"Ta chỉ muốn cả đời này sống không hổ thẹn, sống đủ phấn khích văn hoa, về phần hậu thế ta tự nhiên cũng sẽ hết sức bố trí an bài nhưng
thiên địa căn bản là không thể cầu toàn, thế sự lại càng không thể đều hài lòng như ý. Thiên hạ có ai là có khả năng chân chính an bài ổn
thỏa hậu sự đâu. Không có, cho tới bây giờ cũng không có". Lăng Thiên nhướng mày nói: "Mạnh như Ngọc gia có Thủy gia là kẻ thù
truyền kiếp mà cũng chỉ kéo dài được ngàn năm mà thôi mà hiện tại Ngọc Mãn Lâu đã quyết định tranh phách thiên hạ, từ bỏ di huấn của
tổ tông. Cái này mới chỉ là một thế gia mà thôi, huống chi là ngôi vị hoàng đế chí tôn thiên hạ".
"Ta cũng vậy, nhân lực có hạn, ta vì hậu thế mà an bài hết thảy, cái này không gì đáng trách nhưng con cháu có năng lực giữ được giang
*** thì tự nhiên là giữ được, còn nếu không giữ được để cho người ta đoạt mất thì bất quá lại xảy ra một hồi tranh phách vương triều. Lúc
ta còn sống thì loại chuyện này tự nhiên là sẽ không phát sinh nhưng ta chung quy không thể trường sinh bất lão. Sau khi ta chết thì có
muốn cũng không quản được, cho nên hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi".
"Lăng gia quật khởi khi có ta ở đây là tất nhiên nhưng mấy thế hệ sau hoặc là mấy trăm năm hoặc là hơn một ngàn năm sau, Lăng gia bị
đuổi xuống đài thì nhìn hiện tại là có thể thấy được chuyện này sớm hay muộnxảy ra, hiện tại chúng ta nói nhiều như vậy thì có tác dụng
gì đâu". Trong lúc Lăng Thiên nói chuyện thì trong sân kịch chiến vẫn đang xảy ra, tất cả mọi người đều đang khẩn trương chú ý, duy chỉ
có Lăng Thiên và Lăng Kiếm là không chút để ý. Hai người tuy đứng ở trong đám người nhưng lại giống như là phiêu nhiên ở ngoài đám
người này, ngay cả là ánh mắt nhẹ nhàng quét qua cũng đầy vẻ vân đạm phong khinh, ở trong mắt hai người tràng chiến đấu như thế căn
bản là không đáng chú ý. "Đến lúc đại chiến chấm dứt, tứ hải thái bình, A Kiếm, ngươi muốn làm Đại tướng quân hay là công tước?" Lăng
Thiên cười tủm tỉm hỏi. "Chiến tranh chấm dứt?" Lăng Kiếm mê hoặc gãi gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi vẫn cảm giác thấy càng thêm mờ
mịt, là a, nếu công tử thống nhất thiên hạ thì chính mình nên làm gì? "Ta...... Ta đi theo công tử, chỉ có đi theo công tử mới là tối thống
khoái".. Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Lăng Kiếm rốt cục nói ra một câu như vậy. "Công tử cho ta làm gì thì ta liền làm cái đó, cho dù làm
thư đồng cho công tử cũng được". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ha ha," Lăng Thiên cơ hồ ôm bụng cười ha hả, nếu không phải cố kỵ ở đây nhiều người thì hắn muốn ôm bụng cười điên cuồng một
chút."A Kiếm ngươi thật đúng là rất đáng yêu". Sau khi cười xong, Lăng Thiên nói: "A Kiếm, việc khác không nói, bất quá việc chung thân
của ngươi là đại sự cần phải mau chóng giải quyết. Nói như thế nào cũng phải vì tổ tông mà lưu lại huyết mạch, chớ trách ta không có đề
tỉnh ngươi, nếu đợi đến lúc thiên hạ bình định xong ngươi vẫn là một gã quang côn thì cũng đừng trách ta loạn điểm uyên ương phổ, cũng sẽ
không quá phận, ta sẽ chọn phu nhân cho ngươi". Lăng Kiếm dài mặt ra, nhất thời trên mặt đầy nhăn, vẻ mặt đau khổ nói: "Công tử, đ
cho ta thư thả thêm vài năm, ta tuổi chưa lớn, không cần gấp như thế.....".. Lăng Thiên trừng hai mắt nói: "Thư thả thêm vài năm? Ngươi
tuổi chưa lớn? Lời này ngươi nói với ai đều được, duy chỉ có công tử ta là nói không được. Phỏng chừng vài năm nữa nữ nhi của ta đều đã
trưởng thành, ta còn nghĩ định thân với con ngươi nữa". Tinh thần Lăng Kiếm rung lên nói: "Ta đây cần phải nắm chặt, vì công chúa của
công tử mà ta cũng muốn sinh thêm vài đứa con a". Lăng Thiện tức giận nói: "Nói bậy, ta sinh tám đứa con, ngươi nhanh chóng sinh ra
một đống khuê nữ cho con ta lấy làm vợ".
