Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu vẫn chưa mở ra. Tình cảnh lúc tuổi trẻ còn bồng bột, du lịch khắp thiên hạ hiện ra trước mắt, người hoặc việc năm đó, lại rõ mồn một ở trong lòng.
Chuyện cũ như mộng như ảo.
Ngọc Mãn Lâu nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi đột nhiên tắt cười. Ta đây là sao vậy? Đều nói con người một khi lớn tuổi sẽ rơi vào trong hồi ức một khoảng thời gian dài. Chẳng lẽ, ta thực sự đã già rồi ư?
Không? Ta vẫn chưa già! Ta vẫn có tâm có lực! Ta vẫn muốn quét sạch thiên hạ, duy ngã độc tôn! Sự vinh diệu của Ngọc gia sẽ bắt đầu từ ta, thống lĩnh ba đại lục, thiên thu vận đại! Mục tiêu của lịch đại tổ tiên là hoàn toàn áp đảo Thiên Phong chi thủy sẽ do một tay Ngọc Mãn Lâu ta hoàn thành!
Ngọc Mãn Lâu hào tình tràn đầy lồng ngực, không nhịn được mà huýt dài một tiếng.
"Khải bẩm gia chủ, phía trước xuât hiện một điểm đen, chính là bến tàu Cự Thạch rồi." Một võ sĩ Ngọc gia ăn mặc như thủy thủ cung kính đi tới phía sau Ngọc Mãn Lâu, cúi người bẩm báo.
"Biết rồi." Ngọc Mãn Lâu hai mắt vẫn chưa mở, hờ hững nói. Tuy quay về chốn cũ, từ sâu tận đáy lòng vô cùng cảm thấy mong đợi, song phần tâm tư này hắn không muốn để ai biết được. Dẫu sao thì trong mắt của tộc nhân mình trước giờ luôn cao cao tại thượng, cao thâm mạt trắc mà.
Thuyền đội thuận gió mà lướt đi, giống như cảnh vật trước mặt và tất cả những gì trong hồi ức dần dần ùa về, càng lúc càng gần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Hí..." Ngọc Mãn Lâu nghe rõ có không ít người phát ra tiếng hô hấp chấn kinh, trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Miễn cưỡng bảo trì sự trấn định không chú ý tới điều này, không ngờ tiếng vang càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở mắt rồi.
Thế là, cho dù với sự trầm ổn của Ngọc Mãn Lâu cũng không nhịn được mà giật nảy mình. Sao lại như vậy?
Cự ly càng lúc càng gần. Tất cả những thứ trên mặt đất tự nhiên cũng càng nhìn càng thấy rõ ràng. Bến tàu Cự Thạch lúc này như núi người biển người, chen lấn đến gió cũng thổi không lọt.
Từ xa xa nhìn thấy đám người tự hồ như dùng một lá cờ lớn để phân biệt, cao tới mười trượng, đón gió phần phật. Bên trên có một chữ "Thủy" to như cái đấu. Rõ ràng là người của Thủy gia. Bên trái cũng có một lá cờ lớn, bên trên viết chữ "Hoàng Phủ", bên phải trên cờ cũng là một chữ "Tống".
Phía sau ba lá cờ lớn là vô số các võ sĩ đang lặng lẽ đứng đó. Rõ ràng đều là lực lượng tinh nhuệ của ba nhà. Chỉ nhìn sơ qua một cái, nhân số ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn người. Nhân số tuy nhiều, nhưng sắc mặt của ai cũng trầm trọng, lặng im không nói gì. Duy có gió biển thổi cho cờ lớn vang lên tiếng phần phật, tự nhiên có một loại khí thế trang trọng và nghiêm túc, lờ mờ lộ ra một cỗ ý vị không tiếc chiến đấu.
Đây thực sự là quá khác thường rồi? Chẳng lẽ ba đại thế gia của Thiên Phong lại muốn liên thủ với nhau đối phó với Ngọc gia ư?
Mấy lão già áo đen chậm rãi từ khoang thuyền bước ra, ai ai cũng khí định thần nhàn, bước tới bên cạnh Ngọc Mãn Lâu, dõi mắt ngước nhìn, rõ ràng là cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, đi ra xem xem rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.
"Ngọc gia thiên uy lan khắp càn khôn, cũng lan tới cả Thiên Phong. Hiện giờ gia chủ tự mình giá long, ba đại gia tộc của Thiên Phong có ai mà không dám nể mặt? Tất nhiên là toàn bộ phải ra nghênh đón. Bọn ta theo sát sau gia chủ, cũng được thơm lây!" Một lão già có chút mặt dơi tai chuột híp mắt, hơi khom mình, mặt đầy vẻ xiểm nịnh, đi ra còn chưa nhìn rõ tình hình đã bắt đầu vỗ
Lời này vừa nói ra, mấy người đứng bên cạnh lão lập tức lộ ra vẻ mặt buồn nôn, len lén đứng cách ra xa hắn mấy bước. Sát khí không tiếc chiến đấu của chúng nhân ở trước mặt chỉ cần là người hơi tinh mắt là có thể nhìn ra, vậy mà lão già này không ngờ lại trợn mắt mà nói nhảm như vậy, công lực vỗ mông ngựa nếu không phải đã đạt tới hóa cảnh thì sao mà nói ra cho được.
Đúng là không hiểu lần này gia chủ vì sao nhất định phải mang tên chuyên vỗ mông ngựa này đi theo, đứng cùng một chỗ với hắn đúng là tự hạ thấp mình, bằng vào tâm cảnh của hắn, sao có thể luyện ra được võ công ngang hàng với chúng ta được nhỉ, đúng là kỳ tích trong kỳ tích!"
"Nghênh đón chúng ta ư? Chỉ sợ là không phải đâu?" Ngọc Mãn Lâu híp mắt lại, ba chòm râu đón gió phất phơ trước ngực, trong mắt lại có chút trầm trọng, nói: "Lần này trận thế có chút quá lớn rồi, khí thế của người ở trên bờ rõ ràng là có tính chất áp bức, còn có sát khí đậm dặc. Ta tuy không biết những người này tụ tập ở đây rốt cuộc là muốn làm gì với chúng ta, nhưng lại có thể xác định, bọn họ tuyệt đối không phải là có thiện ý."
"Gia chủ nói không sai, ý của đối phương rất thận trọng, có vị đạo một lời bất hòa là sẽ động thủ." Lão gia ở bên cạnh hắn giữa lông mày ẩn chứa sự lo âu, nhìn lên bờ, trầm giọng nói.
"Nếu đơn giản chỉ là Thiên Phong chi Thủy có địch ý với chúng ta, cũng là điều trong tình lý, không có gì là lạ, nhưng hiện tại ở trên bờ lại là ba gia tộc lớn nhất của Thiên Phong đại lục, hai nhà kia đến đây là có việc gì? cho dù tin rằng Thủy gia có hứa trả giá cao thì hai đại gia tộc này cũng chưa chắc đã chịu xuất lực như vậy mà tự chuốc lấy dạng đại địch như Ngọc gia ta, trong chuyện này tất có nguyên do khác." Khóe miệng Ngọc Mãn Lâu hơi lộ ra một nục cười, không thèm để ý tới đám người ở trên bờ.
"Cho dù bọn chúng có địch ý thì sao chứ? Đương kim thế gian, có mấy người còn dám mạo phạm hổ uy của NGọc gia ta? Lại có mấy ai có thể là đối thủ của gia chủ? Cho dù ba nhà liên thủ cũng vị tất chịu được một kích của gia chủ? Chỉ cần có gia chủ ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng." Lão già mặt dơi tai chuột cười hắc hắc, lại vỗ một cái mông ngựa rất chuẩn. Hắn thấy được vẻ ngạo mạn khinh thường của Ngọc Mãn Lâu, tất nhiên biết trong lòng gia chủ đang nghĩ gì. Mà câu nói này của hắn vừa hay là hào tình ngạo khí trong lòng Ngọc Mãn Lâu vào lúc này! Nhưng nói lại vừa đúng lúc, cảnh giới vỗ mông ngựa quả thật đã tới cảnh giới thần nhi minh, chi xuất thần nhập hóa.
Những người khác tuy ai ai cũng khinh bỉ thái độ của hắn, ai cũng thầm mắng người này vô sỉ, nhưng gia chủ ở ngay trước mặt, cho nên chỉ đành lên tiếng phụ họa theo.
"Ba nhà liên thủ nhắm vào Ngọc gia chắc là chuyện không khả năng. Thủy gia cho dù không biết xấu hổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy." Ngọc Mãn Lâu cười ha ha, rõ ràng tâm tình có chút thư sướng: "Vạn sự trong thế gian, hữu pháp hữu phá, rốt cuộc là nguyên nhân gì, chúng ta lên bờ là biết, tới lúc đó cứ tùy cơ ứng biết, còn hơn là đứng đây đoán già đoán non."
"Không sai, gia chủ mưu tính sâu xa, anh minh thần võ, nhìn xa trông rộng, anh hùng cái thế, thuộc hạ nghe thấy mà thật lòng khâm phục, khối đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống." Lão già mặt dơi tai chuộc cung kính nói.
Một đám lão gia hỏa ở xung quanh vẻ mặt của ai ai cũng vô cùng thê thảm, có người che miệng buồn nôn, có người quay mặt sang chỗ khác, có người liếc nhìn khinh bỉ, có người ho khan điên cuồng...
