Đêm qua Lăng Thần và Lê Tuyết cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của Lăng Thiên, dường như bị Lăng Thiên vắt sạch sức lực toàn thân, kể cả là tập hợp sức lực của hai người cũng không thể chống đỡ lại được Lăng Thiên! Lăng Thiên trong lòng từ lâu đã muốn báo thù, đặc biệt là báo thù Lê Tuyết mấy lần liên kết chị em với nhau để bỡn cợt với hắn. Người lần đầu tiên làm chuyện ấy như Lê Tuyết, kể cả là có Lăng Thần tương trợ, lấy 2 chọi 1 thì cũng không phải đối thủ của Lăng Thiên, đến cuối cùng Lê Tuyết bình thường không bao giờ chịu thua cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng. Lăng Thiên công tử lúc này mới đắc ý từ từ lui quân tạm dừng chiến đấu. Nhưng lúc đó phía đông trời đã tờ mờ sáng…
Lăng Thiên uy phong thỏa thê một lần, hắn bỗng cảm thấy từ kiếp trước đến đời này, chưa từng có ngày nào khoái lạc như đêm nay! Lần đầu tiên được phóng túng bản thân, tâm mãn ý túc, lịm dần vào trong giấc ngủ!
Sáng sớm, bọn Thủy Thiên Nhu cảm thấy kì quái, hôm qua cả 6 người cũng nhau thương lượng chuyện này, hôm nay dù thế nào thì cũng phải gặp nhau để nói chuyện chứ. Nhưng đợi mãi mà không có tin tức gì, chỗ hoàng hậu không thấy gì, ngay đến người chủ trì chuyện này là Lê Tuyết cũng không thấy đâu, cả đám không biết làm thế nào đành họp lại thương lượng rồi cùng đi tìm. Đầu tiên là đến Đông Cung tìm hoàng hậu, không thấy đâu, bọn thái giám cung nữ ở Đông Cung ấp a ấp úng, hồi lâu mới nói hoàng hậu nương nương đêm qua không ngủ trong tẩm cung.
Mấy nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhau đến tẩm cung của quý phi Lê Tuyết, lập tức cảm thấy yên tâm, hóa ra đêm qua Lê Tuyết và Lăng Thần nói chuyện thâu đêm với nhau, chả trách hôm nay chưa thấy động tĩnh gì, xem ra đúng là hai người đêm qua đã nói chuyện cả đêm thật.
Không cho các cung nữ đi thông báo, cả bốn nàng rón rén tiến vào trong tẩm cung, rồi cả 4 nàng đột ngột đẩy cửa xông vào, Thủy Thiên Nhu hô lên một tiếng, lao đến bên cạnh giường, giơ tay ra soạt một tiếng kéo phăng cái chăn bay ra…
"Dậy thôi, hahaha….Á?" Một tiếng kêu thất thanh vang lên, cả 4 nàng đồng thời đỏ mặt tía tai, cùng nhau ôm mặt quay người lại.
Bên dưới tấm chăn là 3 cơ thể trần truồng….
"Á…" Một tiếng hét thất thanh khác vang lên…
"Quần áo của ta đâu? …đây…đây…".
"Xấu hổ chết mất thôi….".
"Mấy người các cô….cô cô cô cô…hừm hừm….".
Lăng Thiên cả đêm qua cày cố, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi quá độ, đang trong trạng thái ngủ say nhất, nếu như không phải là như vậy thì dựa vào võ công hiện tại của Lăng Thiên, làm sao có thể để mấy nàng đến gần mà không phát hiện ra. Trong lúc đang ngủ mê thấy cảm giác toàn thân mát lạnh, mở mắt ra mới biết là chuyện gì đang xảy ra, thấy Lăng Thần và Lê Tuyết đang luống ca luống cuống vừa xấu hổ vừa tức giận mặc quần áo, Lăng Thiên đại đế do da mặt quá dày, thế là quyết định chơi bài ngọc thể hoành trần, ừm, chính xác là nhất trụ chỉ thiên…
Dù gì thì cũng là vợ ta, xem xem sợ quái gì? Lăng Thiên trong đầu nghĩ như vậy, mấy nàng lập tức càng xấu hổ hơn, đúng là, còn phơi ra cái thứ xấu xa đó…thế là cả 4 nàng cùng nhau ôm mặt chạy hết ra ngoài…
Trước mặt bỗng tối sầm, một đống quần áo được ném đến, tiếp đó nghe thấy giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận của Lê Tuyết: "Còn không mau mặc quần áo…huynh huynh…huynh đúng là hại chết ta rồi!".
