Trong mắt nguồn thì nước không ngừng được đẩy lên, thuốc bột sẽ nhanh chóng được phát tán khắp hồ. Theo như dự đoán của Lăng
Thiên, quả nhiên gây nên một vụ đại loạn lớn ở thành Minh Ngọc, một sự hỗn loạn trước giờ chưa từng có!
Nhưng ngay đến người gây ra chuyện này như Lăng Thiên cũng không biết được hiệu lực khủng khiếp của loại thuốc này! Bởi vì loại thuốc
này chỉ cần là người có nội lực cao thì sẽ có thể dựa vào công lực của mình để kìm hãm sự kích thích trong người lại, không quá một ngày
sau là dược tính sẽ hoàn toàn mất đi. Cho nên Lăng Thiên cho rằng, chỗ thuốc bột này cũng chỉ có thể làm Ngọc Gia náo loạn một trận để
làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Nhưng thật không ngờ, chỉ có chỗ thuốc đó thôi mà đã gần như hủy hoại được cả Ngọc Gia quốc của
Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu người có nội lực cao thâm?
Càng huống hồ, lúc Lăng Thiên thử nghiệm loại thuốc này, là chính bản thân hắn đã thử một chút, sau đó lập tức vận công. Thế là có thể
khống chế được, cho nên hắn mới cho rằng loại thuốc này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng kể cả là chỉ tính công lực của Lăng Thiên năm đó, trên đời này có bao nhiêu người có thể đạt đến được? Thế là trong lúc cố ý vô ý
liền gây ra trận đại loạn này cho Ngọc Gia. Điều này quả thật là nằm ngoài dự liệu của Lăng Thiên, đành xem là đánh đại mà trúng.
Đáng tiếc, chỗ thuốc bột này đã không còn nữa, nếu không lấy chỗ thuốc bột này làm tiên phong, thì còn có đối thủ nào là không thể chinh
phục được!
Bầu trời hôm nay đúng là đẹp! Ánh nắng mùa xuân chói rọi, phong cảnh Đông Nam đẹp như trong tranh!
"Thùy liễu Bích Ba tam thiên lí, yểu điệu thanh ti cửu vạn điều; tọa quan thế gian phong vân động, vi ngã đông nam đệ nhất tiêu!". (Nghĩa:
liễu rủ ba nghìn dặm Bích Ba, 9 vạn nhành liễu yểu điệu trong gió, ngồi nhìn thế gian xoay chuyển, Tiêu gia là đệ nhất ở Đông Nam, đại loại
là vậy nha, hề) Lăng Thiên cưỡi trên ngựa, mồm ngâm bài thơ về phong cảnh nghìn năm của Tiêu Gia, nhìn 4 chữ lớn "Bích Ba tiên uyển",
bất giác trong lòng hắn cảm thấy trong lòng phơi phới, vô cùng cảm khái.
Nếu như Tiêu Gia không phải là tuân theo cổ huấn (lời giáo huấn của cổ nhân), tuyệt đối không tham gia vào chuyện tranh giành thiên hạ,
thì chỉ sợ bản thân mình có thống nhất được thiên hạ, cũng sẽ không thể làm gì được một gia tộc lớn như thế này! Phía trước có đ
hiểm trở, một người đóng lại vạn người không mở ra được. Phía sau có nguồn tài nguyên bất tận, tự cung tự cấp, không bao giờ thiếu thứ
gì. Kể cả bản thân mình không muốn, không cam tâm thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể lặng lẽ thừa nhận sự tồn tại của Tiêu Gia.
Cần phải biết là Tiêu Gia ở Đông Nam từ lâu đã thâm căn cố đế, những lời đánh giá của lòng dân là cực tốt! Không sai, Lăng Thiên có thể
lợi dụng một thứ đồ vượt thời đại là thuốc nổ để giành lấy Thiên Hiểm quan, nhưng muốn gây nên cuộc đại chiến thì ít nhất cũng phải có
một lí do!
Sư xuất vô danh, vọng động Tiêu Gia, thì bắt buộc phải vén màn chiến tranh, nếu như có chiến tranh thì không thể tránh được việc sinh linh
lầm than, hơn nữa, cho dù là chiến thắng, cho dù là sử sách sẽ được Lăng Thiên viết lên, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ để lại
một kết cục thê lương, đánh mất lòng dân.
Thế nhưng, đối diện với sự thay đổi của thế gian, trong tay nắm giữ lượng tài phú cực lớn, có cả trăm nghìn vạn hùng quân như Tiêu Gia
cuối cùng thì cũng không thể chống lại được sự cám dỗ cực lớn của vị trí thiên hạ chí tôn, câu kết với Thiên Thượng Thiên, muốn vấn đỉnh
giang sơn, nhưng không ngờ đến Đông Nam còn chưa bước ra được thì đã bị thảm bại, thảm bại đến mức không thể ngóc đầu dậy được!!