Đội thuyền chậm rãi cập bến.
Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không đứng dưới cờ lớn của Thủy gia mặt mày tươi cười bước tới nghênh đón, Ngọc Mãn Lâu ở trên thuyền cũng hòa ái dễ gần bước đến, hai người giống như là hai người thân thiết lâu ngày gặp lại, nếu ai không biết quan hệ giữa hai nhà nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng hai người là thân huynh đệ phân tán trong chiến loạn, sau mấy chục năm đột nhiên gặp lại, tàng diện có thể nói là cực kỳ cảm động.
"Ngọc huynh!"
"Thủy huynh!"
hai người nắm chặt tay nhau, lắc rất nhiệt tình, đều cười ha ha vô cùng vui vẻ.
"Ngọc huynh, cách biệt nhiều năm, diện mạo của Ngọc huynh so với nhiều năm trước thì vẫn không hề thay đổi, không ngờ còn trẻ hơn nhiều, nghe nói không lâu trước mới nạp một vị tiểu tẩu tư hả? Đúng là khiến tiểu đệ hâm mộ không thôi đó." Tây Lương thiết kỵ tình chân ý thiết nhìn Ngọc Mãn Lâu, tựa hồ như nói những lời từ trong phế
"Nào có, nào có, Thủy huynh mới là phong thái vẫn như trước, vẫn là bộ dạng như ngày xưa, đủ thấy tu vi tinh tiến, đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh rồi. Tiểu đệ bội phục không thôi mới đúng." Ngọc Mãn Lâu có chút thổn thức: "Nhớ năm đó, huynh để chúng ta nâng cốc tâm tình suốt đêm dài, bất chi bất giác đã ba mươi năm rồi! Những năm nay, tiểu đệ ngày đêm khắc khoải mong gặp ngô huynh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, đúng là vui mừng khôn xiết."
"Ngu đệ cũng như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, tuế nguyệt trôi nhanh, những năm sinh thời không ngờ còn có cơ hội nắm tay nói cười với Ngọc huynh, đúng là trời cao đãi Thủy Mạn Không ta không bạc." Thủy Mạn Không cười sang sảng, nói: "Nào Ngọc huynh, để tiểu đệ giới thiệu cho huynh hai vị hảo bằng hữu này."
Hai đối thủ hận không được ta chết ngươi sống làm bộ làm tịch giống như là tình chân ý thiết, vô luận là nói gì thì vẻ mặt cũng rất tự nhiên, cao thủ của hai nhà Ngọc Thủy không hề nhìn ra nửa điểm sơ hở ai ai trong lòng cũng thầm khen hay.
Gia chủ đúng là gia chủ, chính là phải có khí độ như vậy, ẩn nhẫn như vậy, lòng dạ âm trầm như thế, đương kim thế gian có mấy người có thể đạt tới loại cảnh giới này? Thiên Tinh chi Ngọc, Thiên Phong chi Thủy, quả nhiên không hổ là truyền thừa ngàn năm, danh bất hư truyền.
Thủy Mạn Không đưa tay ra, nói: "Vị này chính là Hoàng Phủ thế gia chi chủ đỉnh đỉnh đại danh của Thiên Phong đại lục chúng ta, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn. Hoàng Phủ huynh cũng ngưỡng mộ Ngọc huynh đã lâu. Vị này chính là Tống gia gia chủ Tống Thiên Kiều Tống huynh tề danh với hai nhà chúng ta."
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn da cười mà thịt không cười chắp tay nói: "Ngọc gia gia chủ? Cửu ngưỡng cửu ngưỡng ngưỡng, nghe nói Ngọc gia gia chủ năm trước đã biết trước năm thiên mệnh mà nạp một tiểu thiếp, đúng là càng già càng dẻo dai, là kiểu mẫu của thế hệ chúng ta, thật khiến người ta phải khâm phục. Bọn ta vốn nên tới chúc mừng, chỉ vì đường xá xa xôi nên không thể tới được, xin Ngọc gia gia chủ bỏ quá cho, chút nữa sẽ chuẩn bị một phần đại lễ." Những lời này của hắn rõ ràng là khen chê chưa nói, âm dương quái khí, rõ ràng nói Ngọc Mãn Lâu già rồi mà không biết xấu hổ, hơn nữa có tặng lễ vật gì
Ngọc Mãn Lâu ngây người, thầm nghĩ, mọi người cũng là người nước khác, Ngọc gia ta có lẽ hơi bá đạo một chút, nhưng tuyệt đối không trêu chọc ngươi, ngươi không ngờ lại gây hấn vấn ta, không biết là đạo lý gì đây? Không khỏi tức giận trong lòng, lời nói cũng không còn khách khí nữa: "Đâu dám, đâu dám, ta cũng nghe nói Hoàng Phru gia chủ tinh nghiên võ học, từ lâu rồi đã bắt đầu không gần nữ sắc. Nhiều năm như vậy rồi mà không ngờ vẫn giữ thân như ngọc, phần nghị lực này mới đúng là khiến người ta vô cùng bội phục."
"Người!" Khóe miệng Hoàng Phủ Nghiêm Hàn run run, hắn thành thân từ tuổi thiếu niên, dâm dục vô độ, không tới mười mấy năm đã có nam có nữ, nhưng bắt đầu từ lúc đó, đột nhiên cái đó không lên được. Đây vốn là điều sỉ nhục lớn nhất của hắn, là bí mật không muốn nói với ai, cũng là kỵ húy lớn nhất của hắn. Nhưng Ngọc Mãn Lâu ở trước mặt lại nói ra những lời như vậy, hắn không biết Ngọc Mãn Lâu chỉ là thuận miệng nói ra hay là Ngọc Mãn Lâu ở ngay trước mặt mọi người mà đụng tới vết sẹo của hắn, sao có thể không giận. Ngọc Mãn Lâu vờ như chẳng hiểu, lúc này đã kết thù khó giải với Hoàng Phủ thế gia, cho dù sau này có thể chứng minh rằng kẻ bắt cóc không phải là Ngọc gia thì cũng không có cách nào bổ cứu được nữa rồi.
"Ngọc gia gia chủ!" Tống Thiên Kiều lắc lư thân hình đứng dậy, dùng khẩu khí chua loét nói: "Từ lâu đã nghe thấy Ngọc gia gia chủ võ công cao cường, trị hạ nghiêm cẩn, lòng tự có trăm vạn giáp binh, nhưng bọn ta lại không biết Ngọc gia gia chủ cũng để ý tới Tống gia ta, quả thật là vô cùng bất ngờ. Có thể lọt được vào mắt xanh của Ngọc gia gia chủ, Tống Thiên Kiều vô cùng vinh hạnh!"
"Ha ha, gia nghiệp của Tống gia lớn như vậy, Tống gia gia chủ lãnh đạo có phương pháp, ta xưa nay luôn bội phục." Ngọc Mãn Lâu không mặn không nhạt nói, đồng thời trong lòng cảm thấy khả nghi. Những lời nói của hắn chẳng qua là những lời nói khách sáo khi gặp mặt, nhưng lọt vào tai người hữu tâm, vị đạo trong đó lại hoàn toàn biến đổi.
Song, cho dù là Ngọc Mãn Lâu tài trị cao vợi cũng vẫn bị hai người này làm cho đầu óc mông lung như lọt vào sương mù. Hai người này làm sao vậy? Nói thế nào thì các ngươi cũng là chủ của một đại thế gia? Sao lại không có phong độ như vậy! Ta từ xa tới đây, cho dù các ngươi có gì bất mãn thì bên ngoài cũng vẫn nên biểu lộ sự khách khí một chút chứ?
Nếu là một người đột nhiên bị bệnh thần kinh thì có lẽ còn hiểu được, nhưng không thể hai vị thế gia chi chủ đồng thời uống nhầm thuốc chứ? Đã thế hai tên gia hỏa này còn là nhân vật hết sức quan trọng của Thiên Phong đại lục.
Ngọc Mãn Lâu nào có biết, hai vị đại nhân vật ở trước mắt mấy ngày nay sống một ngày mà như một năm, lễ vật thần bí mỗi ngày nhận được đều khiến hai người này đau lòng tới mức ngất đi. Ngày nào cũng phải bảo trì lý trí không dám vọng động, lúc này một khi vừa thấy Ngọc Mãn Lâu, người mà họ nhận định là tên đầu sỏ, nào còn có thể bảo trì được sự khắc chế rắm chó gì đó nữa? Chỉ hận không được lao lên mà nuốt sống đối phương, sao còn có thể lễ mạo với hắn cho nổi?
Có thể nói chuyện mặt đối mặt như vậy, không ngay tại đương trường mà biểu diễn vai võ phụ đã là cực hạn mà Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều có thể làm được rồi.
Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu quét qua mặt chúng nhân, càng nhìn càng thấy nghi hoặc không hiểu. Hai vị gia chủ này trong mắt đều như phun ra lửa, bộ dạng như không đội trời trung với mình, quả thực là như muốn nuốt sống mình. Mà các gia tộc cao thủ ở đằng sau cũng mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng, còn Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không thì mỉm cười nhìn về phía này, mỗi lần nhìn vào mình, ánh mắt như đang vui mừng trước tai họa của người khác vậy... Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Hắn đang nghi hoặc không hiểu Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều hai người đã không nhịn được nữa, nhi tử thân sinh đang chịu tội, nào còn có hứng thú mà chơi trò lá mặt lá trái với tên họ Ngọc này?
