Lăng Kiếm bám đuôi theo phía sau Tiêu U Hàn, từ sau khi tiến vào Ẩn Long Cư, thần trí của Lăng Kiếm lúc nào cũng khóa chặt lấy Mộng
Phiên Vân, nhưng nội lực ở đẳng cấp thượng thừa của Mộng Phiên Vân bá đạo như vậy, khí lực toàn thân hắn và đại điện hòa làm một
thể, không có chút sơ hở nào, nội lực của hắn cực kì thâm hậu, chỉ sợ là còn hơn cả Thủy Vô Ba hoặc Ngọc Mãn Lâu.
Lăng Kiếm biết rõ Mộng Phiên Vân ở bên trong, thần trí cũng đã khóa chặt lấy hắn, nhưng khí lực toàn thân hắn gần như hòa nhập vào
với đại điện, không chỗ sơ hở có thể tấn công! Ngay đến trình độ hành thích đệ nhất thiên hạ của Lăng Kiếm cũng khó có thể tìm thấy cơ
hội có thể lợi dụng!
Chính tại thời khắc Tiêu U Hàn bước ra khỏi đại điện, Mộng Phiên Vân không biết vì lí do gì, đột nhiên khí lực đại loạn, không những thế
còn không thể cố định được tâm cảnh của mình!
Lăng Kiếm lúc này không thể mừng hơn, cơ hội tốt như vậy, đối với Lăng Kiếm mà nói quả thật là vô cùng hiếm có!
Khuôn mặt có thể ngụy trang, võ công có thể ngụy trang, nhưng khí chất của các cao thủ tuyệt đỉnh như này thì không kẻ nào có thể ngụy
trang được! Lăng Kiếm không biết Mộng Phiên Vân ở trong đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có sự thất thường như vậy, hắn
cũng không có hứng thú muốn biết tại sao, hắn chỉ biết rằng, nếu muốn giết Mộng Phiên Vân, thì đây chính là cơ hội tốt nhất! Chỉ cần giết
được Mộng Phiên Vân, những thứ khác đều không quan trọng!
Lăng Kiếm chỉ là một thích khách, nhiệm vụ của hắn chính là hành thích Mộng Phiên Vân, bất luận là chỗ nào lúc nào, chỉ cần giết được
Mộng Phiên Vân thì tức là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành! Cho nên Lăng Kiếm không cần thiết phải suy nghĩ đến việc hô ứng đại cục,
giết Mộng Phiên Vân chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với
Cho nên Lăng Kiếm liền quyết định lập tức ra tay! Quả nhiên chém một nhát hiệu quả ngay! Nếu như không phải là Mộng Phiên Vân tránh
kịp, thì chỉ đường kiếm đó thôi cũng đủ để lấy cái đầu của hắn! Còn về việc đối phương đã tránh được mà vẫn bị thương chỗ yếu hại thì là
do công chỉ đạo của Lăng Thiên, sự khổ luyện của bản thân Lăng Kiếm nếu như không có sự rèn luyện hàng trăm hàng nghìn lần thì làm
sao có thể trong thời gian nhanh như vậy đâm trúng chỗ yếu hại không phải là mục tiêu chính của đối phương!
Tiêu U Hàn như bị sét đánh, cả thân người từ từ khuỵu xuống. Hóa ra mặt quan tài…hóa ra hắn..hắn chính là Đệ Nhất Lâu chủ!
Hắn lại chính là Đệ Nhất Lâu chủ, điều này sao có thể? Ta…ta..phải làm thế nào?
Bầu không khí bốn phía vô cùng nặng nề, ai nấy đều sát khí bừng bừng, nhưng Tiêu U Hàn lúc này đang dựa ở cửa đại điện thì như si như
dại, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên, ánh mắt đung đưa, nhớ đến lúc nàng ở trước mặt Lăng Thiên và hắn đã ra sức khen ngợi tâng bốc Đệ
Nhất Lâu chủ, đồng thời còn cho thấy rõ sự ái mộ của nàng đối với Đệ Nhất Lâu chủ…
Đúng là xấu hổ chết đi được, Tiêu U Hàn giậm chân mấy cái thật mạnh, cái miệng nhỏ xinh của nàng cong lên, trên mặt là sự đan xen của
trạng thái vừa tức vừa nóng ruột vừa xấu hổ, trong lòng thì như mộng như ảo, thoáng cái trong đầu hiện lên hàng nghìn ý nghĩ.