Lăng Thiên dựa vào khoảng ngàn khối thuốc nổ, một tiếng nổ lớn, long trời nở đất, giang sơn chảy ngược! Làm cho Thiên Hiểm Quan biến
hành một rãnh trời, từ đó hủy diệt đội quân xâm lược của Tiêu Gia, cũng đã phá tan một cách triệt để giấc mộng bá chủ của Tiêu Gia!
Tiêu Phong Dương nhìn giang sơn vẫn đẹp như trong tranh của cảm khái vạn phần. "Biến địa thùy liễu ánh xuân lục, phú quý
Tiêu Gia nhất thiên niên", câu nói này chính là được tổ tiên Tiêu Gia lưu lại, nhưng cho đến tận hôm nay Tiêu Phong Dương mới biết, Tiêu
Gia giàu có hoàn toàn không phải là do liễu rủ mặt đất, mà là do nhân tâm. Từ lúc Tiêu Gia trỗi dậy cho đến nay, Tiêu Gia đã hùng cứ
Đông Nam, vừa đúng tròn 1000 năm! Không nhiều hơn một năm, cũng không ít hơn một năm! Đúng là rất trùng hợp, trùng hợp đến mức
làm người ta phải kinh ngạc, chẳng nhẽ thật sự có số trời? Tất cả đã được định sẵn?
Tiêu Phong Dương Tiêu nhị gia sau khi trải qua sự trắc trở chấn động nhất trong cuộc đời lại một lần nữa về đến trước cửa nhà, trong lòng
hắn bất giác nhớ lại câu nói mà tổ tiên lưu lại đó, không nén được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi.
Là hổ thẹn với tổ tiên! Hắn còn có mặt mũi nào mà nhìn mặt tổ tiên dưới địa phủ! Hôm nay và sau này Tiêu Gia có lẽ sẽ vẫn còn tồn tại,
chỉ vì một đứa con gái của Tiêu Gia mới tồn tại được, sẽ không bao giờ còn có được sự huy hoàng như ngày xưa, còn về những ngày
tháng độc bá Đông Nam, thì đã là một đi không trở lại!
Lăng Thiên đội một cái nón lá rộng vành, cùng với đội ngũ sứ giả của Tiêu Gia, bước vào trong "Bích Ba tiên uyển " trong truyền thuyết.
Mặt trời nghiêng về hướng tây, dưới sự chiếu dọi của ánh tàn dương, làm cho cả Bích Ba tiên uyển đều khoác lên một màu đỏ thẫm, rực
rỡ vô cùng.
"Đại chưởng môn có lệnh, U Hàn sư muội đến Ẩn Long Cư một chuyến, nhanh nhất có thể, không được chậm trễ". Một người đàn ông
mặc áo bào xanh tay cầm một lệnh bài bằng bạc, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, hắn nhìn chằm chằm vào người
Tiêu U Hàn, còn đối với vị Tiêu nhị gia Tiêu Phong Dương quyền cao chức trọng thì cứ như là hoàn toàn không trông thấy.
Tiêu Phong Dương trong lòng khẽ cười một cách lạnh lùng, chẳng nhẽ Thiên Thượng Thiên các người sau này sẽ vẫn là Thiên Thượng
Thiên sao? Cho tiểu tử ngươi lên mặt lần cuối cùng!
Tiêu U Hàn trên mặt toát ra nét không vui, miễn cưỡng nói: "Vâng".
"U Hàn sư muội, chúng ta đi luôn chứ". Người đàn ông mặc áo bào xanh này khoảng 2 mươi mấy tuổi, dáng vẻ anh tuấn, nhưng ánh mắt
thì đảo liên hồi, làm người khác có cảm giác khó chịu rất khó nói. Tiêu U Hàn bỗng cảm thấy lành lạnh ở mặt, trong lòng lo lắng không
yên, trong lòng nghĩ thầm, người này vô lễ như vậy, mặt quan tài (cách gọi của Tiêu U Hàn đối với Lăng Kiếm) nhìn thấy liệu có tức giận
không nhỉ? Nghĩ đến đây nàng bỗng bất giác đỏ mặt, len lén liếc nhìn sang bên cạnh nàng mấy cái, đột nhiên trong lòng nàng như bừng
tỉnh, tại sao mình lại để ý đến cảm nhận của hắn nhỉ? Chẳng nhẽ mình đã…
Cũng lạ, cả quãng đường Lăng Kiếm giống như một tảng băng bước theo sau Tiêu U Hàn, hai người giống như là nam cực với bắc cực,
toát ra hàn khí ghê người, làm cho những người đi cạnh họ đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả người luyện hàn băng thần công sắp
đạt đến đẳng cấp thượng thừa như Lê Tuyết cũng cảm thấy rùng mình. Chỉ có hai người này là không thấy làm sao cả, trên cả quãng
đường dường như đã quen với sự tồn tại của đối phương!
