Có điều, một khi thế cuộc đã đến thời khắc cuối cùng, Lăng Thiên kể cả là không muốn ngự giá thân trinh cũng không được! Bởi vì Ngọc Mãn Lâu nếu như xuất thủ thì Lăng Thiên bắt buộc phải ứng chiến!
Tuyết vẫn bay đầy trời, vẫn là rơi không ngừng không nghỉ, ông trời dường như là đang phát điên, lượng tuyết tích tụ trên mặt đất đã cao đến nửa thân người, vậy mà trên trời vẫn là mây mù dày đặc, những bông tuyết lững lờ không nhanh không chậm rơi xuống dày đặc!
Trận chiến lần này giữa hai nước, không những trước đó chưa từng có, mà ngay phương thức triển khai, cũng càng là cực kì điên cuồng!
Phía quận Yên, ba binh đoàn lớn 50 vạn quân của Ngọc Gia được toàn bộ huy động đến, khoảnh cách với quân doanh của đế quốc Thần Châu chỉ là vài mũi tên bắn!
Đây là một khoảng cách cực kì nhạy cảm!
Và đương nhiên đó cũng là một khoảng cách vô cùng có học vấn chốn sa trường!
Cho nên đương nhiên cũng trở thành một khoảng cách làm cho quân đội của đế quốc Thần Châu khó chịu nhất! Bắn tên thì không đến, nhưng phi ngựa thì chốc lát là tới.
Nếu như chủ động xuất kích, trong tình trạng thời tiết như thế này, không nghi ngờ gì cả sẽ bị thiệt thòi lớn! Nhưng nếu như chỉ cố thủ, thì kẻ địch lúc nào cũng có thể phát động tấn công, nếu quá bị động thì kẻ địch chỉ cần vài lần hô hấp là có thể đao sắc tương giao!
Công cũng khó mà thủ cũng không xong!
Đương nhiên, tình hình mà quân đội của Ngọc Gia phải đối mặt cũng giống như quân đội của đế quốc Thần Châu! Nhưng chính tình hình này là do Ngọc Gia cố tình muốn như vậy.
Nếu đã làm như vậy, thì cách chắn sẽ có dụng ý! Mục đích của Ngọc Gia lần này trên một mức độ rất lớn là để báo thù, dùng cái giá phải trả bằng máu để báo thù, Ngọc Gia đã hạ quyết tâm lớn nhất để báo thù, chết một số binh lính cấp dưới thì có làm sao, chúng chính là muốn những binh sĩ của đế quốc Thần Châu bồi táng cho con cháu của mình!
Chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đã là điểm đáng lo ngại nhất của tướng soái đế quốc Thần Châu, Ngọc Gia có thể không keo kiệt mà hi sinh binh sĩ của mình, nhưng bên phía Lăng Thiên thì không thể như thế.
Để đối phó với tình hình này, tam đại thống soái của đế quốc Thần Châu chia nhau ra áp dụng các phương pháp khác nhau để ứng phó. Tướng Diên Hải lão luyện nhất thì lựa chọn cách án binh bất động, tăng cường phòng bị, đồng thời ở trận tuyến đầu của mình, lợi dụng thời gian một ngày, đào vô số những cái bẫy thâm hiểm nhất, sau đó lui quân một dặm, tiếp tục quan sát.
Như vậy thì không những có thời gian để nghỉ ngơi, không cần phải giống như lúc trước lúc nào cũng trợn căng mắt ra, tuy vẫn cảnh giác như trước, nhưng các binh sĩ có thể thay nhau nghỉ ngơi cũng xem là có thể chợp mắt ngủ một giấc được. Không cần phải lo lắng đang ngủ mà bị mất đầu nữa. Kể cả là những cạm bẫy ở đây bị Ngọc Gia lấp đầy hết, quá lắm thì chúng ta lại tiếp tục đào, tuy có hơi chút bị động, nhưng cách này không nghi ngờ gì cả chính là cách tốt nhất để đảm bảo cho tính mạng của binh sĩ!
Thẩm Như Hổ cũng là lựa chọn án binh bất động, chia đội cung thủ có lực sát thương mạng nhất làm ba nhóm, xắp xếp ở hai cánh, luân phiên nhau trực ban, đồng thời lợi dụng tuyết tích tụ, biến những cây to thành những đài canh, trận địa canh giữ đến gió mưa không lọt, có thể nói dưới cơn mưa tên dày đặc như thế này, kể cả là một con muỗi cũng chưa chắc đã bay lọt.
