Nhưng khi nhìn năm sát thủ này ra tay,kiếm thuật tinh nhuệ, công lực thâm hậu, khiến cho người ta khiếp sợ! Đặc biệt đáng sợ nhất chính
là, năm người này giết người như uống rượu không đồ nhắm, vô cùng lạnh lùng. Tựa hồ tính mạng trong tay họ giống như là cỏ rác, thích
chặt chém thế nào thì làm thế đấy, hoàn toàn không chút biểu cảm.
Thái độ coi mạng người như cỏ rác khiến cho người ta rợn tóc gáy. Bọn họ sinh ra để làm sát thủ! Thuần túy là đồ tể máu lạnh!
"Nhu nhi, mấy người này đều là cao thủ đắc lực nhất của Lăng Thiên sao?" Thủy Mạn Không lặng lẽ hỏi con gái:"Quả nhiên là võ công
cao cường, đệ nhất thiên hạ, khó trách Lăng Thiên chiến đấu với ngàn không mất một sợi tóc!"
"Cũng không hẳn, bọn họ ở trong biệt viện của Lăng phủ, thực lực tuy cũng coi là hạng nhất nhưng cũng chưa phải là giỏi nhất. Trên họ
còn có vài người, Lăng Thiên từ xa tới Thiên Phong, đương nhiên phải để mấy vị cao thủ trấn thủ Thiên Tinh." Thủy Thiên Nhu thành thật
nói nhưng mấy câu này lại làm Thủy Mạn Không và mấy vị trưởng lão bên cạnh tròn mắt.
Thân thủ của năm người trước mặt này, e rằng ai cũng đủ tư cách xưng bá một phương?! Vậy mà vẫn chưa phải là cao thủ nhất? Như vậy,
thân thủ của những người hạng nhất đó sẽ đạt đến trình độ nào?
Hơn nữa trong biệt viện của Lăng Thiên, còn có rất nhiều người thân thủ như bọn họ. Thực lực trước mặt bọn họ quả thật không là gì."
Thủy Thiên Nhu thở dài nói khiến cho mọi người thấy run cả người, người như vậy, còn có thể coi là người sao? Còn bao nhiêu người như
thế??? Thực lực rốt cuộc là bao nhiêu?! Thủy Mạn Không và mấy trưởng bối cảm thấy khó thở.
"Còn có rất.... nhiều.? Rất nhiều rốt cục là..... bao nhiêu?" Trưởng lão Thủy gia hỏi câu này suy nghĩ cũng giống như những người khác,
thầm nghĩ người như vậy quả thật là đáng sợ. Thủy Thiên Nhu nhíu mày nói:"Ta cũng không rõ là có bao nhiêu, phỏng chừng, cũng còn
khoảng mười bốn mười lăm người."
"Mười bốn...... mười lăm... người?!!! Thực lực còn mạnh hơn mấy người này gấp mấy lần?!"Giọng của lão trưởng biến đổi như con vịt
đực bị giẫm vào đuôi. Sau một hồi dừng như muốn hôn mê bất tỉnh.
Quá kinh khủng, quá đáng sợ.
Người như vậy ở Thủy gia, ít nhấtà tuyệt đại cao thủ! Trước cuộc chiến diễn ra, toàn bộ Thủy gia cũng chỉ có vài ba người, mấy
thanh niên mặt lạnh đó thực lực cũng phải ngang với trưởng lão Thủy Vô Ba.
Chỗ Lang Thiên có đến mười bốn mười lăm người như vậy, hơn nữa, con số đó cũng không phải là chính xác? Nếu như Lăng gia còn có
sức mạnh ẩn giấu?! Thực lực cũng quá thâm hậu, quá khủng bố. Cục diện tranh cãi lúc đầu giờ đã nghiêng về một bên.
Thủy gia dù sao cũng là thế gia ngàn năm, chính vì lúc đầu bị đánh bất ngờ nên loạn, ba chục người lên đều bị đánh chết, một khi ổn định
đội hình thì không dễ dàng như vậy. Có thể nhận ra điều đó vì thủ hạ của bọn họ có người bị thương rồi.