Mặc quần áo xong xuôi, Lăng Thiên hả hê mãn nguyện cười hihi haha, bước ra khỏi căn phòng còn tràn đầy dư vị, bộ dạng thoái mái khoan khoái, ngồi phịch lên cái ghế giữa phòng.
Cả 6 tuyệt sắc mĩ nhân không thiếu ai cả đều có mặt, ai nấy đều đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, không nói năng gì. Đặc biệt là Lê Tuyết và Lăng Thần cứ như là vừa phạm phải tội gì vậy, ngồi ở đó, hai tay không ngừng vò giụi vạt áo một cách rất gò bó, dường như là đang muốn tìm vết nứt nào đó để chui vào….
Lê Tuyết toàn thân giống như là đang phát sốt, không còn chút nào sự thông minh duệ trí ngày thường cả, cần phải biết chuyện này là do Lê Tuyết đầu têu, ra sức phát động, nhưng kết quả là lại bị họ lôi Lăng Thiên ra từ trên giường của mình…điều này biết nói thế nào? Nếu như họ nghi ngờ mình….đúng là xấu hổ chết mất thôi! Bị bắt quả tang lúc còn đang trần như nhộng….
"Các nàng…sao lại đến đây hết vậy? Không có phép tắc gì cả!". Lăng Thiên trợn hai con mắt như vô tội lên, hỏi.
"Bọn thiếp…đây…khục khục". Cả đám ấp úng, không thể nào nói là bọn mình cảm thấy chuyện tối qua không đúng lắm nên mới bàn bạc nhau đến đây?
Thủy Thiên Nhu đỏ mặt đứng dậy, nói: "Là do thần thiếp không đúng, mạo muội tiến vào, làm phiền chuyện tốt của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương. Thần thiếp…xin hệ hạ, xin hoàng hậu nương nương và quý phi tỉ tỉ tha tội". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nàng nói như vậy, cả Lăng Thần và Lê Tuyết lập tức càng cảm thấy không ngẩng đầu lên được, Lê Tuyết cong môi lên, không ngừng véo lên người Lăng Thiên, trong mồm thì cằn nhằn: "Đều tại huynh, đều tại huynh….".
Lăng Thiên cười haha, nói: "Tất cả đều là người mình, có tội gì mà xin tha, ta đã hạ lệnh xuống, mở rộng thêm tẩm cung của ta, sau này các nàng đều chuyển vào sống, còn về tẩm cung hiện nay của các nàng, lúc nào muốn quay về thì quay về, lúc không quay về thì cứ để vậy đi".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Nơi ở cách nhau xa như vậy, quả thật là rất mệt!". Ngọc Băng Nhan lập tức mặt mày rạng rỡ, nhìn Lăng Thiên, dường như muốn nhảy lên ôm lấy cổ hắn. Mấy nàng còn lại cũng là bộ dạng vui mừng vô cùng. Câu nói này của Lăng Thiên vô hình đã làm cho sự khó xử của Lăng Thần và Lê Tuyết giảm đi không ít.
Lê Tuyết lúc này mới mỉm cười, nói: "Đêm qua bọn ta đều đã đuổi huynh ấy ra ngoài, kết quả là hoàng hậu nương nương không yên tâm, kéo ta ra ngoài tìm kiếm…".
Mấy nàng còn lại đều "Ồ" lên một cách ý vị xâu xa.
Lê Tuyết mặt càng đỏ, nói: "Không phải là như mấy người nghĩ đâu…".
Ngọc Băng Nhan cười hihi, làm mặt hề, nói: "Điều mà bọn muội nghĩ? Bọn muội nghĩ thế nào vậy?".
Lê Tuyết mặt càng đỏ hơn, không thèm để ý đến Ngọc Băng Nhan: "Tìm khắp nơi đều không tìm thấy, thế là ta hẹn Lăng Thần cùng nhau tâm sự, ai ngờ đến nửa đêm, tên tiểu đồ tôn này mò đến chỗ ta, huynh ấy còn nhảy vào từ cửa sổ….".
Cả đám đều cười khúc khích, nói: "Hóa ra là gặp phải trộm hái hoa, tỉ tỉ chưa thất thân chứ! Hahaa…".
Thấy mấy nàng đều không có suy nghĩ gì lung tung cả, Lê Tuyết và Lăng Thần với cảm thấy an tâm trong lòng, thế là từ từ nghĩ đến chuyện hỏi tội: "Ừm? Đúng rồi! Lúc sáng nay là thế nào? Mấy người các cô cũng to gan quá nhỉ? Nói thế nào thì cũng là nơi ở của hoàng quý phi, sao có thể hỗn xược như vậy? Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được!".
Lăng Thần lúc này mới vừa đỏ mặt vừa ngẩng đầu lên, nói: "Đúng vậy! Đúng là không có phép tắc gì cả! Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được! Bản cung phải xử phạt các người mới được!".
"Á?". Cả đám ngớ người ra, tuy lúc còn ở biệt viện mọi người cũng thường trêu đùa nhau, nhưng không có ai thấy thì cũng không sao, nhưng sáng nay thì lại khác, xét cho cùng thì ở giữa còn lẫn một người đàn ông, đúng là rất…khó xử, thế là cả đám im như thóc!
"Đúng là không thể dễ dàng tha thứ được!". Lăng Thiên làm mặt nghiêm nghị: "Các nàng nghe đây, xem thế này có được không? Sáng mai ta lôi cả 4 nha đầu này lên giường, sau đó 2 nàng cũng đến kéo chăn để báo thù, thế nào? Chủ ý này của ta không tồi phải không? Đây gọi là ăn miếng trả miếng! Hahaha, ta tuy sẽ phải vất vả một chút, nhưng cũng sẽ không kêu ca, cứ làm như vậy đi…".
Tiếng cười của hắn vừa vang lên, liền có một loạt cước quyền bay đến, nháy mắt bao trùm lấy Lăng Thiên.
"Huynh nghĩ hay quá nhỉ!".
"Còn không phải là để huynh chiếm sạch tiện nghi!".
"Các tỉ muội đánh hắn đi…".
Lăng Thiên ôm đầu lủi như chuột…
"Hahahaa….".
Tháng đầu tiên sau khi cưới, Lăng Thiên đã rất hạnh phúc trải qua một tháng này, gần như là hoang đường trong một tháng, chìm đắm trong sự ôn nhu, dường như không muốn thoát ra, nếu như không phải là Mạnh Li Ca thúc giục, Lăng Thiên cũng muốn ra quy định "từ nay vua không lên triều sớm" nữa.
Có điều Lăng Thiên đã làm ra một sự biến cách: thời gian lên triều buổi sáng lùi một canh rưỡi giờ!
Cũng tức là lùi từ 5 giờ sáng thành 8 giờ sáng, trên bề mặt thì là đường hoàng chính chính, cái gì mà thấy các ái khanh tuổi cao sức yếu vân vân, làm cho các bá quan văn võ cảm vô cùng cảm kích. Trên thực tế là do Lăng Thiên đại đế không nỡ rời xa cái chăn ấm mà thôi….
Thời gian thấm thoắt qua đi, quay đi quay lại đã nửa năm đã trôi qua.
Trong thời gian này, gần như là không có chuyện lớn gì cả, sau hôn lễ của Lăng Thiên đại đế là đến hôn lễ của Lăng Kiếm đại nhân, Lăng Thiên đích thân chủ trì hôn lễ, toàn quốc trên dưới lại một nữa được tưng bừng.
Đế quốc Thần Châu từ khi khai quốc, việc cai trị hiện ra là cực kì thanh minh, sau một loạt chính sách mới được Lăng Thiên đưa ra, có thể nói là lợi quốc lợi dân, lại công thêm nhân tâm của Lăng Thiên, những người có tài dưới quyền nhiều vô số. Hễ là quyết định của Lăng Thiên, ở đế quốc Thần Châu này đều là quyết định tối cao, tất cả đều được chấp hành nghiêm chỉnh. Dường như không tồn tại ý kiến trái ngược!
Khắp cả nước, bá quan làm tròn phận sự chức trách, bách tính an cư lạc nghiệp, thể hiện ra cảnh tượng bình yên phồn vinh.
Chỉ có ở biên giới, Lăng, Ngọc gia đều đang súng ống sẵn sàng, dàn trận chiến đấu, tất cả vật dụng quân nhu, binh mã không ngừng được vận chuyển đến. Nhưng cả hai đều không ai ra tay trước, tránh sai lầm mà dẫn đến thất bại toàn cục.
Bất kì ai cũng biết, chỉ cần lần đại chiến này diễn ra, thì sẽ là cục diện không chết không ngừng. Hơn nữa lần hội chiến này chắc chắn sẽ diễn ra trong thời gian dài, tốn sức người sức của chưa nói, tin chắc rằng động cái sẽ có cả mười vạn thậm chỉ là nhiều sinh mạng hơn sẽ ra đi. Mà bất luận là Ngọc Gia hay đế quốc Thần Châu, đều là vừa từ chiến trường bước ra, nếu như ngay sau đó lại tiếp tục chiến sự, mà còn là chiến sự lớn như thế này, thì cả hai nhà chưa chắc đã đỡ được, cho nên cục diện tế nhị này được tiếp tục duy trì.
Nhưng ai cũng biết, chắc chắn sẽ có một ngày cuối cùng, thời gian từng ngày qua đi, trận đại chiến cũng đang từng bước càng đến gần hơn, cho nên ai ai cũng không dám thả lỏng.
Bất luận là đại tướng thống lãnh hay là sĩ tốt, trong lòng ai cũng biết, giữa hai nhà chắc chắn sẽ có một trận chiến đấu ma sát, xem như là diễn tập luyện binh.
Quyển 7
Ngọc Mãn Lâu trong thời gian nghỉ ngơi lấy sức này, không ngừng ồ ạt chưng binh; hắn biết rất rõ, trong cuộc chiến tranh bá thiên hạ này, binh lực bên hắn đã yếu hơn rất nhiều so với của Lăng Thiên, nếu như bên hắn không nhanh chóng bổ sung binh lính, chỉ cần Lăng Thiên đến lúc đó chơi chiến thuật đánh hội đồng, mấy triệu người cùng xông đến cũng đủ làm sập cả Ngọc Gia….
Phía khác, Thuận Thiên Minh của đại lục Thiên Phong đang có thế lực vô cùng mạnh, dưới sự ra sức giúp đỡ của Thủy Gia, gần như là đạt đến thế tức nước vỡ bờ. Cuộn trào cả đại lục Thiên Tinh lên như một kì tích! Chỉ trong thời gian một năm rưỡi ngắn ngủi, giới hắc đạo của đại lục Thiên Phong đã gần như là thiên hạ của Thuận Thiên Minh!
Theo ta thì sống, chống ta thì chết!
Không những thế còn một tổ chức thần bí khác, đột nhiên xuất hiện ở đại lục Thiên Phong.
"Hồng nhan trừ gian minh!". (liên minh các cô gái trừ gian)
Sự xuất hiện của cái tên này, cũng giống như Đệ Nhất Lâu, Thủy Tinh Lâu năm đó! Xuất hiện một cách đột ngột, trong thời gian ngắn ngủi, uy danh làm chấn động cả đại giang nam bắc!
Nghe nói tất cả các thành viên của Hồng Nhan trừ gian minh này đều là nữ, mà đối tượng hạ thủ đều là một số những kẻ địa chủ có tiền ức hiếp dân lành, hoặc là những tên đại ác bá bức ép con gái nhà lành vào chốn lầu xanh, hoặc là những tên tham quan câu kết với bọn thương nhân phạm pháp để mưu lợi riêng, một khi phát hiện, sẽ là giết ngay không tha! Không tha cho kẻ nào! Sự tàn độc về thủ đoạn, độ nhanh khi hạ thủ, quả thật là làm người ta phải trầm trồ thán phục!
Sự xuất hiện đột ngột của tổ chức này, gần như đã quét dọn sạch thanh lâu của cả đại lục Thiên Phong, hiện nay cũng đã bắt đầu thấy tung tích ở đại lục Thiên Tinh, những chỗ mà họ đến, tham quan ô sứ than khóc không thôi, thổ hào ác bá mới nghe thấy đã run sợ, cái tên Hồng nhan trừ gian minh làm chấn động của thiên hạ. Lão bách tính còn ca tụng họ là phật sống của vạn nhà. Thông tin này cuối cùng cũng được truyền vào trong hoàng cung, truyền đến tai của Lăng Thiên đại đế. Điều này làm cho Lăng Thiên đại đế cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. "Nhanh như vậy sao?". Lăng Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Kiếm đang đứng ở trước mặt. Sau hôn lễ, Lăng Kiếm vẫn là cái bộ dạng lạnh băng băng đó, nhưng, chỉ có người biết rõ Lăng Kiếm thì mới có thể cảm giác ra, Lăng Kiếm hiện nay, so với hai năm trước, tình người trên người hắn há chỉ tăng lên gấp đôi? Lăng Thiên thường trêu Lăng Kiếm là thằng cha này trên người ít nhiều cũng xem là có chút mùi vị của con người rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
"Bọn Lăng Nhất khi tiến hành huấn luyện cho Hồng nhan trừ gian minh, dùng chính phương pháp mà năm đó công tử huấn luyện chúng thuộc hạ". Lăng Kiếm ánh mắt khẽ lóe lên, hiện ra sự khâm phục: "Cường độ huấn luyện như vậy, đối với những người phụ nữ yếu đuối này mà nói, há chỉ là địa ngục? Nhưng không ngờ họ lại có thể kiên trì được đến cùng, tuy trong đó có hơn người trong quá trình huấn luyện không chịu được phụ tải mà chết đi, nhưng từ đầu đến cuối không có ai chịu bỏ cuộc cả…".
Lăng Thiên hít sâu một hơi, hắn đương nhiên là biết, những điều mà Lăng Kiếm nói có nghĩa là gì.
Năm đó khi huấn luyện bọn Lăng Kiếm, lúc đó họ vẫn còn là hài đồng, chính là độ tuổi tốt nhất để học võ, xương cốt dẻo dai, có tính tạo hình cực tốt, nhưng, những người phụ nữ được mình cứu ra đó, hầu như đều đã quá giai đoạn độ tuổi đấy, nếu muốn kiên trì hoàn thành giáo trình huấn luyện ma quỷ mà Lăng Thiên huấn luyện bọn Lăng Kiếm năm đó, thì căn bản là không có được mấy phần có hi vọng thành công! Điều này căn bản là sai lầm cực lớn của Lăng Nhất! Nhưng không thể ngờ, những cô gái đó lại có thể kiên trì được đến cùng! Không những thế mà chỉ còn trong một năm rưỡi là có thể ra quân!
Đây đúng là một kì tích khó mà có thể tưởng tượng ra!
Họ rốt cuộc đã chịu đựng sự giày vò mà bao nhiêu người bình thường khó có thể chịu đựng? Người bình thường tất nhiên là không thể tưởng tượng ra, nhưng Lăng Thiên là người lập lên kế hoạch huấn luyện đó, còn cả Lăng Kiếm là người đích thân thể nghiệm, trải qua sự gian khổ trong đó, họ sao có thể không tưởng tượng ra được?!
"Họ đều là phụ nữ, tố chất cơ thể vốn dĩ đã yếu mềm". Lăng Kiếm từng câu từng chữ nói: "Lại cộng thêm cường độ huấn luyện lớn như vậy, vốn dĩ là không thể chịu đựng được, nhưng một khi có thể kiên trì được, sau khi vượt qua được ngưỡng ban đầu thì sự tiến bộ có khi còn lớn hơn cả đàn ông….cho nên….".
Lăng Thiên lập tức hiểu ý của Lăng Kiếm, hít một hơi thật sâu, nói: "A Kiếm, bản thân ngươi từng đích thân trải nghiệm kế hoạch huấn luyện cường độ cực cao đó, chẳng nhẽ ngươi còn không biết, muốn vượt qua được giai đoạn ban đầu đó, sẽ là khó khăn đến mức nào? Cần phải trả cái giá như thế nào, cơ thể phụ nữ vốn dĩ yếu hơn so với đàn ông, có thể vượt qua được cửa ải khó khăn đó, cần phải có nghị lực như thế nào?!".