Còn Đông Phương Kinh Lôi ở phía Đông thống lĩnh quân đội của nước Đông Triệu cũ, họ không có sự kiên nhẫn tốt như hai vị tướng kia, ngày nào cũng mặt mày sẵn sàng chiến đấu, người đến thì ta lui, đã là không ngừng xuất thủ. Hoặc là chủ động xuất kích, hoặc là bị động phòng ngự, ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngay đến thời gian nghỉ ngơi, cũng sẽ không ngừng có những âm thanh phát động tấn công và tiếng chiêng trống vang trời dậy đất, điều này làm cho quân đội của Ngọc Gia mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, do Ngọc Gia chỉ liều mạng không tính toán đến cái giá phải trả, cho nên cũng chiếm được một chút thượng phong, nhưng chút thượng phong này đúng là phải trả một cái giá không tầm thường, ít nhất cũng thương vong nhiều hơn 1 vạn người so với quân của Kinh Lôi.
Chiến tuyến phía Tây, đại quân của Tiêu Phong Dương đối địch với Tây Môn Tạp, hai thống soái một già một trẻ này đã bắt đầu đối địch toàn diện. Kết cục hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Phong Dương. Có ví dụ về Lăng Thiên trước đó, Tiêu Phong Dương khá là kiêng nể vị thống soái thiếu niên thiên tài mà trong mắt người đời là sánh ngang với Lăng Thiên này, hắn hoàn toàn không dám có chút khinh thường! Lăng Thiên đã là lợi hại như vậy, Tây Môn Tạp lại là sánh ngang với Lăng Thiên, vậy thì kể cả là không bằng Lăng Thiên, cũng sẽ không thua kém quá xa! Kể cả là Tây Môn Tạp chỉ bằng một nửa Lăng Thiên, cũng đã là không thể xem thường!
Hơn nữa, đây lại là trận chiến đầu tiên mà mình đại biểu cho Tiêu Gia chiến đấu vì đế quốc Thần Châu, trận chiến này bất luận là đối với toàn cục hay đối với gia tộc, đều là vô cùng có ý nghĩa, tuyệt đối không thể thất bại.
Tiêu Phong Dương chịu áp lực tâm lí nặng nề, tâm sự trùng trùng bước lên chiến trường, sau khi bắt đầu tiến hành đấu trí đấu dũng với Tây Môn Tạp, lập tức kinh ngạc đến gần như là lòi cả con ngươi ra. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hoàn toàn không phải là vị thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết này quá xuất sắc, quá khó đối phó, mà ngược lại chính là quá dễ đối phó!
Dễ dàng đến làm cho người ta phải kinh ngạc, dễ đối phó đến mức làm người ta có cảm giác như có cạm bẫy giăng sẵn!
Trận đánh này, Tiêu Phong Dương cảm giác như là trận đánh thoải mái dễ chịu nhất trong cả cuộc đời mình, hắn nghĩ, Tây Môn Tạp, tên thống soái thiếu niên này đúng là quá ngu xuẩn! Bất luận tính toán kiểu gì, bất luận tính toán như thế nào, đều bị hắn ứng phó được cả, nhìn được ra cả, trong mắt hắn mà nói đúng là trò trẻ con. Tây Môn Tạp mấy lần phục kích đánh lén đều bị Tiêu Phong Dương bắt bài, không những không phục kích được mà còn bị hao tổn binh lực, lần nào cũng thiệt thòi lớn, lủi trốn như cuột. Nếu như không phải là Tiêu Phong Dương quá cẩn thận, thì chiến quả có khi không chỉ là như vậy!
Đúng là thùng rỗng kêu to! Tiêu Phong Dương trong lúc đắc ý, không nén được chửi thầm trong bụng, cái loại này mà cũng được xưng là "thiếu niên thiên tài"? Cũng có thể sánh ngang với Lăng Thiên?! Vậy thì cái danh hiệu thống soái thiên tài của hắn đúng là không đáng tiền chút nào? Đúng là chuyện cười muốn làm lão phu rụng cả răng đây mà!
Tiêu Phong Dương hoàn toàn không biết, Tây Môn Tạp làm được như vậy đã là khó khăn biết bao nhiêu! Chất xám mà hắn phải bỏ ra để suy nghĩ ít nhất cũng gấp 10 lần so với Tiêu Phong Dương!
