Kỳ thực Lâm Bắc Phàm cũng không muốn giúp hai cô gái là Tiểu Điền Anh Từ và Y Đẳng Thanh Tử. vì nói cho cùng thì mình cũng chẳng có dây dưa rể má gì nhiều với họ cả. nhờ chẳng may vì họ đắc tội với Nguyệt Chi Lưu. rồi vì nó mà chuốc bao nhiêu phiền phức vào mình thì thật không đáng chút nào cả.
Hai cô ả đúng là rất đẹp. nhưng Lâm Bắc Phàm cũng đã gặp qua quá nhiều người đẹp rồi, làm gì có chuyện vì hai người bọn họ mà lại đi đắc tội với một tổ chức lớn như thế chứ? Hơn nữa bọn họ lại còn là người của đảo quốc (Nhật Bản) nữa. mà Lâm Bắc Phàm lại chúa ghét những con người của đảo quốc này.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lúc này lại nghĩ tới một chuyện khác nữa.
Đó là một sức mạnh siêu phàm trên người của Tiểu Điền Anh Tử. một sức mạnh có thể chiến đấu được với Tiểu Kim. nếu đối phương đúng là có ác long Barker nhập vào người. Thì mình cũng cần phải hiểu thêm về cô ta. biết mình biết người, trăm trận trăm thắng mà.
Lâm Bắc Phàm đưa hai người quay lại phòng bảo an. Khiến cho những người vây xem ở bên ngoài đều than lên kinh hãi.
"Chàng trai trẻ tuổi này là ai vậy nhỉ? Sao có thể khủng đến thế chứ? Cùng lúc đem theo cả bốn người đẹp thế này!"
"Đem theo bốn người đẹp thì cũng không có gì đáng nói mà đáng nói đó là hai trong số đó là hai cô ả người Nhật!"
"Pháp luật không phải quy định. một người đàn ông chỉ có thể được lấy một người phụ nữ thôi sao? Vậy mà anh ta một lúc lấy bốn cô thế này không phải là trùng hôn à?"
"Mày ngu thế. đây là pháp luật chỉ nhằm vào người dân thường như chúng ta thôi chứ người ta là nhân vật khủng thế. đừng nói là lấy bốn bà vợ mà cho dù có lấy cả bốn mươi bà thì cũng chẳng ai dám quản đâu"
Một đám thanh niên không khỏi thì thầm với nhau bàn luận. sự ghen ghét và ngưỡng mộ đều được bộc lộ trong lời nói của họ. nhất là sau khi bọn họ biết được Lâm Bắc Phàm chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé thì ai nấy đều ghen tức muốn phát điên lên.
Cái thế giới này rốt cuộc là làm sao thế không biết? Một tên bảo vệ mà cũng có thể lấy được cả bốn vợ? Đã thế lại còn có hai cô ả nước ngoài nữa chứ, còn mình thì sao chứ? Mình đã từng này tuổi đầu rồi mà đến cô vợ cũng không có, có lẽ mình nên tìm một chỗ nào đó tự thắt cổ tự tự cho nó khỏi phải xấu hổ mất.
"Nơi này có chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi ai đã báo cảnh sát thế? Ai vừa nói là thấy có sát thủ xuất hiện ở đậy?
"Sát Thủ ư? Đã bị người ta đánh cho chạy mất dép rồi tốc độ của mấy người cảnh sát các
người cũng hơi chậm thì phải?"
Hai cha con Long Thiên Hưu vả Long Yên Nguyệt đem theo hơn ba mươi viên cảnh sát nữa vội vàng chạy tới đây. nhưng lại thấy khu phố này quá dỗi yên tĩnh, làm gì có sát thủ gì chứ? Đến cả tên giết gà cũng không có, Long Yên Nguyệt tức quá quay ra hỏi mấy người đi đường ở đây.
Người thanh niên nọ khó chịu nói.
"Chậm? Trước sau không quá mười phút. Thế mà cũng gọi là chậm được sao? Anh nghĩ chúng tôi đáp tên lửa đến đây à?"
Long Yên Nguyệt thiếu chút nữa thì hộc máu mồm. người này nói chuyện gì mà sốc thế chứ? Mình Thì ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. vậy mà bọn họ đến một câu nói lọt tai cũng không có. lại còn ở đây trách mình nữa chứ, cứ như mình ngày thường ngoài việc ngồi uống trà nói chuyện phiếm ra thì chẳng làm gì hết ấy.
