Bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói hốt hoảng vang lên: "Hoàng thượng, hoàng thượng…không hay rồi…".
Cả hai người kinh ngạc, đều có thể nghe ra, giọng nói này chính là của phu nhân của Ngọc Mãn Lâu, cũng tức là được nói ra từ trong miệng của hoàng hậu hiện nay! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm người trước nay luôn vững vàng như phu nhân, mẫu nghi của một nước hoảng sợ đến như vậy?
Rầm một tiếng vang lên, cánh cửa điện được mở ra. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái, đầu đội mũ phượng xông đến, khuôn
mặt hoảng loạn. Thân pháp của bà ta cực nhanh, nhìn thì thấy võ công chắc cũng không thuộc loại tầm thường.
"Hoàng thượng, không hay rồi, thị về và cung nữ trong cung đều tạo phản rồi!".
"Cái gì?". Cả người Ngọc Mãn Lâu bỗng rung lên. Sao có thể như vậy được? Một lũ hoạn quan và cung nữ sức trói gà không trặt sao có thể tạo phản được? Một là không thể, hai là cũng chẳng có lí nào lại thế!
Ngọc Mãn Lâu chưa kịp hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy những âm thanh hỗn loạn từ xa vang đến, càng ngày càng gần,
mấy chỗ trong hoàng cung lửa cháy kèm theo khói đen bốc lên ngùn ngụt. Những tiếng đánh chửi, những tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng hỗn tạp, càng lúc càng hỗn loạn.
Ngọc Mãn Lâu đại nộ, quát lớn: "Ta đi xem thế nào!". Nói xong quay người bước ra ngoài.
"Ta cũng đi!". Ngọc Mãn Thiên xét cho cùng thì cũng thấy không yên tâm, chạy theo sau
Ngọc Mãn Lâu im lặng nhìn hắn một cái, không nói thêm câu gì, hai người một trước một sau lao ra ngoài.
Bên ngoài, cả hoàng cung đã triệt để chìm trong sự hỗn loạn, đâu đâu cũng là những âm thanh huyên náo, mà làm người ta cảm thấy kinh ngạc nhất là những thái giám, cung nữ được xem là tạo phản đó ai nấy đều thần sắc cuồng loạn. Trong tay không hề có vũ khí gì, gần như là dùng tay chân răng để tác chiến, nhưng đều liều sống liều chết chiến đấu với những thị vệ có võ công cao cường. Trạng thái của họ đều như là đã phát điên, đúng là đều đã điên một cách hoàn toàn rồi!
"Là thần trí bị mê hoặc!". Ngọc Mãn Lâu nhìn cái là có thể nhìn ra, lập tức trong lòng hắn cảm thấy không hiểu, cần phải biết là phạm vi của đại nội hoàng cung là cực rộng, rốt cuộc là kẻ nào có sức mạnh lớn như vậy, có thể thôi miên nhiều cung nữ thái giám như vậy? Mà tình hình còn nghiêm trọng như thế này!
Nhưng, chính ngay lúc Ngọc Mãn Lâu đang suy nghĩ vấn đề này thì hình thế của trận chiến lại có sự thay đổi mới!
Khung cảnh tuy hỗn loạn một cách dị thường, nhưng đám thị vệ quả thực đã trấn áp được tất cả những tên phản loạn một cách nhẹ nhàng,
xét cho cùng thì những người gây nên sự náo loạn này gần như không ai biết võ công. Tóm một cái ném một cái vào góc tường, chốc lát
đã chất thành một đống cung nữ và thái giám. Nếu như không phải là số người đông, mà các thái giám cung nữ lại vì điên loạn mà không
sợ chết, ra sức phản kháng, thì có lẽ sự hỗn loạn này đã kết thúc từ lâu, lúc này tình hình đang dần dần được khống chế.
Chính tại lúc này, sự kì dị lại được phát sinh…., một thị vệ sau khi đẩy ngã một cung nữ, đột nhiên thân người hắn khựng lại, tiếp đó bỗng
ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt đỏ ngàu, nhìn giống như lên cơn điên, vụt cái xoay người lại.
