Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn những người đàn ông trung niên này, giận dữ nói: "Các ông làm gì vậy? Tránh ra cho tôi!"
Một người trung niên sắc mặt hồng hào, mặc đồ tây giày da dùng ánh mắt mê đắm đánh giá vẻ đẹp của nàng, khen không dứt miệng: "Cô nàng này quả thật không tồi, tôi nguyện ý bỏ ra ba mươi ngàn, bao nàng trong tối nay!"
Một người mặt chữ quốc ( là chữ này nè 国) nhất thời cười lên: "Giám đốc Hồ, ông có phải là đang giỡn không? Ba mươi ngàn mà muốn bao cô gái này? Tôi ra một trăm ngàn, bao hai nàng này một buổi tối, tôi muốn thử mùi 3P thế nào!"
Những người khác đều chửi ầm lên, mắng thằng cha mặt chữ quốc này không ngớt, một người mà muốn giành cả hai ẻm, quả thật là không coi bọn họ ra gì, còn có mấy người muốn ra tay, cho ông ta một bài học nhớ đời.
"Tôi ra một trăm năm mươi ngàn, bao hai nàng tối nay!"
"Một trăm năm mươi ngàn mà đòi 3P? Cô nàng cực phận như vậy, tôi nguyện ý ra một trăm tám mươi ngàn!" xem tại TruyenFull.vn
"Các người tranh cái gì? Các người mặc dù tranh hai con nhỏ này, nhưng các người đủ bản lĩnh sao? Tặng cho tôi thì hơn, tôi ra hai trăm ngàn!"
Một người trung niên thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, nhìn thấy vẻ đẹp của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết xong rồi, đã nổi sắc tâm lên, nếu xung quanh không phải có nhiều người đang nói, thì sợ rằng mấy người này đã không kiềm chế nổi rồi.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà không hiểu những người này đang nói gì chứ? Cái gì mà 3P, bao một buổi tối, những chữ như vậy các nàng nghe thật chói tai, làm cho các nàng xấu hổ, làm cho các nàng tức giận. Những ông già này coi mình là gì? Lẽ nào là loại con gái chỉ cần trả tiền là có thể tùy tiện đè lên sao?
Nam Cung Vi lạnh lùng nói: "Bao chúng tôi? Chỉ bằng đám người ngu ngốc các ông? Tôi thấy các ông chán sống rồi!"
Nàng bước đến trước mặt người đàn ông chữ quốc, cái tay mảnh khảnh túm lấy cổ của đối phương, chậm rãi giơ lên, người này bị kéo cổ đến nghẹt thở, mặt đỏ bừng lên, hai mắt dã trắng, giống như là cá đã bị sa lướt vậy, hai chân đá loạn lên.
"Cô... cô mau buông tôi ra!" Giọng nói của người trung niên mặt chữ quốc này trở nên vô cùng khó nghe.
"không phải ông muốn 3P sao? Bây giờ tại sao lại không muốn?" Nam Cung Vi cau mày lại, cười lạnh hỏi.
"Các người... các người không phải là xuất hiện để chúng tôi cạnh tranh sao? Chúng tôi đâu có làm sai gì đâu?" Người trung niên mặt chữ quốc này làm sao mà biết hai cô nàng này là sát tinh chứ? Lo lắng giải thích cho mình.
"Cái gì? Cạnh tranh?"
Nam Cung Vi nhíu mày, lập tức hiểu được, đây là trò quậy phá của tiểu mập mạp kia. Nàng nhất thời tức giận, sắc mặt trắng bệch, ném người này qua một bên, thở phì phì kêu lên: "Tốt, thằng mập chết tiệt này, dám chơi chiêu này với bọn tao, ngày hôm nay không cho mày biết lợi hại của bọn tao, Nam Cung Vi tao thề không làm người!"
Người đàn ông mặt chữ quốc kia được vệ sĩ của mình đỡ dậy, còn chưa đứng vững mà đã nổi giận kêu lên: "Mẹ nó, con tiện nhân này, dám giỡn mặt với tao, ngày hôm nay không cho mày nếm thử lợi hại của tao, cái tên Tôn Vạn Phong tao chẳng phải là để người khác kêu đùa? Lên cho tao, bắt hai con nhỏ này lại"
Ông bị Nam Cung Vi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi còn để ở đâu được? Lập tức ra lệnh cho ba vệ sĩ lao lên.