Năm người từng người tự chiến đấu, ra sức chém giết; Mỗi người đã giết ít nhất năm sáu nhân mạng, nhưng người của Thủy gia sau khi ổn
định cũng đã hình thành thế vây bắt.
"Thủy Mạn Không! Ngươi thân là gia chủ của Thủy gia sao lại cấu kết với người ngoài, hại người nhà Thủy gia, phá hoại cơ nghiệp của
Thuey gia.
Trời đất khó dung tah, sau này ngươi chết đi cũng không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông!" Thủy Mạn Bình vừa chiến đấu vừa hét lên.
Từ đầu đến cuối, người của Lăng Thiên cũng chỉ nhằm vào bọn chúng mà đại khai sát giới. Còn người của Thủy Mạn Không lại không hề
hấn gì, đừng nói trợ chiến, đến ngay cả một câu cũng không nói. Thủy Mạn Bình nếu như không nhận ra thì đúng là đâm đầu chết luôn.
Nhưng mà đúng lúc đó, Thủy Mạn Bình lại tràn đầy tin tưởng. Bọn hắn đã vây địch trong vòng vây, mặc dù thực lực của chúng khá mạnh,
nhưng bon hắn đã chiếm thượng phong, có chi cũng chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, giờ đây càng vạch ần âm mưu của Thủy Mạn
Không, chỉ chờ dẹp loạn xong, thì hắn sẽ làm gia chủ.
Thủy Mạn Vân và Thủy Mạn Thành hai người cũng đã đều bị mất mạng, cuối cùng cũng không có ai tranh đoạt với hắn, chỉ cần dẹp loạn
là có thể độc tôn.
Nghĩ đến đây, Thủy Mạn Bình càng thêm hưng phấn. "Nhìn hắn vui vẻ chưa kìa, chết đến nơi rồi mà vẫn còn vui vậy, đúng là chuyện lạ."
Lăng Thiên lắc đầu thở dài, đột nhiên áo bào trắng khẽ động, người nhẹ nhàng đứng dậy, như một đám mây trắng bay vào vòng chiến, hai
tay quét ngang, trong số bảy cao thủ đang vây lấy Lăng Phong tức thời có hai người lăn trên mặt đất, máu tươi bắn ra, chắc chắn là không
thể sống nổi.
Lại thêm một chiêu nữa, Lăng Thiên tay trái tay phải tóm lấy hai tên, dùng lực đập hai tên vào nhau, sau đó người nhẹ nhàng nhanh chóng
thối lui, tiến vào vòng vây Lăng Vân, thân thể khẽ lay động, hai thanh trường kiếm đồng thời lao về phía hắn, Lăng Thiên thân thể vừa trợt,
sai một ly, thì hắn đã chết rồi, thân hình bay lên, ba người trực tiếp bị chém ngang lưng, biến thành sáu đoạn bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai người bị Lăng Thiên túm lấy tóc đụng vào nhau oang một tiếng, hai cái đầu như hai quả dưa hấu vỡ nát, máu bắn tung tóe.
Lăng Thiên cũng không quay đầu lại, hai ngón tay khẽ miết, răng rắc một tiếng, xương cốt của một người gẫy răng rắc, hai mắt lồi ra; thân
thể còn chưa ngã xuống thì tay phải của Lăng Thiên đã như tia chớp lần lượt đánh vào ngực hoặc là lưng của tám người đang vây Lăng
Lôi.
Sau đó tám người này cơ hồ đồng thời chao đảo, lúc này Lăng Lôi đâm ra,lại đâm vào không khí vì không có mục tiêu.....