Đầu tiên, đề xuất ra kế hoạch chiến lược, cần phải dựa trên cơ sở xác thực có tính khả thi, xếp quân đội của mình vào danh sách tất bại, còn phải đến tướng lĩnh không nói được gì, không nghi ngờ được gì. Thứ hai, kế hoạch được đưa ra cần phải suy nghĩ đến việc Tiêu Phong Dương có đoán ra được hay không, nếu như Tiêu Phong Dương mà không đoán ra được thì chả khác nào làm giả mà thành thật?
Mỗi lần, Tây Môn Tạp đều vắt óc suy nghĩ để tạo ra một kết cục thất bại, nhưng mỗi một lần đều phải bại một cách hoàn hảo, mỗi lần đề ra kế hoạch còn phải có được sự nhất trí thông qua của các tướng lĩnh dưới chướng….
Trong cảm giác của Tây Môn Tạp, đánh nhau kiểu này đúng là quá đau khổ. Thậm chí có một lần Tiêu Phong Dương không đoán ra được ý đồ của hắn, tiến nhầm chỗ, Tây Môn Tạp phát hiện không đúng, giả vờ bộ dạng trông gà hóa cuốc mà lui quân, vừa tức vừa bực, mình đã binh bại như núi sắp đổ rồi, mà hắn vẫn thẫn thờ ở đó không dám truy đuổi….
Bà nội hắn chứ! Thật nghi ngờ cái danh hiệu đại gia binh pháp của hắn có được như thế nào!
Tây Môn Tạp trong lều thống soái của mình vừa nghĩ vừa sẫu não, hết than ngắn lại thở dài; những tướng lĩnh Ngọc Gia dưới chướng hắn từ lâu đã bị sức cuốn hút của vị đại soái bách chiến bách thắng như hắn làm chinh phục, đều ra sức khuyên giải an ủi: "Đại soái, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thận trọng càng là trách nhiệm quan trọng của người đứng đầu, ngài quả thực không nên quá để tâm làm gì!".
Tây Môn Tạp không nói được lời nào!
Ta thật sự là không muốn để tâm đến, nhưng ta không để tâm đến liệu có được không? Nếu như ta giúp đại quân của mình đánh thắng trận, thì những ngày tháng sau này của ta phải sống thế nào? Kể cả là công tử có tha thứ cho ta, nhưng còn có 50 cặp mắt khác lúc nào cũng trợn trừng nhìn ta, ta…ta đúng là khó mà.
Hóa ra muốn bại mà cũng khó thế này sao? Ta chẳng phải là muốn làm Tây Môn cầu bại sao? Đúng là quá khó, Tiêu Phong Dương ngươi tự nhận mình là đại gia binh pháp đương thế, ta khinh!
Từ rất xa lại đang vang lên những tiếng chửi của đại quân dưới chướng của Tiêu Phong Dương: "Tây Môn Tạp, đúng là đồ cặn bã! Không biết dẫn quân không biết đánh trận, cắp đuôi bỏ chạy, đúng là đồ hèn nhát, đúng là đồ cặn bã!...." Nghe mà xem, biến thành bài vè rồi.
Tây Môn Tạp rên lên một tiếng! Ta đã không muốn nói hắn thì thôi mà hắn đã nói ta rồi!
Lại còn dùng câu cửa miệng mà công tử hay nói, đúng là….!
"Đại soái! Mạt tướng thỉnh cầu được lập tức xuất quân! Dạy dỗ giáo huấn bọn Tiêu Phong Dương!". Một vị tướng quân không kìm được cơn tức, nộ hỏa xung thiên mà đứng dậy: "Bức ép người quá đáng, quả thật là quá hỗn xược càn quấy!".
"Đợi ta suy nghĩ cẩn thận đã, thương định kế sách vẹn toàn". Tây Môn Tạp xoa xoa đầu, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nỗ lực ra sức nghĩ ra một kế sách tất bại vô nghi….
Dưới chướng của Tây Môn Tạp hoàn toàn không có ai nghi ngờ vị thống soái trẻ tuổi này, bởi vì trước đó quả thực đã có quá nhiều niềm vui bất ngờ, họ tin rằng lần này cũng không phải là ngoại lệ!