Ta phải đối diện với huynh ấy như thế nào? Ta phải dùng thân phận gì để gặp huynh ấy? Ta nên nói chuyện với huynh ấy như thế nào?
Mặt quan tài đáng ghét! Đáng ghét, đáng ghét đúng là đáng ghét quá đi…Tiêu U Hàn nghĩ đến chuyện trước đây, bất giác liền hai tai ôm
mặt xấu hổ, cảm ôm ấp trong lòng của nữ nhi, như thơ như mộng như ảo, nhưng một khi tiếp xúc với hiện thực….cái cảm giác tính
toán được mất liền tràn đầy trong lòng Tiêu U Hàn…
Xoạt xoạt xoạt, tầm 4, 5 mươi bóng đen phản ứng vô cùng nhanh vây thành một vòng tròn, ai nấy đều đao kiếm trong tay, nhìn Lăng Kiếm
lúc này đang bị vây ở giữa, trong ánh mắt chúng đều toát lên sự kiêng sợ!
Ngay tại tổng đà của Thiên Thượng Thiên, trong sự vây quanh của khoảng mười cao thủ hạng nhất đương thế, mà có thể một kiếm đâm bị
thương đại chưởng môn của Thiên Thượng Thiên, người được liệt vào 5 người đứng đầu trong giới võ lâm, điều này không phải là người
tầm thường có thể làm được!
Võ công như này đúng là như ma như quỷ, không, phải nói là hơn cả ma quỷ!
"Thế gian nhân mệnh thao tại thủ, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu! Đệ Nhất Lâu chủ quả nhiên là uy danh hơn người, quả nhiên là danh
bất hư truyền!".
Mộng Phiên Vân khàn giọng cười một tiếng, tay phải của hắn đỡ lấy vai trái, bình đạm nói: "Trong tình cảnh như này, lại là trong tổng đà
của Thiên Thượng Thiên ta, mà có thể một kiếm đâm ta bị thương, thì sao có thể là kẻ vô danh tiểu tốt? Tuy nhát kiếm này ít nhiều có chút
may mắn, nhưng đương thế có thể có được thuật hành thích như này cũng chỉ duy nhất có Đệ Nhất Lâu, trong Đệ Nhất Lâu thì cũng chỉ
duy nhất lâu chủ có thể làm được mà thôi!".
Hắn ho hai tiếng, trong mắt lộ ra chút gì đó sự chế giễu, nói: "Nếu như sát thủ nào của Đệ Nhất Lâu cũng có thể làm được, vậy thì cũng
không gọi là Đệ Nhất Lâu rồi!".
Lăng Kiếm hai mắt nhìn mũi kiếm, nói: "Ý ông nói câu này là đang chế nhạo bản tọa đánh lén đắc thủ sao?".
Mộng Phiên Vân lạnh lùng hừm một tiếng, nói: "Đệ Nhất Lâu chủ, ngươi có chút quá xem thường Mộng Phiên Vân ta rồi, thắng là thắng,
bại là bại! Không có bản lĩnh để phòng bị người khác đánh lén, thì đó chính là do bản thân không có bản lĩnh, nếu đã bại rồi thì có tư cách
gì để trách người khác!".
Hắn đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Năm đó ta lấy tấm thân đồng tử để tu luyện liệt dương thần công, cảnh giới liên tục được tăng lên,
nhưng do quá vội vã, trước lúc nguyên dương bắt đầu hình thành hồi 15 tuổi, ta đã luyện đến tầng thứ ba, ta đợi cảnh giới tầng thứ ba ổn
định liền uống liệt dương đan, kết quả là cơ thể do chưa phát triển hoàn toàn, nguyên dương không thể ổn định, chân hỏa chạy loạn khắp
cơ thể, chân dương chi hỏa cắn ngược trở lại, sư tôn và mấy vị sư thúc ra sức tương cứu, mới giữ được cái mạng này của ta".
Đám đông không biết hắn nói những điều này là có ý gì, chỉ lặng lẽ đứng nghe.