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn mặt như phủ một lớp sương lạnh, không khách khí nói: "Ngọc gia gia chủ, chúng ta không nói rõ thì ngài cũng không định mở miệng trước. Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta không ngại nói thẳng. Tại hạ dám hỏi Ngọc gia gia chủ, lúc nào thì có thể thả các khuyển tử về? Ngọc gia rốt cuộc là có ý đồ gì? Ngài cứ nói thẳng điều kiện của mình ra đi!"
"Đợi đã!" Ngọc Mãn Lâu sắc mặt trầm xuống, nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, nói: "Ngọc mỗ không biết lời này của Hoảng Phủ gia chủ là có ý gì? Cái gì gọi là chuyện đã tới nước này rồi? Người của Ngọc mỗ bắt nhi tử của các ngươi lúc nào hả? Hoảng Phủ gia chủ vô duyên vô cớ dùng lời lẽ không có căn cứ làm khó Ngọc mỗ, không biết là có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là thật sự coi Ngọc Mãn Lâu ta dễ khinh lắm hả?"
"Ngọc Mãn Lâu ngươi còn giả vờ làm gì nữa? Tới nước này rồi, ngươi cho dù phủ nhận thì có ý nghĩ giì nữa, có còn xứng là Ngọc gia gia chủ gì đó, nhất thế kiêu hùng gì đó nữa không?" Tống Thiên Kiều nghe vậy liền nổi giận, lập tức trở mặt: "Chẳng qua chỉ là kẻ nhu nhược dám làm mà không dám nhận thôi!"
"Hỗn láo!" Lão già áo đen cao gầy ở sau Ngọc Mãn Lâu bước lên quát lớn, định giáo huấn tên hỗn trướng dám vũ nhục gia chủ bản gia này.
Ngọc Mãn Lâu xua tay, ngăn không cho lão phát tác. Hắn hiện tại đã lờ mờ cảm thấy mình tựa hồ như rơi vào một cái bẫy rất lớn, một âm mưu rất khủng bố, mà âm mưu này e rằng chính là nhắm vào mình, thậm chí là cả Ngọc gia.
Sau khi quan sát, dám chắc các thiếu gia của Hoàng Phủ gia và Tống gia bị bắt cóc không phải là chuyện giả, mà người bắt cóc lại trực tiếp vu oan lên đầu mình.
Chuyện này đúng là cực kỳ kỳ lạ.
Đi thuyền mấy chục ngày, một đường bôn ba, khó khăn lắm mới tới được Thiên Phong đại lục, vừa lên bờ đã gặp phải loại chuyện này rồi.
"Hai vị gia chủ xin chớ vội nóng giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói." Ngọc Mãn Lâu hòa hoãn nói, đôi mắt đầy uy thế nhìn lên mặt hai người, trầm giọng nói: "Trước tiên, Ngọc mỗ mới tới Thiên Phong, ngay cả thuyền còn chưa xuống, có bản sự để bắt nhi tử của các ngươi không? Thứ hai, cho dù Ngọc Mỗ sai người làm chuyện này, chẳng lẽ lại khiến cho các ngươi dễ dàng hoài nghi ta như vậy à? Các ngươi coi Ngọc Mãn Lâu là kẻ ngốc chắc? Chuyện này rõ ràng là có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, vu oan cho Ngọc mỗ. Hai vị gia chủ chỉ dựa vào phỏng đoán ở trong lòng, không có căn cứ mà tới hưng sư hỏi tội, há chẳng phải là rất buồn cười sao? Thử hỏi một câu, nếu Ngọc gia vì chuyện mà khiến hai gia tộc đánh nhau thì ai có lợi chứ!"
Lúc nói tới có người vu oan giá họa, ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu thoáng nhìn Thủy Mạn Không một cái, thầm nghĩ nếu thực sự có chuyện này, cái tên khẩu Phật tâm xà này là đáng nghi nhất.
Thủy Mạn Không nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu, biết rằng hắn hoài nghi mình, lại có ý chỉa mũi giáo sang mình, nhưng vẫn mỉm cười, bước lên trước kể lại đâu đuôi câu chuyện cho Ngọc Mãn Lâu nghe.
Nói thực, trong lòng Thủy Mạn Không từ đầu tới cuối đều không hoài nghi Ngọc Mãn Lâu, chỉ vì Ngọc Mãn Lâu lần này tới Thiên Phong là để chiến đấu, nếu lúc này đồng thời lại gây chuyện với Hoàng Phủ gia và Tống gia, áp lực sẽ lớn hơn. Cho dù muốn làm thì cũng nên là vào sau khi ước chiến mới hợp tình hợp lý. Hơn nữa, Ngọc gia tại Thiên Tinh đại lục thế lực cơ hồ đã đạt tới đỉnh cao trong ngàn năm trở lại dây, vậy Thủy gia cơ bản không có khả năng tranh hùng với Ngọc gia, tổng hợp những điểm này lại, chuyện này quyết không phải là Ngọc gia làm.
"Thuận Thiên Minh..." Ngọc Mãn Lâu khẽ lẩm bẩm, chỉ cảm thấy trong lòng linh quang chợt lóe, tựa hồ như nghĩ tới gì đó. Nhưng linh quang chỉ chợt lóe là vụt ắt, không còn quay lại nữa. Một lúc sau, Ngọc Mãn Lâu quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều, trầm giọng nói: "Đại trượng phu dám làm dám chịu, đã làm thì không sợ thừa nhận. Nhưng chuyện này quyết không phải là Ngọc mỗ làm, còn Thuận Thiên Minh đó càng không phải là thuộc Ngọc gia. Hai vị gia chủ tin cũng được mà không tin cũng được, nếu hai vị cho là Ngọc mỗ làm, muốn đòi lại công tử từ trong tay Ngọc mỗ. Thì bất kể là như thế nào, Ngọc mỗ cũng bồi tiếp!"
Nói xong liền quay người bỏ đi, chậm rãi nói: "Chỉ là, đợi khi chuyện này lòi ra manh mối, hai vị gia chủ sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay. Thiên Tinh chi Ngọc tuy không phải là gia tộc lớn gì cho cam, nhưng trên thế gian này vẫn chưa có ai dám nói với ta như vậy!"
Những lời này Ngọc Mãn Lâu nói với giọng trầm thấp, nhưng trong mắt lại lộ ra sát khí và sự nặng nề cơ hồ khiến không khí ngừng lưu thông. Khí thế uy nghiêm của dạng tuyệt đại cao thủ này, lập tức bao trùm cả bến tàu Cự Thạch.
Quyển 7
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn vào lúc mà ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu quét tới, lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, tựa hồ như huyết mạch không còn được thông suốt, miễn cưỡng vận công lực, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ngọc gia gia chủ đã nói vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn sẽ đợi, nếu đúng là tìm ra được manh mối, nhất định sẽ có một lời nhắn nhủ với Ngọc gia gia chủ!"
Thủy Mạn Không cười ha ha đứng ra hòa giải: "Ngọc huynh đã nói vậy thì lúc này chúng ta cứ điều tra đi, xem xem là ai ăn tim hùm gan báo, không ngờ lại đồng thời trêu vào bốn nhà. Ngọc huynh đi xa chắc mệt rồi, tiểu đệ sớm đã chuẩn bị chỗ ở, xin dẫn Ngọc huynh đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong liền đưa tay dẫn đường.
Ngọc Mãn Lâu cười ha ha, cất bước đi theo.
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều nhìn Ngọc Mãn Lâu đi thẳng tới trước mặt, bất giác có một loại cảm giác kém hơn người ta một bậc, không ngờ lại không dám ngăn cản, mặt trợn tròn nhìn Ngọc Mãn Lâu đi qua mình, không ngờ cũng không dám nói ra một chữ nào.
Ở đằng sau Ngọc Mãn Lâu, nhân mã của Ngọc gia lục đục xuống thuyền, đi sát theo sau hắn, ai ai khi đi qua mặt hai vị gia chủ này đều nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng hai vị gia chủ này đã thịt nát xương tan rồi!
Một vị thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng thân hình yêu kiều, yếu đuối xuất hiện trên boong thuyền, chậm rãi đi xuống, bước chân thong dong, váy dái phấp phới trong gió, giống như Lăng Ba tiên tử đi trên mặt biển, cả người trên dưới không có nửa điểm khí tức nhân gian khói lửa, chính là Ngọc Băng Nhan.
Bên cạnh Ngọc Băng nhan là hai vị võ sĩ áo đen của Ngọc gia, hai bên lại có các đội người mặt áo trắng, mặt nghiêm trang, mắt không nhìn nghiêng, thân hình ai ai cũng thẳng đứng, áo trắng như tuyết, đối lập hẳn với những người mặc áo đen của Ngọc gia.
Hai đội nhân mã này nhân số không nhiều, một đội cũng chỉ có khoảng hơn ba mươi người, nhưng người có nhãn quang cao minh chỉ cần nhìn kỹ là phát hiện ra, những người áo trắng ngang dọc đan xen ở bên cạnh Ngọc Băng Nhan, nhìn thì như không có kết cấu gì, nhưng lại phòng ngự rất nghiêm thực mỗi một phương vị trước sau, trái phải, trên dưới bốn phương tám hướng xung quanh Ngọc Băng Nhan.