Người thị vệ bên cạnh hắn cũng chính là huynh đệ nhiều năm của hắn kinh hoàng hét lớn: "Vương Tam, huynh sao vậy?".
Hai mắt Vương Tam đỏ ngàu, không nói lời nào, thân người hắn co giật vài cái, đột nhiên roẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi bao, một tiếng hét
lớn vang lên, người huynh đệ tốt nhất của hắn đã bị một kiếm chém ngang eo chia thân người làm hai khúc!
Tất cả những thị vệ có mặt đều kêu lên một cách kinh hãi!
Tên Vương Tam đó cầm thanh trường kiếm máu còn đang nhỏ tỏng tỏng, hai mắt nhìn chằm chằm vào những đồng đội ở xung quanh, hai
mắt toát lên sự hung tợn. Đột nhiên hắn gầm lớn một tiếng, không cần biết ai với ai, chỉ biết cầm kiếm chém loạn, chỉ trong chốc lát đã có
mấy người bị hắn chém bị thương!
"Nhanh giết hắn đi! Thần kinh của hắn đã bị làm mê hoặc! Giết không phải bàn!". Ngọc Mãn Lâu trầm giọng hạ lệnh.
Lập tức mười mấy ánh kiếm đồng thời lóe lên chém về phía Vương Tam, Vương Tam cười lớn haha, hoàn toàn không né tránh, thanh kiếm
trong tay hắn chém từ trên xuống dưới, chém đôi một thị vệ khác ở vị trí đối diện với hắn. Nhưng cũng chính lúc đó người hắn cũng bị một cơn mưa kiếm chém cho thành bùn thịt!
Đám đông thở hồng hộc, tất cả đều vô cùng kinh hãi, không biết tại sao lại xảy ra chuyện kì lạ như này?
Trong những tiếng thở gấp, đột nhiên lại có thêm mấy người thở mạnh hơn, trong cổ họng phát ra những tiếng hưa hưa, ánh mắt
trở nên điên loạn, cuối cũng cũng giống như Vương Tam, trường kiếm chém về phía những đồng đội bên cạnh mình, ra tay một cách vô tình!
Lần này đám đông sau khi nghe thấy những tiếng thở gấp của họ thì đã có đề phòng, mấy người này chưa kịp gây ra sự tổn hại nào thì đã bị chém lăn ra đất.
Từ từ, giống như là bệnh dịch vậy, những thị vệ có hơi thở gấp càng ngày càng nhiều hơn….Ngọc Mãn Lâu đột nhiên vận hết công lực
toàn thân. Mặt hắn biến thành màu xanh tím, hét lớn một tiếng long trời nở đất, tất cả những người có mặt đều rung người một cái, thân
người của Ngọc Mãn Lâu vọt một cái lao xuống, cả chân và tay đều được dùng, những âm thanh ầm ầm bụp bụp vnag lên không ngớt, tất
cả những thị vệ đều bị hắn đánh văng ra, luồng kình lực này có thể làm cho họ không thể cử động được, nhưng sẽ không nguy hiểm đến
tính mạng.
Ngọc Mãn Lâu sắc mặt lặng như mặt nước, quay đầu lại nói với mấy cao thủ Ngọc Gia phía sau hắn: "Kiểu mê loạn với quy mô lớn như
thế này, chỉ sợ là do nguồn nước có vấn đề. Các ngươi lập tức đi khống chế ngự thiện phòng. Bắt đầu từ bây giờ, bất kì ai cũng không
được ăn uống gì. Đồng thời hạ lệnh tất cả những ai có nội lực trong người đều nhanh chóng đến tập hợp ở chỗ ta! Bắt buộc phải nhanh,
bao gồm cả các ngươi! Ngoài ra, triệu tập ngự y của thái y viện, xem họ có biện pháp đối phó gì không! Lập tức đi làm ngay!".
"Tuân lệnh!". Mấy người đó biết là sự việc không thể chậm trễ, vội lao đi như bay.