"Nhưng bắt đầu từ đó, ta đã bị tổn thương đến kinh mạch, cùng với sự nâng cao từng bước của liệt dương thần công, vết thương trong
kinh mạch ngày càng nghiêm trọng, cho đến mấy năm gần đây, liệt dương thần công của ta cuối cùng cũng tu thành chính quả, nhưng
những kinh mạch bị tổn thương cũng càng trở nên khó khắc chế. Loại ta tu luyện vốn dĩ là nguyên dương, nhưng không ngờ lại bị lửa đốt,
nếu như muốn hồi phục được thì phải hủy hết công lực toàn thân, như vậy có thể không phải lo lắng gì nữa. Chỉ có điều nếu như vậy thì sẽ
trở thành một phế nhân từ đầu đến chân thân là đệ tử của Thiên Thượng Thiên, nếu như không có võ công, thì chả phải là sống không
bằng chết sao? Sư tôn năm đó từng nói, sẽ có một ngày ta sẽ bị thiệt thòi lớn bởi chính đường kinh mạch này, thậm chí là còn mất mạng!". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mộng Phiên Vân cười lớn, hai mắt nhìn thẳng vào Lăng Kiếm, chầm chậm nói: "Hôm nay xem ra đúng là như vậy!".
Lăng Kiếm khẽ mỉm cười, không thèm để ý đến đống đao kiếm đang vây quanh mình, hắn chỉ nhìn Mộng Phiên Vân, trong mắt lộ ra nét
khinh nhờn, nói: "Đó cũng là lí do? Ông cho rằng đó chính là lí do ông thất bại sao? Mồm ông thì nói được như vậy, nhưng trong lòng thì
tự ông vẫn chưa nhìn ra, dựa vào tâm cảnh này của ông thì cả đời này tuyệt đối sẽ không bước lên được đỉnh cao nhất của võ học!". Lăng
Kiếm lời nói sắc như đao: "Tâm cảnh như này, căn bản là không xứng!".
Mộng Phiên Vân thần sắc nhất nộ, hừm một tiếng, nói: "Đệ Nhất Lâu chủ, lập trường của ta và ngươi khác nhau không nói, nhưng ta rất
có hứng thú muốn biết là ai phái ngươi đến đây? Có thể nói ra không?".
Lăng Kiếm cười lạnh lùng, nói: "Mộng Phiên Vân, ông cũng không cần thiết phí công vô ích để kéo dài thời gian nữa, ông cần phải biết
hôm nay ông chết chắc rồi! Cũng không chỉ là ông, hôm nay sẽ có rất nhiều người sẽ phải chết. Đường đến hoàng tuyền hiu quạnh, đêm
nay lên đường ông cũng không cần phải sợ cô đơn nữa rồi!".
Mộng Phiên Vân ngay từ đầu đã biết, bản thân hắn đã bị khí của người mặc đồ đen trước mặt này khóa chặt, chỉ cần hắn hơi có chút cử
động, chắc chắn cái đón chờ hắn là sát chiêu đoạt mệnh. Cho nên hắn đứng im lìm, không dám có chút manh động, chỉ cố nói chuyện của
hn, với ý đồ là làm vơi giảm sát tâm của Lăng Kiếm, mục đích là để kéo dài thời gian vận chuyển chân khí trong người, đợi đến lúc có cơ
hội thoát khỏi luồng khí của Lăng Kiếm, sẽ đột ngột phát động tấn công, ít nhất cũng cần đẩy được luồng kiếm khí rợn người trong vai trái
của hắn ra, như vậy thì cũng sẽ không tuyệt đối ở vào thế hạ phong!
Hắn cố nhiên là đang muốn kéo dài thời gian, còn Lăng Kiếm thì cũng không khác gì! Nếu như đổi thành các nhiệm vụ trước đây, chỉ sợ
Lăng Kiếm đến một câu cũng chẳng thèm nói, trực tiếp động thủ giết người, sau đó lượn.
Nhưng hiện nay Lăng Kiếm không thể làm như vậy, hắn cần phải đợi, đợi Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí đến. Kẻ đã bị trọng thương
như Mộng Phiên Vân hiện nay đã là con mồi trong tay hắn, luồng khí trên người hắn đã bị Lăng Kiếm khóa chặt, kể cả là hắn có thể bay
lên trời, thì cũng chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của Lăng Kiếm ngay khi hắn vừa cất cánh! Lăng Kiếm có nắm chắc tuyệt đối, cho nên hắn
không vội.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là nhát kiếm vừa nãy nhìn thì có vẻ là nhẹ nhàng không tốn sức, nhưng thật ra Lăng Kiếm đã vận hết
toàn bộ công lực! Đặc biệt là sau khi chém trượt mục tiêu chính, chuyển sang đâm vào chỗ yếu hại khác là vai của Mộng Phiên Vân. Tuy
nhát đâm đó thành công, nhưng cũng đã làm tổn hao không ít nội lực và tâm lực của hắn, thời gian kéo dài thêm một khắc, thì hắn sẽ có
thể hồi phục thêm được một phần, lúc đó bất luận là tháo thân hay là giết địch, đều sẽ càng có thể nắm chắc hơn!
