Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ cảnh giác của năm người lính này, lập tức nhún vai, giơ hai tay lên, liến mắt nhìn nhìn cái tên sát thủ bị mình đánh trọng thương, cũng không biết đã chết chưa, cười tủm tỉm nói: "Các người không cần khẩn trương, tổng cộng có ba sát thủ, hai người đã bị tôi giết, một người đang nằm ở đây"
Năm người nhìn căn phòng hỗn loạn, đều sửng sốt, nhìn thấy hai cái xác trên mặt đất và một người nước ngoài bị thương ở cổ tay và chân đang nằm trên mặt đất, nhướng mày, không biết giải quyết chuyện này làm sao.
Bọn họ lần này tổng cộng dẫn theo một trăm người, muốn lập một chút công lao, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Bọn họ tuy rằng không biết ba người nước ngoài này có phải là sát thủ hay không, nhưng mà thấy tình cảnh trong phòng, nhìn nhìn người nước ngoài cùng với cây súng bên cạnh hắn, bọn họ cũng tin tưởng lời nói của Lâm Bắc Phàm bảy tám phần, dù sao thì trên người của tên nước ngoài này cũng lộ ra một mùi tử khí mà trên người bình thường không có, mà người thanh niên trước mặt này lại không có sát khí.
Ba sát thủ gây chấn động kinh thành tự nhiên lại bị người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi này khống chế?
Vậy chẳng phải quân đội đến đây là vô ích? Ngay cả một viên đạn cũng không được bắn? Cái này ít nhiều cũng có chút châm chọc, chuyện mà một trăm người bọn họ còn chưa xử lý, thì đã bị người ta dễ dàng đối phó.
Một người lính có vẻ là đội trưởng, phất tay với bốn người kia, ra lệnh: "Các người coi chừng bọn họ, nếu như bọn họ lộn xộn, trực tiếp bắn chết, để tôi gọi điện báo cáo cho chỉ huy trưởng, phòng ngừa sát thủ chạy trốn!"
Bốn người vội vàng đáp lời, hai người khống chế tên sát thủ kia, còn hai người khống chế Lâm Bắc Phàm, bốn người mắt sắc như dao, nhìn quét bao phủ cả hai người này, muốn nhìn ra một chút mánh khóe trong đó, nhưng mà, tên sát thủ nằm ở đó, thở phì phò liên tục, không nói cái gì, còn Lâm Bắc Phàm thì đứng ở đó, trên mặt là một nụ cười xán lạn, cũng không có bất kỳ biểu tình gì, cái này khiến cho bọn họ cảm thấy không rõ.
Người đội trưởng kia gọi điện báo cáo tình huống cho chỉ huy trưởng, người chỉ huy trưởng trẻ tuổi ấy vội vàng mang binh lính đến đây, thấy cảnh tượng trong phòng, cũng giật mình.
Một người thanh niên trẻ tuổi đối phó với ba sát thủ? Năng lực này hình như hơi lớn?
Ngay cả anh ta cũng không cho rằng mình có thể đối phó với ba sát thủ này dễ dàng, lẽ nào người thanh niên này siêu cấp đến như vậy? Kinh thành không hổ là kinh thành, ngọa hổ tàng long, không thể xem thường.
"Lão đại, lão đại, anh không sao, vậy thật sự quá tốt!"
Đám người Trương Minh Thắng nghe nói sát thủ đã bị khống chế, cũng theo những binh lính này đến đây, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự đứng trong phòng, cũng yên tâm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, chạy đến bắt chuyện với hắn.
Lâm Bắc Phàm giơ ngón giữa lên vớn họ, trợn mắt nói: "Cái gì mà không sao? Bị trúng một viên đạn mà nói không sao à? May mà tôi né kịp thời, nếu không thì tôi cũng nằm một đống ở đây rồi!"
Hắn giơ cánh tay trái bị trúng đạn ra, kết quả là động đến vết thương, làm cho hắn đau đớn, thiếu chút nữa đã khóc lên rồi.
Chuyến đi đến kinh thành này quả thật không may, liên tiếp xảy ra chuyện, xem ra câu nói kia không một chút nào sai cả, chổ nào càng có tiền thì càng nguy hiểm, mình nên trở lại Nam Thành thì tốt hơn, vô luận là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, hơn nữa chổ ấy mình cũng có chút thế lực, không cần phải nhìn mặt người khác để làm việc.
Đám người Trương Minh Thắng cũng nhìn thấy tay trái của hắn bị trúng đạn, tuy rằng đã ngừng chảy máu, nhưng mà cũng rất kinh khủng, cả đám đều giật mình, kêu ầm lên: "Bác sĩ, y tá, mau đến đây, chết người đi được..."
Lâm Bắc Phàm giận đến nổi hộc máu, mình bị trúng đạn, thì có liên quan éo gì đến chết người? Nếu không phải do bây giờ hành động không tiện, thì nói thế nào cũng phải cho bọn này một bài học.