"Nhưng cũng đúng là chậm mà. Lẽ nào cô muốn chúng tôi bị sát thủ giết chết rồi, mấy người mới chạy đến thì mới gọi là nhanh à? Vừa rồi có một người trẻ tuổi mới gọi là hàng khủng, người ta có một mình mà khiêu chiến với sáu sát thủ. không đến bốn mươi phút mà đã giải quyết xong rồi thế mới gọi là đàn ông chứ. nếu mà cảnh sát của cái Nam Thành này mà cũng có bản lãnh như người ta thì đúng là thiên hạ thái bình!"
Người thanh niên đó vừa rồi đã chứng kiến tận mắt màn diễn đặc sắc của Lâm Bắc Phàm. làm anh ta lóa hết cả mắt.
Long Thiên Hưu tiến đến trước mặt bọn họ, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Cái gì? Một thanh niên trẻ tuồi khiêu chiến với sáu sát thủ?"
Trong đầu ông đã hiện ra hình bóng một người, sau đó ông lại nhìn lên tấm biển Bờ Biển Vàng thì lại càng khẳng định chắc chắn hơn. việc như thế này. chắc là ngoài tên ranh đó thì chẳng có ai dám ngông cuồng như vậy cả.
Long Yên Nguyệt cũng thuận miệng nói: "Người thanh niên đó có phải tên là Lâm Bác Phàm không?"
Đừng nói là sáu tên sát thủ. mà cho dù đó có là sáu ông Diêm Vương đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng thèm để mắt tới.
Người thanh niên kia lập tức lác đầu nói: "Cái này thì tôi không rò. nghe nói anh ta là bảo vệ của Bờ Biển Vàng, người ta vẫn thường gọi anh ta là Tiểu Lảm Ca. chắc anh ta đúng là họ Làm đấy, không ngờ KTV Bờ Biền Vàng lại trâu bò đến vậy. đến cả một tên bảo vệ mà cũng ghẻ gớm thẻ này, ngày sau vào đây chơi chắc chắn là rất an toàn!"
Hai người Long Thiên Hưu và Long Yên Nguyệt đều cảm thấy hoa mày chỏng mặt.
Qua nhiên là tên khốn này. hắn không vén ổn một chỗ được vài ngày hay sao? Mới có mấy ngày không có chuyện gì xảy ra mà hắn đã lại gây chuyện rồi
Long Thiên Hưu vẫy vẫy tay với mấy viên cảnh sát, tức giận nói: "Về thôi không có việc gì nữa cả!"
Ông ta quay ra thở dài với cô con gái cưng của mình nói: "Xem ra hôm nay cha phải đến thăm tên khốn này một chuyến mới được. ngày nào cũng chi biết gây chuyện cho ta thôi nó lại cứ nghĩ đồn công an là nhà nó chắc. thật là...!"
Ông vừa dứt lời liền tiến về phía bên trong của KTV Bờ Biền Vàng.
"Cha. hay là cha để đó con vào nói với anh ấy một tiếng rồi đi!"
Long Yên Nguyệt vội vàng ngăn cha mình lại. Nếu đề cha mình biết bên cạnh tên khốn đó có không biết bao nhiêu là phụ nữ thì không chừng sẽ tóm cổ hắn ra ngoài bắn cho một phát toi đời luôn.
"ơ? Từ khi nào mà con lại nói giúp anh ta thế?"
Long Thiên Hưu nghiêng nghiêng đầu. trên mặt lộ rõ vẻ cổ quái.
"Cái gì chứ. con chỉ sợ cha vào những nơi như thế này thì sẽ bị người ta đàm tếu thôi mà. Hai gò má của Long Yên Nguyệt đỏ ứng. gắt từng tiếng.
Long Thiên Hưu cũng hiểu được tâm tình của cô con gái cưng lúc này. nếu nó và Lâm Bắc Phàm có thể đến với nhau thì mình cũng bớt lo. không ngày nào nó cũng bận rộn còng việc. chẳng có thời gian tìm hiểu ai. Nghĩ vậy. ông liền cười cười nói: "Nếu thế thì con hãy nói cho cậu ta rõ. Để cậu ấy về sau đừng có gây ra phiền phức gì nữa, cũng để cho chúng ta được an nhàn đôi chút. đừng có ngày nào cũng hâm hâm điên điên như thế. đừng có mà giống với Iraq, cứ động cái lại có chuyện này chuyện nọ xảy ra!"