Hai người đồng loạt cười to. Giữa sân đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp theo là một tiếng kêu rên rồi liền thấy Ngọc gia Ngọc Chi
Thanh miệng đầy máu tươi thất tha thất thểu rời khỏi đấu tràng còn trên mặt đất chỉ thấy Thủy Vô Ngân đã nằm yên trên mặt đất. Thắng
bại đã phân, một thương một chết. Chết thì tự nhiên là sạch sẽ còn người thắng cũng không thoải mái gì. Lấy ánh mắt của Lăng Thiên mà
xem thì vị này Ngọc Chi Thanh này có sống được thì chỉ sợ cũng không thể sử dụng võ công được nữa. "Thật sự là vì lý do gì". Lăng
Thiên thở dài: "Nếu nói trước kia hai nhà ước chiến ít nhất là vì còn có hai khối Thiên tâm ngọc làm tiền đặt cược, người thắng có thể
nghiên cứu một giáp, còn hiện tại là vì cái gì. Thiên tâm ngọc cũng chỉ là cái rắm thế mà còn đánh cho chết đi sống lại". "Thiên tâm ngọc
không còn?" Lăng Kiếm ngẩn ra: "Công tử sao mà biết được?". Lăng Thiên hừ hừ cười nói: "Bởi vì Thiên tâm ngọc vốn ở trong tay ta
nay đã biến thành một đống bột ngọc, ngay cả chỗ tốt trong đó cũng đều thuộc về bản công tử nên tự nhiên ta phải biết rõ hơn mọi người
nhiều lắm".
Lăng Kiếm cười ha ha rồi vội vàng im tiếng. Giữa sân, một cặp tiếp theo lại đi lên chiến đấu. Lăng Thiên không thú vị nhíu nhíu đầu mày
nói "Cái gọi là ước chiến này thật sự là không thể khiến ta hứng thú nổi. May ra chỉ có trận chiến giữa Băng Nhan và Thiên Nhu là có khả
năng làm cho ta chăm chú nhìn còn ngay cả đại chiến giữa Thủy Vô Ba và Ngọc Mãn Lâu phỏng chừng cũng thế mà thôi...... Không xem
cũng thế". Lăng Kiếm vẻ tràn đầy sự đồng cảm gật gật đầu đồng dạng nói: "Đánh tới đánh lui mới chết có một người. Thật sự không có ý
tứ gì". Lăng Thiên trợn mắt nhìn, A Kiếm quả nhiên là có ý giải thích lời mình nhưng lại dị thường độc đáo lại thêm chút bá đạo. Sắc trời
càng ngày càng âm trầm, mây đen ầm ầm kéo đến, không khí cũng nặng nề mang theo gió lạnh thổi vù vù. Cao thủ do hai nhà phái ra chiến
đấu càng ngày càng đầy huyết tinh, không đến hai canh giờ đã có hơn năm người chết. Thủy gia thắng hai bại ba, Ngọc gia hơi chiếm
thượng phong nhưng sắc mặt Ngọc Mãn Lâu lại rất âm trầm, giống như sẽ lập tức sẽ bùng nổ, ai đều có thể nhìn ra hắn đang rất tức giận.
Tuy nhiên so sánh với hắn mà nói, bên tổn thất lớn nhất là Thủy Mạn Không thì lại đang cười khanh khách, tựa hồ hoàn toàn không để ở
trong lòng.
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu chút nào, vì sao thắng lại mất hứng mà thua lại đắc ý dào dạt. Nguyên nhân vì
Ngọc Mãn Lâu không nghĩ tới tổn thất lại lớn đến thế. Căn cứ theo quá khứ thì Thủy Ngọc hai nhà cơ bản đều giữ lại con bài chưa lật,
trong ước chiến cũng đưa ra không nhiều nhân vật tinh anh nên chiến tích của hai nhà cũng có thể nói cơ bản là ngang nhau. Tại mấy trận
mấu chốt ác liệt quyết định thắng bại có đôi khi thà rằng nhận thua chứ cũng tuyệt không đẩy toàn bộ cao thủ của gia tộc đi liều mạng. Dù
sao cơ nghiệp ngàn năm sau này vẫn cần phải có người lo lắng gánh vác, nếu tất cả các cao thủ xong rồi thì chỉ sợ sau khi chấm dứt ước
chiến liền lập tức bị các thế lực khác thôn tính. Tình hình trong quá khứ với chiến cuộc trước mặt căn bản là không hề giống nhau, biểu
hiện của Thủy gia rất kỳ quái, bọn họ toàn xuất ra chủ lực mà không giữ lại nửa điểm thực lực. Chẳng lẽ Thủy gia không tính toán tồn tại
về sau sao, bọn họ không sợ sau ước chiến bị thế lực khác thôn tính hay sao?
