân mình tuyệt đối không có khả năng chống lại. Mắt thấy sát khí lẫm liệt của đối phương, đang rục rịch chuẩn bị hành động, không khỏi mất hết hồn vía. Lúc này nghe được âm thanh của thành chủ thành Bích Thủy Giang Hiểu Phong, tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm, tất nhiên vô cùng mừng rỡ.
Hiện tại, không một ai nắm chắc có tư cách chọc vào chuyện này, ngoại lệ duy nhất chính là chủ nhân của tửu lâu này!
Nếu việc này giao cho Giang Hiểu Phong toàn quyền xủ thì Tống Cuồng còn có chút hi vọng bảo trụ tính mạng.
Chuyện này thật sự vô cùng buồn cuời. Đám người Tống Cuồng đến đây vốn dĩ chính là tìm đến Giang Hiểu Phong gây phiền phức, thế nhưng lúc này, thì sự tình đảo ngược, biến người ta thành vị cứu tinh lớn nhất! Không thể không nói đây là một kiểu chế giễu cực lớn.
Tròng mắt Tống Cuồng đảo qua đảo lại,đinh mở miệng nói. Chỉ cần có thể dẫn Giang Hiểu Phong vào đây, việc này sẽ có cơ hội chuyển biến. Trong đầu hắn vừa hiện lên ý niệm này, thì đột nhiên Lăng Thiên ở trước mặt hừ lạnh một tiếng, nhất thời sát khí phô thiên cái địa ầm ầm chụp xuống. Đám người Tống Cuồng phải kiệt lực vận chuyển nội tức chống cự khí thế công kích của Lăng Thiên. Toàn thân tựa như một con thuyền nhỏ chìm vào trong bão tỗ nơi đại dương, đâu còn sức mà nói ra dù chỉ là nửa chữ, chỉ có thanh âm của hai hàm răng va vào nhau ken két.
Lăng Nhất bước lên vài bước, cao giọng nói:" Thuận Thiên Minh Điền Chi Di mượn quý bảo xử lí chút sự vụ, thỉnh Giang thành chủ cấp chút mặt mũi, ngày sau sẽ đặc biệt đến nói chuyện với ngài, được chứ?" Thanh âm tự như hàng loạt tiếng sấm, rầm rầm truyền ra ngoài, biểu hiện một thân nội lực cao minh vô bì.
Lời vừa nói ra, trong sảnh ngoài cửa chìm vào một mảnh im lặng. Tống Cuồng thiếu gia không dám tim vào lỗ tai mình! Đoán được là một chuyện, còn chân chính hiểu được lại là chuyện khác, có đôi khi vô tri thực sự là một loại phúc khí!
Ông trời ơi muốn ta chết hay sao? Không ngờ lại để ta chỉ vào mũi đại đương gia của Thuận Thiên Minh hung hăng chửi mắng một trận, còn định Bích Thủy người ta quỳ ngồi trước mặt mình…Giờ khắc này, Tống Cuồng thực sự có ý định tự tử.
Toàn thân hắc y lão giả chấn động, sắc mặt tái nhợt, thở dài. Quả nhiên là hắn! Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không thể vãn hồi rồi. Thuận Thiên Minh đã nói rõ, mượn nơi này để xử lí sự vụ cá nhân, có nghĩa là chủ nhân nơi này cũng không giám can thiệp, mà một câu nói ấy, cũng định đoạt số phận của những người ở đây, thậm chí sau này, Tống thị gia tộc không bị liên lụy, đã qua ư may mắn!
Ngoài cửa lớn yên lặng một hồi, sau đó Giang thành chủ có phần run rẩy, cất tiếng nói:" Nếu quả thật là đại đương gia xử lý chút sự vụ ở đây, tại ha sao dám quấy rầy. Bây giờ xin cáo lui, tại hạ ngương mộ đại đương gia đã lâu, nếu lúc nào thuận lợi, thỉnh đại đương gia đến hàn gia, nhất định rộng của đón chào."
Ngay sau đó, chợt nghe thấy bên ngoài cửa, từng kỵ binh sĩ tốt nhẹ chân nhẹ tay nhanh chóng xoay người xếp hàng rời đi. Ai nấy đều cực kì cẩn thận, e sợ phát ra tiếng động, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ một thoáng, ngoài cửa lại biến thành một mảnh vắng vẻ như cõi chết.