Có những người này ở bên cạnh, e rằng là Thủy gia xuất động toàn lực hoặc là Giang Sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý tự mình tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể bảo vệ an toàn cho Ngọc Băng Nhan.
Khí thế của hai tiểu đội này gắn bó chặt chẽ, cơ hồ là liền thành một chỉnh thể, không thể chia cắt.
Thủy Mạn Không trong lúc vô ý quay đầu lại, bị sáu mươi người này dọa cho giật nảy mình. Ngọc gia từ lúc nào lại xuất hiện một nhóm cao thủ trẻ tuổi như thế này? Hơn nữa ai ai cũng đều không yếu, không ngờ lại giỏi thuật quân trận hợp kích. Những người này nếu tham dự vào trong cuộc hỗn chiến giữa hai nhà, e rằng phía mình sẽ gặp tổn thất thảm trọng.
Chỉ là hắn lại không thấy được có bốn người trong số những người này, vào lúc nghe thấy Ngọc gia và Thủy gia, Hoàng Phủ gia, Tống gia nói tới chuyện của Thuận Thiên Minh thì từ sâu trong mắt đều lóe lên một tia sáng, tựa hồ như là cười, tựa hồ như là khinh thường, tựa hồ như là kiêu ngạo... Các loại tình tự đều lóe lên rồi vụt tắt, khuôn mặt lại hồi phục vẻ lạnh băng như quan tài.
Mấy đại sát thủ nổi danh nhất của Đệ Nhất lâu tề tụ Thiên Phong, không biết nơi đây sẽ nổi lên sóng gió gì đây?
"Ngọc gia đã tới Thiên Phong. Phong Vân Lôi Điện cùng năm mươi sáu vệ sĩ đồng thời vào sống ở khách viện của Thủy gia. Ngoài ra, hai nhà Tống, Hoàng Phủ đã nhận định chuyện bắt cóc là do Ngọc gia làm. Ở bên tàu đã xảy ra va chạm nhỏ. Gia chủ của hai nhà Tống, Hoàng Phủ khiếp sợ thanh uy của Ngọc Mãn Lâu không dám lỗ mãng, nhưng oán hận chất chứa càng sâu..."
Đọc tin tức trên tờ giấy được người đưa đến. Lăng Thiên không khỏi há miệng trợn mắt một lúc, tiếp theo là cười không ra tiếng. Lăng Thiên đang ở trên đỉnh núi phía đông của Mạc Không Sơn, đương nhiên không thể cười quá to, nhưng hắn vẫn cười đến đau cả bụng.
Ai ngờ Hoàng Phủ gia và Tống gia lại nghĩ như vậy, đem chuyện này đổ lên đầu Ngọc gia! Loại sức tưởng tượng lạ lẫm này thực sự khiến Lăng Thiên bội phục không thôi. Dẫu sao thì Lăng Thiên trong nhất thời vẫn không hoàn toàn nghĩ minh bạch được.
Có điều sau khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, Lăng Thiên lúc này mới phát giác chuyện này kỳ thực đổ lên đầu Ngọc gia gia thì hợp tình hợp lý hơn là đổ lên đầu người khác. Ít nhất thì so với ngời khác, ví dụ như Lăng Thiên thì có lý hơn. Vô luận là sự nắm chắc thời cơ hay là thu hoạch của chuyện này, nếu do Ngọc gia làm, đúng là dễ hiểu nhất. Tin rằng lúc này cho dù có người nói rõ với hai nhà Tống, Hoàng Phủ rằng chuyện này kỳ thực không phải là Ngọc gia, không phải là Ngọc Mãn Lâu sai khiến mà chính là Lăng Thiên làm thì e rằng hai người này vẫn không tin, thậm chí còn hỏi lại Lăng Thiên là thằng nà
Lăng Thiên có thể tưởng tượng ra Ngọc Mãn Lâu sẽ có vẻ mặt buồn bực như thế nào khi phải thay mình chịu tiếng xấu, cũng có thể tưởng tượng được hiện tại Ngọc Mãn Lâu giờ chắc đang giận đến tím mặt... Lăng Thiên cảm thấy vui vẻ không thôi. Hoàng Phủ thế gia và Tống gia, thế gia số hai số ba của Thiên Phong đại lục đúng là quá hứng thú, cũng thực sự là quá có tài, Lăng Thiên hiện tại chỉ hận không được hôn một cái lên mặt hai vị gia chủ này để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi cười xong, Lăng Thiên bắt đầu suy nghĩ, có thể tạo thêm phán đoán sai lầm cho hai nhà về chuyện này, từ đó chế thêm một số phiền phức "thú vị" cho Ngọc gia không?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lăng Thiên cuối cùng vẫn quyết định tạm thời bảo trì hiện trạng là tốt nhất. Dẫu sao thì Ngọc Mãn Lâu không phải ngập tràn tưởng tượng như hai vị gia chủ đó. Hai vị gia chủ đó có lẽ không biết ai là Lăng Thiên, nhưng Ngọc Mãn Lâu thì lại biết rõ, địch thủ lớn nhất của mình không phải là hai đại gia tộc Hoàng Phủ, Tống, thậm chí cũng không phải là Thủy gia, kẻ địch ngàn năm mà là Lăng Thiên, hoặc có thể nói là cả Lăng gia. Lúc này sở dĩ chưa nghĩ tới Lăng Thiên, chỉ chẳng qua là chuyện lần này, bố cục của Lăng Thiên từ đầu đã không dính dáng tới Ngọc gia, chỉ chẳng qua là hai dại gia tộc tự gán ghép cho Ngọc Mãn Lâu mà tạo thành thôi. Nhưng, Ngọc Mãn Lâu một khi đoán ra Thuận Thiên Minh kỳ thực là thế lực của mình, e rằng lão gia hỏa này sẽ không để yên, thậm chí là hợp sức của bốn nhà để đối phó mình. Hơn nữa đừng nói là mình không thể ở Thiên Phong đại lục lâu, mà thực lực hệ thống tình báo ở Thiên Phong đại lục, cũng còn lâu mới viên mãn, mau lẹ như ở phía Thiên Tinh đại lục. Vạn nhất để Ngọc Mãn Lâu tụ tập lực lượng cường thế ngấm ngầm xử lý mình, vậy thì cho dù có lòng gọi cứu viện tới cũng không kịp.
Đương nhiên cũng có thể thử nhất cử tiêu diệt toàn bộ người của Ngọc gia ở Thiên Phong đại lục. Nhưng Ngọc gia lần này tới đây toàn là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa nhân số lại nhiều, huống chi còn có người của Vô Thượng Thiên ở đây, bọn họ cũng chắc gì đã ngồi yên, dẫu sao thì thủ pháp xử sự của mình quả thực là không được quang minh lắm. Cho nên Lăng Thiên cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn được sự mê hoặc quá lớn này. Dẫu sao thì chuyện này trên ý nghĩ nào đó căn bản như đi trên dây, một khi không tốt sẽ làm hỏng cục diện.
Dẫu sao thì hiện tại đã tạo thành hiệu quả khó biết rõ đầu đuôi rồi, hơn nữa còn vô cùng có lợi đối với mình, cứ tiếp tục duy trì như vậy sẽ rất lý tưởng.
Ngọc gia tới rồi, vậy thì Băng Nhan nhất định cũng tới rồi. Lăng Thiên trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, bóng dáng thanh lệ thoát tục của Ngọc Băng Nhan đột nhiên tràn ngập trong lòng hắn. Vẻ ngoài thì nhu nhược, nhưng bên trong lại vô cùng kiên cường, nữ hài tử một lòng một dạ yêu mình như vậy, Lăng Thiên trong lòng thực sự là yêu mến đến nỗi không nói thành lời. Nữ hài tử đó vẻ ngoài so với người bình thường còn nhu nhược hơn, nhưng lại kiêng cường chống đỡ bệnh tật mười bảy năm! Hơn nữa, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho hắn, dạng nữ hài tử này là vô cùng hiếm có. Tùy tiện đối lại là một người khác, e rằng ở trong nỗi thống khổ kéo dài như vậy, lòng tin sẽ sụp đổ, cho dù không phát điên thì cũng phát cuồng! Nhưng Ngọc Băng Nhan thủy chung vẫn gắng gượng được! Mười bảy năm chịu dày vò, lúc nào cũng đối diện với bóng ma của tử vong, nhưng tâm tính không hề bị bóp méo, vẫn như một đóa hoa bách hợp trắng tinh, ngào ngạt mùi thơm, thanh nhã mê người!
Ngọc Băng Nhan ở trước mặt Lăng Thiên chưa bao giờ tranh sủng, chuyện gì cũng đều theo ý hắn, trước giờ không hề có nửa điểm không tuân theo. Ngay cả lần đầu ở trên giường cũng như vậy, bản thân tuy xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất, cũng thuận theo Lăng Thiên mà làm một số tư thế, động tác xấu hổ...
Nhân sinh được như vậy còn có gì mà hối tiếc nữa?
Tính cách của Ngọc Băng Nhan ở một số phương diện rất giống với Lăng Thần, cũng chính là nguyên nhân mà Lăng Thiên đặc biệt quan tâm nàng ta. Cho nên trừ Lăng Thần ra, nữ nhân đầu tiên mà hắn muốn chính là Ngọc Băng Nhan.
Có lẽ nên giành một chút thời gian để thăm nha đầu này. Lăng Thiên thầm nghĩ.