Ngọc Mãn Lâu thực sự buồn bực, hắn cảm thấy chính mình giống như tính toán sơ hở cái gì đó nhưng nghĩ tới nghĩ lui thủy chung vẫn
không nghĩ ra được mình rốt cuộc là sơ hở chỗ nào. Theo tình hình trước mắt, nếu tiếp tục đánh tiếp thì tổn thất của Thủy gia cố nhiên là
rất lớn, cứ mười cao thủ xuất ra số trở về tuyệt đối sẽ không vượt quá bốn, cho dù là trở về bốn thì bốn người này cũng cơ bản tương
đương với phế nhân. Tổn thất lớn như vậy tin tưởng cho dù là Thủy gia ngàn năm tích súc cũng không gượng dậy nổi, Thủy gia thậm chí
khả năng vì vậy mà không gượng dậy nổi.
Nhưng là......
Ngọc Mãn Lâu cũng đồng dạng không chịu nổi tổn thất lớn như vậy. Người Ngọc gia lần này phái ra đều là cao thủ đứng đầu, tổng hợp
thực lực tin tưởng rằng có thể còn hơn Thủy gia một bậc nhưng trong sinh tử thảm chiến mà nói, số người có thể nắm chắc toàn thân lui ra
tin tưởng nhiều nhất cũng bất quá ba người, thậm chí khả năng là không đến ba người. Về phần bảy người kia không chết thì cũng
cơ bản là bị tàn phế mà việc tranh thiên hạ cùng Lăng Thiên cơ hồ xảy ra ngay trước mắt, cho dù lấy thực lực của Ngọc gia tích lũy ngàn
năm qua, cho dù là Ngọc Mãn Lâu cũng quyết định không đủ sức huống chi hắn căn bản là không thể thừa nhận tổn thất lớn như thế. Phải
biết rằng tổn thất một Kim ngọc cao thủ thì không có ít nhất hai mươi năm thời gian tái bồi dưỡng thì đừng có mơ tưởng. Mà hiện tại
khoảng cách cuối cùng tới thời điểm quyết chiến tính toán cũng chỉ còn bốn năm thời gian. Điều này còn phụ thuộc vào việc Lăng Thiên
không phá bỏ giao ước, nếu Lăng Thiên cảm thấy đủ lông đủ cánh, xé bỏ điều ước đánh cuộc ngang nhiên khai chiến thì chiến đấu tùy thời
đều có thể xảy ra, như vậy Ngọc gia chỉ sợ trong đại chiến không đủ người để dùng.
Chẳng lẽ Thủy gia nhắm ngay việc mình cùng Lăng Thiên đánh cuộc tranh giành thiên hạ, cho rằng mình tất không dám toàn lực nghênh
chiến, chỉ cần bọn họ cường ngạnh thì chính mình tất nhiên không dám đánh bừa nên mới không tiếc phái ra cao thủ hạng nhất cũng là đội
hình tối cường. Nếu thật sự là như vậy thì làm sao có thể ứng phó, chẳng lẽ Thủy gia thực sự có được nhãn lực cao minh như thế sao?
Ngọc Mãn Lâu không khỏi lâm vào trầm tư.
Mặt âm trầm nhìn Thủy gia đối diện, hắn thấy Thủy Mạn Không và mấy vị đường huynh đệ đều đang ngồi đó, tuy nhiên sắc mặt Thủy Mạn
Không lại có vẻ tự đắc, không có nửa điểm sốt ruột, phía sau Thủy Mạn Không đang có năm sáu lão giả áo trắng ngồi yên ổn, hai bên
còn có khá nhiều thanh niên tráng tử đứng đó. Ngọc Mãn Lâu sợ hãi cả kinh, tại một khắc này hắn phát hiện ra một việc, một việc rất
yếu. Bây giờ hết thảy đều rõ ràng. Trận chiến này, quân chủ lực bên hệ phái của gia chủ Thủy gia căn bản là không ai xuất chiến, số
xuất chiến cơ hồ tất cả đều là nhân mã phe Thủy Vô Ba. Tranh giành quyền lực.