"Tạch tạch tạch…" Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống đất, phát ra những tiếng cực nhỏ, đám người Tống Cuồng, ai nấy đều mặt xám như tro tàn.Bọn họ đều là những người kinh nghiệm phong phú, đối với tình huống hiện tại hiểu rất rõ là không chết không thôi,nhưng chỉ là đám người mình chết mà thôi!
Lăng Thiên nheo mắt ngẫm nghĩ, uể oải tựa người lên ghế, khí thế toàn thân đã thu liễm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn. Trong tai đám người Tống Cuồng, mỗi một tiếng gõ tựa như tiếng gọi tử vong nơi âm phủ.
Quyển 7
Lăng Nhất cười hắc hắc, chắp tay sau lưng nhìn hơn hai mươi người ở phía trước, giống như một con mãnh hổ nhìn hơn hai mươi con thỏ: "Cảm giác làm mưa làm gió sướng lắm hả? Tống đại công tử, vận khí của ngươi đúng là không tồi, đảm lượng cũng khá. Cả Thiên Phong đại lục có thể nhìn thấy chân diện mục của Điền Chi Di ta tính ra cũng không có được mấy người, ngay cả cha ngươi là Tống Thiên Kiều cũng không có được vinh hạnh này. Mà ngươi không ngờ lại đồng thời nhìn thấy cả ba huynh đệ chúng ta, chỉ bằng vào điểm này, ngươi cũng đáng để kiêu ngạo rồi, có muốn để mấy huynh đệ chúng ta quỳ thành hàng xuống trước mặt ngươi nữa không?"
"Ta... ta..." Không ngờ ba vị đương gia thần bí nhất của Thuận Thiên Minh đều ở đây! Tống Cuồng hoang mang lo sợ đảo mắt, trên đầu mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu túa ra, cơ hồ muốn bật khóc. Mẹ của con ơi, vận khí này có gì đáng để kiêu ngạo đâu? Vận khí của ta không tồi, nhưng là vận xui mới đúng, ta căn bản là người xui xẻo nhất Thiên Phong đại lục mà!"
"Đại đương gia, người là cao nhân tiền bối,quả thực là công tử nhà ta không đúng, xin đại đương gia đại nhân đại lượng, niệm tình đại công tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, mà nể mặt Tống gia ta, có thể bỏ qua lần này, Tống gia chúng ta nhất định sẽ hậu báo!" Lão già áo đen kiên trì cầu xin tha thứ, tuy biết rõ đối phương mười phần thì đến chín phần là không bỏ qua, nhưng vẫn gắng sức lần cuối.
"Trẻ tuổi không hiểu chuyện ư? Ngươi sẽ không muốn nói với chúng ta rằng có trò như vậy, tên tiểu tử này trước đây chưa từng chơi chứ? Tống gia? Gia tộc lớn quá nhỉ, mặt mũi lớn quá nhỉ, ha ha, dọa chết ta rồi đó." Người có thể nói ra những lời châm chọc như vậy đương nhiên chính là Lăng Nhị, chỉ thấy mặt hắn sầm xuống, bước lên trước một bước, hất hằm về phía lão gia áo đen, khinh thường nói: "Lão gia hỏa ngươi tên gì, nói cho nhị gia ta nghe xem nào."
Lão già áo đen mặt mày co quắp, cúi đầu xuống, khúm núm nói: "Tại hạ là Đinh Hồng Quốc, bái kiến nhị đương gia."
"Kinh Hồng Kiếm Đinh Hồng Quốc, thì ra là lão tiểu tử ngươi." Lăng Nhị cười nhạt, đột nhiên nghiêm giọng quát: "Quỳ xuống cho lão tử? Quỳ thành hàng ấy, có nghe thấy hay không! Các ngươi không phải là muốn thấy người khác quỳ thằng hàng sao? Lão tử hôm nay thanh toàn cho các ngươi!"
