.
Khóe miệng Lăng Thiên lạnh lùng nhếch lên, Lăng Thiên không chút do dự thả người nhảy xuống. Bên trong, từng trận tiếng cười dâm đãng và tiếng cười nữ nhân tuyệt vọng kêu khóc không ngừng vang lên, nghe thanh âm thì bất luận nam nữ nơi đây đều có không ít. Nơi này dĩ nhiên là một nơi ăn chơi bí mật khổng lồ.
Tiến lên một ch mắt hắn chợt sáng lên, phía trước xuất hiện một khoảng không gian to gần bằng nửa cái sân bóng rổ, trên đỉnh khảm chi chít các khối dạ minh châu khiến cho cả không gian này được chiếu sáng như giữa ban ngày.
Bốn phía có rất nhiều cọc gỗ, trong đó có không ít thiếu nữ thân trần như nhộng bị cột chặt vào, tứ chi giang ra thành hình chữ đại, đầu vô lực buông xuống, tóc dài bao trùm khuôn mặt không thấy nhúc nhích.
Liếc mắt nhìn lại, Lăng Thiên nhịn không được toàn thân máu tươi như muốn vọt lên mặt cất tiếng mắng một câu: "Cầm thú, một đám cầm thú! Đám cầm thú đáng chết!".
Chỗ này phải có đến hơn trăm cô gái trẻ tuổi trần như nhộng bị trói ở đây, cả đám đều tuyệt vọng đưa ánh mắt u ám vô thần nhìn về phía trước còn trong miệng vô ý thức kinh hô, động tác cầu xin, tuy nhiên đây cũng chỉ là hành động mang tính bản năng của các cô gái còn trong lòng thực sự đã không còn bất luận hy vọng gì.
Ba bốn mươi nam giới đều giống nhau, toàn thân trần truồng như nhộng, mỗi một kẻ đều đang đè lên một cô gái, động tác dã man điên cuồng cười quái dị, vẻ mặt tàn bạo khoái hoạt… Ở phía dưới các cô gái vô lực trợn tròn mắt, tuyệt vọng chịu đựng…
Bịch! Lăng Thiên thân thể thoáng qua đã đem một đại hán gần nhất kéo ra giang cho hai cái tát. Âm thanh bạt tai trong trẻo trong nháy mắt truyền khắp thạch thất, mọi người ngay lập tức ngừng lại sững sờ nhìn vào vị khách không mời mà đến này, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Ai là Hoàng Phủ Thanh Vân?" Lăng Thiên lạnh giọng quát hỏi.
"Ngươi là ai?" Một đại hán đứng lên, hung hăng nhìn Lăng Thiên rồi đột nhiên nhe răng cười nói: "Bất kể ngươi là ai, dám xông đến nơi đây thì đã chán sống rồi, tiểu bạch kiếm? Vẫn còn muốn ông nội ngươi cởi ra sao? Ông nội ngươi sẽ cho ngươi thỏa mãn, ông nội ngươi nhất định sẽ ôn nhu cho ngươi khoái hoạt!".
Lăng Thiên thô bạo cười, thân thể thoáng qua, túm đầu đại hán vừa nói lôi lại rồi ấn trên mặt đất, một tay tóm lấy cánh tay hắn, một vặn một kéo, thoáng chốc một cánh tay máu tươi chảy đầm đìa đã bị dứt ra, gân cơ bị lôi ra theo dài đến vài thước, trông như rắn uốn khúc, máu tươi tuôn ra, đại hán kêu lớn một tiếng, rồi đột nhiên có âm thanh rắc rắc liên tiếp truyền ra tựa như cành trúc khô bị giẫm gãy, thì ra toàn bộ xương cốt cánh tay đã bị giẫm dập nát!
Mọi người đồng thời kinh hô kêu lên thảm thiết, trực tiếp bị một màn vô cùng khủng bố này làm cho sợ tới mức choáng váng, mấy trăm ánh mắt đều giật mình nhìn vào Lăng Thiên, tựa như nhìn thấy ác ma dưới địa ngục, toàn thân lạnh lẽo! Bọn họ còn không biết, đại hán vừa rồi bị Lăng Thiên tát cho hai cái lúc này đầu đã sớm vỡ toang chết oan chết uổng, tuy nhiên hắn dù sao vẫn là may mắn nhất vì sao chết rất sung sướng, không bị hành hạ!
Đại hán kia kêu lên một tiếng đau đến tận xương cốt, sau khi đau đớn tỉnh lại vừa mở mắt đã thấy ánh mắt đầy sát khí của Lăng Thiên thì toàn thân run rẩy. Lăng Thiên nhìn vào mắt hắn, chậm rãi hỏi: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ai là Hoàng Phủ Thanh Vân?".
Trên đầu đại hán kia mồ hôi như hạt đậu nành lộp độp rơi xuống, khuôn mặt đau đến nỗi biến dạng, miễn cưỡng đưa cánh tay còn sót lại chỉ ra một cái phương hướng. Theo hướng ngón tay hắn có một thanh niên hơn hai mươi tuổi sắc mặt tái nhợt. Hắn mới vừa rồi còn đè lên một thiếu nữ nhưng giờ phút này đang hoảng sợ nhìn Lăng Thiên. Hắn mặc dù không biết Lăng Thiên là ai nhưng từ thực lực của Lăng Thiên biểu hiện ra thì có thể thấy thân pháp cực nhanh, khí thế mạnh mẽ, ra tay tàn nhẫn, cho dù tất cả ở đây xông lên cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Một cỗ khí tức tử vong nồng đầm này lên trong lòng.
Hoàng Phủ Thanh Vân lui về phía sau một bước, môi run cầm cập nói: " Ngươi… Ngươi là ai? Vị… anh hùng này, có chuyện gì… Hảo…, ngươi… Ta có thể cho ngươi vàng, cho ngươi bạc, cho ngươi… Toàn bộ tiền đều cho ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Không nên giết ta, ngươi xem trên kia, cho dù… một người… Không đủ thì cầm nhiều cái cũng có thể, a". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khi hắn nói lời này thì Lăng Thiên chậm chạp từng bước đi đến chỗ hắn, sát khí dày đặc. Những nơi hắn đi qua, trong vòng ba trượng xung quanh thân thể của hắn, tất cả các đại hán đều vô thanh vô tức té xuông, tuy nhiên những người này vẫn còn chưa chết, chưa một kẻ nào chết.
Điều này cũng không phải là do Lăng Thiên đột nhiên có hảo ý, muốn thả bọn họ một con đường sống mà là Lăng Thiên tuyệt đối không bằng lòng đã cho hắn dễ dàng chết như thế! Để cho bọn hắn dễ dàng chết đi như thế chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao, bởi vì hành động của bọn hắn đã xúc phạm tới sự cấm kỵ lớn nhất trong lòng Lăng Thiên, bọn hắn tự nhiên là phải trả một giá đắt! Cái giá
Cho nên Lăng Thiên quyết định, cho dù cuối cùng cũng phải chết nhưng sẽ khiến cho bọn hắn trước khi chết, trong khoảng khắc tử vong để lại ký ức tàn khốc cho dù có thành quỷ cũng không dám nhớ lại chút nào.
"Bịch!", thân thể trần truồng của Hoàng Phủ Thanh Vân lui về sau một bước, cuối cùng phía sau lưng đụng vào một cây cọc gỗ, hắn ngơ ngác nhìn Lăng Thiên chậm rãi đưa tay túm cổ hắn. Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Vân trợn trắng dã, tâm lý chờ chết bị áp chế lâu khiến cho hắn sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh, hôn mê ở thời khắc này cũng là một loại may mắn lớn lao!
Buông lỏng tay, Lăng Thiên chán gét nhìn vào kẻ vừa té trên mặt đất rồi nhìn những cô gái đang ngạc nhiên kia, Lăng Thiên ôn hòa cười cười nói: "Các cô nương, các ngươi được cứu rồi, ta tới cứu các người. Hiện tại, mời các ngươi giúp ta một lần".