Tiểu Kim thi triển pháp lực nhiều, nên thân thể suy yếu, truyền âm nói: "Lão đại, những tên sát thủ này thật lợi hại, sau này anh nên cẩn thận một chút, tôi có thể giúp anh một lần, nhưng mà tôi không giúp được cả đời đâu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, biểu thị rằng sau này mình sẽ chú ý nhiều hơn.
Người chỉ huy kia nhìn thấy cả bọn quen biết nhau, cũng xác định đối phương là người tốt, mà ba người nước ngoài kia là sát thủ, cho nên đã ra lệnh cho cấp dưới bắt tên kia lại, chuẩn bị giao cho cấp trên thẩm vấn.
Đúng lúc này, tên sát thủ kia bỗng nhiên giơ tay trái ra, chụp lấy khẩu súng, bắn liên tục hai phát vào hai người lính, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, thì đã ngã xuống vũng máu chết tươi, còn những người khác đều biến sắc, trong mắt bắn ra sự phẫn nộ, cầm AK trong tay giơ lên, điên cuồng nổ súng vào tên sát thủ, cái tên này ngay cả kêu cũng không thành tiếng, biến thành một đống bầy nhày, máu thịt lẫn lộn với nhau.
Lâm Bắc Phàm nhất thời cả kinh kêu lên: "Các người, các người sao lại nổ súng?"
Người chỉ huy trẻ tuổi kia cũng không ngờ rằng tên sát thủ trong tình huống như vậy mà còn chống trả, cũng không ngờ rằng cấp dưới của mình phẫn nộ giết chết đối phương, điều này làm cho anh ta không nói nên lời, cuối cùng đành phải phất tay nói: "Dọn xác của bọn chúng ra ngoài, về đơn vị!"
"Vâng!"
Đám binh lính này vội kêu lên.
Người chỉ huy lúc này mới áy náy đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: "Vị tiên sinh này, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, lính của tôi hơi nóng tính, cho nên mới làm ra chuyện này, nhưng mà anh cũng thấy đấy, sát thủ như vậy rất nguy hiểm, nếu chúng tôi không bắn gục chúng ta chổ, thì sợ rằng sẽ còn gặp phải chuyện gì khác, cho nên làm vậy tương đối thỏa đáng"
Anh ta cũng biết đối phương muốn giữ người sống để thẩm vấn, nhưng mà lại bị lính của mình bắn chết, nhưng mà trong lòng anh ta cũng bao che cho lính của mình, không muốn họ bị nghiêm phạt, cho nên nói chuyện cũng rất uyển chuyển.
Lâm Bắc Phàm làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của anh ta, thở dài một hơi, khoát tay nói: "Được rồi, giao cho thủ trưởng cùa các người đi, mong rằng có thể từ xác của bọn họ mà điều tra được thân phận!
Người chỉ huy trẻ tuổi thấy đối phương không truy cứu trách nhiệm, trong lòng cũng vui mừng, vội vã gật đầu nói: "Vị tiên sinh này, không biết anh đang làm gì, sao có thể một mình khống chế được ba tên sát thủ? Nếu anh có hứng thú, có thể đến lữ đoàn 807 của chúng tôi, với thân thủ như anh, khẳng định sẽ có chổ để phát huy"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, móc ra giấy chứng nhận của bản thân, giơ lên trước mặt đối phương: "Thật là xin lỗi, tôi đã có một công việc không tồi, thật sự không thể tham gia lữ đoàn của anh được!"
Người chỉ huy nhìn thoáng qua tờ giấy, cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa té xỉu.
Cục an toàn quốc gia?
Thảo nào lại ghê gớm như vậy, nghe nói bên trong đó đều là một đám biến thái, đừng nói là một mình đấu ba sát thủ, cho dù một mình đấu ba trăm sát thủ tựa hồ cũng không có vấn đề.
Tuy rằng anh ta chỉ là một chỉ huy trước của một tiểu đội bình thường, nhưng mà cũng có nghe qua cơ quan này rồi, trong lòng yên lặng phúng điếu cho ba tên sát thủ này một phút, hết người chọc rồi sao, đi chọc ngay người của cục an toàn quốc gia, hèn chi các người lại chết khó coi như vậy. Anh ta không dám nói gì thêm, vội vàng mang người của mình rời đi.
"Lão đại, anh lợi hại thật, anh làm thế nào xử lý ba tên sát thủ này vậy? Thuật bắn súng của bọn họ quả thật rất siêu cấp, đúng là không phải người làm!"
Cả đám Trương Minh Thắng nhìn thấy đám binh lính rời đi, thiếu chút nữa hoan hô ầm lên, không còn sợ hãi như vừa rồi, ngược lại chỉ còn sự vui sướng mà thôi.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người đầy bụi bặm và băng gạc, nghĩ đến ba người đã chết, không nhịn được thở dài hỏi: "Ba người kia thế nào?"