"Ngươi!... Nhị đương gia, chớ có quá đáng như vậy!" Đinh Hồng Quốc mặt đỏ bừng, con ngươi cũng đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Lăng Nhị, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
Nếu có lựa chọn, lão hiện tại đương nhiên là lựa chọn đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa. Nhưng hiện tại bởi vì là thân phận bảo tiêu của Tống Cuồng, nếu hôm nay nghe lời đối phương để rồi mình và Tống Cuồng cùng quỳ xuống trước mặt đối phương, e rằng ngày sau dù còn mạng về Tống gia thì so với chết còn khổ sở hơn nhiều.
"Vì sao lại quá đáng? Bởi vì dưới gối nam nhân có hoàng kim ư? Vừa rồi lúc công tử của các ngươi bảo người ta quỳ thành hàng, sao không thấy ngươi nói gì? Như vậy chính là khinh người thái quá ư? Chuyện thật sự khinh người thái quá ta còn chưa làm đâu, lão tử hôm nay để ngươi mở mắt, cho ngươi kiến thức một chút cái gì mới gọi là khinh người quá đáng!" Lăng Nhị hừ lạnh một tiếng rồi vươn người ra, cánh tay đột nhiên vang lên tiếng lách cách, không ngờ lại lại dài ra tới hai thước, hướng tới đỉnh đầu Đinh Hồng Quốc mà tóm tới, chưởng còn ở trong lưng chừng không mà năm đạo kình phong đã phát ra tiếng rít.
Quốc Hồng rống lên một tiếng, râu tóc dựng đứng, trường kiếm rời vỏ đón đỡ. Thân ảnh của hai người nhoáng cái chập lại với nhau. Tiếng rầm rầm vang lên không ngớt, đột nhiên Lăng Nhị rít lên một tiếng, thân hình bay lên không rồi xoay tròn, rồi lại vù một tiếng hạ xuống trước mặt Lăng Nhất.
Đinh Quốc Hồng rên lên một tiếng, thân hình lảo đảo, hai cánh tay vô lực rủ xuống, trường kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, khóe miếng ứa máu, khuôn mặt già nua trong thoáng chốc biến thành trắng bệch.
Mắt Lăng Thiên lóe sáng, liếc nhìn Lăng Nhị.
Lăng Nhị cười hắc hắc, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ.
Lão tiểu tử này cũng biết làm người đấy. Lăng Thiên thầm nghĩ, với sự lão luyện của Đinh Hồng Quốc, đương nhiên nhìn ra hôm nay Tống Cuồng đã chết chắc, cũng không có nửa điểm hy vọng. Nhưng lão vẫn không muốn trở mặt đắc tội với Tống Cuồng, càng không tình nguyện vứt lại tính mạng ở chỗ này. Còn muốn liều mạng xuất thủ để tránh tội danh hộ chủ không chu toàn. Cho nên mới ở trước mắt Tống Cuồng mở miệng chống lại, rồi động thủ với Lăng Nhị. Hơn nữa còn cố ý để thụ thương. Nhưng lại ở lúc bản thân có thể ứng phó, tận sức khống chế thương thế của mình trong phạm vi mà bản thân có thể chịu đựng ược.
Như vậy, hắn đã nói rõ với Lăng Nhị, lại chứng tỏ được sự nỗ lực đối với chức trách của mình. Cho dù hôm nay Tống Cuồng chết ở đây thì Tống gia cũng không trách được hắn. Nếu không với võ công của hắn, cho dù là còn kém xa Lăng Nhị, nhưng cũng đến nỗi thua ngay trong một chiêu. Trong nháy mắt đã có cân nhắc kỹ càng được như vậy, quả thực là hạng người cực kỳ khéo léo.
Phần tâm tư này, loại công tử hoàn khố như Tống Cuồng đương nhiên là nhìn không ra, nhưng há có thể qua được mắt Lăng Thiên?
"Cứ án chiếu theo lời nói vừa rồi của ngươi, tổng cộng hai mươi sáu người, năm mươi hai cái đầu gối." Lăng Thiên ở phía sau lạnh lùng nói: "Ta muốn thấy một hàng thẳng tắp!"
Đây chính là lời mà Tống Cuồng vừa rồi đã nói, Lăng Thiên hoàn toàn không thay đổi, nhắc lại nguyên văn, lọt vào tai Tống Cuồng thì còn khó chịu hơn là chết.
Lăng Nhất trừng mắt, gầm lên một tiếng: "Không nghe thấy à? Mau bước lên, quỳ một hàng cho lão tử! Nếu mà quỳ không thẳng thì lão tử dùng chân giẫm chết các ngươi đó,
Thân hình của Đinh Hồng Quốc lảo đảo muốn ngã, máu ở khóe miệng chảy ra càng lúc càng nhiều, đột nhiên thân hình mềm ra, rất gọn gàng sạch sẽ mà ngất đi.
"Lão hồ ly!" Lăng Nhất chửi khẽ một tiếng.
Bịch bịch mấy tiếng, năm võ sĩ Tống gia ở gần Lăng Nhất nhất không chịu nổi khí thế áp bức cường đại, tất cả ý chí đề kháng đều mất hết, hai chân mềm ra, quỳ xuống đất.
Đôi mắt đầy uy thế của Lăng Nhất nhìn về phía Tống Cuồng: "Ngươi! Quỳ xuống!"
"Điền Chi Di, cho dù ngươi là Thuận Thiên Minh chi chủ thì sao chứ, Tông gia ta so với Thuận Thiên Minh của các ngươi cũng chẳng kém hơn là bao. Muốn ta quỳ xuống trước mặt ngươi ư, ngươi tưởng rằng mình xứng à?" Tống Cuồng rống lên, đột nhiên tung cước, rầm rầm hai tiếng, thân hình của hai thị vệ ở trước mặt bị đá về phía Lăng Nhất, mà bản thân hắn thì điên cuồng thổ ra một ngum máu, bất chấp bị nội thương mà cường hành thôi động nội tức, thoát khỏi khí thế phong tỏa của ba người bọn Lăng Nhất, chạy như điên vào trong viện.
Chuyện đã xong rồi, duy có tẩu vi là thượng sách. Tống Cuồng biết vô luận như thế nào họ cũng sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên kích khởi dũng khí liều mạng đào tẩu. Nguồn:
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh mang theo sát khí vô tận ập vào trong tay Tống Cuồng, trong nháymắt trong thất khiếu của Tống Cuồng máu tuôn ra như suối, từ trên không rơi xuống đất. Thân hình khi còn ở trong không trung đã bị một cỗ lực lượng mạch danh kỳ diệu ép cho rơi xuống đất, đã thế còn rơi xuống trước mặt tất cả võ sĩ của Tống gia, lại còn quỳ trước mắt Lăng Thiên.
Tống Cuồng vốn ở trong không trung đã bị tiến hừ ẩn tàng áp lực cự đại chấn cho hôn mê lại một lần nữa phát ra tiếng hô thảm, trong nháy mắt đã tỉnh lại, nhưng rồi lại ngất đi. Từ trong không trụng rơi xuống, hai đầu gối đập xuống đất nát vụn. Nhưng cỗ lực lượng đó lại một mực bó buộc hắn, khiến hắn té ngã.
Có vết xe đổ sờ sờ trước mặt, các võ sĩ còn lại nào còn dám phản kháng, nhao nhao quỳ xuống ở hai bên cạnh Tống Cuồng, cẩn thận xếp thành một hàng dọc, chỉ sợ có một chút nào đó không phù với yêu cầu, sợ chọc cho mấy vị sát tinh này lại tức giận.
"Tốt." Lăng Thiên than khẽ một tiếng: "Những người này không đi làm đội nghi trượng gì đó thì đúng là đáng tiếc."
"Người của Tống gia đã toàn bộ bị bắt, dám hỏi công tử định xử trí chúng như thế nào?" Ánh mắt của ba người bọn Lăng Nhất nhìn về phía Tống Cuồng với vẻ bất thiện, bộ dạng như hận không thể lập tức lóc thịt hắn. Bởi vì dạng phế vật như thế này, lại khiến ba người lộ ra cái xấu ở trước mặt công tử. Cổ oán khí này, ba người nói thế nào cũng không nuốt xuống được.
"Xử trí bọn chúng ư?" Lăng Thiên mỉm cười, ngón tay bắn ra, một đạo kinh phong bay tới, phong bế huyệt đạo của Đinh Hống Quốc, khiến cho lão gia hỏa đang giả vờ hôn mê thật sự ngất đi. Lăng Thiên nhẹ nhàng búng tay một cái, tựa hồ như rất hài lòng với năng lực khống chế của mình, nói: "Gết bọn hộ vệ này đi, chỉ lưu lại một mình Tống đại công tử là được rồi."
Lăng Nhất ngây người, thấp giọng nói: "Vâng!"
Ba người đồng thời xuất thủ, hai mươi bốn người cơ hồ là đồng thời biến thành hai mươi bốn cỗ thi thể.
Lăng Thiên khịt khịt mũi, có chút không hài lòng với bầu không khí sặc mùi máu tanh này, nhíu này nói: "Tông Thiên Kiều có mấy nhi tử? Có tôn tử không?"
Lăng Tứ nói: "Tống Thiên Kiều tính tình âm hiểm, nhi tử Tống Cuồng và Tống Ngạo đều là hạng người vô cùng xấc láo bướng bỉnh. Có điều, hai người này đều chưa cưới vợ, chắc là vẫn chưa có con." Hắn không biết Lăng Thiên hỏi câu này là có ý gì, nhưng thân là nhân vật túi khôn của Thuận Thiên Minh, đối với nội tình của những gia tộc này tất nhiên là nói ra rất thuận miệng.
"Như vậy thì dễ giải quyết rồi." Lăng Thiên trên mặt thoáng hiện một nụ cười lạnh: "Có hai lựa chọn cho các ngươi. Thứ nhất là chúng ta sắp đặt để Tống gia cho ràng Tống Cuồng và những người này là Hoàng Phủ thế gia giết, khiến hai nhà bọn chúng triển khai chém giết nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi, nhất cử thôn tính hai nhà này. Có điều, hiện tại làm vậy hình như là rất khó, cần phải suy tính chu toàn."
"Thứ hai, mấy người các ngươi đi bắt nhi tử thứ hai của Tống Thiên Ki có lẽ thuận tay dắt luôn mấy con dê cũng được, sau đó thì trắng trợn bắn tin, nếu không muốn tuyệt hậu thì Tống gia phải lấy việc diệt Hoàng Phủ thế gia làm giá cả, tới chuộc hai nhi tử bảo bối về. Ừ, vị Tống nhị công tử đó tên là Tống Ngạo đúng không? Nghe nói còn là tình địch của ta? Cho nên ta càng có khuynh hướng lựa chọn người thứ hai hơn, không có vấn đề chứ?"
Ba người bọn Lăng Nhất gật đầu đáp ứng, đồng thời cùng lạnh run, kế sách của công tử… quá độc rồi.
Lăng Tứ nói: "Công tử, Hoàng Phủ thế gia có phải là cũng cần gõ cho chúng một cái không? Hoàng Phủ Nghiêm Hàn chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo, chỉ một giải Bích Thủy thành đã có vô số người phải chịu sự ức hiếp của Hoàng Phủ thế gia. Năm ngoái còn vì chiếm một khối đất mà đào cả tổ phần nhà người ta lên. Thôn tử đó chỉ hơi có kháng nghị, không ngờ lại nhân lúc trời tối mà tru sát hơn bốn trăm mạng người. Thủ đoạn tàn khốc, thiên lý khó dung. Lại có rất nhiều xung đột làm ăn với Thuận Thiên Minh chúng ta, tuy không dám chọc giận chúng ta, nhưng cũng tạo thành không ít phiền ức không lớn nhưng cũng không nhỏ..."
"Ừ, đúng rồi, còn có Hoàng Phủ thế gia nữa." Lăng Thiên day day trán, bộ dạng như đang đau đầu, nói: "Đã như vậy thì cũng kiếm cách chơi đùa với mấy tên thỏ đế của Hoàng Phủ thế gia đi. Có điều, sau này cứ trông mèo vẽ hổ, nói cho Hoàng Phủ thế gia gia chủ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn biết, nếu không muốn tuyệt hậu thì diệt Tống gia cho ta."
Ừ, chính là như vậy, khiến thế gia số hai, số ba của Thiên Phong đại lục biểu diễn một vở kịch chém giết nhau cho chúng ta thưởng thức.
Quyển