Ánh mắt hắn nhìn quét qua đám người đang vây xung quanh mình, kể cả là dựa vào nhãn giới vô cùng chắc ổn của Lăng Kiếm cũng
khỏi làm hắn giật mình. Số cao thủ trong đám người này quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của Lăng Kiếm, đặc biệt là ba lão già râu bạc
trong số đó, nhìn thì có vẻ là già nua ốm yếu, nhưng ánh mắt chúng lấp lánh sắc nhọn, khí thế toàn thân cực lớn, tuy không bằng Mộng
Phiên Vân, nhưng cũng không thua kém là bao, nếu chỉ nói đến nội lực, thì gần như là cùng cấp bậc với Thủy Vô Ba và Ngọc Mãn Lâu!
Ba người đó chính là ba vị trưởng lão thần bí nhất trong nội môn của Thiên Thượng Thiên! Cao thủ cỡ này, Thiên Thượng Thiên không ngờ
lại có đến những ba người, quả không hổ danh là ẩn tông xếp ngang hàng với Vô Thượng Thiên, quả nhiên không tầm thường!
Nhưng tình hình trước mắt hiện nay là, Lăng Kiếm chỉ cần ra tay là có thể tự tin 100% có thể giết chết được Mộng Phiên Vân, nhưng hắn
hoàn toàn không thể chắc chắn có thể đối phó được với sự vây đánh ngay sau đó của đám cao thủ này không! Thậm chí đến cơ hội để
chạy thoát cũng chưa chắc đã có!
Đám đông trong đại điện tất nhiên cũng nhìn ra tình thế đặc biệt này, cho nên ai ai cũng không dám hành động bừa bãi. Chỉ sợ mình manh
động là sẽ làm mất mạng đại chưởng môn.
Cả hai bên đều là trong tình thế ném chuột sợ vỡ bình.
Không, phải nói là chỉ có người của Thiên Thượng Thiên mới có cảm giác ném chuột sợ vỡ bình. Lăng Kiếm thì không, hắn chưa động thủ
là bởi vì thời cơ chưa đến! Đối với Lăng Kiếm mà nói, bất kì việc gì cũng không quan trọng bằng nhiệm vụ mà Lăng Thiên giao cho hắn!
Trong đó bao gồm cả tính mạng của chính bản thân Lăng Kiếm! Giết Mộng Phiên Vân chính là nhiệm vụ của hắn! Lăng Kiếm
nghĩ đến việc giết xong thì sẽ như thế nào! Giết xong rồi nói sau!
Trong đại điện, một bầu không khí im lặng đáng sợ bao trùm khắp nơi, cục diện vô cùng đặc biệt, nếu như Mộng Phiên Vân có thể đẩy
được luồng kiếm khí trong người hắn ra trước lúc Lăng Kiếm ra tay, hồi phục lại được đại bộ phận công lực của mình, thì hắn cũng sẽ có
thể đối phó với nhất kích chí mạng của Lăng Kiếm, đến lúc đó kể cả Lăng Kiếm có ra tay tiếp thì cũng đã là quá muộn, cho nên thời gian
càng kéo dài thì càng có lợi cho hắn!
Đáng tiếc, Mộng Phiên Vân không biết, thời gian càng kéo dài thì nguy cơ của hắn mới là càng đáng sợ, lúc hắn đang cố kéo dài thời gian
thì Lăng Kiếm sao không biết được đạo lí trong đó, nhưng Lăng Kiếm cũng cần có thời gian, đợi Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí đến,
chỉ cần họ đến nơi, thì kể cả là Mộng Phiên Vân hồi phục hoàn toàn, thì cũng có thể làm được gì hơn?!
Quyển 7
Lúc này Tiêu U Hàn mới biết, hôm đó Lăng Thiên nói là muốn nàng hiệp trợ Lăng Kiếm căn bản là chỉ là nói đùa, đùa giỡn một cách hoàn
toàn! Giữa đám cao thủ tuyệt thế này, chỉ dựa vào Tiêu U Hàn, chỉ sợ đến sức mạnh để đỡ được một đòn cũng không có, nói gì đến việc
có thể giúp đỡ được Lăng Kiếm?