Hắn vừa hỏi như thế, cả đám đều cúi đầu, trên mặt toát ra vẻ mất mác, Từ Chính mở miệng nói: "Vừa có xe đưa thi thể của bọn họ đi, cha của bọn họ đều điên lên rồi, nói rằng nhất định phải tra ra chuyện này, không thể để cho đám sát thủ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bây đang điều động quân đội và cảnh sát trong kinh thành, truy bắt bọn người này toàn thành!"
Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh cả đám vừa đùa giỡn với nhau, mà bây giờ ba người đã mất, trong lòng khó chịu không nói nên lời, giống như bị dao cắt vào tim vậy.
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, sờ sờ vết thương trên vai, nghiến răng nói: "Những tên này dám công khai ám sát chúng ta, lá gan thật không nhỏ, chúng ta nếu không tìm ra bọn chúng, quả thật là có lỗi với ba người kia!" Tay của Trương Minh Thắng đã lấy đạn ra rồi, bây giờ đang được băng bó, tuy rằng không còn trở ngại, nhưng nghĩ đến vết thương của mình chỉ thiếu chút nữa là đã lấy mạng mình, lửa giận trong lòng bắt đầu thiêu đốt, giơ nắm tay lớn tiếng kêu el6n: "Ngay cả sát thủ cũng xuất hiện, xem ra bọn chúng muốn dồn chúng ta vào chổ chết, chúng ta nhất định phải báo thù, để cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta... ôi... tay của tôi!"
Hắn liền kêu gào thảm thiết lên.
Cả đám Từ Chính cũng gào lên: "Chúng ta nhất định phải báo thù..."
Lâm Bắc Phàm phất tay, đi ra khỏi phòng, đi về hướng thang máy.
Tuy rằng vừa rồi đã bắn gục ba tên sát thủ, nhưng ai biết bên trong tòa nhà này còn sát thủ hay không, cho nên cần phải cẩn thận một chút, không nên trêu chọc nhiều phiền phức.
"Này, các người chờ một chút, vết thương của các người có cần băng bó không?"
Trong lúc bọn họ đi đến cửa thang máy, thì đã thấy hai cô y tá trẻ tuổi đi tới, tuổi khoảng mười tám hai mươi, dung mạo xinh đẹp, vóc người thướt tha, tuy rằng còn kém Tô Tĩnh Nhi nhiều, nhưng mà cũng có thể coi là xinh đẹp, các nàng bây giờ cầm theo băng gạc và dụng cục cầm máu, thấy cả đám người đi ra, nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Từ Chính thấy các nàng đến, vội kêu lên: "Đúng vậy, cánh tay của lão đại bọn anh bị thương, nhanh băng bó đi, sao tốc độ của bọn em chậm quá vậy? May mà thân thể của lão đại tốt, nếu không thì đã chảy máu đến chết rồi!"
Lâm Bắc Phàm nhìn nhìn vết thương của mình, tuy rằng đã cầm máu, nhưng mà cần phải trị liệu một chút, vì thế gật đầu: "Bị thương một chút, băng bó đơn giản thôi!"
Ai mà ngờ hai cô y tá xinh đẹp này lại thò tay vào trong áo, lấy ra một khẩu súng nhỏ, bắn vài viên về hướng bọn họ.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ cảnh giác của năm người lính này, lập tức nhún vai, giơ hai tay lên, liến mắt nhìn nhìn cái tên sát thủ bị mình đánh trọng thương, cũng không biết đã chết chưa, cười tủm tỉm nói: "Các người không cần khẩn trương, tổng cộng có ba sát thủ, hai người đã bị tôi giết, một người đang nằm ở đây"
Năm người nhìn căn phòng hỗn loạn, đều sửng sốt, nhìn thấy hai cái xác trên mặt đất và một người nước ngoài bị thương ở cổ tay và chân đang nằm trên mặt đất, nhướng mày, không biết giải quyết chuyện này làm sao.
Bọn họ lần này tổng cộng dẫn theo một trăm người, muốn lập một chút công lao, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Bọn họ tuy rằng không biết ba người nước ngoài này có phải là sát thủ hay không, nhưng mà thấy tình cảnh trong phòng, nhìn nhìn người nước ngoài cùng với cây súng bên cạnh hắn, bọn họ cũng tin tưởng lời nói của Lâm Bắc Phàm bảy tám phần, dù sao thì trên người của tên nước ngoài này cũng lộ ra một mùi tử khí mà trên người bình thường không có, mà người thanh niên trước mặt này lại không có sát khí.
Ba sát thủ gây chấn động kinh thành tự nhiên lại bị người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi này khống chế?
Vậy chẳng phải quân đội đến đây là vô ích? Ngay cả một viên đạn cũng không được bắn? Cái này ít nhiều cũng có chút châm chọc, chuyện mà một trăm người bọn họ còn chưa xử lý, thì đã bị người ta dễ dàng đối phó.