"Con biết rồi!" Long Yên Nguyệt ngọt ngào đáp lại.
Long Thiên Hưu thấy bộ dạng như vậy của cô con gái cưng thì khẽ lắc đầu rồi quay người ngồi vào xe rời đi.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Long Yên Nguyệt cũng thấp thoảng một nụ cười hung ác: "Lâm Bắc Phàm, tên khốn này dám gây ra phiền phức cho ta à? Hôm nay không cho anh biết thế nào là lề độ. thì Long Yên Nguyệt ta đây còn mặt mũi nào sống ở cái Nam Thành này nữa?" Bạn đang đọc chuyện tại
Cô bước nhanh vào bên trong của KTV Bờ Biển Vàng- Nhưng cô tiếp tân ở đây đều biết cô là ai, và đều biết đến quan hệ giữa cô và Liều Vi. vì vậy mà chẳng có ai dám dây vào cô ả cả.
"Nửa tháng nữa ờ Tokyo Nhật Bản sẽ tổ chức một cuộc thi đánh bạc, người của Nguyệt Chi Lưu vì muốn phòng trừ tôi và sư tỷ sẽ đoạt được quán quân trong cuộc thi đó, vì vậy đã ngầm phái sát thủ đến truy sát chúng tôi cũng may mà có sư phụ Tùng Tinh Vũ của chúng Tôi bảo vệ. nên chúng tôi mới thoát khỏi kiếp nạn. nhưng Nguyệt Chi Lưu lần này có thể nói là đã dốc hết toàn lực. Tổng cộng đã phái đến ba trăm sáu mươi ba tên sát thủ. trong đó có khoảng hơn hai trăm tên đã bị thủ hạ của sư phụ Tùng Tinh Vũ giết chết. Những tên còn lại thì vẫn mai phục ở đâu đó quanh đây. Người của chúng tôi cũng bị thương vong thảm hại tổng cộng hy sinh mười bảy sư huynh, không những chỉ có thế. ba căn cứ của chúng tôi bị cho nổ tung, giờ đã biến thành bình địa. mặc dù không biết là ai làm, nhưng theo như ân oán giữa chúng tôi và Nguyệt Chi Lưu thì ngoài bọn chúng ra cũng chẳng có ai dám làm việc này cả!"
Tiểu Điền Anh Tử liền nói qua một lượt về sự việc này cho Lâm Bắc Phàm biết.
Lâm Bắc Phàm khẽ càu mày lại. việc này hình như chẳng có gì liên quan đến mình thì phải?
Sao ban nãy bọn họ lại nói là có liên quan mật thiết đến mình nhỉ? Bản thân mình vừa không phải là người Nhật. cũng không liên quan gì đến việc giữa Nhật Chi Lưu và Nguyệt Chi Lưu cả. vậy thì mình được coi là cái gì đây?
Hắn nghiêng đầu sang một bên. vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Anh Tử này. nghe cô nói thì có vẻ như rất là nghiêm trọng, nhưng tựa hồ việc này chẳng liên quan gì đến tôi hết phải không nhỉ? Tôi Tin là chỉ cần dựa vào bản lĩnh của Nhật Chi Lưu bọn cô, thì việc diệt trà cái gì mà Nguyệt Chi Lưu cũng sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi. Tôi ủng hộ các cô bằng tinh thẩn. chúc các cô mau chóng thành công. giành được quán quân trong cuộc thi đánh bạc của Nhật lần này!"
"Hả?" Y Đăng Thanh Tử thiếu chút nữa thì ngất.
Người đàn ông này nói cái gì vậy? Rõ là anh ta không muốn quản việc này.
"Anh...anh...anh thế này là ý gì? Chúng tôi đang cầu xin sự trợ giúp của anh đấy." Y Đẳng Thanh Tử khó chịu nói.
"Đây là khẩu khí của người cầu xin sự giúp đỡ?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại.