Nhìn Lăng Kiếm giống như thiên thần đang đứng hiên ngang giữa đại điện, một thanh trường kiếm mà có thể áp chế được cả
Vân và gần mười cao thủ nội môn của Thiên Thượng Thiên, không kẻ nào dám cử động dù chỉ là một chút. Trong lòng Tiêu U Hàn đột
nhiên tuôn trào ra một cảm giác vô cùng tự hào!
Người đàn ông như thế này, hỏi cả thiên hạ có thể có được mấy người?
Nhưng sau sự tự hào là sự hoảng sợ vô tận, bất luận võ công của Lăng Kiếm siêu phàm đến thế nào. Nhưng chỉ có một mình, kể cả là
hiện nay đang khống chế được đại cục, nhưng sau khi huynh ấy giết được Mộng Phiên Vân, thì sẽ hoàn toàn không có một chút chắc chắn
nào có thể bước ra được khỏi đại điện này!
Nếu như Lăng Kiếm không giết Mộng Phiên Vân, nếu như muốn toàn thân mà thoát, số người hiện tại của Thiên Thượng Thiên tuy đông,
nhưng cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn lại được!
Nhưng Lăng Kiếm không thể đi như vậy, kể cả là muốn đi thì cũng phải giết xong Mộng Phiên Vân rồi mới đi!
Tiêu U Hàn trong lòng bỗng thấy hoảng loạn, làm thế nào bây giờ? Làm sao để cứu được huynh ấy ra sau khi hành thích xong?
Mộng Phiên Vân nhìn Lăng Kiếm, ánh mắt hắn chợt lóe lên một cái, đột nhiên mở miệng nói: "Lâu chủ tôn giá (tôn giá: tiếng gọi tôn trọng
đối với người đối diện), lúc này hai bên ta và các hạ đều biết rất rõ, chúng ta đang kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không dám hành động trước!
Nếu như bên ta hành động trước, thì ta sẽ bước trước tôn giá một bước xuống hoàng tuyền; còn nếu như các hạ hành động trước, ta cố
nhiên là phải chết, nhưng các hạ cũng sẽ tuyệt đối không có cơ hội để sống! Dưới sự vây giết của , mươi cao thủ tiên thiên này, các hạ là Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí thì cũng vậy thôi".
Hắn nhìn Lăng Kiếm, mỉm cười, nói: "Theo ta thấy, chúng ta cùng lúc ngừng tay, kết thêm người bạn, thế nào?" Mộng Phiên Vân đã phán
đoán nhầm, hắn nghĩ rằng Lăng Thiên không ra tay là bởi vì ném chuột sợ vỡ bình, lo lắng đến sự tấn công tiếp đó ở xung quanh, ngẫm
nghĩ trong lòng, thế là vị đại chưởng môn của Thiên Thượng Thiên này liền đàm phán điều kiện với Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm dường như đang trầm tư suy nghĩ lời hắn nói, Mộng Phiên Vân thấy thế liền lập tức cảm thấy vui mừng, nói: "Lâu chủ tung
hoành thiên hạ, uy danh hiển hách, người trong thiên hạ có ai là không kính phục. Mà hiện nay ta đã bị trọng thương trong tay của lâu chủ,
kể cả lúc này lâu chủ rời đi, thì cũng sẽ không hề ảnh hưởng đến uy danh của lâu chủ! Lâu chủ là người thông minh, tất nhiên sẽ biết lựa
chọn như thế nào là nhìn xa trông rộng".
Đôi mắt sắc nhọn của Lăng Kiếm toát ra hai tia hàn quang, lạnh lùng nói: "Có một điểm ông nói không sai, đó chính là các người hành
động trước thì ông chết! Ta hành động trước, cũng sẽ là ông chết trước! Bất luận bên nào hành động trước thì kẻ phải chết đầu tiên, chắc
chắn là ông!".
Mộng Phiên Vân hừm một tiếng, nói: "Kẻ chết thứ hai cũng chắc chắn là ngươi!".
Phía sau tấm khăn bịt mặt của Lăng Kiếm dường như lộ ra một nụ cười như có như không.