Mấy trăm thiếu nữ đột nhiên biết mình được cứu giúp thì trong lúc nhất thời kinh hỉ kêu lớn một trận đồng thời vui mừng quá đỗi mà ứa nước mắt, không kịp trả lời câu hỏi của Lăng Thiên hỏi, một thiếu nữ mặt tròn ngượng ngùng che đi bộ vị yếu hại trên thân thể dũng cảm trả lời: "Vị đại nhân này, xin hỏi chúng nô tỳ có thể giúp ngài được cái gì?"
Lăng Thiên cười, chỉ vào một đống quần áo trong góc nói: "Các ngươi trước tiên đem các tỷ muội bị trói thả ra, sau đó tự tìm quần áo mặc vào sau đó đem đàn cầm thú này trói vào những cây cột này, có dám làm không".
"Dám!" Các cô gái vô thức trả lời, sau khi nghe rõ lời Lăng Thiên thì lại ào ào phát ra một trận kinh hô, từng người ngượng ngùng thu lấy quần áo, rất nhanh mặc vào. Cho tới bây giờ, các nàng mới chính thức chắc chắn vị công tử trước mặt này thật sự là tới cứu các nàng, mà cuộc sống đau khổ của các nàng cuối cùng đã chấm dứt. Việc báo thù cuối cùng cũng đến lúc! Mọi người đều nhìn đám đại hán không thể động đậy trên mặt đất, ánh mắt ngay lập tức đều trở nên phẫn hận và tàn khốc vô biên, đám ác ma ngày thường các nàng không dám nhìn thẳng vào hôm nay cũng phải xuống địa ngục sao.
Quyển 7
Những thiếu nữ này tuyệt đại bộ phận đều đã bị hại cửa nát nhà tan, bản thân cũng chịu khổ nhục, thù này hần này chính là không đội trời
chung! Ở dưới sự thù hận có không ít thiếu nữ vốn lương thiện hồn nhiên nay cực kỳ giận dữ nghĩ đến việc làm như thế nào để hành hạ
những kẻ cầm thú này thì mới có thể xả tức khí.
Các cô gái cùng động thủ, rốt cuộc cái gì nhục nhã đều đổ lên trên người tổng cộng năm mươi năm người liên quan gồm cả Hoàng Phủ
Thanh Vân. Tuy nhiên vừa ra sức trói trong mắt các nàng lại không ngừng chảy ra nước mắt…
Mặc dù các nàng giờ phút này đã được cứu giúp, thậm chí sau này có thể thật sự có đường sống nhưng mà cha mẹ người thân các nàng
đã bị giết hại vắng mặt chốn nhân gian, bên cạnh đó các nàng thân làm con gái, cái quý giá nhất là trinh tiết cũng đã bị hủy hoại trong tay
đám người cặn bã trước mặt này. Hạnh phúc cả đời của các nàng từ lâu đã không còn sót lại chút gì! Trong lòng các nàng đầy những vết
thương.
Cho dù báo thù được thì từ nay về sau làm như thế nào?
Cho dù còn sống, cho dù còn có tính mạng thì có ý nghĩa gì nữa?
Lăng Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, thấy được bộ dáng của những thiếu nữ này đột nhiên biến đổi từ sự vui mừng khi được cứu giúp
bỗng chốc biến thành nặng nề đau thương thì Lăng Thiên cảm thấy trong lòng run rẩy! Thực tế đáng ghê tởm này, đám người tà ác đến cực
điểm này mình có thể quét sạch một đám, có thể quét sạch hai đám nhưng mà lại không thể ngăn chặn toàn bộ.
Ở trên thế giới này có bao nhiêu kẻ quyền quý? Có bao nhiêu phú hào làm giàu một cách thất nhân thất đức? Trong những người này, dù
là chỉ có một phần ngàn là loại bại hoại cặn bã thì cũng đã đủ tạo thành cho dân chúng vô tội, vô lực sự đau khổ khiến người căm trời giận.
Ở những nơi thế lực minh lực khó tới, nhìn không tới thì còn có không biết bao nhiêu những thiếu nữ chịu khổ như trước mắt? Còn có bao
nhiêu gia đình bình dân bị phá nát, biết bao nhiêu người không thể nói, không có chỗ để nói hàm oan mà mất.