Lăng Kiếm im lặng, hồi lâu nói: "Những người phụ nữ này, nghị lực, lòng kiên nhẫn của họ có khi còn hơn cả bọn thuộc hạ năm đó!".
Lăng Thiên đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, lắc lắc đầu, nói: "Thật ra, phụ nữ thể chất quả thực yếu hơn so với nam giới, nhưng phụ nữ một khi xác định được mục tiêu, thì sự kiên trì của họ có khi còn mạnh hơn nam giới rất nhiều, tất cả những cô gái của Hồng nhan trừ gian minh, vốn dĩ đều là con gái là lành, họ có thể đạt được thành tựu như hiện nay, chỉ là bởi vì, họ…đã phải chịu những vết thương tinh thần quá sâu quá đậm! Sự thù hận trở thành động lực lớn nhất của họ, một sự cường nhẫn khó có thể hủy hoại, nếu không, họ tuyệt đối sẽ không thể kiên trì đến cùng được! Đúng là không dễ dàng gì…".
"Vâng! Quả thực là rất không dễ dàng". Lăng Kiếm đột nhiên mắt sáng rực, nói: "Nếu như chúng ta dùng phương pháp huấn luyện này để đào tạo ra một tốp nữ gián điệp khác, chẳng phải là…".
"Không! Chuyện này tuyệt đối không thể được! Chuyện lần này chỉ là ngoại lệ, những người phụ nữ này chỉ đơn thuần là gặp may! Không bao giờ được lặp lại!". Lăng Thiên vung tay dứt khoát, cắt đứt cách nghĩ của Lăng Kiếm: "Có chuyện bắt buộc phải làm, có chuyện không được làm! Chuyện này ta trước giờ đều sẽ không làm, không chỉ có ta, bất kì ai cũng không được phép làm! Vĩnh viễn cấm chỉ phụ nữ tập luyện theo chiến lược huấn luyện đó! Vĩnh viễn! Kẻ nào vi phạm, bất kì là ai, giết không tha!".
"Vâng!". Lăng Kiếm sắc mặt không thay đổi, nhưng trong mắt hắn hiện lên mấy phần khâm phục.
"Thế lực mà ngươi ngầm nắm giữ trong tay thế nào rồi?". Lăng Thiên hỏi.
Lăng Kiếm mắt sáng ngời, nói: "Tất cả đều đã ổn thỏa, tốp đầu tiên đã tục lục được tung ra. Tiếp theo cần huấn luyện chính là kế hoạch mà công tử và quý phi nương nương đã nói".
Lăng Thiên ừm một tiếng, nói: "Ngươi cứ xắp xếp đi, đối với những hành động của Hồng Nhan trừ gian minh cần phải tạo sự giúp đỡ lớn nhất; đồng thời cũng cần phải giám sát khống chế một cách thích hợp, cảnh cáo trừng phạt kẻ gian là không có gì đáng trách, nhưng không được quá vô pháp vô thiên. Cần phải có một mức độ, cần có sự cân bằng".
Lăng Kiếm cúi người nhận lệnh, chuyện này đối với hắn mà nói, căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.
"Phía bên Ngọc Gia, gần đây có động tĩnh gì không?". Lăng Thiên chầm chậm bước về trước, như là hỏi một cách tùy ý.
"Động tĩnh lớn thì không có, phía biên giới thì vẫn như cũ. Có điều….". Sắc mặt Lăng Kiếm hiện lên có chút cổ quái: "Có điều nghe nói Ngọc Mãn Thiên trong mấy ngày này đã mấy lần xung đột với Ngọc Mãn Lâu, từng bị đánh mấy trận, mà còn bị hai lần giam vào ngục, một lần trong đó còn bị giam vào thiên lao".
Lăng Thiên bất giác cười một tiếng: "Dựa vào tính tình của ông ấy, chuyện như này đúng là không thể bình thường hơn". Ngừng một lát hắn lại hỏi: "Ngọc nhị gia…không có tin tức gì à?".
"Chỉ có lần trước đến mang cho Ngọc quý phi một cây trâm ngọc, sau đó không thấy đến nữa. Ở Ngọc gia cũng không có thông tin gì đặc biệt". Lăng Kiếm vừa bước theo bước chân của Lăng Thiên vừa nói.
"Ồ". Lăng Thiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, trầm tư một lát, nói: "Thiên Phong…"
"Đều đã sẵn sàng cả!". Lăng Kiếm tiếp lời.
"Ừm". Lăng Thiên hơi híp mắt lại, lẩm bẩm một mình nói: "Nếu đã như vậy, thời cơ cũng sắp đến rồi. Có lẽ phía bên Ngọc Mãn Lâu cũng đợi sốt ruột lắm rồi? Nếu như cả hai đều đã đợi đến nóng ruột rồi…". Giọng nói của hắn trầm trầm, bình ổn, dường như cứ đều đều như vậy. Nhưng người vốn dĩ trầm tĩnh như Lăng Kiếm cũng không kìm được cảm thấy có chút lành lạnh người, cùng với câu nói của Lăng Thiên vừa được nói ra, Lăng Kiếm dường như nhìn thấy cả bầu trời như đều biến thành sắc đỏ của máu….
"Ngày xuân năm mới của năm tới đây, sẽ là ngày san bằng Ngọc Gia, nhất thống thiên hạ!".
Lăng Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mắt hắn nhìn về phía mặt trời, thời khắc này, ánh sáng toát ra trong mắt hắn dường như còn chói lọi hơn cả ánh nắng giữa trời đông! Hoàng bào khẽ lay động trước gió!
Cũng trong thời gian này, trong hoàng cung Ngọc Gia.
Ngọc Mãn Lâu đang khẽ nhắm mắt ngắm nhìn tàn dương phía chân trời, tự lẩm nhẩm một mình: "Một trận phong ba bão táp đáng lẽ xảy ra năm trước, vậy mà đè nén đến tận giờ, lúc nào cũng mây đen không ngớt mà mưa không rơi, chỉ sợ đã không đợi được nữa rồi? Lăng Thiên, không biết hai bên ta và ngươi, rốt cuộc ai sẽ là người xé rách lớp da mặt mỏng manh này? Vạn mộc vô thanh đãi vũ lai (Cây cỏ lặng im chờ mưa đến, câu này em khoái nhất đấy)! Cơn mưa cuối cùng kiểu gì cũng sẽ đến!".
Rồi đột nhiên hắn lắc lắc đầu, cười: "Bất luận ai trước ai sau, có điều da mặt này đều sẽ phải xé nát". Nói xong quay người lại hét lớn: "Người đâu, thông báo cho ngũ đại binh đoàn, bắt đầu từ bây giờ, toàn lực chuẩn bị chiến đấu! Tất cả các cao thủ của Ngọc Gia, phàm là có võ công trong người, đều phải đến quân doanh! Ngày đầu xuân năm sau, đạp nát Thừa Thiên, bắt sống Lăng Thiên, định đỉnh bá nghiệp!".
"Vâng!".
Một nam một bắc, hai bá chủ tuyệt thế, gần như trong cùng một lúc đưa ra hai quyết định giống nhau!
Cả hai đều không hẹn mà cùng lật lên con át chủ bài cuối cùng, lớn nhất của mình!
Ai chìm ai nổi?!
Thiên hạ phân tranh, sắp đến hồi kết thúc!
Kế hoạch vĩnh viễn không thể nhanh bằng sự biến hóa. Bất luận là Lăng Thiên hay là Ngọc Mãn Lâu, đều tuyệt đối không thể nghĩ được rằng, trận chiến trường kì này, sẽ dựa vào phương thức gì để vén bức màn khai cuộc.
Bất luận là Lăng Thiên hay Ngọc Mãn Lâu, khi cả hai nghe được tin tức trận đại chiến đã bắt đầu, cả hai đều là vô cùng kinh ngạc, bởi vì bất luận là thời gian hay nhân vật, đều tuyệt đối không nằm trong sự dự định vốn có của cả hai, khác đến một trời một vực!
Ngay lúc đó cả hai bá chủ này đều cảm thấy có một cảm giác không biết xoay sở thế nào.
Quyển