Ngọc gia đến, sự giới bị ở hai ngọn núi đông tây Mạc Không sơn quả nhiên buông lỏng hơn nhiều, trọng tâm phòng thủ của Thủy gia đều đặt ở ngọn núi giữa, khiến cho sự giới bị của ngọn núi giữa giống như là tường đồng vách sắt. Cũng càng tiện cho cuộc lữ hành tầm bảo của Lăng Thiên, ban ngày ban mặt mà ra vào vẫn tự nhiên, căn bản không có ai phát giác ra cả.
Ngồi trên cành một cây tùng, Lăng Thiên nhíu mày suy nghĩ, mấy ngày nay đã tìm mấy lượt cả tòa núi đông rồi, ngay cả thiên trượng huyền nhai vắng bóng người nhất cũng đều lên xuống ba lần, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra được nửa điểm manh mối, điều này khiến Lăng Thiên có chút bất lực, kỳ thực cái này cũng khó trách, nếu như thật sự dễ tìm, chắc sớm đã bị hai nhà Ngọc, Thủy tìm
Mạc Không chi đông, thiên địa chi tinh, liệt thiên chi duệ, không gì có thể tranh phong! Đây rốt cuộc là ý tứ gì vậy?
Nếu thiên địa chi tinh lý giải là tinh hoa của trời đất... Đột nhiên, Lăng Thiên cả người chấn động! Trong mắt bắn ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ.
Tinh hoa của trời đất? Cái gì là tinh hoa của trời đất.
Lăng Thiên nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, tìm kiếm lại những ký ức của tiền thế, từ đó rút ra được những thứ hữu dụng. Tinh hoa của trời dất, tên đúng như ý nghĩa, chính là thứ hấp thụ linh khí tự nhiên mà thành, cái loại linh vật như cơ thể người, linh chi, chu quả, chỉ có thể nói là linh hỏa hấp thu tinh hoa trời đất mà thành, nhưng không thể trực tiếp nói là tinh hoa của trời đất được.
Tinh hoa của trời đất, chính là linh khí trong tời đất súc tích thành thực chất, đây mới là tinh hoa chân chính của trời đất.
"Ta biết tìm thế nào rồi! Tất cả địa vực tồn tại tinh hoa của trời đất, cũng chính là địa phương có nhiều cái gọi là linh khí nhất, mà thực vật sinh trưởng trên mặt đất ở những địa phương này, chắc khỏe mạnh hơn so với những thứ sinh ở nơi khác. Hơn nữa cũng không dễ khô héo, vả lại ở trong loại địa vực này, cái gọi là linh dược cũng sẽ nhiều hơn!"
Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên mở rộng, chỉ cần tìm thấy loại địa phương này, vậy thì còn cách đáp án không còn xa nữa. Tới lúc đó phạm vị thu nhỏ ở trong một địa vực nhất định, bằng vào tu vi của mình tìm thấy bí mất này chắc không khó.
Nghĩ thông điểm này, Lăng Thiên cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đã nói là làm, Lăng Thiên lướt đi như gió, mục tiêu của hai mắt đặt lên tất cả thực vật trên núi, hoa cỏ thụ mộc, không bỏ sót thứ gì. Hắn muốn tìm ra, thực vật của địa phương nào là tươi tốt nhất, mà địa phương nào khác biệt với những địa phương khác. Chỉ có loại địa phương như vậy, mới có khả năng tồn tại tinh hoa của thiên địa mà Lăng Thiên chưa tìm thấy.
Khinh công của Lăng Thiên lúc này có thể nói đã tới hóa cảnh, khi phát huy tốc độ cao nhất thì giống y như gió, trong một đoạn thời gian ngắn đã tuần tra xong nửa đỉnh núi. bất tri bất giác, lại tới bên cạnh một huyên nhai có sương trắng bốc lên. Mà địa phương này, cũng là nơi cao nhất của tòa núi đông. Huyền nhai sâu mấy trăm trượng này, Lăng Thiên trong mấy ngày nay đã không chỉ ghé thăm một lần, có thể nói là khách quen rồi. Nhưng thủy chung không phát hiện ra chỗ nào cổ quái, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi quan sát kỹ càng một lượt, vẫn không phát hiện ra bất kỳ tình huống nào khác biệt với những nơi khác.
Thất vọng thở dài một hơi, Lăng Thiên quay người định đi, nhưng đột nhiên vào sát na quay người, Lăng Thiên đột nhiên phát hiện một thứ rất cổ quái.
Trên vách đá trơn nhẵn đối diện, dưới sự bao phủ của sương trắng, tựa hổ sinh trưởng một thứ gì đó, rất mơ hồ, giống như là bóng xám. Trừ địa phương này ra, những nơi khác đều trơn nhẵn không có gì cả.
Khi Lăng Thiên kiểm tra mấy lần trước, đều có thể tìm thấy những động quật có thể giấu thứ gì đó, tất nhiên cũng không cảm thấy hứng thú với thạch bích này, nhưng lúc này lại giống như phát hiện ra đại lục mới vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên tinh thần chấn động, nhìn cự ly, ước chừng hơn ba mươi trượng, cho dù với khinh công của Lăng Thiên muốn một lần nhảy qua thì cũng là chuyện không thể. Bất lực thở dài môt hơi, sau đó nhanh chóng tung người rời đi, đã không thể trực tiếp nhảy qua thì đành đi vòng thôi.
Sau khi phí sức vòng cả một vòng lớn, cuối cùng cũng lên được vách đá đối diện. Lăng Thiên cúi người nhìn, chỉ thấy ở địa phương cách đỉnh núi hai mươi dặm, một lá cây màu xanh rất nhỏ đang phấp phới đón gió.
Lăng Thiên thắt chặt đai lưng, không chút do dự tung người xuống, thân hình giống như một con thằn lằn khổng lồ, trượt xuống trên vách đá trơn tuột này.
Đây chính là hổ du tường công thượng thừa nhất. Vách đá trơn nhẵn này nếu không phải là tự Lăng Thiên hành động, người bình thường quyết không thể "bơi" xuống dưới được.
Dưới chân chính là chỗ của chiếc lá xanh đó, dưới ánh nắng buổi chiếu lấp lánh chói mắt. Lăng Thiên dừng lại, tay tụ mười phần nội lực, trên vách đá vang lên tiếng rào rào, đá vụn rơi xuống, năm ngón tay của Lăng Thiên đã cắm sâu vào vách đá, cả người treo trên lưng chừng không.
Trong lòng thầm kêtiếng hiểm quá. Trình độ kiên ngạnh của đá này vượt quá sự tưởng tượng của Lăng Thiên. Vốn cho rằng cả tay phải có thể cắm vào trong đá, nhưng không ngờ chỉ có nắm ngón tay cắm ra năm cái lỗ. Nếu dùng lực ít một chút, e rằng mình đã trượt xuống rồi. "Bích hổ du tường" tối kỵ nhất là đột nhiên giữa đường dừng lại, mà nơi đây là vách đá dựng đứng, nếu thực sự không cẩn thận mà rơi xuống, cho dù với võ công của Lăng Thiên cũng khó mà được may mắn, không chết cũng phải trọng thương.
Sau khi ổn định lại tâm thần, tay trái lật một cái, Liệt Thiên kiếm đã rời vỏ, xoạt một tiếng cắm vào vách đá ở dưới chân. Trình độ cứng rắn của vách đá cho dù là nằm ngoài ý liệu của Lăng Thiên, nhưng cũng không chịu nổi sự sắc bén tuyệt thế của thanh thiên cổ thần kiếm Liệt Thiên kiếm này! Có điều nếu không phải là loại tuyệt thế thần binh này thì chưa chắc có thể làm gì được vách đá cứng rắn này. Lăng Thiên thuận tay lật một cái, mũi kiếm sắc bén đã vạch một vòng lên vách đá vô cùng cứng rắn này.
Liệt Thiên kiếm trong nháy mắt lại quay về vỏ. Tay trái Lăng Thiên ngưng tụ âm kình mười thành công lực, vỗ lên một khối đá mà Liệt Thiên kiếm đã vạch lên. Vô thanh vô tức, ống tay áo trái của Lăng Thiên thuận thế phất một cái, một cỗ kình phong nhu hòa tràn ra, đá vụn rào rào, vách đá ở dưới chân đã xuất hiện một cái động tròn tròn, sâu ba thước.
Thân đang ở trên địa bàn của Thủy gia, Lăng Thiên sao dám tạo ra âm thanh quá lớn. Nếu vạn nhất khiến cho người của Thủy gia chạy tới, mình có lẽ không khó thoát thân, nhưng bảo bối tìm thấy sẽ trực tiếp tiện nghi cho người của Thủy gia rồi, Lăng Thiên sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy được? Cho nên hắn hiện tại làm gì cũng đều lấy không phát ra tiếng động làm mục đích. Mà âm kình, chính là pháp môn thần diệu nhất dưới tình huống này!
Dưới chân Lăng Thiên đã xuất hiện một động huyệt đủ để hắn có thể dung thân. Người hắn co lại, rút tay phải từ trên vách đá ra, cả người đã rơi vào trong động huyệt.
Cái lá màu xanh đó đã ở ngay trước mắt, hiện giờ bên trên đã đầy đá vụn, Lăng Thiên thò tay ra lôi một cái, thuận tay lau đi, sau đó quan sát tử tế đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Hoàng tinh! Trên vách đá cứng rắn như thế này, sao có thể sinh trưởng ra thứ này chứ?"
Phải biết Hoàng Tinh chính là thứ sinh trưởng trên núi, bản thân kỳ thực cũng không phải là ít thấy, đa đa số đều sinh trưởng trong khe đá hoặc là dưới nham thạch. Nhưng Lăng Thiên lại thực sự không ng tại địa phương mà chất đá có trình độ cứng rắn còn hơn cả kim thiết này mà cũng sinh trưởng ra thứ này. Đúng là không nhịn được mà giật nảy mình.
Thuận theo dây leo rủ xuống, Lăng Thiên mới phát hiện, trên phần rẽ của vách đá có một khe hở rất nhỏ, Lăng Thiên không khỏi cảm thấy hứng thú. Vách đá cứng rắn thế này mà huyền tinh không ngờ có thể mọc ra. Hơn nữa trơn nhẵn thế này lại vừa hay rơi lên vách đá, cho dù mấy ngàn năm rồi mà vẫn không có ai phát hiện ra. Vậy gốc hoàng tinh này chắc cũng trải qua không ít tuế nguyệt rồi? Cho dù nói có hỏa hầu ngàn năm cũng không phải là quá đáng, thứ này, chính là thần dược có thể gặp mà không thể cầu đó! Lần này cho dù là không có thu hoạch gì khác, chỉ một món này thôi cũng bỏ công đi rồi.
Hoàng tinh bình thường sinh trưởng ba bốn năm, chỉ có thể tính là tá dược bình thường mà thôi, hơn nữa vị đạo rất chát, giống như nhai sáp. Nhưng hoàng tinh một khi sinh trưởng tới mấy trăm năm, bên ngoài sẽ phát ra màu vàng nhạt, nhục chất bên trong cũng biến thành thơm ngọt, còn hoàng tinh sinh trưởng hơn ngàn năm thì càng là thần phẩm trong các loại thuốc. Cho dù với lịch duyệt hai đời của Lăng Thiên, cũng chưa có duyên gặp được.
Lăng Thiên lại rút Liệt Thiên kiếm ra, cẩn thận cắt xuống từng khối, từng khối đá xung quanh hoàng tinh. Sau đó đặt vào trong hốc đá mà mình đang dung thân, lại vận lực vỗ thành bụi phấn, ném ra. Trong vô thanh vô tức, Lăng Thiên đã men theo hoàng tinh đào ra một thông đạo dài, bản thể hoàng tinh lộ ra bên ngoài đã to bằng một cánh tay, dài bốn năm thước. Ở sâu bên trong rõ ràng còn có nữa, nhưng kiếm của Lăng Thiên đã không đủ dài.
Bốp một tiếng, Lăng Thiên trực tiếp bẻ gãy hoàng tinh, sau đó lui vào động huyệt, nhìn một chút rồi lại ở trong động huyệt, triển khai công tác đào lỗ theo hướng ngang.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu vẫn chưa mở ra. Tình cảnh lúc tuổi trẻ còn bồng bột, du lịch khắp thiên hạ hiện ra trước mắt, người hoặc việc năm đó, lại rõ mồn một ở trong lòng.
Chuyện cũ như mộng như ảo.
Ngọc Mãn Lâu nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi đột nhiên tắt cười. Ta đây là sao vậy? Đều nói con người một khi lớn tuổi sẽ rơi vào trong hồi ức một khoảng thời gian dài. Chẳng lẽ, ta thực sự đã già rồi ư?
Không? Ta vẫn chưa già! Ta vẫn có tâm có lực! Ta vẫn muốn quét sạch thiên hạ, duy ngã độc tôn! Sự vinh diệu của Ngọc gia sẽ bắt đầu từ ta, thống lĩnh ba đại lục, thiên thu vận đại! Mục tiêu của lịch đại tổ tiên là hoàn toàn áp đảo Thiên Phong chi thủy sẽ do một tay Ngọc Mãn Lâu ta hoàn thành!
Ngọc Mãn Lâu hào tình tràn đầy lồng ngực, không nhịn được mà huýt dài một tiếng.
"Khải bẩm gia chủ, phía trước xuât hiện một điểm đen, chính là bến tàu Cự Thạch rồi." Một võ sĩ Ngọc gia ăn mặc như thủy thủ cung kính đi tới phía sau Ngọc Mãn Lâu, cúi người bẩm báo.
"Biết rồi." Ngọc Mãn Lâu hai mắt vẫn chưa mở, hờ hững nói. Tuy quay về chốn cũ, từ sâu tận đáy lòng vô cùng cảm thấy mong đợi, song phần tâm tư này hắn không muốn để ai biết được. Dẫu sao thì trong mắt của tộc nhân mình trước giờ luôn cao cao tại thượng, cao thâm mạt trắc mà.
Thuyền đội thuận gió mà lướt đi, giống như cảnh vật trước mặt và tất cả những gì trong hồi ức dần dần ùa về, càng lúc càng gần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Hí..." Ngọc Mãn Lâu nghe rõ có không ít người phát ra tiếng hô hấp chấn kinh, trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Miễn cưỡng bảo trì sự trấn định không chú ý tới điều này, không ngờ tiếng vang càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở mắt rồi.
Thế là, cho dù với sự trầm ổn của Ngọc Mãn Lâu cũng không nhịn được mà giật nảy mình. Sao lại như vậy?
Cự ly càng lúc càng gần. Tất cả những thứ trên mặt đất tự nhiên cũng càng nhìn càng thấy rõ ràng. Bến tàu Cự Thạch lúc này như núi người biển người, chen lấn đến gió cũng thổi không lọt.
Từ xa xa nhìn thấy đám người tự hồ như dùng một lá cờ lớn để phân biệt, cao tới mười trượng, đón gió phần phật. Bên trên có một chữ "Thủy" to như cái đấu. Rõ ràng là người của Thủy gia. Bên trái cũng có một lá cờ lớn, bên trên viết chữ "Hoàng Phủ", bên phải trên cờ cũng là một chữ "Tống".
Phía sau ba lá cờ lớn là vô số các võ sĩ đang lặng lẽ đứng đó. Rõ ràng đều là lực lượng tinh nhuệ của ba nhà. Chỉ nhìn sơ qua một cái, nhân số ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn người. Nhân số tuy nhiều, nhưng sắc mặt của ai cũng trầm trọng, lặng im không nói gì. Duy có gió biển thổi cho cờ lớn vang lên tiếng phần phật, tự nhiên có một loại khí thế trang trọng và nghiêm túc, lờ mờ lộ ra một cỗ ý vị không tiếc chiến đấu.
Đây thực sự là quá khác thường rồi? Chẳng lẽ ba đại thế gia của Thiên Phong lại muốn liên thủ với nhau đối phó với Ngọc gia ư?
Mấy lão già áo đen chậm rãi từ khoang thuyền bước ra, ai ai cũng khí định thần nhàn, bước tới bên cạnh Ngọc Mãn Lâu, dõi mắt ngước nhìn, rõ ràng là cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, đi ra xem xem rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.
"Ngọc gia thiên uy lan khắp càn khôn, cũng lan tới cả Thiên Phong. Hiện giờ gia chủ tự mình giá long, ba đại gia tộc của Thiên Phong có ai mà không dám nể mặt? Tất nhiên là toàn bộ phải ra nghênh đón. Bọn ta theo sát sau gia chủ, cũng được thơm lây!" Một lão già có chút mặt dơi tai chuột híp mắt, hơi khom mình, mặt đầy vẻ xiểm nịnh, đi ra còn chưa nhìn rõ tình hình đã bắt đầu vỗ
Lời này vừa nói ra, mấy người đứng bên cạnh lão lập tức lộ ra vẻ mặt buồn nôn, len lén đứng cách ra xa hắn mấy bước. Sát khí không tiếc chiến đấu của chúng nhân ở trước mặt chỉ cần là người hơi tinh mắt là có thể nhìn ra, vậy mà lão già này không ngờ lại trợn mắt mà nói nhảm như vậy, công lực vỗ mông ngựa nếu không phải đã đạt tới hóa cảnh thì sao mà nói ra cho được.
Đúng là không hiểu lần này gia chủ vì sao nhất định phải mang tên chuyên vỗ mông ngựa này đi theo, đứng cùng một chỗ với hắn đúng là tự hạ thấp mình, bằng vào tâm cảnh của hắn, sao có thể luyện ra được võ công ngang hàng với chúng ta được nhỉ, đúng là kỳ tích trong kỳ tích!"
"Nghênh đón chúng ta ư? Chỉ sợ là không phải đâu?" Ngọc Mãn Lâu híp mắt lại, ba chòm râu đón gió phất phơ trước ngực, trong mắt lại có chút trầm trọng, nói: "Lần này trận thế có chút quá lớn rồi, khí thế của người ở trên bờ rõ ràng là có tính chất áp bức, còn có sát khí đậm dặc. Ta tuy không biết những người này tụ tập ở đây rốt cuộc là muốn làm gì với chúng ta, nhưng lại có thể xác định, bọn họ tuyệt đối không phải là có thiện ý."
"Gia chủ nói không sai, ý của đối phương rất thận trọng, có vị đạo một lời bất hòa là sẽ động thủ." Lão gia ở bên cạnh hắn giữa lông mày ẩn chứa sự lo âu, nhìn lên bờ, trầm giọng nói.
"Nếu đơn giản chỉ là Thiên Phong chi Thủy có địch ý với chúng ta, cũng là điều trong tình lý, không có gì là lạ, nhưng hiện tại ở trên bờ lại là ba gia tộc lớn nhất của Thiên Phong đại lục, hai nhà kia đến đây là có việc gì? cho dù tin rằng Thủy gia có hứa trả giá cao thì hai đại gia tộc này cũng chưa chắc đã chịu xuất lực như vậy mà tự chuốc lấy dạng đại địch như Ngọc gia ta, trong chuyện này tất có nguyên do khác." Khóe miệng Ngọc Mãn Lâu hơi lộ ra một nục cười, không thèm để ý tới đám người ở trên bờ.
"Cho dù bọn chúng có địch ý thì sao chứ? Đương kim thế gian, có mấy người còn dám mạo phạm hổ uy của NGọc gia ta? Lại có mấy ai có thể là đối thủ của gia chủ? Cho dù ba nhà liên thủ cũng vị tất chịu được một kích của gia chủ? Chỉ cần có gia chủ ở đây, chúng ta không cần phải lo lắng." Lão già mặt dơi tai chuột cười hắc hắc, lại vỗ một cái mông ngựa rất chuẩn. Hắn thấy được vẻ ngạo mạn khinh thường của Ngọc Mãn Lâu, tất nhiên biết trong lòng gia chủ đang nghĩ gì. Mà câu nói này của hắn vừa hay là hào tình ngạo khí trong lòng Ngọc Mãn Lâu vào lúc này! Nhưng nói lại vừa đúng lúc, cảnh giới vỗ mông ngựa quả thật đã tới cảnh giới thần nhi minh, chi xuất thần nhập hóa.
Những người khác tuy ai ai cũng khinh bỉ thái độ của hắn, ai cũng thầm mắng người này vô sỉ, nhưng gia chủ ở ngay trước mặt, cho nên chỉ đành lên tiếng phụ họa theo.
"Ba nhà liên thủ nhắm vào Ngọc gia chắc là chuyện không khả năng. Thủy gia cho dù không biết xấu hổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện hạ đẳng như vậy." Ngọc Mãn Lâu cười ha ha, rõ ràng tâm tình có chút thư sướng: "Vạn sự trong thế gian, hữu pháp hữu phá, rốt cuộc là nguyên nhân gì, chúng ta lên bờ là biết, tới lúc đó cứ tùy cơ ứng biết, còn hơn là đứng đây đoán già đoán non."
"Không sai, gia chủ mưu tính sâu xa, anh minh thần võ, nhìn xa trông rộng, anh hùng cái thế, thuộc hạ nghe thấy mà thật lòng khâm phục, khối đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống." Lão già mặt dơi tai chuộc cung kính nói.
Một đám lão gia hỏa ở xung quanh vẻ mặt của ai ai cũng vô cùng thê thảm, có người che miệng buồn nôn, có người quay mặt sang chỗ khác, có người liếc nhìn khinh bỉ, có người ho khan điên cuồng...
Đội thuyền chậm rãi cập bến.
Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không đứng dưới cờ lớn của Thủy gia mặt mày tươi cười bước tới nghênh đón, Ngọc Mãn Lâu ở trên thuyền cũng hòa ái dễ gần bước đến, hai người giống như là hai người thân thiết lâu ngày gặp lại, nếu ai không biết quan hệ giữa hai nhà nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng hai người là thân huynh đệ phân tán trong chiến loạn, sau mấy chục năm đột nhiên gặp lại, tàng diện có thể nói là cực kỳ cảm động.
"Ngọc huynh!"
"Thủy huynh!"
hai người nắm chặt tay nhau, lắc rất nhiệt tình, đều cười ha ha vô cùng vui vẻ.
"Ngọc huynh, cách biệt nhiều năm, diện mạo của Ngọc huynh so với nhiều năm trước thì vẫn không hề thay đổi, không ngờ còn trẻ hơn nhiều, nghe nói không lâu trước mới nạp một vị tiểu tẩu tư hả? Đúng là khiến tiểu đệ hâm mộ không thôi đó." Tây Lương thiết kỵ tình chân ý thiết nhìn Ngọc Mãn Lâu, tựa hồ như nói những lời từ trong phế
"Nào có, nào có, Thủy huynh mới là phong thái vẫn như trước, vẫn là bộ dạng như ngày xưa, đủ thấy tu vi tinh tiến, đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh rồi. Tiểu đệ bội phục không thôi mới đúng." Ngọc Mãn Lâu có chút thổn thức: "Nhớ năm đó, huynh để chúng ta nâng cốc tâm tình suốt đêm dài, bất chi bất giác đã ba mươi năm rồi! Những năm nay, tiểu đệ ngày đêm khắc khoải mong gặp ngô huynh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, đúng là vui mừng khôn xiết."
"Ngu đệ cũng như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, tuế nguyệt trôi nhanh, những năm sinh thời không ngờ còn có cơ hội nắm tay nói cười với Ngọc huynh, đúng là trời cao đãi Thủy Mạn Không ta không bạc." Thủy Mạn Không cười sang sảng, nói: "Nào Ngọc huynh, để tiểu đệ giới thiệu cho huynh hai vị hảo bằng hữu này."
Hai đối thủ hận không được ta chết ngươi sống làm bộ làm tịch giống như là tình chân ý thiết, vô luận là nói gì thì vẻ mặt cũng rất tự nhiên, cao thủ của hai nhà Ngọc Thủy không hề nhìn ra nửa điểm sơ hở ai ai trong lòng cũng thầm khen hay.
Gia chủ đúng là gia chủ, chính là phải có khí độ như vậy, ẩn nhẫn như vậy, lòng dạ âm trầm như thế, đương kim thế gian có mấy người có thể đạt tới loại cảnh giới này? Thiên Tinh chi Ngọc, Thiên Phong chi Thủy, quả nhiên không hổ là truyền thừa ngàn năm, danh bất hư truyền.
Thủy Mạn Không đưa tay ra, nói: "Vị này chính là Hoàng Phủ thế gia chi chủ đỉnh đỉnh đại danh của Thiên Phong đại lục chúng ta, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn. Hoàng Phủ huynh cũng ngưỡng mộ Ngọc huynh đã lâu. Vị này chính là Tống gia gia chủ Tống Thiên Kiều Tống huynh tề danh với hai nhà chúng ta."
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn da cười mà thịt không cười chắp tay nói: "Ngọc gia gia chủ? Cửu ngưỡng cửu ngưỡng ngưỡng, nghe nói Ngọc gia gia chủ năm trước đã biết trước năm thiên mệnh mà nạp một tiểu thiếp, đúng là càng già càng dẻo dai, là kiểu mẫu của thế hệ chúng ta, thật khiến người ta phải khâm phục. Bọn ta vốn nên tới chúc mừng, chỉ vì đường xá xa xôi nên không thể tới được, xin Ngọc gia gia chủ bỏ quá cho, chút nữa sẽ chuẩn bị một phần đại lễ." Những lời này của hắn rõ ràng là khen chê chưa nói, âm dương quái khí, rõ ràng nói Ngọc Mãn Lâu già rồi mà không biết xấu hổ, hơn nữa có tặng lễ vật gì
Ngọc Mãn Lâu ngây người, thầm nghĩ, mọi người cũng là người nước khác, Ngọc gia ta có lẽ hơi bá đạo một chút, nhưng tuyệt đối không trêu chọc ngươi, ngươi không ngờ lại gây hấn vấn ta, không biết là đạo lý gì đây? Không khỏi tức giận trong lòng, lời nói cũng không còn khách khí nữa: "Đâu dám, đâu dám, ta cũng nghe nói Hoàng Phru gia chủ tinh nghiên võ học, từ lâu rồi đã bắt đầu không gần nữ sắc. Nhiều năm như vậy rồi mà không ngờ vẫn giữ thân như ngọc, phần nghị lực này mới đúng là khiến người ta vô cùng bội phục."
"Người!" Khóe miệng Hoàng Phủ Nghiêm Hàn run run, hắn thành thân từ tuổi thiếu niên, dâm dục vô độ, không tới mười mấy năm đã có nam có nữ, nhưng bắt đầu từ lúc đó, đột nhiên cái đó không lên được. Đây vốn là điều sỉ nhục lớn nhất của hắn, là bí mật không muốn nói với ai, cũng là kỵ húy lớn nhất của hắn. Nhưng Ngọc Mãn Lâu ở trước mặt lại nói ra những lời như vậy, hắn không biết Ngọc Mãn Lâu chỉ là thuận miệng nói ra hay là Ngọc Mãn Lâu ở ngay trước mặt mọi người mà đụng tới vết sẹo của hắn, sao có thể không giận. Ngọc Mãn Lâu vờ như chẳng hiểu, lúc này đã kết thù khó giải với Hoàng Phủ thế gia, cho dù sau này có thể chứng minh rằng kẻ bắt cóc không phải là Ngọc gia thì cũng không có cách nào bổ cứu được nữa rồi.
"Ngọc gia gia chủ!" Tống Thiên Kiều lắc lư thân hình đứng dậy, dùng khẩu khí chua loét nói: "Từ lâu đã nghe thấy Ngọc gia gia chủ võ công cao cường, trị hạ nghiêm cẩn, lòng tự có trăm vạn giáp binh, nhưng bọn ta lại không biết Ngọc gia gia chủ cũng để ý tới Tống gia ta, quả thật là vô cùng bất ngờ. Có thể lọt được vào mắt xanh của Ngọc gia gia chủ, Tống Thiên Kiều vô cùng vinh hạnh!"