Loại xã hội này rốt cuộc làm như thế nào mới có thể thay đổi về căn bản, mới có thể triệt để ngăn chặn được. Vô luận là kiếp trước hay
kiếp này, đám người cặn bã như vậy quả thực là quá nhiều! Cho dù là lấy thủ đoạn sấm sét quét sạch một đám thì cũng không được bao
lâu sau sẽ có một đám khác thò đầu ra.
Giết không hết!
Loài người có thói hư tật xấu! Bất kể khi nào thì đám người mất hất nhân tính cặn bã này luôn luôn xuất hiện tầng tầng lớp lớp! Kiếp trước
cũng là như thế, huống chi kiếp này, cái xã hội phong kiến này. Nguồn:
Lăng Thiên sở dĩ khiến cho các nàng tự thân ra tay trả thù chính là muốn khiến cho trong lòng các nàng cảm thấy thăng bằng một ít, lần
nữa cố lấy lại dũng khí mà sống nhưng mà hiện tại xem ra những thiếu nữ này sau khi trút hết cơn giận thì mỗi người đều như cái xác không
hồn, mất hết can đảm. Lăng Thiên không chút nghi ngờ khả năng các nàng sau khi báo thù xong sẽ lập tức đi tìm chết!
Chính mình nên làm như thế nào?
Giết không hết cũng phải giết với lại sử dụng thủ đoạn tàn khốc nhất mà giết!
Trừ phi ta không phát hiện được còn một khi để cho ta phát hiện ra thì đều phải nhổ cỏ nhổ tận gốc! Người như vậy, căn bản không xứng
làm người. Bọn họ cũng không xứng sống trên đời này, càng không xứng lưu lại hậu nhân! Thẳng thắn hủy diệt là đúng!
Hai hàng lông mày Lăng Thiên nhướng lên, trong lòng quyết định như vậy. Cớ những kẻ như vậy, có một giết một người, có hai giết hai!
Có một vạn giết một vạn! Nếu như khắp thiên hạ đều là người như vậy thì dứt khoát để cho đám người như vậy trên tinh cầu này bị diệt
chủng đi.
Dù là trời giận người nộ chỉ cần không thẹn với tâm!
Lấy bạo lực chế bạo lực! Cho dù trời đất cùng xem thì Lăng Thiên ta cũng sẽ một mạch giết giết giết giết giết!
Bên ngoài có âm thanh ầm ĩ âm vang lên, xen lẫn trận trận tiếng kêu thảm thiết từ phía trên truyền xuống. Thân thể Lăng Thiên thoáng qua
đã thấy xuất hiện ở lối vào, đột nhiên một đạo hắc ảnh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt hắn chính là Lăng Kiếm!
"Khởi bẩm công tử, Hoàng Phủ thế gia đã hoàn toàn bị chúng ta khống chế, kể cả Hoàng Phủ Nghiêm Hàn. Xin hỏi công tử nên xử trí
như thế nào?
"Thương vong của các huynh đệ như thế nào?" Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
"Huynh đệ chết trận hai trăm mười sáu người, trọng thương bốn mươi, thương nhẹ hơn ba trăm, mười chính bị thương. Lăng Tứ thương
nhẹ không đáng lo." Lăng Kiếm ngắn gọn trả lời.
"Chỉ là một Hoàng Phủ thế gia mà đã khiến chúng ta tổn hại nhiều người như vậy!" Lăng Thiên mặt trầm như nước, than nhẹ một tiếng rồi
đột nhiên nghiêm giọng nói: "ĐemHoàng Phủ thế gia bắt được áp giải tập trung đến đây, đem những kẻ vốn nên làm
con tin cũng áp giải qua đây! Hôm nay, toàn bộ Hoàng Phủ thế gia đều phải nhìn người thân của chính mình từng bước từng bước chịu
đựng cực hình lăng trì toái quá! Một người cũng không thể buông tha!!".
Bị ngữ khí tàn khốc nhất từ trước đến nay của Lăng Thiên làm cho hoảng sợ nhưng Lăng Kiếm rất nhanh đã khôi phục lại đồng thời lộ ra
một loại vẻ mặt bị kích động cung kính cúi một rồi quay người truyền lệnh đi.