"Cái này... ờ...." Y Đẳng Thanh Tử đột nhiên không biết phải nói thế nào cho phải. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ đi cầu xin người khác giúp đỡ mình. vì vậy mà khẩu khí có phần hơi cứng. cộng thêm việc cô có ấn tượng không tốt đẹp gì về Lâm Bắc Phàm. nên trong lời lẽ của cô có chút uy hiếp đối phương.
Tiểu Điền Anh Tử vội vàng cầu khẩn: "Lâm tiên sinh, lần này chúng tôi đến Trung Quốc chính là để mời anh đến Nhật một chuyến, tham gia cuộc thi đánh bạc lần này thay cho Nhật Chi Lưu chúng tôi chiến thắng Nguyệt Chi Lưu!"
"Cái này thì liên quan gì đến tôi?"
Lâm Bắc Phàm cố ý nói: "Hơn nữa. không phải hai người bọn cô đều rất lợi hại hay sao? Bọn cô tham gia cuộc thi này, chưa chắc đã thua Nguyệt Chi Lưu đâu!"
''Nhưng chúng tôi nghe nói tên Đẳng Điền Không Tam của Nguyệt Chi Lưu lẩn này không biết học ờ đâu cách đánh bạc cao minh lắm, năng lực cao cường, tôi và sư tỷ của tôi đều không phải là đối thủ của hắn ta, cũng chỉ có có Lâm tiên sinh anh mới có bản lĩnh như vậy thôi!"
Tiểu Điền Anh Tử vội vàng nói tiếp: "Vừa rồi chúng tôi nói thế, đúng là đã lừa dối các hạ, nhưng nếu Lâm tiên sinh đồng ý với chúng tôi chuyện này thì Nhật Chi Lưu cũng có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu hay điều kiện gì mà Lâm tiên sinh đề ra!1
"Sư muội em đừng có nói thế chứ. tên khốn này sẽ nhân cơ hội lừa chúng ta đấy!" Y Đẳng Thanh Tử vội vàng nói.
Lâm Bác Phàm quay đầu lại lườm Y Đăng Thanh Từ một cách không khách khí: "Tôi nói cho cô em biết nhé. cô bớt nói một câu, người ta cũng không bảo cô là câm đâu. tôi thực sự là chưa gặp cô em nào như cô đây. rõ ràng là đánh cuộc thua tôi, ngày nào cũng ở chỗ tôi ăn ở miễn phí đã thế còn lúc nào cũng lì lì với tôi. Khó khăn lắm mới tôi mới đại từ đại bi bỏ qua cho cô một lần, vậy mà cô còn ở đây nói nhăng nói cuội cái gì thế? Đây có vẻ như là lấy oán trả ơn phải không? Lẽ nào đây chính là phong cách làm việc của người Nhật các người?"
"Vậy thì tôi nên nói thế nào đây? Chăng lẽ việc tôi nuôi cô ăn ờ là sai sao? Hay là tôi thắng là sai rồi? Đáng lẽ phải thua cô mới đúng? Hóa ra người Nhật các người chỉ thích thắng người khác, không hy vọng người khác thắng mình à? Phong cách làm việc của các người hay thật đấy!" Lâm Bắc Phàm bước đến trước mặt đối phương, nhìn thẳng vào mắt đối phương, tủm tim cười nói.
Anh...anh nói bậy!" Y Đăng Thanh Tử mặt mũi thát sác. tức giận kêu lên.
Y Đẳng Thanh Tử bị hắn nhìn chằm chằm làm cho tâm trí hoảng loạn hết cả lên, theo lý mà nói thì đối phương thắng mình thì mình phải ở cạnh đối phương vĩnh viễn. cho dù đối phương có muốn chiếm đoạt lấy thân thể của mình đi chăng nữa. thì mình cũng không được có bất kỳ nỗi oán hận nào. Nhưng đối phương đã không chiếm đoạt lấy thân thể mình thì thôi lại còn ngày nào cũng phái người đến chăm sóc mình, đối đãi với mình rất tốt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đối phương làm những chuyện đó với mình. thì trong lòng vẫn cảm thấy tức tối vô cùng. Nghĩ vậy cô liền thấp giọng cãi lại: "Anh là một người xấu. không cần phải giả bộ thế làm gì!"
"Vậy thì việc này của các cô. tôi cũng không cần phải giả bộ giúp đỡ làm gì. người đâu. Tiễn khách!"Lâm Bắc Phàm cười lên đầy vô sỉ.