"Ha ha, gia nghiệp của Tống gia lớn như vậy, Tống gia gia chủ lãnh đạo có phương pháp, ta xưa nay luôn bội phục." Ngọc Mãn Lâu không mặn không nhạt nói, đồng thời trong lòng cảm thấy khả nghi. Những lời nói của hắn chẳng qua là những lời nói khách sáo khi gặp mặt, nhưng lọt vào tai người hữu tâm, vị đạo trong đó lại hoàn toàn biến đổi.
Song, cho dù là Ngọc Mãn Lâu tài trị cao vợi cũng vẫn bị hai người này làm cho đầu óc mông lung như lọt vào sương mù. Hai người này làm sao vậy? Nói thế nào thì các ngươi cũng là chủ của một đại thế gia? Sao lại không có phong độ như vậy! Ta từ xa tới đây, cho dù các ngươi có gì bất mãn thì bên ngoài cũng vẫn nên biểu lộ sự khách khí một chút chứ?
Nếu là một người đột nhiên bị bệnh thần kinh thì có lẽ còn hiểu được, nhưng không thể hai vị thế gia chi chủ đồng thời uống nhầm thuốc chứ? Đã thế hai tên gia hỏa này còn là nhân vật hết sức quan trọng của Thiên Phong đại lục.
Ngọc Mãn Lâu nào có biết, hai vị đại nhân vật ở trước mắt mấy ngày nay sống một ngày mà như một năm, lễ vật thần bí mỗi ngày nhận được đều khiến hai người này đau lòng tới mức ngất đi. Ngày nào cũng phải bảo trì lý trí không dám vọng động, lúc này một khi vừa thấy Ngọc Mãn Lâu, người mà họ nhận định là tên đầu sỏ, nào còn có thể bảo trì được sự khắc chế rắm chó gì đó nữa? Chỉ hận không được lao lên mà nuốt sống đối phương, sao còn có thể lễ mạo với hắn cho nổi?
Có thể nói chuyện mặt đối mặt như vậy, không ngay tại đương trường mà biểu diễn vai võ phụ đã là cực hạn mà Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều có thể làm được rồi.
Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu quét qua mặt chúng nhân, càng nhìn càng thấy nghi hoặc không hiểu. Hai vị gia chủ này trong mắt đều như phun ra lửa, bộ dạng như không đội trời trung với mình, quả thực là như muốn nuốt sống mình. Mà các gia tộc cao thủ ở đằng sau cũng mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng, còn Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không thì mỉm cười nhìn về phía này, mỗi lần nhìn vào mình, ánh mắt như đang vui mừng trước tai họa của người khác vậy... Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Hắn đang nghi hoặc không hiểu Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều hai người đã không nhịn được nữa, nhi tử thân sinh đang chịu tội, nào còn có hứng thú mà chơi trò lá mặt lá trái với tên họ Ngọc này?
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn mặt như phủ một lớp sương lạnh, không khách khí nói: "Ngọc gia gia chủ, chúng ta không nói rõ thì ngài cũng không định mở miệng trước. Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta không ngại nói thẳng. Tại hạ dám hỏi Ngọc gia gia chủ, lúc nào thì có thể thả các khuyển tử về? Ngọc gia rốt cuộc là có ý đồ gì? Ngài cứ nói thẳng điều kiện của mình ra đi!"
"Đợi đã!" Ngọc Mãn Lâu sắc mặt trầm xuống, nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, nói: "Ngọc mỗ không biết lời này của Hoảng Phủ gia chủ là có ý gì? Cái gì gọi là chuyện đã tới nước này rồi? Người của Ngọc mỗ bắt nhi tử của các ngươi lúc nào hả? Hoảng Phủ gia chủ vô duyên vô cớ dùng lời lẽ không có căn cứ làm khó Ngọc mỗ, không biết là có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là thật sự coi Ngọc Mãn Lâu ta dễ khinh lắm hả?"
"Ngọc Mãn Lâu ngươi còn giả vờ làm gì nữa? Tới nước này rồi, ngươi cho dù phủ nhận thì có ý nghĩ giì nữa, có còn xứng là Ngọc gia gia chủ gì đó, nhất thế kiêu hùng gì đó nữa không?" Tống Thiên Kiều nghe vậy liền nổi giận, lập tức trở mặt: "Chẳng qua chỉ là kẻ nhu nhược dám làm mà không dám nhận thôi!"
"Hỗn láo!" Lão già áo đen cao gầy ở sau Ngọc Mãn Lâu bước lên quát lớn, định giáo huấn tên hỗn trướng dám vũ nhục gia chủ bản gia này.
Ngọc Mãn Lâu xua tay, ngăn không cho lão phát tác. Hắn hiện tại đã lờ mờ cảm thấy mình tựa hồ như rơi vào một cái bẫy rất lớn, một âm mưu rất khủng bố, mà âm mưu này e rằng chính là nhắm vào mình, thậm chí là cả Ngọc gia.
Sau khi quan sát, dám chắc các thiếu gia của Hoàng Phủ gia và Tống gia bị bắt cóc không phải là chuyện giả, mà người bắt cóc lại trực tiếp vu oan lên đầu mình.
Chuyện này đúng là cực kỳ kỳ lạ.
Đi thuyền mấy chục ngày, một đường bôn ba, khó khăn lắm mới tới được Thiên Phong đại lục, vừa lên bờ đã gặp phải loại chuyện này rồi.
"Hai vị gia chủ xin chớ vội nóng giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói." Ngọc Mãn Lâu hòa hoãn nói, đôi mắt đầy uy thế nhìn lên mặt hai người, trầm giọng nói: "Trước tiên, Ngọc mỗ mới tới Thiên Phong, ngay cả thuyền còn chưa xuống, có bản sự để bắt nhi tử của các ngươi không? Thứ hai, cho dù Ngọc Mỗ sai người làm chuyện này, chẳng lẽ lại khiến cho các ngươi dễ dàng hoài nghi ta như vậy à? Các ngươi coi Ngọc Mãn Lâu là kẻ ngốc chắc? Chuyện này rõ ràng là có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, vu oan cho Ngọc mỗ. Hai vị gia chủ chỉ dựa vào phỏng đoán ở trong lòng, không có căn cứ mà tới hưng sư hỏi tội, há chẳng phải là rất buồn cười sao? Thử hỏi một câu, nếu Ngọc gia vì chuyện mà khiến hai gia tộc đánh nhau thì ai có lợi chứ!"
Lúc nói tới có người vu oan giá họa, ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu thoáng nhìn Thủy Mạn Không một cái, thầm nghĩ nếu thực sự có chuyện này, cái tên khẩu Phật tâm xà này là đáng nghi nhất.
Thủy Mạn Không nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu, biết rằng hắn hoài nghi mình, lại có ý chỉa mũi giáo sang mình, nhưng vẫn mỉm cười, bước lên trước kể lại đâu đuôi câu chuyện cho Ngọc Mãn Lâu nghe.
Nói thực, trong lòng Thủy Mạn Không từ đầu tới cuối đều không hoài nghi Ngọc Mãn Lâu, chỉ vì Ngọc Mãn Lâu lần này tới Thiên Phong là để chiến đấu, nếu lúc này đồng thời lại gây chuyện với Hoàng Phủ gia và Tống gia, áp lực sẽ lớn hơn. Cho dù muốn làm thì cũng nên là vào sau khi ước chiến mới hợp tình hợp lý. Hơn nữa, Ngọc gia tại Thiên Tinh đại lục thế lực cơ hồ đã đạt tới đỉnh cao trong ngàn năm trở lại dây, vậy Thủy gia cơ bản không có khả năng tranh hùng với Ngọc gia, tổng hợp những điểm này lại, chuyện này quyết không phải là Ngọc gia làm.
"Thuận Thiên Minh..." Ngọc Mãn Lâu khẽ lẩm bẩm, chỉ cảm thấy trong lòng linh quang chợt lóe, tựa hồ như nghĩ tới gì đó. Nhưng linh quang chỉ chợt lóe là vụt ắt, không còn quay lại nữa. Một lúc sau, Ngọc Mãn Lâu quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều, trầm giọng nói: "Đại trượng phu dám làm dám chịu, đã làm thì không sợ thừa nhận. Nhưng chuyện này quyết không phải là Ngọc mỗ làm, còn Thuận Thiên Minh đó càng không phải là thuộc Ngọc gia. Hai vị gia chủ tin cũng được mà không tin cũng được, nếu hai vị cho là Ngọc mỗ làm, muốn đòi lại công tử từ trong tay Ngọc mỗ. Thì bất kể là như thế nào, Ngọc mỗ cũng bồi tiếp!"
Nói xong liền quay người bỏ đi, chậm rãi nói: "Chỉ là, đợi khi chuyện này lòi ra manh mối, hai vị gia chủ sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay. Thiên Tinh chi Ngọc tuy không phải là gia tộc lớn gì cho cam, nhưng trên thế gian này vẫn chưa có ai dám nói với ta như vậy!"
Những lời này Ngọc Mãn Lâu nói với giọng trầm thấp, nhưng trong mắt lại lộ ra sát khí và sự nặng nề cơ hồ khiến không khí ngừng lưu thông. Khí thế uy nghiêm của dạng tuyệt đại cao thủ này, lập tức bao trùm cả bến tàu Cự Thạch.