Còn phía bên Phùng Mặc và Lăng Phong, hiện nay đã đến nước như hỏa như đồ, ngàn cân treo sợi tóc.
Đội quân này của Ngọc Gia, gần như là tập trung tất cả những sự thù hậntrong lòng, đối với Ngọc Gia mà nói, đây mới chính là đội quân chết chóc thật sự của chúng! Đại quân bốn mặt, mỗi một mặt rút ra 2 vạn tinh binh, tiến hành vây quét toàn phương vị. Trong đó còn có hơn trăm cao thủ của tổng bộ Ngọc Gia! Trong số những cao thủ này, thực lực thấp nhất cũng ở cấp bậc bạch ngọc. Số cao thủ cấp bậc kim ngọc càng là có mười mấy người, trong đó còn có hai cao thủ trung phẩm kim ngọc, hai người này không ai là không kém hơn so với Lăng Phong và Lăng Vân.
Trước giờ trên chiến trường, Ngọc Gia chưa bao giờ xuất động một đội hình có thể gọi là quá hoành tráng như thế này.
Lăng Phong, Lăng Vân và Phùng Mặc lần này đúng là có thể nói là đã vuốt râu hùm, chọc vào tổ ong bầu. Tổng cộng có hậu nhân của 37 nhân vật đầu não của Ngọc Gia bị giết chết, làm cho đám lão già này điên tiết lộn ruột, tức đến đỏ mắt. Đội quân Ngọc Gia vừa mới bước đến dưới núi đã liền lập tức phát động tổng tấn công. Sự mãnh liệt trong thế tấn công của chúng, làm cho người từng trải sa trường nhiều như Phùng Mặc cũng không kìm được há mồm trợn mắt.
Thế tấn công dồn dập, từng lớp này sang lớp khác không ngừng nghỉ, lượt này bị đánh cho lui lại, lượt sau đã liền tấn công đến, tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, phía sau còn có hàng trăm đao phủ, cung thủ giám sát, một khi có tên nào tháo chạy chần chừ không tấn công là lập tức giết ngay!
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Thế tấn công điên cuồng như thế này, đúng là kiểu tấn công xem mạng người như cỏ rác, gây tổn thất cực lớn cho quân của đế quốc Thần Châu, số mũi tên vốn dĩ đủ dùng để thủ hơn nửa tháng, mà chỉ trong một ngày rưỡi đã dùng đến gần một nửa! Đó là số mũi tên tịch thu được của tất cả các cung thủ của vạn quân Ngọc Gia ya!
Đội quân thủ ở vách núi vốn dĩ chỉ xắp xếp nghìn người, Phùng Mặc thấy thế bất lợi, liền lập tức bổ sung thêm nghìn người nữa. Một tốp cung thủ ban đầu, Phùng Mặc cũng cho tăng lên thành ! Mặc dù vậy nhưng vẫn chỉ là gắng gượng mà phòng thủ, thậm chí là sự nặng nề về thương vong đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
Con đường nhỏ hẹp như thế này, lại là ở vị trí trên cao, đúng chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng vẫn không thể chống lại được thế tấn công điên cuồng của quân đội Ngọc Gia. Mới chỉ trong thời gian một ngày rưỡi, cả vạn nghìn người đã phải thay đổi luân phiên nhau một lượt! Nếu không phải là địa thế quá có lợi cho quân cố thủ của đế quốc Thần Châu thì chỉ sợ từ lâu đã bị xuyên thủng đến mười mấy lần!
Cứ như vậy, sự thương vong của quân cố thủ đế quốc Thần Châu cũng là vô cùng nặng nề, trong sơn cốc chỗ nào cũng là thương binh, những người không bị thương đã không còn được mấy ai. Càng đặc biệt là những cao thủ xen lẫn trong quân đội của Ngọc Gia đó, chúng càng là gây nên thương vong cực lớn cho quân đội của đế quốc Thần Châu. Lăng Phong, Lăng Vân, Phùng Mặc và người của Thiết Huyết Vệ chia ra làm hai nhóm, hoàn toàn không hề có được chút thời gian nghỉ ngơi nào. Phùng Mặc cảm thấy may mắn vô cùng, cũng may là không quyết định cố thủ ở chỗ đóng quân trước của quân đội Ngọc Gia, nếu như vậy thì với thế tấn công như này, chỉ sợ trong vòng một ngày chúng có thể tiêu diệt sạch quân mình!