Ngọc Mãn Lâu là nhân vật tài trí như thế nào nên lập tức hiểu được, căn bản không phải là cao tầng của Thủy gia cao minh gì mà căn bản
là do tranh giành quyền lực bên trong gia tộc. Ngọc Mãn Lâu tuy rằng hiểu được nhưng lại hận đến nghiến răng, đối với tình huống của
Thủy gia nhất thời lại có một loại cảm giác tức đến sùi bọt mép. Rõ ràng đều là người một nhà, các ngươi tự xưng cái gì là huynh đệ cái
rắm. Đoàn kết hợp tác không phải là rất tốt sao, có như vậy Thủy gia các ngươi mới có thể bảo trì ngàn năm sừng sững không ngã mà
Ngọc gia chúng ta cũng có thể bảo tồnthực lực hơn nữa có thể bình yên vượt qua trận ước chiến này, cũng thỏa mãn nguyện vọng của lão
tổ tông, đấy mới là chuyện thật tốt.
Nhưng các ngươi không đoàn kết thì thôi nhưng cư nhiên lại tranh nhau tại thời điểm kẻ thù truyền kiếp ngàn năm ở trước mắt, đây không
phải rõ ràng là chuyện có thể khiến phần mộ của tổ tiên bị đào lên sao. Tối thiểu thì cũng là khiến cho Ngọc gia chúng ta chiếm tiện nghi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ngọc Mãn Lâu đối với gia chủ Thủy gia cảm thấy phẫn nộ như vậy. Rất phá sản, rất không đáng cười, nếu
Thủy gia các ngươi sa đọa như vậy thì thử hỏi các ngươi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông, Ngọc Mãn Lâu cơ hồ muốnẽ há mồm răn
dạy. Các ngươi tranh giành thì thôi nhưng cư nhiên lại dùng kết quả ước chiến với Ngọc gia làm vật đặt cược, làm cho bổn tọa cùng các
ngươi gắt gao hy sinh nhân thủ, hơn nữa tất cả đều là cao thủ bậc nhất. Thủy gia thật là một đám hỗn đản
Ngọc Mãn Lâu phẫn uất oán hận thấp giọng mắng. "Đại ca, làm sao vậy?". Ngồi một bên, Ngọc Mãn Đường tâm tư thận mật tuyệt không
dưới Ngọc Mãn Lâu nên tự nhiên cũng phát hiện ra Thủy gia có vẻ không bình thường, trên mặt mang theo vẻ lo lắng hỏi: "Đại ca, tình
hình có chút không đúng, Thủy gia hình như có vấn đề nội bộ, nếu ở tình huống bình thường thì thôi nhưng lúc này là thời điểm mấu chốt,
bọn họ không tiếc vốn liếng liều mạng, chúng ta chỉ sợ sẽ rất khó chịu a". Ngọc Mãn Lâu nghiêm mặt buồn bực nói: "Ai nói không phải,
đám này thật sự là một đám hỗn đản, phá gia chi tử, một đám vương bát đản. Bọn họ bát nháo như vậy chúng ta lại rất khó chịu, căn bản
là khó có thể thừa nhận. Bọn họ tại chờ thời điểm này xảy ra nội chiến, cái này không phải là làm cho Ngọc gia chúng ta chôn cùng bọn
hắn sao?". "Đại ca, tên đã lên dây không thể không phát, trận chiến này nếu đã không thể vãn hồi thì đơn giản là dùng khoái đao trảm loạn
mã. Chúng ta đem bốn trận kế tiếp toàn bộ bắt lấy, chỉ cần xuất động ngươi, ta cùng Tam đệ, còn có đại trưởng lão thì tất yếu sẽ thắng, có
khả năng toàn thân trở ra, sau đó lại thay năm người khác". Ngọc Mãn Đường trong mắt lóe lên quang mang trí tuệ nói. "Chỉ cần có thể
bảo trụ được thực lực thì cho dù có phá rối kế hoạch sớm định ra cũng không thể, nếu cứ để tình hình như vậy thì chỉ sợ.....".
"Không sai, cuối cùng ta sẽ tự mình đối chiến với Thủy Vô Ba". Ngọc Mãn Lâu hơi có chút xin lỗi nhìn Ngọc Mãn Đường: "Nhị đệ, về
phần Băng Nhan.....". Khuôn mặt Ngọc Mãn Đường thống khổ run rẩymột trận, thanh âm khàn khàn nói: "Đại ca...... Băng Nhan không
thể được thay thế sao?". Ưng mục của Ngọc Mãn Lâu lấp lóe, sau khi trầm ngâm một chút thì nói: "...... Kđổi". Trong đáy mắt Ngọc
Mãn Đường chợt xẹt qua một tia cực độ phẫn nộ, cúi đầu trầm mặc lui trở về.