"Lăng Nhất!" Lăng Thiên trợn mắt hét lớn.
"Có thuộc hạ!" Lăng Nhất xuất hiện, toàn thân đẫm máu. Ánh mắt kiên định nhìn vào Lăng Thiên, chờ mệnh lệnh của hắn.
"Triệu tập một vài người qua đây, đem những kẻ đang bị trói chỗ cọ gỗ kia lên. Sau đó nhổ số cọc gỗ còn thừa lên chôn ở chỗ này! Chờ
một lát nữa, khi toàn gia Hoàng Phủ thế gia bị áp giải qua đây thì trói hết vào cột cho ta".
Lăng Nhất giật mình, kính cẩn đáp ứng một tiếng. Ngay lập tức hắn hiểu vì sao công tử tức giận như thế. Là bộ hạ cũ đi theo Lăng Thiên
đã lâu nên hắn tự nhiên biết điều khiển Lăng Thiên không thể nhẫn nhịn nhất là sự tình gì, xem ra Hoàng Phủ thế gia này thật sự đã động
vào cái vảy ngược của Lăng Thiên nên kết cục chỉ có một là diệt tộc.
Chỉ một lúc sau, từng cái cọ gỗ đều đã trói một người của Hoàng Phủ thế gia, kẻ nào kẻ nấy đều sợ hãi mặt không còn chút máu, thân thể
run rẩy đáng ghê tởm làm cho người ta buồn nôn.
Mấy trăm thiếu nữ cũng co rúm lại đi ra, Lăng Thiên bố trí một chút để cho các nàng ngồi xuống nhìn kết cục kẻ thù của mình
những cô gái tràn đầy thù hận này đều không có một ai chịu ngồi xuống, đều tức giận trợn mắt hung hăng nhìn những kẻ bị trói ở cọc gỗ
phía trước, người nào người nấy đều lộ ra một loại vẻ mặt sảng khoái tàn nhẫn không hề che dấu.
Đồ ăn và nước uống không ngừng được đưa đến nhưng những thiếu nữ này lại không ai sử dụng, mặc dù thể xác và tinh thần các nàng đã
chịu đủ sự tàn phá nhưng mục đích của các nàng rất rõ ràng, chính là thà rằng chết đói cũng muốn trước tiên nhìn thấy những kẻ này nhận
phải báo ứng!
Lăng Thiên lặng lẽ nhìn những thiếu nữ này trong lòng đột nhiên có một cái chủ ý.
Âm thanh bước chân nặng nề truyền đến, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và một đám tù binh quần áo tả tơi bị áp giải qua, trên mặt mỗi người
đều đầy vết máu, vẻ mặt tiều tụy tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Lăng Thiên chán ghét nhìn vào vị gia chủ Hoàng Phủ thế gia này lạnh lùng nói:
"Trói tất cả lên cọc gỗ cho ta!". Vài tên đại hán to khỏe đáp một tiếng rồi như lang như hổ xô đẩy đám người Hoàng Phủ thế gia, thái độ
cực kỳ thô lỗ, trói gô như trói bánh chưng.
Bọn thuộc hạ Thuận Thiên Minh vừa nhìn thấy những thiếu nữ rõ ràng là bị ngược đãi này thì trong lòng mọi người đều hiểu Hoàng Phủ thế
gia đến tột cùng đã làm cái gì nên ai nấy đều là cực kỳ phấn hận. Hận không thể đem những người này băm nát nên đương nhiên sẽ không
khách sáo đối với bọn chúng.
Lại có tiếng vó ngựa vang lên, vài người của Hoàng Phủ thế gia vốn định dùng làm con tin nay người cũng bị áp giải qua đây, trong đó tự
nhiên cHoàng Phủ thế gia đại công tử Hoàng Phủ Tuấn. Hoàng Phủ Tuấn vừa nhìn thấy cục diện này thì ngay lập tức toàn thân mềm oặt
xuống, hắn vốn ỷ lại gia tộc làm cứu cánh cuối cùng thì nay niềm tin đã triệt để tan vỡ. Toàn bộ nhân vật cao nhất của Hoàng Phủ thế gia
đã bị sa lưới, không có một ai lọt lưới! Việc hắn mong đợi gia tộc tới cứu mình bây giờ đã biến thành một cái tiếu thoại!