Quả thực là thế tấn công quá điên cuồng! Phùng Mặc tức đến chửi to thành tiếng: Lão tử vừa không có mối thù giết cha với các ngươi, càng không có mối thù cướp vợ, lũ các người có nhất thiết phải thù hận đến mức này không?
Phùng Mặc không biết, chính xác là hắn không có mối thù giết cha hay cướp vợ gì với Ngọc Gia, nhưng lần hành động trước đó của họ, đã làm cho ít nhất mười người trong đội chỉ huy của Ngọc Gia bị tuyệt giống! Mối thù đoạn tử tuyệt tôn, có lúc còn khó có thể chịu đựng hơn là giết cha cướp vợ!
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại ya!
Cả một vách núi đã bị những xác chết chồng chất tràn ngập, máu nóng chảy ra làm cho từng lớp tuyết dầy chảy thành huyết thủy, sau đó kết thành băng, trở thành những khoảng đất máu trơn trượt!
Sơn khẩu này, vách núi này, đã trở thành một cái cối xay thịt người thật sự!
Đêm đã khuya!
Phùng Mặc, Lăng Phong, Lăng Vân và những người khác ngồi trong một cái lều, ở giữa là một đống lửa, tỏa sức nóng ra xung quanh, kể cả là có nội công thâm hậu đến đâu cũng không thể nào kháng cự lại được thời tiết băng giá này trong thời gian dài, đặc biệt là sau khi vừa đánh trận xong, tinh lực đã tiêu hao không ít.
Xung quanh bốn bề đều là những âm thanh rên rỉ không ngớt, cái cảm giác áp chế một cách miễn cưỡng bản thân, bất kì ai cũng có thể cảm nhận ra được, những người đang rên rỉ đó đang phải chịu sự thống khổ lớn đến mức nào.
Trên người Lăng Phong cũng có , chỗ đang quấn cái trắng, kể cả là băng bó rất cẩn thận, nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, Phùng Mặc và Lăng Vân ngồi bên cạnh cũng không khá hơn là bao, dưới ánh lửa, sắc mặt của cả ba người đều là rất nặng nề, trong sự nặng nề đó còn có chút gì đó sự tuyệt vọng!
Sự tuyệt vọng này đáng nhẽ ra không nên xuất hiện trên mặt họ, họ là ai, là những sát thủ tinh nhuệ nhất được Lăng Thiên đại đế cẩn thận đào tạo, bồi dưỡng mà ra, không ngờ lại có ý vị của sự tuyệt vọng, tuy chỉ là một chút ít, một tí ti!
Nguyên nhân không là gì khác, lần quyết chiến này quả thực là quá thảm khốc, thảm khốc đến mức làm cho họ gần như suy sụp!
Cái chết, họ không sợ, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, quả thực không có gì đáng nói, nhưng thương binh nằm la liệt, tổng cộng cũng có đến vạn nghìn huynh đệ cùng nhau lên đường, quả thực là….
"Vù" một tiếng, cửa lều được kéo mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào, một bóng người bước vội vào trong: "Đại ca!". Chính là một Thiết Huyết Vệ.
"Thương vong của các huynh đệ thế nào rồi?" Phùng Mặc ngẩng đầu lên, nhìn hắn có chút gấp gáp, trong mắt là nét mệt mỏi khó diễn tả bằng lời. Hắn hi vọng nghe được một số thông tin chính diện!
Người đàn ông này lập tức sắc mặt ảm đạm, nói: "Tính đến hiện giờ, các huynh đệ đã tủ chiến người, trọng thương người, thương nhẹ người, những người không bị thương …. Không đến người".
Trong lều bỗng tất cả đều im lặng.
Những con số này, bất kì người nào hiểu rõ về chiến trường đều biết nó nói lên điều gì, và tiềm tàng trong đó sự tàn khốc như thế nào! Chỉ có tử chiến và thương nhẹ, trọng thương không có mấy người, chỉ có người! So sánh với số lượng tử vong và thương nhẹ, thì gần như là bằng !
Điều này đã nói rõ rằng cả hai bên đều là liều mạng mà chém giết lẫn nhau, phàm là bị trọng thương sẽ tuyệt đối không có cơ hội có thể rút lui! Tất cả đều sẽ tử chiến trên chiến trường.