Một người lính có vẻ là đội trưởng, phất tay với bốn người kia, ra lệnh: "Các người coi chừng bọn họ, nếu như bọn họ lộn xộn, trực tiếp bắn chết, để tôi gọi điện báo cáo cho chỉ huy trưởng, phòng ngừa sát thủ chạy trốn!"
Bốn người vội vàng đáp lời, hai người khống chế tên sát thủ kia, còn hai người khống chế Lâm Bắc Phàm, bốn người mắt sắc như dao, nhìn quét bao phủ cả hai người này, muốn nhìn ra một chút mánh khóe trong đó, nhưng mà, tên sát thủ nằm ở đó, thở phì phò liên tục, không nói cái gì, còn Lâm Bắc Phàm thì đứng ở đó, trên mặt là một nụ cười xán lạn, cũng không có bất kỳ biểu tình gì, cái này khiến cho bọn họ cảm thấy không rõ.
Người đội trưởng kia gọi điện báo cáo tình huống cho chỉ huy trưởng, người chỉ huy trưởng trẻ tuổi ấy vội vàng mang binh lính đến đây, thấy cảnh tượng trong phòng, cũng giật mình.
Một người thanh niên trẻ tuổi đối phó với ba sát thủ? Năng lực này hình như hơi lớn?
Ngay cả anh ta cũng không cho rằng mình có thể đối phó với ba sát thủ này dễ dàng, lẽ nào người thanh niên này siêu cấp đến như vậy? Kinh thành không hổ là kinh thành, ngọa hổ tàng long, không thể xem thường.
"Lão đại, lão đại, anh không sao, vậy thật sự quá tốt!"
Đám người Trương Minh Thắng nghe nói sát thủ đã bị khống chế, cũng theo những binh lính này đến đây, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự đứng trong phòng, cũng yên tâm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, chạy đến bắt chuyện với hắn. Nguồn tại ện FULL
Lâm Bắc Phàm giơ ngón giữa lên vớn họ, trợn mắt nói: "Cái gì mà không sao? Bị trúng một viên đạn mà nói không sao à? May mà tôi né kịp thời, nếu không thì tôi cũng nằm một đống ở đây rồi!"
Hắn giơ cánh tay trái bị trúng đạn ra, kết quả là động đến vết thương, làm cho hắn đau đớn, thiếu chút nữa đã khóc lên rồi.
Chuyến đi đến kinh thành này quả thật không may, liên tiếp xảy ra chuyện, xem ra câu nói kia không một chút nào sai cả, chổ nào càng có tiền thì càng nguy hiểm, mình nên trở lại Nam Thành thì tốt hơn, vô luận là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, hơn nữa chổ ấy mình cũng có chút thế lực, không cần phải nhìn mặt người khác để làm việc.
Đám người Trương Minh Thắng cũng nhìn thấy tay trái của hắn bị trúng đạn, tuy rằng đã ngừng chảy máu, nhưng mà cũng rất kinh khủng, cả đám đều giật mình, kêu ầm lên: "Bác sĩ, y tá, mau đến đây, chết người đi được..."
Lâm Bắc Phàm giận đến nổi hộc máu, mình bị trúng đạn, thì có liên quan éo gì đến chết người? Nếu không phải do bây giờ hành động không tiện, thì nói thế nào cũng phải cho bọn này một bài học.
Tiểu Kim thi triển pháp lực nhiều, nên thân thể suy yếu, truyền âm nói: "Lão đại, những tên sát thủ này thật lợi hại, sau này anh nên cẩn thận một chút, tôi có thể giúp anh một lần, nhưng mà tôi không giúp được cả đời đâu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, biểu thị rằng sau này mình sẽ chú ý nhiều hơn.
Người chỉ huy kia nhìn thấy cả bọn quen biết nhau, cũng xác định đối phương là người tốt, mà ba người nước ngoài kia là sát thủ, cho nên đã ra lệnh cho cấp dưới bắt tên kia lại, chuẩn bị giao cho cấp trên thẩm vấn.
Đúng lúc này, tên sát thủ kia bỗng nhiên giơ tay trái ra, chụp lấy khẩu súng, bắn liên tục hai phát vào hai người lính, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, thì đã ngã xuống vũng máu chết tươi, còn những người khác đều biến sắc, trong mắt bắn ra sự phẫn nộ, cầm AK trong tay giơ lên, điên cuồng nổ súng vào tên sát thủ, cái tên này ngay cả kêu cũng không thành tiếng, biến thành một đống bầy nhày, máu thịt lẫn lộn với nhau.
Lâm Bắc Phàm nhất thời cả kinh kêu lên: "Các người, các người sao lại nổ súng?"
Người chỉ huy trẻ tuổi kia cũng không ngờ rằng tên sát thủ trong tình huống như vậy mà còn chống trả, cũng không ngờ rằng cấp dưới của mình phẫn nộ giết chết đối phương, điều này làm cho anh ta không nói nên lời, cuối cùng đành phải phất tay nói: "Dọn xác của bọn chúng ra ngoài, về đơn vị!"