Hắn sở dĩ đề nghị như vậy với hy vọng lớn nhất là có thể bảo thế, giờ khắc này, Ngọc Mãn Đường đối với đại ca mình đột nhiên chân
chính cảm thấy tuyệt vọng. Ánh mắt thâm thúy của Ngọc Mãn Lâu nhìn Nhị đệ mình quay lui trở về, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia
quang thải kỳ dị rồi lập tức xoay người lại nói: "Tam đệ, trận này đến phiên ngươi, đại ca chúc ngươi kỳ khai đắc thắng, bất quá Thủy Mạn
Thành bên kia phải tận lực không được đả thương hắn". Ngọc Mãn Thiên đang nhàm chán nhìn đông xem tây nghe vậy thì mừng rỡ vung
cánh tay nhếch môi cười nói: "Đại ca, yên tâm đi, ngài xem ta đem lão vương bát đản kia xoay vòng..". rồi đột nhiên lại ngẩn ra: "Vì sao".
"Không vì sao!" Ngọc Mãn Lâu thản nhiên giải thích trừng mắt, nói: "Bảo ngươi đừng giết cũng đừng đả thương, không nên hỏi nhiều như
vậy làm gì?" rồi thản nhiên gật gật đầu nhằm phía Diệp Khinh Trần đi qua.
Rõ ràng đám người Thủy Mạn Thành đang phân cao thấp với nhóm Thủy Mạn Không, Ngọc Mãn Lâu sao lại để hắn chết được, chờ đến
lúc bọn hắn lưỡng bại câu thương chẳng phải là thật bớt việc sao? Nhưng tâm tư này cho dù là có nói cho Ngọc Mãn Thiên nghe thì phỏng
chừng nhất thời hắn cũng sẽ không hiểu được, đơn giản là không giải thích. Ngọc Mãn Thiên nhất thời trong lòng bất mãn, vỗ vỗ cái bụng
to như trống hung hăng nhổ một bãi nước bọt lẩm bẩm nói: "Ngươi nói không giết thì không giết? Lão tử cư nhiên còn không thể hỏi là vì
sao ư? Tam gia cố tình xử trí lão tiểu tử đáng chết này. Tại sao lại cư nhiên cũng dám tự xưng là tam gia, thật sự là chán sống rồi".
ở giữa sân trọng tài tuyên bố: "Nhân vật Ngọc gia xuất chiến là Ngọc Mãn Thiên, nhân vật của Thủy gia xuất chiến là Thủy Mạn Thành".
Oa ha ha một tiếng cười quái dị vang lên, Ngọc tam gia bộ dáng như hổ bộ tiêu sái đi ra, bộ mặt đầy râu như cương châm tựa hồ hưng
phấn nở ra, cả đầu tựa như một con nhím, sau một trận cười như sấm, Ngọc Mãn Thiên chỉ một ngón tay cực kỳ khinh miệt nói: "Thủy gia
tiểu tam, mau lăn ra đây cho tam gia ngươi. Hôm nay tam gia ta sẽ khiến cho người trong thiên hạ đều biết, đều xưng là tam gia nhưng ta
cùng tiểu tam khác nhau rất lớn, chỉ có anh hùng cái thế bực này như lão tử mới xứng là tam gia, về phần ngươi, một kẻ tiểu nhân đáng
khinh được kêu là tiểu tam cũng là đã cất nhắc ngươi lắm rồi". Thủy Mạn Thành một thân trang phục, bên ngoài mặc áo giáp hộ thân tức
giận cơ hồ phun ra máu nhảy vọt ra: "Ngọc Mãn Thiên, ta xem ngươi miệng đầy.....". Lời còn chưa dứt thì đã thấy thân hình như mãng
ngưu của Ngọc tam gia hùng hổ đánh tới, đại khai đại hợp, cư nhiên bộ dáng như đồng quy vu tận". Thủy Mạn Thành hoảng sợ, thân mình
né qua thì đột nhiên cả kinh thấy trước mắt cước ảnh đầy trời. Ngọc Mãn Thiên liệu định hắn là người rất sợ chết, cho nên phóng lên trước
hư trương thanh thế cướp thế chủ động tuyệt đối, tiếp theo liền không buông tha triển khai cước pháp tối đắc ý của mình.