"Hai nghìn cung thủ, hiện nay vẫn còn người, số lượng mũi tên…. Nhìn tình hình hiện nay, vẫn còn có thể ứng phó với ba lần tấn công của quân địch, sau ba lần thì….".
Phùng Mặc thở ra một hơi nặng nề, đây gần như đã là tuyệt cảnh, tuyệt cảnh không hề có chút hi vọng gì! Không có sự áp chế từ xa của các cung thủ, chỉ dựa vào binh lính để liều chiến, bất luận thế nào cũng sẽ không thể thủ được, quân lực của địch gần như là gấp mười lần bên mình, không những thế còn là một bọn hung hãn không sợ chết, chỉ biết liều mình lao về trước!
Ba lần tấn công! Nghe thì thấy ba lần tấn công là không ít, nếu như trên chiến trường bình thường, ba lần tấn công nói thế nào cũng phải mất thời gian hai ngày, thậm chí là lâu hơn. Nhưng hiện nay cả ba người đều biết, trong tình trạng như thế này, ba lần tấn công căn bản không là gì cả. Chỉ ngày đầu tiên thôi, quân đội của Ngọc Gia đã phát động lần tấn công! Liên tiếp trong ngày, Ngọc Gia bình quân mỗi ngày đều tấn công ít nhất là hơn lần! Có cung thủ do số lần kéo cung quá nhiều mà bị dây cung ép cho lộ cả xương ngón tay ra!
Cũng tức là nói, lượng mũi tên còn lại hiện giờ, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một buổi sáng. Sau buổi sáng mai sẽ là cuộc chiến giáp lá cà hoàn toàn!
Một khi trận chiến đánh giáp lá cà bắt đầu, thì bên mình sẽ không còn chút cơ hội nào, phía bên Ngọc Gia có thể không ngừng tăng binh, không ngừng có viện binh kéo đến công kích, còn phía bên mình thì số người có hạn, thể lực đã tiêu hao nhiều, còn về quân chi viện là quá xa vời, trận chiến này, còn đánh đấm gì đây?
Phản ứng vô cùng mạnh mẽ bất chấp tất cả này của Ngọc Gia quả thật đã vượt ra ngoài quá nhiều ý liệu của Phùng Mặc.
Từ sau khi đánh lén vào quân doanh biên giới của Ngọc Gia, Phùng Mặc đã biết Ngọc Gia chắc chắn sẽ đến báo thù, nhưng hắn không thể ngờ sự báo thù của Ngọc Gia lại đến nhanh như vậy, điên cuồng đến như vậy!
Sự chuẩn bị ban đầu của mình kể cả là đối phó với vạn quân của địch thì cũng có thể chống đỡ được nửa tháng, không ngờ chỉ cầm cự được ngày mà đã thấy hết hi vọng! So sánh với tổn thất bên mình thì bên Ngọc Gia tổn thất gấp mấy lần, nhưng chúng hoàn toàn bất chấp tổn thất, chỉ biết ra sức tấn công, cuối cùng thì cũng gây ra được cụ diện tồi tệ như hiện nay, xét cho cùng thì đây là sân nhà của chúng, có thể không ngừng bổ sung binh lính, còn phía bên mình thì…..
"Phùng lão đại, tình hình hiện tại quả thực rất ác liệt, chúng ta cứ bị động phòng thủ, xét ra thì cũng không phải là biện pháp giải quyết, cho nên, tôi nghĩ…". Lăng Phong nghiến chặt răng, nhìn Phùng Mặc, từ tốn nói: "Hay là để ta và Lăng Vân lợi dụng đêm tối lẻn vào doanh trại địch, hành thích quan chỉ huy của Ngọc Gia, hoặc giả còn có cơ hội lợi dụng sự hỗn loạn mà giành phần thắng, ít nhất thì chúng ta cũng giành được thời gian nghỉ ngơi nhất định". Vừa nghe thấy Lăng Phong nói vậy, Lăng Vân liền nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Không được, tuyệt đối không được! " Phùng Mặc không suy nghĩ gì lắc đầu từ chối luôn, từ sự công kích của mấy ngày này có thể nhìn ra, người lãnh quân của Ngọc Gia, rõ ràng là cao thủ võ lâm, mà còn là cao thủ nhất đẳng, cứ nhìn mấy người nấp trong đám quân bình thường tấn công đến đã làm cho Lăng Vân Lăng Phong tốn khá nhiều sức lực, thậm chí còn bị thương không nhẹ. Từ đó có thể thấy những cao thủ trong doanh trại của Ngọc Gia tuyệt đối không phải là yếu, mà số lượng cũng không hề ít, Phùng Mặc sao có thể để Lăng Vân, Lăng Phong mạo hiểm như vậy được? Mà không phải là mạo hiểm, căn bản là đi vào chỗ chết!