Ánh sáng lóe lên, Liệt Thiên Kiếm thoát ra khỏi vỏ! Lăng Thiên phi thân tiến về chỗ có nhiều người Thủy gia nhất, một đường kiếm nhanh
như chớp quét qua, vút một tiếng, Liệt Thiên Kiếm bay vào vỏ. Thân thể của Lăng Thiên không chạm đất, xoay tròn, bay ra khỏi đám
người, lạnh lùng quát:
"Toàn bộ giết sạch!" Hắn vừa dứt lời thì đám người không dưới bốn mươi người, hoặc là bị chặt đầu, hoặc bị chặt ngang chặt đứt, ngã gục
trên mặt đất.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một đường sáng lóe lên nhưng Lăng Thiên đã thực hiện trọn vẹn bốn mươi đường kiếm! Không một kiếm thất
bại, không phải thực hiện lại dù chỉ một lần.
Một nhát kém chém vào và rút ra chỉ là một cái thở ra hít vào, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có khoảng bảy mươi người chết dưới tay
hắn. Những người này đều là cao thủ ở Thiên Phong đại lục, vậy mà bị hắn chà đạp không thương tiếc, không hề có chút năng lực phản
kháng!
Trong thời gian chưa uống hết một chén trà, hơn một nửa số người đã bị giết chết. Lăng Kiếm thấy Lăng Thiên ra tay, tinh thần chấn động,
khuôn mặt lạnh lùng, trường kiếm như gió, ngoan độc như xà, mỗi một kiếm ra, tất có một người ngã xuống; Lăng Phong bốn người, áp
lực giảm nhiều, phối hợp với Lăng Kiếm, cũng như hổ vồ lao vào đám người còn lại.
Đến lúc này chi thứ Thủy gia đã không còn khả năng lật lại cục diện.
Lăng Thiên lách mình ra khỏi vòng chiến, thân thể khẽ bay, đến cạnh Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên cười nói:"Tiểu mỹ nhân,
sợ chứ? Thế nào? Tướng công ta dũng mãnh không?"
Thủy Thiên Nhu lập tức đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nói:"Tự mình khen mình đúng là không biết xấu hổ."
Thủy Mạn Không cười ha ha, nói:"Đâu có, đâu có, Lăng công tử quả nhiên võ công cái thế, không phải là nói khoác. Theo ta đến ngay cả
đệ nhất trưởng lão của Thủy gia, Thủy Vô Ba cũng không thể sánh bằng." Lời vừa nói ra, mấy trưởng lão bên cạnh cũng gật gù.
Lăng Thiên mỉm cười, nhìn mấy người, nói:"Chỉ là mấy chiêu bình thường thôi mà, sao có thể để các vị tiền bối khen vậy chứ? Khen nhầm,
khen nhầm rồi!" Vừa nói hắn vừa nhìn Lăng Kiếm đang đánh nhau với kẻ thù. Mọi người lập tức đều đỏ mặt!
Quyển 7
Người của Lăng Thiên đang làm việc nhưng chính là giúp Thủy gia dàn xếp. Đứng nhìn người của Thủy gia bị giết hắn cũng thấy không dễ
chịu gì.
Chính hắn không có khảng năng giải quyết nên mới phải nhờ đến người ngoài nhưng mà khoanh tay đứng nhìn cũng thấy có gì đó không
phải. Dù thế nào cũng là nói dễ làm thì khó.
Ho khan hai tiếng, Thủy Mạn Không cười khổ nói:"Lăng công tử có chỗ không biết, chuyện này."
Lăng Thiên mỉm cười. Nói:"Ta hiểu rồi." Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trịnh trọng nói:"Ta thật sự là đã hiểu rồi."
"Bất luận bọn họ quá đáng thế nào, ức hiếp thế nào nhưng nói cho cùng họ vẫn là người của Thủy gia, nên ngươi không nỡ đứng nhìn
người nhà mình bị thảm sát đúng không? Cảm giác này ta đã trải qua rồi, bởi vậy người ác do ta xử lý là đúng rồi." Lăng Thiên than thở
một tiếng nói.
Thủy Thiên Nhu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn nói:"Nhưng mà lần ra tay này không thể tránh khỏi Thủy gia tương tàn.
Chàng đã giúp Thủy gia trừ hậu họa, giúp chúng ta thoát khỏi lụi bại. Cho nên ân đức này chúng ta sẽ mãi ghi nhớ trong lòng."