Mộng Phiên Vân cho rằng đã thuyết phục được Lăng Kiếm, trong lòng đang cảm thấy nhẹ nhõm, thì lúc này lại nghe thấy Lăng Kiếm
chầm chậm nói: "Điều đó cũng chưa chắc!Mộng Phiên Vân đại nộ, nói: "Thiên Thượng Thiên ta dồn lực nhất kích, đừng nói là Đệ Nhất Lâu chủ như ngươi, ngay cả thiên hạ đệ nhất
cao thủ Tống Quân Thiên Lí ở vào vị trí hiện nay của ngươi, cũng chắc chắn sẽ phải chết!".
"Ồ? Khẩu khí lớn quá nhỉ! Thật sự là như vậy sao?" Lăng Kiếm lạnh lùng nói.
Đồng thời với đó, trong màn đêm bên ngoài đại điện bỗng có một giọng nói từ từ chậm rãi vang lên: "Mộng đại chưởng môn quả có khẩu
khí rất lớn, bản tọa rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc thì kẻ nào có thể giết được bản tọa!?".
Mộng Phiên Vân thất sắc kinh hoàng! Sao lại như thế này, sao hắn lại đến đây!
Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí đã đến đây rồi ư?
Ông trời cũng muốn ta phải chết sao?
Mộng Phiên Vân không thể ngờ được rằng, vận khí của hắn không ngờ lại đen đủi đến mức như thế này! Để thuyết phục thiên hạ đệ nhất
sát thủ trước mặt, hắn chỉ nhắc đến vị Giang Sơn Lệnh chủ thiên hạ đệ nhất cao thủ này để làm ví dụ so sánh, lấy thiên hạ đệ nhất cao thủ
để áp chế thiên hạ đệ nhất sát thủ, đây vốn dĩ là chuyện nói ra để tăng thêm sức thuyết phục, ai mà biết được lại linh nghiệm đến vậy, thế
nào mà kéo cả vị đại sát tinh này đến.
Đúng là mồm quạ đen! Ta đúng là cái mồm làm khổ cái thân! Mộng Phiên Vân chán ngán đến mức gần như muốn tát mấy cái thật mạnh
vào mồm hắn, ai bảo nói lung tung!
Nhưng Mộng Phiên Vân đã không còn kịp để hối hận! Bởi vì chính tại thời khắc này, khi giọng nói bên ngoài vừa cất lên chữ đầu tiên thì
Lăng Kiếm đã hành động
Nhất động như chớp giật, nhất động như lôi đình!
Mục tiêu chính là Mộng Phiên Vân!
Thân người Lăng Kiếm bỗng nhòe đi, đột nhiên xọt xuyên qua đám người, xung quanh những tiếng hét lớn vang lên như sấm, vô số đao
kiếm ào ào lóe lên những ánh sáng lạnh thấu xương, chém, đâm về phía Lăng Thiên! Vô số chưởng lực kinh hồn đánh về phía Lăng Kiếm,
trung tâm đại điện giống như là có một quả bom đang phát nổ!
Lăng Kiếm mặt không biến sắc, cứ như là không nhìn thấy những đường đao đường kiếm sắp sửa chém xuống người mình, trong mắt của
hắn chỉ có một người, là Mộng Phiên Vân!
Mộng Phiên Vân hét lên một tiếng dài, thanh trường kiếm trong tay ném ra, đồng thời tay phải liên tiếp trong nháy mắt đánh ra chưởng,
đồng thời thân người lùi mạnh về sau với tốc độ cực nhanh!
Mộng Phiên Vân vừa lùi cái đã được trượng, lưng hắn đã dính sát vào cây cột trụ của đại điện! Không thể lùi thêm được nữa!
Những ánh đao ánh kiếm trong đại điện, đều là lóe tên từ trong tay người của Thiên Thượng Thiên, đội hình hoành tráng như vậy, sự công
kích xa hoa như vậy, nhưng hoàn toàn không đem lại cho Mộng Phiên Vân một chút cảm giác an toàn nào cả!
Mắt hắn như muốn lồi ra ngoài, ánh mắt dần dần tản mạn, trong cổ họng phát ra những tiếng ư ư, tại vị trí ngực trái ngay tim hắn, máu tươi
bắt đầu tuôn trào ra!
Trong lúc còn chưa ý thức được điều gì hắn đã bị trúng một kiếm! Một nhát kiếm chí mạng! Một nhát kiếm khiến hắn bước chân
đường đi xuống hoàng tuyền!