"Thủ đoạn quá lợi hại!". tím tái, nói: "Không ngờ trong lúc không ai biết gì có thể làm cho nhiều người như vậy đều
thần kinh mê loạn".
Ngọc Mãn Thiên trợn tròn mắt, với trí tuệ của hắn, lúc này vẫn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi: "Đại ca, đây là thế nào
vậy?".
"Chuyện là thế nào ư?". Ngọc Mãn Lâu nổi giận, trợn mắt nhìn hắn, nói: "Nếu như suy đoán của ta không sai, chỉ sợ tất cả người trong
hoàng cung đều đã trúng phải loại thuốc quái dị này. Thị vệ đều là những người biết võ công, tự có sức mạnh để kháng cự, cho nên thời
gian phát tác tương đối chậm. Cũng may là như vậy, đầu tiên những người không biết chút võ công này sẽ bắt đầu phát tác trước, điều này
sẽ làm cho chúng ta có một thời gian kìm hoãn nhất định, nếu không chỉ sợ đêm nay sẽ không còn Ngọc Gia này tồn tại nữa!".
"Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy!". Ngọc Mãn Thiên sửng sốt.
"Ngươi còn hoài nghi ư, nhìn bên kia mà xem!". Ngọc Mãn Lâu trầm giọng gầm gừ: "Tên Vương Tam đó thần trí mất khống chế, tự tay
giết chết huynh đệ của mình! Nếu như huynh đệ ta và ngươi cũng như vậy thì Ngọc Gia còn có thể tồn tại không?".
Ngọc Mãn Thiên há hốc mồm, không nói ra được lời nào.
Ngọc Mãn Lâu vô cùng trấn tĩnh, từng mệnh lệnh được truyền xuống liên hồi, hắn biết lúc này là sự tình khẩn cấp, chỉ cần hơi có chút
chậm trễ thì sẽ là một cục diện không thể cứu vãn!
Hắn giải quyết công việc cực kì quyết đoán, ngay lúc phát hiện ra chuyện này liền không chần chừ đánh ngã toàn bộ thị vệ, sau đó tập
trung tất cả các cao thủ của Ngọc Gia lại. Làm như vậy vừa tiện cho việc chữa trị vừa tiện cho việc xử lí.
Đợi đến khi tất cả các mệnh lệnh được truyền xuống, Ngọc Mãn Lâu thở dài một hơi, hiện nay hắn chỉ còn cách đợi chờ.
Ngọc Mãn Lâu ánh mắt phức tạp nhìn tam đệ của mình, nói: "Lão tam, nhìn thấy chưa, đây chính là thủ đoạn mà người khác đối phó với
Ngọc Gia ta, theo đệ thì thủ đoạn này thế nào? Rất quang minh chính đại phải không? Đây là chiến tranh, không có thủ đoạn nào mà không dùng đến cả!".
Ngọc Mãn Thiên mở miệng định nói gì, nhưng hắn không làm sao nói ra được, não bộ của hắn lúc này vẫn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc là thế nào.
"Chuyện này nếu như chỉ dựa vào ngoài ngoài thì tuyệt đối không thể gây nên hậu quả đáng sợ thế này được. Trong Ngọc Gia chắc chắn
có gian tế tồn tại!". Ngọc Mãn Lâu hừm một tiếng lạnh lùng, tình thế càng là phức tạp hiểm ác thì Ngọc Mãn Lâu càng bình tĩnh. Chầm
chậm bước hai bước, nói: "Đóng cổng thành, từ giờ phút này bất kì ai cũng chỉ được vào, không được ra!".
Một cao thủ bạch ngọc cuối cùng nhận lệnh rời đi.
Lúc này trong hoàng cung một bầu không khí im ắng bao phủ, mùi máu tanh từ từ bốc lên, mặc dù là giữa ban ngày nhưng lại hiện ra một
sự âm u đến đáng sợ.