Lăng Thiên nghe xong cũng thấy quái dị, thầm nghĩ nha đầu này sao lại nói những lời này, rốt cuộc ám chỉ điều gì. Những lời này phải do
Thủy Mạn Không nói ra mới đúng, Thủy Thiên Nhu sao lại làm cái chuyện không lượng sức mình ấy? Hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ra
Thiên Nhu sắc mặt nghiêm túc nhưng đôi mắt diễm lệ lại nhanh chóng liếc liếc mấy vòng, khiến cho Lăng Thiên hiểu ra. Nguồn:
Không thể tưởng được nha đầu kia khi trận chiến vẫn còn chưa kết thúc đã cùng hắn nói chuyện nhân tình. Hiển nhiên là lo hắn xấu hổ
không dám mở miệng nên phải làm phương án dự phòng.
Lăng Thiên trong lòng không khỏi cười thầm. Thầm nghĩ ta đã bỏ ra nhiều công sức như vậy nếu như không báo đáp có phải là chết thiệt
thòi không? Đến lúc phải nói thì dù là ai hắn cũng không mềm lòng.Về chuyện xấu hổ, hắn chưa bao giờ biết điều đó. Nhưng tâm ý của
Thủy Thiên Nhu khiến cho Lăng Thiên rất vui mừng.
Thủy Mạn Không cười ha ha nói:"Nhu nhi. Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ con còn lo lắng gì? Hơn nữa, với thực lực của công tử, cha con
chống chế có được không? Mà chống chế cũng có ý nghĩa gì nữa không?" Thủy Thiên Nhu ưm một tiếng. Đỏ bừng mặtLăng Thiên cũng cười nói:"Nhu nhi. Nàng xem thường cha nàng quá. Nàng chắc phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ?"
"Chuyện gì?" Thủy Thiên Nhu có chút mơ hồ nói. Nàng dẫm chân nói:"Chỉ là cha của ta thôi sao?"
Lăng Thiên cười hì hì sờ sờ mũi nói:"Có thật là nàng không phát hiện ra hay không. Chuyện xảy ra cho tới lúc này, tiếng kêu thảm thiết
không ngớt, vậy mà không một thủ hạ nào của Thủy gia tới đây? Lệnh tôn đã sớm chuẩn bị rồi."
Lăng Thiên cười mà như không cười nhìn về phía Thủy Mạn Không:"Cũng chỉ chờ ta đến đây để giết mấy người đó mà thôi. Nhưng mà
lúc này ta lại cam tâm tình nguyện để bị lợi dụng, đây là lần đầu tiên từ khi ta sinh ra."
Thủy Mạn Không xấu hổ ho khan nói:"Lăng công tử quả nhiên thông minh. Ha ha. Quả nhiên thông minh." Thủy Thiên Nhu không ngờ phụ
thân của mình đã sớm có tính toán.
Thậm chí đến ngay cả mình cũng giấu diếm. Nàng hừ hai tiếng, giận dỗi không nói. Nhưng lại rất vui mừng vì những gì Lăng Thiên làm là vì
mình.
Nàng quá si mê hắn nhưng Lăng Thiên trong nội tâm đang suy nghĩ nếu không để Thủy gia nợ hắn thì sao có thể cao giọng được chứ? Nợ
hắn càng nhiều càng tốt.
Đúng lúc này từ đại sảnh vang lên tiếng cầu xin. Năm người Lăng Kiếm đều thu kiếm. Mấy người đi cạnh Lăng Kiếm mặt đầy máu tươi, vẻ
mặt sợ hãi..
Trong đại sảnh sau lưng số người còn sống chưa đến một nửa. Thủy Thiên Hải cũng sợ đái ra quần. Nhưng cái tên này đúng là gan bé, đái
ra quần cũng chưa xong, về sau hắn còn bị dọa cho sợ
"Công tử. Có mấy kẻ chạy thoát rồi có cần đuổi theo giết không?" Lăng Kiếm hỏi.
"Không cần. Những chuyện này gia chủ Thủy gia sẽ xử lý, chẳng nhẽ ngươi vẫn còn muốn chém giết nữa sao?" Lăng Thiên cười nhìn mấy
tên thủ hạ.