"Này này, lão Tôn, ông ra tay nhẹ chút, đây là cô gái tôi nhìn trúng, đừng có mạnh tay, tối nay tôi còn muốn sảng khoái!"
Một ông đầu hói kêu lên, cũng vội vàng nói với hai vệ sĩ của mình: "Các người cũng chú ý một chút, nếu như hai cô gái kia mà bị thương thì nhanh cứu ra, tôi không hy vọng trước khi theo tôi mà hai nàng lại bị thương quá nặng!"
Những người khác đều kêu la lên: "Cái gì gọi là cô gái ông nhìn trúng? Cạnh tranh các nàng còn chưa kết thúc, ai quy định các nàng là của ông? Ông ít nói lại đi!"
Ông đầu hói này nhất thời đắc ý, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói: "Tôi ra năm trăm ngàn, bao hai cô gái này tối nay, còn ai ra giá cao hơn tôi? Cứ việc hô lên đi, lão Phùng tôi không có cái gì nhiều, chỉ có tiền là không thiếu, muốn chơi với tôi à, ai ra giá đi? Nhanh lên một chút, tôi đang đợi tăng giá đây!"
Những người trung niên xung quanh nghe ông ta nói những lời này, đều cúi đầu xuống, không dám phát biểu nữa.
Hai cô nàng này được giá năm trăm ngàn, ở Nam Thành quả thật tương đối cao.
Dù sao cũng là tiền mà, hơn nữa hai cô nàng này cũng không phải là chị em song sinh, đương nhiên là không có hiệu quả bằng rồi.
Những người trung niên này mặc dù là người có tiền và uy tín tại Nam Thành, nhưng mà cũng chưa dám bỏ ra năm trăm ngàn để được chơi 3P với hai cô gái bao giờ cả, ngay cả người mặt chữ quốc kia cũng trở nên xám xịt khó coi vô cùng.
Lúc đầu ông ta muốn khống chế hai cô gái này, để cho mình lên giường chinh phục hai nàng, mang đến cho mình sự sung sướng và khoái cảm tuyệt vời, nhưng lại bị ông đầu hói kia phá vỡ giấc mộng đẹp, ông ta liền có cảm giác không biết nên xử lý thế nào cả. Lẽ nào nhất định phải vượt qua đối phương trong phương diện giá cả? Nhưng mà năm trăm ngàn không phải là một con số nhỏ.
Ngay trong lúc ông ta do dự, ba người vệ sĩ của ông ta đã đánh tới Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, trong lúc mọi người đang ủ rũ, thì đã thấy ba người vệ sĩ này bay ngược về hướng của người mặt chữ quốc, làm cho ông ta giật mình, vội vàng tránh né.
"A...." Ba vệ sĩ của ông ta đều lăn trên mặt đất, kêu thảm không nggu72ng.
"Bọn mày... bọn mày... quả thật là phế vật!'
Người mặt chữ quốc làm sao mà ngờ vệ sĩ của mình lại kém như vậy? Ngay cả mười giây đồng hồ cũng không kiên trì được, tức giận giơ nắm tay lên, nghiến răng kêu gào.
"A, hai em gái bạo lực, ta thích!"
Ông đầu hối sợ hãi kêu lên.
Theo ông ta nghĩ, có thể chinh phục hai cô gái thích bạo lực trên giường, chính là mang lại tôn nghiêm đàn ông cho ông ta, tuy rằng ông ta không thể kiên trì trên giường được hai phút, nhưng mà có cái phần tâm lý biến thái này, cũng làm cho phần đàn ông trống rỗng của ông ta tự hào. Ông ta liên tục kêu lên: "Hai con nhỏ này bảy trăm ngàn, tôi muốn, tôi muốn, ôi trời ơi, ai đá tôi..." Ông ta còn nói chưa xong, đã bị Tư Đồ Thụy Tuyết đá thẳng vào giữa háng, làm ông ta dùng hai tay ôm lấy đũng quần của mình, cảm thấy bảo bối của mình truyên đến từng cơn đau đớn, khiến cho ông ta kêu thảm thiết leie6nt ục.
"Ông chủ, ông chủ, ngài thế nào?"
Hai người vệ sĩ đi theo ông ta đều biến sắc, vội vàng hỏi.
"Còn thế nào mẹ mày? Hai con nhỏ này dám đá vào chổ này của tao, bắt bọn nó lại, để cho bọn họ biết được sự lợi hại của tao!"
Sắc mặt của ông đầu hói đỏ lên, thở phì phò kêu lên.
Hai người vệ sĩ vội vàng đáp một tiếng, nắm tay lại, lao về hướng Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết lúc này cũng nhìn thấy sắc mặt của những người đàn ông ghê tởm này, trong lòng nghẹn khuất nói không nên lời, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không có một chút khách khí gì cả. Các nàng quơ hai tay ra, giống như là bươm bướm bay lượn bên trong hoa viên, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, ra tay như điện, làm cho hai gã vệ sĩ kia bầm dập mặt mũi.
Những người trung niên khác đều trừng to mắt, líu cả lưỡi luôn.
Hai cô gái này cũng quá lợi hại sao? Năm vệ sĩ mà không khống chế được? Lẽ nào biết võ?
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều toát ra vẻ kỳ quái, đều cùng kêu lên: "Lên cho tao, nếu ai có thể khống chế được hai con nhỏ này, bọn tao thưởng cho ba mươi ngàn!"
Bọn họ bên này không ít người, vệ sĩ mang theo cũng rất nhiều, hơn cả trăm người, đều lao về hướng Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, vây hai nàng lại giữa một rừng người, ngay cả một con rười cũng không lọt vào được.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết mặc dù có công phu rất giỏi, nhưng mà dù sao cũng là con gái, thể lực thua xa đàn ông, lại bị nhiều người liều mạng tấn công như vậy, hai nàng nhanh chóng kiệt sức, mặt đỏ ửng, thở hồng hộc.
"Nhanh lên một chút, hai nàng sắp không được rồi!"
Ông đầu hói kêu ầm cả lên.
"Cái ông mập chết tiệt này, ngày hôm nay tôi không giết ông, tôi thề sẽ không làm người!"
Tư Đồ Thụy Tuyết tức giận chửi ầm lên theo.
"Cái con quỷ cái này, lão tử một lát nữa sẽ thông lổ trước và lổ sau của mày..."
"Ông... ông... ông... đồ vô sỉ!"
Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà nghe qua những lời này bao giờ? Nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt, kêu ầm lên.
Trương Minh Thắng đã xuất hiện trong đại sảnh không biết lúc nào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thầm than sợ hãi: "Sát, công phu của hai con nhỏ này đúng là không tồi, kiên trì được cả năm phút!"
Trong tay của hắn là một ly rượu và một chai rượu vang, chậm rãi hưởng thức cảnh tượng hỗn chiến bên trong đại sảnh.
Tình huống của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết càng lúc càng không tốt, và bên đám vệ sĩ cũng không tốt luôn. Bọn họ nhiều người như vậy, mà lại không làm gì được hai cô gái này, ngược lại còn bị người ta đánh bị thương vô số, ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nếu như không phải là do ông chủ hạ lệnh, bọn họ chắc chắn sẽ không đi làm như vậy.
Một trăm người đàn ông tấn công hai cô gái? cho dù là một người đàn ông cũng không chịu nổi cảnh này.
"Ối!" "Ối!" "Ối" "Ối"
Lại có bốn người vệ sĩ ôm lấy thằng em của mình, nhảy dựng cả lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra.
không biết lúc nào Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện ở phía sau Trương Minh Thắng rồi, vỗ nhẹ vai hắn, thở dài nói: "Kêu bọn họ dừng tay lại, mặc kệ là nói thế nào, hai cô gái này cũng là khách của Nam Thành, lại bị cậu gây chuyện như vậy, không ra chuyện mới là lại, đến lúc đó lại dây vào phiền phức không rõ!"
"A, lão đại, anh đến rồi à, để tôi kêu bọn họ dừng tay!"
Lúc đầu bị người ta vỗ vai, Trương Minh Thắng giật mình, sắc mặt đại biến, nhưng sau khi nghe được giọng nói, nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng quay đầu, ngượng ngùng cười nói.
Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn những người đàn ông trung niên này, giận dữ nói: "Các ông làm gì vậy? Tránh ra cho tôi!"
Một người trung niên sắc mặt hồng hào, mặc đồ tây giày da dùng ánh mắt mê đắm đánh giá vẻ đẹp của nàng, khen không dứt miệng: "Cô nàng này quả thật không tồi, tôi nguyện ý bỏ ra ba mươi ngàn, bao nàng trong tối nay!"
Một người mặt chữ quốc ( là chữ này nè 国) nhất thời cười lên: "Giám đốc Hồ, ông có phải là đang giỡn không? Ba mươi ngàn mà muốn bao cô gái này? Tôi ra một trăm ngàn, bao hai nàng này một buổi tối, tôi muốn thử mùi P thế nào!"
Những người khác đều chửi ầm lên, mắng thằng cha mặt chữ quốc này không ngớt, một người mà muốn giành cả hai ẻm, quả thật là không coi bọn họ ra gì, còn có mấy người muốn ra tay, cho ông ta một bài học nhớ đời.
"Tôi ra một trăm năm mươi ngàn, bao hai nàng tối nay!"
"Một trăm năm mươi ngàn mà đòi P? Cô nàng cực phận như vậy, tôi nguyện ý ra một trăm tám mươi ngàn!" xem tại TruyenFull.vn
"Các người tranh cái gì? Các người mặc dù tranh hai con nhỏ này, nhưng các người đủ bản lĩnh sao? Tặng cho tôi thì hơn, tôi ra hai trăm ngàn!"
Một người trung niên thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, nhìn thấy vẻ đẹp của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết xong rồi, đã nổi sắc tâm lên, nếu xung quanh không phải có nhiều người đang nói, thì sợ rằng mấy người này đã không kiềm chế nổi rồi.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà không hiểu những người này đang nói gì chứ? Cái gì mà P, bao một buổi tối, những chữ như vậy các nàng nghe thật chói tai, làm cho các nàng xấu hổ, làm cho các nàng tức giận. Những ông già này coi mình là gì? Lẽ nào là loại con gái chỉ cần trả tiền là có thể tùy tiện đè lên sao?
Nam Cung Vi lạnh lùng nói: "Bao chúng tôi? Chỉ bằng đám người ngu ngốc các ông? Tôi thấy các ông chán sống rồi!"
Nàng bước đến trước mặt người đàn ông chữ quốc, cái tay mảnh khảnh túm lấy cổ của đối phương, chậm rãi giơ lên, người này bị kéo cổ đến nghẹt thở, mặt đỏ bừng lên, hai mắt dã trắng, giống như là cá đã bị sa lướt vậy, hai chân đá loạn lên.
"Cô... cô mau buông tôi ra!" Giọng nói của người trung niên mặt chữ quốc này trở nên vô cùng khó nghe.
"không phải ông muốn P sao? Bây giờ tại sao lại không muốn?" Nam Cung Vi cau mày lại, cười lạnh hỏi.
"Các người... các người không phải là xuất hiện để chúng tôi cạnh tranh sao? Chúng tôi đâu có làm sai gì đâu?" Người trung niên mặt chữ quốc này làm sao mà biết hai cô nàng này là sát tinh chứ? Lo lắng giải thích cho mình.
"Cái gì? Cạnh tranh?"
Nam Cung Vi nhíu mày, lập tức hiểu được, đây là trò quậy phá của tiểu mập mạp kia. Nàng nhất thời tức giận, sắc mặt trắng bệch, ném người này qua một bên, thở phì phì kêu lên: "Tốt, thằng mập chết tiệt này, dám chơi chiêu này với bọn tao, ngày hôm nay không cho mày biết lợi hại của bọn tao, Nam Cung Vi tao thề không làm người!"
Người đàn ông mặt chữ quốc kia được vệ sĩ của mình đỡ dậy, còn chưa đứng vững mà đã nổi giận kêu lên: "Mẹ nó, con tiện nhân này, dám giỡn mặt với tao, ngày hôm nay không cho mày nếm thử lợi hại của tao, cái tên Tôn Vạn Phong tao chẳng phải là để người khác kêu đùa? Lên cho tao, bắt hai con nhỏ này lại"
Ông bị Nam Cung Vi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi còn để ở đâu được? Lập tức ra lệnh cho ba vệ sĩ lao lên.
"Này này, lão Tôn, ông ra tay nhẹ chút, đây là cô gái tôi nhìn trúng, đừng có mạnh tay, tối nay tôi còn muốn sảng khoái!"
Một ông đầu hói kêu lên, cũng vội vàng nói với hai vệ sĩ của mình: "Các người cũng chú ý một chút, nếu như hai cô gái kia mà bị thương thì nhanh cứu ra, tôi không hy vọng trước khi theo tôi mà hai nàng lại bị thương quá nặng!"
Những người khác đều kêu la lên: "Cái gì gọi là cô gái ông nhìn trúng? Cạnh tranh các nàng còn chưa kết thúc, ai quy định các nàng là của ông? Ông ít nói lại đi!"
Ông đầu hói này nhất thời đắc ý, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ nói: "Tôi ra năm trăm ngàn, bao hai cô gái này tối nay, còn ai ra giá cao hơn tôi? Cứ việc hô lên đi, lão Phùng tôi không có cái gì nhiều, chỉ có tiền là không thiếu, muốn chơi với tôi à, ai ra giá đi? Nhanh lên một chút, tôi đang đợi tăng giá đây!"
Những người trung niên xung quanh nghe ông ta nói những lời này, đều cúi đầu xuống, không dám phát biểu nữa.
Hai cô nàng này được giá năm trăm ngàn, ở Nam Thành quả thật tương đối cao.
Dù sao cũng là tiền mà, hơn nữa hai cô nàng này cũng không phải là chị em song sinh, đương nhiên là không có hiệu quả bằng rồi.
Những người trung niên này mặc dù là người có tiền và uy tín tại Nam Thành, nhưng mà cũng chưa dám bỏ ra năm trăm ngàn để được chơi P với hai cô gái bao giờ cả, ngay cả người mặt chữ quốc kia cũng trở nên xám xịt khó coi vô cùng.
Lúc đầu ông ta muốn khống chế hai cô gái này, để cho mình lên giường chinh phục hai nàng, mang đến cho mình sự sung sướng và khoái cảm tuyệt vời, nhưng lại bị ông đầu hói kia phá vỡ giấc mộng đẹp, ông ta liền có cảm giác không biết nên xử lý thế nào cả. Lẽ nào nhất định phải vượt qua đối phương trong phương diện giá cả? Nhưng mà năm trăm ngàn không phải là một con số nhỏ.
Ngay trong lúc ông ta do dự, ba người vệ sĩ của ông ta đã đánh tới Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, trong lúc mọi người đang ủ rũ, thì đã thấy ba người vệ sĩ này bay ngược về hướng của người mặt chữ quốc, làm cho ông ta giật mình, vội vàng tránh né.
"A...." Ba vệ sĩ của ông ta đều lăn trên mặt đất, kêu thảm không nggung.
"Bọn mày... bọn mày... quả thật là phế vật!'
Người mặt chữ quốc làm sao mà ngờ vệ sĩ của mình lại kém như vậy? Ngay cả mười giây đồng hồ cũng không kiên trì được, tức giận giơ nắm tay lên, nghiến răng kêu gào.
"A, hai em gái bạo lực, ta thích!"
Ông đầu hối sợ hãi kêu lên.
Theo ông ta nghĩ, có thể chinh phục hai cô gái thích bạo lực trên giường, chính là mang lại tôn nghiêm đàn ông cho ông ta, tuy rằng ông ta không thể kiên trì trên giường được hai phút, nhưng mà có cái phần tâm lý biến thái này, cũng làm cho phần đàn ông trống rỗng của ông ta tự hào. Ông ta liên tục kêu lên: "Hai con nhỏ này bảy trăm ngàn, tôi muốn, tôi muốn, ôi trời ơi, ai đá tôi..." Ông ta còn nói chưa xong, đã bị Tư Đồ Thụy Tuyết đá thẳng vào giữa háng, làm ông ta dùng hai tay ôm lấy đũng quần của mình, cảm thấy bảo bối của mình truyên đến từng cơn đau đớn, khiến cho ông ta kêu thảm thiết leient ục.