Thủy Mạn Thành cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, ngay lập tức tự ổn định tâm thần, thủ vững công chắc, gặp chiêu hóa chiêu. "Tam gia thật ra
rất tinh minh". Lăng Kiếm liếc mắt một cái liền nhìn ra. "Loại đấu pháp này dùng đối phó với loại người sợ chết như Thủy Mạn Thành đúng
là thủ đoạn tốt nhất".. "Là...". Lăng Thiên vuốt cằm hứng thú nhìn hai người kêu rống giữa sân, nhìn Ngọc Mãn Thiên tung hoànhsân
thì thoáng có chút kinh ngạc nói: "Hắn cư nhiên cũng hiểu được chiến lược chiến thuật. Chậc chậc, thật sự là thông minh". "Bất quá, võ
công của hắn lại tinh tiến không ít, nếu lấy cấp bậc của Ngọc gia mà tính thì chỉ sợ đã đến cấp bậc Kim ngọc trung phẩm rồi". Trong mắt
Lăng Kiếm nổi lên một cỗ hồi ức: "Ngọc tam gia là người không tệ, đối xử với ta, Lăng Trì và đám người Phong Vân Lôi Điện cũng
không tệ, nghĩ đến tương lai chúng ta nhất định phải đối địch với hắn, nói không chừng là phải chém giết trên chiến trường thì trong lòng chỉ
sợ thật sự sẽ có chút luyến tiếc". "Luyến tiếc?" Lăng Thiên nghi vấn nhìn Lăng Kiếm, không nghĩ tới ba chữ này cư nhiên lại từ miệng Lăng
Kiếm nói ra, thật sự là ngoài ý muốn. "Nếu luyến tiếc, vậy ngươi nên làm như thế nào".
Ánh mắt Lăng Kiếm thoáng có chút thống khổ run rẩy một chút, có chút ảm đạm, nói: "Nguyên nhân vì luyến tiếc, cho nên một khi gặp
nhau ở chiến trường thì là người đầu tiên nhất định phải trừ bỏ". "Điều này là vì sao?" Lăng Thiên bất động thanh sắc hỏi. "Bởi vì ta luyến
tiếc nên thực sự sẽ làm cho rất nhiều huynh đệ bên ta bị uy hiếp trí mạng cho nên đây là người đầu tiên phải trừ bỏ". Lăng Kiếm bình tĩnh
nói.
Quyển 7
"A Kiếm, nói như thế thì ngươi vẫn còn quá non". Lăng Thiên nhịn không được nói: "Vô luận là địch nhân hay là bằng hữu thì trong đó đều
có người khiến ngươi luyến tiếc bởi vì những người này đều là kiêu hùng đương thời. Loại thương tiếc này tin tưởng là bậc nhân sĩ
nào cũng có, thật sự không phải là cái gì nghiêm trọng. Bất quá, ngươi chỉ thấy Ngọc Mãn Thiên mà không thấy Ngọc Mãn Lâu sao.
Chẳng lẽ thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu không đáng bội phục. Nhìn đến Thủy gia đệ nhất trưởng lão Thủy Vô Ba. Chẳng lẽ võ công Thủy
Vô Ba không đủ để làm cho người ta bội phục. Võ công của hắn là thực luyện ra a, so với việc tiểu tử ngươi dựa vào ngoại vật gia tăng thì
hoàn toàn bất đồng". "Nhân sinh nhất thế, bằng hữu cố nhiên là trọng yếu nhưng nếu có thể có được một địch nhân cởi mở mới chân chính
đáng quý! Hắn có thể làm cho nhân sinh đơn điệu của ngươi trở nên đa dạng nhiều màu sắc, ngay cả có bị thua thì cũng là không tiếc nuối.
Loại địch nhân này đáng giá là địch nhân tôn kính. Đối với những người như thế, trong tình huống song phương đã minh xác thế đối lập mà
ngươi có khả năng giết chết hắn thì cần nhanh chóng giết chết".
"Giết chết hắn mới là sự tôn trọng của ngươi đối với hắn. Lăng Thiên thản nhiên nói "Ví như như Ngọc Mãn Lâu....". "Về phần Ngọc Mãn
Thiên...... Ngược lại lại không thuộc loại người như thế, hắn và chúng ta vĩnh viễn sẽ không là địch nhân". Lăng Thiên yên lặng nói: "Cho
nên, ngươi không thể giết hắn, người này tuy rằng thô hào nhưng lại là một bằng hữu đáng tương giao. Nếu Ngọc Mãn Lâu binh bại thân
tử, Ngọc Mãn Thiên với mối quan hệ phức tạp với chúng ta thì tất sẽ không cử binh báo thù, mà tại thời điểm đó Ngọc Mãn Thiên là nhân
tuyển tốt nhất để ổn định phương bắc. Ta sở dĩ hạ công phu lớn như vậy với Ngọc gia hết thảy đều là vì bước này. Ngọc gia hoàn toàn
khác Thủy gia, Ngọc gia đối với phương bắc mà nói, thật sự là quá trọng yếu". "Mà cũng bởi vì quan hệ với Băng Nhan nên Ngọc Mãn
Đường vốn là nhân tuyển tốt nhất nhưng đáng tiếc hiện tại cũng không phải". Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói:"Ngọc Mãn Lâu có thể chết
nhưng Ngọc Mãn Thiên không thể chết". "Ta hiểu được". Lăng Kiếm có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, hắn thật sự không
nghĩ là mình sẽ tự tay giết chết người này, nếu không cần cùng bằng hữu đối địch nơi sa trường thì tự nhiên là tốt nhất". Hôm nay Ngọc tam
gia lại rất nổi bật, vừa đánh Thủy Mạn Thành miệng không nhàn rỗi nói:"Tiểu tam a, bộ áo giáp hôm nay của ngươi thật xấu, thật không
xứng với lão tiểu tử có quan điểm thẩm mỹ như ngươi".
Mấy câu này liền làm cho Thủy Mạn Thành tức chết, khí huyết vừa bình phục lại bắt đầu bốc lên khiến cho chiêu pháp tự nhiên tán loạn!
Ngọc Mãn Thiên thầm nghĩ thống khoái đồng thời càng thêm kiêu ngạo thêm, mỗi một quyền đánh ra đều dùng chất giọng long trời lở đất
kia hét lớn một tiếng, mỗi một cước đá ra ngoài đều phải rống to một tiếng. Nếu quyền cước chạm được vào thân thể Thủy Mạn Thành thì
hắn lại cười ha ha một trận quái dị. Cả tràng đấu thì nghe thấy giọng hắn, toàn bộ Vô Đốn chỉ còn lại có âm thanh gầm rú của hắn.
Nếu ai không biết tất nhiên sẽ nghĩ chỗ này có mấy ngàn người đang xúm lại cùng nhau đùa giỡn. Càng bị Ngọc Mãn Thiên dùng hình
tượng thô lỗ và lời lẽ thô tục chọc tức rồi lại không hề có biện pháp chỉ có thể toàn lực ứng đối, tránh né. Vốn thực lực hai bên đại khái
sàn sàn như nhau nhưng trong lúc đó trong hai người lại có một người sợ chết nên cục diện biến thành nghiêng về một bên.
Thủy Mạn Thành sớm đã là hối hận không thôi, chính mình vốn đã tính chết thay con, lấy mệnh tướng đã đấu mà sao chuyện tới trước mắt
lại đột nhiên sinh lòng khiếp đảm, thực là không nghĩ ra tại sao. Thân hình Ngọc Mãn Thiên vốn đã hùng tráng lại có mồm to nên trông có
vẻ uy mãnh vô cùng, Lăng Thiên cơ hồ muốn vỗ tay ủng hộ, lại muốn học nữ nhân mềm mại tán dương một câu: "Thật sự là quá đã, Thiên
ca, thật là uy mãnh a!". "Lực phách tam quan!" Ngọc Mãn Thiên vốn có chút như người điên, nhảy vọt lên không trung xoay người, xoát
một tiếng, song chưởng lập tức giống như khai phủ rầm rầm chém xuống. Thủy Mạn Thành cắn răng giơ chưởng đón đỡ.