"Vâng!"
Đám binh lính này vội kêu lên.
Người chỉ huy lúc này mới áy náy đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: "Vị tiên sinh này, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, lính của tôi hơi nóng tính, cho nên mới làm ra chuyện này, nhưng mà anh cũng thấy đấy, sát thủ như vậy rất nguy hiểm, nếu chúng tôi không bắn gục chúng ta chổ, thì sợ rằng sẽ còn gặp phải chuyện gì khác, cho nên làm vậy tương đối thỏa đáng"
Anh ta cũng biết đối phương muốn giữ người sống để thẩm vấn, nhưng mà lại bị lính của mình bắn chết, nhưng mà trong lòng anh ta cũng bao che cho lính của mình, không muốn họ bị nghiêm phạt, cho nên nói chuyện cũng rất uyển chuyển.
Lâm Bắc Phàm làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của anh ta, thở dài một hơi, khoát tay nói: "Được rồi, giao cho thủ trưởng cùa các người đi, mong rằng có thể từ xác của bọn họ mà điều tra được thân phận!
Người chỉ huy trẻ tuổi thấy đối phương không truy cứu trách nhiệm, trong lòng cũng vui mừng, vội vã gật đầu nói: "Vị tiên sinh này, không biết anh đang làm gì, sao có thể một mình khống chế được ba tên sát thủ? Nếu anh có hứng thú, có thể đến lữ đoàn của chúng tôi, với thân thủ như anh, khẳng định sẽ có chổ để phát huy"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, móc ra giấy chứng nhận của bản thân, giơ lên trước mặt đối phương: "Thật là xin lỗi, tôi đã có một công việc không tồi, thật sự không thể tham gia lữ đoàn của anh được!"
Người chỉ huy nhìn thoáng qua tờ giấy, cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa té xỉu.
Cục an toàn quốc gia?
Thảo nào lại ghê gớm như vậy, nghe nói bên trong đó đều là một đám biến thái, đừng nói là một mình đấu ba sát thủ, cho dù một mình đấu ba trăm sát thủ tựa hồ cũng không có vấn đề.
Tuy rằng anh ta chỉ là một chỉ huy trước của một tiểu đội bình thường, nhưng mà cũng có nghe qua cơ quan này rồi, trong lòng yên lặng phúng điếu cho ba tên sát thủ này một phút, hết người chọc rồi sao, đi chọc ngay người của cục an toàn quốc gia, hèn chi các người lại chết khó coi như vậy. Anh ta không dám nói gì thêm, vội vàng mang người của mình rời đi.
"Lão đại, anh lợi hại thật, anh làm thế nào xử lý ba tên sát thủ này vậy? Thuật bắn súng của bọn họ quả thật rất siêu cấp, đúng là không phải người làm!"
Cả đám Trương Minh Thắng nhìn thấy đám binh lính rời đi, thiếu chút nữa hoan hô ầm lên, không còn sợ hãi như vừa rồi, ngược lại chỉ còn sự vui sướng mà thôi.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người đầy bụi bặm và băng gạc, nghĩ đến ba người đã chết, không nhịn được thở dài hỏi: "Ba người kia thế nào?"
Hắn vừa hỏi như thế, cả đám đều cúi đầu, trên mặt toát ra vẻ mất mác, Từ Chính mở miệng nói: "Vừa có xe đưa thi thể của bọn họ đi, cha của bọn họ đều điên lên rồi, nói rằng nhất định phải tra ra chuyện này, không thể để cho đám sát thủ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bây đang điều động quân đội và cảnh sát trong kinh thành, truy bắt bọn người này toàn thành!"
Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh cả đám vừa đùa giỡn với nhau, mà bây giờ ba người đã mất, trong lòng khó chịu không nói nên lời, giống như bị dao cắt vào tim vậy.
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, sờ sờ vết thương trên vai, nghiến răng nói: "Những tên này dám công khai ám sát chúng ta, lá gan thật không nhỏ, chúng ta nếu không tìm ra bọn chúng, quả thật là có lỗi với ba người kia!" Tay của Trương Minh Thắng đã lấy đạn ra rồi, bây giờ đang được băng bó, tuy rằng không còn trở ngại, nhưng nghĩ đến vết thương của mình chỉ thiếu chút nữa là đã lấy mạng mình, lửa giận trong lòng bắt đầu thiêu đốt, giơ nắm tay lớn tiếng kêu eln: "Ngay cả sát thủ cũng xuất hiện, xem ra bọn chúng muốn dồn chúng ta vào chổ chết, chúng ta nhất định phải báo thù, để cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta... ôi... tay của tôi!"
Hắn liền kêu gào thảm thiết lên.
Cả đám Từ Chính cũng gào lên: "Chúng ta nhất định phải báo thù..."