Lăng Thiên hung dữ nhìn đám tù binh trên hơi hai trăm cột gỗ âm trầm nói: "Hiện tại, ta chỉ hỏi mấy người các ngươi một vấn đề. Lịch đại
Hoàng Phủ thế gia các ngươi từ trước đến nay đều bắt giữ thiếu nữ để buôn bán? Các ngươi giao cho ai? Phía đối tác là kẻ nào? Ở địa
phương nào? Còn có thế lực nào khác tham dự vào chuyện này không? Kẻ nào nói ra sẽ được tha!".
Hoàng Phủ Thanh Vân đột nhiên mở to mắt dường như vừa bắt được một cọng rơm cứu mạng vội hỏi: "Phải chăng nếu ta nói thì sẽ được
thả cho một con đường sống?".
Lăng Thiên tàn khốc cười, nói: "Con đường sống? Hảo, chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết! Quyết không nuốt lời!".
"Lời ấy là thật?" Hoàng Phủ Thanh Vân thoải mái cảm thấy may mắn.
"Ta cũng biết rõ, ta nói trước…" Ngay lập tức lại có vài người chen lấn kêu lên. Giờ khắc này, dưới sự thúc đẩy hy vọng sống đã khiến
cho vô số kẻ bất chấp cái gì lão tử con trai, ầm ĩ kêu loạn lên.
"Tổ tông các ngươi! Không được ầm ĩ! Lần lượt từng người! Ai ầm ĩ, lão tử phế hắn trước!". Lăng Thiên hét lớn một tiếng rồi lại đặc biệt
tàn nhẫn nói: "Các ngươi nghe đây, nếu như ai chỉ ra được chỗ kẻ khác nói không trung thực, ta sẽ để lại hắn một con đường sống. Chú ý,
các ngươi chỉ có một người có thể nói, cũng chỉ có một người có thể còn lại mạng sống! Ta hy vọng các người quý trọng cơ hội này!".
Hoàng Phủ Thanh Vân đại hỉ, sốt ruột nói: "Ta nói, ta nói, tất cả tin tức liên lạc đều đi qua tay của ta. Đại gia yên tâm, ta nhất định không
làm chuyện biết mà không nói, nói mà không chỉ, quyết định không có sơ hở".
Tất cả những người khác trong Hoàng Phủ thế gia đều oán hận nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, ào ào cầu nguyện người này vì khẩn trương
mà nói sai một hai chỗ hoặc là có cái gì để sót là cơ hội để cho mình tìm ra một con đường sống, lỗ tai kẻ nào kẻ nấy đều là dựng thẳng
tắp.
Lăng Thiên bĩu môi, ra hiệu cho Lăng Nhất bố trí người ghi chép.
Theo Hoàng Phủ Thanh Vân kể ra, các thế lực tà ác chuyên bắt cóc buôn bán thiếu nữ từng bước được vạch trần mà việc này liên quan
trên phạm vi rộng, liên lụy đến nhiều thế lực, số lượng người bị buôn bán rất lớn khiến cho mọi người ở đây đều bị làm cho trố mắt!
Không nói các thế lực khác, chỉ riêng Hoàng Phủ thế gia đã từ đó mà thu lợn được không dưới bảy nghìn vạn lượng bạc trắng!! Số thiếu
nữ, thiếu niên gia đình bần hàn bị lừa bán qua tay càng vô số kể, nếu như là có người thống kê đầy đủ thì có lẽ ít nhất cũng vượt quá mấy
vạn người. Con số như vậy, cho dù là đã sống ở Thiên Phong đại lục đã nhiều năm nhưng đám người Lăng Nhất cũng tặc lưỡi không thôi!
Hành động của những người này đã có thể nói là phát rồ, đến tình trạng làm cho trời người đều phẫn nộ".
Quyển