Nhưng khi vừa đến đây thì không thấy bóng dáng của Lăng Kiếm đâu nữa, chính lúc nàng đang ngơ ngác thì bên tai đột nhiên
nói: "Đừng nhìn lung tung, ta sẽ luôn ở bên cạnh cô".
Tiêu U Hàn gần như kinh ngạc kêu lên thành tiếng! Tụ âm thành tuyến! Truyền âm mật nhập! Thật không nhìn ra, càng không thể ngờ đến
võ công của mặt quan tài lại đã đạt đến mức độ cao như thế này! Đây là thuật truyền âm mà chỉ có các cao thủ nội công đạt đến cảnh giới
thượng thừa mới có thể sử dụng được!.
Nghĩ vậy trong lòng nàng bỗng cảm thấy vui mừng, võ công của hắn cao cường như vậy, xem ra chỉ cần có mình tương trợ, kể cả là việc
không thành thì tháo chạy cũng không thành vấn đề.
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên bên tai lại vang lên giọng nói: "Ánh mắt nhìn cô của thằng cha này làm ta thấy ghét! Chốc nữa hắn chắc chắn
là kẻ phải chết đầu tiên!".
Tiêu U Hàn nhìn lên trời, tên mặt quan tài này, đúng là không biết chữ "tử" viết như thế nào! Ngươi có thể giữ được cái mạng thì hãy cười,
còn dám ngông cuồng nói muốn giết kẻ này kẻ kia. Đúng là không biết bản thân mình nặng được mấy cân mấy lạng! Xem ra đúng là nói
phét nhiều thành nghiện rồi, tự cho mình là lâu chủ Đệ Nhất Lâu sao?!
Bên tai lúc này tĩnh lặng không còn bất kì tiếng gì.
Tiêu U Hàn ngước mắt nhìn Tiêu Phong Dương một cái, Tiêu Phong Dương cười haha, nói: "U Hàn, Mộng lão đã muốn cháu đến đó, vậy
thì cháu nhanh nhanh đi đi; thân là hậu bối, sao có thể để tiền bối đợi được?".
Tiêu U Hàn ừm một tiếng, nhảy lên ngựa phóng về phía trước. Nguồn truyện:
Người đàn ông mặc áo bào xanh đó cười hai tiếng kì quái, chắp chắp tay nói: "Tiêu nhị gia, cáo từ".
Chưa đợi Tiêu Phong Dương đáp lời hắn đã quất ngựa đuổi theo Tiêu U Hàn mà đi, quả thật là vô lễ đến cực điểm.
Dung nhan tuyệt thế bên dưới cái nón rộng vành của Lăng Thần xuất hiện nét khinh thường, thấp giọng nói: "Chỉ cần từ hành vi của tên đệ
tử này có thể nhìn ra, Thiên Thượng Thiên so sánh với Vô Thượng Thiên đúng là khác một trời một vực, từ lâu đã không thể so sánh. Môn
phái như này quả thật cũng đã đến lúc hết thời rồi, làm sao có đủ tư cách cùng được vào tam đại ẩn tông cùng với Vô Thượng Thiên
chứ?!".
Lê Tuyết cười tán đồng, nói: "Ếch ngồi đáy giếng, không biết bầu trời lớn thế nào, cuồng ngạo như vậy, chỉ có con đường chết mà thôi!".
Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy thì giết sạch một cách triệt để thôi! Truyền mệnh lệnh của ta, một người cũng không
được để thoát!".
Ống tay áo của Lăng Thần khẽ rung một cái, một sợi chỉ màu đen bay ra từ trong tay áo nàng, bắn ra ngoài mười mấy trượng, một tiếng
kêu của chim ưng vang lên, ngậm lấy sợi chỉ, bay vọt lên trời, biến mất không nhìn thấy nữa.
"Tống Quân Thiên Lí vẫn chưa đến, có nên đợi ông ta không?" Lê Tuyết trau mày, thấp giọng nói: "Thiên Thượng Thiên tử sĩ 3 nghìn, đệ
tử môn phái còn có khoảng 100 người, thực lực như vậy, nếu như đánh chính diện, chỉ sợ chúng ta cũng khó tránh khỏi thương vong".
Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, nói: "Ông ta đã đến rồi". Nói rồi hắn ngước mắt lên, nhìn về phía một cây thùy dương cổ thụ ở phía xa,
cười một cách đầy ẩn
"Hừm! Tên tiểu tử Lăng Thiên, dám hô hào bản tọa đến đây, gan ngươi cũng lớn lắm đấy!". Một tiếng hừm lạnh lùng từ trên cây thùy
dương vang đến, Lăng Thiên vẫn chưa kịp đáp lời thì một bóng đen vọt ra từ trên cây, chớp mắt cái đã không thấy đâu, hướng bay đi
chính là hướng Tiêu U Hàn vừa đi.
Lăng Thiên cười cười, sờ mũi tự lẩm nhẩm nói: "Trợ thủ miễn phí như này, không dùng thì đúng là lãng phí mà. Tống Quân lão huynh, ta chỉ
là không nhẫn tâm nhìn tài nguyên bị bỏ phí mà thôi". Nói rồi hắn quay người lại, nhìn Tiêu Phong Dương, nói: "Tiêu nhị gia, sự việc đã đến
nước này, đã không còn cách nào có thể lựa chọn, đại biến sắp diễn ra. Lát nữa ông ra sức tụ tập người của Tiêu Gia, tập trung ở chỗ
ông, để kế sách được vẹn toàn, xin ông ra nghiêm lệnh, không một người nào của Tiêu Gia được nhúng tay vào cuộc chiến sau đó. Như
vậy thì Tiêu Gia các ông có lẽ còn có thể giữ được vài phần nguyên khí".
Tiêu Phong Dương trợn mắt há mồm không nói được lời nào. Hắn biết cuộc tấn công này rất nhanh sẽ diễn ra, cũng biết là trận đánh này
chắc chắn sẽ nhanh như sấm sét, sống chết thắng bại chỉ trong một trận! Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ, Lăng Thiên không đợi người
của Tiêu Gia làm ra sự xắp xếp cụ thể, cũng không gặp mặt gia chủ Tiêu Gia là Tiêu Phong Hàn, đã đơn phương phát động hành động!
Lăng Thiên thở dài một hơi, nghĩ một lát rồi giải thích: "Tiêu nhị gia, hành động này có lẽ là có chút gấp gáp. Nhưng Mộng Phiên Vân đã
cho gọi Tiêu U Hàn tiểu thư về trước, chỉ cần biết được chuyện ở Thừa Thiên, bất luận là hắn có phản ứng thế nào thì chắc chắc sẽ có
hành động, chúng ta không hành động, thì sẽ làm mất đi tiên cơ, điểm này Tiêu nhị gia chắc là hiểu".
Quyển 7
Tiêu Phong Dương đương nhiên là biết, nhưng hắn cho rằng đã đề phòng một cách nghiêm mật, thông tin này tuyệt đối không có lí do gì có
thể bị tiết lộ ra được, kể cả Mộng Phiên Vân sau khi biết được mà có hành động thì cũng phải cần có thời gian, trong quá trình đó Tiêu Gia
có thể xắp xếp một cách khẩn cấp, để nắm chắc phần thắng thì cũng có thể nhân đó bố trí cho những người già yếu và phụ nữ trẻ em tránh
nạn trước.
Lăng Thiên lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Không sai, công tác bảo mật thông tin bên Lăng Gia quả thực là vô cùng nghiêm mật, nhưng đại lễ lập quốc của Lăng Gia được tổ chức
thành công, không có một chút trắc trở nào, điều này đã cho thấy rõ kế hoạch của Thiên Thượng Thiên ở Thừa Thiên đã thất bại hoàn
toàn, lại không có thông tin gì được truyền ra, không những thế Tiêu nhị gia lại có thể trở về một cách bình an, điều này nói lên cái gì?
Nếu như không nằm ngoài dự liệu của Lăng Thiên, thì chỉ sợ lúc này người của Tiêu Gia đang nằm trong sự khống chế của Thiên Thượng
Thiên. Nếu như Thiên Thượng Thiên hành động thì việc đầu tiên sẽ là giết sạch những người này!Nếu như cứ phải đợi đến khi Thiên
Thượng Thiên hành động trước thì chỉ sợ đến lúc đó cả gia tộc Tiêu Gia đã chết không còn ai nữa rồi.
Sự hiểm ác của người trong giang hồ không phải là những người có cuộc sống nhung lụa, con em thế gia này có thể hiểu được,
đựng được!