"Không sai. Lăng tiểu huynh đã vì Thủy gia mà làm nhiều chuyện như vậy, chuyện nhỏ đó không cần phải ra tay." Thủy Mạn Không nhìn
Lăng Kiếm chân thành đáp. Thủy Mạn Không không dám không tử tế nói chuyện với hắn.
"Vậy thì tốt." Lăng Kiếm ho hai tiếng đi về phía sau lưng Lăng Thiên đứng thẳng. Năm người đều bị thương, Lăng Kiếm thực lực mạnh
nhất nhưng lại bị thương nặng nhất, chính là vì để các huynh đệ bị thương nhẹ nhất nên hắn gánh hầu hết. Cao thủ đứng đầu, vết thương
cũng đến mấy chục vết, nội thương cũng có vẻ nặng.
Bốn người còn lại thì toàn thân cũng đầy vết thương nhưng không ai kêu rên tiếng nào.
Nhưng mà có thể chống lại mấy trăm kẻ địch bao vây nh vậy đối với Thủy gia mà nói đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
"Người đâu, mau đưa năm vị huynh đệ này đi trị thương." Thủy Mạn Không hét lớn.
Thủ hạ Thủy gia vội vàng chạy tới. Những người chạy vào đều thất kinh, có người còn nôn mửa chạy ra ngoài. Những thi thể không lành
lặn, nằm đầy trên mặt đất, máu chảy thành những dòng nhỏ, ngày một tràn ra rộng hơn. Đây đúng là biển máu địa ngục.
Thủy Mạn Không nhìn về phía Lăng Thiên nói:"Chúng ta vào trong nói chuyện để bọn người làm quét dọn." Hắn liếc mấy kẻ người làm
nói:"Mời các vị trưởng lão đi theo ta. Đám người còn lại giải hết, chuyện ngày hôm nay phải giữ kín, không được nói linh tinh." Mọi
người cùng kêu lên đồng ý.
Cách đại sảnh không xa có năm người đàn ông mặc đồ đen đang ẩn nấp nhìn nhau. Một người trong đó nhỏ giọng nói:"Tiếng chém giết đã
kết thúc. Xem ra chúng ta không cần ra mặt."
"Câm miệng." Tên còn lại gầm lên:"Chưa nhìn thấy Kiếm ca và công tử an toàn đi ra thì không thể nói là không có chuyện được. Không
được nói linh tinh, đứng đây chờ đợi đi."
Đó là Lăng Nhất Lăng Nhị Lăng Tứ Lăng Thập Cửu năm người đứng chờ. Lăng Thiên mang theo Lăng Kiếm Phong Vân Lôi Điện vào
Thủy gia bản thân thực lực cũng đã đủ nhưng Lăng Thiên vẫn rất cẩn thận dặn năm người bọn họ đứng chờ bên ngoài. Nếu là chuyện
thuận lợi. Thủy gia không giở trò gì thì đương nhiên không cần đến bọn họ nhưng nếu như bọn họ có âm mưu gì thì sau khi chiến đấu năm
người kia bị thương, còn có bọn họ hỗ trợ.
Đây không phải là hắn không tin Thủy Mạn Không mà là đây dù dao cũng là Thiên Phong đại lục. Cho tới bây giờ, thân phận của mình,
Lăng Thiên cố tình mạo hiểm cũng không được vì hắn không có tư cách được mạo hiểm.
Lăng Kiếm từ chối người của Thủy gia giúp mình trị thương. Bọn họ giúp đỡ nhau xử lý qua vết thương, sau đó đứng ở sau lưng Lăng
Thiên không nói một lời. Đến ngay cả nơi an toàn hơn nữa bọn họ cũng luôn ở cạnh Lăng Thiên."Chuyện đã chấm dứt từ nay trở đi Thủy
gia không còn tranh chấp nữa." Lăng Thiên chắp tay cười nói. "Lần này có thể dẹp loạn được là nhờ có công tử nếu không e rằng hôm