Phanh một tiếng, Ngọc Mãn Thiên tiêu sái xoay người bay ra, sau đó trong miệng "Di nha" rống lên một tiếng, để lộ ra vẻ vô cùng hưng
phấn: "Quét ngang tứ hải". Kình phong như đập vào mặt mà đến! Thủy Mạn Thành đỏ mắt đang muốn không để ý sinh tử xông lên thì lại
nghe thấy Ngọc Mãn Thiên cười ha ha nói: "Tiểu tam a, nhanh kêu một tiếng tam gia, Tam gia nghe được thư thái thì tạm tha cho lão
vương bát đản ngươi". Thủy Mạn Thành tự xưng là tam gia, trong lúc mình rơi xuống hạ phong lại đột nhiên nghe đối phương nói ra những
lời này thì giận đến mức tay chân lạnh lẽo, nội lực cơ hồ tan đi, tay không nhịn được thoáng chậm di. Sai một ly đi một ngàn dặm, cao thủ
so chiêu chỉ hơn nhau chút xíu! "Bang bang bang bang.....". Ngọc Mãn Thiên thấy sơ hở thì thừa cơ mà vào, liên hoàn mười chín chưởng
đều đánh vào không môn, trúng vào ngực Thủy Mạn Thành, thanh âm chưởng kích giống như đánh trống. Tại thời điểm Thủy Mạn Thành
bị chưởng lực của Ngọc Mãn Thiên đánh trúng ngực, trong mắt hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hít mạnh một hơi, liều mạng vung tay ra
ngoài, giờ phút này hắn đã không còn cầu xoay ngược bại cục, chỉ cầu cùng
Đáng tiếc bại cục không phải bằng vào sự liều mạng có thể bù lại được. Xuy! Phần thịt trước ngực Ngọc Mãn Thiên bị trảo của hắn kéo
đứt một khối, nhất thời máu tươi đầm đìa. Ngọc Mãn Lâu cùng Ngọc Mãn Đường đồng thời vội vàng hô lên một tiếng:"Tam đệ!". Bất quá
hai người đều là do quan tâm đến an nguy của Tam đệ đồng thời cũng là nhắc nhở Tam đệ không nên giết Thủy Mạn Thành...... Ngọc Mãn
Thiên thét dài một tiếng, không biết là do bị đau hay là hưng phấn, đối với tiếng hô của hai vị ca ca tỏ vẻ như mắt điếc tai ngơ, hắn tung
một cước, phanh một tiếng, đá thật mạnh vào hạ phúc của Thủy Mạn Thành. Hắn bị thương mà sinh ra phẫn nộ, một cước này là muốn
phá hủy nơi tụ tập toàn thân công lực của Thủy Mạnh Thành. Thủy Mạn Thành hét thảm một tiếng, thân thể giống như bóng cao su bị hất
bay lên ca, sau khi bay lên khoảng bảy tám trượng thì thất khiếu trào ra máu tươi. Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh như tờ! Tất cả
mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn cái thân thể giống như bao tải rách kia rơi xuống. Bộp một tiếng nện lên mặt
đất.
"Ngọc gia Ngọc Mãn Thiên thắng, Thủy Mạn Thành thân bại thân vong". Lão già mũi ưng dài giọng tuyên bố. Trước ngực Ngọc Mãn
Thiên máu tươi đầm đìa nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, cười cạc cạc hai tiếng quái dị rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng một loại tư thái anh
hùng, bộ dáng long hành hổ bộ, ưng thị lang cố từ trên sân khấu ngang nhiên quay trở về...... Ngọc Mãn Lâu râu tóc chổng ngược, tức
giận nói không nên lời định trách cứ đệ đệ vài câu nhưng sau khi liếc mắt nhìn vết thương trước ngực Ngọc Mãn Thiên thì lạicảm thấy đau lòng. Dù sao đây chính là ấu đệ của mình a, hắn rầu rĩ thở dài phất tay sai người mau đem thuốc trị thương đến. Nhìn ra giữa
sân, Ngọc Mãn Lâu không khỏi có cảm giác đau khổ. Chính mình mang nhân mã đến không chỉ trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi
cho Thủy gia mà còn vì một hệ của Thủy gia thanh lý môn hộ. Trong trận doanh của Thủy gia không ít kẻ mặt xám như tro tàn, nhìn Tam
gia mới vừa rồi còn thần khí uy phong lẫm lẫm nay đã giống như một đống thịt lợn nát trên mặt đất, loại cảm giác tương phản thật lớn này
làm cho mỗi người đều tạm thời không thể thừa nhận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Nhìn Ngọc Mãn Thiên bên trận doanh Ngọc gia đang hưởng thụ sự tung hô như anh hùng thì trong mắt đều nổi lên lửa giận hừng hực.
"Ngọc Mãn Thiên, gã thất phu này có dám cùng ta đơn đả độc đấu một hồi không". Một người nhảy dựng lên quát. Người này vẻ mặt bi
phẫn, tròng mắt rưng rưng, râu ngắn tóc đen, đúng là huynh đệ của Thủy Mạn Thành, Thủy Mạn Thư! "Lui ra!" Thủy Mạn Không tức giận
hét lớn: "Giáp chiến không giống như cá nhân quyết đấu, sinh tử có mệnh, thắng bại do trời, sinh giả vô cừu người chết không oán! Đây
còn là di huấn của tổ tông hai nhà, chẳng lẽ ngươi dám chống lại di hấu của tổ tông". Thủy Mạn Thư hung hăng nhìn Thủy Mạn Không
không nháy mắt, thật lâu sau mới oán hận hừ một tiếng, ngồi thật mạnh xuống. Việc này cũng là do Thủy gia, nếu đổi thành Ngọc Mãn Lâu
thì chỉ riêng một hành động này đã mạo phạm đến uy quyền, tội rất lớn, Ngọc Mãn Lâu có thể đương trường đánh gục Thủy Mạn Thư.