Thiên Thượng Thiên biết vô cùng rõ, bản thân chúng chỉ sợ đã đi đến đường cùng, chúng chắc chắn đã bị Tiêu Gia bán đứng, nếu như đến
thủ đoạn cá chết thì lưới phải rách cũng không có thì còn gọi gì là Thiên Thượng Thiên?
Môn chủ Thiên Thượng Thiên là Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy trong lòng rất bực bội khó chịu, không những thế còn thấy hoang mang,
cảm giác này là khó chịu vô cùng, dường như bệnh của hắn lại sắp phát tác vậy…
Hắn nỗ lực khắc chế sự bực dọc trong người, đứng một cách tĩnh lặng, bộ dạng như đang nắm chắc điều gì đó. Nhưng chỉ có bản thân
hắn mới biết, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của hắn từ lâu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Đã chuẩn bị xong, cả nhà Tiêu Gia trên dưới tổng cộng người, hiện nay đã tập trung ở ba viện tử (sân nhà), bên ngoài mỗi viện tử
đều có tử sĩ trông coi, còn có cao thủ bản môn đợi sẵn. Chỉ cần xảy ra biến cố, thuộc hạ có thể đảm bảo những người này sẽ đầu rơi
xuống đất ngay lập tức!".
"Được! Chú ý giữ kín, đừng để họ phát hiện, xét cho cùng thì đây cũng chỉ là suy đoán, nếu như không phải thì sẽ còn có sau này nữa".
"Vâng!".
"Bẩm đại chưởng môn, sư muội Tiêu U Hàn đã đến". Một giọng nói cung kính vang lên, chính là người đàn ông phụ trách dẫn Tiêu U Hàn
đến đây.
"Để nó vào đây!". Mộng Phiên Vân khẽ động đậy lông mày, thân người không quay lại, trầm giọng ra lệnh. người kia phải chết thì đúng
là cũng nằm trong dự liệu, nếu như có thể sống mà quay về thì mới là chuyện lạ. Còn thân phận Tiêu Gia của Tiêu U Hàn là một cái bùa hộ
thân. Đó cũng chính là nguyên nhân Mộng Phiên Vân phái Tiêu U Hàn cùng đi.
"Vâng!". Tiếp đó là những tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, Tiêu U Hàn từng bước bước vào trong đại điện.
Trong lòng Mộng Phiên Vân càng lúc càng cảm thấy khó chịu, bực bội, dự cảm không lành trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Hắn
vẫn đứng chắp tay sau lưng, hoàn toàn không quay người lại, hắn đang nghe, đếm nhịp thở của Tiêu U Hàn, hắn cố gắng nỗ lực khống chế
sự khó chịu trong người, chậm dãi nói: "U Hàn, ngươi hô hấp không ổn định, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lần đến Thừa Thiên này kết quả
thế nào?".
Tiêu U Hàn bỗng rung người, ngẩng đầu lên.
"Lần đến Thừa Thiên này….các vị trưởng lão….". Tiêu U Hàn chiếu theo những lời đã chuẩn bị sẵn trước lúc đến tỉ mỉ nói ra một lượt.
"Toàn bộ bị tiêu diệt ư?". Mộng Phiên Vân trau mày, cười lạnh một tiếng, vẫn quay lưng lại với Tiêu U Hàn, nói: "Vậy sao ngươi có thể về
được vậy? Đến Phiên Lãng trưởng lão cũng không thể may mắn thoát chết, con có năng lực gì mà có thể thoát thân vậy!?".
"Theo chỉ thị của Phiên Lãng trưởng lão, đệ tử không tham gia hành động lần này, hơn nữa họ cũng sẽ không làm khó đệ tử". Tiêu U Hàn
bình tĩnh nói.
"Sẽ không làm khó cho ngươi…, đúng vậy, họ đương nhiên là sẽ không làm khó cho ngươi". Mộng Phiên Vân chậm rãi nói, sắc mặt hắn
không hỉ không nộ: "Tiêu Gia hiện nay chỉ sợ có mối quan hệ với Lăng Gia còn thân thiết hơn trước đây nhỉ?" Tiêu U Hàn bỗng
trong lòng, nói: "Chưởng môn sư tổ sao lại nói vậy, Lăng Gia cướp quan ải nhà Tiêu Gia, giết hàng vạn binh lính của Tiêu Gia, bắt giữ nhị
gia của Tiêu Gia, thù này hận này, không đội trời chung! Sao có thể hòa giải với chúng được?".