Kỳ thực Lâm Bắc Phàm cũng không muốn giúp hai cô gái là Tiểu Điền Anh Từ và Y Đẳng Thanh Tử. vì nói cho cùng thì mình cũng chẳng có dây dưa rể má gì nhiều với họ cả. nhờ chẳng may vì họ đắc tội với Nguyệt Chi Lưu. rồi vì nó mà chuốc bao nhiêu phiền phức vào mình thì thật không đáng chút nào cả.
Hai cô ả đúng là rất đẹp. nhưng Lâm Bắc Phàm cũng đã gặp qua quá nhiều người đẹp rồi, làm gì có chuyện vì hai người bọn họ mà lại đi đắc tội với một tổ chức lớn như thế chứ? Hơn nữa bọn họ lại còn là người của đảo quốc (Nhật Bản) nữa. mà Lâm Bắc Phàm lại chúa ghét những con người của đảo quốc này.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lúc này lại nghĩ tới một chuyện khác nữa.
Đó là một sức mạnh siêu phàm trên người của Tiểu Điền Anh Tử. một sức mạnh có thể chiến đấu được với Tiểu Kim. nếu đối phương đúng là có ác long Barker nhập vào người. Thì mình cũng cần phải hiểu thêm về cô ta. biết mình biết người, trăm trận trăm thắng mà.
Lâm Bắc Phàm đưa hai người quay lại phòng bảo an. Khiến cho những người vây xem ở bên ngoài đều than lên kinh hãi.
"Chàng trai trẻ tuổi này là ai vậy nhỉ? Sao có thể khủng đến thế chứ? Cùng lúc đem theo cả bốn người đẹp thế này!"
"Đem theo bốn người đẹp thì cũng không có gì đáng nói mà đáng nói đó là hai trong số đó là hai cô ả người Nhật!"
"Pháp luật không phải quy định. một người đàn ông chỉ có thể được lấy một người phụ nữ thôi sao? Vậy mà anh ta một lúc lấy bốn cô thế này không phải là trùng hôn à?"
"Mày ngu thế. đây là pháp luật chỉ nhằm vào người dân thường như chúng ta thôi chứ người ta là nhân vật khủng thế. đừng nói là lấy bốn bà vợ mà cho dù có lấy cả bốn mươi bà thì cũng chẳng ai dám quản đâu"
Một đám thanh niên không khỏi thì thầm với nhau bàn luận. sự ghen ghét và ngưỡng mộ đều được bộc lộ trong lời nói của họ. nhất là sau khi bọn họ biết được Lâm Bắc Phàm chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé thì ai nấy đều ghen tức muốn phát điên lên.
Cái thế giới này rốt cuộc là làm sao thế không biết? Một tên bảo vệ mà cũng có thể lấy được cả bốn vợ? Đã thế lại còn có hai cô ả nước ngoài nữa chứ, còn mình thì sao chứ? Mình đã từng này tuổi đầu rồi mà đến cô vợ cũng không có, có lẽ mình nên tìm một chỗ nào đó tự thắt cổ tự tự cho nó khỏi phải xấu hổ mất.
"Nơi này có chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi ai đã báo cảnh sát thế? Ai vừa nói là thấy có sát thủ xuất hiện ở đậy?
"Sát Thủ ư? Đã bị người ta đánh cho chạy mất dép rồi tốc độ của mấy người cảnh sát các
người cũng hơi chậm thì phải?"
Hai cha con Long Thiên Hưu vả Long Yên Nguyệt đem theo hơn ba mươi viên cảnh sát nữa vội vàng chạy tới đây. nhưng lại thấy khu phố này quá dỗi yên tĩnh, làm gì có sát thủ gì chứ? Đến cả tên giết gà cũng không có, Long Yên Nguyệt tức quá quay ra hỏi mấy người đi đường ở đây.
Người thanh niên nọ khó chịu nói.
"Chậm? Trước sau không quá mười phút. Thế mà cũng gọi là chậm được sao? Anh nghĩ chúng tôi đáp tên lửa đến đây à?"
Long Yên Nguyệt thiếu chút nữa thì hộc máu mồm. người này nói chuyện gì mà sốc thế chứ? Mình Thì ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. vậy mà bọn họ đến một câu nói lọt tai cũng không có. lại còn ở đây trách mình nữa chứ, cứ như mình ngày thường ngoài việc ngồi uống trà nói chuyện phiếm ra thì chẳng làm gì hết ấy.
"Nhưng cũng đúng là chậm mà. Lẽ nào cô muốn chúng tôi bị sát thủ giết chết rồi, mấy người mới chạy đến thì mới gọi là nhanh à? Vừa rồi có một người trẻ tuổi mới gọi là hàng khủng, người ta có một mình mà khiêu chiến với sáu sát thủ. không đến bốn mươi phút mà đã giải quyết xong rồi thế mới gọi là đàn ông chứ. nếu mà cảnh sát của cái Nam Thành này mà cũng có bản lãnh như người ta thì đúng là thiên hạ thái bình!"
Người thanh niên đó vừa rồi đã chứng kiến tận mắt màn diễn đặc sắc của Lâm Bắc Phàm. làm anh ta lóa hết cả mắt.
Long Thiên Hưu tiến đến trước mặt bọn họ, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Cái gì? Một thanh niên trẻ tuồi khiêu chiến với sáu sát thủ?"
Trong đầu ông đã hiện ra hình bóng một người, sau đó ông lại nhìn lên tấm biển Bờ Biển Vàng thì lại càng khẳng định chắc chắn hơn. việc như thế này. chắc là ngoài tên ranh đó thì chẳng có ai dám ngông cuồng như vậy cả.
Long Yên Nguyệt cũng thuận miệng nói: "Người thanh niên đó có phải tên là Lâm Bác Phàm không?"
Đừng nói là sáu tên sát thủ. mà cho dù đó có là sáu ông Diêm Vương đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng thèm để mắt tới.
Người thanh niên kia lập tức lác đầu nói: "Cái này thì tôi không rò. nghe nói anh ta là bảo vệ của Bờ Biển Vàng, người ta vẫn thường gọi anh ta là Tiểu Lảm Ca. chắc anh ta đúng là họ Làm đấy, không ngờ KTV Bờ Biền Vàng lại trâu bò đến vậy. đến cả một tên bảo vệ mà cũng ghẻ gớm thẻ này, ngày sau vào đây chơi chắc chắn là rất an toàn!"
Hai người Long Thiên Hưu và Long Yên Nguyệt đều cảm thấy hoa mày chỏng mặt.
Qua nhiên là tên khốn này. hắn không vén ổn một chỗ được vài ngày hay sao? Mới có mấy ngày không có chuyện gì xảy ra mà hắn đã lại gây chuyện rồi
Long Thiên Hưu vẫy vẫy tay với mấy viên cảnh sát, tức giận nói: "Về thôi không có việc gì nữa cả!"
Ông ta quay ra thở dài với cô con gái cưng của mình nói: "Xem ra hôm nay cha phải đến thăm tên khốn này một chuyến mới được. ngày nào cũng chi biết gây chuyện cho ta thôi nó lại cứ nghĩ đồn công an là nhà nó chắc. thật là...!"
Ông vừa dứt lời liền tiến về phía bên trong của KTV Bờ Biền Vàng.
"Cha. hay là cha để đó con vào nói với anh ấy một tiếng rồi đi!"
Long Yên Nguyệt vội vàng ngăn cha mình lại. Nếu đề cha mình biết bên cạnh tên khốn đó có không biết bao nhiêu là phụ nữ thì không chừng sẽ tóm cổ hắn ra ngoài bắn cho một phát toi đời luôn.
"ơ? Từ khi nào mà con lại nói giúp anh ta thế?"
Long Thiên Hưu nghiêng nghiêng đầu. trên mặt lộ rõ vẻ cổ quái.
"Cái gì chứ. con chỉ sợ cha vào những nơi như thế này thì sẽ bị người ta đàm tếu thôi mà. Hai gò má của Long Yên Nguyệt đỏ ứng. gắt từng tiếng.
Long Thiên Hưu cũng hiểu được tâm tình của cô con gái cưng lúc này. nếu nó và Lâm Bắc Phàm có thể đến với nhau thì mình cũng bớt lo. không ngày nào nó cũng bận rộn còng việc. chẳng có thời gian tìm hiểu ai. Nghĩ vậy. ông liền cười cười nói: "Nếu thế thì con hãy nói cho cậu ta rõ. Để cậu ấy về sau đừng có gây ra phiền phức gì nữa, cũng để cho chúng ta được an nhàn đôi chút. đừng có ngày nào cũng hâm hâm điên điên như thế. đừng có mà giống với Iraq, cứ động cái lại có chuyện này chuyện nọ xảy ra!"
"Con biết rồi!" Long Yên Nguyệt ngọt ngào đáp lại.
Long Thiên Hưu thấy bộ dạng như vậy của cô con gái cưng thì khẽ lắc đầu rồi quay người ngồi vào xe rời đi.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Long Yên Nguyệt cũng thấp thoảng một nụ cười hung ác: "Lâm Bắc Phàm, tên khốn này dám gây ra phiền phức cho ta à? Hôm nay không cho anh biết thế nào là lề độ. thì Long Yên Nguyệt ta đây còn mặt mũi nào sống ở cái Nam Thành này nữa?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Cô bước nhanh vào bên trong của KTV Bờ Biển Vàng- Nhưng cô tiếp tân ở đây đều biết cô là ai, và đều biết đến quan hệ giữa cô và Liều Vi. vì vậy mà chẳng có ai dám dây vào cô ả cả.
"Nửa tháng nữa ờ Tokyo Nhật Bản sẽ tổ chức một cuộc thi đánh bạc, người của Nguyệt Chi Lưu vì muốn phòng trừ tôi và sư tỷ sẽ đoạt được quán quân trong cuộc thi đó, vì vậy đã ngầm phái sát thủ đến truy sát chúng tôi cũng may mà có sư phụ Tùng Tinh Vũ của chúng Tôi bảo vệ. nên chúng tôi mới thoát khỏi kiếp nạn. nhưng Nguyệt Chi Lưu lần này có thể nói là đã dốc hết toàn lực. Tổng cộng đã phái đến ba trăm sáu mươi ba tên sát thủ. trong đó có khoảng hơn hai trăm tên đã bị thủ hạ của sư phụ Tùng Tinh Vũ giết chết. Những tên còn lại thì vẫn mai phục ở đâu đó quanh đây. Người của chúng tôi cũng bị thương vong thảm hại tổng cộng hy sinh mười bảy sư huynh, không những chỉ có thế. ba căn cứ của chúng tôi bị cho nổ tung, giờ đã biến thành bình địa. mặc dù không biết là ai làm, nhưng theo như ân oán giữa chúng tôi và Nguyệt Chi Lưu thì ngoài bọn chúng ra cũng chẳng có ai dám làm việc này cả!"
Tiểu Điền Anh Tử liền nói qua một lượt về sự việc này cho Lâm Bắc Phàm biết.
Lâm Bắc Phàm khẽ càu mày lại. việc này hình như chẳng có gì liên quan đến mình thì phải?
Sao ban nãy bọn họ lại nói là có liên quan mật thiết đến mình nhỉ? Bản thân mình vừa không phải là người Nhật. cũng không liên quan gì đến việc giữa Nhật Chi Lưu và Nguyệt Chi Lưu cả. vậy thì mình được coi là cái gì đây?
Hắn nghiêng đầu sang một bên. vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Anh Tử này. nghe cô nói thì có vẻ như rất là nghiêm trọng, nhưng tựa hồ việc này chẳng liên quan gì đến tôi hết phải không nhỉ? Tôi Tin là chỉ cần dựa vào bản lĩnh của Nhật Chi Lưu bọn cô, thì việc diệt trà cái gì mà Nguyệt Chi Lưu cũng sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi. Tôi ủng hộ các cô bằng tinh thẩn. chúc các cô mau chóng thành công. giành được quán quân trong cuộc thi đánh bạc của Nhật lần này!"
"Hả?" Y Đăng Thanh Tử thiếu chút nữa thì ngất.
Người đàn ông này nói cái gì vậy? Rõ là anh ta không muốn quản việc này.
"Anh...anh...anh thế này là ý gì? Chúng tôi đang cầu xin sự trợ giúp của anh đấy." Y Đẳng Thanh Tử khó chịu nói.
"Đây là khẩu khí của người cầu xin sự giúp đỡ?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại.