Lâm Bắc Phàm phất tay, đi ra khỏi phòng, đi về hướng thang máy.
Tuy rằng vừa rồi đã bắn gục ba tên sát thủ, nhưng ai biết bên trong tòa nhà này còn sát thủ hay không, cho nên cần phải cẩn thận một chút, không nên trêu chọc nhiều phiền phức.
"Này, các người chờ một chút, vết thương của các người có cần băng bó không?"
Trong lúc bọn họ đi đến cửa thang máy, thì đã thấy hai cô y tá trẻ tuổi đi tới, tuổi khoảng mười tám hai mươi, dung mạo xinh đẹp, vóc người thướt tha, tuy rằng còn kém Tô Tĩnh Nhi nhiều, nhưng mà cũng có thể coi là xinh đẹp, các nàng bây giờ cầm theo băng gạc và dụng cục cầm máu, thấy cả đám người đi ra, nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Từ Chính thấy các nàng đến, vội kêu lên: "Đúng vậy, cánh tay của lão đại bọn anh bị thương, nhanh băng bó đi, sao tốc độ của bọn em chậm quá vậy? May mà thân thể của lão đại tốt, nếu không thì đã chảy máu đến chết rồi!"
Lâm Bắc Phàm nhìn nhìn vết thương của mình, tuy rằng đã cầm máu, nhưng mà cần phải trị liệu một chút, vì thế gật đầu: "Bị thương một chút, băng bó đơn giản thôi!"
Ai mà ngờ hai cô y tá xinh đẹp này lại thò tay vào trong áo, lấy ra một khẩu súng nhỏ, bắn vài viên về hướng bọn họ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ cảnh giác của năm người lính này, lập tức nhún vai, giơ hai tay lên, liến mắt nhìn nhìn cái tên sát thủ bị mình đánh trọng thương, cũng không biết đã chết chưa, cười tủm tỉm nói: "Các người không cần khẩn trương, tổng cộng có ba sát thủ, hai người đã bị tôi giết, một người đang nằm ở đây"
Năm người nhìn căn phòng hỗn loạn, đều sửng sốt, nhìn thấy hai cái xác trên mặt đất và một người nước ngoài bị thương ở cổ tay và chân đang nằm trên mặt đất, nhướng mày, không biết giải quyết chuyện này làm sao.
Bọn họ lần này tổng cộng dẫn theo một trăm người, muốn lập một chút công lao, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Bọn họ tuy rằng không biết ba người nước ngoài này có phải là sát thủ hay không, nhưng mà thấy tình cảnh trong phòng, nhìn nhìn người nước ngoài cùng với cây súng bên cạnh hắn, bọn họ cũng tin tưởng lời nói của Lâm Bắc Phàm bảy tám phần, dù sao thì trên người của tên nước ngoài này cũng lộ ra một mùi tử khí mà trên người bình thường không có, mà người thanh niên trước mặt này lại không có sát khí.
Ba sát thủ gây chấn động kinh thành tự nhiên lại bị người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi này khống chế?
Vậy chẳng phải quân đội đến đây là vô ích? Ngay cả một viên đạn cũng không được bắn? Cái này ít nhiều cũng có chút châm chọc, chuyện mà một trăm người bọn họ còn chưa xử lý, thì đã bị người ta dễ dàng đối phó.
Một người lính có vẻ là đội trưởng, phất tay với bốn người kia, ra lệnh: "Các người coi chừng bọn họ, nếu như bọn họ lộn xộn, trực tiếp bắn chết, để tôi gọi điện báo cáo cho chỉ huy trưởng, phòng ngừa sát thủ chạy trốn!"
Bốn người vội vàng đáp lời, hai người khống chế tên sát thủ kia, còn hai người khống chế Lâm Bắc Phàm, bốn người mắt sắc như dao, nhìn quét bao phủ cả hai người này, muốn nhìn ra một chút mánh khóe trong đó, nhưng mà, tên sát thủ nằm ở đó, thở phì phò liên tục, không nói cái gì, còn Lâm Bắc Phàm thì đứng ở đó, trên mặt là một nụ cười xán lạn, cũng không có bất kỳ biểu tình gì, cái này khiến cho bọn họ cảm thấy không rõ.
Người đội trưởng kia gọi điện báo cáo tình huống cho chỉ huy trưởng, người chỉ huy trưởng trẻ tuổi ấy vội vàng mang binh lính đến đây, thấy cảnh tượng trong phòng, cũng giật mình.
Một người thanh niên trẻ tuổi đối phó với ba sát thủ? Năng lực này hình như hơi lớn?
Ngay cả anh ta cũng không cho rằng mình có thể đối phó với ba sát thủ này dễ dàng, lẽ nào người thanh niên này siêu cấp đến như vậy? Kinh thành không hổ là kinh thành, ngọa hổ tàng long, không thể xem thường.
"Lão đại, lão đại, anh không sao, vậy thật sự quá tốt!"
Đám người Trương Minh Thắng nghe nói sát thủ đã bị khống chế, cũng theo những binh lính này đến đây, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bình yên vô sự đứng trong phòng, cũng yên tâm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, chạy đến bắt chuyện với hắn.
Lâm Bắc Phàm giơ ngón giữa lên vớn họ, trợn mắt nói: "Cái gì mà không sao? Bị trúng một viên đạn mà nói không sao à? May mà tôi né kịp thời, nếu không thì tôi cũng nằm một đống ở đây rồi!"
Hắn giơ cánh tay trái bị trúng đạn ra, kết quả là động đến vết thương, làm cho hắn đau đớn, thiếu chút nữa đã khóc lên rồi.
Chuyến đi đến kinh thành này quả thật không may, liên tiếp xảy ra chuyện, xem ra câu nói kia không một chút nào sai cả, chổ nào càng có tiền thì càng nguy hiểm, mình nên trở lại Nam Thành thì tốt hơn, vô luận là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, hơn nữa chổ ấy mình cũng có chút thế lực, không cần phải nhìn mặt người khác để làm việc.
Đám người Trương Minh Thắng cũng nhìn thấy tay trái của hắn bị trúng đạn, tuy rằng đã ngừng chảy máu, nhưng mà cũng rất kinh khủng, cả đám đều giật mình, kêu ầm lên: "Bác sĩ, y tá, mau đến đây, chết người đi được..."
Lâm Bắc Phàm giận đến nổi hộc máu, mình bị trúng đạn, thì có liên quan éo gì đến chết người? Nếu không phải do bây giờ hành động không tiện, thì nói thế nào cũng phải cho bọn này một bài học.
Tiểu Kim thi triển pháp lực nhiều, nên thân thể suy yếu, truyền âm nói: "Lão đại, những tên sát thủ này thật lợi hại, sau này anh nên cẩn thận một chút, tôi có thể giúp anh một lần, nhưng mà tôi không giúp được cả đời đâu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, biểu thị rằng sau này mình sẽ chú ý nhiều hơn.
Người chỉ huy kia nhìn thấy cả bọn quen biết nhau, cũng xác định đối phương là người tốt, mà ba người nước ngoài kia là sát thủ, cho nên đã ra lệnh cho cấp dưới bắt tên kia lại, chuẩn bị giao cho cấp trên thẩm vấn.
Đúng lúc này, tên sát thủ kia bỗng nhiên giơ tay trái ra, chụp lấy khẩu súng, bắn liên tục hai phát vào hai người lính, hai người kia còn chưa kịp phản ứng, thì đã ngã xuống vũng máu chết tươi, còn những người khác đều biến sắc, trong mắt bắn ra sự phẫn nộ, cầm AK trong tay giơ lên, điên cuồng nổ súng vào tên sát thủ, cái tên này ngay cả kêu cũng không thành tiếng, biến thành một đống bầy nhày, máu thịt lẫn lộn với nhau.
Lâm Bắc Phàm nhất thời cả kinh kêu lên: "Các người, các người sao lại nổ súng?"
Người chỉ huy trẻ tuổi kia cũng không ngờ rằng tên sát thủ trong tình huống như vậy mà còn chống trả, cũng không ngờ rằng cấp dưới của mình phẫn nộ giết chết đối phương, điều này làm cho anh ta không nói nên lời, cuối cùng đành phải phất tay nói: "Dọn xác của bọn chúng ra ngoài, về đơn vị!"
"Vâng!"
Đám binh lính này vội kêu lên.
Người chỉ huy lúc này mới áy náy đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: "Vị tiên sinh này, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, lính của tôi hơi nóng tính, cho nên mới làm ra chuyện này, nhưng mà anh cũng thấy đấy, sát thủ như vậy rất nguy hiểm, nếu chúng tôi không bắn gục chúng ta chổ, thì sợ rằng sẽ còn gặp phải chuyện gì khác, cho nên làm vậy tương đối thỏa đáng"
Anh ta cũng biết đối phương muốn giữ người sống để thẩm vấn, nhưng mà lại bị lính của mình bắn chết, nhưng mà trong lòng anh ta cũng bao che cho lính của mình, không muốn họ bị nghiêm phạt, cho nên nói chuyện cũng rất uyển chuyển.
Lâm Bắc Phàm làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của anh ta, thở dài một hơi, khoát tay nói: "Được rồi, giao cho thủ trưởng cùa các người đi, mong rằng có thể từ xác của bọn họ mà điều tra được thân phận!
Người chỉ huy trẻ tuổi thấy đối phương không truy cứu trách nhiệm, trong lòng cũng vui mừng, vội vã gật đầu nói: "Vị tiên sinh này, không biết anh đang làm gì, sao có thể một mình khống chế được ba tên sát thủ? Nếu anh có hứng thú, có thể đến lữ đoàn 807 của chúng tôi, với thân thủ như anh, khẳng định sẽ có chổ để phát huy"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, móc ra giấy chứng nhận của bản thân, giơ lên trước mặt đối phương: "Thật là xin lỗi, tôi đã có một công việc không tồi, thật sự không thể tham gia lữ đoàn của anh được!"
Người chỉ huy nhìn thoáng qua tờ giấy, cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa té xỉu.
Cục an toàn quốc gia?
Thảo nào lại ghê gớm như vậy, nghe nói bên trong đó đều là một đám biến thái, đừng nói là một mình đấu ba sát thủ, cho dù một mình đấu ba trăm sát thủ tựa hồ cũng không có vấn đề.
Tuy rằng anh ta chỉ là một chỉ huy trước của một tiểu đội bình thường, nhưng mà cũng có nghe qua cơ quan này rồi, trong lòng yên lặng phúng điếu cho ba tên sát thủ này một phút, hết người chọc rồi sao, đi chọc ngay người của cục an toàn quốc gia, hèn chi các người lại chết khó coi như vậy. Anh ta không dám nói gì thêm, vội vàng mang người của mình rời đi.
"Lão đại, anh lợi hại thật, anh làm thế nào xử lý ba tên sát thủ này vậy? Thuật bắn súng của bọn họ quả thật rất siêu cấp, đúng là không phải người làm!"
Cả đám Trương Minh Thắng nhìn thấy đám binh lính rời đi, thiếu chút nữa hoan hô ầm lên, không còn sợ hãi như vừa rồi, ngược lại chỉ còn sự vui sướng mà thôi.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người đầy bụi bặm và băng gạc, nghĩ đến ba người đã chết, không nhịn được thở dài hỏi: "Ba người kia thế nào?"
Hắn vừa hỏi như thế, cả đám đều cúi đầu, trên mặt toát ra vẻ mất mác, Từ Chính mở miệng nói: "Vừa có xe đưa thi thể của bọn họ đi, cha của bọn họ đều điên lên rồi, nói rằng nhất định phải tra ra chuyện này, không thể để cho đám sát thủ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bây đang điều động quân đội và cảnh sát trong kinh thành, truy bắt bọn người này toàn thành!"
Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh cả đám vừa đùa giỡn với nhau, mà bây giờ ba người đã mất, trong lòng khó chịu không nói nên lời, giống như bị dao cắt vào tim vậy.
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, sờ sờ vết thương trên vai, nghiến răng nói: "Những tên này dám công khai ám sát chúng ta, lá gan thật không nhỏ, chúng ta nếu không tìm ra bọn chúng, quả thật là có lỗi với ba người kia!" Tay của Trương Minh Thắng đã lấy đạn ra rồi, bây giờ đang được băng bó, tuy rằng không còn trở ngại, nhưng nghĩ đến vết thương của mình chỉ thiếu chút nữa là đã lấy mạng mình, lửa giận trong lòng bắt đầu thiêu đốt, giơ nắm tay lớn tiếng kêu el6n: "Ngay cả sát thủ cũng xuất hiện, xem ra bọn chúng muốn dồn chúng ta vào chổ chết, chúng ta nhất định phải báo thù, để cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta... ôi... tay của tôi!"
Hắn liền kêu gào thảm thiết lên.
Cả đám Từ Chính cũng gào lên: "Chúng ta nhất định phải báo thù..."
Lâm Bắc Phàm phất tay, đi ra khỏi phòng, đi về hướng thang máy.
Tuy rằng vừa rồi đã bắn gục ba tên sát thủ, nhưng ai biết bên trong tòa nhà này còn sát thủ hay không, cho nên cần phải cẩn thận một chút, không nên trêu chọc nhiều phiền phức.
"Này, các người chờ một chút, vết thương của các người có cần băng bó không?"
Trong lúc bọn họ đi đến cửa thang máy, thì đã thấy hai cô y tá trẻ tuổi đi tới, tuổi khoảng mười tám hai mươi, dung mạo xinh đẹp, vóc người thướt tha, tuy rằng còn kém Tô Tĩnh Nhi nhiều, nhưng mà cũng có thể coi là xinh đẹp, các nàng bây giờ cầm theo băng gạc và dụng cục cầm máu, thấy cả đám người đi ra, nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Từ Chính thấy các nàng đến, vội kêu lên: "Đúng vậy, cánh tay của lão đại bọn anh bị thương, nhanh băng bó đi, sao tốc độ của bọn em chậm quá vậy? May mà thân thể của lão đại tốt, nếu không thì đã chảy máu đến chết rồi!"
Lâm Bắc Phàm nhìn nhìn vết thương của mình, tuy rằng đã cầm máu, nhưng mà cần phải trị liệu một chút, vì thế gật đầu: "Bị thương một chút, băng bó đơn giản thôi!"
Ai mà ngờ hai cô y tá xinh đẹp này lại thò tay vào trong áo, lấy ra một khẩu súng nhỏ, bắn vài viên về hướng bọn họ.