"Ông chủ, ông chủ, ngài thế nào?"
Hai người vệ sĩ đi theo ông ta đều biến sắc, vội vàng hỏi.
"Còn thế nào mẹ mày? Hai con nhỏ này dám đá vào chổ này của tao, bắt bọn nó lại, để cho bọn họ biết được sự lợi hại của tao!"
Sắc mặt của ông đầu hói đỏ lên, thở phì phò kêu lên.
Hai người vệ sĩ vội vàng đáp một tiếng, nắm tay lại, lao về hướng Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết lúc này cũng nhìn thấy sắc mặt của những người đàn ông ghê tởm này, trong lòng nghẹn khuất nói không nên lời, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không có một chút khách khí gì cả. Các nàng quơ hai tay ra, giống như là bươm bướm bay lượn bên trong hoa viên, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, ra tay như điện, làm cho hai gã vệ sĩ kia bầm dập mặt mũi.
Những người trung niên khác đều trừng to mắt, líu cả lưỡi luôn.
Hai cô gái này cũng quá lợi hại sao? Năm vệ sĩ mà không khống chế được? Lẽ nào biết võ?
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều toát ra vẻ kỳ quái, đều cùng kêu lên: "Lên cho tao, nếu ai có thể khống chế được hai con nhỏ này, bọn tao thưởng cho ba mươi ngàn!"
Bọn họ bên này không ít người, vệ sĩ mang theo cũng rất nhiều, hơn cả trăm người, đều lao về hướng Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, vây hai nàng lại giữa một rừng người, ngay cả một con rười cũng không lọt vào được.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết mặc dù có công phu rất giỏi, nhưng mà dù sao cũng là con gái, thể lực thua xa đàn ông, lại bị nhiều người liều mạng tấn công như vậy, hai nàng nhanh chóng kiệt sức, mặt đỏ ửng, thở hồng hộc.
"Nhanh lên một chút, hai nàng sắp không được rồi!"
Ông đầu hói kêu ầm cả lên.
"Cái ông mập chết tiệt này, ngày hôm nay tôi không giết ông, tôi thề sẽ không làm người!"
Tư Đồ Thụy Tuyết tức giận chửi ầm lên theo.
"Cái con quỷ cái này, lão tử một lát nữa sẽ thông lổ trước và lổ sau của mày..."
"Ông... ông... ông... đồ vô sỉ!"
Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà nghe qua những lời này bao giờ? Nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt, kêu ầm lên.
Trương Minh Thắng đã xuất hiện trong đại sảnh không biết lúc nào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thầm than sợ hãi: "Sát, công phu của hai con nhỏ này đúng là không tồi, kiên trì được cả năm phút!"
Trong tay của hắn là một ly rượu và một chai rượu vang, chậm rãi hưởng thức cảnh tượng hỗn chiến bên trong đại sảnh.
Tình huống của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết càng lúc càng không tốt, và bên đám vệ sĩ cũng không tốt luôn. Bọn họ nhiều người như vậy, mà lại không làm gì được hai cô gái này, ngược lại còn bị người ta đánh bị thương vô số, ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nếu như không phải là do ông chủ hạ lệnh, bọn họ chắc chắn sẽ không đi làm như vậy.
Một trăm người đàn ông tấn công hai cô gái? cho dù là một người đàn ông cũng không chịu nổi cảnh này.
"Ối!" "Ối!" "Ối" "Ối"
Lại có bốn người vệ sĩ ôm lấy thằng em của mình, nhảy dựng cả lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra.
không biết lúc nào Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện ở phía sau Trương Minh Thắng rồi, vỗ nhẹ vai hắn, thở dài nói: "Kêu bọn họ dừng tay lại, mặc kệ là nói thế nào, hai cô gái này cũng là khách của Nam Thành, lại bị cậu gây chuyện như vậy, không ra chuyện mới là lại, đến lúc đó lại dây vào phiền phức không rõ!"
"A, lão đại, anh đến rồi à, để tôi kêu bọn họ dừng tay!"
Lúc đầu bị người ta vỗ vai, Trương Minh Thắng giật mình, sắc mặt đại biến, nhưng sau khi nghe được giọng nói, nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng quay đầu, ngượng ngùng cười nói.