Mộng Phiên Vân từ từ xoay người lại, vẻ mặt âm hiểm nhìn Tiêu U Hàn: "Ta vừa nãy hình như chỉ nói mối quan hệ giữa hai nhà các ngươi
thân thiết hơn trước, lúc nào ta nói là các người đã hòa giải rồi? Ngươi vội vã biện bạch như vậy, là có dụng ý gì vậy? "
Tiêu U Hàn lập tức ngớ người ra, hồi lâu, mới nói một cách thương tâm: "Nếu như sư tổ không tin lời của đệ tử, đệ tử cũng không có lời
nào để nói. Đệ tử từ ngày được sư tổ ban ơn, dựa vào cơ duyên cực lớn mà được làm môn hạ của Thiên Thượng Thiên, tu luyện võ học
cao thâm, ân này đức này, to lớn vô cùng, làm sao dám có dù chỉ là một chút suy nghĩ muốn phản bội? Sư môn và gia tộc trước giờ đều có
quan hệ hòa nhập, đệ tử trong lòng trước giờ đều lấy đó mà vui mừng, nhưng đến nay sử tổ lại nghi ngờ sự thanh bạch của đệ tử, để tránh
sư tổ nghi ngờ thành ý hợp tác của Tiêu Gia, U Hàn nguyện tự tẫn trước mặt sư tổ, để chứng minh sự thanh bạch của đệ tử!". Nói rồi Tiêu
U Hàn rút kiếm ra khỏi bao, dùng lực đâm mạnh vào ngực mình!
Nàng hoàn toàn không rõ kế hoạch của Lăng Thiên rốt cuộc sẽ bắt đầu từ lúc nào, nhưng nàng biết điều nàng duy nhất có thể làm, nên
làm lúc này là kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài thêm một khắc, thì cơ hội người nhà được cứu, được bình an sẽ nhiều hơn một phần. Hiện
giờ, thấy Mộng Phiên Vân nghi ngờ như vậy, chỉ sợ câu nói tiếp theo của hắn sẽ là hạ lệnh đối phó với Tiêu Gia!
Cho nên Tiêu U Hàn quyết định dùng kế sách này, lấy thoái để tiến, dùng tính mạng để đánh cuộc.
Nếu như Mộng Phiên Vân ra tay ngăn cản, không cho mình tự sát thì chứng tỏ sự nghi ngờ của hắn cũng không phải là quá nhiều, ít nhất
thì cũng có thể làm dịu đi, tự nhiên sẽ có thể kéo dài thêm được thời gian, nếu như hắn không ra tay ngăn cản, mình thật sự tự sát mà chết,
thì có những lời mình nói trước đó, trong lòng Mộng Phiên Vân cũng sẽ suy nghĩ một cách thận trọng. Bất luận thế nào cũng có thể tranh
thủ thêm được một ít thời gian.
Hành động định tự sát này của Tiêu U Hàn là chơi thật, tuyệt đối không có chút nào là giả cả, càng không có chút nào là làm ra vẻ cả.
Trước mặt tên cáo già quỷ quyệt Mộng Phiên Vân này, nếu như muốn giở trò, thì càng là tự tìm cái chết.
Cho nên nhát kiếm này của Tiêu U Hàn nhanh như chớp, loáng cái đã thấy sắp đâm vào ngực!
Tiêu U Hàn trên mặt lộ ra một nụ cười thê lương, mặt quan tài, vĩnh biệt, ta không bao giờ có thể nhìn thấy ngươi nữa rồi! Không bao giờ
còn có thể so sánh xem mặt ai lạnh hơn với ngươi nữa; có điều, nếu như cái chết của ta có thể cứu được cả Tiêu Gia, vậy thì cái chết này
là rất đáng, đây là điều mà con cái Tiêu Gia nên làm. Chỉ là ta vẫn có chút gì đó….không nỡ rời xa ngươi!
Tất cả những suy nghĩ này của nàng chỉ như ánh lửa vụt lóe qua đầu. Mà Lăng Kiếm lúc này vẫn đang ẩn thân trên một cây đại thụ bên
ngoài, kể cả là hắn có thân pháp tuyệt thế thì cũng đã là quá muộn để cứu viện…
Thanh trường kiếm roẹt một tiếng đâm vào ngực của Tiêu U Hàn, nàng cảm thấy ngực mình đau nhói, tiếp đó là một cảm giác lạnh băng
băng. Đây chính là cảm giác của cái chết sao? Tiêu U Hàn tự mỉa mai mình, đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, ta sao vẫn có thể suy nghĩ?
Vẫn có ý thức? Nàng từ từ mở mắt ra nhìn.
Trước mặt, hai ngón tay gầy gò đang kẹp lấy thanh kiếm của Tiêu U Hàn, dường như không dùng chút lực nào.
Nhát kiếm dùng hết công lực toàn thân này của Tiêu U Hàn nhiều lắm cũng chỉ đâm rách da ngực của nàng, đâm vào thịt chỉ một ít, liền
không cách nào đâm vào sâu hơn được!
Hai ngón tay của Mộng Phiên Vân kẹp lấy mũi kiếm, lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu, ngón tay hắn khẽ thả ra, thanh trường kiếm bằng thép
roeng roeng roeng biến thành một đống mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.
Mộng Phiên Vân cười, nói: "Nha đầu ngươi, sao lại cứng đầu đến vậy! Nói chết là chết, không do dự chút nào! Những việc này, nói rõ là
được rồi, còn cần phải dùng tính mạng của mình để chứng minh cái gì chứ?".
Hiện nay vẫn chưa hoàn toàn xác định được Tiêu Gia có phải là đã quy hàng Lăng Gia hay không, cho nên Tiêu U Hàn không thể chết, xét
cho cùng nàng là con cháu chính thống của Tiêu Gia. Đó chính là nguyên nhân căn bản khiến Mộng Phiên Vân ra tay ngăn cản, tuyệt đối
không phải là do thương hoa tiếc ngọc hay là yêu quý đệ tử bản môn gì cả.
"Đa tạ chưởng môn sư tổ tín nhiệm, đã ra tay cứu tính mạng của U Hàn". Tiêu U Hàn cảm thấy toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, có
cảm giác như là muốn hạ đường huyết, hóa ra cảm giác được sống tốt như vậy, ta vẫn còn có cơ hội gặp lại hắn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Mộng Phiên Vân cuối cùng lộ ra nét mặt tươi cười hiếm thấy ở hắn, dịu dàng vài câu, sau đó truyền lệnh Tiêu U Hàn về nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tiêu U Hàn, Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc
là chỗ nào không đúng, hành động tự sát vừa rồi của U Hàn quả thật đã dùng đến toàn bộ sức lực, hoàn toàn không có chút gì là giả cả, là
do sự nghi ngờ của mình quá lớn? Đang trong lúc suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác khó chịu bức bối trong hắn trỗi dậy, Mộng Phiên Vân
bất giác thở mạnh hai tiếng, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngàu!
Rốt cuộc thì cũng đến rồi! Căn bệnh này mấy ngày nay lúc nào cũng như muốn phát tác, tuy đã cố gắng áp chế, nhưng càng áp chế thì
cảm giác đó càng mãnh liệt, không ngờ ngay hôm nay lại bộc phát ra!
Những hơi thở nặng nề, cùng với những luồng khí đan xen lẫn lộn làm cho Tiêu U Hàn lúc này đang bước gần ra cửa bất giác quay đầu lại
nhìn!
Chính cái quay đầu lại này của Tiêu U Hàn đã giúp nàng nhìn thấy một cảnh tượng mà nói thế nào nàng cũng không dám tin!
Dưới ánh nến, không gian như bị bóp méo đi, một bóng đen vọt ngang qua một khoảng tầm mười mấy trượng, đột ngột xuất hiện trước
người Mộng Phiên Vân!
Động tác nhanh đến đỉnh điểm như này, đã vượt qua phạm trù "khinh công" mà giới võ lâm định nghĩa, thân người lao vút vào như vậy mà
những ánh nến trong đại điện không hề có chút biến động nào cả, hành động của người này, đến một chút tiếng gió cũng không nghe thấy!
Một thanh trường kiếm màu đen, giống như là bị lời nguyền rủa của ma quỷ, giống như là ảo ảnh xuất hiện trước cổ họng của
Vân!
Sự bá đạo của nhát kiếm này, giống như là rách trời rách đất! Cái nhanh của nhát kiếm này, nhanh đến nỗi bản thân thanh trường kiếm
cũng không kịp lóe sáng một cái, tuy không một tiếng động phát ra, nhưng uy lực kinh thiên động địa!
Mộng Phiên Vân kinh hãi, dưới nhát kiếm tràn đầy sự chết chóc, tử khí này, đột nhiên hắn cảm thấy như là bị bóng đè, rõ ràng là đầu óc
tỉnh táo vô cùng, nhưng thân người thì cứ như là mất đi sự chỉ huy!
Đối diện với nhát kiếm kinh thiên động địa này, trong lòng Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy một cảm giác không thể nào chống đỡ, không
thể chống đỡ cũng không muốn chống đỡ nữa! Bất giác hãi hùng, lưỡi kiếm đã chém đến ngay sát cổ hắn!
Mộng Phiên Vân hồn bay phách lạc, dùng hết sức lực toàn thân vặn xoáy thân người né tránh! Thanh trường kiếm roẹt một tiếng lướt qua
cổ hắn. Một cảm giác lạnh đến rợn người, làm cho Mộng Phiên Vân toàn thân nổi hết da gà.
Mộng Phiên Vân nghiêng người ngã xuống, mượn thế ngã đột ngột phóng người ra ngoài, chạy trốn!
Bóng đen vọt người theo, thanh trường kiếm màu đen không buông tha đâm đến; Mộng Phiên Vân liên tiếp thay đổi lần thân pháp,
nhưng không có cách nào có thể thoát khỏi đường kiếm, phụp một tiếng, thanh trường kiếm cắm phập vào vai của hắn, tốc độ nhanh như
sét đánh!
Máu chưa kịp chảy ra, Mộng Phiên Vân đã điên cuồng tháo chạy ra ngoài trượng nữa! Người áo đen nhất kiếm đắc thủ, không truy
kích nữa, sát khí của hắn khóa chặt lấy Mộng Phiên Viên! Không nói một lời nà
Chỉ né tránh, trốn chạy, không có sự phản kích!
Đối mặt với uy lực của đường kiếm này, kể là là Mộng Phiên Vân, thì cũng chỉ có thể né tránh, không thể mà cũng không kịp phản kích!
Đến lúc này, máu tươi từ vết thương của hắn mới phụt ra! Một cánh tay của hắn từ từ rủ xuống, vết thương gây ra của nhát kiếm này tuy
nhỏ, nhưng làm cho Mộng Phiên Vân sinh ra một cảm giác mà người ta gọi là anh hùng mạt lộ!
Nhát kiếm này thật ra không sâu, nhưng trong nháy mắt đã làm gẫy xương bả vai hắn, bắt đầu từ vị trí ở giữa, một luồng sát khí cực mạnh
ngay lúc vừa xâm nhập vào đã ra sức phá hoại, cả một bả vai dường như đã rã rời, không còn thuộc về chính bản thân Mộng Phiên Vân
nữa. Điều này sao có thể, mục tiêu của nhát kiếm đó vốn dĩ là cổ họng của mình, mình đã ra sức né tránh, tuy không thể tránh được bị
đâm trúng, nhưng độ chuẩn xác của đối phương sẽ giảm đi rất nhiều, tại sao vẫn có thể đâm trúng xương bả vai của mình một cách chuẩn
xác như vậy, sao lại có thể như vậy?!
Lúc này thì những tiếng kêu của đám đông trong đại sảnh mới kịp vang lên! Ồn ào huyên náo.
Mộng Viên Phân lập tức vận chân khí, phong tỏa vai trái của mình, nhìn người mặc áo đen trước mặt, vừa phẫn uất vừa tức giận nói: "Đệ
Nhất Lâu chủ?".
Trong khoảnh khắc, Mộng Phiên Vân đã xác định được thân phận của người vừa đến, khinh công như vậy, võ công như vậy, kiếm pháp
như vậy, thuật ám sát như vậy! Đối tượng ám sát lại là mình, chưởng môn của tam đại ẩn môn, nhất đại tông sư trong giới võ lâm mà lại có
được quả như này! Ngoài Đệ Nhất Lâu lâu chủ danh chấn thiên hạ ra, không có người thứ hai có thể làm được!
"Chính là bản tọa! Đại chưởng môn Thiên Thượng Thiên quả nhiên hiểu nhiều biết rộng!". Người vừa đến này cười một cách lạnh lùng,
nói.
Người này chính là Lăng Kiếm!
Vẫn là áo đen bịt mặt, cả thân người hắn giống như một thanh kiếm sắc đã được rút ra khỏi vỏ, đến tận lúc này trên người hắn mới bắt đầu
tỏa ra sát khí đoạt nhân tâm phách đến rùng người, thanh trường kiếm trong tay chũi xuống, trên mũi kiếm một giọt máu tươi từ từ ngưng
đọng nhỏ xuống mặt đất.
Trong đại sảnh bỗng "vi" một tiếng, đến giờ âm thanh ma sát với không khí của nhát kiếm vừa nãy mới vang lên! Giống như có một cơn gió
thổi qua! Những ánh nến trong phòng đột nhiên toàn bộ vụt tắt.
Trong bóng tối, bóng dáng của Lăng Kiếm hiện lên càng xuất quỷ nhập thần, phong độ vô cùng, khoảng mười người trong phòng, nhìn
thấy thần uy của hắn như vậy, không kẻ nào dám làm bừa!
Tiêu U Hàn lúc này đang ở cửa đại điện, nàng bỗng cảm thấy trong lòng uỳnh một tiếng nổ lớn, lập tức trợn tròn mắt há mồm kinh ngạc!
Quyển