"Cái này... ờ...." Y Đẳng Thanh Tử đột nhiên không biết phải nói thế nào cho phải. Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ đi cầu xin người khác giúp đỡ mình. vì vậy mà khẩu khí có phần hơi cứng. cộng thêm việc cô có ấn tượng không tốt đẹp gì về Lâm Bắc Phàm. nên trong lời lẽ của cô có chút uy hiếp đối phương.
Tiểu Điền Anh Tử vội vàng cầu khẩn: "Lâm tiên sinh, lần này chúng tôi đến Trung Quốc chính là để mời anh đến Nhật một chuyến, tham gia cuộc thi đánh bạc lần này thay cho Nhật Chi Lưu chúng tôi chiến thắng Nguyệt Chi Lưu!"
"Cái này thì liên quan gì đến tôi?"
Lâm Bắc Phàm cố ý nói: "Hơn nữa. không phải hai người bọn cô đều rất lợi hại hay sao? Bọn cô tham gia cuộc thi này, chưa chắc đã thua Nguyệt Chi Lưu đâu!"
''Nhưng chúng tôi nghe nói tên Đẳng Điền Không Tam của Nguyệt Chi Lưu lẩn này không biết học ờ đâu cách đánh bạc cao minh lắm, năng lực cao cường, tôi và sư tỷ của tôi đều không phải là đối thủ của hắn ta, cũng chỉ có có Lâm tiên sinh anh mới có bản lĩnh như vậy thôi!"
Tiểu Điền Anh Tử vội vàng nói tiếp: "Vừa rồi chúng tôi nói thế, đúng là đã lừa dối các hạ, nhưng nếu Lâm tiên sinh đồng ý với chúng tôi chuyện này thì Nhật Chi Lưu cũng có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu hay điều kiện gì mà Lâm tiên sinh đề ra!
"Sư muội em đừng có nói thế chứ. tên khốn này sẽ nhân cơ hội lừa chúng ta đấy!" Y Đẳng Thanh Tử vội vàng nói.
Lâm Bác Phàm quay đầu lại lườm Y Đăng Thanh Từ một cách không khách khí: "Tôi nói cho cô em biết nhé. cô bớt nói một câu, người ta cũng không bảo cô là câm đâu. tôi thực sự là chưa gặp cô em nào như cô đây. rõ ràng là đánh cuộc thua tôi, ngày nào cũng ở chỗ tôi ăn ở miễn phí đã thế còn lúc nào cũng lì lì với tôi. Khó khăn lắm mới tôi mới đại từ đại bi bỏ qua cho cô một lần, vậy mà cô còn ở đây nói nhăng nói cuội cái gì thế? Đây có vẻ như là lấy oán trả ơn phải không? Lẽ nào đây chính là phong cách làm việc của người Nhật các người?"
"Vậy thì tôi nên nói thế nào đây? Chăng lẽ việc tôi nuôi cô ăn ờ là sai sao? Hay là tôi thắng là sai rồi? Đáng lẽ phải thua cô mới đúng? Hóa ra người Nhật các người chỉ thích thắng người khác, không hy vọng người khác thắng mình à? Phong cách làm việc của các người hay thật đấy!" Lâm Bắc Phàm bước đến trước mặt đối phương, nhìn thẳng vào mắt đối phương, tủm tim cười nói.
Anh...anh nói bậy!" Y Đăng Thanh Tử mặt mũi thát sác. tức giận kêu lên.
Y Đẳng Thanh Tử bị hắn nhìn chằm chằm làm cho tâm trí hoảng loạn hết cả lên, theo lý mà nói thì đối phương thắng mình thì mình phải ở cạnh đối phương vĩnh viễn. cho dù đối phương có muốn chiếm đoạt lấy thân thể của mình đi chăng nữa. thì mình cũng không được có bất kỳ nỗi oán hận nào. Nhưng đối phương đã không chiếm đoạt lấy thân thể mình thì thôi lại còn ngày nào cũng phái người đến chăm sóc mình, đối đãi với mình rất tốt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đối phương làm những chuyện đó với mình. thì trong lòng vẫn cảm thấy tức tối vô cùng. Nghĩ vậy cô liền thấp giọng cãi lại: "Anh là một người xấu. không cần phải giả bộ thế làm gì!"
"Vậy thì việc này của các cô. tôi cũng không cần phải giả bộ giúp đỡ làm gì. người đâu. Tiễn khách!"Lâm Bắc Phàm cười lên đầy vô sỉ.