Thân người Lăng Kiếm trượt như con cá mực, trên đùi bỗng cảm thấy nóng rát, đã bị trúng một kiếm, trước mặt tiếng hút gió của chưởng
lực vù vù, chưởng lực của Mộng Phiên Vân đã đến nơi, Lăng Kiếm nghiêng người một cái, né sang một bên, trường kiếm lóe sáng đâm
đến, ngay khoảng khắc sau đó lập tức được thu về!
Do dùng khí của mình để khóa chặt mục tiêu, bất luận là Mộng Phiên Vân chạy đến chỗ nào, Lăng Kiếm nhắm mắt cũng có thể tìm ra hắn!
"Bình bình!" Lăng Kiếm sau khi một kiếm đâm chết Mộng Phiên Vân, đã cố dùng hết sức toàn thân để tránh chưởng lực của đối phương
đánh đến, đáng tiếc che một hở mười, vai trái liên tiếp trúng hai chưởng, đau thấu gan thấu ruột, những tiếng rắc rắc vang lên từ trong
xương vai của hắn, làm người ta cảm thấy ghê răng!
Đột nhiên hắn dừng bước truy kích, thanh trường kiếm đột nhiên vụt ra một quang cầu chói rực, khi tất cả vừa nhìn thấy thì quang cầu liền
nổ tung, kiếm khí bắn ra tung tóe, lập tức những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên!
Thân người Lăng Kiếm lùi mạnh về sau, thân pháp siêu diệu của hắn một lần nữa được tái hiện!
Lùi một cái, người Lăng Kiếm đã lùi về vị trí ban đầu của hắn, ngay chính giữa đại điện!
Trên người Lăng Kiếm, quần áo rách rưới, vết kiếm chằng chịt! Chính trong thời gian hắn tiến rồi lùi này, trước sau người hắn, hai bên trái
phải đã có mười người nằm im bất động trên mặt đất!
Nhưng những vết kiếm trên người Lăng Kiếm cũng không thể tránh được nhiều hơn đường! Nhưng kì quái l những vết kiếm
trên người Lăng Kiếm, ngoài ở đùi có máu chảy ra, phần thân trên chằng chịt những vết chém lại không co giọt máu nào chảy ra cả!
Từ trong những khe hở của những vết rách của chiếc áo đen, ẩn hiện bắn ra những ánh vàng lấp lóe! Trong lòng Lăng Kiếm cảm thấy chút
gì đó của sự cảm kích. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hộ thân giáp! Lớp vỏ ngoài của con lân giáp long hồi đó được Lăng Thiên chế tạo thành mười mấy cái áo giáp hộ thân, Lăng Kiếm chính
là được phân một cái.
Ban đầu Lăng Kiếm sống chết cũng không chịu mặc, hắn cho rằng thứ đồ này không có tác dụng gì lớn cả, do vỏ của lân giáp long quá
cứng, khi mặc trên người quả thật là ảnh hưởng quá nhiều đến độ nhanh nhạy và độ mềm dẻo của cơ thể, cho nên Lăng Kiếm kiên quyết
không chịu mặc. Gần như là làm cho Lăng Thiên muốn phát hỏa, thế là Lăng Thiên hạ mệnh lệnh, Lăng Kiếm mới miễn cưỡng mặc trên
người. Không ngờ hôm nay chính nó lại cứu mình một mạng.
"Hộ thân bảo giáp! Tên khốn này có hộ thân bảo giáp!". Một lão già râu tóc bạc phơ tức đến gần như muốn phun máu! Mắt thấy đối
phương sắp bị loạn kiếm chém thành trăm mảnh, nào ngờ trên người đối phương còn mặc một cái áo giáp bảo bối!
Chả trách thằng cha này toàn thân trên dưới che chắn đến gió mưa không lọt, chỉ để lộ ra hai phần trước và sau lưng! Hóa ra là đã có
chuẩn bị từ trước! Cũng không biết đó là hộ giáp được làm từ chất liệu gì, trúng đòn hợp kích của gần mười cao thủ tiên thiên mà không
hề có tổn hại gì, điều này quá là khoa trường?! Chỉ dựa vào võ công của bản thân lâu chủ Đệ Nhất Lâu thì đã là cô cùng cao thâm! L
thêm bảo giáp đao thương bất nhập này nữa….
Khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại tơi bời của Lăng Kiếm, Tiêu U Hàn chỉ cảm thấy như bị một cái chùy lớn đập mạnh vào tim, trước mắt
bỗng tối sầm lại, trong lòng nóng như lửa đốt, gần như là muốn ngất lịm đi!
Huynh ấy bị thương rồi! Huynh ấy bị thương rồi, huynh ấy bị thương rồi…. trong lòng nàng đột nhiên chỉ nghĩ được câu nói này, Tiêu U
Hàn cảm thấy đầu mình cứ ù ù kêu, không thể suy nghĩ được gì nữa, đau lòng đến muốn chết đi.
Cho đến lúc lão già râu bạc đó hét lớn một tiếng tức giận thì Tiêu U Hàn mới chợt tỉnh lại trong con mơ, thấy Lăng Kiếm bình yên vô sự
đứng đó, Tiêu U Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận cuồng hỉ, nàng ngay lúc này chỉ muốn lao vào lòng hắn mà khóc lớn! Đáng
tiếc, nàng không thể, và cũng sẽ không hành động một cách ngu ngốc như vậy. Nếu như thật sự lao đến, sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho
hắn, thậm chí có khi còn là đồng lõa mưu sát hắn!
Lăng Kiếm nhất ngôn bất phát, cắn chặt lấy môi, thanh trường kiếm giống như mưa giông bão tố một lần nữa được đâm ra.
Lúc này, thân người dựa vào cột trụ của Mộng Phiên Vân roạt một tiếng trượt xuống đất, hai mắt hắn trợn trừng, chết không nhắm được
mắt!
"Đại chưởng môn chết rồi! Đại chưởng môn chết rồi….". Một tiếng gào khóc vang lên, lập tức tất cả những người có trong đại điện đều
mắt đỏ ngàu, tất cả liều sống liều chết lao về phía Lăng Kiếm!
"Báo thù cho đại chưởng môn!". Một người
"Aaaa…" Đám đông như phát điên phát rồ, vừa gào thét vừa lao đến.
Lăng Kiếm lập tức cảm thấy áp lực như tăng lên gấp mấy lần, dần dần chống đỡ không được, những tiếng choeng choeng bắt đầu vang
lên, đó là những tiếng phát ra khi trường kiếm của địch nhân chém vào bảo giáp trên người hắn, tuy không thể chém vỡ bảo giáp, nhưng
xung lực của chân lực thượng thừa cực lớn cũng làm cho Lăng Kiếm cảm thấy cực kì khó chịu, tuy bề ngoài da thịt không bị tổn thương,
nhưng bị nội thương là điều chắc chắn!
Vai trái của hắn đau rát, dường như không còn có thể nhấc cánh tay lên được nữa. Hai chưởng đó của Mộng Phiên Vân xét cho cùng thì
cũng là không dễ xơi! Tuy có bảo giáp và nội lực hộ thân, nhưng đòn đánh trước lúc chết của vị cao thủ tuyệt đỉnh này vẫn làm cho vai trái
của Lăng Kiếm bị chấn thương cực lớn!
Roẹt một đường kiếm, lại là một cao thủ của Thiên Thượng Thiên nằm xuống, vai trái của Lăng Kiếm vì tránh không kịp cũng bị trúng một
kiếm, máu tươi chảy ra.
Tấm khăn bịt mặt đã không biết bay đâu từ lúc nào, sắc mặt của Lăng Kiếm vẫn lạnh lùng như lúc đầu, ánh mắt không vui không buồn,
toàn thân đều là sát khí! Từng nhát từng đường kiếm lấy mạng người khác, đồng thời cũng lãnh nhận từng nhát, từng đường kiếm của đối
phương.
Từ lúc tiến vào đại điện, ánh mắt của Lăng Kiếm chưa hề nhìn Tiêu U Hàn cái nào! Bởi vì Lăng Kiếm sợ, hắn không sợ cái chết, hắn là sợ
khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mĩ đó hắn sẽ mềm lòng, sẽ làm lung lay sự quyết tâm của hắn
Soạt! Chân phải của hắn lại trúng thêm một kiếm, thân người Lăng Kiếm nghiêng một bên, gần như muốn ngã, nhưng thanh trường kiếm
trong tay phải hắn đã được chém ra không chút lưu tình, cổ họng tên vừa làm chân hắn bị thương liền bị đứt lìa!
Tình hình lúc này của Lăng Kiếm là vô cùng nguy cấp!
Quyển