Bên ngoài, những tiếng hỗn loạn càng ngày càng lớn, dần dần cả đông nam tây bắc đều có, giống như là cả thành Minh Ngọc này đang
loạn hết cả lên. Vô số nơi có những ngọn lửa lớn, khói đen bốc mù trời, giống như là ngày tận thế đến một cách đột ngột.
Ngọc Mãn Lâu chầm chậm bước hai bước lên trước, hắn vô cùng âm trầm.
Những âm thanh náo loạn càng lúc càng gần, đột nhiên uỳnh một tiếng vang lên, bên ngoài hoàng cung những tiếng đao kiếm chém vào
nhau vang lên.
Một thống lĩnh áo vàng chạy vụt vào, quỳ xuống đất, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ không biết tại sao, đột nhiên điều
động binh mã, đang tiến đánh hoàng cung!". Nguồn truyện:
"Cái gì???!". Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Thiên, Ngọc hoàng hậu cả ba người đồng thời kêu lên kinh ngạc!
Vừa nãy Ngọc Mãn Lâu vừa truyền lệnh, trong số các thị vệ hoàng cung, những ai có nội công trong người đều bị trói lại để chờ cứu
chữa, hoàng cung hiện nay, lực lượng thủ vệ cũng chỉ không đến 100 người, tại sao lại cứ là lúc này xảy ra binh biến?
Ngọc Mãn Lâu lập tức quay người, sát khí tràn ngập khắp nơi! Người khác như vậy thì cũng đành, con trai mình tại sao lại tạo phản với
mình! Mà lại còn là vào lúc này?!
Ngọc Mãn Lâu không nói lời nào, đột nhiên bước nhanh ra ngoài.
Một bóng người vụt qua, Ngọc hoàng hậu dang hai tay ra chặn trước mặt hắn, nói: "Hoàng thượng, người biết rõ là hoàng nhi nó…, nó
không biết chừng là bị người ta hạ độc, thần trí của nó đã không còn tỉnh táo cũng nên!...".
"Thần trí không tỉnh táo mà có thể điều động binh mã tấn công hoàng cung? Tiến đánh cha nó? Nó cũng đúng là có bản lĩnh quá!". Ngọc
Mãn Lâu sắc mặt lạnh băng: "Nếu như không phải là nó lúc nào cũng muốn đoạt lấy hoàng vị này, thì sao lại tấn công hoàng cung vào lúc
này? Hừm! Thần trí không tỉnh táo ư? Càng không tỉnh táo, thì càng không thể tha thứ! Tránh ra!
Thấy hoàng hậu vẫn chặn trước mặt, Ngọc Mãn Lâu sắc mặt không chút biểu lộ tình cảm, đột nhiên pác tát một cái vào mặt hoàng hậu,
hoàng hậu bị đánh bay ra ngoài ba trượng, ngồi cũng không ngồi dậy được.
Bước chân của Ngọc Mãn Lâu không dừng lại, lao đến cổng hoàng cung.
"Đại ca khoan đã!". Ngọc Mãn Thiên vọt người lao đến chặn hắn lại, nói: "Chuyện lớn như thế này, sao có thể khinh suất? Huynh biết nó
không phải là do bản tính mà vậy? Chẳng nhẽ huynh còn muốn xử lí nó?" Ngọc Mãn Lâu từ trong đáy mắt bốc lên ngọn lửa cuồng loạn,
hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Mãn Thiên, khàn khàn giọng nói: "Người đời có thể phản ta, giết ta; nhưng duy có mấy người là không
được, ngươi và nhị đệ không được! Con trai của ta càng không được!".
"Nhưng huynh kể cả là muốn xử lí nó thì cũng phải giải độc xong hẵng hay chứ!". Ngọc Mãn Thiên tính tình thẳng thắn, sảng khoái, hiện
nay hắn đã quên hết sự buồn bực vừa nãy, nóng ruột đến toát hết mồ hôi, nói thế nào thì đó cũng là con trai ruột của đại ca hắn!
Quyển 7
Từ xa vang đến một tiếng quát lớn: "Các người đang làm gì vậy? Dừng tay ngay cho ta!".
Chính là mệnh lệnh của Ngọc Mãn Lâu, lúc này các cao thủ của Ngọc Gia toàn bộ đều đã phóng đến.
Những tiếng loạt xoạt vang lên khắp nơi, từ bốn phương tám hướng các cao thủ của Ngọc Gia lao đến ầm ầm, chỉ thoáng chốc đã xoay
chuyển cục sống toàn bộ những tên làm phản, chỉ để lại nhị hoàng tử lúc này đang tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngàu, hô chém hô
giết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tất cả những người có mặt đều không hiểu gì cả, số quân làm phản cộng lại cũng chỉ được , nghìn người, chỉ dựa vào một tí lực tượng
này mà lại dám tấn công vào hoàng cung, muốn thay đổi triều đại? Chỉ nói lực lượng trong tay của nhị hoàng tử cũng đã hơn vạn, sao lại
chỉ xuất hiện có một nhúm người thế này? Điều này chẳng phải là rất kì quặc sao?
Ngọc Mãn Lâu chầm chậm bước lên trước, sắc mặt hắn không vui không nộ, cứ thế từ từ bước đến trước mặt đứa con trai thứ hai của
mình, đột nhiên giơ tay tát mạnh một cái vào mặt nhị hoàng tử, choác một tiếng, nhịn hoàng tử mồm phun máu tươi, vừa há mồm ra liền có
mười mấy cái răng lóc tóc rụng xuống, đầu hắn nghiên sang một bên, không nói được câu nào, ngã xuống bất tỉnh.
"Giải về nhốt vào trong nhà lao! Bất kì ai cũng không được đến thăm! Kẻ nào vi phạm giết không cần hỏi!". Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc
như dao, nói một cách lạnh lùng.
"Báo!....". Lại một người cưỡi ngựa lao đến, người trên ngựa toàn thân mặc đồ tang.
Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy điều gì đó không lành đã xảy ra.
"Bẩm báo ….hoàng thượng, tam hoàng tử….tam hoàng tử….". Người đến báo nhìn thấy Ngọc Mãn Lâu liền lập tức lăn xuống ngựa,
toàn thân run rẩy, lắp bắp nói không thành câu.
"Tam hoàng tử làm sao?". Ngọc Mãn Lâu vẫn rất bình tĩnh, nhưng ống tay áo hơi run run, trong giọng nói có hơi chút khàn khàn.
"Tam hoàng tử….các thị vệ trong phủ của tam hoàng tử không biết tại sao, đột nhiên làm phản, trong lúc không kịp đề phòng tam hoàng
tử đã….đã bị hạ độc thủ!". Người đến bẩm báo nói xong liền lấy đầu đập xuống đất, khóc to thành tiếng.
Ngọc Mãn Lâu há hốc mồm, nhưng hắn không nói ra được thành tiếng, thân người hắn lặng lẽ lùi về sau một bước, đột nhiên hắn cảm thấy
toàn thân vô lực, không còn một cái gì cả.
Tất cả ba đứa con trai, con trai cả Lưu Vân thì đã bị giết hại từ lâu, con trai thứ hai thì hôm nay mưu phản, còn đứa con trai thứ ba thì bị
người ta giết hại!
Phía sau lưng hắn bỗng vang lên bịch một tiếng, hoàng hậu vừa mới tỉnh dậy lại lần nữa ngất lịm đi. Nỗi đau mất con đâu chỉ là của mình
Ngọc Mãn Lâu!
Tất cả những người có mặt đều im như thóc, không ai dám hé răng nói một lời.
Hồi lâu, Ngọc Mãn Lâu từ từ hoàn hồn trở lại, hắn loạng choạng một bước, khi mấy cao thủ bạch ngọc ở hai bên định đỡ hắn thì đột nhiên
hắn tự mình đứng thẳng, trong miệng phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi…
Ngọc Mãn Thiên ngơ ngác đứng một bên, hắn mặc dù trước giờ không thích hai đứa cháu này, nhưng nhìn thấy chúng có kết cục như vậy,
cũng cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
"Hồi…cung…". Hồi lâu, Ngọc Mãn Lâu nghẹn lời, quay người từ từ bước về phía hoàng cung, hắn cố hít thật sâu, nhưng thân người hắn
dường như vẫn không thể đứng thẳng được như trước.
Thành Minh Ngọc Lần này giống như là vừa bị thổ phỉ giày xéo, cướp, đốt, giết một lượt. Sự tổn thất là không thể tính toán được, một đô
thành đẹp như vậy, không ngờ trong có mấy ngày biến thành xơ xác tiêu điều, không bao giờ có thể hồi phục lại như trước đây!
Cuộc hỗn loạn lấy Ngọc Gia làm trung tâm, mười dặm xung quanh đều bị ảnh hưởng, có đến cả nghìn căn nhà bị đốt cháy, cả vạn người
tàn sát lẫn nhau mà chết, khu vực nghiêm trọng nhất của sự hỗn loạn gần như là biến thành một đống đổ nát!
Nhà nhà thống khổ, đau thương, những dải phướn trắng gọi hồn bay khắp nơi, lất phất trong gió, nếu như có ai đứng ở một vị trí trên cao
nào đó nhìn xuống, chắc chắn sẽ nghĩ rằng có bão tuyết.
Mà đến tận lúc này, vẫn không có ai biết tất cả những điều này rốt cuộc là tại sao, rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà xảy ra! Tất cả đều rất
mơ hồ, không tài nào hiểu được, kể cả muốn tìm một kẻ nào đó để thế tội thì cũng không biết tìm ai!
Ba ngày sau, sự hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt.
Ngọc tam gia Ngọc Mãn Thiên mấy ngày này bận tối tăm mặt mũi, những tiếng quát tháo của hắn không ngớt vang lên. Nếu nói có người
có được lợi từ sự việc lần này thì chắc là chỉ có Ngọc tam gia. Bởi vì xảy ra sự việc lần này, Ngọc Mãn Lâu đã xá miễn tội cho hắn, bảo
hắn chủ trì đại cục, quả thật là sau sự việc lần này, những người mà Ngọc Mãn Lâu có thể tin tưởng được là quá ít.
Các quan văn của vương quốc Ngọc Gia đã chết đến phần trong cuộc đại loạn lần này!
Còn Ngọc Mãn Lâu cũng vì chuyện này mà nằm bẹp trên giường, kể cả là hắn không muốn dùng Ngọc Mãn Thiên thì cũng đành phải
dùng, những nhân vật có thực quyền của Ngọc Gia trong toàn thành, hiện giờ cũng chỉ còn lại một mình
Trong tẩm cung của Ngọc Mãn Lâu, trên trán hắn chườm một cái khăn trắng, giống như là đã ngã bệnh.
"Hoàng thượng, vấn đề xuất phát từ hồ Thái Ngọc trong thành". Một lão già gầy gò quỳ trước giường của Ngọc Mãn Lâu, nói: "Vi thần
sau khi biết được chuyện này, đã lập tức khống chế nguồn nước, sau khi điều tra bước đầu, phát hiện ra trong nước hồ của hồ Thái Ngọc
tồn tại một lượng lớn mê dược".
"Hồ Thái Ngọc? Mê dược? Đã làm rõ thành phần của thuốc chưa, cần phải cứu chữa như thế nào?!". Ngọc Mãn Lâu trau này, khẽ lẩm
bẩm nói. Hồ Thái Ngọc ở ngay gần Ngọc Gia, nước hồ rất trong, là nguồn cung cấp nước chủ yếu của Ngọc Gia và người dân xung
quanh.
"Nói là mê dược có lẽ cũng không đúng lắm". Lão già đó ngầm nghĩ một hồi, nói: "Loại thuốc này vô cùng cổ quái, sau khi sử dụng một
thời gian nhất định, sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác cực quái dị, không những thế làm cho người ta trở nên nóng nảy cực độ,
trở nên hăng máu gấp trăm lần so với bình thường, nếu nói là gan to tày trời thì cũng không quá". Hắn ngẩng đầu lén ngước nhìn Ngọc Mãn
Lâu một cái, tiếp tục nói: "Chỉ cần dùng loại thuốc này thì những dục vọng trong lòng của con người sẽ trở thành không có cách nào có thể
khống chế được, tất cả mọi hành động đều không thể tự chủ, không cách nào chế ngự được cả những ham muốn đê hèn nhất trong lòng,
chỉ biết dựa vào bản năng để hành động, hoàn toàn không tính đến hậu quả. Vi thần đã làm một cuộc thử nghiệm trên người. Một người
trong số đó không cách nào phát tiết được đã giết chết cả vợ của mình, một người thì lao vào thanh lâu, cưỡng hiếp một kĩ nữ một người
xách đao xông vào nhà thượng cấp gây náo loạn, đòi chém giết thượng cấp của hắn. Còn hai người khác thì lao vào tiền trang (đại loại
như ngân hàng, nhà băng bây giờ) ngay giữa ban ngày để cướp tiền…".
"Trên đời này lại có loại thuốc đáng sợ đến vậy sao!". Ngọc Mãn Lâu hít sâu một hơi: "Có cách nào để thu thập với số lượng lớn không?".
Khuôn mặt lão già lộ ra nét khó xử, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, loại thuốc này là vô cùng kì lạ, vi thần chưa từng nghe nói đến, cũng
chưa từng nhìn thấy bao giờ; hơn nữa…hồ Thái Ngọc nhiều nhất là sau một ngày nữa sẽ hồi phục lại bình thường, dược tính mất đi hoàn
toàn, đến lúc đó những người bị mê loạn cũng sẽ hồi phục lại, giống như một cơn mơ, cho nên chuyện này….".
"Nếu đã như vậy, theo như ông nói thì chuyện này có phải là do con người làm không?". Ngọc Mãn Lâu hỏi.
"Trước nay vi thần chưa từng được nghe nói đến loại thuốc cổ quái này; hơn nữa trong các ghi chép của một ngìn năm nay cũng chưa từng
xảy ra chuyện như thế này. Cho nên vi thần cho rằng…". Lão già nuốt một miếng nước bọt, nói: "Chuyện này là do thiên tai, hoàn toàn
không phải là do con người gây ra".
"Ồ…, là như vậy à….ngươi lui xuống đi". Ngọc Mãn Lâu lặng lẽ nằm xuống, nhắm chặt hai mắt lại. Lão già giập đầu một cái, lùi ra ngoài.
"Thiên tai? Sao có thể là thiên tai được? Con người không thể gây ra được chuyện này ư?". Ngọc Mãn Lâu lẩm nhẩm nói một câu, trên
mặt bỗng toát ra vẻ hung tợn, hét lớn: "Người đâu!".
Hai người mặc áo đen thình lình xuất hiện, Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy thương cảm, trước đây mỗi lần hắn gọi người đến đều
người trong số huynh đệ nhà hồn phách. Nhưng hiện nay huynh đệ nhà hồn phách đã ngủ một giấc dài ở Thừa Thiên, không bao giờ có thể
xuất hiện trước mặt hắn được nữa…
"Hai người các ngươi tìm cơ hội lặn xuống đáy hồ, xem xét một cách cẩn thận, xem có gì bất thường không?".
"Vâng!".
Sau khi hai người này rời đi, Ngọc Mãn Lâu khẽ trau mày, hắn ngầm nghĩ hồi lâu, mở miệng định gọi người đến, nhưng rồi lại không nói gì,
bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy rất cô độc. Bản thân hắn lúc gặp phải chuyện lớn như thế này, không ngờ một người có thể bàn bạc
cùng cũng không có….
Chuyện này rốt cuộc là thiên tai, hay là do người làm?
Ngọc Mãn Lâu cảm thấy, chuyện này rất có khả năng liên quan đến Lăng Thiên. Nhưng Lăng Thiên hiện nay đang bận cho đại lễ khai
quốc, còn đang điều binh khiển tướng, sao có thể còn thời gian làm chuyện này?
Hơn nữa, chuyện này nếu như là do Lăng Thiên gây ra, cơ hội tốt như thế này, Lăng Thiên sao có thể không có bước tiếp theo? Điều này
đúng là quá không phù hợp với phong cách của Lăng Thiên! Nếu như hắn có loại thuốc cổ quái như thế này, thì thiên hạ này còn có ai
đáng là địch thủ của hắn, chỉ cần trước lúc đánh nhau, thả loại thuốc đó vào trong nguồn nước của quân địch thì còn có kẻ địch nào là
không thể đối phó?!
Mấy ngày này Ngọc Mãn Lâu giả vờ ngã bệnh, hắn ngấm ngầm bố trí tất cả các cao thủ đỉnh cực của Ngọc Gia để chuẩn bị đối phó với
cái mà hắn bước tiếp theo" của Lăng Thiên, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì! Điều này làm cho sự nghi
ngờ vốn dĩ của Ngọc Mãn Lâu bị lung lay không ít.
Thật ra Ngọc Mãn Lâu đã đoán hoàn toàn đúng, chuyện này đúng là do Lăng Thiên gây nên! Chỉ là biến cố bên trong đó, đến bản thân
Lăng Thiên cũng không dự liệu được!
Trong một lần luyện thuôc, Lăng Thiên đã vô cùng ngẫu nhiên phát hiện ra loại cỏ kì quái này, có tên gọi là "hắc á thảo", mà công dụng của
loại cỏ này không khác là bao so với cây anh túc trên trái đất, nhưng bá đạo hơn rất nhiều so với cây anh túc bình thường, quả thật là một
loại thuốc kích thích gây ảo giác thiên nhiên! Thế là hắn liền lệnh cho Thủy Tinh Lâu thu mua và trồng với số lượng lớn một cách bí mật.
Lần trước sau khi đến thành Minh Ngọc, người của Thủy Tinh Lâu nói là loại cỏ này đã tích trữ được cả một nhà kho, Lăng Thiên liền
dùng thời gian mấy ngày đem số cỏ này trộn với cỏ thiên niêm (loại cỏ keo, có tác dụng kết dính) và thủy dung đan (loại thuốc giúp hòa tan
trong nước). Sau đó toàn bộ điều chế thành dạng bột; lúc đầu hắn muốn dùng luôn lúc đó, nhưng cảm thấy vật này có sức phá hại rất lớn,
thế là hắn do dự không quyết.
Trước lúc đi, Lăng Thiên kéo theo ba túi thuốc lớn, dùng vải dầu quấn chặt, sau đó lặn xuống đáy hồ Thái Ngọc, chôn ba bao thuốc này ở
bên dưới chỗ nguồn suối, dùng đá nặng đè lên, cũng chính là để lưu lại giành lúc vạn bất đắc dĩ.
Nếu như đến thời khắc cuối cùng mà vẫn không giành được phần thắng thì không biết chừng chỉ còn cách dùng đến quả bom hẹn giờ này.
Nhưng thủ đoạn mà Ngọc Mãn Lâu dùng trước buổi lễ lập quốcđế quốc Thần Châu đã làm cho Lăng Thiên đại nộ, thế là liền gửi bồ
câu đưa thư, thông báo cho các thuộc hạ của Thủy Tinh Lâu, phá rách vải dầu để cho toàn bộ thuốc bột được phát tán ra. Loại thuốc bột
này vốn dĩ sau khi hòa vào nước sẽ bị tản mạn, nhưng Lăng Thiên đã trộn thêm vào thiên niêm thảo và thủy dung đan, làm cho nó sau khi
hòa tan vào nước mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất!
Dĩ bỉ chi đạo, hoàn bỉ chi thân! (đại loại là ăn miếng trả miếng) Nếu như Ngọc Mãn Lâu không phải là định dùng thủ đoạn quá thâm độc
thì Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không dùng đến thủ đoạn này để trả miếng.
Quyển