"Tại sao lại không được? Những chuyện như này chúng tôi không phải là mới làm một lần hai lần, chẳng nhẽ ông không tin chúng tôi có năng lực này?".
"Không phải là ta không tin, mà là thử nhất thời bỉ nhất thời!". Phùng Mặc nói một cách lo lắng: "Trước đây khi đi hành thích các người đều là nấp ở chỗ tối, làm đối phương không ngờ được, nhất kích tất sát; đương nhiên là được, nhưng chiến cục hiện nay thì sao, hai người ra tay đã không chỉ một lần rồi, có thể nói hai người cơ bản là đã bại lộ chân tướng; kẻ địch chắc chắn sẽ có sự phòng bị đối với hai người. Hơn nữa trong doanh trại địch các cao thủ là không ít, thậm chí còn có mấy người võ công còn cao hơn hai người, hai người giờ mà đi thì chẳng khác nào đi tìm cái chết mà thôi!".
"Bọn ta nhất định phải đi, mọi người đều biết rõ, kể cả bọn ta không đi, thì chẳng nhẽ Ngọc Gia sẽ tha cho chúng ta sao? Đây đã là cơ hội cuối cùng rồi!". Lăng Vân trợn trợn mắt, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu như chúng tôi ngộ nhỡ thành công, thì các huynh đệ còn lại có thể có cơ hội rút lui một cách an toàn! Bọn ta nhất định phải thử một phen!".
"Hai người nếu như thật sự chết trong doanh trại của Ngọc Gia, chắc chắn sẽ gây ra sự hủy hoại đối với sĩ khí của quân ta, đến lúc đó không cần kẻ địch tấn công, tự chúng ta đã sụp đổ rồi! Kết quả này, hai người đã nghĩ đến chưa? Ta là chủ soái, ta tuyệt đối không để hai người đi mạo hiểm như vậy!".
Cả ba người mỗi người một ý, cãi nhau ỏm tỏi không dứt.
Trong màn đêm tối tăm, trong một khu rừng mịt mù, hơn hai mươi người giống như là những làn khói xanh vụt lướt qua mặt đất phủ đầy tuyết trắng, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Mặt tuyết mềm mại thậm chí không để lại quá nhiều vết tích, kể cả là người nào đó trong số họ để lại vết chân mờ mờ, thì cũng lập tức bị những bông tuyết bao phủ lên.
Đạp tuyết vô ngấn! (Tức là chân đạp lên tuyết mà không để lại dấu chân) Đó là trình độ khinh công mà chỉ cao thủ tiên thiên mới có thể có được!
Những người này, không ngờ lại đều là các cao thủ cấp bậc tiên thiên! Chỉ ít ỏi hơn người, nhưng sát khí mà họ toát ra, giống như là tử thần ghé thăm nhân gian, mà tuyệt đối không chỉ là một tử thần, bị luồng khí tức này làm cho kinh động, tất cả những động vật trong khu rừng đều không dám cử động, không dám cất tiếng kêu. Trong đó bao gồm cả những loài dã thú hung dữ như mãnh hổ, sư tử, báo, chó sói….không con vật nào là ngoại lệ….. Chúng dường như đang sợ, chỉ cần hơi có chút cử động, là cái chết sẽ chờ đón chúng, trực giác bẩm sinh của động vật quả thực mạnh hơn con người rất nhiều….. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Phía trước nhất, Lăng Kiếm sắc mặt lạnh băng, thanh trường kiếm cầm chắc trong tay, mỗi khi qua một đoạn đường hoặc một chỗ rẽ, liền chém một kiếm lên thân cây lớn bên cạnh mình, để lại những mảng thân cây trắng trắng, dưới sự chiếu rọi của tuyết, những thân cây đen sì hiện lên những mảng trắng rất rõ ràng.
Nhưng bất kì là động tác gì, đều không thể làm cản trở tốc độ di chuyển của hắn, dù chỉ là một khoảnh khắc.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển